[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông
Chương 16: Không cần chứng minh
Bởi lẽ áo khoác đã cởi nên lúc này YunHo chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, sợi tơ tằm của áo ma sát với họng súng tạo nên thanh âm rất nhỏ. Cảm thụ được giọng nói nghiêm túc và lạnh buốt của JaeJoong, YunHo cũng không lo lắng, nhìn khẩu súng, sau đó cũng không né tránh, ngẩng đầu nói với JaeJoong
“Khẩu Glock 17 của nước Áo?”
JaeJoong nheo mắt, cậu chưa bao giờ hoài nghi kiến thức chuyên nghiệp của YunHo đối với súng, cho nên cậu không trả lời. YunHo chợt nở nụ cười
“Cậu rất kén chọn đồ vật, khẩu súng ngắn này, rất hợp với cậu.”
Nòng súng lại hướng lên đầu của YunHo
“Jung YunHo, tôi không đùa với anh, tôi đang cực kỳ nghiêm túc hỏi anh, anh là ai?”
“Thế nào, sự tồn tại của tôi khiến cậu cảm thấy hoang mang?”
JaeJoong cũng cười, súng đi đến ngực YunHo, cậu dựa đầu đến, hơi thở gần kề anh
“Tôi chưa bao giờ hoang mang vì bất kì ai, hiện tại thẳng thắn nói cho tôi mục đích của việc anh tiếp cận tôi, cũng là lối thoát duy nhất của anh.”
YunHo dựa về phía sau, ngồi trên bàn làm việc rộng rãi, hai tay chống ra sau đỡ lên bàn làm việc, đối mặt với JaeJoong nhẹ nhàng nở nụ cười
“Được thôi, sau đó, cậu nổ súng giết chết tôi, tôi cũng không có gì phải thẳng thắn.”
JaeJoong nheo con mắt lại
“Anh cho rằng tôi sẽ không động thủ, có đúng không?”
“Có chuyện gì, Kim JaeJoong cậu không dám sao?”
Sau đó YunHo nắm lấy tay đang cầm súng của JaeJoong, dí sát vào ngực mình
“Chính là ở đây, có thể bắn một phát, khẩu Glock 17 của nước Áo được cài đặt bộ giảm thanh, thanh âm rất nhỏ, cậu không cần lo lắng sẽ làm những nhân viên đang làm việc ở bên ngoài kinh hoàng.”
“Jung, Yun, Ho!”
Ánh mắt giằng co trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó trong mắt của JaeJoong có một chút suy thoái, tay phải của cậu cố sức dí súng vào ngực. YunHo khẽ nhíu mày, cơ thể không mảy may dịch chuyển, lúc này, có một giọng nữ tỏ ra hơi lo lắng vang lên từ phía cửa.
“Anh Jung, em là Miranda, có thể cho em vào không? Có phần tài liệu khẩn cấp cần anh xem qua.”
Trong lòng hai người kinh hãi, nhìn cánh cửa sắp bị người đẩy vào, JaeJoong có cảm giác không tốt. Miranda là thư ký của tổng giám đốc M.J, lúc làm việc thỉnh thoảng gặp chuyện quá khẩn cấp, vì không muốn để lỡ việc kinh doanh do những vấn đề khó hiểu, Miranda sẽ gõ cửa rồi liền đi vào. Mặc dù đây là phòng làm việc của Jung YunHo nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Jung YunHo cũng biến đổi, JaeJoong biết cái này đã thành thói quen, Miranda cũng không sửa nó.
Chuyển biến quá nhanh, JaeJoong còn chưa kịp thu súng, chỉ cảm thấy tay phải của Jung YunHo nắm tay cầm súng của cậu, những ngón tay thon dài được cắt tỉa móng gọn gàng của tay trái kẹp vào cò súng, sau đó dùng sức đặt cậu ở dưới cơ thể anh. JaeJoong ngửa đầu về phía sau, trong phút chốc sống lưng đã đập lên trên bàn làm việc, rồi cậu thấy trong khi Jung YunHo đang làm những việc này, anh cũng cấp tốc cởi áo sơ mi của anh, khuôn mặt điển trai anh tuấn chợt đè xuống, áo sơ mi không có cúc áo kiềm chế liền buông lơi, che khuất ba bàn tay đang quấn lấy khẩu súng Glock. Đúng vậy, chỉ có ba bàn tay đan quyện vào nhau bởi lẽ một tay không cầm súng của JaeJoong đang đỡ lấy mặt bàn để khống chế thăng bằng.
Đối thoại nhanh chóng, khiến cho ánh nhìn của JaeJoong tụ lại, giọng nói của YunHo rất nhỏ và rất nhanh
“Kim JaeJoong, nếu không muốn để cấp dưới của cậu thấy cậu dùng súng ở chỗ này, tốt nhất là cậu không nên cử động.”
Đồng bộ với thanh âm của Jung YunHo còn có tiếng mở cửa, âm tiết cuối cùng của Jung YunHo vừa chấm dứt, JaeJoong nghe thấy tiếng hít sâu ở trước cửa. Ngay sau đó có tiếng tài liệu rớt
xuống sàn nhà, quay đầu qua nhìn quả nhiên thấy dáng vẻ chết lặng không nói ra lời của Miranda.
Miranda thề, ba năm làm việc ở M.J, cô chưa từng thấy được sự việc khiến cô không thể xoay sở như vậy. Trước mắt, trên bàn làm việc rộng lớn, cố vấn Jung lạnh lùng anh tuấn của họ đang nồng nàn tình cảm đè lên người tổng giám đốc Kim đẹp trai ngời ngời của họ, áo sơ mi của cố vấn Jung phanh ra, che đi bàn tay đang quấn quýt của họ, ai có thể nói với cô, đây… đây rốt cuộc là… tình huống gì?
“Đó… Cái đó… Anh Jung… Tổng giám đốc Kim…”
Hiển nhiên bằng khả năng ứng biến của Miranda, cô rất khó tiếp thu cảnh tượng trước mặt ngay lập tức. Sau đó Jung YunHo quay đầu qua, để lộ một nụ cười đẹp mắt với Miranda
“Lần sau, lúc tổng giám đốc Kim ở phòng làm việc của tôi, bất kể cấp bách như thế nào cũng phải có câu đồng ý mới được vào.”
Giọng điệu mập mờ đen tối, nói xong còn có dụng ý khác mà liếc mắt nhìn Kim JaeJoong đang trừng mắt nhìn anh. Miệng Miranda mở ra rất to nhưng dù sao cô cũng tốt nghiệp bằng MBA ở đại học Cambridge, rất nhanh cô đã điều chỉnh hô hấp
“Vâng… Vâng thưa anh Jung.”
JaeJoong giật giật khẩu súng trong tay, cậu không ngờ sức lực của Jung YunHo lại lớn như vậy. Jung YunHo đồ ngốc này, nòng súng đang dí vào ngực anh ta, sao lại để ngón tay kẹp vào chỗ cò súng, không sợ súng nổ bắn chết anh ta ư?! Thích diễn kịch à, được, Kim JaeJoong tôi sẽ tháp tùng.
Đột nhiên cậu nở nụ cười khiến trong lòng YunHo hoảng hốt, sau đó cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào Miranda. Khuôn mặt của Miranda đỏ bừng, đôi mắt mở ra thật to, thấy JaeJoong như thế, khiến cô cảm thấy khó xử, sau đó giọng nói của JaeJoong kéo rất dài
“Miranda, còn không mau đóng cửa đi ra ngoài, quấy rối chuyện tốt của người khác, sẽ bị con lừa đá đấy…”
“A… a a, vâng vâng vâng!”
Tiếng đóng cửa rầm rầm, yên lặng trong ngắn ngủi, hai người vẫn chưa kịp di chuyển thì cửa phòng lại bị mở, giọng nói của Miranda rất gấp gáp
“Cái đó… Anh Jung em vẫn cứ muốn nói một chút, việc di dời dân cư trước đây của mảnh đất ở phía nam thành phố, bởi vì một số hộ gia đình không chịu hợp tác, cho nên hôm nay không thể
khởi công đúng hạn, hiện tại đội ngũ kỹ sư đang xảy ra xung đột với một số người dân ở đó, kinh động không ít người, nghe nói giới truyền thông cũng sẽ đến đó, cho nên xin anh kịp thời xử lý.”
Rầm rầm! Lại là tiếng đóng cửa. YunHo dường như còn đang suy nghĩ đến tình huống Miranda vừa báo cáo, Kim JaeJoong đã dùng sức đứng dậy từ bàn làm việc, nhưng bàn tay của Jung YunHo đang nắm lấy tay cầm súng của cậu vẫn không buông ra, giọng điệu của JaeJoong không được tốt
“Còn không buông tay! Anh thật sự không sợ súng nổ?!”
YunHo ngừng trệ, sau đó chợt nở nụ cười
“Không phải là muốn bắn một phát súng giải quyết tôi sao, sao lại sợ súng nổ, súng nổ sẽ giảm bớt phiền phức cho cậu đó.”
“Hừ, bây giờ mà giết anh thì thuận tiện cho anh quá, chờ giải quyết vấn đề của công ty xong, cưng yêu, chúng ta sẽ tính toán nhé.”
“Kim JaeJoong.”
YunHo chợt gọi tên họ đầy đủ của cậu, sau đó giọng điệu cũng không tràn ngập bỡn cợt như trước, dùng ánh mắt chỉ về khẩu súng Glock 17
“Không nên tiếp tục tùy tiện dùng khẩu súng trong tay cậu chĩa vào tôi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, lần tiếp theo, nếu như nòng núng của cậu lại chĩa vào người tôi, thì nhất định phải giết tôi.”
Jung YunHo tao nhã cài cúc áo ở cổ, chỉnh tề quần áo xong, nhìn JaeJoong đang vỗ về sờ mó khẩu súng, nhàn nhạt nói rằng
“Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, đạo lý này, cậu hiểu hơn tôi.”
JaeJoong bật cười, ban đầu cười khe khẽ sau đó âm thanh ngày càng lớn. YunHo hơi nhíu mày, nhìn cậu, tiếp theo JaeJoong tháo kíp đạn của khẩu Glock xuống, ánh mắt YunHo chợt lóe, kíp đạn trống rỗng, bên trong không hề có lấy một viên đạn. JaeJoong ném kíp đạn trống không của súng lục lên bàn, nhìn YunHo
“Cưng yêu, anh hiểu rõ súng như vậy, tôi nghĩ, anh cũng biết rõ, Glock 17 có một đặc điểm, chính là trọng lượng rất nhẹ, lúc anh vội vàng nắm lấy súng, có phải không phân biệt nổi có lắp đạn hay không không.”
YunHo thở dài, khoanh tay ngồi vào sofa ở bên cạnh, nhướng mày nhìn JaeJoong
“Như vậy, cậu là muốn nhìn tôi bị súng của cậu hù dọa đến mức phải xin tha thứ?”
JaeJoong lắc đầu, sau đó lấy trong túi quần một cái đồ vật nho nhỏ chỉ bằng nắp bút máy. YunHo nhướng mày, trong lòng không khỏi thở dài bất đắc dĩ, Kim JaeJoong này, quả nhiên là một bé hồ ly xảo quyệt. Xoa nhẹ huyệt thái dương bất chợt nảy lên, giọng điệu của YunHo lại có chút bỡn cợt
“Nói đi, từ lúc nào bắt đầu ghi âm?”
JaeJoong cười ha ha
“Lúc anh nói câu thứ hai ở bãi đỗ xe.”
Vẻ mặt của YunHo rất bình tĩnh, chỉ là hứng thú nhìn JaeJoong
“Ghi âm những lời đó, có ích sao?”
Trong chớp mắt khuôn mặt của JaeJoong trở nên rất đáng yêu, cậu xoay tròn máy ghi âm trong tay
“Cưng yêu, cho đến nay tôi chưa từng nghi ngờ anh, với tài trí của anh, chỉ thông qua cuộc đối thoại của tôi và anh họ anh, anh cũng có thể đoán được sơ sơ câu chuyện, nhưng ngày hôm nay, tôi quả thực thiếu chút nữa lọt vào cái tròng của anh họ anh, anh cũng quả thật là giúp tôi.”
Khi nói đến chữ giúp JaeJoong càng tỏ ra nghiêm túc, sau đó cậu cười cười
“Cưng yêu, anh nói, nếu người anh họ nóng nảy hiếu thắng của anh, một ngày nào đó trong tương lai nghe được cuộc đối thoại này, biết được người em trai mà anh ta yêu thương nhất, giúp người khác vạch trần cái tròng của anh ta, anh nói anh ta sẽ như thế nào?”
“Cái đó không quan trọng, vậy vừa rồi cậu cầm súng chơi đùa thể hiện cái gì?”
Nét mặt của JaeJoong bỗng nhiên trở nên chăm chú
“Tôi chính là muốn Kim HeeChul biết, Jung YunHo anh không phải là người phía bên kia của anh ta, cho dù bị súng chĩa vào đầu, anh cũng ghét việc dính dáng đến cảnh sát, cho dù mạng sống bị nguy hiểm, Jung YunHo anh cũng đều đứng ở…”
Ba chữ “Phía bên tôi” JaeJoong không nói ra bởi vì cậu không thích Jung YunHo nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt dần dần nhuộm vẻ bỡn cợt khiến cậu có cảm giác bị nhìn thấu. YunHo đứng lên, tiếp tục chủ đề chưa nói lúc trước
“Tôi muốn đến hiện trường ở phía nam thành phố, chuyện di dời, kinh động đến truyền thông đối với công ty rất không tốt, cần phải lập tức xử lý.”
JaeJoong đem bút ghi âm và súng ngắn sắp xếp xong
“Tôi cùng đi với anh.”
YunHo dừng bước, quay đầu nhìn JaeJoong
“Tôi khuyên cậu nên nghĩ xem làm sao để giải quyết chuyện ở chỗ đó của cậu đi, lúc nào cậu cho là Kim HeeChul công bằng như thế? Chuyện của các cậu, kì thật nghe cậu nói chuyện, tôi chỉ hiểu lơ mơ, nhưng HeeChul hyung bảo tôi buổi tối đến Ánh Nắng Nửa Đêm uống rượu, không có trò hay, anh ấy sẽ để tôi đến xem cảnh lộn xộn sao? Tôi nghĩ, ngoại trừ xem cái gọi là bạn sống chết của cậu hiện nguyên hình thì không còn lý do nào tốt hơn giải thích tại sao anh ấy muốn tôi đến Ánh Nắng Nửa Đêm. Hiện tại anh ấy bắt đầu nghi ngờ cậu rồi, nên lập tức nhờ vào chuyện lần này giải quyết cậu, thời kì đấu đá ngầm của các cậu, còn dài lắm.”
Nói xong anh cất bước ra khỏi căn phòng để JaeJoong ở lại một mình, đứng sững sờ trước mảnh bút ghi âm nho nhỏ.
Đầu tiên nhàn nhạt mỉm cười, sau đó khóe miệng JaeJoong từng chút trở lại yên tĩnh, cuối cùng lông mày xoắn lại. Giơ bút ghi âm lên, nét mặt JaeJoong chợt có chút diễu cợt, nhẹ giọng tự nói nỉ non
“Kim JaeJoong, lúc nào mày trở nên ấu trĩ như vậy, cần một cái gì đó để chứng minh, để thuyết phục như thế…”
Từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa nhãn hiệu Givenchy, làm bùng sáng ngọn lửa, sau đó đưa chiếc bút ghi âm nho nhỏ đặt trên ngọn lửa. Mặc dù được quét một lớp sơn bóng Piano baking nhưng gặp phải lửa, chiếc bút ghi âm dần dần biến thành màu đen. Tiện tay ném bật lửa và bút ghi âm bị cháy sém vào thùng rác, trên mặt JaeJoong có biểu cảm không ai có thể đoán được.... Nửa đêm ở Ánh Nắng Nửa Đêm.
“Không phải sợ, đừng hoảng loạn! Xin mọi người phối hợp, đứng vào sát bờ tường, cảnh sát lục soát theo thông lệ!”
Giọng nói của JunSu rất to, Ánh Nắng Nửa Đêm rất ít khi sáng bừng lên như vậy, tất cả các đèn có thể chiếu sáng đều được bật lên, sân nhảy và mặt bàn có chút hỗn độn lập tức hiện lên rõ ràng. Rất nhiều người xem thường và chống đối việc kiểm tra của cảnh sát. Trong nháy mắt, nửa đêm đầy màu sắc biến thành ban ngày do có ánh đèn trắng vàng chiếu rọi xuống, không có sự hối hả và nhộn nhịp của ban ngày nhưng vẫn huyên náo như trước.
Toàn bộ cảnh tượng trong phòng VIP, ba người yên ổn ngồi, rượu Vodka trên bàn vừa mới được pha chế xong, ChangMin rót một ly, chạm cốc với JaeJoong, YunHo không tham dự, chỉ là ngửa đầu uống sạch rượu.
Kim HeeChul thấy ba người họ, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm xinh đẹp
“Bé Yun, người đẹp ”
JaeJoong nâng ly, dưới ánh đèn có phần lóa mắt, bình tĩnh đến mỹ lệ
“Sĩ quan Kim thật sự là rất khí thế, thế nào, lục soát được cái gì không?”
“Đám anh em đó còn chưa ăn cơm tối, tay chân lề mề chậm chạp, vẫn chưa lục soát đâu, một khi thật sự tìm ra được cái gì, người đẹp đừng quên cuộc điện thoại lúc trước của chúng ta, khi cần làm chứng, không được bướng bỉnh nha.”
“Đương nhiên là sẽ không, không phải chỉ đến cục cảnh sát nói vài câu thành thật thôi sao, toàn bộ nhân viên trong Ánh Nắng Nửa Đêm đều có thể.”
HeeChul cười cười, không nói gì, kì thật, thông minh như anh, vừa rồi trong chớp mắt bước vào Ánh Nắng Nửa Đêm cảm thấy có chút bất thường, ít nhất không giống với tưởng tượng của chính mình, bởi lẽ anh không thấy có dấu hiệu buôn lậu thuốc lắc. Nếu như Hội Con Bọ Cạp Vàng muốn mượn cơ hội này để diệt trừ Sát Đường, chí ít cần phải làm cho rõ ràng, hiện tại thấy tình hình thu thập của JunSu, đầu óc của HeeChul bỗng nhiên trở nên bực bội và cáu kỉnh, liếc mắt nhìn YunHo đang ở bên cạnh, vừa lúc YunHo cũng ngẩng đầu nhìn anh
“HeeChul hyung, nhanh chóng kết thúc công việc, em chờ anh uống rượu đấy, rượu ngày hôm nay, là anh mời, anh đừng quên nha.”
“Đương nhiên.”
Kim JunSu mở từng cánh cửa của những căn phòng riêng tư trong Ánh Nắng Nửa Đêm, cũng tìm thấy mấy tên buôn bán thuốc phiện nhưng số lượng chất gây nghiện trong người không lớn, nếu như theo lời sếp nói, nếu Hội Con Bọ Cạp Vàng nghe được tin tức, họ hẳn là sẽ dọn sạch chất có hại trong Ánh Nắng Nửa Đêm, hẳn là sẽ khuếch trương chứng cứ buôn lậu thuốc phiện của Sát Đường, sao lại thu hoạch ít đến vậy?! Lẽ nào sếp đoán sai rồi?!
Đang tự hỏi, cậu đẩy cửa của một căng phòng riêng cuối cùng, Kim JunSu sửng sốt nhìn một đôi nam nữ đang ôm nhau, hôn môi kịch liệt, người phụ nữ kia rất hưởng thụ còn người đàn ông tỏ ra vô cùng nhiệt tình. JunSu có chút xấu hổ gõ vài cái vào cánh cửa
“Này! Cảnh sát lục soát!”
Hai người đang hôn nhau ngừng lại, người phụ nữ liếc mắt nhìn JunSu, dường như rất tức giận
“Cảnh sát! Các anh có đúng là đội phòng chống mại *** không?! Tôi hôn nhau với lover của tôi là phạm pháp hả?!”
Sau đó JunSu thấy người đàn ông kia chậm rãi quay đầu lại, mấy đám tóc có phần tán loạn, làn môi hồng trơn bóng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ. Người nọ mỉm cười, giọng nói trầm thấp vô cùng gợi cảm
“Bé cảnh sát, tôi nhớ kỹ, trong Ánh Nắng Nửa Đêm hình như không cấm ve vãn tán tỉnh…”
Giọng điệu nâng lên, ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó hắn chỉnh sửa áo của bản thân, hai tay giơ lên
“Là muốn kiểm tra người sao? Tôi phối hợp…”
JunSu bị thái độ của hắn làm cho hơi sờ sợ, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh trở lại, sau đó chỉ huy người khác đến đưa người phụ nữ đến chỗ có cảnh sát nữ để kiểm tra, tự mình đi đến trước mặt người đào hoa này, vừa định mở miệng thì bị người nọ đoạt đi
“Trước kia Ánh Nắng Nửa Đêm cũng có cảnh sát kiểm tra nhưng sao lại chưa thấy cậu, cậu tên là gì.”
“A, trước đây tổ trọng án của chúng tôi chịu trách nhiệm kiểm tra, tôi là Kim…”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, JunSu ngẩng đầu, giọng điệu bỗng nhiên mạnh mẽ
“Này! Sao tôi phải nói với anh tôi là ai! Tôi là cảnh sát, anh là người bị kiểm tra, tôi phải hỏi anh mới đúng.”
“Được, cậu muốn hỏi cái gì tôi đều nói cho cậu.”
“Tên!”
YooChun còn chưa trả lời đã bị người cắt ngang
“Này Park YooChun, rượu Vodka uống hết rồi, cậu đến đổi chai khác đi.”
JaeJoong đi tới cửa, thấy JunSu dường như đang muốn kiểm tra YooChun, dựa vào cửa rồi bật cười
“Cảnh sát, tôi khuyên cậu không nên nói chuyện với cậu ta trên ba câu, tôi dựa vào kinh nghiệm vững chắc nói cho cậu, tránh xa người như thế là thông minh nhất.”
JunSu nhíu mày, tựa hồ như có điều đáng nghi mà nhìn Park YooChun, vẻ mặt chăm chú của cậu khiến YooChun hơi buồn cười, sau đó đột nhiên ở cửa truyền đến giọng nói của HeeChul
“Bé cá heo, không cần kiểm tra cậu ta, trước đây cậu không đến đây uống rượu nên không biết, cậu ta là nhân viên pha chế rượu thẻ đỏ ở đây, không thành vấn đề.”
JunSu thấy HeeChul, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở miệng nói
“Anh đi đi!”
YooChun nở nụ cười, lúc đi qua bên cạnh JunSu, ngừng lại một chút
“Bé cá heo? Tên rất hay, tôi nhớ kỹ rồi.”
Hắn nói xong liền theo sau JaeJoong. JunSu chợt quay người lại, giọng điệu rất nghiêm túc
“Anh pha chế rượu kia, đứng lại!”
YooChun và JaeJoong đồng thời dừng lại, sau đó thấy vẻ mặt của JunSu nghiêm túc đến mức đáng sợ
“Mặc dù tôi không phải ở tổ chống mại ***, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chút, ở nơi như thế này, có thể ve vãn tán tỉnh, nhưng không thể xằng bậy, nếu không, ve vãn tán tỉnh biến thành tình một đêm, ví dụ về tình một đêm có thù lao phục vụ rất nhiều, đừng tưởng rằng mình nháy mắt mấy cái, chớp chớp lông mi thì sẽ có vô số phụ nữ tự động đưa đến cửa, dụ dỗ thông *** và hiếp *** đều có tội trạng như nhau!”
YooChun có chút kinh ngạc nhìn bé cảnh sát không biết tên ở trước mặt mình nghiêm túc nói những lời này. JaeJoong nghe được cũng sửng sốt, rốt cuộc vào câu nói cuối cùng, không kìm nén mà cười ha ha lên.
Người xung quanh sau khi nghe xong lời nói của JunSu, có một vài người vừa nhìn YooChun vừa khe khẽ thì thầm, sau đó YooChun cúi đầu, bất đắc dĩ bật cười, lại ngẩng đầu lên, chống đối với ánh mắt có phần khinh miệt của JunSu, lấy tay chỉ vào JunSu, sau đó ấn ấn vào ngực mình.
Bé cá heo sao, nhớ kỹ cậu rồi, tuyệt đối nhớ.
“Khẩu Glock 17 của nước Áo?”
JaeJoong nheo mắt, cậu chưa bao giờ hoài nghi kiến thức chuyên nghiệp của YunHo đối với súng, cho nên cậu không trả lời. YunHo chợt nở nụ cười
“Cậu rất kén chọn đồ vật, khẩu súng ngắn này, rất hợp với cậu.”
Nòng súng lại hướng lên đầu của YunHo
“Jung YunHo, tôi không đùa với anh, tôi đang cực kỳ nghiêm túc hỏi anh, anh là ai?”
“Thế nào, sự tồn tại của tôi khiến cậu cảm thấy hoang mang?”
JaeJoong cũng cười, súng đi đến ngực YunHo, cậu dựa đầu đến, hơi thở gần kề anh
“Tôi chưa bao giờ hoang mang vì bất kì ai, hiện tại thẳng thắn nói cho tôi mục đích của việc anh tiếp cận tôi, cũng là lối thoát duy nhất của anh.”
YunHo dựa về phía sau, ngồi trên bàn làm việc rộng rãi, hai tay chống ra sau đỡ lên bàn làm việc, đối mặt với JaeJoong nhẹ nhàng nở nụ cười
“Được thôi, sau đó, cậu nổ súng giết chết tôi, tôi cũng không có gì phải thẳng thắn.”
JaeJoong nheo con mắt lại
“Anh cho rằng tôi sẽ không động thủ, có đúng không?”
“Có chuyện gì, Kim JaeJoong cậu không dám sao?”
Sau đó YunHo nắm lấy tay đang cầm súng của JaeJoong, dí sát vào ngực mình
“Chính là ở đây, có thể bắn một phát, khẩu Glock 17 của nước Áo được cài đặt bộ giảm thanh, thanh âm rất nhỏ, cậu không cần lo lắng sẽ làm những nhân viên đang làm việc ở bên ngoài kinh hoàng.”
“Jung, Yun, Ho!”
Ánh mắt giằng co trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó trong mắt của JaeJoong có một chút suy thoái, tay phải của cậu cố sức dí súng vào ngực. YunHo khẽ nhíu mày, cơ thể không mảy may dịch chuyển, lúc này, có một giọng nữ tỏ ra hơi lo lắng vang lên từ phía cửa.
“Anh Jung, em là Miranda, có thể cho em vào không? Có phần tài liệu khẩn cấp cần anh xem qua.”
Trong lòng hai người kinh hãi, nhìn cánh cửa sắp bị người đẩy vào, JaeJoong có cảm giác không tốt. Miranda là thư ký của tổng giám đốc M.J, lúc làm việc thỉnh thoảng gặp chuyện quá khẩn cấp, vì không muốn để lỡ việc kinh doanh do những vấn đề khó hiểu, Miranda sẽ gõ cửa rồi liền đi vào. Mặc dù đây là phòng làm việc của Jung YunHo nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Jung YunHo cũng biến đổi, JaeJoong biết cái này đã thành thói quen, Miranda cũng không sửa nó.
Chuyển biến quá nhanh, JaeJoong còn chưa kịp thu súng, chỉ cảm thấy tay phải của Jung YunHo nắm tay cầm súng của cậu, những ngón tay thon dài được cắt tỉa móng gọn gàng của tay trái kẹp vào cò súng, sau đó dùng sức đặt cậu ở dưới cơ thể anh. JaeJoong ngửa đầu về phía sau, trong phút chốc sống lưng đã đập lên trên bàn làm việc, rồi cậu thấy trong khi Jung YunHo đang làm những việc này, anh cũng cấp tốc cởi áo sơ mi của anh, khuôn mặt điển trai anh tuấn chợt đè xuống, áo sơ mi không có cúc áo kiềm chế liền buông lơi, che khuất ba bàn tay đang quấn lấy khẩu súng Glock. Đúng vậy, chỉ có ba bàn tay đan quyện vào nhau bởi lẽ một tay không cầm súng của JaeJoong đang đỡ lấy mặt bàn để khống chế thăng bằng.
Đối thoại nhanh chóng, khiến cho ánh nhìn của JaeJoong tụ lại, giọng nói của YunHo rất nhỏ và rất nhanh
“Kim JaeJoong, nếu không muốn để cấp dưới của cậu thấy cậu dùng súng ở chỗ này, tốt nhất là cậu không nên cử động.”
Đồng bộ với thanh âm của Jung YunHo còn có tiếng mở cửa, âm tiết cuối cùng của Jung YunHo vừa chấm dứt, JaeJoong nghe thấy tiếng hít sâu ở trước cửa. Ngay sau đó có tiếng tài liệu rớt
xuống sàn nhà, quay đầu qua nhìn quả nhiên thấy dáng vẻ chết lặng không nói ra lời của Miranda.
Miranda thề, ba năm làm việc ở M.J, cô chưa từng thấy được sự việc khiến cô không thể xoay sở như vậy. Trước mắt, trên bàn làm việc rộng lớn, cố vấn Jung lạnh lùng anh tuấn của họ đang nồng nàn tình cảm đè lên người tổng giám đốc Kim đẹp trai ngời ngời của họ, áo sơ mi của cố vấn Jung phanh ra, che đi bàn tay đang quấn quýt của họ, ai có thể nói với cô, đây… đây rốt cuộc là… tình huống gì?
“Đó… Cái đó… Anh Jung… Tổng giám đốc Kim…”
Hiển nhiên bằng khả năng ứng biến của Miranda, cô rất khó tiếp thu cảnh tượng trước mặt ngay lập tức. Sau đó Jung YunHo quay đầu qua, để lộ một nụ cười đẹp mắt với Miranda
“Lần sau, lúc tổng giám đốc Kim ở phòng làm việc của tôi, bất kể cấp bách như thế nào cũng phải có câu đồng ý mới được vào.”
Giọng điệu mập mờ đen tối, nói xong còn có dụng ý khác mà liếc mắt nhìn Kim JaeJoong đang trừng mắt nhìn anh. Miệng Miranda mở ra rất to nhưng dù sao cô cũng tốt nghiệp bằng MBA ở đại học Cambridge, rất nhanh cô đã điều chỉnh hô hấp
“Vâng… Vâng thưa anh Jung.”
JaeJoong giật giật khẩu súng trong tay, cậu không ngờ sức lực của Jung YunHo lại lớn như vậy. Jung YunHo đồ ngốc này, nòng súng đang dí vào ngực anh ta, sao lại để ngón tay kẹp vào chỗ cò súng, không sợ súng nổ bắn chết anh ta ư?! Thích diễn kịch à, được, Kim JaeJoong tôi sẽ tháp tùng.
Đột nhiên cậu nở nụ cười khiến trong lòng YunHo hoảng hốt, sau đó cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào Miranda. Khuôn mặt của Miranda đỏ bừng, đôi mắt mở ra thật to, thấy JaeJoong như thế, khiến cô cảm thấy khó xử, sau đó giọng nói của JaeJoong kéo rất dài
“Miranda, còn không mau đóng cửa đi ra ngoài, quấy rối chuyện tốt của người khác, sẽ bị con lừa đá đấy…”
“A… a a, vâng vâng vâng!”
Tiếng đóng cửa rầm rầm, yên lặng trong ngắn ngủi, hai người vẫn chưa kịp di chuyển thì cửa phòng lại bị mở, giọng nói của Miranda rất gấp gáp
“Cái đó… Anh Jung em vẫn cứ muốn nói một chút, việc di dời dân cư trước đây của mảnh đất ở phía nam thành phố, bởi vì một số hộ gia đình không chịu hợp tác, cho nên hôm nay không thể
khởi công đúng hạn, hiện tại đội ngũ kỹ sư đang xảy ra xung đột với một số người dân ở đó, kinh động không ít người, nghe nói giới truyền thông cũng sẽ đến đó, cho nên xin anh kịp thời xử lý.”
Rầm rầm! Lại là tiếng đóng cửa. YunHo dường như còn đang suy nghĩ đến tình huống Miranda vừa báo cáo, Kim JaeJoong đã dùng sức đứng dậy từ bàn làm việc, nhưng bàn tay của Jung YunHo đang nắm lấy tay cầm súng của cậu vẫn không buông ra, giọng điệu của JaeJoong không được tốt
“Còn không buông tay! Anh thật sự không sợ súng nổ?!”
YunHo ngừng trệ, sau đó chợt nở nụ cười
“Không phải là muốn bắn một phát súng giải quyết tôi sao, sao lại sợ súng nổ, súng nổ sẽ giảm bớt phiền phức cho cậu đó.”
“Hừ, bây giờ mà giết anh thì thuận tiện cho anh quá, chờ giải quyết vấn đề của công ty xong, cưng yêu, chúng ta sẽ tính toán nhé.”
“Kim JaeJoong.”
YunHo chợt gọi tên họ đầy đủ của cậu, sau đó giọng điệu cũng không tràn ngập bỡn cợt như trước, dùng ánh mắt chỉ về khẩu súng Glock 17
“Không nên tiếp tục tùy tiện dùng khẩu súng trong tay cậu chĩa vào tôi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, lần tiếp theo, nếu như nòng núng của cậu lại chĩa vào người tôi, thì nhất định phải giết tôi.”
Jung YunHo tao nhã cài cúc áo ở cổ, chỉnh tề quần áo xong, nhìn JaeJoong đang vỗ về sờ mó khẩu súng, nhàn nhạt nói rằng
“Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, đạo lý này, cậu hiểu hơn tôi.”
JaeJoong bật cười, ban đầu cười khe khẽ sau đó âm thanh ngày càng lớn. YunHo hơi nhíu mày, nhìn cậu, tiếp theo JaeJoong tháo kíp đạn của khẩu Glock xuống, ánh mắt YunHo chợt lóe, kíp đạn trống rỗng, bên trong không hề có lấy một viên đạn. JaeJoong ném kíp đạn trống không của súng lục lên bàn, nhìn YunHo
“Cưng yêu, anh hiểu rõ súng như vậy, tôi nghĩ, anh cũng biết rõ, Glock 17 có một đặc điểm, chính là trọng lượng rất nhẹ, lúc anh vội vàng nắm lấy súng, có phải không phân biệt nổi có lắp đạn hay không không.”
YunHo thở dài, khoanh tay ngồi vào sofa ở bên cạnh, nhướng mày nhìn JaeJoong
“Như vậy, cậu là muốn nhìn tôi bị súng của cậu hù dọa đến mức phải xin tha thứ?”
JaeJoong lắc đầu, sau đó lấy trong túi quần một cái đồ vật nho nhỏ chỉ bằng nắp bút máy. YunHo nhướng mày, trong lòng không khỏi thở dài bất đắc dĩ, Kim JaeJoong này, quả nhiên là một bé hồ ly xảo quyệt. Xoa nhẹ huyệt thái dương bất chợt nảy lên, giọng điệu của YunHo lại có chút bỡn cợt
“Nói đi, từ lúc nào bắt đầu ghi âm?”
JaeJoong cười ha ha
“Lúc anh nói câu thứ hai ở bãi đỗ xe.”
Vẻ mặt của YunHo rất bình tĩnh, chỉ là hứng thú nhìn JaeJoong
“Ghi âm những lời đó, có ích sao?”
Trong chớp mắt khuôn mặt của JaeJoong trở nên rất đáng yêu, cậu xoay tròn máy ghi âm trong tay
“Cưng yêu, cho đến nay tôi chưa từng nghi ngờ anh, với tài trí của anh, chỉ thông qua cuộc đối thoại của tôi và anh họ anh, anh cũng có thể đoán được sơ sơ câu chuyện, nhưng ngày hôm nay, tôi quả thực thiếu chút nữa lọt vào cái tròng của anh họ anh, anh cũng quả thật là giúp tôi.”
Khi nói đến chữ giúp JaeJoong càng tỏ ra nghiêm túc, sau đó cậu cười cười
“Cưng yêu, anh nói, nếu người anh họ nóng nảy hiếu thắng của anh, một ngày nào đó trong tương lai nghe được cuộc đối thoại này, biết được người em trai mà anh ta yêu thương nhất, giúp người khác vạch trần cái tròng của anh ta, anh nói anh ta sẽ như thế nào?”
“Cái đó không quan trọng, vậy vừa rồi cậu cầm súng chơi đùa thể hiện cái gì?”
Nét mặt của JaeJoong bỗng nhiên trở nên chăm chú
“Tôi chính là muốn Kim HeeChul biết, Jung YunHo anh không phải là người phía bên kia của anh ta, cho dù bị súng chĩa vào đầu, anh cũng ghét việc dính dáng đến cảnh sát, cho dù mạng sống bị nguy hiểm, Jung YunHo anh cũng đều đứng ở…”
Ba chữ “Phía bên tôi” JaeJoong không nói ra bởi vì cậu không thích Jung YunHo nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt dần dần nhuộm vẻ bỡn cợt khiến cậu có cảm giác bị nhìn thấu. YunHo đứng lên, tiếp tục chủ đề chưa nói lúc trước
“Tôi muốn đến hiện trường ở phía nam thành phố, chuyện di dời, kinh động đến truyền thông đối với công ty rất không tốt, cần phải lập tức xử lý.”
JaeJoong đem bút ghi âm và súng ngắn sắp xếp xong
“Tôi cùng đi với anh.”
YunHo dừng bước, quay đầu nhìn JaeJoong
“Tôi khuyên cậu nên nghĩ xem làm sao để giải quyết chuyện ở chỗ đó của cậu đi, lúc nào cậu cho là Kim HeeChul công bằng như thế? Chuyện của các cậu, kì thật nghe cậu nói chuyện, tôi chỉ hiểu lơ mơ, nhưng HeeChul hyung bảo tôi buổi tối đến Ánh Nắng Nửa Đêm uống rượu, không có trò hay, anh ấy sẽ để tôi đến xem cảnh lộn xộn sao? Tôi nghĩ, ngoại trừ xem cái gọi là bạn sống chết của cậu hiện nguyên hình thì không còn lý do nào tốt hơn giải thích tại sao anh ấy muốn tôi đến Ánh Nắng Nửa Đêm. Hiện tại anh ấy bắt đầu nghi ngờ cậu rồi, nên lập tức nhờ vào chuyện lần này giải quyết cậu, thời kì đấu đá ngầm của các cậu, còn dài lắm.”
Nói xong anh cất bước ra khỏi căn phòng để JaeJoong ở lại một mình, đứng sững sờ trước mảnh bút ghi âm nho nhỏ.
Đầu tiên nhàn nhạt mỉm cười, sau đó khóe miệng JaeJoong từng chút trở lại yên tĩnh, cuối cùng lông mày xoắn lại. Giơ bút ghi âm lên, nét mặt JaeJoong chợt có chút diễu cợt, nhẹ giọng tự nói nỉ non
“Kim JaeJoong, lúc nào mày trở nên ấu trĩ như vậy, cần một cái gì đó để chứng minh, để thuyết phục như thế…”
Từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa nhãn hiệu Givenchy, làm bùng sáng ngọn lửa, sau đó đưa chiếc bút ghi âm nho nhỏ đặt trên ngọn lửa. Mặc dù được quét một lớp sơn bóng Piano baking nhưng gặp phải lửa, chiếc bút ghi âm dần dần biến thành màu đen. Tiện tay ném bật lửa và bút ghi âm bị cháy sém vào thùng rác, trên mặt JaeJoong có biểu cảm không ai có thể đoán được.... Nửa đêm ở Ánh Nắng Nửa Đêm.
“Không phải sợ, đừng hoảng loạn! Xin mọi người phối hợp, đứng vào sát bờ tường, cảnh sát lục soát theo thông lệ!”
Giọng nói của JunSu rất to, Ánh Nắng Nửa Đêm rất ít khi sáng bừng lên như vậy, tất cả các đèn có thể chiếu sáng đều được bật lên, sân nhảy và mặt bàn có chút hỗn độn lập tức hiện lên rõ ràng. Rất nhiều người xem thường và chống đối việc kiểm tra của cảnh sát. Trong nháy mắt, nửa đêm đầy màu sắc biến thành ban ngày do có ánh đèn trắng vàng chiếu rọi xuống, không có sự hối hả và nhộn nhịp của ban ngày nhưng vẫn huyên náo như trước.
Toàn bộ cảnh tượng trong phòng VIP, ba người yên ổn ngồi, rượu Vodka trên bàn vừa mới được pha chế xong, ChangMin rót một ly, chạm cốc với JaeJoong, YunHo không tham dự, chỉ là ngửa đầu uống sạch rượu.
Kim HeeChul thấy ba người họ, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm xinh đẹp
“Bé Yun, người đẹp ”
JaeJoong nâng ly, dưới ánh đèn có phần lóa mắt, bình tĩnh đến mỹ lệ
“Sĩ quan Kim thật sự là rất khí thế, thế nào, lục soát được cái gì không?”
“Đám anh em đó còn chưa ăn cơm tối, tay chân lề mề chậm chạp, vẫn chưa lục soát đâu, một khi thật sự tìm ra được cái gì, người đẹp đừng quên cuộc điện thoại lúc trước của chúng ta, khi cần làm chứng, không được bướng bỉnh nha.”
“Đương nhiên là sẽ không, không phải chỉ đến cục cảnh sát nói vài câu thành thật thôi sao, toàn bộ nhân viên trong Ánh Nắng Nửa Đêm đều có thể.”
HeeChul cười cười, không nói gì, kì thật, thông minh như anh, vừa rồi trong chớp mắt bước vào Ánh Nắng Nửa Đêm cảm thấy có chút bất thường, ít nhất không giống với tưởng tượng của chính mình, bởi lẽ anh không thấy có dấu hiệu buôn lậu thuốc lắc. Nếu như Hội Con Bọ Cạp Vàng muốn mượn cơ hội này để diệt trừ Sát Đường, chí ít cần phải làm cho rõ ràng, hiện tại thấy tình hình thu thập của JunSu, đầu óc của HeeChul bỗng nhiên trở nên bực bội và cáu kỉnh, liếc mắt nhìn YunHo đang ở bên cạnh, vừa lúc YunHo cũng ngẩng đầu nhìn anh
“HeeChul hyung, nhanh chóng kết thúc công việc, em chờ anh uống rượu đấy, rượu ngày hôm nay, là anh mời, anh đừng quên nha.”
“Đương nhiên.”
Kim JunSu mở từng cánh cửa của những căn phòng riêng tư trong Ánh Nắng Nửa Đêm, cũng tìm thấy mấy tên buôn bán thuốc phiện nhưng số lượng chất gây nghiện trong người không lớn, nếu như theo lời sếp nói, nếu Hội Con Bọ Cạp Vàng nghe được tin tức, họ hẳn là sẽ dọn sạch chất có hại trong Ánh Nắng Nửa Đêm, hẳn là sẽ khuếch trương chứng cứ buôn lậu thuốc phiện của Sát Đường, sao lại thu hoạch ít đến vậy?! Lẽ nào sếp đoán sai rồi?!
Đang tự hỏi, cậu đẩy cửa của một căng phòng riêng cuối cùng, Kim JunSu sửng sốt nhìn một đôi nam nữ đang ôm nhau, hôn môi kịch liệt, người phụ nữ kia rất hưởng thụ còn người đàn ông tỏ ra vô cùng nhiệt tình. JunSu có chút xấu hổ gõ vài cái vào cánh cửa
“Này! Cảnh sát lục soát!”
Hai người đang hôn nhau ngừng lại, người phụ nữ liếc mắt nhìn JunSu, dường như rất tức giận
“Cảnh sát! Các anh có đúng là đội phòng chống mại *** không?! Tôi hôn nhau với lover của tôi là phạm pháp hả?!”
Sau đó JunSu thấy người đàn ông kia chậm rãi quay đầu lại, mấy đám tóc có phần tán loạn, làn môi hồng trơn bóng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ. Người nọ mỉm cười, giọng nói trầm thấp vô cùng gợi cảm
“Bé cảnh sát, tôi nhớ kỹ, trong Ánh Nắng Nửa Đêm hình như không cấm ve vãn tán tỉnh…”
Giọng điệu nâng lên, ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó hắn chỉnh sửa áo của bản thân, hai tay giơ lên
“Là muốn kiểm tra người sao? Tôi phối hợp…”
JunSu bị thái độ của hắn làm cho hơi sờ sợ, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh trở lại, sau đó chỉ huy người khác đến đưa người phụ nữ đến chỗ có cảnh sát nữ để kiểm tra, tự mình đi đến trước mặt người đào hoa này, vừa định mở miệng thì bị người nọ đoạt đi
“Trước kia Ánh Nắng Nửa Đêm cũng có cảnh sát kiểm tra nhưng sao lại chưa thấy cậu, cậu tên là gì.”
“A, trước đây tổ trọng án của chúng tôi chịu trách nhiệm kiểm tra, tôi là Kim…”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, JunSu ngẩng đầu, giọng điệu bỗng nhiên mạnh mẽ
“Này! Sao tôi phải nói với anh tôi là ai! Tôi là cảnh sát, anh là người bị kiểm tra, tôi phải hỏi anh mới đúng.”
“Được, cậu muốn hỏi cái gì tôi đều nói cho cậu.”
“Tên!”
YooChun còn chưa trả lời đã bị người cắt ngang
“Này Park YooChun, rượu Vodka uống hết rồi, cậu đến đổi chai khác đi.”
JaeJoong đi tới cửa, thấy JunSu dường như đang muốn kiểm tra YooChun, dựa vào cửa rồi bật cười
“Cảnh sát, tôi khuyên cậu không nên nói chuyện với cậu ta trên ba câu, tôi dựa vào kinh nghiệm vững chắc nói cho cậu, tránh xa người như thế là thông minh nhất.”
JunSu nhíu mày, tựa hồ như có điều đáng nghi mà nhìn Park YooChun, vẻ mặt chăm chú của cậu khiến YooChun hơi buồn cười, sau đó đột nhiên ở cửa truyền đến giọng nói của HeeChul
“Bé cá heo, không cần kiểm tra cậu ta, trước đây cậu không đến đây uống rượu nên không biết, cậu ta là nhân viên pha chế rượu thẻ đỏ ở đây, không thành vấn đề.”
JunSu thấy HeeChul, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở miệng nói
“Anh đi đi!”
YooChun nở nụ cười, lúc đi qua bên cạnh JunSu, ngừng lại một chút
“Bé cá heo? Tên rất hay, tôi nhớ kỹ rồi.”
Hắn nói xong liền theo sau JaeJoong. JunSu chợt quay người lại, giọng điệu rất nghiêm túc
“Anh pha chế rượu kia, đứng lại!”
YooChun và JaeJoong đồng thời dừng lại, sau đó thấy vẻ mặt của JunSu nghiêm túc đến mức đáng sợ
“Mặc dù tôi không phải ở tổ chống mại ***, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chút, ở nơi như thế này, có thể ve vãn tán tỉnh, nhưng không thể xằng bậy, nếu không, ve vãn tán tỉnh biến thành tình một đêm, ví dụ về tình một đêm có thù lao phục vụ rất nhiều, đừng tưởng rằng mình nháy mắt mấy cái, chớp chớp lông mi thì sẽ có vô số phụ nữ tự động đưa đến cửa, dụ dỗ thông *** và hiếp *** đều có tội trạng như nhau!”
YooChun có chút kinh ngạc nhìn bé cảnh sát không biết tên ở trước mặt mình nghiêm túc nói những lời này. JaeJoong nghe được cũng sửng sốt, rốt cuộc vào câu nói cuối cùng, không kìm nén mà cười ha ha lên.
Người xung quanh sau khi nghe xong lời nói của JunSu, có một vài người vừa nhìn YooChun vừa khe khẽ thì thầm, sau đó YooChun cúi đầu, bất đắc dĩ bật cười, lại ngẩng đầu lên, chống đối với ánh mắt có phần khinh miệt của JunSu, lấy tay chỉ vào JunSu, sau đó ấn ấn vào ngực mình.
Bé cá heo sao, nhớ kỹ cậu rồi, tuyệt đối nhớ.
Tác giả :
Trủng Cảnh Chỉ Hi