Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ
Chương 32
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Lâm Cẩn Ngôn nói một hồi lập tức khiến Giản Vi tràn đầy cảm giác an toàn, cô cười rộ lên, một lát sau lại cẩn thận nhắc nhở một câu: “Nhưng anh ngàn vạn lần đừng vì em mà ầm ĩ gây mâu thuẫn với mẹ anh đó.” LQĐ
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này, đôi mắt sắc vô cùng dịu dàng, nắm tay cô khẽ nói: “Yên tâm đi, anh có chừng mực.”
Anh nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn trơn bóng của cô, đưa tay khẽ vuốt ve, nói thêm: “Mẹ anh sẽ thích em.”
Giản Vi không quá tin tưởng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sẽ sao?”
“Sẽ.”
Bộ anh nói sẽ thì sẽ à?
Giản Vi mỉm cười: “Hi vọng vậy.”
Đồng hồ trên tường đã chỉ mười một giờ rưỡi, Giản Vi từ trên giường Lâm Cẩn Ngôn bước xuống, nói: “Em về phòng ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn đứng dậy đưa tay nắm chặt tay cô, khóe mắt chứa ý cười: “Ngủ ở đây đi?”
Giản Vi bị dọa, lập tức nói: “Không…. Không nên!”
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô căng thẳng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng cứng theo, bật cười thành tiếng, đưa tay giữ cằm cô, “Chọc em thôi, có ngốc hay không thế?”
Giản Vi kéo tay anh ra, chép miệng trừng liếc anh: “Đáng ghét.”
Mắng anh một câu rồi quay đầu đi ra ngoài.
Sau khi kéo cửa ra, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Lâm Cẩn Ngôn.”
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn hơi cong lên, “Ừ, về phòng đi.”
……..
Từ trong phòng Lâm Cẩn Ngôn đi ra, Giản Vi làm ra vẻ bình tĩnh, thong thả đi lên lầu.
Song khi vào tới phòng, dùng sức đóng cửa một cái, cô kích động nhào lên giường, hai chân ra sức đập giường, răng cắn chặt góc chăn, không để mình hét to lên vì quá hưng phấn.
Hai nụ hôn vừa rồi, đến bây giờ còn in rõ ràng trong đầu cô, giữa răng môi phảng phất như còn lưu lại nhiệt độ và mùi vị của anh, toàn thân cô đều nóng lên, mặt đỏ bừng chui tọt vào trong chăn.
Sao anh ấy có thể yêu cô nhỉ? Anh ấy thế mà yêu cô?
Đầy trong đầu đều lặp lại lời này,,,, hạnh phúc tới quá bất ngờ, cô gần như cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng nụ hôn kịch liệt vừa rồi vô cùng chân thật, đầu lưỡi bị anh cắn đến giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau – nhưng đau này không thể sánh với niềm vui sướng.
Cô kích động ôm chăn lặn lộn trên giường, cổ họng vẫn còn phát ra tiếng cười khanh khách không kiềm chế được.
Nào biết vui quá hóa buồn, cô ôm chăn lăn một vòng trên giường, không ngờ người lăn tới bên kia giường, ngay cả tự cứu cũng không kịp, người cộng với chăn “Ầm” một tiếng ngã nhào xuống sàn nhà.
“Á!” Giản Vi á một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại từ trên sàn nhà đứng lên, vuốt cái mông bị ngã đau, than thở lẩm bẩm bò lại lên giường –
“Thật là xui xẻo.”
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn nghe rõ tiếng động vang lên không ngừng trên lầu, trong mắt nồng đậm ý cười không xóa đi được.
…….
Giản Vi kích động đến hơn nửa đêm, tới ba giờ sáng cuối cùng mới ôm chăn mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu trắng hòa nhã chiếu vào trong nhà, Giản Vi chầm chậm mở mắt ra, tầm mắt nghênh đóng luồng sáng ấm áp, đôi mắt híp thành một đường, nhếch miệng cười tươi.
Cô ôm chăn lăn hai vòng trên giường, rồi xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi xuống lầu hai, cô nhìn thoáng qua phòng Lâm Cẩn Ngôn, thấy phòng còn đóng kín cửa, chắc đang ngủ.
Đang do dự nghĩ có nên đi qua gọi anh hay không, đột nhiên dì Lan đứng dưới lầu gọi cô: “Vi Vi, vừa khéo, đi gọi cậu chủ xuống ăn cơm luôn.”
“Dạ, con đi ngay đây.” Giản Vi đáp một tiếng, lúc này mới xoay người đi về phía phòng ngủ của Lâm Cẩn Ngôn
Cô gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng: “Vào đi,”
Giản Vi chần chừ một lúc, đưa tay đẩy cửa ra.
Lâm Cẩn Ngôn vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, nước trên người còn chưa khô hết, giọt nước theo đường cong cơ bắp chảy xuống, dưới người bọc một chiếc khăn màu trắng.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên bắp thịt trên người, thân thể đàn ông vô cùng cường tráng gợi cảm.
Sáng sớm đã chứng kiến hình ảnh khiến người ta phun máu như vậy, Giản Vi đỏ mặt, lập tức dời tầm mắt.
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên, gọi cô, “Tới đây.”
Giản Vi nghe anh gọi thì hơi chần chừ, căng thẳng đi tới trước mặt anh, đôi mắt không dám nhìn cơ thể Lâm Cẩn Ngôn, chỉ lướt qua anh nhìn bàn đọc sách phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Cái kia… Dì Lan bảo em lên gọi anh xuống ăn sáng…. A!”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị Lâm Cẩn Ngôn ôm eo kéo vào trong ngực, cô giật mình, hai tay theo bản năng chống lên ngực Lâm Cẩn Ngôn.
Dưới lòng bàn tay là cơ thể nóng bỏng rắn chắc.
Mặt Giản Vi lập tức đỏ bừng, vội vàng dời tay, chuyển chống lên vai anh, có chút thẹn thùng, đôi mắt ướt sũng nhìn anh: “Anh, anh muốn làm gì?”
Khóe mắt Lâm Cẩn Ngôn chứa ý cười, thấp giọng nói: “Muốn ăn em.”
Giọng nói vừa dứt, môi liền áp xuống, Giản Vi “Đừng” một tiếng, vô thức lùi về sau, lại bị Lâm Cẩn Ngôn ôm càng chặt hơn, cả người dựa sát vào người anh.
Đàn ông sáng sớm thường hay kích động, hôn đến hết sức, Giản Vi vẫn chưa học được cách hít thở y như cũ, không đầy một lát liền bị sung huyết cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lâm Cẩn Ngôn thả cô ra, đôi mắt đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Hít thở đi.”
Giản Vi bị hôn khiến đại não thiếu dưỡng khí, vừa có không khí, lúc này mới há chiếc miệng nhỏ nhắn để hít thở, đôi mắt ướt át nhìn Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn dùng ngón cái vuốt ve đôi môi cô, cười khẽ nói: “Sao không thở chứ?”
Giản Vi liếc anh một cái, giọng điệu đột nhiên chua lè: “Ai có kinh nghiệm như anh chứ.”
“Kinh nghiệm?” Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, trong mắt hiện vẻ trêu tức, ngón tay nâng cằm cô lên, đột nhiên ghé sát vào, thấp giọng hỏi: “Ghen à?”
Giản Vi đẩy tay anh ra, lắc đầu, trong lòng hơi khác thường, giọng điệu càng chua hơn: “Em ghen gì chứ? Người thành công như ngài đây, có mấy người bạn gái cũ cũng là điều bình thường mà.”
Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc không kiềm chế được bật cười, ôm lấy cô từ phía sau, hơi cúi người, cằm chống lên vai cô, thấp giọng nói: “Còn nói không ghen? Sao anh thấy bình dấm chua sắp đổ ra nhỉ?”
Giản Vi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy, sao em không ngửi thấy.”
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Chọc em thôi, nào có bạn gái cũ gì đâu.”
Giản Vi bĩu môi không tin lắm.
“Không tin à?”
Giản Vi hừ khẽ một tiếng, nghĩ thầm, người chưa nói chuyện yêu đương sao lại có kinh nghiệm như vậy?
“Trước kia bận học hành, du học về thì lại tiếp nhận công ty bận bịu công việc, trước đây ít năm công ty rối loạn, xảy ra chuyện lớn, hàng ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, nào có tâm tư nghĩ tới những chuyện đó, hơn nữa, cũng chưa gặp người khiến anh động lòng.”
Giản Vi nghe câu cuối cùng, khóe miệng cong cớn, vui sướng.
“Cậu… Cậu chủ, Vi Vi… Ăn sáng thôi…”
Cử phòng không đóng, dì Lan đứng bên ngoài nhìn một lúc, rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng, vẻ mặt bà tươi cười, rất có cảm giác vui mừng khi “Đóa hoa đá vạn năm không nở rốt cuộc cũng nở hoa.”
Giọng dì Lan truyền vào, hai người trong phòng đều sững sờ, Giản Vi đỏ bừng mặt, lập tức từ trong ngực Lâm Cẩn đi ra, đầu cúi xuống, chạy ra khỏi phòng như trốn.
Lâm Cẩn Ngôn ngược lại bình tĩnh, nhìn bóng lưng Giản Vi chạy trối chết, giữa hai hàng lông mày toàn cưng chiều vui vẻ.
Dì Lan mỉm cười chắp tay với Lâm Cẩn Ngôn, “Cậu chủ, chúc mừng cậu nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười, tâm tình vô cùng tốt.
………
Buổi tối Giản Vi phải họp, hơn năm giờ chiều đã ăn xong cơm tối, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường học.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe đưa cô đi, nghĩ đến cô vào trường một tuần mới được về nhà, đột nhiên hỏi: “Trường học bọn em phải nội trú?”
“Đúng vậy, tối nào cũng đều kiểm tra phòng ngủ.”
Lâm Cẩn Ngôn xoa mi tâm, hơi khó chịu.
Công ty và nhà cách trường học của Giản Vi khá xa, bình thường muốn gặp mặt quả thật không dễ dàng gì.
Đưa Giản Vi tới cửa trường học, xe dừng lại, Giản Vi tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nắm chặt tay cô, đôi mắt đen kịt nhìn anh, “Cứ như vậy mà đi à?”
Giản Vi có chút giật mình, mờ mịt nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người, tay phải giữ chặt đầu cô, cúi đầu hôn xuống.
Giản Vi ngẩn ngơ một giây, lấy lại tinh thần liền nhắm mắt lại, hai tay kéo nhẹ quần áo Lâm Cẩn Ngôn. xin ủng hộ chính chủ LqĐÔN
Sau một hồi, cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn buông cô ra, đôi mắt sắc sâu thẳm, khàn giọng hỏi: “Buổi tối có thời gian rảnh không?”
“Tối phải họp.”
“Mấy giờ thì xong.”
“Tám giờ ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay vuốt ve gò má cô, thấp giọng nói: “Tối anh gọi cho em.”
Giản Vi hơi xấu hổ gật đầu, trong lòng thì nhảy loạn cào cào, ánh mắt cô ướt sũng nhìn anh, đột nhiên hỏi một câu ngốc nghếch: “Lâm Cẩn Ngôn, chúng ta thật sự đang yêu đương sao?”
Lâm Cẩn Ngôn không nhịn được bật cười, “Em cứ nói đi?”
Giản Vi: “……”
Anh xoa đầu cô, cười khẽ: “Ngốc quá không vậy trời?”
…….
Giản Vi từ trong xe bước xuống, cẩn thận bước đi từng bước, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong xe, ánh mắt một mực dõi theo cô, mãi đến khi cô vào trong trường, băng qua chỗ rẽ, người biến mất không thấy gì nữa cuối cùng mới thu hồi tầm mắt.
Anh móc gói thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng, mùi thuốc lá lan tràn khắp miệng, trong đầu lại nhớ rất rõ hương vị đôi môi Giản Vi, thơm mát ngọt ngào riêng tư, như vị dâu tây.
Anh hút hai điếu thuốc, sau đó dụi tàn thuốc, đưa tay bấm một dãy số.
“Lâm tổng.”
“Cô xem giúp tôi xung quanh đại học Q có nhà ở không, phải mới, thích hợp thì mua lại.”
Hết chương 32
Lâm Cẩn Ngôn nói một hồi lập tức khiến Giản Vi tràn đầy cảm giác an toàn, cô cười rộ lên, một lát sau lại cẩn thận nhắc nhở một câu: “Nhưng anh ngàn vạn lần đừng vì em mà ầm ĩ gây mâu thuẫn với mẹ anh đó.” LQĐ
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này, đôi mắt sắc vô cùng dịu dàng, nắm tay cô khẽ nói: “Yên tâm đi, anh có chừng mực.”
Anh nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn trơn bóng của cô, đưa tay khẽ vuốt ve, nói thêm: “Mẹ anh sẽ thích em.”
Giản Vi không quá tin tưởng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sẽ sao?”
“Sẽ.”
Bộ anh nói sẽ thì sẽ à?
Giản Vi mỉm cười: “Hi vọng vậy.”
Đồng hồ trên tường đã chỉ mười một giờ rưỡi, Giản Vi từ trên giường Lâm Cẩn Ngôn bước xuống, nói: “Em về phòng ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn đứng dậy đưa tay nắm chặt tay cô, khóe mắt chứa ý cười: “Ngủ ở đây đi?”
Giản Vi bị dọa, lập tức nói: “Không…. Không nên!”
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô căng thẳng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng cứng theo, bật cười thành tiếng, đưa tay giữ cằm cô, “Chọc em thôi, có ngốc hay không thế?”
Giản Vi kéo tay anh ra, chép miệng trừng liếc anh: “Đáng ghét.”
Mắng anh một câu rồi quay đầu đi ra ngoài.
Sau khi kéo cửa ra, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Lâm Cẩn Ngôn.”
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn hơi cong lên, “Ừ, về phòng đi.”
……..
Từ trong phòng Lâm Cẩn Ngôn đi ra, Giản Vi làm ra vẻ bình tĩnh, thong thả đi lên lầu.
Song khi vào tới phòng, dùng sức đóng cửa một cái, cô kích động nhào lên giường, hai chân ra sức đập giường, răng cắn chặt góc chăn, không để mình hét to lên vì quá hưng phấn.
Hai nụ hôn vừa rồi, đến bây giờ còn in rõ ràng trong đầu cô, giữa răng môi phảng phất như còn lưu lại nhiệt độ và mùi vị của anh, toàn thân cô đều nóng lên, mặt đỏ bừng chui tọt vào trong chăn.
Sao anh ấy có thể yêu cô nhỉ? Anh ấy thế mà yêu cô?
Đầy trong đầu đều lặp lại lời này,,,, hạnh phúc tới quá bất ngờ, cô gần như cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng nụ hôn kịch liệt vừa rồi vô cùng chân thật, đầu lưỡi bị anh cắn đến giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau – nhưng đau này không thể sánh với niềm vui sướng.
Cô kích động ôm chăn lặn lộn trên giường, cổ họng vẫn còn phát ra tiếng cười khanh khách không kiềm chế được.
Nào biết vui quá hóa buồn, cô ôm chăn lăn một vòng trên giường, không ngờ người lăn tới bên kia giường, ngay cả tự cứu cũng không kịp, người cộng với chăn “Ầm” một tiếng ngã nhào xuống sàn nhà.
“Á!” Giản Vi á một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại từ trên sàn nhà đứng lên, vuốt cái mông bị ngã đau, than thở lẩm bẩm bò lại lên giường –
“Thật là xui xẻo.”
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn nghe rõ tiếng động vang lên không ngừng trên lầu, trong mắt nồng đậm ý cười không xóa đi được.
…….
Giản Vi kích động đến hơn nửa đêm, tới ba giờ sáng cuối cùng mới ôm chăn mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu trắng hòa nhã chiếu vào trong nhà, Giản Vi chầm chậm mở mắt ra, tầm mắt nghênh đóng luồng sáng ấm áp, đôi mắt híp thành một đường, nhếch miệng cười tươi.
Cô ôm chăn lăn hai vòng trên giường, rồi xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi xuống lầu hai, cô nhìn thoáng qua phòng Lâm Cẩn Ngôn, thấy phòng còn đóng kín cửa, chắc đang ngủ.
Đang do dự nghĩ có nên đi qua gọi anh hay không, đột nhiên dì Lan đứng dưới lầu gọi cô: “Vi Vi, vừa khéo, đi gọi cậu chủ xuống ăn cơm luôn.”
“Dạ, con đi ngay đây.” Giản Vi đáp một tiếng, lúc này mới xoay người đi về phía phòng ngủ của Lâm Cẩn Ngôn
Cô gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng: “Vào đi,”
Giản Vi chần chừ một lúc, đưa tay đẩy cửa ra.
Lâm Cẩn Ngôn vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, nước trên người còn chưa khô hết, giọt nước theo đường cong cơ bắp chảy xuống, dưới người bọc một chiếc khăn màu trắng.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên bắp thịt trên người, thân thể đàn ông vô cùng cường tráng gợi cảm.
Sáng sớm đã chứng kiến hình ảnh khiến người ta phun máu như vậy, Giản Vi đỏ mặt, lập tức dời tầm mắt.
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên, gọi cô, “Tới đây.”
Giản Vi nghe anh gọi thì hơi chần chừ, căng thẳng đi tới trước mặt anh, đôi mắt không dám nhìn cơ thể Lâm Cẩn Ngôn, chỉ lướt qua anh nhìn bàn đọc sách phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Cái kia… Dì Lan bảo em lên gọi anh xuống ăn sáng…. A!”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị Lâm Cẩn Ngôn ôm eo kéo vào trong ngực, cô giật mình, hai tay theo bản năng chống lên ngực Lâm Cẩn Ngôn.
Dưới lòng bàn tay là cơ thể nóng bỏng rắn chắc.
Mặt Giản Vi lập tức đỏ bừng, vội vàng dời tay, chuyển chống lên vai anh, có chút thẹn thùng, đôi mắt ướt sũng nhìn anh: “Anh, anh muốn làm gì?”
Khóe mắt Lâm Cẩn Ngôn chứa ý cười, thấp giọng nói: “Muốn ăn em.”
Giọng nói vừa dứt, môi liền áp xuống, Giản Vi “Đừng” một tiếng, vô thức lùi về sau, lại bị Lâm Cẩn Ngôn ôm càng chặt hơn, cả người dựa sát vào người anh.
Đàn ông sáng sớm thường hay kích động, hôn đến hết sức, Giản Vi vẫn chưa học được cách hít thở y như cũ, không đầy một lát liền bị sung huyết cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lâm Cẩn Ngôn thả cô ra, đôi mắt đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Hít thở đi.”
Giản Vi bị hôn khiến đại não thiếu dưỡng khí, vừa có không khí, lúc này mới há chiếc miệng nhỏ nhắn để hít thở, đôi mắt ướt át nhìn Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn dùng ngón cái vuốt ve đôi môi cô, cười khẽ nói: “Sao không thở chứ?”
Giản Vi liếc anh một cái, giọng điệu đột nhiên chua lè: “Ai có kinh nghiệm như anh chứ.”
“Kinh nghiệm?” Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, trong mắt hiện vẻ trêu tức, ngón tay nâng cằm cô lên, đột nhiên ghé sát vào, thấp giọng hỏi: “Ghen à?”
Giản Vi đẩy tay anh ra, lắc đầu, trong lòng hơi khác thường, giọng điệu càng chua hơn: “Em ghen gì chứ? Người thành công như ngài đây, có mấy người bạn gái cũ cũng là điều bình thường mà.”
Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc không kiềm chế được bật cười, ôm lấy cô từ phía sau, hơi cúi người, cằm chống lên vai cô, thấp giọng nói: “Còn nói không ghen? Sao anh thấy bình dấm chua sắp đổ ra nhỉ?”
Giản Vi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy, sao em không ngửi thấy.”
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Chọc em thôi, nào có bạn gái cũ gì đâu.”
Giản Vi bĩu môi không tin lắm.
“Không tin à?”
Giản Vi hừ khẽ một tiếng, nghĩ thầm, người chưa nói chuyện yêu đương sao lại có kinh nghiệm như vậy?
“Trước kia bận học hành, du học về thì lại tiếp nhận công ty bận bịu công việc, trước đây ít năm công ty rối loạn, xảy ra chuyện lớn, hàng ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, nào có tâm tư nghĩ tới những chuyện đó, hơn nữa, cũng chưa gặp người khiến anh động lòng.”
Giản Vi nghe câu cuối cùng, khóe miệng cong cớn, vui sướng.
“Cậu… Cậu chủ, Vi Vi… Ăn sáng thôi…”
Cử phòng không đóng, dì Lan đứng bên ngoài nhìn một lúc, rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng, vẻ mặt bà tươi cười, rất có cảm giác vui mừng khi “Đóa hoa đá vạn năm không nở rốt cuộc cũng nở hoa.”
Giọng dì Lan truyền vào, hai người trong phòng đều sững sờ, Giản Vi đỏ bừng mặt, lập tức từ trong ngực Lâm Cẩn đi ra, đầu cúi xuống, chạy ra khỏi phòng như trốn.
Lâm Cẩn Ngôn ngược lại bình tĩnh, nhìn bóng lưng Giản Vi chạy trối chết, giữa hai hàng lông mày toàn cưng chiều vui vẻ.
Dì Lan mỉm cười chắp tay với Lâm Cẩn Ngôn, “Cậu chủ, chúc mừng cậu nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười, tâm tình vô cùng tốt.
………
Buổi tối Giản Vi phải họp, hơn năm giờ chiều đã ăn xong cơm tối, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường học.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe đưa cô đi, nghĩ đến cô vào trường một tuần mới được về nhà, đột nhiên hỏi: “Trường học bọn em phải nội trú?”
“Đúng vậy, tối nào cũng đều kiểm tra phòng ngủ.”
Lâm Cẩn Ngôn xoa mi tâm, hơi khó chịu.
Công ty và nhà cách trường học của Giản Vi khá xa, bình thường muốn gặp mặt quả thật không dễ dàng gì.
Đưa Giản Vi tới cửa trường học, xe dừng lại, Giản Vi tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nắm chặt tay cô, đôi mắt đen kịt nhìn anh, “Cứ như vậy mà đi à?”
Giản Vi có chút giật mình, mờ mịt nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người, tay phải giữ chặt đầu cô, cúi đầu hôn xuống.
Giản Vi ngẩn ngơ một giây, lấy lại tinh thần liền nhắm mắt lại, hai tay kéo nhẹ quần áo Lâm Cẩn Ngôn. xin ủng hộ chính chủ LqĐÔN
Sau một hồi, cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn buông cô ra, đôi mắt sắc sâu thẳm, khàn giọng hỏi: “Buổi tối có thời gian rảnh không?”
“Tối phải họp.”
“Mấy giờ thì xong.”
“Tám giờ ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay vuốt ve gò má cô, thấp giọng nói: “Tối anh gọi cho em.”
Giản Vi hơi xấu hổ gật đầu, trong lòng thì nhảy loạn cào cào, ánh mắt cô ướt sũng nhìn anh, đột nhiên hỏi một câu ngốc nghếch: “Lâm Cẩn Ngôn, chúng ta thật sự đang yêu đương sao?”
Lâm Cẩn Ngôn không nhịn được bật cười, “Em cứ nói đi?”
Giản Vi: “……”
Anh xoa đầu cô, cười khẽ: “Ngốc quá không vậy trời?”
…….
Giản Vi từ trong xe bước xuống, cẩn thận bước đi từng bước, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong xe, ánh mắt một mực dõi theo cô, mãi đến khi cô vào trong trường, băng qua chỗ rẽ, người biến mất không thấy gì nữa cuối cùng mới thu hồi tầm mắt.
Anh móc gói thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng, mùi thuốc lá lan tràn khắp miệng, trong đầu lại nhớ rất rõ hương vị đôi môi Giản Vi, thơm mát ngọt ngào riêng tư, như vị dâu tây.
Anh hút hai điếu thuốc, sau đó dụi tàn thuốc, đưa tay bấm một dãy số.
“Lâm tổng.”
“Cô xem giúp tôi xung quanh đại học Q có nhà ở không, phải mới, thích hợp thì mua lại.”
Hết chương 32
Tác giả :
Nghê Đa Hỉ