Ngũ Đại Tài Phiệt
Chương 36: Nguyên nhân bất thường
Trở lại 30 phút trước, lúc 22h, tại phòng Tổng giám đốc của tập đoàn SMG.
Shizuka sau khi nhấp một ngụm coffee thì lại tiếp tục cắm đầu vào đống giấy tờ. Từ khi lên làm Tổng giám đốc, cô điển hình cho loại người cuồng công việc.
Máy tính xách tay để bên cạnh bỗng kêu lên báo hiệu có webchat. Shizuka rời mắt khỏi chồng tài liệu nhìn qua màn hình máy tính, bỗng trên khóe miệng cô hiện lên 1 nụ cười như ẩn như hiện không rõ. Thứ có thể khiến cô phá lệ mở miệng tạo thành 1 đường cong hoàn hảo chỉ có 2 thứ. Một là đám bạn của cô, và hai là người bạn qua mạng của cô - "Muốn sống như những người khác".
- "Chào em! Lâu rồi không gặp nhau!" - Avatar mèo con nhảy lên khung chat.
- "Phải! Quả thật là lâu rồi!" - Cô nhắn lại rất nhanh.
- "Cuộc sống ở Trung Quốc đã quen rồi chứ?"
- "Không quen cũng phải quen -_-"
- "Nghe có vẻ như là xảy ra chuyện gì đó không vui?"
- "Cũng không có gì? Công việc xảy ra chút chuyện"
- "Tôi có thể giúp gì không?"
- "Cám ơn anh! Tử Băng tôi dư sức đối phó! :v" - Trên khóe miệng Shizuka hiện lên 1 nụ cười dịu dàng.
- "Tự kỷ"
- "Này? >:( " - Một icon tức giận được cô gửi đi.
- "Ok! Ok! Em giỏi, tôi biết"
- "Phải rồi! Anh có biết tên tổng tài của tập đoàn Phan thị không?"
- "Ý em là Phan Đình Hạo?"
- "Phải nha!"
- "Có vấn đề gì sao???"
- "Có đó. Em nghi ngờ hắn có phải là loại người đa nhân cách hay không?"
- "???" - Từ bên kia gửi tới cô 3 dấu hỏi chấm tỏ ý khó hiểu.
- "Nói như vậy cũng không thể coi là nói quá. Một người gì đâu mặt lúc nào cũng lạnh băng, như một khúc gỗ không hơn không kém. Lúc thì lại giở bộ mặt của một tên biến thái !" - Shizuka càng nói càng hăng.
- "Có sao???"
- "Chắc chắn là có. Anh có từng thấy qua ai khi mà chưa quen biết nhau lại đi khoác áo cho người ta chưa? Chẳng lẽ không coi là có ý đồ, bản chất không trong sáng sao?"
- "Hoặc có lẽ em hiểu lầm chăng?"
- "Không thể nào! Con mắt của em rất tinh tường!"
- "Phải không?"
- "Anh hỏi vậy là sao? Hửm -_-" - Shizuka cảm thấy trong lòng như bốc hỏa. Người đàn ông này làm sao vậy? Anh đang nghi ngờ cô nói không đúng sự thật sao?
- "Được rồi! Được rồi! Chúng ta nói chuyện khác được không?"
- "Vậy còn chuyện em hỏi anh?"
- "Em đã ăn tối chưa?" - Anh phớt lờ câu hỏi của cô mà đề cập đến vấn đề khác.
- "Này! Đừng có đánh trống lảng chứ! >.<"
- "Em vẫn đang ở công ty đó?"
- "Hả? Sao biết?" - Shizuka đơ mặt ra. Cô thật nghi ngờ là cô bị theo dõi. Bằng không sao anh ta lại biết cô vẫn đang ở công ty cơ chứ?
- "Nếu tôi nói tôi có gián điệp thì sao?" - Một câu hỏi của anh khiến cô phải xem xét kĩ lưỡng lại 1 lần nữa xem anh ta có khả năng đó không. Sau khi xem xét mọi khả năng gián điệp là không thể nào thì cô mới bừng tỉnh là anh đang đùa giỡn cô. Sao mỗi khi nói chuyện với anh IQ của cô lại tụt dốc không phanh thế này cơ chứ.
- "Đừng giỡn!"
- "Ha ha! Không đùa em nữa. Đi ăn tối rồi về nhà nghỉ ngơi đi. Con gái thức đêm không tốt đâu. Còn nữa đừng ngủ lại công ty nữa, trời đang chuyển lạnh rồi đó"
- "À, cảm ơn anh. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi. Bye bye!"
- "Tạm biệt!" - Anh ta chào tạm biệt cô rồi cũng đăng xuất khỏi QQ.
Nhưng Shizuka lại vẫn ngồi đờ ra, mắt nhìn không chớp vào màn hình. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa cô mới hoàn hồn lại. Cô lên tiếng trả lời cho người ở bên ngoài đi vào. Thấy người đó là Bạch Linh thì cô cũng nhanh chóng thoát QQ, rồi tắt máy. Xong lại cắm đầu ký nốt văn kiện cuối cùng.
< Diễn biến tiếp theo ở chương 35 nha các bạn >
---------- """""""""" ----------
Cùng lúc đó tại phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phan thị.
Phan Đình Hạo đang ngồi dựa lưng vào ghế. Anh chống 2 khuỷu tay lên thành ghế, 2 bàn tay đan chéo vào nhau. Anh cứ ngồi đấy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã tắt.
Vừa nãy anh lên QQ, vốn là không mong đợi gì nhưng lại thấy cái tên "Tử Băng" của Shizuka đang sáng thì anh lại rất vội vàng muốn nói chuyện với cô. Nhưng anh lại càng không ngờ là cô sẽ nhắc tới mình. Điều khiến anh tâm trạng vừa mới vui vẻ chút lại đã chuyển thành tức giận chính là do cô có suy nghĩ sai về anh. Thật không thể ngờ được cô lại bảo anh là 1 người "đa nhân cách". Cô còn gắn cho anh tội danh "biến thái" nữa chứ. Lúc đó anh đã thật sự muốn phân minh lại ngay với cô.
Không những thế, anh còn đến dở khóc dở cười với cô. Cô lại còn chê anh là kẻ lạnh lùng nữa sao? Không ai nói với cô là cô cũng lạnh lẽo không kém ư? Nhưng dù sao câu nói cuối cùng của cô đã xua tan không ít sự tức giận của anh.
Phan Đình Hạo lắc lắc đầu, lấy tay day day huyệt thái dương rồi anh ngồi thẳng dậy. Anh kéo điện thoại bàn tới trước mặt, nhấn vào 1 nút kết nối với phòng trợ lí Tổng giám đốc. Phía bên kia cũng rất nhanh chóng bắt máy.
- "Phan tổng?"
- "Hỏa Diễm vào phòng làm việc của tôi!"
- "Vâng"
"Cốc! Cốc! Cốc!". Rất nhanh bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
- "Vào đi" - Phan Đình Hạo vừa trả lời vừa đứng dậy, vắt áo véc lên tay.
- "Phan Tổng, có chuyện gì cần giao phó ạ?" - Hỏa Diễm đứng trước bàn TGĐ, đứng ngay ngắn, hai tay bắt chéo sau hông, tư thế của một người vệ sĩ. ( Có thể hình dung như tư thế hành quân cũng được nha các bạn!)
- "Cầm tập văn kiện này giao cho Giám đốc điều hành. Nói ông ta xử lí thật tốt chuyện này!" - Phân Đình Hạo đưa 1 tập tài liệu cho Hỏa Diễm nói.
- "Vâng!" - Hỏa Diễm đưa tay nhận lấy.
Phan Đình Hạo thấy Hỏa Diễm còn chưa đi thì khó hiểu:
- "Có chuyện gì nữa sao?"
- "À! Tổng tài còn chuyện gì giao phó không ạ?"
- "Không còn gì! Đi đi!"
- "Vâng" - Hỏa Diễm đơ người ra một lúc nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại.
Khi hắn đi tới gần cửa thì Phan Đình Hạo chợt lên tiếng:
- "Xong việc cậu cũng về nghỉ ngơi đi! Mấy ngày qua vất vả cho cậu rồi! Phải rồi, kêu cả Giám đốc điều hành cũng nghỉ ngơi đi, dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi"
- "Hả?.... À vâng! Tôi đã hiểu" - Hỏa Diễm lại đơ người đợt hai - "Anh ổn chứ, tổng tài?"
- "Sao lại hỏi vậy?"
- "À không có gì! Tôi còn tưởng người trước mặt tôi không phải là anh! Nếu không còn gì, tôi đi trước!"
- "Khoan! Đưa chìa khóa xe của tôi đây!"
- "Anh định đi đâu sao?" - Hỏa Diễm khó hiểu đưa chìa khóa xe cho Phan Đình Hạo.
- "Về nhà!"
- "Về nhà?" - Hỏa Diễm khó tin nhìn anh. Hắn ta thà tin mình bị trúng tà chứ không hề tin Phan Đình Hạo thay đổi.
- "Phải về nhà!" - Phan Đình Hạo thấy biểu tình của Hỏa Diễm thì vừa vỗ vai hắn ta vừa hơi nhếch môi cười. Nói xong cũng liền quay người đi khỏi để lại Hỏa Diễm đang bị hành động của anh dọa đến ngây người.
Shizuka sau khi nhấp một ngụm coffee thì lại tiếp tục cắm đầu vào đống giấy tờ. Từ khi lên làm Tổng giám đốc, cô điển hình cho loại người cuồng công việc.
Máy tính xách tay để bên cạnh bỗng kêu lên báo hiệu có webchat. Shizuka rời mắt khỏi chồng tài liệu nhìn qua màn hình máy tính, bỗng trên khóe miệng cô hiện lên 1 nụ cười như ẩn như hiện không rõ. Thứ có thể khiến cô phá lệ mở miệng tạo thành 1 đường cong hoàn hảo chỉ có 2 thứ. Một là đám bạn của cô, và hai là người bạn qua mạng của cô - "Muốn sống như những người khác".
- "Chào em! Lâu rồi không gặp nhau!" - Avatar mèo con nhảy lên khung chat.
- "Phải! Quả thật là lâu rồi!" - Cô nhắn lại rất nhanh.
- "Cuộc sống ở Trung Quốc đã quen rồi chứ?"
- "Không quen cũng phải quen -_-"
- "Nghe có vẻ như là xảy ra chuyện gì đó không vui?"
- "Cũng không có gì? Công việc xảy ra chút chuyện"
- "Tôi có thể giúp gì không?"
- "Cám ơn anh! Tử Băng tôi dư sức đối phó! :v" - Trên khóe miệng Shizuka hiện lên 1 nụ cười dịu dàng.
- "Tự kỷ"
- "Này? >:( " - Một icon tức giận được cô gửi đi.
- "Ok! Ok! Em giỏi, tôi biết"
- "Phải rồi! Anh có biết tên tổng tài của tập đoàn Phan thị không?"
- "Ý em là Phan Đình Hạo?"
- "Phải nha!"
- "Có vấn đề gì sao???"
- "Có đó. Em nghi ngờ hắn có phải là loại người đa nhân cách hay không?"
- "???" - Từ bên kia gửi tới cô 3 dấu hỏi chấm tỏ ý khó hiểu.
- "Nói như vậy cũng không thể coi là nói quá. Một người gì đâu mặt lúc nào cũng lạnh băng, như một khúc gỗ không hơn không kém. Lúc thì lại giở bộ mặt của một tên biến thái !" - Shizuka càng nói càng hăng.
- "Có sao???"
- "Chắc chắn là có. Anh có từng thấy qua ai khi mà chưa quen biết nhau lại đi khoác áo cho người ta chưa? Chẳng lẽ không coi là có ý đồ, bản chất không trong sáng sao?"
- "Hoặc có lẽ em hiểu lầm chăng?"
- "Không thể nào! Con mắt của em rất tinh tường!"
- "Phải không?"
- "Anh hỏi vậy là sao? Hửm -_-" - Shizuka cảm thấy trong lòng như bốc hỏa. Người đàn ông này làm sao vậy? Anh đang nghi ngờ cô nói không đúng sự thật sao?
- "Được rồi! Được rồi! Chúng ta nói chuyện khác được không?"
- "Vậy còn chuyện em hỏi anh?"
- "Em đã ăn tối chưa?" - Anh phớt lờ câu hỏi của cô mà đề cập đến vấn đề khác.
- "Này! Đừng có đánh trống lảng chứ! >.<"
- "Em vẫn đang ở công ty đó?"
- "Hả? Sao biết?" - Shizuka đơ mặt ra. Cô thật nghi ngờ là cô bị theo dõi. Bằng không sao anh ta lại biết cô vẫn đang ở công ty cơ chứ?
- "Nếu tôi nói tôi có gián điệp thì sao?" - Một câu hỏi của anh khiến cô phải xem xét kĩ lưỡng lại 1 lần nữa xem anh ta có khả năng đó không. Sau khi xem xét mọi khả năng gián điệp là không thể nào thì cô mới bừng tỉnh là anh đang đùa giỡn cô. Sao mỗi khi nói chuyện với anh IQ của cô lại tụt dốc không phanh thế này cơ chứ.
- "Đừng giỡn!"
- "Ha ha! Không đùa em nữa. Đi ăn tối rồi về nhà nghỉ ngơi đi. Con gái thức đêm không tốt đâu. Còn nữa đừng ngủ lại công ty nữa, trời đang chuyển lạnh rồi đó"
- "À, cảm ơn anh. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi. Bye bye!"
- "Tạm biệt!" - Anh ta chào tạm biệt cô rồi cũng đăng xuất khỏi QQ.
Nhưng Shizuka lại vẫn ngồi đờ ra, mắt nhìn không chớp vào màn hình. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa cô mới hoàn hồn lại. Cô lên tiếng trả lời cho người ở bên ngoài đi vào. Thấy người đó là Bạch Linh thì cô cũng nhanh chóng thoát QQ, rồi tắt máy. Xong lại cắm đầu ký nốt văn kiện cuối cùng.
< Diễn biến tiếp theo ở chương 35 nha các bạn >
---------- """""""""" ----------
Cùng lúc đó tại phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phan thị.
Phan Đình Hạo đang ngồi dựa lưng vào ghế. Anh chống 2 khuỷu tay lên thành ghế, 2 bàn tay đan chéo vào nhau. Anh cứ ngồi đấy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã tắt.
Vừa nãy anh lên QQ, vốn là không mong đợi gì nhưng lại thấy cái tên "Tử Băng" của Shizuka đang sáng thì anh lại rất vội vàng muốn nói chuyện với cô. Nhưng anh lại càng không ngờ là cô sẽ nhắc tới mình. Điều khiến anh tâm trạng vừa mới vui vẻ chút lại đã chuyển thành tức giận chính là do cô có suy nghĩ sai về anh. Thật không thể ngờ được cô lại bảo anh là 1 người "đa nhân cách". Cô còn gắn cho anh tội danh "biến thái" nữa chứ. Lúc đó anh đã thật sự muốn phân minh lại ngay với cô.
Không những thế, anh còn đến dở khóc dở cười với cô. Cô lại còn chê anh là kẻ lạnh lùng nữa sao? Không ai nói với cô là cô cũng lạnh lẽo không kém ư? Nhưng dù sao câu nói cuối cùng của cô đã xua tan không ít sự tức giận của anh.
Phan Đình Hạo lắc lắc đầu, lấy tay day day huyệt thái dương rồi anh ngồi thẳng dậy. Anh kéo điện thoại bàn tới trước mặt, nhấn vào 1 nút kết nối với phòng trợ lí Tổng giám đốc. Phía bên kia cũng rất nhanh chóng bắt máy.
- "Phan tổng?"
- "Hỏa Diễm vào phòng làm việc của tôi!"
- "Vâng"
"Cốc! Cốc! Cốc!". Rất nhanh bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
- "Vào đi" - Phan Đình Hạo vừa trả lời vừa đứng dậy, vắt áo véc lên tay.
- "Phan Tổng, có chuyện gì cần giao phó ạ?" - Hỏa Diễm đứng trước bàn TGĐ, đứng ngay ngắn, hai tay bắt chéo sau hông, tư thế của một người vệ sĩ. ( Có thể hình dung như tư thế hành quân cũng được nha các bạn!)
- "Cầm tập văn kiện này giao cho Giám đốc điều hành. Nói ông ta xử lí thật tốt chuyện này!" - Phân Đình Hạo đưa 1 tập tài liệu cho Hỏa Diễm nói.
- "Vâng!" - Hỏa Diễm đưa tay nhận lấy.
Phan Đình Hạo thấy Hỏa Diễm còn chưa đi thì khó hiểu:
- "Có chuyện gì nữa sao?"
- "À! Tổng tài còn chuyện gì giao phó không ạ?"
- "Không còn gì! Đi đi!"
- "Vâng" - Hỏa Diễm đơ người ra một lúc nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại.
Khi hắn đi tới gần cửa thì Phan Đình Hạo chợt lên tiếng:
- "Xong việc cậu cũng về nghỉ ngơi đi! Mấy ngày qua vất vả cho cậu rồi! Phải rồi, kêu cả Giám đốc điều hành cũng nghỉ ngơi đi, dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi"
- "Hả?.... À vâng! Tôi đã hiểu" - Hỏa Diễm lại đơ người đợt hai - "Anh ổn chứ, tổng tài?"
- "Sao lại hỏi vậy?"
- "À không có gì! Tôi còn tưởng người trước mặt tôi không phải là anh! Nếu không còn gì, tôi đi trước!"
- "Khoan! Đưa chìa khóa xe của tôi đây!"
- "Anh định đi đâu sao?" - Hỏa Diễm khó hiểu đưa chìa khóa xe cho Phan Đình Hạo.
- "Về nhà!"
- "Về nhà?" - Hỏa Diễm khó tin nhìn anh. Hắn ta thà tin mình bị trúng tà chứ không hề tin Phan Đình Hạo thay đổi.
- "Phải về nhà!" - Phan Đình Hạo thấy biểu tình của Hỏa Diễm thì vừa vỗ vai hắn ta vừa hơi nhếch môi cười. Nói xong cũng liền quay người đi khỏi để lại Hỏa Diễm đang bị hành động của anh dọa đến ngây người.
Tác giả :
Như Song