Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 248: Sự hoài nghi của Đường Li
Hàn Vân Tịch chỉ ở ngay đây, thế nhưng, người đâu? Tại sao ngay cả âm thanh cũng chẳng có?
Nếu người trước mắt không phải là Cố Thất Thiếu mà là người khác, Long Phi Dạ có lẽ sẽ hoài nghi. Những con Nhãn Kính Vương Xà ở bốn phía mặc dù rất nhiều, nhưng cũng chỉ là những loại rắn thông thường, đối với Hàn Vân Tịch thì loại Độc Xà này không tính là gì cả, nàng không có khả năng gặp nguy hiểm.
Thế nhưng, người trước mắt hắn chính là Cố Thất Thiếu, chuyện này làm cho Long Phi Dạ không suy nghĩ nhiều liền sốt ruột, Hàn Vân Tịch và Cố Thất Thiếu xuống dưới hố trời tìm máu của Độc Thú là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Sau lưng Long Phi Dạ chấn động một cái, nội công tuôn ra, mạnh mẽ đánh văng bàn tay của Cố Thất Thiếu đang đặt trên vai hắn ra, hắn nóng nảy đến mức bản thân cũng chưa phát hiện được: “Người đâu!”
Ai ngờ, Cố Thất Thiếu lại cười to: “Người vẫn còn ở Y Học viện!”
“Cố Thất Thiếu, ngươi dám lừa gạt bổn vương!” Long Phi Dạ tức giận, số lần bị lừa trong cuộc đời của hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này xem như là một lần.
“Bổn công tử vinh hạnh!” Tâm trạng của Cố Thất Thiếu cực kỳ tốt.
“Long Phi Dạ, đi mau! Những con rắn này đã bị bỏ thuốc!”
Đường Li vừa nghe được là Hàn Vân Tịch không có ở đây, lập tức hô to, hắn rơi xuống một bên, cách Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu một khoảng cách, đối mặt với đám Độc Xà chi chít vây quanh ở bốn phía thế này, những cái ám khí lợi hại mà hắn giấu trên người cũng chẳng dùng được, may là có cái găng tay tơ bạc Long Phi Dạ cho, hắn mới có thể đối phó với những con Độc Xà này bằng tay không.
Thế nhưng, Độc Xà quả thực quá nhiều, quá hung dữ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không chịu nổi.
Hàn Vân Tịch không ở đây, bọn họ đương nhiên phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Cố Thất Thiếu chỉ thấy Đường Li có một lần, cũng không biết hắn là ai, chỉ nghĩ hắn là cận vệ của Long Phi Dạ, hắn hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Đường Li.
“Long Phi Dạ, bổn công tử cũng muốn ngươi nếm thử mùi vị giết không tha!”
Cố Thất Thiếu nói, đột nhiên xem nhẹ Độc Xà ở bốn phía, mặc cho chúng nó cắn mình, hắn dùng hai tay quăng thứ bột thuốc màu trắng vào người Long Phi Dạ!
Không phải Long Phi Dạ tránh không được, mà là hắn không nghĩ đến Cố Thất Thiếu sẽ đập nồi dìm thuyền, không để ý Độc Xà cắn xé mình, dùng hết cả hai tay.
Rốt cuộc thì tên này có mối hận thù lớn cỡ nào với hắn chứ, có cần mạo hiểm đến vậy không?
Mặc dù độc tính của Nhãn Kính Vương Xà sẽ không phát tác nhanh đến vậy, thế nhưng, một khi số lượng độc tố vượt ra khỏi một phạm vi nhất định, cho dù có thuốc giải cũng chưa chắc cứu kịp.
Đương nhiên, lúc này thì Long Phi Dạ không còn thừa tinh lực để suy xét nhiều như vậy.
Tuy đã né tránh ngay lập tức, hắn vẫn bị dính rất nhiều bột thuốc màu trắng, có trời mới biết bột thuốc màu trắng này là thứ gì, vừa dính vào người, trên người hắn liền tỏa ra hương thơm kỳ lạ, làm thế nào cũng không bay mất được.
Nhược điểm duy nhất của Long Phi Dạ chính là độc, trong môi trường này, hắn hoàn toàn không chiếm được lợi thế.
Hương thơm vừa tỏa ra, Nhãn Kính Vương Xà ở bốn phía vốn đã rất táo bạo càng nhào về phía Long Phi Dạ như ong vỡ tổ, thậm chí còn bỏ qua cho Cố Thất Thiếu và Đường Li cũng đang ở trong Xà Quật.
Phản ứng của Long Phi Dạ cũng xem như là nhanh, lập tức bay lên, bảo đảm sự an toàn dưới chân mình trước, đồng thời cũng cầm kiếm quét một vòng, ánh kiếm lập tức đẩy lùi Độc Xà bốn phía.
Tuy nhiên, Độc Xà ở phía sau đã nhanh chóng nhào đến!
Đỉnh đầu, từng đầu Độc Xà đang rũ xuống, dưới chân, tầng tầng lớp lớp, ở phía trên nhất thì từng con Độc Xà đứng thẳng, bốn phía lại nhiều vô số kể, vậy mà chi chít cuộn lại với nhau, hình thành một cái vòng tròn rồi bao vây Long Phi Dạ.
Có thể tưởng tượng được, ở trong hang động tối tăm và ẩm ướt dưới lòng đất, bị hơn một nghìn con Độc Xà tấn công là một cảnh tượng kinh khủng đến cỡ nào.
Bốn phương tám hướng đều là rắn, cái lưỡi đỏ như máu, răng nanh màu trắng, Long Phi Dạ căn bản không còn đường nào để lui.
Long Phi Dạ không thể dừng lại, chỉ có thể không ngừng vung kiếm ra, đánh văng đám Độc Xà ở gần người mình.
Đám Độc Xà đã phát điên cũng không biết sợ sệt là gì, nói cách khác, mặc kệ Long Phi Dạ đối phó những con Độc Xà này thế nào, trừ phi hắn tiêu diệt hết đám Độc Xà này, bằng không thì sự tấn công vẫn sẽ tiếp diễn.
Thế nhưng, không thể không thừa nhận rằng, kiếm thuật của Long Phi Dạ rất mạnh, kiếm khí như cầu vồng vậy, chỉ một chiêu kiếm thôi đã có thể dời núi lấp biển, mặc dù không thể thoát thân, thế nhưng, Độc Xà cũng không đến gần hắn được.
Ánh kiếm một vòng rồi lại một vòng, Độc Xà không ngừng bị đánh văng ra, máu tươi văng tung toé.
Ở bên cạnh, Cố Thất Thiếu dựa vào tường, vừa hứng thú nhìn ngắm, lại vừa bắt một con Độc Xà còn sống, lột da nó ra, hai tay hắn là máu me đầm đìa.
Lột xong da của con rắn còn đang sống sờ sờ, hắn đưa tay bỏ vào miệng Độc Xà, động tác ưu nhã nhổ hai cái răng độc, răng độc vừa rơi ra, nọc độc giấu trong hàm răng liền chảy ra.
Cố Thất Thiếu bôi nọc độc lên trên thân rắn, lại lấy ra một bình thuốc, đổ đầy lên thân rắn.
Sau khi lăn qua lộn lại, Độc Xà vốn đang đẫm máu đã biến thành màu đen, chảy xuống một loại nọc độc màu đen không biết tên.
Độc Xà đều lao đến chỗ Long Phi Dạ rồi vây đánh hắn, không còn thứ gì ngăn cản, Đường Li và Mộc Linh Nhi ở một bên đã thấy Cố Thất Thiếu đang làm gì một cách rất rõ ràng.
Mộc Linh Nhi liền vội vàng tiến lên: “Thất ca ca, cầm thuốc giải, ăn nhanh đi!”
Cố Thất Thiếu lại không hề để ý đến, tiếp tục thưởng thức Độc Xà ở trong tay mình.
Mộc Linh Nhi sốt ruột: “Thất ca ca, uống thuốc nhanh đi, huynh sẽ…”
“Suỵt…” Ngón tay dính đầy máu tươi của Cố Thất Thiếu đặt ngay miệng mình, động tác này phối hợp với khuôn mặt nghiêng thành đổ nước kia, thể hiện ra một loại vẻ đẹp tà ác không nói thành lời.
Mộc Linh Nhi cực kỳ lo lắng, nhưng nàng cũng không dám khuyên nữa.
Nhưng mà, Đường Li lại trợn mắt há hốc mồm, không nói đến bản lĩnh điều chế độc dược trực tiếp của Cố Thất Thiếu, chỉ nói đến những vết thương trên người hắn, cũng đủ khiến người ta khiếp sợ rồi.
Ngoại trừ vết thương vốn có ở sau lưng, lúc này Cố Thất Thiếu nhìn thì có vẻ thong dong, thật ra lại rất chật vật, khắp người hắn hầu như không có chỗ nào là lành lặn hết, tất cả đều là vết thương, cái áo dài hoa lệ màu hồng cũng đã nát, cái áo khoác màu trắng đã bị thấm ướt bởi những tảng máu.
Rốt cuộc thì tên này đã bị cắn mấy nhát nhỉ?
Tuy Đường Li không hiểu về độc cho lắm, thế nhưng, hắn vẫn biết những thứ thường thức, chỉ nhìn những vết thương trên người Cố Thất Thiếu thôi, bao nhiêu đó cũng đủ làm cho hắn mất mạng ngay lập tức rồi.
Thế nhưng, hắn vẫn còn yên ổn, ngoại trừ sự mệt mỏi được biểu hiện ra giữa hai hàng lông mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng không hề có một dấu hiệu sắp chết nào!
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Khi còn bé Đường Li nghe mẹ đẻ của Long Phi Dạ nói, cũng chính là cô cô của hắn đã nói, trên thế giới này tồn tại một loại người, trưởng thành đến năm hai mươi tuổi thì không trưởng thành nữa, mãi mãi đều giữ được khuôn mặt và thân thể trẻ trung, sẽ bị đau sẽ bị thương sẽ mệt mỏi, nhưng lại bất tử bất diệt, cho dù trúng loại độc mạnh cỡ nào cũng sẽ không chết, chỉ cảm thấy đau đớn, đau đớn xong thì tốt rồi.
Người như thế gọi là Độc Cổ nhân, là loại độc thuật cao cấp nhất của Dưỡng Độc Cổ nhân.
Quân Diệc Tà là Dưỡng Độc Nhân, Độc Thi, Độc Cổ, mà thứ lợi hại nhất trong Độc Cổ chính là Độc Cổ nhân.
Độc Cổ nhân, suy nghĩ này chợt hiện ra trong đầu của Đường Li, chỉ có điều lại bị hắn nhanh chóng phủ định, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Sao Cố Thất Thiếu có thể liên quan đến Độc Cổ nhân được chứ?
Độc Tông đã bị diệt vong, nghe nói năm đó Độc Tông cũng không thể nuôi dưỡng ra Độc Cổ Nhân, huống chi là hiện tại.
Chắc chắn là do lúc Cố Thất Thiếu bỏ thuốc vào con Độc Xà này, đã làm thêm một điều gì đó, thế nên hắn mới không trúng độc mà chết.
Đường Li nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách giải thích thế này mà thôi.
Không còn sự vây công của đám Độc Xà, ám khí của Đường Môn đương nhiên sẽ phát huy được tác dụng của mình, nhưng mà, vào lúc Đường Li đang định ra tay làm hại Cố Thất Thiếu, Cố Thất Thiếu bỗng nhiên quăng con Độc Xà trong tay mình về phía Long Phi Dạ!
Vừa quăng đi, chuyện kinh khủng liền xảy ra.
Độc Xà vốn đã chết, lại sống lại ở giữa không trung, đầu rắn nhấc lên, phun ra một ngụm nọc độc về phía Long Phi Dạ!
Ai cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, Long Phi Dạ dừng lại.
“Cẩn thận!”
May là Đường Li đã nhìn chằm chằm vào hắn, kinh ngạc hét lên câu nhắc nhở.
Long Phi Dạ hoàn hồn, lập tức đưa tay lên che lại, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, hắn đưa tay lên, nọc độc liền phun đến, đúng lúc phun vào cái găng tay tơ bạc của hắn.
Găng tay tơ bạc có thể chống cự được bách độc, cho dù nọc độc của Độc Xà này khủng bố và quỷ dị đến mấy, cũng có thể ngăn được, Long Phi Dạ an toàn không có vấn đề gì.
Hắn nhanh chóng ra quyết định, trường kiếm đảo qua, trong lúc nhất thời thì ánh kiếm cực kì mãnh liệt, kiếm khí hiện ra theo hình tròn một vòng rồi lại một vòng dập dờn bay ra ngoài, không chỉ đánh văng Độc Xà ở bốn phía, cũng hất bay con Độc Xà vừa sống lại kia.
Độc Xà rơi xuống đất, chết ở dưới chân của Cố Thất Thiếu.
Cố Thất Thiếu không hề để ý đến, sự chú ý của hắn đều tập trung về phía cái găng tay tơ bạc của Long Phi Dạ, Long Phi Dạ vẫn luôn mang theo nó, mà bây giờ hắn mới chú ý đến.
“Đây là đồ của Độc Phái trong Đường Môn! Ám khí trong tay Hàn Vân Tịch là ngươi cho nàng?” Cố Thất Thiếu từ từ nheo mắt lại, cực kỳ khẳng định.
Xem ra, hắn đã hiểu lầm Hàn Vân Tịch, nàng không có quan hệ gì với Đường Môn, Long Phi Dạ mới có quan hệ với Đường Môn!
Cái găng tay tơ bạc này là báu vật đã từng làm chấn động độc giới một thời đó!
Độc Phái của Đường Môn là một chi nhánh cấp dưới của Độc Tông trong Y Học viện, mà thứ này, lúc trước ngay cả người của Độc Tông trong Y Học viện cũng mơ ước.
Long Phi Dạ không rảnh trả lời, hương thơm trên người hắn vẫn chưa biến mất, hắn chỉ có thể tiếp tục đối phó với đám Độc Xà này, điều đáng để nói ở đây là, mặc dù đã bị vây công, đến bây giờ hắn vẫn chưa bị một chút tổn thương nào.
Người trả lời cho Cố Thất Thiếu là Đường Li, hắn đứng sau lưng Cố Thất Thiếu, Bạo Vũ Lê Hoa Châm đã nhắm vào hắn từ lâu.
"Nếu đã bị ngươi phát hiện, vậy thì đành xin lỗi."
Đường Li vừa dứt lời, lập tức ra châm!
Chỉ thấy Cố Thất Thiếu nghiêng người né qua, trong hang động của Độc Xà quá tối tăm, Đường Li cũng không thấy rõ Bạo Vũ Lê Hoa Châm có đánh trúng Cố Thất Thiếu hay không, thế nhưng, dựa theo sự đánh giá của hắn về võ công của Cố Thất Thiếu, nếu hắn đánh lén dưới tình huống này thì lẽ ra sẽ đánh trúng, tên tuổi của Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng không phải là khoác lác.
Thế nhưng, Cố Thất Thiếu lại bình yên vô sự, rốt cuộc thì hắn cũng nhìn thẳng vào Đường Li: “Bạo Vũ Lê Hoa Châm thế mà lại ở trên tay ngươi, xem ra bổn thiếu gia coi thường ngươi rồi.”
Có thể có được Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nếu không phải là môn chủ của Đường Môn thì chính là thiếu chủ của Đường Môn.
“Bây giờ biết cũng không muộn!”
Đường Li không hề từ bỏ, ra châm lần thứ hai, Bạo Vũ Lê Hoa Châm là có hạn, dùng xong liền không còn, nhưng lần này Đường Li lại cực kỳ hào phóng, hắn vừa ra châm, thế mà lại ra liên tục ba châm!
Thế nhưng, điều khiến hắn khó có thể tiếp thu nhất là, Cố Thất Thiếu đều né tránh được tất cả, hắn thấy Cố Thất Thiếu né tránh như thế nào một cách rõ ràng, chỉ thấy Cố Thất Thiếu vẫn bình yên vô sự đứng đó.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm nổi tiếng nhờ tốc độ, nhưng còn nổi tiếng hơn vì sức mạnh, cho dù không bắn trúng chỗ yếu hại, thế nhưng với sức mạnh của kim châm cũng đủ làm đối phương bị trọng thương.
Nếu Cố Thất Thiếu bị trúng châm, dù hắn có thể sống, cũng tuyệt đối không thể đứng vững vàng như vậy được!
Đúng vào lúc Đường Li giật mình, Cố Thất Thiếu không chút nào do dự, kéo Mộc Linh Nhi xoay người chạy ra khỏi cửa động, không thể không nói, hắn ra tay rất tàn nhẫn, vừa ra khỏi đó liền bỏ độc trước cửa Xà Quật, một loại độc trí mạng!
“Đáng ghét!”
Dù Đường Li rất giận dữ, thế nhưng hắn cũng không đuổi theo mà lại nhanh chóng chạy đến giúp Long Phi Dạ.
Hắn không biết, sau khi Cố Thất Thiếu bỏ Thi Độc xuống, liền ngã ngồi bên cạnh cửa động, đứng cũng không đứng lên nổi.
Sắc mặt của hắn tái nhợt đến mức đáng sợ, đôi mắt hẹp dài phủ đầy tơ máu, hắn ngồi không bao lâu, cả người giống như đã mất hết sức lực, nằm ngửa trên đất giống như một cái xác chết...
Hắn sẽ chết ư?
Nếu người trước mắt không phải là Cố Thất Thiếu mà là người khác, Long Phi Dạ có lẽ sẽ hoài nghi. Những con Nhãn Kính Vương Xà ở bốn phía mặc dù rất nhiều, nhưng cũng chỉ là những loại rắn thông thường, đối với Hàn Vân Tịch thì loại Độc Xà này không tính là gì cả, nàng không có khả năng gặp nguy hiểm.
Thế nhưng, người trước mắt hắn chính là Cố Thất Thiếu, chuyện này làm cho Long Phi Dạ không suy nghĩ nhiều liền sốt ruột, Hàn Vân Tịch và Cố Thất Thiếu xuống dưới hố trời tìm máu của Độc Thú là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Sau lưng Long Phi Dạ chấn động một cái, nội công tuôn ra, mạnh mẽ đánh văng bàn tay của Cố Thất Thiếu đang đặt trên vai hắn ra, hắn nóng nảy đến mức bản thân cũng chưa phát hiện được: “Người đâu!”
Ai ngờ, Cố Thất Thiếu lại cười to: “Người vẫn còn ở Y Học viện!”
“Cố Thất Thiếu, ngươi dám lừa gạt bổn vương!” Long Phi Dạ tức giận, số lần bị lừa trong cuộc đời của hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này xem như là một lần.
“Bổn công tử vinh hạnh!” Tâm trạng của Cố Thất Thiếu cực kỳ tốt.
“Long Phi Dạ, đi mau! Những con rắn này đã bị bỏ thuốc!”
Đường Li vừa nghe được là Hàn Vân Tịch không có ở đây, lập tức hô to, hắn rơi xuống một bên, cách Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu một khoảng cách, đối mặt với đám Độc Xà chi chít vây quanh ở bốn phía thế này, những cái ám khí lợi hại mà hắn giấu trên người cũng chẳng dùng được, may là có cái găng tay tơ bạc Long Phi Dạ cho, hắn mới có thể đối phó với những con Độc Xà này bằng tay không.
Thế nhưng, Độc Xà quả thực quá nhiều, quá hung dữ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không chịu nổi.
Hàn Vân Tịch không ở đây, bọn họ đương nhiên phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Cố Thất Thiếu chỉ thấy Đường Li có một lần, cũng không biết hắn là ai, chỉ nghĩ hắn là cận vệ của Long Phi Dạ, hắn hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Đường Li.
“Long Phi Dạ, bổn công tử cũng muốn ngươi nếm thử mùi vị giết không tha!”
Cố Thất Thiếu nói, đột nhiên xem nhẹ Độc Xà ở bốn phía, mặc cho chúng nó cắn mình, hắn dùng hai tay quăng thứ bột thuốc màu trắng vào người Long Phi Dạ!
Không phải Long Phi Dạ tránh không được, mà là hắn không nghĩ đến Cố Thất Thiếu sẽ đập nồi dìm thuyền, không để ý Độc Xà cắn xé mình, dùng hết cả hai tay.
Rốt cuộc thì tên này có mối hận thù lớn cỡ nào với hắn chứ, có cần mạo hiểm đến vậy không?
Mặc dù độc tính của Nhãn Kính Vương Xà sẽ không phát tác nhanh đến vậy, thế nhưng, một khi số lượng độc tố vượt ra khỏi một phạm vi nhất định, cho dù có thuốc giải cũng chưa chắc cứu kịp.
Đương nhiên, lúc này thì Long Phi Dạ không còn thừa tinh lực để suy xét nhiều như vậy.
Tuy đã né tránh ngay lập tức, hắn vẫn bị dính rất nhiều bột thuốc màu trắng, có trời mới biết bột thuốc màu trắng này là thứ gì, vừa dính vào người, trên người hắn liền tỏa ra hương thơm kỳ lạ, làm thế nào cũng không bay mất được.
Nhược điểm duy nhất của Long Phi Dạ chính là độc, trong môi trường này, hắn hoàn toàn không chiếm được lợi thế.
Hương thơm vừa tỏa ra, Nhãn Kính Vương Xà ở bốn phía vốn đã rất táo bạo càng nhào về phía Long Phi Dạ như ong vỡ tổ, thậm chí còn bỏ qua cho Cố Thất Thiếu và Đường Li cũng đang ở trong Xà Quật.
Phản ứng của Long Phi Dạ cũng xem như là nhanh, lập tức bay lên, bảo đảm sự an toàn dưới chân mình trước, đồng thời cũng cầm kiếm quét một vòng, ánh kiếm lập tức đẩy lùi Độc Xà bốn phía.
Tuy nhiên, Độc Xà ở phía sau đã nhanh chóng nhào đến!
Đỉnh đầu, từng đầu Độc Xà đang rũ xuống, dưới chân, tầng tầng lớp lớp, ở phía trên nhất thì từng con Độc Xà đứng thẳng, bốn phía lại nhiều vô số kể, vậy mà chi chít cuộn lại với nhau, hình thành một cái vòng tròn rồi bao vây Long Phi Dạ.
Có thể tưởng tượng được, ở trong hang động tối tăm và ẩm ướt dưới lòng đất, bị hơn một nghìn con Độc Xà tấn công là một cảnh tượng kinh khủng đến cỡ nào.
Bốn phương tám hướng đều là rắn, cái lưỡi đỏ như máu, răng nanh màu trắng, Long Phi Dạ căn bản không còn đường nào để lui.
Long Phi Dạ không thể dừng lại, chỉ có thể không ngừng vung kiếm ra, đánh văng đám Độc Xà ở gần người mình.
Đám Độc Xà đã phát điên cũng không biết sợ sệt là gì, nói cách khác, mặc kệ Long Phi Dạ đối phó những con Độc Xà này thế nào, trừ phi hắn tiêu diệt hết đám Độc Xà này, bằng không thì sự tấn công vẫn sẽ tiếp diễn.
Thế nhưng, không thể không thừa nhận rằng, kiếm thuật của Long Phi Dạ rất mạnh, kiếm khí như cầu vồng vậy, chỉ một chiêu kiếm thôi đã có thể dời núi lấp biển, mặc dù không thể thoát thân, thế nhưng, Độc Xà cũng không đến gần hắn được.
Ánh kiếm một vòng rồi lại một vòng, Độc Xà không ngừng bị đánh văng ra, máu tươi văng tung toé.
Ở bên cạnh, Cố Thất Thiếu dựa vào tường, vừa hứng thú nhìn ngắm, lại vừa bắt một con Độc Xà còn sống, lột da nó ra, hai tay hắn là máu me đầm đìa.
Lột xong da của con rắn còn đang sống sờ sờ, hắn đưa tay bỏ vào miệng Độc Xà, động tác ưu nhã nhổ hai cái răng độc, răng độc vừa rơi ra, nọc độc giấu trong hàm răng liền chảy ra.
Cố Thất Thiếu bôi nọc độc lên trên thân rắn, lại lấy ra một bình thuốc, đổ đầy lên thân rắn.
Sau khi lăn qua lộn lại, Độc Xà vốn đang đẫm máu đã biến thành màu đen, chảy xuống một loại nọc độc màu đen không biết tên.
Độc Xà đều lao đến chỗ Long Phi Dạ rồi vây đánh hắn, không còn thứ gì ngăn cản, Đường Li và Mộc Linh Nhi ở một bên đã thấy Cố Thất Thiếu đang làm gì một cách rất rõ ràng.
Mộc Linh Nhi liền vội vàng tiến lên: “Thất ca ca, cầm thuốc giải, ăn nhanh đi!”
Cố Thất Thiếu lại không hề để ý đến, tiếp tục thưởng thức Độc Xà ở trong tay mình.
Mộc Linh Nhi sốt ruột: “Thất ca ca, uống thuốc nhanh đi, huynh sẽ…”
“Suỵt…” Ngón tay dính đầy máu tươi của Cố Thất Thiếu đặt ngay miệng mình, động tác này phối hợp với khuôn mặt nghiêng thành đổ nước kia, thể hiện ra một loại vẻ đẹp tà ác không nói thành lời.
Mộc Linh Nhi cực kỳ lo lắng, nhưng nàng cũng không dám khuyên nữa.
Nhưng mà, Đường Li lại trợn mắt há hốc mồm, không nói đến bản lĩnh điều chế độc dược trực tiếp của Cố Thất Thiếu, chỉ nói đến những vết thương trên người hắn, cũng đủ khiến người ta khiếp sợ rồi.
Ngoại trừ vết thương vốn có ở sau lưng, lúc này Cố Thất Thiếu nhìn thì có vẻ thong dong, thật ra lại rất chật vật, khắp người hắn hầu như không có chỗ nào là lành lặn hết, tất cả đều là vết thương, cái áo dài hoa lệ màu hồng cũng đã nát, cái áo khoác màu trắng đã bị thấm ướt bởi những tảng máu.
Rốt cuộc thì tên này đã bị cắn mấy nhát nhỉ?
Tuy Đường Li không hiểu về độc cho lắm, thế nhưng, hắn vẫn biết những thứ thường thức, chỉ nhìn những vết thương trên người Cố Thất Thiếu thôi, bao nhiêu đó cũng đủ làm cho hắn mất mạng ngay lập tức rồi.
Thế nhưng, hắn vẫn còn yên ổn, ngoại trừ sự mệt mỏi được biểu hiện ra giữa hai hàng lông mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng không hề có một dấu hiệu sắp chết nào!
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Khi còn bé Đường Li nghe mẹ đẻ của Long Phi Dạ nói, cũng chính là cô cô của hắn đã nói, trên thế giới này tồn tại một loại người, trưởng thành đến năm hai mươi tuổi thì không trưởng thành nữa, mãi mãi đều giữ được khuôn mặt và thân thể trẻ trung, sẽ bị đau sẽ bị thương sẽ mệt mỏi, nhưng lại bất tử bất diệt, cho dù trúng loại độc mạnh cỡ nào cũng sẽ không chết, chỉ cảm thấy đau đớn, đau đớn xong thì tốt rồi.
Người như thế gọi là Độc Cổ nhân, là loại độc thuật cao cấp nhất của Dưỡng Độc Cổ nhân.
Quân Diệc Tà là Dưỡng Độc Nhân, Độc Thi, Độc Cổ, mà thứ lợi hại nhất trong Độc Cổ chính là Độc Cổ nhân.
Độc Cổ nhân, suy nghĩ này chợt hiện ra trong đầu của Đường Li, chỉ có điều lại bị hắn nhanh chóng phủ định, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Sao Cố Thất Thiếu có thể liên quan đến Độc Cổ nhân được chứ?
Độc Tông đã bị diệt vong, nghe nói năm đó Độc Tông cũng không thể nuôi dưỡng ra Độc Cổ Nhân, huống chi là hiện tại.
Chắc chắn là do lúc Cố Thất Thiếu bỏ thuốc vào con Độc Xà này, đã làm thêm một điều gì đó, thế nên hắn mới không trúng độc mà chết.
Đường Li nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách giải thích thế này mà thôi.
Không còn sự vây công của đám Độc Xà, ám khí của Đường Môn đương nhiên sẽ phát huy được tác dụng của mình, nhưng mà, vào lúc Đường Li đang định ra tay làm hại Cố Thất Thiếu, Cố Thất Thiếu bỗng nhiên quăng con Độc Xà trong tay mình về phía Long Phi Dạ!
Vừa quăng đi, chuyện kinh khủng liền xảy ra.
Độc Xà vốn đã chết, lại sống lại ở giữa không trung, đầu rắn nhấc lên, phun ra một ngụm nọc độc về phía Long Phi Dạ!
Ai cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, Long Phi Dạ dừng lại.
“Cẩn thận!”
May là Đường Li đã nhìn chằm chằm vào hắn, kinh ngạc hét lên câu nhắc nhở.
Long Phi Dạ hoàn hồn, lập tức đưa tay lên che lại, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, hắn đưa tay lên, nọc độc liền phun đến, đúng lúc phun vào cái găng tay tơ bạc của hắn.
Găng tay tơ bạc có thể chống cự được bách độc, cho dù nọc độc của Độc Xà này khủng bố và quỷ dị đến mấy, cũng có thể ngăn được, Long Phi Dạ an toàn không có vấn đề gì.
Hắn nhanh chóng ra quyết định, trường kiếm đảo qua, trong lúc nhất thời thì ánh kiếm cực kì mãnh liệt, kiếm khí hiện ra theo hình tròn một vòng rồi lại một vòng dập dờn bay ra ngoài, không chỉ đánh văng Độc Xà ở bốn phía, cũng hất bay con Độc Xà vừa sống lại kia.
Độc Xà rơi xuống đất, chết ở dưới chân của Cố Thất Thiếu.
Cố Thất Thiếu không hề để ý đến, sự chú ý của hắn đều tập trung về phía cái găng tay tơ bạc của Long Phi Dạ, Long Phi Dạ vẫn luôn mang theo nó, mà bây giờ hắn mới chú ý đến.
“Đây là đồ của Độc Phái trong Đường Môn! Ám khí trong tay Hàn Vân Tịch là ngươi cho nàng?” Cố Thất Thiếu từ từ nheo mắt lại, cực kỳ khẳng định.
Xem ra, hắn đã hiểu lầm Hàn Vân Tịch, nàng không có quan hệ gì với Đường Môn, Long Phi Dạ mới có quan hệ với Đường Môn!
Cái găng tay tơ bạc này là báu vật đã từng làm chấn động độc giới một thời đó!
Độc Phái của Đường Môn là một chi nhánh cấp dưới của Độc Tông trong Y Học viện, mà thứ này, lúc trước ngay cả người của Độc Tông trong Y Học viện cũng mơ ước.
Long Phi Dạ không rảnh trả lời, hương thơm trên người hắn vẫn chưa biến mất, hắn chỉ có thể tiếp tục đối phó với đám Độc Xà này, điều đáng để nói ở đây là, mặc dù đã bị vây công, đến bây giờ hắn vẫn chưa bị một chút tổn thương nào.
Người trả lời cho Cố Thất Thiếu là Đường Li, hắn đứng sau lưng Cố Thất Thiếu, Bạo Vũ Lê Hoa Châm đã nhắm vào hắn từ lâu.
"Nếu đã bị ngươi phát hiện, vậy thì đành xin lỗi."
Đường Li vừa dứt lời, lập tức ra châm!
Chỉ thấy Cố Thất Thiếu nghiêng người né qua, trong hang động của Độc Xà quá tối tăm, Đường Li cũng không thấy rõ Bạo Vũ Lê Hoa Châm có đánh trúng Cố Thất Thiếu hay không, thế nhưng, dựa theo sự đánh giá của hắn về võ công của Cố Thất Thiếu, nếu hắn đánh lén dưới tình huống này thì lẽ ra sẽ đánh trúng, tên tuổi của Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng không phải là khoác lác.
Thế nhưng, Cố Thất Thiếu lại bình yên vô sự, rốt cuộc thì hắn cũng nhìn thẳng vào Đường Li: “Bạo Vũ Lê Hoa Châm thế mà lại ở trên tay ngươi, xem ra bổn thiếu gia coi thường ngươi rồi.”
Có thể có được Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nếu không phải là môn chủ của Đường Môn thì chính là thiếu chủ của Đường Môn.
“Bây giờ biết cũng không muộn!”
Đường Li không hề từ bỏ, ra châm lần thứ hai, Bạo Vũ Lê Hoa Châm là có hạn, dùng xong liền không còn, nhưng lần này Đường Li lại cực kỳ hào phóng, hắn vừa ra châm, thế mà lại ra liên tục ba châm!
Thế nhưng, điều khiến hắn khó có thể tiếp thu nhất là, Cố Thất Thiếu đều né tránh được tất cả, hắn thấy Cố Thất Thiếu né tránh như thế nào một cách rõ ràng, chỉ thấy Cố Thất Thiếu vẫn bình yên vô sự đứng đó.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm nổi tiếng nhờ tốc độ, nhưng còn nổi tiếng hơn vì sức mạnh, cho dù không bắn trúng chỗ yếu hại, thế nhưng với sức mạnh của kim châm cũng đủ làm đối phương bị trọng thương.
Nếu Cố Thất Thiếu bị trúng châm, dù hắn có thể sống, cũng tuyệt đối không thể đứng vững vàng như vậy được!
Đúng vào lúc Đường Li giật mình, Cố Thất Thiếu không chút nào do dự, kéo Mộc Linh Nhi xoay người chạy ra khỏi cửa động, không thể không nói, hắn ra tay rất tàn nhẫn, vừa ra khỏi đó liền bỏ độc trước cửa Xà Quật, một loại độc trí mạng!
“Đáng ghét!”
Dù Đường Li rất giận dữ, thế nhưng hắn cũng không đuổi theo mà lại nhanh chóng chạy đến giúp Long Phi Dạ.
Hắn không biết, sau khi Cố Thất Thiếu bỏ Thi Độc xuống, liền ngã ngồi bên cạnh cửa động, đứng cũng không đứng lên nổi.
Sắc mặt của hắn tái nhợt đến mức đáng sợ, đôi mắt hẹp dài phủ đầy tơ máu, hắn ngồi không bao lâu, cả người giống như đã mất hết sức lực, nằm ngửa trên đất giống như một cái xác chết...
Hắn sẽ chết ư?
Tác giả :
Giới Mạt