Ngọt Ngào Em Trao
Chương 28
Không biết bên ngoài bắt đầu đổ mưa từ lúc nào, mưa dữ dội, sấm chớp ầm ầm.
Giang Tầm tắm rửa xong bước ra, trời không những chưa tạnh mưa mà càng lúc càng nặng hạt.
Lúc này, Phó Dĩ Hành không ở phòng ngủ. Cô đến phòng làm việc xem, anh cũng không có ở bên trong.
Nếu không ở tầng hai thì chỉ có thể ở tầng một.
Làm việc cả đêm cô cũng thấy hơi đói, phủ thêm áo khoác rồi xuống lầu tìm gì đó bỏ bụng.
Vừa xuống tầng một đã thấy Phó Dĩ Hành đang bưng hai cái bát còn đang bốc khói về phía phòng ăn.
Nghe thấy động tĩnh của cô, anh đặt hai cái bát xuống bàn ăn, liếc mắt nhìn về phía đầu cầu thang: “Còn sững sờ đứng đó làm gì? Lại đây ăn đi.”
Giang Tầm đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, cầm đũa lên.
Trước mặt cô đặt một bát mì, bên trên còn phủ một quả trứng tráng lòng đào vàng óng, giống hệt bát của anh.
Lúc còn ở nước ngoài, thỉnh thoảng buổi tối cũng có lớp học. Tan học trở về chung cư thì trời đã khuya, cô vừa mệt vừa đói, những lúc như vậy anh cũng sẽ nấu cho cô một bữa ăn khuya như bây giờ.
Giang Tầm gạt đi dòng cảm xúc hỗn loạn trong mắt, dùng đũa chọc thủng miếng trứng tráng, nhìn lòng đỏ trứng chảy vào nước canh, cô thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên muốn đến đón tôi?”
Phó Dĩ Hành hờ hững cầm đũa lên: “Không phải dạo này em bận lắm sao? Vừa hay hôm nay tôi có bữa tiệc tối được tổ chức gần công ty em, giờ đó cũng sắp sửa tàn tiệc. Tôi đoán chắc là em chưa về nhà, nên tiện đường đến đón.”
Giang Tầm ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh với vẻ hoài nghi: “Phó Dĩ Hành, có phải anh lén tôi làm gì không?”
Phó Dĩ Hành ngẩng đầu lên, nhếch môi cười: “Dưới mí mắt phu nhân, tôi còn có thể làm gì chứ?”
Anh thu hồi tầm mắt, hờ hững nói lảng sang chuyện khác: “Giang tổng, thay vì tập trung vào những vấn đề không liên quan, chi bằng ngẫm lại kế hoạch phục vụ đấu thầu đi.”
“Thời hạn đấu thầu là đến thứ tư tuần sau, chỉ còn chưa đến một tuần nữa thôi đấy, chỗ em đã chuẩn bị tốt phương án đấu thầu chưa?”
Giang Tầm sửng sốt, dường như không nghĩ tới anh sẽ nhắc tới chuyện này. Vài giây sau, cô phản ứng lại, cười như không cười nói: “Phó tổng không cần lo lắng, chúng tôi đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày nhìn cô: “Nếu Giang tổng đã tự tin như vậy, đến thời điểm đánh giá, tôi sẽ không giơ cao đánh khẽ đâu.”
Giang Tầm phồng má, không nói gì.
Ăn xong, cô cho bát đũa vào máy rửa bát rồi lên tầng trở về phòng.
Phó Dĩ Hành đi theo sau, chỉ thấy Giang Tầm ôm chăn gối vào lòng, không nói một lời ra khỏi phòng.
Anh ngẩn ra, tầm mắt đi theo cô: “Em đi đâu thế?”
Giang Tầm dừng lại trước cửa phòng ngủ, quay đầu mỉm cười nhìn anh: “Nếu Phó tổng đã quan tâm đến tiến độ kế hoạch đấu thầu của công ty chúng tôi như thế, tôi đây quyết định đêm nay phải đến phòng làm việc tăng ca, nhất định phải lập ra một kế hoạch khiến Phó tổng vừa lòng.”
Phó Dĩ Hành: “…”
Ha.
Nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, anh xoa lông mày, lặng lẽ mỉm cười, mang theo vẻ tự giễu không dễ phát hiện.
Thật không ngờ lại bị phản lại một quân.
***
Tuần mới.
Sáng thứ hai là cuộc họp thường kỳ giữa các cán bộ cấp cao của tập đoàn Quân Trạch.
Phòng họp khổng lồ hoàn toàn bị bao phủ bởi áp suất không khí thấp.
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành lạnh băng, ngón tay thon dài không chút để ý lật xem bản kế hoạch trước mặt.
Trong phòng họp im ắng lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy.
Trước bàn họp dài, các cán bộ cấp cao không dám thở mạnh.
Nửa phút sau, Phó Dĩ Hành khép tài liệu lại, nhìn về phía đầu bàn họp.
“Chu tổng của phòng Kế hoạch đâu?” Anh lạnh lùng hỏi.
Các cán bộ cấp cao đưa mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu mới có người do dự mở miệng: “Phó tổng, hôm nay Chu tổng… Hình như không tới.”
Nói xong lời này, vị cán bộ cấp cao kia giống như ngừng thở, chờ đợi lửa giận giáng xuống.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, Phó Dĩ Hành không hề tức giận.
Anh chỉ lạnh lùng cười một tiếng, sau đó tuyên bố: “Vậy thì cuộc họp hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Nghe anh nói như vậy, các cán bộ cấp cao như trút được gánh nặng, lũ lượt thở phào nhẹ nhõm.
Ném lại một câu, Phó Dĩ Hành cầm lấy bản kế hoạch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra ngoài phòng họp.
Từ Minh Ngạn chạy nhanh đuổi theo: “Phó tổng.”
Sắc mặt Phó Dĩ Hành lạnh lẽo, đến đầu cũng không quay lại: “Đi, đến phòng Kế hoạch.”
Phòng Kế hoạch nằm ở tầng hai mươi bảy, Từ Minh Ngạn đi theo Phó Dĩ Hành vào thang máy. Khi thang máy đến, anh ấy chặn cửa thang máy để Phó Dĩ Hành tiến vào, sau đó bước vào thang máy, ấn nút lên tầng hai mươi bảy.
Hai người đi thang máy lên tầng hai mươi bảy.
Tinh ——
Cửa thang máy mở ra, nơi đầu tiên đi qua chính là khu văn phòng mở của phòng Kế hoạch.
Vừa đến gần đã có thể nghe thấy tiếng nói khe khẽ từ khu văn phòng truyền đến, trong đó còn xen lẫn vài tiếng cười.
Phó Dĩ Hành vừa mới lộ mặt, khu văn phòng mở lập tức im bặt, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Anh không để ý đến, nhanh chóng sải bước đi qua khu văn phòng mở, nhắm thẳng về phía văn phòng của phòng Kế hoạch.
Từ Minh Ngạn thật cẩn thận quan sát sắc mặt Phó Dĩ Hành, thấy sắc mặt anh càng ngày càng lạnh, anh ấy cũng không dám nhiều lời, cẩn thận đi theo bước chân của anh.
Trước văn phòng của phòng Kế hoạch có một khu văn phòng trợ lý, tổng cộng có sáu bàn làm việc, nhưng giờ phút này chỉ có hai người. Một nữ trợ lý đang chơi di động, còn một nam trợ lý đeo kính đen đang gọi điện thoại.
Giọng nói anh ta mang theo ý cười: “Phỉ Phỉ, đừng nóng giận. Hôm nay chờ tan làm anh dẫn em đi ăn cơm Tây nhé ——”
Nhận thấy có người tiến vào, nữ trợ lý ngẩng đầu, sau đó cả kinh, vội vàng cất điện thoại đi, hốt hoảng đứng dậy chào: “Phó tổng, trợ lý Từ.”
Nghe vậy, nam trợ lý xoay người theo bản năng. Nhưng vừa mới quay lại, anh ta đã sợ tới mức tay run lên, di động trong tay rơi xuống đất. Anh ta vội vàng nhặt lên, luống cuống tay chân cúp máy, không dám ngẩng đầu lên: “Phó, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành không nói chuyện, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lãnh đạm.
“Cậu là trợ lý của Chu tổng?” Từ Minh Ngạn hiểu ý, quét mắt nhìn thẻ nhân viên trước ngực nam trợ lý: “Liễu Nguyên Huy?”
“Vâng, là tôi.” Mặt Liễu Nguyên Huy chuyển sang màu đất, nói năng có chút lộn xộn.
Từ Minh Ngạn nhìn cửa văn phòng đang đóng chặt, lại hỏi: “Chu tổng của các người đâu?”
Liễu Nguyên Huy căng thẳng nói: “Chu tổng không có ở đây, sáng sớm ông ấy đã ra ngoài bàn chuyện công việc rồi.”
Từ Minh Ngạn vô cảm nói: “Không biết hôm nay diễn ra cuộc họp thường kỳ giữa các cán bộ cấp cao sao? Công ty có quy định, tất cả mọi người không thể vắng mặt trong cuộc họp thường kỳ vào thứ hai, sao Chu tổng của các người lại không tham dự?”
Liễu Nguyên Huy sửng sốt, khẩn trương giải thích: “Nhưng Chu tổng nói, vị khách ngày hôm nay tương đối quan trọng, cho nên…”
Phó Dĩ Hành lãnh đạm ngắt lời: “Chuyển lời cho Chu tổng của các người, khi nào ông ta trở về thì trực tiếp đến văn phòng tìm tôi.”
Liễu Nguyên Huy lập tức im miệng, vài giây sau mới lắp bắp nói: “Được, được, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành không thèm cho anh ta ánh mắt dư thừa nào, xoay người rời đi.
Vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, Phó Dĩ Hành nhìn về phía Từ Minh Ngạn, thờ ơ hỏi: “Người lần trước phu nhân hỏi chính là cậu ta?”
Từ Minh Ngạn thấp giọng trả lời: “Đúng vậy, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành trầm tĩnh nói: “Quan sát cậu ta cho kỹ.”
Ngừng một lát, anh lại nói: “Còn nữa, chuyện kế hoạch phục vụ đấu thầu, cậu cũng phải để ý kỹ một chút, tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ thứ gì.”
Từ Minh Ngạn rũ mắt: “Tôi hiểu rồi.”
***
Trái ngược hoàn toàn với không khí ở cuộc họp cấp cao tập đoàn Quân Trạch, trong cuộc họp sáng sớm thường kỳ ở Truyền thông Nghịch Phong, các nhân viên đều tràn đầy nhiệt tình.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trong cuộc họp, Giang Tầm tổng kết công việc trong tuần: “Hiệu quả của tập video ngắn đầu tiên không tồi, phản ứng của người xem đều nằm trong dự kiến của chúng ta, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, rèn sắt khi còn nóng đăng tập thứ hai lên.”
“Vâng.”
“Có điều, hôm nay tạm dừng bàn chuyện video ngắn, trọng tâm cuộc họp ngày hôm nay chính là lên kế hoạch cho dịch vụ đấu thầu của tập đoàn Quân Trạch.” Giang Tầm dừng lại: “Tuy rằng đã qua một tuần, chúng ta cũng rất bận rộn, nhưng tôi cho rằng vẫn chưa đủ.”
Một đồng nghiệp nghi hoặc hỏi: “Giang tổng cảm thấy phương án kế hoạch của chúng ta có vấn đề sao? Nhưng sửa đổi vào lúc này có kịp không?”
Giang Tầm nói: “Tôi đã xem qua rồi, tuy rằng phương án kế hoạch của chúng ta có điểm sáng, nhưng vẫn tồn tại vấn đề nhất định. Nếu như sửa chữa từ bây giờ thì vẫn còn kịp. Nhưng ngoài phương án kế hoạch, chúng ta còn phải cảnh giác đối thủ cạnh tranh nữa.”
“Tầm nhìn của nhóm thiết lập đấu thầu cho dịch vụ lập kế hoạch tập đoàn Quân Trạch rất cao.” Cô nhấn nút chiếc điều khiển từ xa, PPT trên màn hình chiếu thay đổi sang một trang khác: “Cuối tuần này, thông qua phân tích, tôi đã chọn ra các công ty truyền thông có khả năng tham gia đấu thầu.”
Màn hình chiếu hiện lên danh sách tên các công ty truyền thông.
Giang Tầm khoanh tròn tên của Truyền thông Vân Hải: “Truyền thông Vân Hải rất có khả năng sẽ tham gia lần đấu thầu này, trước mắt có thể cho rằng, đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong số các công ty truyền thông chính là ông chủ cũ của chúng ta.”
Trương Viên Viên hỏi: “Giang tổng cho rằng chúng ta nên cảnh giác với Truyền thông Vân Hải sao?”
Giang Tầm gật đầu: “Truyền thông Vân Hải là một công ty truyền thông có thương hiệu lâu đời, có tầm ảnh hưởng rất lớn trong ngành, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta thật sự là bọn họ.”
“Nói một cách tương đối, chúng ta vẫn khá có ưu thế, bởi vì chúng ta nắm rõ phong cách làm việc của ông chủ cũ.”
Trương Viên Viên bổ sung: “Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, hình như Truyền thông Vân Hải đang lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán thì phải.”
Dư Giản đưa ra nghi vấn: “Như vậy mà bọn họ vẫn còn tinh lực tham gia đấu thầu sao?”
Giang Tầm chắc chắn nói: “Nhất định bọn họ sẽ tham gia.”
Tuy rằng trước khi đi, cô đã đào một cái hố to cho giám đốc kế hoạch, cũng đủ để khiến đối phương sứt đầu mẻ trán một thời gian. Nhưng dựa trên hiểu biết của cô về đồng nghiệp cũ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Nhưng đối với những công ty truyền thông khác, chúng ta vẫn phải đề cao cảnh giác.”
Giang Tầm tiếp tục nói: “Chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn đấu thầu, trong hai ngày tới, tôi muốn mọi người phân tích phong cách lập kế hoạch lịch sử của các công ty truyền thông này, thông qua phân tích và tóm tắt, chúng ta sẽ tiếp tục sửa đổi và tối ưu hóa kế hoạch của mình, cố gắng tránh cùng phong cách và yếu tố với đối thủ, cần phải khiến bản kế hoạch của chúng ta đạt được kết quả ấn tượng, phô bày hết tài năng giữa các nhà thầu.”
“Vâng.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Viên Viên cố ý ở lại. Chờ các đồng nghiệp khác rời khỏi phòng họp, cô ấy mới lén lút dò hỏi Giang Tầm: “Giang tổng, đột nhiên cô muốn sửa chữa kế hoạch có phải là do có ý tưởng mới không?”
“Ừm, đột nhiên cuối tuần tôi lại nảy ra ý tưởng.” Giang Tầm gật đầu nói: “Cuối tuần tôi lật xem tài liệu công khai của tập đoàn Quân Trạch một lần nữa, tôi phát hiện nội dung của kế hoạch phục vụ đấu thầu thứ hai có liên quan đến khoa học kỹ thuật. Tuy rằng phương án trước của chúng ta sát đề, nhưng không đầy đủ điểm nổi bật, cho nên tôi mới có ý tưởng lật ngược bản kế hoạch ban đầu.”
“Vậy cô định…”
Giang Tầm hơi mỉm cười: “Cô cảm thấy cách dùng AR và máy bay không người lái làm tuyên truyền thế nào?”
Trương Viên Viên ngẩn ra: “Máy bay không người lái?”
***
Thứ tư là ngày đấu thầu cuối cùng, thời gian chỉ còn lại không đến hai ngày, vô cùng gấp gáp.
Sau khi tan tầm, Giang Tầm mang bản kế hoạch và hồ sơ dự thầu về nhà, tiếp tục sửa chữa.
Về đến nhà, Phó Dĩ Hành phát hiện Giang Tầm đã có mặt.
Phòng ngủ đang sáng đèn, anh đi vào thì thấy Giang Tầm đang ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu tỉ mỉ sửa đổi bản kế hoạch.
Anh im lặng bước lên phía trước, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hồ sơ dự thầu trên bàn.
Phó Dĩ Hành cầm hồ sơ dự thầu lên nhìn, không nhịn được hỏi: “Em tải mẫu hồ sơ dự thầu này từ trên mạng sao?”
Giang Tầm ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì hả?”
Phó Dĩ Hành ném hồ sơ dự thầu xuống bàn, giọng điệu châm chọc nói: “Đây là cái thứ vớ vẩn gì vậy?”
Anh xoay người tháo cà vạt.
Giang Tầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng dáng anh: “Vậy Phó tổng, anh có thể nói cho tôi biết cách viết hồ sơ dự thầu chính xác không?”
Phó Dĩ Hành dừng động tác tháo cà vạt, quay đầu lại, cười như không cười nói: “Không phải Giang tổng nói không cần tôi trợ giúp sao?”
Giang Tầm nhìn anh vài giây, mỉm cười nói: “Anh không giúp thì tôi tìm đàn anh vậy…”
Vừa mới xoay người, chưa đi được mấy bước đã bị ngăn lại. Phó Dĩ Hành ôm lấy eo cô từ phía sau, ngăn cản cô rời đi.
Anh ghé sát vào tai cô, đè nén âm thanh, trầm giọng nói: “Không phải là không thể giúp em, nhưng mà ——” Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả vào lỗ tai cô, nhuộm đỏ cả vành tai cô: “Cho dù có là phu nhân thì cũng phải nộp học phí trước.”
Giang Tầm tắm rửa xong bước ra, trời không những chưa tạnh mưa mà càng lúc càng nặng hạt.
Lúc này, Phó Dĩ Hành không ở phòng ngủ. Cô đến phòng làm việc xem, anh cũng không có ở bên trong.
Nếu không ở tầng hai thì chỉ có thể ở tầng một.
Làm việc cả đêm cô cũng thấy hơi đói, phủ thêm áo khoác rồi xuống lầu tìm gì đó bỏ bụng.
Vừa xuống tầng một đã thấy Phó Dĩ Hành đang bưng hai cái bát còn đang bốc khói về phía phòng ăn.
Nghe thấy động tĩnh của cô, anh đặt hai cái bát xuống bàn ăn, liếc mắt nhìn về phía đầu cầu thang: “Còn sững sờ đứng đó làm gì? Lại đây ăn đi.”
Giang Tầm đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, cầm đũa lên.
Trước mặt cô đặt một bát mì, bên trên còn phủ một quả trứng tráng lòng đào vàng óng, giống hệt bát của anh.
Lúc còn ở nước ngoài, thỉnh thoảng buổi tối cũng có lớp học. Tan học trở về chung cư thì trời đã khuya, cô vừa mệt vừa đói, những lúc như vậy anh cũng sẽ nấu cho cô một bữa ăn khuya như bây giờ.
Giang Tầm gạt đi dòng cảm xúc hỗn loạn trong mắt, dùng đũa chọc thủng miếng trứng tráng, nhìn lòng đỏ trứng chảy vào nước canh, cô thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên muốn đến đón tôi?”
Phó Dĩ Hành hờ hững cầm đũa lên: “Không phải dạo này em bận lắm sao? Vừa hay hôm nay tôi có bữa tiệc tối được tổ chức gần công ty em, giờ đó cũng sắp sửa tàn tiệc. Tôi đoán chắc là em chưa về nhà, nên tiện đường đến đón.”
Giang Tầm ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh với vẻ hoài nghi: “Phó Dĩ Hành, có phải anh lén tôi làm gì không?”
Phó Dĩ Hành ngẩng đầu lên, nhếch môi cười: “Dưới mí mắt phu nhân, tôi còn có thể làm gì chứ?”
Anh thu hồi tầm mắt, hờ hững nói lảng sang chuyện khác: “Giang tổng, thay vì tập trung vào những vấn đề không liên quan, chi bằng ngẫm lại kế hoạch phục vụ đấu thầu đi.”
“Thời hạn đấu thầu là đến thứ tư tuần sau, chỉ còn chưa đến một tuần nữa thôi đấy, chỗ em đã chuẩn bị tốt phương án đấu thầu chưa?”
Giang Tầm sửng sốt, dường như không nghĩ tới anh sẽ nhắc tới chuyện này. Vài giây sau, cô phản ứng lại, cười như không cười nói: “Phó tổng không cần lo lắng, chúng tôi đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày nhìn cô: “Nếu Giang tổng đã tự tin như vậy, đến thời điểm đánh giá, tôi sẽ không giơ cao đánh khẽ đâu.”
Giang Tầm phồng má, không nói gì.
Ăn xong, cô cho bát đũa vào máy rửa bát rồi lên tầng trở về phòng.
Phó Dĩ Hành đi theo sau, chỉ thấy Giang Tầm ôm chăn gối vào lòng, không nói một lời ra khỏi phòng.
Anh ngẩn ra, tầm mắt đi theo cô: “Em đi đâu thế?”
Giang Tầm dừng lại trước cửa phòng ngủ, quay đầu mỉm cười nhìn anh: “Nếu Phó tổng đã quan tâm đến tiến độ kế hoạch đấu thầu của công ty chúng tôi như thế, tôi đây quyết định đêm nay phải đến phòng làm việc tăng ca, nhất định phải lập ra một kế hoạch khiến Phó tổng vừa lòng.”
Phó Dĩ Hành: “…”
Ha.
Nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, anh xoa lông mày, lặng lẽ mỉm cười, mang theo vẻ tự giễu không dễ phát hiện.
Thật không ngờ lại bị phản lại một quân.
***
Tuần mới.
Sáng thứ hai là cuộc họp thường kỳ giữa các cán bộ cấp cao của tập đoàn Quân Trạch.
Phòng họp khổng lồ hoàn toàn bị bao phủ bởi áp suất không khí thấp.
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành lạnh băng, ngón tay thon dài không chút để ý lật xem bản kế hoạch trước mặt.
Trong phòng họp im ắng lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy.
Trước bàn họp dài, các cán bộ cấp cao không dám thở mạnh.
Nửa phút sau, Phó Dĩ Hành khép tài liệu lại, nhìn về phía đầu bàn họp.
“Chu tổng của phòng Kế hoạch đâu?” Anh lạnh lùng hỏi.
Các cán bộ cấp cao đưa mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu mới có người do dự mở miệng: “Phó tổng, hôm nay Chu tổng… Hình như không tới.”
Nói xong lời này, vị cán bộ cấp cao kia giống như ngừng thở, chờ đợi lửa giận giáng xuống.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, Phó Dĩ Hành không hề tức giận.
Anh chỉ lạnh lùng cười một tiếng, sau đó tuyên bố: “Vậy thì cuộc họp hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Nghe anh nói như vậy, các cán bộ cấp cao như trút được gánh nặng, lũ lượt thở phào nhẹ nhõm.
Ném lại một câu, Phó Dĩ Hành cầm lấy bản kế hoạch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra ngoài phòng họp.
Từ Minh Ngạn chạy nhanh đuổi theo: “Phó tổng.”
Sắc mặt Phó Dĩ Hành lạnh lẽo, đến đầu cũng không quay lại: “Đi, đến phòng Kế hoạch.”
Phòng Kế hoạch nằm ở tầng hai mươi bảy, Từ Minh Ngạn đi theo Phó Dĩ Hành vào thang máy. Khi thang máy đến, anh ấy chặn cửa thang máy để Phó Dĩ Hành tiến vào, sau đó bước vào thang máy, ấn nút lên tầng hai mươi bảy.
Hai người đi thang máy lên tầng hai mươi bảy.
Tinh ——
Cửa thang máy mở ra, nơi đầu tiên đi qua chính là khu văn phòng mở của phòng Kế hoạch.
Vừa đến gần đã có thể nghe thấy tiếng nói khe khẽ từ khu văn phòng truyền đến, trong đó còn xen lẫn vài tiếng cười.
Phó Dĩ Hành vừa mới lộ mặt, khu văn phòng mở lập tức im bặt, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Anh không để ý đến, nhanh chóng sải bước đi qua khu văn phòng mở, nhắm thẳng về phía văn phòng của phòng Kế hoạch.
Từ Minh Ngạn thật cẩn thận quan sát sắc mặt Phó Dĩ Hành, thấy sắc mặt anh càng ngày càng lạnh, anh ấy cũng không dám nhiều lời, cẩn thận đi theo bước chân của anh.
Trước văn phòng của phòng Kế hoạch có một khu văn phòng trợ lý, tổng cộng có sáu bàn làm việc, nhưng giờ phút này chỉ có hai người. Một nữ trợ lý đang chơi di động, còn một nam trợ lý đeo kính đen đang gọi điện thoại.
Giọng nói anh ta mang theo ý cười: “Phỉ Phỉ, đừng nóng giận. Hôm nay chờ tan làm anh dẫn em đi ăn cơm Tây nhé ——”
Nhận thấy có người tiến vào, nữ trợ lý ngẩng đầu, sau đó cả kinh, vội vàng cất điện thoại đi, hốt hoảng đứng dậy chào: “Phó tổng, trợ lý Từ.”
Nghe vậy, nam trợ lý xoay người theo bản năng. Nhưng vừa mới quay lại, anh ta đã sợ tới mức tay run lên, di động trong tay rơi xuống đất. Anh ta vội vàng nhặt lên, luống cuống tay chân cúp máy, không dám ngẩng đầu lên: “Phó, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành không nói chuyện, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lãnh đạm.
“Cậu là trợ lý của Chu tổng?” Từ Minh Ngạn hiểu ý, quét mắt nhìn thẻ nhân viên trước ngực nam trợ lý: “Liễu Nguyên Huy?”
“Vâng, là tôi.” Mặt Liễu Nguyên Huy chuyển sang màu đất, nói năng có chút lộn xộn.
Từ Minh Ngạn nhìn cửa văn phòng đang đóng chặt, lại hỏi: “Chu tổng của các người đâu?”
Liễu Nguyên Huy căng thẳng nói: “Chu tổng không có ở đây, sáng sớm ông ấy đã ra ngoài bàn chuyện công việc rồi.”
Từ Minh Ngạn vô cảm nói: “Không biết hôm nay diễn ra cuộc họp thường kỳ giữa các cán bộ cấp cao sao? Công ty có quy định, tất cả mọi người không thể vắng mặt trong cuộc họp thường kỳ vào thứ hai, sao Chu tổng của các người lại không tham dự?”
Liễu Nguyên Huy sửng sốt, khẩn trương giải thích: “Nhưng Chu tổng nói, vị khách ngày hôm nay tương đối quan trọng, cho nên…”
Phó Dĩ Hành lãnh đạm ngắt lời: “Chuyển lời cho Chu tổng của các người, khi nào ông ta trở về thì trực tiếp đến văn phòng tìm tôi.”
Liễu Nguyên Huy lập tức im miệng, vài giây sau mới lắp bắp nói: “Được, được, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành không thèm cho anh ta ánh mắt dư thừa nào, xoay người rời đi.
Vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, Phó Dĩ Hành nhìn về phía Từ Minh Ngạn, thờ ơ hỏi: “Người lần trước phu nhân hỏi chính là cậu ta?”
Từ Minh Ngạn thấp giọng trả lời: “Đúng vậy, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành trầm tĩnh nói: “Quan sát cậu ta cho kỹ.”
Ngừng một lát, anh lại nói: “Còn nữa, chuyện kế hoạch phục vụ đấu thầu, cậu cũng phải để ý kỹ một chút, tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ thứ gì.”
Từ Minh Ngạn rũ mắt: “Tôi hiểu rồi.”
***
Trái ngược hoàn toàn với không khí ở cuộc họp cấp cao tập đoàn Quân Trạch, trong cuộc họp sáng sớm thường kỳ ở Truyền thông Nghịch Phong, các nhân viên đều tràn đầy nhiệt tình.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trong cuộc họp, Giang Tầm tổng kết công việc trong tuần: “Hiệu quả của tập video ngắn đầu tiên không tồi, phản ứng của người xem đều nằm trong dự kiến của chúng ta, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, rèn sắt khi còn nóng đăng tập thứ hai lên.”
“Vâng.”
“Có điều, hôm nay tạm dừng bàn chuyện video ngắn, trọng tâm cuộc họp ngày hôm nay chính là lên kế hoạch cho dịch vụ đấu thầu của tập đoàn Quân Trạch.” Giang Tầm dừng lại: “Tuy rằng đã qua một tuần, chúng ta cũng rất bận rộn, nhưng tôi cho rằng vẫn chưa đủ.”
Một đồng nghiệp nghi hoặc hỏi: “Giang tổng cảm thấy phương án kế hoạch của chúng ta có vấn đề sao? Nhưng sửa đổi vào lúc này có kịp không?”
Giang Tầm nói: “Tôi đã xem qua rồi, tuy rằng phương án kế hoạch của chúng ta có điểm sáng, nhưng vẫn tồn tại vấn đề nhất định. Nếu như sửa chữa từ bây giờ thì vẫn còn kịp. Nhưng ngoài phương án kế hoạch, chúng ta còn phải cảnh giác đối thủ cạnh tranh nữa.”
“Tầm nhìn của nhóm thiết lập đấu thầu cho dịch vụ lập kế hoạch tập đoàn Quân Trạch rất cao.” Cô nhấn nút chiếc điều khiển từ xa, PPT trên màn hình chiếu thay đổi sang một trang khác: “Cuối tuần này, thông qua phân tích, tôi đã chọn ra các công ty truyền thông có khả năng tham gia đấu thầu.”
Màn hình chiếu hiện lên danh sách tên các công ty truyền thông.
Giang Tầm khoanh tròn tên của Truyền thông Vân Hải: “Truyền thông Vân Hải rất có khả năng sẽ tham gia lần đấu thầu này, trước mắt có thể cho rằng, đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong số các công ty truyền thông chính là ông chủ cũ của chúng ta.”
Trương Viên Viên hỏi: “Giang tổng cho rằng chúng ta nên cảnh giác với Truyền thông Vân Hải sao?”
Giang Tầm gật đầu: “Truyền thông Vân Hải là một công ty truyền thông có thương hiệu lâu đời, có tầm ảnh hưởng rất lớn trong ngành, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta thật sự là bọn họ.”
“Nói một cách tương đối, chúng ta vẫn khá có ưu thế, bởi vì chúng ta nắm rõ phong cách làm việc của ông chủ cũ.”
Trương Viên Viên bổ sung: “Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, hình như Truyền thông Vân Hải đang lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán thì phải.”
Dư Giản đưa ra nghi vấn: “Như vậy mà bọn họ vẫn còn tinh lực tham gia đấu thầu sao?”
Giang Tầm chắc chắn nói: “Nhất định bọn họ sẽ tham gia.”
Tuy rằng trước khi đi, cô đã đào một cái hố to cho giám đốc kế hoạch, cũng đủ để khiến đối phương sứt đầu mẻ trán một thời gian. Nhưng dựa trên hiểu biết của cô về đồng nghiệp cũ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Nhưng đối với những công ty truyền thông khác, chúng ta vẫn phải đề cao cảnh giác.”
Giang Tầm tiếp tục nói: “Chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn đấu thầu, trong hai ngày tới, tôi muốn mọi người phân tích phong cách lập kế hoạch lịch sử của các công ty truyền thông này, thông qua phân tích và tóm tắt, chúng ta sẽ tiếp tục sửa đổi và tối ưu hóa kế hoạch của mình, cố gắng tránh cùng phong cách và yếu tố với đối thủ, cần phải khiến bản kế hoạch của chúng ta đạt được kết quả ấn tượng, phô bày hết tài năng giữa các nhà thầu.”
“Vâng.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Viên Viên cố ý ở lại. Chờ các đồng nghiệp khác rời khỏi phòng họp, cô ấy mới lén lút dò hỏi Giang Tầm: “Giang tổng, đột nhiên cô muốn sửa chữa kế hoạch có phải là do có ý tưởng mới không?”
“Ừm, đột nhiên cuối tuần tôi lại nảy ra ý tưởng.” Giang Tầm gật đầu nói: “Cuối tuần tôi lật xem tài liệu công khai của tập đoàn Quân Trạch một lần nữa, tôi phát hiện nội dung của kế hoạch phục vụ đấu thầu thứ hai có liên quan đến khoa học kỹ thuật. Tuy rằng phương án trước của chúng ta sát đề, nhưng không đầy đủ điểm nổi bật, cho nên tôi mới có ý tưởng lật ngược bản kế hoạch ban đầu.”
“Vậy cô định…”
Giang Tầm hơi mỉm cười: “Cô cảm thấy cách dùng AR và máy bay không người lái làm tuyên truyền thế nào?”
Trương Viên Viên ngẩn ra: “Máy bay không người lái?”
***
Thứ tư là ngày đấu thầu cuối cùng, thời gian chỉ còn lại không đến hai ngày, vô cùng gấp gáp.
Sau khi tan tầm, Giang Tầm mang bản kế hoạch và hồ sơ dự thầu về nhà, tiếp tục sửa chữa.
Về đến nhà, Phó Dĩ Hành phát hiện Giang Tầm đã có mặt.
Phòng ngủ đang sáng đèn, anh đi vào thì thấy Giang Tầm đang ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu tỉ mỉ sửa đổi bản kế hoạch.
Anh im lặng bước lên phía trước, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hồ sơ dự thầu trên bàn.
Phó Dĩ Hành cầm hồ sơ dự thầu lên nhìn, không nhịn được hỏi: “Em tải mẫu hồ sơ dự thầu này từ trên mạng sao?”
Giang Tầm ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì hả?”
Phó Dĩ Hành ném hồ sơ dự thầu xuống bàn, giọng điệu châm chọc nói: “Đây là cái thứ vớ vẩn gì vậy?”
Anh xoay người tháo cà vạt.
Giang Tầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng dáng anh: “Vậy Phó tổng, anh có thể nói cho tôi biết cách viết hồ sơ dự thầu chính xác không?”
Phó Dĩ Hành dừng động tác tháo cà vạt, quay đầu lại, cười như không cười nói: “Không phải Giang tổng nói không cần tôi trợ giúp sao?”
Giang Tầm nhìn anh vài giây, mỉm cười nói: “Anh không giúp thì tôi tìm đàn anh vậy…”
Vừa mới xoay người, chưa đi được mấy bước đã bị ngăn lại. Phó Dĩ Hành ôm lấy eo cô từ phía sau, ngăn cản cô rời đi.
Anh ghé sát vào tai cô, đè nén âm thanh, trầm giọng nói: “Không phải là không thể giúp em, nhưng mà ——” Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả vào lỗ tai cô, nhuộm đỏ cả vành tai cô: “Cho dù có là phu nhân thì cũng phải nộp học phí trước.”
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn