Ngọt Ngào Em Trao
Chương 15
Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Phó Dĩ Hành hơi tối sầm lại.
Trái tim đang treo lơ lửng của Giang Tầm nháy mắt nhảy loạn xạ.
“Nguy rồi, tại sao đàn anh lại đột ngột tới tìm tôi? Tại sao …”
Trước khi cô kịp phản ứng, Phó Dĩ Hành đột nhiên nâng cằm cô lên, áp môi xuống.
Giang Tầm trừng to hai mắt.
Anh dễ dàng chiếm được thành trì, tung hoành khắp khoang miệng, chiếm đoạt từng ngóc ngách.
Giang Tầm càng cố gắng vùng vẫy thì vòng tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn. Anh mạnh mẽ giam cô vào lòng ngực, cứ thế tiếp tục hôn.
Cuối cùng cũng tìm được chút không khí để thở, cô nhỏ giọng kháng nghị: “Phó Dĩ Hành, đừng ở chỗ này, đàn anh sẽ phát hiện ra… Ưm.”
Giọng nói lại bị nuốt xuống.
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, ánh mắt lấp lánh động lòng người.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành nhìn cô càng thêm sâu thẳm đen tối. Anh lưu luyến giữa môi cô, giọng nói khàn khàn: “Mặc kệ anh ta.”
Giang Tầm thở hổn hển, lo lắng nói: “Nhưng anh ấy vẫn còn ở bên ngoài.”
Phó Dĩ Hành đáp: “Vậy thì khiến anh ta trở về đi.”
Thấy trong phòng hồi lâu không đáp lại, Tần Dĩnh Xuyên lại gõ cửa, cất giọng nghi ngờ, “Tầm Tầm?”
Anh ấy vẫn luôn ở ngoài cửa không chịu rời đi.
Giang Tầm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, giẫm mạnh lên chân anh một phát.
Nhưng anh lại chẳng mảy may đau đớn hay ngứa ngáy.
Có lẽ lương tâm trỗi dậy nên Phó Dĩ Hành chầm chậm buông cô ra, dừng một chút rồi khẽ cười: “Vậy, em lựa chọn thế nào đây phu nhân?”
Giang Tầm trừng mắt nhìn anh, đẩy anh ra, lùi về sau vài bước ổn định lại cơ thể rồi chột dạ đáp lại người ngoài cửa: “Đàn, đàn anh, chờ một chút, em đang ở trong phòng tắm.”
Người bên ngoài im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, không cần vội.”
“Em sắp xong rồi đây. “
Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng mở khóa tủ quần áo phía sau. Tủ quần áo trong phòng đủ lớn để che giấu được người.
Cô mở cửa tủ, đẩy Phó Dĩ Hành vào trong.
Sau đó thấp giọng nói: “Anh tạm thời lánh mặt đã, không được để đàn anh nhìn thấy anh.”
“Sao lại không được?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Giang Tầm không đáp lại, chỉ trân trân nhìn anh.
Màn đấu mắt này kéo dài khoảng vài giây.
Phó Dĩ Hành lặng lẽ nhếch miệng, cuối cùng di chuyển bước chân, trốn vào trong.
Giang Tầm nhanh chóng đóng cửa tủ lại, hít thở sâu vài hơi để tâm trạng dần trở lại bình tĩnh.
Cô đi dép, sửa sang lại bộ đồ ngủ trước khi bước đến mở cửa.
Giang Tầm mở cửa, nhưng chỉ mở một nửa cánh.
“Xin lỗi đàn anh.” Cô dụi mắt tỏ vẻ mệt mỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Tần Dĩnh Xuyên ngẩn người hỏi: “Xin lỗi, làm phiền em nghỉ ngơi rồi sao?”
Giang Tầm đáp: “Vừa nãy em thấy hơi khó chịu nên uống chút thuốc cảm, đang định đi ngủ thôi.”
Ngừng một chút cô lại nói: “Nhưng không sao. Đàn anh, có chuyện gì vậy? Nói chuyện của anh trước đi.”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên yên tĩnh: “Cũng không có gì quan trọng. Em không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Sáng mai anh lại tìm em bàn bạc.”
“Được, vậy…” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Tầm khẽ di chuyển về phía tủ quần áo, sau đó lại mỉm cười nhẹ nhàng nói với Tần Dĩnh Xuyên: “Chúc ngủ ngon, đàn anh.”
“Chúc ngủ ngon.”
Trước khi xoay người rời đi, Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên chú ý tới điều gì đó, bước chân dừng lại, ánh mắt vượt qua người Giang Tầm rồi dừng lại một nơi trong căn phòng.
“Đàn anh, còn chuyện gì sao?” Nhìn thấy sự do dự của anh ấy, Giang Tầm có chút khó hiểu.
Vừa mới dứt câu, cô bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đáy lòng rơi lộp bộp.
Toi rồi, chiếc áo vest vừa nãy Phó Dĩ Hành cởi ra chẳng phải đã ném lên giường cô sao?
Cô lờ mờ nhớ lại, hình như nó đang nằm vắt vẻo bên mép giường.
Cô chỉ quan tâm đến việc giấu Phó Dĩ Hành đi, tại sao lại quên mất chiếc áo khoác đó chứ!
Giang Tầm vô cùng bối rối.
Bất kể có rõ ràng hay không cô cũng vội vàng di chuyển bước chân, chắn ngang tầm nhìn của Tần Dĩnh Xuyên lại.
Cô hỏi: “Đàn anh? Còn vấn đề gì sao?”
Tần Dĩnh Xuyên hoàn hồn, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Không có gì, anh về trước đây.” Anh ấy hơi dừng lại: “Có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh.”
“Được.” Giang Tầm hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nở nụ cười.
Sau khi tiễn Tần Dĩnh Xuyên rời đi, cô vội vàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thở hắt ra một hơi.
Vẫn không yên tâm, cô lại khóa trái cửa.
Cửa vừa đóng lại thì tủ quần áo cũng được mở ra, Phó Dĩ Hành bước ra khỏi đó.
“Không ngờ kỹ năng diễn xuất của phu nhân lại tốt như vậy.”
Giang Tầm cả giận nói: “Quá khen rồi, là ai đã gây ra chuyện này hả?”
Một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Giang Tầm liếc anh, có chút nghi hoặc: “Anh cười cái gì?”
Phó Dĩ Hành cố nén nụ cười trên môi: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất thú vị, cảm giác giống như là đang ngoại tình với vợ của mình vậy.”
“…”
Giang Tầm thu lại ánh mắt, làm bộ như không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục đi vào phòng.
Như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, cô lại dừng bước: “Nói mới nhớ, anh đến đây tìm tôi làm gì?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, hơi nhướng mày hỏi: “Tìm vợ của mình còn cần lý do sao? “
“…”
Giang Tầm không còn gì để nói.
Cô đi đến bên giường, nhìn thoáng qua đã thấy áo vest của Phó Dĩ Hành đang ở mép giường, từ cửa nhìn vào vừa hay có thể nhìn thấy một góc lộ ra ngoài.
Trong lòng Giang Tầm trầm xuống: “Xong rồi, anh nói xem, vừa rồi có phải đàn anh đã nhìn ra gì rồi không?”
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Tôi nhìn không ra thì anh ta nhìn ra được cái gì, tôi chỉ thấy … “
Anh nói một nửa rồi dừng lại.
Giang Tầm nhìn anh: “Anh thấy cái gì?”
Phó Dĩ Hành lặng lẽ cong khóe miệng, không nói gì nữa. Anh bước đến mép giường, để lại cho cô một bóng lưng.
Trong lòng Giang Tầm mơ hồ đoán được: “Phó Dĩ Hành, không phải anh nên ở…”
Phó Dĩ Hành dừng lại.
Giang Tầm như nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng hơn, cô đổi chủ đề: “Lúc anh tới đây có gặp người khác không?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, thơ ơ đáp: “Yên tâm, khi tôi đến đây không gặp bất kỳ ai hết.”
Giang Tầm vẫn có chút lo lắng.
“Đinh đoong ——”
Tiếng chuông điện tử ở cửa lại vang lên.
Giang Tầm cứng người, ngẩng đầu lên như chim sợ cành cong.
Cô ngừng lại vài giây rồi do dự hỏi: “Đàn anh, còn chuyện gì sao?”
Ngoài cửa phòng vang lên một giọng nữ xa lạ: “Xin chào quý khách, đây có phải là dịch vụ phòng mà quý khách đã đặt không? Tôi đến đưa chăn mà quý khách cần đây ạ.”
Giang Tầm giật mình.
Cô quay đầu liếc nhìn Phó Dĩ Hành, nhưng anh lại lắc đầu với cô.
Cô an tâm hơn một chút, trả lời: “Xin lỗi, tôi không đặt cái này.”
Sau khi đợi vài giây, nhân viên khách sạn ngoài cửa nói lời xin lỗi: “Là tôi nhầm lẫn. Xin lỗi đã làm phiền quý khách.”
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi mà tâm trạng của Giang Tầm đã trải qua vô số thăng trầm.
Vậy mà kẻ đầu sỏ gây tội còn không tự biết, còn đứng bên mép giường cởi cà vạt với vẻ mặt bình thản.
Giang Tầm nhìn hành động của anh, trực giác bất ổn: “Chờ đã, Phó Dĩ Hành, tối nay anh không định ngủ lại đây đấy chứ?”
Phó Dĩ Hành hơi dừng lại, nhìn cô với ánh mắt mang theo ý cười: “Nếu không thì sao?”
Trong lòng Giang Tầm hiểu rõ trình độ vô liêm sỉ của anh, nhưng không thể làm gì được.
Cô chỉ có thể viện cớ khác: “Vậy anh đã tắm chưa?”
Từ lúc đến đây anh vẫn mặc nguyên một bộ đồ không khác gì lúc tối gặp — Bởi vậy, khả năng cao là chưa.
Quả nhiên, vẻ mặt Phó Dĩ Hành có chút thay đổi, nhưng anh không phủ nhận điều đó.
“Muốn ở lại trước tiên phải tắm rửa.” Giang Tầm ngẩng đầu nhìn anh, hùng hổ nhấn mạnh: “Có nhìn tôi cũng vô dụng, chưa tắm rửa thì không được lên giường.”
Phó Dĩ Hành nói: “Nhưng quần áo của tôi ở phòng 3201.” Anh ngừng lại: “Hay là để tôi về lấy?”
Giang Tầm không hề che giấu sự ghét bỏ của mình: “Vậy còn không nhanh về đi. Chưa tắm rửa sạch sẽ thì đừng có mò mặt qua đây đấy.”
“Được, tôi về ngay đây.”
Phó Dĩ Hành xoay người, đi được vài bước thì dừng lại.
“Có điều, phu nhân, tôi cần phải nhắc nhở em một chút, phòng của Tần tổng ở ngay cách vách, em không sợ tôi ra ngoài bị anh ta nhìn thấy sao?”
“Đợi một chút.”
Giang Tầm lập tức tỉnh táo, gọi giật anh lại rồi vội vàng đổi ý: “Bỏ đi, để tôi đi lấy cho anh.”
Cô miễn cưỡng đưa tay về phía Phó Dĩ Hành: “Đưa thẻ phòng cho tôi.”
Kế hoạch thành công.
Khóe môi Phó Dĩ Hành càng cong sâu hơn. Anh nhặt chiếc áo vest lên, tìm tấm thẻ phòng trong túi áo ngoài rồi đưa cho cô.
“Hôm nay thôi đấy, ngày mai anh không được phép qua đây nữa.”
Giang Tầm ném cho anh một câu cảnh cáo, sau đó mặc áo khoác lên người, cất tấm thẻ phòng vào túi rồi cầm di động ra cửa.
“Phu nhân.”
Cô vừa bước đến cửa thì ở phía sau anh lại cất tiếng.
Giang Tầm quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, khẽ cười: “Đi đường cẩn thận.”
Trong lòng Giang Tầm không khỏi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó giải thích, cô ậm ừ rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Gần mười giờ tối, lối đi trong tầng khách sạn im ắng, ánh sáng hành lang dịu nhẹ khiến bầu không khí càng thêm yên tĩnh lạ thường.
Thi thoảng cô lại đưa mắt nhìn xung quanh, qua hết hành lang yên tĩnh, đi thang máy lên tầng ba mươi hai.
Một đường rất thuận lợi.
Ở tầng ba mươi hai, Giang Tầm dựa theo bảng hướng dẫn tìm thấy phòng 3201.
Cô quẹt thẻ bước vào phòng.
Đóng cửa lại, cô đặt thẻ phòng vào khe thẻ trên tường.
Đèn trong phòng được bật sáng, thứ đầu tiên lọt vào mắt cô là phòng khách nhỏ được trải thảm cashmere nguyên chất.
Cô không nhìn kỹ mà đi thẳng vào bên trong.
Chiếc vali của Phó Dĩ Hành nằm trên mặt đất.
Giang Tầm bước tới, ngồi xổm xuống rồi đặt vali xuống đất.
Trên vali có một ổ khóa số, nhưng cô biết mật mã. Cô xoay ổ khóa theo mật mã, mở vali ra.
Quần áo bên trong được xếp rất gọn gàng.
Giang Tầm lấy một bộ quần áo ra rồi đóng vali lại.
Sau đó cô đặt vali về chỗ cũ, cầm bộ quần áo rời khỏi phòng.
Đến cửa, Giang Tầm rút thẻ phòng từ khe đựng thẻ ra, mở cửa chuẩn bị rời đi.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, đầu hành lang bên kia đột nhiên xuất hiện một bóng người yểu điệu.
Là Tô Khả Lam.
Cô ta vừa mới rẽ vào một khúc cua.
Trong lòng Giang Tâm bỗng giật thon thót, vội vàng trở về phòng đóng cửa lại.
Cô lại nhét thẻ phòng vào khe thẻ rồi nấp sau cánh cửa, vừa hoảng loạn vừa ngờ vực lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tô Khả Lam này… Sao cô ta lại ở đây?
Chẳng nhẽ cô ta cũng ở tầng này?
Giang Tầm kiên nhẫn chờ cô ta rời đi.
Thế nhưng tiếng bước chân lại càng lúc càng gần, không hề đi xa mà ngược lại còn dừng trước cửa căn phòng này.
Trái tim đang treo lơ lửng của Giang Tầm nháy mắt nhảy loạn xạ.
“Nguy rồi, tại sao đàn anh lại đột ngột tới tìm tôi? Tại sao …”
Trước khi cô kịp phản ứng, Phó Dĩ Hành đột nhiên nâng cằm cô lên, áp môi xuống.
Giang Tầm trừng to hai mắt.
Anh dễ dàng chiếm được thành trì, tung hoành khắp khoang miệng, chiếm đoạt từng ngóc ngách.
Giang Tầm càng cố gắng vùng vẫy thì vòng tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn. Anh mạnh mẽ giam cô vào lòng ngực, cứ thế tiếp tục hôn.
Cuối cùng cũng tìm được chút không khí để thở, cô nhỏ giọng kháng nghị: “Phó Dĩ Hành, đừng ở chỗ này, đàn anh sẽ phát hiện ra… Ưm.”
Giọng nói lại bị nuốt xuống.
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, ánh mắt lấp lánh động lòng người.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành nhìn cô càng thêm sâu thẳm đen tối. Anh lưu luyến giữa môi cô, giọng nói khàn khàn: “Mặc kệ anh ta.”
Giang Tầm thở hổn hển, lo lắng nói: “Nhưng anh ấy vẫn còn ở bên ngoài.”
Phó Dĩ Hành đáp: “Vậy thì khiến anh ta trở về đi.”
Thấy trong phòng hồi lâu không đáp lại, Tần Dĩnh Xuyên lại gõ cửa, cất giọng nghi ngờ, “Tầm Tầm?”
Anh ấy vẫn luôn ở ngoài cửa không chịu rời đi.
Giang Tầm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, giẫm mạnh lên chân anh một phát.
Nhưng anh lại chẳng mảy may đau đớn hay ngứa ngáy.
Có lẽ lương tâm trỗi dậy nên Phó Dĩ Hành chầm chậm buông cô ra, dừng một chút rồi khẽ cười: “Vậy, em lựa chọn thế nào đây phu nhân?”
