Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư
Chương 3: Cụ cố Quý chỉ hôn
Sáng hôm sau Lương Hạ phải đi làm, vợ chồng Lương Chí, Hạ Vân vẫn như thường ngày ngồi trên chiếc ghế dài nghiên cứu xổ số. Không lâu sau truyền đến tiếng gõ cửa. “Bố nó, ông có nghe thấy tiếng gì không?”. Hạ Vân kéo áo Lương Chí, nhìn ông ngờ vực. “Làm gì có tiếng gì, cái cửa nhà mình bị lỏng!”. Lương Chí lại cho là vợ mình nghe nhầm. “Có ông lỏng thì có!”. Hạ Vân xem thường nhìn chồng mình một cái, xoay người đi ra phía cửa. Mấy ngày này, tinh thần bà một phút cũng không yên, công ty kinh doanh có thể sẽ đến đòi tiền nợ bất cứ lúc nào. Đáng tiếc vừa mới định mở cửa thì cửa đã bị phá rồi. “Con mẹ nó thì ra nhà có người! Làm bộ không nghe thấy hả!”. Ba tên đàn ông vạm vỡ cởi trần để lộ ra hình xăm khủng bố, khuôn mặt dữ tợn một tên hung hăng đẩy ngã Hạ Vân. Lương Chí vừa nghe thấy có tiếng người lạ xông vào nhà vội vã đứng lên run rẩy, Hạ Vân sợ tới mức núp mặt sau lưng chồng mình. “Mẹ Kiếp! Bố mày bộ dạng tuấn tú như này chúng mày sợ cái rắm gì hả!”. Tên cầm đầu ba thằng nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất bày tỏ bất mãn. “Chúng tôi...Không sợ...”. Lương Chí nhìn thấy ba tên cầm gậy liền nói lắp. “Mẹ nó, không rảnh tán gẫu với chúng mày, trả tiền!”. Tên cầm đầu cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính. Thật kì lạ Lương Chí còn chưa nghe được tiếng đập cửa, từ đầu đến cuối ông không biết ba người đến đây với mục đích gì, còn tưởng rằng cướp bóc đột nhập, nhưng mà xem ra bọn chúng không có thăm dò địa điểm trước bởi vì cướp nhầm phải nhà nghèo rồi. Một tháng trước Hạ Vân giấu mọi người trong nhà vay 1 vạn của công ty kinh doanh, ghi vào sổ tên tuổi, địa chỉ của Lương Hạ không ngờ bọn họ lại biết căn nhà cũ nát này. Vốn nghĩ có thể thần không biết quỷ không hay mang tiền đi mua xổ số mong trúng xổ số là có thể trả nợ, ai ngờ mất hết cả vốn lẫn lãi, toàn bộ của cải một đi không trở về. “Xin.Thư thả...Hai ngày nữa...Con gái của chúng tôi rất nhanh sẽ được phát lương!”. Hạ Vân nắm chặt lấy vạt áo của chồng, sợ bị lột da sống. Kỳ thực tiền lương của Lương Hạ còn không đủ trả nổi tiền lãi. “Đại ca, nhà của con mụ này một thứ cũng không đáng giá!”. Vẻ mặt tên tay sai ghét bỏ nhìn đôi vợ chồng, hận nhất là đến tận nhà mà không đòi được nợ. “Chúng tôi là công ty kinh doanh đứng đắn, sẽ cho các người hai ngày, nếu mà không đưa đủ tiền thì liệu mà bỏ lại con gái, anh em đi!”. Ba tên giống như hung thần đi khỏi. “Ông nó à”. Hai mắt Hạ Vân đầy nước nhìn Lương Chí: “Tôi cũng không muốn thế, lần này phải làm sao đây?”. Lương Chí chuẩn bị trách mắng vợ mình, bỗng nhiên lại vang lên tiếng đập cửa, lần này thì Lương Chí nghe thấy. “Tại sao lại có người đến nữa!”. Lương Chí nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, lại bị người vừa đến trừng mắt vội sợ hãi trốn sau người vợ. “Hôm nay đã đến hạn cuối cùng, còn không cầm tiền ra thì chặt đứt tay đứt chân!”.Bộ ba kia vừa đi, lại một bộ ba khác đến, ba người này trên tay đều cầm dao sáng loáng, tuy không vạm vỡ bằng ba người kia, nhưng mà lại vô cùng hung hãn. “Điều này...” Hạ Vân hoàn toàn không nói nên lời, hình như bộ ba này gọi là xã hội đen trong truyền thuyết. Hai chân Lương Chí cũng mềm nhũn, mười ngày trước bị dụ dỗ liền đến công ty cho vay nặng lãi mượn một khoản tiền, hiện tại ngay đến tiền lẻ cũng không có mà trả. “Sao hả? Không có tiền?”. Tên cầm đầu cặp mắt hung dữ, lắc lắc con dao trong tay. “Cho tôi thêm mấy ngày, cho tôi thêm mấy ngày!”. Lương Chí quỳ trên mặt đất, ôm bắp chân tên thủ lĩnh cầu xin. Tên thủ lĩnh một đạp đá văng Lương Chí: “Đủ rồi, chém cho tao!”. Hai tên khác nghe thấy thủ lĩnh ra lệnh, nắm chặt tay Lương Chí đặt lên bàn, Hạ Vân ở bên kia bị dọa đến phát ngất. Vừa mới chuẩn bị chặt xuống, từ cửa truyền đến một giọng đàn ông: “Buông anh ta ra”. Mọi người đều quay lại nhìn về phía sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, sau lưng còn có hai người thư kí và trợ lí theo sau, đây là bộ ba đến lần thứ ba trong ngày hôm nay. “Người này là ai”. Tên thủ lĩnh tức giận đá đổ cái ghế cũ. “Thế này đã đủ chưa?”. Người trung niên mặc âu phục bảo thư kí đưa ra một tờ chi phiếu, mặt không biến sắc nhìn tên thủ lĩnh. “Chúng ta đi!”. Tên thủ lĩnh liếc nhìn con số trên chi phiếu, dẫn hai tên còn lại đi ra ngoài. Lương Chí lay tỉnh vợ mình dậy, cảm động đến rơi nước mắt nhìn người đàn ông trung niên: “Cảm ơn cảm ơn...Mời ngồi, mời ngồi!”. Người đàn ông trung niên sau khi ngồi xuống luôn đi thẳng vào vấn đề chính: “Hai người có phải là vợ chồng Lương Chí, Hạ Vân không?”. “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”. “Tôi là Quý Hạng Minh, hôm nay đến là muốn tiên sinh chứng thực cho một việc”. “Cái gì?”. Lương Chí cuối cùng kịp phát ứng, nghi ngờ quan sát phản ứng của vị ân nhân ra tay cứu mạng. “Đôi khuyên tai ngọc này có phải là của Lương tiên sinh”. Quý Hạng Minh nhận lấy từ trong tay của trợ lí một hộp liền mở ra: “Tôi mới mua lại từ tiệm cầm đồ”. Lương Chí chưa từng nghĩ sẽ còn có thể nhìn thấy lại đôi hoa tai này, đây là vật duy nhất mà bố để lại cho ông, thế mà lại bị ông đem cầm lấy tiền mua xổ số: “Vâng”. “Xin hỏi cụ ông Lương Tĩnh hiện ở nơi nào?”. Quý Hạng Minh cũng không thích đôi vợ chồng này, điển hình cho loại người vô trách nhiệm, nhưng đây là ý nguyện của ông nội không thể không nén lại tức giận hỏi thăm. “Ngài tìm bố của tôi có việc gì?”. Lương Chí vừa nghe đến có quan hệ với bố liền lập tức trở nên cẩn thận. “Tôi cũng không có ý mạo phạm”. Quý Hàng Minh nhận lấy tách trà Cầm Vân đưa đến, lịch sự nhấp một ngụm: “Từ xưa cụ nội hai nhà Quý Lương có mối quan hệ thân thiết, hôm nay tôi thay ông nội đến để tìm lại con của người bạn cũ”. Thật ra Lương Chí cũng đã dần dần đoán ra, bố trước khi qua đời cũng đã kể lại chuyện ngày xưa cho anh, ông nội của anh là Lương Dương vì cứu đồng đội là Quý Linh cản một viên đạn mà hi sinh. Quý Linh vì biết ơn nên muốn nhận nuôi bố anh, đáng tiếc khi bố anh 13 tuổi đi nhầm xe rồi lạc đường, bị đưa vào cô nhi viện, cho đến khi cưới vợ sinh con cũng không liên lạc được với nhà họ Quý”. “Bố tôi đã mất cách đây ba năm”. Lương Chí nhắm mắt, dù sao ông cũng chỉ là một thằng con bất hiếu. “Bác Lương đã mất được ba năm”. Quý Hạng Minh hít sâu một hơi, ông nội vẫn còn đang nằm trong bệnh viện chờ tin tức của mình: “Tôi có thể giúp anh trả hết tiền nợ, hi vọng các vị có thể đi cùng tôi một chuyến”. “Đi đâu?”. Hạ Vân vẫn còn nợ công ty kinh doanh kia một khoản tiền, vừa nghe thấy có người giúp trả nợ lập tức phụ họa. “Bắc Kinh”. Hôm sau Lương Chí và Hạ Vân đi cùng Quý Hạng Minh bay đến Bắc Kinh, chỉ nói với Lương Hạ rằng ra ngoài có việc phải đi mấy ngày. Cụ cố Quý vừa nghe thấy tin đã tìm được con cháu nhà họ Lương, tinh thần ngay lập tức tốt lên rất nhiều, vừa tựa vào cạnh giường húp cháo vừa chờ Quý Hạng Minh dẫn theo người về. Chỉ một lúc sau Lương Chí và Hạ Vân được Quý Hạng Minh dẫn vào bên trong: “Ông nội, đầy là Lương Chí, vị kia là Hạ Vân”. “Tĩnh nhi đâu?”. Cụ ông nhìn về phía bọn họ hỏi, lại không nhìn thấy người muốn tìm. “Bố tôi đã qua đời”. Lương Chí nhìn cụ già trên giường bệnh, đây là người mà ông nội anh liều chết cứu mạng. “Tĩnh nhi đã không còn nữa?”. Cụ ông đầy nếp nhăn khóe mắt chảy nước, cả đời ông chiến công hiển hách, lại không thể chăm sóc tốt cho đứa con của ân nhân cứu mạng: “Các cháu lại gần đây một chút”. Lương Chí dắt Hạ Vân đến trước mặt cụ ông: “Cảm tạ cụ đã có ý muốn chăm sóc bố tôi, bố tôi trước khi mất cũng rất nhớ mong đến cụ”. “Nên nói cảm ơn phải là lão, ông nội con cứu lão một mạng nên lão mới có thể sống được đến bây giờ!”. Cụ ông Quý tâm trạng rất kích động, làm Quý Hạng Minh sợ đến mức vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ cụ giúp cụ thở dễ dàng hơn: “Con của hai con đâu”. Cụ ông Quý chợt nhớ ra việc gì. “Cháu gái Lương Hạ còn phải đi làm nên không thể cùng cháu đến đây được”. “Là con gái? Đã bao tuổi rồi?”. Cụ Quý nói ra câu này, nửa trước mang theo vui mừng, nửa sau mang theo mong đợi. “22 tuổi, hôm nay do quá vội nên không mang cháu theo để thăm cụ được”. Hạ Vân tin tưởng giác quan thứ sáu của mình,chắc chắn chuyện tốt sắp đến cửa. “A? Tốt tốt”. Cụ Quý rất hạnh phúc: “Chắt của lão năm nay cũng 28 tuổi mà chưa có lấy vợ, lão đang chờ chắt dâu của lão đây”. “Ông nội!”. Không đợi người khác mở miệng, mẹ Quý Trạch Tuấn là Diêu Lệ Cẩm vội vàng gọi lớn, giống như muốn nhắc nhở ông nội chớ nói lung tung, chỉ hôn mù quáng. “Ông nói cũng không sai”. Cụ Quý ủy khuất giống như đưa trẻ: “Tuấn, con qua đây”. Ngồi ở một bên đọc sách, Quý Trạch Tuấn nghe thấy cụ nội gọi liền đi lên: “Cụ cố”. “Đến lúc con phải cưới vợ rồi, cô bé của nhà họ Lương cũng rất tốt”. Quý Linh cười híp mắt nhìn chắt nội, nhưng sau nụ cười này còn kèm theo một sự uy nghiêm. “Ông nội!”. Diêu Lệ Cẩm không nhịn được lại gọi thêm một tiếng, nhìn cách ăn mặc của vợ chồng Lương Chí và Hạ Vân, là người không có học! Cô gái Lương Hạ cái gì kia khẳng định cũng sẽ không xứng với con trai của bà. Quý Hạng Minh vội vàng kéo Diêu Lệ Cẩm đi ra ngoài, hung hăng trừng mắt nhìn vợ nói: “Cơ thể ông nội không được tốt, đừng chọc cho ông nội tức giận!”. “Ông nội cũng không chịu xem lại một chút! Thời đại nào rồi còn đi chỉ hôn hả! Anh xem biểu tình của con trai, mặt đều muốn hóa thành than!”. Diêu Lệ Cẩm rất giận chồng mình làm theo lời của ông nội. “Chỉ cần ông nội vui vẻ là tốt rồi! Em chen miệng vào làm cái gì!Còn nói lung tung nữa anh sẽ đưa em về nhà”. Quý Hạng Minh xuất thân từ quân nhân, nói đi nói lại cũng giống ông nội Quý phát ra một loại uy nghiêm, làm Diêu Lệ Cẩm sợ đến mức không dám lên tiếng. Quý Trạch Tuấn biết cụ nội có ý định chỉ hôn, nhưng không hề làm ra một cử chì từ chối gì, khiến cho Quý Tăng và Quý Hạng minh thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nó so với mẹ hiểu chuyện hơn nhiều. “Hạ Hạ còn nhỏ, mới học đại học năm ba, làm sao có thể cùng công tử Quý kết hôn, sẽ bị mọi người nói nhà chúng tôi với cao”.Lương Chí thức thời vội nói ngược lại ý của cụ. “Luật pháp đã quy định đủ tuổi kết hôn thì sẽ kết hôn, điểm này nhà lão là hiểu rõ nhất, như vậy làm gì mà với cao, nhà họ Quý có ân với nhà họ Lương”. Cụ rất đắc ý lôi ra một đống luật pháp, theo ý của cụ cháu gái nhà họ Lương nhất định là người vô cùng tốt. “Cứ thuận theo ý ông nội đi, tác thành một việc vui”. Quý Tăng lên tiếng, ông là bậc trưởng lão của gia đình, cũng có quyền lên tiếng. “Vậy cũng tốt”. Hạ Vân thấy không có ai phản đối liền đồng ý trước, bà sợ mọi chuyện ngày hôm nay lại diễn ra thêm một lần nữa, có gia đình họ Quý làm chỗ dựa sẽ bình an nha. Nhưng người khác cũng không nói gì thêm nữa, chỉ biết rằng ngày mai sẽ phải đón thêm một người từ nhà họ Lương. Lúc này ở thành phố Y xa xôi, Lương Hạ không khỏi hắt hơi hai cái, cô còn chưa biết mình đã bị bố mẹ gả đi. Tiệm bánh mì buôn bán ngày càng ế ẩm, Lương Hạ và Chu Hàn tranh luận dữ dội, nhất trí cho rằng nguyên nhân là vì ông chủ và bà chủ quá mức kịch liệt trong phòng the. “Có Khách”. Lương Hạ đang cúi đầu xem sổ sách, Chu Hàn nhìn thấy có khách đến liền nói to một tiếng cho Lương Hạ nghe thấy. Lương Hạ theo tiếng gọi ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhấc đầu thì muốn đâm đầu mà chết. Lăng Kỳ ôm cánh tay của Cố Thần, hai người vô cùng thân mật đi vào tiệm bánh ngọt
Tác giả :
Mộc Không Bách