Thay Chị Lấy Chồng
Chương 229: Vì em mà đến
Amy bắt đầu trang điểm cho tôi, đầu tiên anh ấy dùng sáp trang điểm để điều chỉnh độ bằng phẳng cho làn da của tôi.
Anh vừa điều chỉnh vừa nói: “Tối nay có tiệc nướng bên bãi biển, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ biến cô trở thành ngôi sao sáng chói mắt nhất.”
“Cảm ơn, nhưng tôi chỉ hi vọng trông mình giống người bình thường thôi là được rồi.” Tôi không cần làm ngôi sao gì cả, tôi chỉ đến để nói với Lý Hào Kiệt về chuyện đó mà thôi.
Nhưng Amy không nghĩ như vậy: “Thế thì không được, tôi đến đây vì cô mà, cô không xinh đẹp, há chẳng phải tôi phí công vô ích à? Người khác sẽ nghi ngờ khả năng của tôi.”
“Được rồi, vậy nhờ cả vào anh vậy.” Tôi biết mình có nói thế nào đi chăng nữa, Amy vẫn trang điểm cho tôi thật xinh đẹp thôi.
Trong chiếc cốp trang điểm mà Amy mang theo, chỉ cần dựng lên là có ngay một mặt gương khá to.
Sau khi điều chỉnh dáng mặt cho tôi xong, anh nhìn vào gương và nói: “Nhìn xem thế nào?”
“Rất đẹp, cảm ơn.” Tôi chưa từng nghi ngờ tay nghề của Amy.
Anh tiếp tục trang điểm cho tôi, khi dặm lớp che khuyết điểm, không kiềm lòng được mà hỏi: “Tôi hỏi câu này cô đừng để bụng nhé, lần trước khi tổng giám đốc Lý tới tìm tôi, tôi cảm thấy anh ấy đối xử với cô cưng chiều tận trời, thế mà chưa được bao lâu, sao lại...”
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
“Tôi và anh ấy không phải kiểu quan hệ mà anh nghĩ.” Tôi lên tiếng cắt ngang lời Amy.
Amy nhìn tôi, dường như hiểu ra điều gì đó, anh tiếp tục trang điểm cho tôi, nhưng vẫn phải nhíu mày mà nói: “Cô đấy, tôi trông cô đúng kiểu được yêu thương nên không biết sợ hãi, mặt cô biến thành thế này mà không nghĩ tới chuyện phẫu thuật thẩm mỹ. Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, có yêu thế nào nữa mà nhìn gương mặt này cũng không yêu nổi.”
“Ừ.” Tôi bình tĩnh nhìn vào gương, gương mặt đó đã được bàn tay vô cùng khéo léo của Amy điều chỉnh đến mức hoàn hảo không tì vết.
Đúng vậy, đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, e rằng Lý Hào Kiệt đã ngán tôi từ lâu rồi.
Amy thấy tôi không có hứng thú trả lời cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ trang điểm cho tôi.
“Ding dong.”
Khi tôi vừa trang điểm xong thì chuông cửa vang lên, ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Lý Trọng Mạnh: “Tống Duyên Khanh, em có trong đó không?”
“Để tôi mở cửa giúp cô.” Tôi muốn định đứng dậy ra mở cửa, Amy đã ấn tôi lại, cầm cọ trang điểm trong tay mà đi ra cửa.
Khi cửa mở ra, Lý Trọng Mạnh đứng ở cửa nhìn thấy Amy mà sững người một cách rõ rệt.
Amy nở nụ cười quyến rũ, cào cào tóc rồi vươn tay với Lý Trọng Mạnh: “Chào anh, tôi là thợ trang điểm mà tổng giám đốc Lý mời tới trang điểm cho cô Tống.”
“Ồ.” Lý Trọng Mạnh do dự trong chốc lát nhưng vẫn chạm vào tay Amy.
Người đàn ông kia bước vào, vừa nhìn thấy tôi đã sững sờ, nhíu mày: “Mặt của em...”
“Kiệt tác của tôi đấy, thế nào, đỉnh không?”
Lúc này Amy đang chắp tay trước ngực, đung đưa cơ thể, trông giống như một cô gái thẹn thùng đang tranh công trước mặt Lý Trọng Mạnh.
Đến cả giọng nói cũng mềm mại hơn.
Cơ thể Lý Trọng Mạnh hơi nghiêng về sau, anh có vẻ cảnh giác với Amy, miễn cưỡng nhếch lên thành một nụ cười gượng: “Ồ, đỉnh lắm, cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo.”
Amy nghe được tiếng cảm ơn của Lý Trọng Mạnh mà toàn thân xán lạn hẳn lên. Biểu cảm dạt dào trên gương mặt có thể nói là hạnh phúc.
Lý Trọng Mạnh có vẻ mất tự nhiên, lùi về sau một bước, tìm một chỗ khá xa để đứng, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ giống tư thế phòng ngự: “Ừ, hai người tiếp tục đi, nếu như không tiện thì tôi ra ngoài đợi.”
“Tiện chứ, tiện chứ!” Amy đã trả lời thay tôi.
Sau đó, Amy trang điểm cho tôi vô cùng chăm chú, trong lúc ấy câu nào cũng là nói với Lý Trọng Mạnh.
Khi việc trang điểm sắp kết thúc, Amy hỏi Lý Trọng Mạnh: “Anh Lý, anh mở công ty gì vậy?”
Amy cho rằng, Lý Trọng Mạnh đã là người họ Lý thì chắc hẳn cũng sẽ mở công ty.
“Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường.” Lý Trọng Mạnh trả lời thành thật.
Tuy rằng anh thành lập cả một bệnh viện, nhưng tôi biết, trong lòng Lý Trọng Mạnh, anh chỉ là một bác sĩ bình thường.
“Bác sĩ hả?” Amy vừa nghe vậy mà hai mắt đã sáng ngời lên, nhìn Lý Trọng Mạnh bằng vẻ sùng bái: “Anh Lý, anh sống trong một gia tộc lớn như nhà họ Lý mà không bị tiền tài mê hoặc, vẫn có thể độc lập làm một bác sĩ bình thường, thực sự quá giỏi!”
Lời của Amy cũng làm tôi khựng lại, anh ấy nói không hề sai.
Tuy rằng Lý Trọng Mạnh là con riêng nhưng dù gì anh cũng là người nhà họ Lý, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nếu như anh muốn mở công ty cũng không đến mức không có vốn liếng.
Nhưng anh vẫn chọn làm một bác sĩ.
Lý Trọng Mạnh cười hờ hững: “Tôi cũng không có khả năng làm kinh doanh, chỉ biết cái này nên chỉ theo nghề này thôi.”
“Anh Lý thực sự quá tuyệt vời.” Khi nói câu này, thần trí của Amy đã rơi vào trạng thái ngất ngây.
Anh ấy nhanh chóng hoàn thành phần trang điểm cho tôi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước tới trước mặt Lý Trọng Mạnh với vẻ tình tứ: “Anh Lý, tôi về chuẩn bị trước, tối nay chúng ta gặp nhau ở tiệc BBQ bên bờ biển nhé!”
Lý Trọng Mạnh chần chừ trong chốc lát, ánh mắt hướng về phía gương mặt của tôi, dường như đang nể tình anh trang điểm cho tôi mà ngượng ngùng nói: “Ừ, tối nay gặp.”
Amy vừa đi, Lý Trọng Mạnh lập tức ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Có phải sau này mỗi ngày cậu ấy đều đến trang điểm cho em?”
“Ừ.”
“Hay là từ ngày mai, khi nào em chuẩn bị xong thì hẵng liên lạc với tôi, tôi không qua nữa.” Lý Trọng Mạnh thở dài: “Dạng người này, tôi thực sự không giỏi đối phó.”
“Ừ, khi nào tôi ra cửa sẽ liên lạc với anh.” Tôi cũng coi như đang giải nguy giúp Lý Trọng Mạnh.
Nói xong về chuyện của Amy, ánh mắt của Lý Trọng Mạnh một lần nữa hướng về phía tôi, anh tỉ mỉ đánh giá tôi rồi mỉm cười: “Nhưng cậu ấy giỏi thật, hôm nay em vô cùng xinh đẹp.”
“Vậy sao?” Tôi đứng dậy, bước tới trước một tấm gương để nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp trong đó.
Hôm nay tôi không giống với hình ảnh mà hôm đó Amy “đắp” cho mình, gương mặt tôi hôm nay có vẻ gầy gò hơn, trông khá lạnh lùng, vừa vặn phù hợp với đặc điểm không thể làm quá nhiều biểu cảm của một gương mặt giả.
Lý Trọng Mạnh đứng chếch phía sau, nhìn tôi qua tấm gương. Đôi mắt có phần sắc bén giấu sau gọng kính của người đàn ông kia nhìn về phía tôi, lúc này lại có vẻ dịu dàng, anh nói: “Đi thôi, hoàng hôn đẹp thế này, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Ừ.” Tôi thay một bộ đồ rồi ra cửa cùng Lý Trọng Mạnh.
Bên ngoài đa số là những gương mặt xa lạ, Lý Trọng Mạnh nói với tôi, hôn lễ lần này về cơ bản chỉ mời người thân của hai nhà Lý – Lâm cùng với một số bạn bè có quan hệ rất tốt với Lý Hạo Kiệt và Lâm Tuyền.
“Hình như tôi chẳng được tính vào bên nào cả.” Nói ra thì, tôi cũng được coi như sự tồn tại đặc biệt.
“Tuy rằng tôi được tính, nhưng lại là người không được hoan nghênh.” Lý Trọng Mạnh vốn chỉ muốn trêu tôi, nhưng khiến tôi cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Tôi nhìn anh, có phần áy náy: “Xin lỗi, cũng tại phải đi cùng tôi.”
Người đàn ông kia giơ tay vỗ nhẹ trên đỉnh đầu tôi: “Không sao đâu, thực ra có thể nhìn thấy em xinh đẹp như vậy cũng coi như không uổng chuyến đi này.” Anh ngừng lại trong chốc lát rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa biết được em mang thai, tôi rất mừng vì mình đã đến đây.”
Anh vừa điều chỉnh vừa nói: “Tối nay có tiệc nướng bên bãi biển, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ biến cô trở thành ngôi sao sáng chói mắt nhất.”
“Cảm ơn, nhưng tôi chỉ hi vọng trông mình giống người bình thường thôi là được rồi.” Tôi không cần làm ngôi sao gì cả, tôi chỉ đến để nói với Lý Hào Kiệt về chuyện đó mà thôi.
Nhưng Amy không nghĩ như vậy: “Thế thì không được, tôi đến đây vì cô mà, cô không xinh đẹp, há chẳng phải tôi phí công vô ích à? Người khác sẽ nghi ngờ khả năng của tôi.”
“Được rồi, vậy nhờ cả vào anh vậy.” Tôi biết mình có nói thế nào đi chăng nữa, Amy vẫn trang điểm cho tôi thật xinh đẹp thôi.
Trong chiếc cốp trang điểm mà Amy mang theo, chỉ cần dựng lên là có ngay một mặt gương khá to.
Sau khi điều chỉnh dáng mặt cho tôi xong, anh nhìn vào gương và nói: “Nhìn xem thế nào?”
“Rất đẹp, cảm ơn.” Tôi chưa từng nghi ngờ tay nghề của Amy.
Anh tiếp tục trang điểm cho tôi, khi dặm lớp che khuyết điểm, không kiềm lòng được mà hỏi: “Tôi hỏi câu này cô đừng để bụng nhé, lần trước khi tổng giám đốc Lý tới tìm tôi, tôi cảm thấy anh ấy đối xử với cô cưng chiều tận trời, thế mà chưa được bao lâu, sao lại...”
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
“Tôi và anh ấy không phải kiểu quan hệ mà anh nghĩ.” Tôi lên tiếng cắt ngang lời Amy.
Amy nhìn tôi, dường như hiểu ra điều gì đó, anh tiếp tục trang điểm cho tôi, nhưng vẫn phải nhíu mày mà nói: “Cô đấy, tôi trông cô đúng kiểu được yêu thương nên không biết sợ hãi, mặt cô biến thành thế này mà không nghĩ tới chuyện phẫu thuật thẩm mỹ. Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, có yêu thế nào nữa mà nhìn gương mặt này cũng không yêu nổi.”
“Ừ.” Tôi bình tĩnh nhìn vào gương, gương mặt đó đã được bàn tay vô cùng khéo léo của Amy điều chỉnh đến mức hoàn hảo không tì vết.
Đúng vậy, đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, e rằng Lý Hào Kiệt đã ngán tôi từ lâu rồi.
Amy thấy tôi không có hứng thú trả lời cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ trang điểm cho tôi.
“Ding dong.”
Khi tôi vừa trang điểm xong thì chuông cửa vang lên, ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Lý Trọng Mạnh: “Tống Duyên Khanh, em có trong đó không?”
“Để tôi mở cửa giúp cô.” Tôi muốn định đứng dậy ra mở cửa, Amy đã ấn tôi lại, cầm cọ trang điểm trong tay mà đi ra cửa.
Khi cửa mở ra, Lý Trọng Mạnh đứng ở cửa nhìn thấy Amy mà sững người một cách rõ rệt.
Amy nở nụ cười quyến rũ, cào cào tóc rồi vươn tay với Lý Trọng Mạnh: “Chào anh, tôi là thợ trang điểm mà tổng giám đốc Lý mời tới trang điểm cho cô Tống.”
“Ồ.” Lý Trọng Mạnh do dự trong chốc lát nhưng vẫn chạm vào tay Amy.
Người đàn ông kia bước vào, vừa nhìn thấy tôi đã sững sờ, nhíu mày: “Mặt của em...”
“Kiệt tác của tôi đấy, thế nào, đỉnh không?”
Lúc này Amy đang chắp tay trước ngực, đung đưa cơ thể, trông giống như một cô gái thẹn thùng đang tranh công trước mặt Lý Trọng Mạnh.
Đến cả giọng nói cũng mềm mại hơn.
Cơ thể Lý Trọng Mạnh hơi nghiêng về sau, anh có vẻ cảnh giác với Amy, miễn cưỡng nhếch lên thành một nụ cười gượng: “Ồ, đỉnh lắm, cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo.”
Amy nghe được tiếng cảm ơn của Lý Trọng Mạnh mà toàn thân xán lạn hẳn lên. Biểu cảm dạt dào trên gương mặt có thể nói là hạnh phúc.
Lý Trọng Mạnh có vẻ mất tự nhiên, lùi về sau một bước, tìm một chỗ khá xa để đứng, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ giống tư thế phòng ngự: “Ừ, hai người tiếp tục đi, nếu như không tiện thì tôi ra ngoài đợi.”
“Tiện chứ, tiện chứ!” Amy đã trả lời thay tôi.
Sau đó, Amy trang điểm cho tôi vô cùng chăm chú, trong lúc ấy câu nào cũng là nói với Lý Trọng Mạnh.
Khi việc trang điểm sắp kết thúc, Amy hỏi Lý Trọng Mạnh: “Anh Lý, anh mở công ty gì vậy?”
Amy cho rằng, Lý Trọng Mạnh đã là người họ Lý thì chắc hẳn cũng sẽ mở công ty.
“Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường.” Lý Trọng Mạnh trả lời thành thật.
Tuy rằng anh thành lập cả một bệnh viện, nhưng tôi biết, trong lòng Lý Trọng Mạnh, anh chỉ là một bác sĩ bình thường.
“Bác sĩ hả?” Amy vừa nghe vậy mà hai mắt đã sáng ngời lên, nhìn Lý Trọng Mạnh bằng vẻ sùng bái: “Anh Lý, anh sống trong một gia tộc lớn như nhà họ Lý mà không bị tiền tài mê hoặc, vẫn có thể độc lập làm một bác sĩ bình thường, thực sự quá giỏi!”
Lời của Amy cũng làm tôi khựng lại, anh ấy nói không hề sai.
Tuy rằng Lý Trọng Mạnh là con riêng nhưng dù gì anh cũng là người nhà họ Lý, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nếu như anh muốn mở công ty cũng không đến mức không có vốn liếng.
Nhưng anh vẫn chọn làm một bác sĩ.
Lý Trọng Mạnh cười hờ hững: “Tôi cũng không có khả năng làm kinh doanh, chỉ biết cái này nên chỉ theo nghề này thôi.”
“Anh Lý thực sự quá tuyệt vời.” Khi nói câu này, thần trí của Amy đã rơi vào trạng thái ngất ngây.
Anh ấy nhanh chóng hoàn thành phần trang điểm cho tôi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước tới trước mặt Lý Trọng Mạnh với vẻ tình tứ: “Anh Lý, tôi về chuẩn bị trước, tối nay chúng ta gặp nhau ở tiệc BBQ bên bờ biển nhé!”
Lý Trọng Mạnh chần chừ trong chốc lát, ánh mắt hướng về phía gương mặt của tôi, dường như đang nể tình anh trang điểm cho tôi mà ngượng ngùng nói: “Ừ, tối nay gặp.”
Amy vừa đi, Lý Trọng Mạnh lập tức ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Có phải sau này mỗi ngày cậu ấy đều đến trang điểm cho em?”
“Ừ.”
“Hay là từ ngày mai, khi nào em chuẩn bị xong thì hẵng liên lạc với tôi, tôi không qua nữa.” Lý Trọng Mạnh thở dài: “Dạng người này, tôi thực sự không giỏi đối phó.”
“Ừ, khi nào tôi ra cửa sẽ liên lạc với anh.” Tôi cũng coi như đang giải nguy giúp Lý Trọng Mạnh.
Nói xong về chuyện của Amy, ánh mắt của Lý Trọng Mạnh một lần nữa hướng về phía tôi, anh tỉ mỉ đánh giá tôi rồi mỉm cười: “Nhưng cậu ấy giỏi thật, hôm nay em vô cùng xinh đẹp.”
“Vậy sao?” Tôi đứng dậy, bước tới trước một tấm gương để nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp trong đó.
Hôm nay tôi không giống với hình ảnh mà hôm đó Amy “đắp” cho mình, gương mặt tôi hôm nay có vẻ gầy gò hơn, trông khá lạnh lùng, vừa vặn phù hợp với đặc điểm không thể làm quá nhiều biểu cảm của một gương mặt giả.
Lý Trọng Mạnh đứng chếch phía sau, nhìn tôi qua tấm gương. Đôi mắt có phần sắc bén giấu sau gọng kính của người đàn ông kia nhìn về phía tôi, lúc này lại có vẻ dịu dàng, anh nói: “Đi thôi, hoàng hôn đẹp thế này, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Ừ.” Tôi thay một bộ đồ rồi ra cửa cùng Lý Trọng Mạnh.
Bên ngoài đa số là những gương mặt xa lạ, Lý Trọng Mạnh nói với tôi, hôn lễ lần này về cơ bản chỉ mời người thân của hai nhà Lý – Lâm cùng với một số bạn bè có quan hệ rất tốt với Lý Hạo Kiệt và Lâm Tuyền.
“Hình như tôi chẳng được tính vào bên nào cả.” Nói ra thì, tôi cũng được coi như sự tồn tại đặc biệt.
“Tuy rằng tôi được tính, nhưng lại là người không được hoan nghênh.” Lý Trọng Mạnh vốn chỉ muốn trêu tôi, nhưng khiến tôi cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Tôi nhìn anh, có phần áy náy: “Xin lỗi, cũng tại phải đi cùng tôi.”
Người đàn ông kia giơ tay vỗ nhẹ trên đỉnh đầu tôi: “Không sao đâu, thực ra có thể nhìn thấy em xinh đẹp như vậy cũng coi như không uổng chuyến đi này.” Anh ngừng lại trong chốc lát rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa biết được em mang thai, tôi rất mừng vì mình đã đến đây.”
Tác giả :
Mộc Tâm