Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm
Chương 51: Người anh vợ này, quá khó chơi!
“Đường Diệc Đình, mong đừng quấy rầy chúng tôi, đây là lần cảnh báo cuối cùng!”
Mặt Lý Xương Húc trầm xuống, đứng trước em gái, đôi mắt vốn dĩ thâm thúy dính vào vài tia lỉa, đang thiêu đốt dần dần lên.
Biết rõ vị đại thiếu gia này là nhân vật trọng yếu trong mắt cảnh sát, không thể đả thảo kinh xà đắc tội với anh, bởi vậy anh mới nhẫn nhịn, nhưng không nghĩ tới, người này lại không có tự trọng như vậy, lại dám ở trước mặt anh, đùa giỡn với em gái bảo bối của anh.
Cái này không thể tha thứ dễ dàng được!
“Được rồi, Lý chủ bá, nếu như cô không ngại có thể suy nghĩ một chút đề nghị vừa rồi, vòng tay của bản thiếu, vĩnh viễn rộng mở vì cô!”
Đường Diệc Đình nói xong, tâm tình vô cùng tốt rời đi.
Rose đi ở phía sau anh, vụng trộm đưa tay lên lau mồ hôi, xem đi, con đường Boss theo đuổi vợ yêu, chắc chắn không dễ dàng.
Người anh vợ này, quá khó chơi!
********
“Lời nói của tên khốn kia, không cần để ở trong lòng.” Thấy sắc mặt em gái không tốt, trong lời nói của Lý Xương Húc tràn đầy quan tâm.
“Yên tâm, em không sao!” Lý Nguyên Y cực lực ổn định nội tâm mình, khẽ mỉm cười với Lý Xương Húc, tinh thần lại không tự giác chạy đến trên người người đàn ông kia.
“Anh đã cảnh cáo em rất nhiều lần, người này không dễ chọc, về sau cách xa chừng nào tốt chừng đó.”
Lý Xương Húc cũng không biết những chuyện xảy ra giữa Đường Diệc Đình và em gái anh, anh chỉ là đơn thuần cho rằng, chẳng qua Đường Diệc Đình cảm thấy em gái xinh đẹp, trêu một tý mà thôi. Dù sao đối với những thứ phú gia công tử ca* (* nghĩa là con cháu nhà giàu) mà nói phụ nữ chỉ là những vật qua đường. Nhưng em gái mình quá đơn thuần, anh lo lắng cô sẽ bị lừa gạt.
“Yên tâm đi, anh hai, em cùng anh ta không thể nào có liên quan được.” Lý Nguyên Y cắn môi, những lời nói an ủi Lý Xương Húc, chi bằng nói đang cảnh cáo chính mình dời xa anh. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện, chính mình còn phải đi mời anh làm khách quý của chương trình, cũng không biết anh có dễ dàng đáp ứng hay không. Chao ôi, thật phiền!
“Món ăn đều lạnh rồi, nhanh ăn đi.”
“Vâng!” Lý Nguyên Y gật đầu, nhưng Đường Diệc Đình đã nháo một trận như vậy, một chút muốn ăn cũng không còn, bắt buộc chính mình tùy ý ăn vài miếng.
Đột nhiên, bụng có chút không thoải mái, cô cầm theo túi sách, nói với Lý Xương Húc một tiếng, đứng dậy đi tới phòng rửa tay.
Bây giờ đang là giờ cao điểm dùng cơm, thời điểm Lý Nguyên Y đi đến toilet, người phía trước còn xếp một hàng dài, nhưng bụng càng ngày càng không thoải mái, cô không có biện pháp tiếp tục chờ, đành phải rời đi, đến những tầng lầu khác đi tìm toilet.
Ngay cả thang máy cũng lười phải đợi, cô trực tiếp mở cửa thoát hiểm, xuống lầu bằng thang bộ.
“Làm gì mà chạy gấp như vậy?”
Đột nhiên, vang lên một giọng nói trầm thấp, giống như quỷ mỵ, sâu kín truyền đến từ phía sau.
Lý Nguyên Y sợ hết hồn, gót giày nhỏ không cẩn thận dẫm hụt một bậc thang, cô kinh hô một tiếng, cả người cứ như vậy mà té xuống.
Lúc này, có bóng người, nhanh hơn cô, trực tiếp nhảy qua vài bước bậc thang, vững vàng giữ chắc được cô, ôm cô vào trong ngực.
Nguy hiểm thật!
Tâm treo lên tới cổ, cuối cùng từ từ trở về vị trí cũ, Lý Nguyên Y vô ý thức ngẩng đầu, vừa vặn chống lại một đôi mắt sâu như đầm sương mù, đáy mắt người đàn ông đen như mực, còn giống như có chút gì đó hoảng loạn, trong lúc nhất thời làm cho cô, rối loạn tâm.
“Đi đường cũng không làm người khác bớt lo, thật hậu đậu mà!” Mày rậm đẹp mắt của Đường Diệc Đình nhíu chặt, giọng nói hơi trách cứ, lại đầy tràn quan tâm, còn có một tia sợ hãi ẩn núp.
“Còn không phải tại anh làm hại.”
Lý Nguyên Y lấy lại tinh thần, tức giận đấm bả vai anh một cái, trong mắt hạn xẹt qua một tia u oán: “Nếu không phải do anh, làm sao tôi giẫm hụt cầu thang chứ?”
Mặt Lý Xương Húc trầm xuống, đứng trước em gái, đôi mắt vốn dĩ thâm thúy dính vào vài tia lỉa, đang thiêu đốt dần dần lên.
Biết rõ vị đại thiếu gia này là nhân vật trọng yếu trong mắt cảnh sát, không thể đả thảo kinh xà đắc tội với anh, bởi vậy anh mới nhẫn nhịn, nhưng không nghĩ tới, người này lại không có tự trọng như vậy, lại dám ở trước mặt anh, đùa giỡn với em gái bảo bối của anh.
Cái này không thể tha thứ dễ dàng được!
“Được rồi, Lý chủ bá, nếu như cô không ngại có thể suy nghĩ một chút đề nghị vừa rồi, vòng tay của bản thiếu, vĩnh viễn rộng mở vì cô!”
Đường Diệc Đình nói xong, tâm tình vô cùng tốt rời đi.
Rose đi ở phía sau anh, vụng trộm đưa tay lên lau mồ hôi, xem đi, con đường Boss theo đuổi vợ yêu, chắc chắn không dễ dàng.
Người anh vợ này, quá khó chơi!
********
“Lời nói của tên khốn kia, không cần để ở trong lòng.” Thấy sắc mặt em gái không tốt, trong lời nói của Lý Xương Húc tràn đầy quan tâm.
“Yên tâm, em không sao!” Lý Nguyên Y cực lực ổn định nội tâm mình, khẽ mỉm cười với Lý Xương Húc, tinh thần lại không tự giác chạy đến trên người người đàn ông kia.
“Anh đã cảnh cáo em rất nhiều lần, người này không dễ chọc, về sau cách xa chừng nào tốt chừng đó.”
Lý Xương Húc cũng không biết những chuyện xảy ra giữa Đường Diệc Đình và em gái anh, anh chỉ là đơn thuần cho rằng, chẳng qua Đường Diệc Đình cảm thấy em gái xinh đẹp, trêu một tý mà thôi. Dù sao đối với những thứ phú gia công tử ca* (* nghĩa là con cháu nhà giàu) mà nói phụ nữ chỉ là những vật qua đường. Nhưng em gái mình quá đơn thuần, anh lo lắng cô sẽ bị lừa gạt.
“Yên tâm đi, anh hai, em cùng anh ta không thể nào có liên quan được.” Lý Nguyên Y cắn môi, những lời nói an ủi Lý Xương Húc, chi bằng nói đang cảnh cáo chính mình dời xa anh. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện, chính mình còn phải đi mời anh làm khách quý của chương trình, cũng không biết anh có dễ dàng đáp ứng hay không. Chao ôi, thật phiền!
“Món ăn đều lạnh rồi, nhanh ăn đi.”
“Vâng!” Lý Nguyên Y gật đầu, nhưng Đường Diệc Đình đã nháo một trận như vậy, một chút muốn ăn cũng không còn, bắt buộc chính mình tùy ý ăn vài miếng.
Đột nhiên, bụng có chút không thoải mái, cô cầm theo túi sách, nói với Lý Xương Húc một tiếng, đứng dậy đi tới phòng rửa tay.
Bây giờ đang là giờ cao điểm dùng cơm, thời điểm Lý Nguyên Y đi đến toilet, người phía trước còn xếp một hàng dài, nhưng bụng càng ngày càng không thoải mái, cô không có biện pháp tiếp tục chờ, đành phải rời đi, đến những tầng lầu khác đi tìm toilet.
Ngay cả thang máy cũng lười phải đợi, cô trực tiếp mở cửa thoát hiểm, xuống lầu bằng thang bộ.
“Làm gì mà chạy gấp như vậy?”
Đột nhiên, vang lên một giọng nói trầm thấp, giống như quỷ mỵ, sâu kín truyền đến từ phía sau.
Lý Nguyên Y sợ hết hồn, gót giày nhỏ không cẩn thận dẫm hụt một bậc thang, cô kinh hô một tiếng, cả người cứ như vậy mà té xuống.
Lúc này, có bóng người, nhanh hơn cô, trực tiếp nhảy qua vài bước bậc thang, vững vàng giữ chắc được cô, ôm cô vào trong ngực.
Nguy hiểm thật!
Tâm treo lên tới cổ, cuối cùng từ từ trở về vị trí cũ, Lý Nguyên Y vô ý thức ngẩng đầu, vừa vặn chống lại một đôi mắt sâu như đầm sương mù, đáy mắt người đàn ông đen như mực, còn giống như có chút gì đó hoảng loạn, trong lúc nhất thời làm cho cô, rối loạn tâm.
“Đi đường cũng không làm người khác bớt lo, thật hậu đậu mà!” Mày rậm đẹp mắt của Đường Diệc Đình nhíu chặt, giọng nói hơi trách cứ, lại đầy tràn quan tâm, còn có một tia sợ hãi ẩn núp.
“Còn không phải tại anh làm hại.”
Lý Nguyên Y lấy lại tinh thần, tức giận đấm bả vai anh một cái, trong mắt hạn xẹt qua một tia u oán: “Nếu không phải do anh, làm sao tôi giẫm hụt cầu thang chứ?”
Tác giả :
Bảo Lạp