Giang Tầm trừng mắt nhìn anh, đẩy anh ra, lùi về sau vài bước ổn định lại cơ thể rồi chột dạ đáp lại người ngoài cửa: “Đàn, đàn anh, chờ một chút, em đang ở trong phòng tắm.”
Người bên ngoài im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, không cần vội.”
“Em sắp xong rồi đây. “
Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng mở khóa tủ quần áo phía sau. Tủ quần áo trong phòng đủ lớn để che giấu được người.
Cô mở cửa tủ, đẩy Phó Dĩ Hành vào trong.
Sau đó thấp giọng nói: “Anh tạm thời lánh mặt đã, không được để đàn anh nhìn thấy anh.”
“Sao lại không được?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Giang Tầm không đáp lại, chỉ trân trân nhìn anh.
Màn đấu mắt này kéo dài khoảng vài giây.
Phó Dĩ Hành lặng lẽ nhếch miệng, cuối cùng di chuyển bước chân, trốn vào trong.
Giang Tầm nhanh chóng đóng cửa tủ lại, hít thở sâu vài hơi để tâm trạng dần trở lại bình tĩnh.
Cô đi dép, sửa sang lại bộ đồ ngủ trước khi bước đến mở cửa.
Giang Tầm mở cửa, nhưng chỉ mở một nửa cánh.
“Xin lỗi đàn anh.” Cô dụi mắt tỏ vẻ mệt mỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Tần Dĩnh Xuyên ngẩn người hỏi: “Xin lỗi, làm phiền em nghỉ ngơi rồi sao?”
Giang Tầm đáp: “Vừa nãy em thấy hơi khó chịu nên uống chút thuốc cảm, đang định đi ngủ thôi.”
Ngừng một chút cô lại nói: “Nhưng không sao. Đàn anh, có chuyện gì vậy? Nói chuyện của anh trước đi.”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên yên tĩnh: “Cũng không có gì quan trọng. Em không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Sáng mai anh lại tìm em bàn bạc.”
“Được, vậy…” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Tầm khẽ di chuyển về phía tủ quần áo, sau đó lại mỉm cười nhẹ nhàng nói với Tần Dĩnh Xuyên: “Chúc ngủ ngon, đàn anh.”
“Chúc ngủ ngon.”
Trước khi xoay người rời đi, Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên chú ý tới điều gì đó, bước chân dừng lại, ánh mắt vượt qua người Giang Tầm rồi dừng lại một nơi trong căn phòng.
“Đàn anh, còn chuyện gì sao?” Nhìn thấy sự do dự của anh ấy, Giang Tầm có chút khó hiểu.
Vừa mới dứt câu, cô bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đáy lòng rơi lộp bộp.
Toi rồi, chiếc áo vest vừa nãy Phó Dĩ Hành cởi ra chẳng phải đã ném lên giường cô sao?
Cô lờ mờ nhớ lại, hình như nó đang nằm vắt vẻo bên mép giường.
Cô chỉ quan tâm đến việc giấu Phó Dĩ Hành đi, tại sao lại quên mất chiếc áo khoác đó chứ!
Giang Tầm vô cùng bối rối.
Bất kể có rõ ràng hay không cô cũng vội vàng di chuyển bước chân, chắn ngang tầm nhìn của Tần Dĩnh Xuyên lại.
Cô hỏi: “Đàn anh? Còn vấn đề gì sao?”
Tần Dĩnh Xuyên hoàn hồn, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Không có gì, anh về trước đây.” Anh ấy hơi dừng lại: “Có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh.”
“Được.” Giang Tầm hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nở nụ cười.
Sau khi tiễn Tần Dĩnh Xuyên rời đi, cô vội vàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thở hắt ra một hơi.
Vẫn không yên tâm, cô lại khóa trái cửa.
Cửa vừa đóng lại thì tủ quần áo cũng được mở ra, Phó Dĩ Hành bước ra khỏi đó.
“Không ngờ kỹ năng diễn xuất của phu nhân lại tốt như vậy.”
Giang Tầm cả giận nói: “Quá khen rồi, là ai đã gây ra chuyện này hả?”
Một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Giang Tầm liếc anh, có chút nghi hoặc: “Anh cười cái gì?”
Phó Dĩ Hành cố nén nụ cười trên môi: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất thú vị, cảm giác giống như là đang ngoại tình với vợ của mình vậy.”
“…”
Giang Tầm thu lại ánh mắt, làm bộ như không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục đi vào phòng.
Như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, cô lại dừng bước: “Nói mới nhớ, anh đến đây tìm tôi làm gì?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, hơi nhướng mày hỏi: “Tìm vợ của mình còn cần lý do sao? “
“…”
Giang Tầm không còn gì để nói.
Cô đi đến bên giường, nhìn thoáng qua đã thấy áo vest của Phó Dĩ Hành đang ở mép giường, từ cửa nhìn vào vừa hay có thể nhìn thấy một góc lộ ra ngoài.
Trong lòng Giang Tầm trầm xuống: “Xong rồi, anh nói xem, vừa rồi có phải đàn anh đã nhìn ra gì rồi không?”
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Tôi nhìn không ra thì anh ta nhìn ra được cái gì, tôi chỉ thấy … “
Anh nói một nửa rồi dừng lại.
Giang Tầm nhìn anh: “Anh thấy cái gì?”
Phó Dĩ Hành lặng lẽ cong khóe miệng, không nói gì nữa. Anh bước đến mép giường, để lại cho cô một bóng lưng.
Trong lòng Giang Tầm mơ hồ đoán được: “Phó Dĩ Hành, không phải anh nên ở…”
Phó Dĩ Hành dừng lại.
Giang Tầm như nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng hơn, cô đổi chủ đề: “Lúc anh tới đây có gặp người khác không?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, thơ ơ đáp: “Yên tâm, khi tôi đến đây không gặp bất kỳ ai hết.”
Giang Tầm vẫn có chút lo lắng.
“Đinh đoong ——”
Tiếng chuông điện tử ở cửa lại vang lên.
Giang Tầm cứng người, ngẩng đầu lên như chim sợ cành cong.
Cô ngừng lại vài giây rồi do dự hỏi: “Đàn anh, còn chuyện gì sao?”
Ngoài cửa phòng vang lên một giọng nữ xa lạ: “Xin chào quý khách, đây có phải là dịch vụ phòng mà quý khách đã đặt không? Tôi đến đưa chăn mà quý khách cần đây ạ.”
Giang Tầm giật mình.
Cô quay đầu liếc nhìn Phó Dĩ Hành, nhưng anh lại lắc đầu với cô.
Cô an tâm hơn một chút, trả lời: “Xin lỗi, tôi không đặt cái này.”
Sau khi đợi vài giây, nhân viên khách sạn ngoài cửa nói lời xin lỗi: “Là tôi nhầm lẫn. Xin lỗi đã làm phiền quý khách.”
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi mà tâm trạng của Giang Tầm đã trải qua vô số thăng trầm.
Vậy mà kẻ đầu sỏ gây tội còn không tự biết, còn đứng bên mép giường cởi cà vạt với vẻ mặt bình thản.
Giang Tầm nhìn hành động của anh, trực giác bất ổn: “Chờ đã, Phó Dĩ Hành, tối nay anh không định ngủ lại đây đấy chứ?”
Phó Dĩ Hành hơi dừng lại, nhìn cô với ánh mắt mang theo ý cười: “Nếu không thì sao?”
Trong lòng Giang Tầm hiểu rõ trình độ vô liêm sỉ của anh, nhưng không thể làm gì được.
Cô chỉ có thể viện cớ khác: “Vậy anh đã tắm chưa?”
Từ lúc đến đây anh vẫn mặc nguyên một bộ đồ không khác gì lúc tối gặp — Bởi vậy, khả năng cao là chưa.
Quả nhiên, vẻ mặt Phó Dĩ Hành có chút thay đổi, nhưng anh không phủ nhận điều đó.
“Muốn ở lại trước tiên phải tắm rửa.” Giang Tầm ngẩng đầu nhìn anh, hùng hổ nhấn mạnh: “Có nhìn tôi cũng vô dụng, chưa tắm rửa thì không được lên giường.”
Phó Dĩ Hành nói: “Nhưng quần áo của tôi ở phòng 3201.” Anh ngừng lại: “Hay là để tôi về lấy?”
Giang Tầm không hề che giấu sự ghét bỏ của mình: “Vậy còn không nhanh về đi. Chưa tắm rửa sạch sẽ thì đừng có mò mặt qua đây đấy.”
“Được, tôi về ngay đây.”
Phó Dĩ Hành xoay người, đi được vài bước thì dừng lại.
“Có điều, phu nhân, tôi cần phải nhắc nhở em một chút, phòng của Tần tổng ở ngay cách vách, em không sợ tôi ra ngoài bị anh ta nhìn thấy sao?”
“Đợi một chút.”
Giang Tầm lập tức tỉnh táo, gọi giật anh lại rồi vội vàng đổi ý: “Bỏ đi, để tôi đi lấy cho anh.”
Cô miễn cưỡng đưa tay về phía Phó Dĩ Hành: “Đưa thẻ phòng cho tôi.”
Kế hoạch thành công.
Khóe môi Phó Dĩ Hành càng cong sâu hơn. Anh nhặt chiếc áo vest lên, tìm tấm thẻ phòng trong túi áo ngoài rồi đưa cho cô.
“Hôm nay thôi đấy, ngày mai anh không được phép qua đây nữa.”
Giang Tầm ném cho anh một câu cảnh cáo, sau đó mặc áo khoác lên người, cất tấm thẻ phòng vào túi rồi cầm di động ra cửa.
“Phu nhân.”
Cô vừa bước đến cửa thì ở phía sau anh lại cất tiếng.
Giang Tầm quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, khẽ cười: “Đi đường cẩn thận.”
Trong lòng Giang Tầm không khỏi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó giải thích, cô ậm ừ rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Gần mười giờ tối, lối đi trong tầng khách sạn im ắng, ánh sáng hành lang dịu nhẹ khiến bầu không khí càng thêm yên tĩnh lạ thường.
Thi thoảng cô lại đưa mắt nhìn xung quanh, qua hết hành lang yên tĩnh, đi thang máy lên tầng ba mươi hai.
Một đường rất thuận lợi.
Ở tầng ba mươi hai, Giang Tầm dựa theo bảng hướng dẫn tìm thấy phòng 3201.
Cô quẹt thẻ bước vào phòng.
Đóng cửa lại, cô đặt thẻ phòng vào khe thẻ trên tường.
Đèn trong phòng được bật sáng, thứ đầu tiên lọt vào mắt cô là phòng khách nhỏ được trải thảm cashmere nguyên chất.
Cô không nhìn kỹ mà đi thẳng vào bên trong.
Chiếc vali của Phó Dĩ Hành nằm trên mặt đất.
Giang Tầm bước tới, ngồi xổm xuống rồi đặt vali xuống đất.
Trên vali có một ổ khóa số, nhưng cô biết mật mã. Cô xoay ổ khóa theo mật mã, mở vali ra.
Quần áo bên trong được xếp rất gọn gàng.
Giang Tầm lấy một bộ quần áo ra rồi đóng vali lại.
Sau đó cô đặt vali về chỗ cũ, cầm bộ quần áo rời khỏi phòng.
Đến cửa, Giang Tầm rút thẻ phòng từ khe đựng thẻ ra, mở cửa chuẩn bị rời đi.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, đầu hành lang bên kia đột nhiên xuất hiện một bóng người yểu điệu.
Là Tô Khả Lam.
Cô ta vừa mới rẽ vào một khúc cua.
Trong lòng Giang Tâm bỗng giật thon thót, vội vàng trở về phòng đóng cửa lại.
Cô lại nhét thẻ phòng vào khe thẻ rồi nấp sau cánh cửa, vừa hoảng loạn vừa ngờ vực lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tô Khả Lam này… Sao cô ta lại ở đây?
Chẳng nhẽ cô ta cũng ở tầng này?
Giang Tầm kiên nhẫn chờ cô ta rời đi.
Thế nhưng tiếng bước chân lại càng lúc càng gần, không hề đi xa mà ngược lại còn dừng trước cửa căn phòng này.
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn