Ngọt Ngào Em Trao
Chương 24
Tần Dĩnh Xuyên đứng dưới ánh đèn đường, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người họ.
Đôi mắt anh ấy bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên người anh ấy, phản chiếu một bóng dáng cô đơn.
Phó Dĩ Hành thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không?”
“… Hả?”
Giang Tầm còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cởi áo vest, khoác lên người cô.
“Sao đột nhiên anh lại ——”
Cô không khỏi sửng sốt, sau đó lại bị Phó Dĩ Hành kéo vào lòng. Anh hơi cúi đầu, hôn lên môi cô.
“… Ưm!”
Trái tim Giang Tầm đập như nổi trống, vội vàng đẩy anh ra, nhắc nhở: “Chỗ này không được…”
Phó Dĩ Hành thấp giọng nói: “Tập trung nào.”
Sau đó, anh lại tấn công, không cho cô bất cứ cơ hội nào để phản kháng.
Anh nhẹ nhàng chạm môi cô, di chuyển từng chút một.
Một phút sau, nụ hôn kết thúc.
Giang Tầm như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, lùi về sau mấy bước. Cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ: “Vừa nãy sao anh lại đột nhiên…”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Phu nhân quá đáng yêu, tôi có chút không kiềm chế được.”
Giang Tầm trừng mắt liếc anh một cái, lại thấy ánh mắt anh bất động nhìn về phía sau cô.
“Anh nhìn cái gì vậy?”
Giang Tầm như có linh cảm, xoay người nhìn theo tầm mắt anh.
Đường phố đối diện là một dãy đèn đường. Nhưng ở đó trống không, chẳng có gì ngoài ánh đèn đường mờ nhạt.
Cô đột nhiên nhớ ra, mở điện thoại nhìn đồng hồ. Thời gian hẹn với Tần Dĩnh Xuyên đã trôi qua mười phút.
Từ trước đến nay Tần Dĩnh Xuyên luôn đúng giờ, hẳn là đã đến rồi.
Giang Tầm nhanh chóng đẩy anh ra, thúc giục nói: “Chắc là đàn anh tới rồi, anh đi lấy xe trước đi.” Như nhớ tới gì đó, cô vội vàng cởi áo khoác: “Đúng rồi, áo khoác của anh.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, cũng không phản bác, nhận lấy áo khoác rồi xoay người đi đến chỗ đậu xe.
Anh đi chưa được bao lâu, điện thoại của Giang Tầm đã vang lên, người gọi đến là Tần Dĩnh Xuyên.
Trước khi nhận điện thoại, cô nhanh chóng đi về hướng ngược lại vài bước.
“Đàn anh, anh tới rồi sao?” Giang Tầm vừa nói chuyện vừa nhìn bốn phía xung quanh: “Em đang đứng ở bên ngoài nhà hàng Đào Nhiên Cư.”
Trong điện thoại, giọng nói Tần Dĩnh Xuyên bình tĩnh đến lạ thường: “Tiểu Tầm, thực xin lỗi. Anh vừa mới nhận được điện thoại của khách hàng, cho nên bây giờ đang trên đường đến đó, tạm thời không thể đến gặp em được, ngày mai đến công ty anh sẽ đưa USB cho em.”
Hả?
Không tới sao?
Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Được, vậy anh đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Kết thúc cuộc gọi, Giang Tầm tắt máy.
Đang định đi tìm Phó Dĩ Hành, lại phát hiện anh đã quay lại từ lúc nào.
Anh đứng dưới đèn đường cách đó không xa, đuôi lông mày hơi nhếch: “Bị đàn anh của em cho leo cây rồi sao?”
Giang Tầm đi đến phía anh: “Sao anh còn chưa đi lấy xe?”
“Chờ em đi cùng.” Phó Dĩ Hành vươn tay, khóe miệng cong lên: “Đi nào!”
Giang Tầm yên lặng nhìn anh vài giây, duỗi tay nắm lấy tay anh.
***
Lên xe rồi, Giang Tầm vẫn nhớ chuyện vừa nãy trên đường, cho nên không muốn nói chuyện với người bên cạnh.
Sau khi thắt dây an toàn, cô lấy điện thoại ra mở Weibo.
Vừa mới lên xe, di động đã tự động kết nối WIFI trên xe, lúc trượt đến một bài đăng trên blog được phát quảng cáo, video trong đó tự động được phát.
“Nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng Giang Lăng tuyên bố đính hôn…”
Âm thanh của điện thoại không lớn, nhưng trong chiếc xe yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Giang Tầm nhảy dựng lên, nhanh chóng tắt đi.
Nhưng Phó Dĩ Hành vẫn nghe thấy. Anh nhìn thẳng về phía trước, thờ ơ hỏi: “Chị của em sắp đính hôn sao?”
“Đúng vậy.” Cô dừng một chút rồi hỏi: “Vậy… tiệc đính hôn tháng sau, anh có đi không?”
Phó Dĩ Hành nói: “Trong thư mời chị em viết phải đi cùng vị hôn phu đúng không?”
Giang Tầm sửng sốt: “Làm sao anh biết?”
Mặt Phó Dĩ Hành không đổi sắc nói: “Hôm qua thư mời rớt khỏi túi xách của em, tôi đã giúp em để lại.”
“Sao anh ——”
Thấy vẻ thờ ơ của anh, Giang Tầm lại không có lý do để chỉ trích.
Cô hơi khựng lại, giọng điệu thăm dò: “Vậy anh có thể…”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô một cái, nói trúng tim đen của cô: “Phu nhân không hy vọng tôi đi cùng em sao?”
Giang Tầm ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Anh đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta, không thể nói cho bất kỳ ai chuyện chúng ta kết hôn.”
Phó Dĩ Hành thu hồi ánh mắt: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Anh hiểu cái gì?” Giang Tầm hoài nghi nhìn anh: “Nói rõ ràng đi.”
Mỗi lần anh nói những lời này đều khiến cô mất bình tĩnh.
“Tôi đồng ý không đi cùng em.” Phó Dĩ Hành quan sát tình hình giao thông phía trước, giọng điệu bình tĩnh: “Trả lời như vậy đã khiến phu nhân hài lòng chưa?”
Trả lời như vậy còn nghe được.
Tâm trạng của Giang Tầm trở nên thoải mái hơn, khóe miệng nhếch lên: “Được.”
Anh lại nói: “Đúng rồi, đêm nay tôi không về nhà đâu, có một dự án cần làm gấp.”
Giang Tầm gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu đỏ, xe giảm tốc độ, chậm rãi ngừng lại.
Phó Dĩ Hành ra vẻ lơ đãng nói: “Hôm qua tôi giúp em cả đêm, đổi lại, đêm nay không phải em nên cùng tôi tăng ca sao?”
Giang Tầm không chút suy nghĩ, trả lời theo bản năng —— “Được thôi.”
Sau khi nói ra, cô cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn sang người bên cạnh. Phó Dĩ Hành vừa nắm tay lái vừa nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt cất giấu ý cười, rõ ràng là ánh mắt —— kịch bản thành công.
***
Vòng đi vòng lại một ngày, cuối cùng Giang Tầm cũng quay trở về văn phòng Phó Dĩ Hành.
Chờ anh đóng cửa lại, điều đầu tiên Giang Tầm làm là thỏa thuận với anh.
“Phó tổng, đêm nay tăng ca, đây là công việc, mong anh công tư phân minh.”
Phó Dĩ Hành nới lỏng cà vạt, đi tới phía cô, giọng điệu bình tĩnh: “Được, vậy chúng ta nói chuyện công việc.”
Anh đồng ý nhanh như vậy khiến Giang Tầm có chút khó tin.
Đang lúc cô hết sức nghi ngờ, Phó Dĩ Hành đã đi tới trước mặt cô.
Đôi mắt anh chứa đầy ẩn ý, nháy mắt, cơ thể cô liền mất đi thăng bằng. Chờ lúc cô phản ứng lại thì đã bị bế lên bàn làm việc.
Cô kêu lên: “Phó Dĩ Hành, anh làm gì vậy?”
“Giang tổng, nói chuyện công việc thì tất nhiên phải ngồi trên bàn làm việc rồi.” Phó Dĩ Hành nhìn cô mỉm cười: “Chuyện này không phải lẽ thường sao?”
“Này, anh!”
Giang Tầm chống tay lên bàn, ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, nhịp tim bắt đầu đập loạn: “Không được, ở chỗ này không được đâu… Tôi không mang theo quần áo để tắm rửa.”
Phó Dĩ Hành ép sát người cô, vén mái tóc cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp: “Lần trước đến đây em có để lại một bộ quần áo, em quên rồi sao?”
Giang Tầm đẩy anh, lắc đầu nói: “Thế này vẫn không được… Ở đây sẽ bị người khác thấy.”
Anh cúi người tới gần: “Yên tâm, sẽ không có ai thấy.”
Giang Tầm cứng họng, Phó Dĩ Hành ấn nút trên bàn, rèm trên cửa sổ chậm rãi khép lại.
Tiếp theo, cuối cùng Giang Tầm cũng biết ý nghĩa của việc tự bê đá đập vào chân mình.
Nhiệt độ trong văn phòng không ngừng tăng lên.
Trong lúc tình mê ý loạn, điện thoại của Phó Dĩ Hành bỗng vang lên.
Tiếng chuông đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong văn phòng.
Hai người tạm thời tách ra, Giang Tầm cũng có cơ hội hít thở, dùng đôi mắt mê mang trừng người trước mặt.
Phó Dĩ Hành cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Không biết đối phương nói gì đó, anh lại hỏi: “Tình hình bên nước M thế nào?”
Ánh mắt Giang Tầm ngừng lại trên mặt anh, bỗng nhiên nở nụ cười, cô nhích người tới, cố ý ép sát môi anh, cắn nhẹ một cái.
Mắt Phó Dĩ Hành tối sầm lại, đón nhận ánh mắt biểu tình của cô, tay anh từ từ rơi xuống eo cô.
Đột nhiên, cảm giác run rẩy lan tràn khắp sóng lưng.
Giang Tầm cứng đờ, trong mắt có chút khó tin.
Người đàn ông này…
Cô khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn anh một cái.
Khóe môi Phó Dĩ Hành âm thầm cong lên, bàn tay vững vàng đặt trên eo cô di chuyển không ngừng, vẫn nghiêm trang nói chuyện: “Thái độ bên kia thế nào?”
Giọng nói quá mức lạnh lùng, giống như không có chuyện gì đang xảy ra.
Khoảng cách rất gần, cho nên Giang Tầm có thể nghe thấy rõ âm thanh trong điện thoại: “Tạm thời vẫn chưa chịu nhả ra, vẫn chào giá ba trăm triệu đô như cũ.”
Cô tiến lại gần, cố ý gặm cắn môi của anh rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành càng ngày càng sâu, sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào nơi đáy mắt.
“Phó tổng?” Dường như người ở đầu dây bên kia phát hiện anh mất tập trung, liền hỏi.
Phó Dĩ Hành lấy lại tinh thần, che giấu giọng nói khàn khàn: “Tôi đang nghe đây, cậu nói tiếp đi.”
Người bên kia tiếp tục báo cáo.
Phó Dĩ Hành nói: “Tôi đã hiểu được tình huống sơ bộ, chuyện bên kia không cần quá lo lắng, đối với chúng ta mà nói, bọn họ không phải lựa chọn duy nhất. Cậu cứ tiếp tục đàm phán như kế hoạch ban đầu, ngày mai báo lại cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành không chút do dự cúp máy rồi thả điện thoại lên bàn.
Anh tiến lại gần, giọng nói khàn đến cực điểm: “Không ngờ phu nhân lại gấp gáp như vậy.”
Trực giác Giang Tầm cảm thấy bất ổn, chưa kịp chạy trốn đã bị Phó Dĩ Hành kéo vào trong ngực.
Cô nhanh chóng phải trả giá đắt cho những gì mình vừa làm.
Phó Dĩ Hành ôm cô vào phòng tắm. Chờ tắm rửa xong, chiến trường tiếp tục chuyển đến trên giường.
Giang Tầm bủn rủn cả người, đến duỗi chân đá anh cũng không đủ sức: “Phó Dĩ Hành, anh đủ chưa vậy?”
“Chưa đủ.” Anh cúi người tới gần, giọng nói mờ ám khác thường: “Vừa nãy chỉ là công việc chính, còn bây giờ là tăng ca.”
Sau đó, anh giam cô bằng một nụ hôn.
Giang Tầm nhanh chóng rơi vào cái bẫy do anh tạo ra.
Cũng không biết mọi chuyện kết thúc từ khi nào, cô bất giác bất giác chìm vào giấc ngủ.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Khi Giang Tầm tỉnh lại, trời vẫn còn đen.
Cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường liếc nhìn, mới mười giờ tối.
Cô kéo cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ có một bàn làm việc đang bật đèn, dưới vùng ánh sáng màu cam của đèn bàn là một đống giấy tờ tài liệu.
Phó Dĩ Hành lật xem tài liệu, thỉnh thoảng gõ vài cái vào bàn phím.
Giang Tầm đi đến bên cạnh anh: “Hôm nay anh tăng ca thật à?”
Phó Dĩ Hành ngước mắt nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ phu nhân cho rằng tôi lừa em?”
Giang Tầm không nói gì.
Dù sao cũng không ngủ được, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, xem anh làm việc.
Phó Dĩ Hành ngừng tay, nhìn về phía cô: “Sao em không ngủ tiếp đi?”
Giang Tầm nói: “Không phải nói tôi giúp anh tăng ca sao?”
Cô liếc mắt nhìn xuống bàn làm việc, vô tình phát hiện ra, góc phải của đống giấy tờ trên bàn đều in logo tập đoàn Quân Trạch.
Giang Tầm cầm lấy một bản tài liệu, vội vàng lật ra xem, trong lòng lập tức rơi lộp bộp. Cô vô thức hỏi anh: “Buổi sáng anh giúp tôi in…”
Phó Dĩ Hành không nghe rõ, nghiêng mắt nhìn cô: “Hửm?”
“Không có gì.” Giang Tầm kịp thời dừng đề tài, đặt tài liệu lên bàn, bản thân lại lâm vào trầm tư.
Liệu Phó Dĩ Hành có dùng giấy in logo của tập đoàn Quân Trạch để in BP cho cô không?
Bản BP kia, lúc đó Tần Dĩnh Xuyên cũng đã xem qua.
Có phải lúc sáng anh ấy đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Buổi sáng thời gian gấp gáp, cô vội vàng đi gặp Tôn tổng, bận quá nên không để ý xem tập giấy kia có in logo của tập đoàn Quân Trạch không.
Cô bắt đầu hoài nghi, Tôn tổng vui vẻ chấp nhận như vậy, có phải là vì…
Suy nghĩ của Giang Tầm trở nên rối bời.
Trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại không muốn hỏi Phó Dĩ Hành, vì vậy cố gắng đè xuống chuyện này.
Giang Tầm ngồi bên cạnh Phó Dĩ Hành, chống cằm nhìn anh tăng ca.
Văn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy và tiếng gõ bàn phím vang lên.
Sự thật chứng minh, xem người khác tăng ca là một chuyện rất nhàm chán.
Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ lại ập đến, Giang Tầm mơ màng sắp ngủ gục.
“Mệt rồi sao?” Phó Dĩ Hành đỡ lấy vai cô, giữ không để cô ngã: “Nếu mệt thì em về phòng ngủ đi, không cần chờ tôi.”
“Ai chờ anh.” Cơn buồn ngủ của Giang Tầm vơi đi một chút, cô mạnh miệng nói: “Tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, cúi người hôn nhẹ lên môi cô.
“Được rồi, đừng cố nữa, em mệt rồi thì đi ngủ đi.”
Đôi mắt anh ấy bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên người anh ấy, phản chiếu một bóng dáng cô đơn.
Phó Dĩ Hành thu lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không?”
“… Hả?”
Giang Tầm còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cởi áo vest, khoác lên người cô.
“Sao đột nhiên anh lại ——”
Cô không khỏi sửng sốt, sau đó lại bị Phó Dĩ Hành kéo vào lòng. Anh hơi cúi đầu, hôn lên môi cô.
“… Ưm!”
Trái tim Giang Tầm đập như nổi trống, vội vàng đẩy anh ra, nhắc nhở: “Chỗ này không được…”
Phó Dĩ Hành thấp giọng nói: “Tập trung nào.”
Sau đó, anh lại tấn công, không cho cô bất cứ cơ hội nào để phản kháng.
Anh nhẹ nhàng chạm môi cô, di chuyển từng chút một.
Một phút sau, nụ hôn kết thúc.
Giang Tầm như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, lùi về sau mấy bước. Cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ: “Vừa nãy sao anh lại đột nhiên…”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Phu nhân quá đáng yêu, tôi có chút không kiềm chế được.”
Giang Tầm trừng mắt liếc anh một cái, lại thấy ánh mắt anh bất động nhìn về phía sau cô.
“Anh nhìn cái gì vậy?”
Giang Tầm như có linh cảm, xoay người nhìn theo tầm mắt anh.
Đường phố đối diện là một dãy đèn đường. Nhưng ở đó trống không, chẳng có gì ngoài ánh đèn đường mờ nhạt.
Cô đột nhiên nhớ ra, mở điện thoại nhìn đồng hồ. Thời gian hẹn với Tần Dĩnh Xuyên đã trôi qua mười phút.
Từ trước đến nay Tần Dĩnh Xuyên luôn đúng giờ, hẳn là đã đến rồi.
Giang Tầm nhanh chóng đẩy anh ra, thúc giục nói: “Chắc là đàn anh tới rồi, anh đi lấy xe trước đi.” Như nhớ tới gì đó, cô vội vàng cởi áo khoác: “Đúng rồi, áo khoác của anh.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, cũng không phản bác, nhận lấy áo khoác rồi xoay người đi đến chỗ đậu xe.
Anh đi chưa được bao lâu, điện thoại của Giang Tầm đã vang lên, người gọi đến là Tần Dĩnh Xuyên.
Trước khi nhận điện thoại, cô nhanh chóng đi về hướng ngược lại vài bước.
“Đàn anh, anh tới rồi sao?” Giang Tầm vừa nói chuyện vừa nhìn bốn phía xung quanh: “Em đang đứng ở bên ngoài nhà hàng Đào Nhiên Cư.”
Trong điện thoại, giọng nói Tần Dĩnh Xuyên bình tĩnh đến lạ thường: “Tiểu Tầm, thực xin lỗi. Anh vừa mới nhận được điện thoại của khách hàng, cho nên bây giờ đang trên đường đến đó, tạm thời không thể đến gặp em được, ngày mai đến công ty anh sẽ đưa USB cho em.”
Hả?
Không tới sao?
Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Được, vậy anh đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Kết thúc cuộc gọi, Giang Tầm tắt máy.
Đang định đi tìm Phó Dĩ Hành, lại phát hiện anh đã quay lại từ lúc nào.
Anh đứng dưới đèn đường cách đó không xa, đuôi lông mày hơi nhếch: “Bị đàn anh của em cho leo cây rồi sao?”
Giang Tầm đi đến phía anh: “Sao anh còn chưa đi lấy xe?”
“Chờ em đi cùng.” Phó Dĩ Hành vươn tay, khóe miệng cong lên: “Đi nào!”
Giang Tầm yên lặng nhìn anh vài giây, duỗi tay nắm lấy tay anh.
***
Lên xe rồi, Giang Tầm vẫn nhớ chuyện vừa nãy trên đường, cho nên không muốn nói chuyện với người bên cạnh.
Sau khi thắt dây an toàn, cô lấy điện thoại ra mở Weibo.
Vừa mới lên xe, di động đã tự động kết nối WIFI trên xe, lúc trượt đến một bài đăng trên blog được phát quảng cáo, video trong đó tự động được phát.
“Nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng Giang Lăng tuyên bố đính hôn…”
Âm thanh của điện thoại không lớn, nhưng trong chiếc xe yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Giang Tầm nhảy dựng lên, nhanh chóng tắt đi.
Nhưng Phó Dĩ Hành vẫn nghe thấy. Anh nhìn thẳng về phía trước, thờ ơ hỏi: “Chị của em sắp đính hôn sao?”
“Đúng vậy.” Cô dừng một chút rồi hỏi: “Vậy… tiệc đính hôn tháng sau, anh có đi không?”
Phó Dĩ Hành nói: “Trong thư mời chị em viết phải đi cùng vị hôn phu đúng không?”
Giang Tầm sửng sốt: “Làm sao anh biết?”
Mặt Phó Dĩ Hành không đổi sắc nói: “Hôm qua thư mời rớt khỏi túi xách của em, tôi đã giúp em để lại.”
“Sao anh ——”
Thấy vẻ thờ ơ của anh, Giang Tầm lại không có lý do để chỉ trích.
Cô hơi khựng lại, giọng điệu thăm dò: “Vậy anh có thể…”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô một cái, nói trúng tim đen của cô: “Phu nhân không hy vọng tôi đi cùng em sao?”
Giang Tầm ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Anh đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta, không thể nói cho bất kỳ ai chuyện chúng ta kết hôn.”
Phó Dĩ Hành thu hồi ánh mắt: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Anh hiểu cái gì?” Giang Tầm hoài nghi nhìn anh: “Nói rõ ràng đi.”
Mỗi lần anh nói những lời này đều khiến cô mất bình tĩnh.
“Tôi đồng ý không đi cùng em.” Phó Dĩ Hành quan sát tình hình giao thông phía trước, giọng điệu bình tĩnh: “Trả lời như vậy đã khiến phu nhân hài lòng chưa?”
Trả lời như vậy còn nghe được.
Tâm trạng của Giang Tầm trở nên thoải mái hơn, khóe miệng nhếch lên: “Được.”
Anh lại nói: “Đúng rồi, đêm nay tôi không về nhà đâu, có một dự án cần làm gấp.”
Giang Tầm gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu đỏ, xe giảm tốc độ, chậm rãi ngừng lại.
Phó Dĩ Hành ra vẻ lơ đãng nói: “Hôm qua tôi giúp em cả đêm, đổi lại, đêm nay không phải em nên cùng tôi tăng ca sao?”
Giang Tầm không chút suy nghĩ, trả lời theo bản năng —— “Được thôi.”
Sau khi nói ra, cô cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn sang người bên cạnh. Phó Dĩ Hành vừa nắm tay lái vừa nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt cất giấu ý cười, rõ ràng là ánh mắt —— kịch bản thành công.
***
Vòng đi vòng lại một ngày, cuối cùng Giang Tầm cũng quay trở về văn phòng Phó Dĩ Hành.
Chờ anh đóng cửa lại, điều đầu tiên Giang Tầm làm là thỏa thuận với anh.
“Phó tổng, đêm nay tăng ca, đây là công việc, mong anh công tư phân minh.”
Phó Dĩ Hành nới lỏng cà vạt, đi tới phía cô, giọng điệu bình tĩnh: “Được, vậy chúng ta nói chuyện công việc.”
Anh đồng ý nhanh như vậy khiến Giang Tầm có chút khó tin.
Đang lúc cô hết sức nghi ngờ, Phó Dĩ Hành đã đi tới trước mặt cô.
Đôi mắt anh chứa đầy ẩn ý, nháy mắt, cơ thể cô liền mất đi thăng bằng. Chờ lúc cô phản ứng lại thì đã bị bế lên bàn làm việc.
Cô kêu lên: “Phó Dĩ Hành, anh làm gì vậy?”
“Giang tổng, nói chuyện công việc thì tất nhiên phải ngồi trên bàn làm việc rồi.” Phó Dĩ Hành nhìn cô mỉm cười: “Chuyện này không phải lẽ thường sao?”
“Này, anh!”
Giang Tầm chống tay lên bàn, ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, nhịp tim bắt đầu đập loạn: “Không được, ở chỗ này không được đâu… Tôi không mang theo quần áo để tắm rửa.”
Phó Dĩ Hành ép sát người cô, vén mái tóc cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp: “Lần trước đến đây em có để lại một bộ quần áo, em quên rồi sao?”
Giang Tầm đẩy anh, lắc đầu nói: “Thế này vẫn không được… Ở đây sẽ bị người khác thấy.”
Anh cúi người tới gần: “Yên tâm, sẽ không có ai thấy.”
Giang Tầm cứng họng, Phó Dĩ Hành ấn nút trên bàn, rèm trên cửa sổ chậm rãi khép lại.
Tiếp theo, cuối cùng Giang Tầm cũng biết ý nghĩa của việc tự bê đá đập vào chân mình.
Nhiệt độ trong văn phòng không ngừng tăng lên.
Trong lúc tình mê ý loạn, điện thoại của Phó Dĩ Hành bỗng vang lên.
Tiếng chuông đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong văn phòng.
Hai người tạm thời tách ra, Giang Tầm cũng có cơ hội hít thở, dùng đôi mắt mê mang trừng người trước mặt.
Phó Dĩ Hành cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Không biết đối phương nói gì đó, anh lại hỏi: “Tình hình bên nước M thế nào?”
Ánh mắt Giang Tầm ngừng lại trên mặt anh, bỗng nhiên nở nụ cười, cô nhích người tới, cố ý ép sát môi anh, cắn nhẹ một cái.
Mắt Phó Dĩ Hành tối sầm lại, đón nhận ánh mắt biểu tình của cô, tay anh từ từ rơi xuống eo cô.
Đột nhiên, cảm giác run rẩy lan tràn khắp sóng lưng.
Giang Tầm cứng đờ, trong mắt có chút khó tin.
Người đàn ông này…
Cô khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn anh một cái.
Khóe môi Phó Dĩ Hành âm thầm cong lên, bàn tay vững vàng đặt trên eo cô di chuyển không ngừng, vẫn nghiêm trang nói chuyện: “Thái độ bên kia thế nào?”
Giọng nói quá mức lạnh lùng, giống như không có chuyện gì đang xảy ra.
Khoảng cách rất gần, cho nên Giang Tầm có thể nghe thấy rõ âm thanh trong điện thoại: “Tạm thời vẫn chưa chịu nhả ra, vẫn chào giá ba trăm triệu đô như cũ.”
Cô tiến lại gần, cố ý gặm cắn môi của anh rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành càng ngày càng sâu, sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào nơi đáy mắt.
“Phó tổng?” Dường như người ở đầu dây bên kia phát hiện anh mất tập trung, liền hỏi.
Phó Dĩ Hành lấy lại tinh thần, che giấu giọng nói khàn khàn: “Tôi đang nghe đây, cậu nói tiếp đi.”
Người bên kia tiếp tục báo cáo.
Phó Dĩ Hành nói: “Tôi đã hiểu được tình huống sơ bộ, chuyện bên kia không cần quá lo lắng, đối với chúng ta mà nói, bọn họ không phải lựa chọn duy nhất. Cậu cứ tiếp tục đàm phán như kế hoạch ban đầu, ngày mai báo lại cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành không chút do dự cúp máy rồi thả điện thoại lên bàn.
Anh tiến lại gần, giọng nói khàn đến cực điểm: “Không ngờ phu nhân lại gấp gáp như vậy.”
Trực giác Giang Tầm cảm thấy bất ổn, chưa kịp chạy trốn đã bị Phó Dĩ Hành kéo vào trong ngực.
Cô nhanh chóng phải trả giá đắt cho những gì mình vừa làm.
Phó Dĩ Hành ôm cô vào phòng tắm. Chờ tắm rửa xong, chiến trường tiếp tục chuyển đến trên giường.
Giang Tầm bủn rủn cả người, đến duỗi chân đá anh cũng không đủ sức: “Phó Dĩ Hành, anh đủ chưa vậy?”
“Chưa đủ.” Anh cúi người tới gần, giọng nói mờ ám khác thường: “Vừa nãy chỉ là công việc chính, còn bây giờ là tăng ca.”
Sau đó, anh giam cô bằng một nụ hôn.
Giang Tầm nhanh chóng rơi vào cái bẫy do anh tạo ra.
Cũng không biết mọi chuyện kết thúc từ khi nào, cô bất giác bất giác chìm vào giấc ngủ.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Khi Giang Tầm tỉnh lại, trời vẫn còn đen.
Cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường liếc nhìn, mới mười giờ tối.
Cô kéo cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ có một bàn làm việc đang bật đèn, dưới vùng ánh sáng màu cam của đèn bàn là một đống giấy tờ tài liệu.
Phó Dĩ Hành lật xem tài liệu, thỉnh thoảng gõ vài cái vào bàn phím.
Giang Tầm đi đến bên cạnh anh: “Hôm nay anh tăng ca thật à?”
Phó Dĩ Hành ngước mắt nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ phu nhân cho rằng tôi lừa em?”
Giang Tầm không nói gì.
Dù sao cũng không ngủ được, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, xem anh làm việc.
Phó Dĩ Hành ngừng tay, nhìn về phía cô: “Sao em không ngủ tiếp đi?”
Giang Tầm nói: “Không phải nói tôi giúp anh tăng ca sao?”
Cô liếc mắt nhìn xuống bàn làm việc, vô tình phát hiện ra, góc phải của đống giấy tờ trên bàn đều in logo tập đoàn Quân Trạch.
Giang Tầm cầm lấy một bản tài liệu, vội vàng lật ra xem, trong lòng lập tức rơi lộp bộp. Cô vô thức hỏi anh: “Buổi sáng anh giúp tôi in…”
Phó Dĩ Hành không nghe rõ, nghiêng mắt nhìn cô: “Hửm?”
“Không có gì.” Giang Tầm kịp thời dừng đề tài, đặt tài liệu lên bàn, bản thân lại lâm vào trầm tư.
Liệu Phó Dĩ Hành có dùng giấy in logo của tập đoàn Quân Trạch để in BP cho cô không?
Bản BP kia, lúc đó Tần Dĩnh Xuyên cũng đã xem qua.
Có phải lúc sáng anh ấy đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Buổi sáng thời gian gấp gáp, cô vội vàng đi gặp Tôn tổng, bận quá nên không để ý xem tập giấy kia có in logo của tập đoàn Quân Trạch không.
Cô bắt đầu hoài nghi, Tôn tổng vui vẻ chấp nhận như vậy, có phải là vì…
Suy nghĩ của Giang Tầm trở nên rối bời.
Trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại không muốn hỏi Phó Dĩ Hành, vì vậy cố gắng đè xuống chuyện này.
Giang Tầm ngồi bên cạnh Phó Dĩ Hành, chống cằm nhìn anh tăng ca.
Văn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy và tiếng gõ bàn phím vang lên.
Sự thật chứng minh, xem người khác tăng ca là một chuyện rất nhàm chán.
Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ lại ập đến, Giang Tầm mơ màng sắp ngủ gục.
“Mệt rồi sao?” Phó Dĩ Hành đỡ lấy vai cô, giữ không để cô ngã: “Nếu mệt thì em về phòng ngủ đi, không cần chờ tôi.”
“Ai chờ anh.” Cơn buồn ngủ của Giang Tầm vơi đi một chút, cô mạnh miệng nói: “Tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, cúi người hôn nhẹ lên môi cô.
“Được rồi, đừng cố nữa, em mệt rồi thì đi ngủ đi.”
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn