Thay Chị Lấy Chồng
Chương 220: Bao tất cả vì cô ta
“Chịu trách nhiệm? Anh định chịu trách nhiệm như nào? Cho tôi tiền tỷ hay chục tỷ?” Khương Thanh nói rồi kéo mạnh chiếc chăn, chỉ vào vệt loang màu đỏ chói mắt trên giường: “Lần đầu của tôi cứ như vậy bị anh chà đạp rồi! Anh làm thế nào chịu trách nhiệm với lần đầu của tôi?”
Vệt chu sa màu đỏ sẫm kia đại diện cho cái gì?
Cho dù là nam hay nữ đều biết rõ.
Ngô Tiến An nhìn vệt màu đỏ đó, ngập ngừng một lúc, nói: “Tôi cưới cô.”
“Tôi nhổ vào! Ai thèm lấy anh.” Khương Thanh cười lạnh: “Loại người như anh, cho dù có cưới vợ thì cũng chỉ lấy cô ả đào lẳng lơ ở bên ngoài mà thôi! Tôi mà gả cho anh thì chẳng phải tôi đầu đất trồng cả vùng thảo nguyên Siberia rồi sao.”
Ngô Tiến An hơi chau mày: “Tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân.”
“Kiềm chế? Kiềm chế ba ngày hay năm ngày?” Khương Thanh nói rồi cầm chiếc túi của mình lên, lườm Ngô Tiến An: “Tôi nói cho anh biết, mọi chuyện hôm nay đã qua thì cho nó qua đi, sau này đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi sẽ đánh chết anh.”
Khương Thanh dứt lời, lôi tôi đi ra ngoài.
Ra đến đường bắt một chiếc xe.
Trên đường, Khương Thanh đến một câu cũng không nói.
Đợi đến khi về nhà.
Chị thay giày ra, tôi rót cho chị một cốc nước, còn chưa kịp đặt lên tay chị ấy, Khương Thanh đã nhìn tôi, đột nhiên hai mắt đỏ ửng, ôm lấy tôi, nói: “Lần đầu của chị vốn dĩ muốn giữ lại cho chồng mà!”
“Em xin lỗi. Hôm qua là lỗi của em!” Lúc này, nội tâm của tôi tự trách vô cùng: “Em không nên rời đi, hoặc nên kiên trì đưa chị về nhà.”
Ngày hôm qua tôi kiên trì một chút thì tốt rồi.
Khương Thanh lắc đầu: “Không phải, không trách em, trách chị, chị uống nhiều rượu như vậy làm gì... Đang yên đang lành lại trao lần đầu của mình cho một tên đàn ông cặn bã, cậu ấm nhà giàu xấu xa.”
“Phải, phải, phải.”
Tôi cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tối đó, tôi nhận được tin nhắn của Ngô Tiến An: “Chị dâu, Khương Thanh thế nào rồi? Cô ấy chặn tôi rồi, tôi không liên lạc được với cô ấy nữa.”
“Nói thừa.”
Tôi quả thực không còn lời nào để nói với Ngô Tiến An nữa, chuyện mà hắn làm ra, tôi đỡ không nổi.
Sau đó Ngô Tiến An gửi nhiều tin nhắn cho tôi hơn, mong tôi giúp hắn nói đỡ vài câu nhưng đều bị tôi từ chối.
Dù sao tôi cũng hiểu con người Khương Thanh.
Đổi lại là tôi, tôi cũng không thể nào tha thứ cho loại dậu đổ bìm leo như hắn.
Đến tối, lúc tôi đang làm cơm cho Khương Thanh, điện thoại lại đổ chuông.
Tôi cho rằng đó là tin nhắn của Ngô Tiến An nên không để ý, một lúc sau cầm máy lên mới phát hiện tin nhắn đến từ một số điện thoại không có trong danh bạ.
Nội dung tin nhắn: Bảy giờ tối tại Đông Phong Lâu, đến sẽ có bất ngờ. La Anh Kiệt.
Nhìn thấy tên phía cuối dòng tin, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, tắt điện thoại rồi tiếp tục làm bữa.
Khi đã làm xong bữa, tôi chợt nhớ ra, số điện thoại này mấy ngày trước có gọi đến, nhưng lại không nói gì cả.
Xem ra, La Anh Kiệt đã sớm nhằm vào tôi.
Hắn ta muốn dùng tôi để đe dọa Lý Hào Kiệt, chỉ tiếc là hắn tính toán sai cả rồi.
Làm cơm xong, tôi cùng Khương Thanh dùng bữa, không kiềm chế được mà liếc mắt nhìn đồng hồ.
Đã bảy giờ rồi. Chỗ này cách Đông Phong lầu không xa, nếu như bắt xe tới đó cũng chỉ khoảng mười mấy phút...
Ăn thêm mười phút nữa, Khương Thanh một mình ngồi xem bộ phim truyền hình. Tôi cứ ngồi nghe chị ấy lớn tiếng mắng nữ chính là đồ ngốc, nam chính là tên đàn ông cặn bã, quyết tâm buông đôi đũa xuống: “Khương Thanh, em có chút chuyện, chị ăn trước đi.”
Nói xong, tôi mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khoảng mười mấy phút sau, tôi đứng trước Đông Phong Lâu.
Trước đây, Lý Hào Kiệt từng đưa tôi tới đây dùng bữa, Đông Phong Lâu lúc đó quả thực là người xe tấp nập, trước cửa xe tới xe lui.
Nhưng hôm nay, trước cổng Đông Phong Lâu lạnh lẽo vô cùng, chỉ có duy nhất một chiếc ô tô màu trắng đậu ở đó.
Tầm mắt của tôi dừng lại ở chiếc ô tô, trong phút chốc chợt nhớ ra.
Đó là chiếc xe mà tôi bắt gặp Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền ngồi cùng với nhau mà.
Chắc là cùng một kiểu dáng.
Tôi đi vào bên trong, còn chưa kịp đến trước cửa thì có một người phục vụ đến cản tôi lại: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi hôm nay đã được bao toàn bộ rồi.”
Bao toàn bộ?
Tôi đơ người một lúc, chi mạnh tay vậy sao?
Phải biết rằng, Đông Phong Lâu là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất của thành phố Vĩnh An, hơn nữa chi phí bình quân đầu người ở đây cũng cực kỳ cao, sợ rằng bao một tối ở đây cũng phải vài trăm triệu.
Ngay lúc tôi đang ngờ vực thì nghe thấy tiếng mấy người phục vụ trông bãi đậu xe nói chuyện phiếm.
“Ôi, ông chủ này cũng biết tiêu tiền quá đi, tôi làm ở đây lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người bao trọn đấy.”
“Lại không phải sao, nghe nói là tổng giám đốc của tập đoàn Hào Thiên đấy.”
“Tôi cũng nghe nói là vậy, cô gái kia chắc là thiên kim tiểu thư của Lâm Thị rồi.”
“Ôi chao. Thế giới của người có tiền, người ngoài như mình không tưởng tượng được đâu.”
Cuộc nói chuyện của mấy người phục vụ lọt vào tai tôi.
Đây là Lý Hào Kiệt vì Lâm Tuyền mà bao toàn bộ nơi này?
Anh ấy chưa từng đối xử với tôi như thế, mặc dù tôi không hy vọng anh lãng phí tiền bạc trên người mình, nhưng anh lại tiêu tiền vì người khác khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
“Mình có tư cách gì mà khó chịu chứ?” Tôi cố gắng mình lắc đầu, muốn đem mọi buồn bực trong lòng đá văng ra ngoài: “Một kẻ như mình có thể yêu đương cùng người xuất sắc như Lý Hào Kiệt đã là một kỳ tích rồi, còn mong gì đầu bạc răng long nữa.”
Tôi tự nhủ trong lòng.
Lúc quay người chuẩn bị rời đi.
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ.”
Truyện được up trên app mê tình truyện
Khi tôi vừa cất bước, chiếc điện thoại trong túi reo lên.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên là La Anh Kiệt.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Alo, cô Tống, nghe thấy gì không? Cảm thấy thế nào rồi?” Giọng nói đầy lỗ mãng của La Anh Kiệt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tôi hơi chau mày: “Tổng giám đốc Doãn, nếu anh tính khiến tôi chết tâm thì tôi nói cho anh biết, tâm tôi đã chết rồi, anh không cần phải nhọc lòng như vậy đâu.”
Nói thật, tôi không rõ La Anh Kiệt làm thế vì lẽ gì.
Nếu như hắn ta muốn lợi dụng tôi để kích động Lý Hào Kiệt thì mục đích của hắn đã thất bại rồi.
Nhưng hắn lại muốn tôi chết tâm, vậy mục đích của hắn ta là gì?
“Này, này, cô Tống, sao cô lại nổi giận như vậy. Cô xem, tôi chỉ muốn cho cô thấy bộ mặt thật của Lý Hào Kiệt mà thôi. Hôm qua anh ta bỏ rơi cô, hôm nay đi tìm tình nhân cũ của mình. Đối với anh ta mà nói, có thể cô chả là gì cả.”
La Anh Kiệt cười sảng khoái.
“Ồ. Tôi biết rồi. Cảm ơn tổng giám đốc Doãn đã nói cho tôi.”
Tôi mạnh mẽ và bình tĩnh.
La Anh Kiệt không chút bận tâm đến sự thờ ơ của tôi, tiếp tục nói: “Cô Tống, gần đây, tổng giám đốc Lý không chỉ bao một nơi này, vì để cô Lâm được vui vẻ, anh ta còn bao nhiều địa điểm khác, có cả rạp phim, rạp hát. Nếu cô có hứng thú, tôi có thể nói cho cô.”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Tôi đã nhận ra được mục đích của La Anh Kiệt, nói với hắn: “Tổng giám đốc Doãn, nếu anh muốn khiến cho tôi hận Lý Hào Kiệt rồi giúp anh làm việc, vậy thì tôi thấy tổng giám đốc Doãn không cần phải tốn sức vậy nữa. Cho dù tôi có hận anh ta cũng sẽ không giúp anh đâu.”
“Cô Tống thông minh vậy sao?”
“Không phải tôi thông minh mà tự anh nghĩ đấy chứ.”
Tôi nói xong, cúp luôn điện thoại, không dây dưa thêm nữa.
Cúp máy được năm phút, tôi nhận được một tin nhắn từ La Anh Kiệt.
Nội dung tin nhắn là địa điểm, thời gian của rạp phim; và một địa điểm, thời gian khác của một rạp hát vào ngày mai.
Vệt chu sa màu đỏ sẫm kia đại diện cho cái gì?
Cho dù là nam hay nữ đều biết rõ.
Ngô Tiến An nhìn vệt màu đỏ đó, ngập ngừng một lúc, nói: “Tôi cưới cô.”
“Tôi nhổ vào! Ai thèm lấy anh.” Khương Thanh cười lạnh: “Loại người như anh, cho dù có cưới vợ thì cũng chỉ lấy cô ả đào lẳng lơ ở bên ngoài mà thôi! Tôi mà gả cho anh thì chẳng phải tôi đầu đất trồng cả vùng thảo nguyên Siberia rồi sao.”
Ngô Tiến An hơi chau mày: “Tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân.”
“Kiềm chế? Kiềm chế ba ngày hay năm ngày?” Khương Thanh nói rồi cầm chiếc túi của mình lên, lườm Ngô Tiến An: “Tôi nói cho anh biết, mọi chuyện hôm nay đã qua thì cho nó qua đi, sau này đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi sẽ đánh chết anh.”
Khương Thanh dứt lời, lôi tôi đi ra ngoài.
Ra đến đường bắt một chiếc xe.
Trên đường, Khương Thanh đến một câu cũng không nói.
Đợi đến khi về nhà.
Chị thay giày ra, tôi rót cho chị một cốc nước, còn chưa kịp đặt lên tay chị ấy, Khương Thanh đã nhìn tôi, đột nhiên hai mắt đỏ ửng, ôm lấy tôi, nói: “Lần đầu của chị vốn dĩ muốn giữ lại cho chồng mà!”
“Em xin lỗi. Hôm qua là lỗi của em!” Lúc này, nội tâm của tôi tự trách vô cùng: “Em không nên rời đi, hoặc nên kiên trì đưa chị về nhà.”
Ngày hôm qua tôi kiên trì một chút thì tốt rồi.
Khương Thanh lắc đầu: “Không phải, không trách em, trách chị, chị uống nhiều rượu như vậy làm gì... Đang yên đang lành lại trao lần đầu của mình cho một tên đàn ông cặn bã, cậu ấm nhà giàu xấu xa.”
“Phải, phải, phải.”
Tôi cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tối đó, tôi nhận được tin nhắn của Ngô Tiến An: “Chị dâu, Khương Thanh thế nào rồi? Cô ấy chặn tôi rồi, tôi không liên lạc được với cô ấy nữa.”
“Nói thừa.”
Tôi quả thực không còn lời nào để nói với Ngô Tiến An nữa, chuyện mà hắn làm ra, tôi đỡ không nổi.
Sau đó Ngô Tiến An gửi nhiều tin nhắn cho tôi hơn, mong tôi giúp hắn nói đỡ vài câu nhưng đều bị tôi từ chối.
Dù sao tôi cũng hiểu con người Khương Thanh.
Đổi lại là tôi, tôi cũng không thể nào tha thứ cho loại dậu đổ bìm leo như hắn.
Đến tối, lúc tôi đang làm cơm cho Khương Thanh, điện thoại lại đổ chuông.
Tôi cho rằng đó là tin nhắn của Ngô Tiến An nên không để ý, một lúc sau cầm máy lên mới phát hiện tin nhắn đến từ một số điện thoại không có trong danh bạ.
Nội dung tin nhắn: Bảy giờ tối tại Đông Phong Lâu, đến sẽ có bất ngờ. La Anh Kiệt.
Nhìn thấy tên phía cuối dòng tin, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, tắt điện thoại rồi tiếp tục làm bữa.
Khi đã làm xong bữa, tôi chợt nhớ ra, số điện thoại này mấy ngày trước có gọi đến, nhưng lại không nói gì cả.
Xem ra, La Anh Kiệt đã sớm nhằm vào tôi.
Hắn ta muốn dùng tôi để đe dọa Lý Hào Kiệt, chỉ tiếc là hắn tính toán sai cả rồi.
Làm cơm xong, tôi cùng Khương Thanh dùng bữa, không kiềm chế được mà liếc mắt nhìn đồng hồ.
Đã bảy giờ rồi. Chỗ này cách Đông Phong lầu không xa, nếu như bắt xe tới đó cũng chỉ khoảng mười mấy phút...
Ăn thêm mười phút nữa, Khương Thanh một mình ngồi xem bộ phim truyền hình. Tôi cứ ngồi nghe chị ấy lớn tiếng mắng nữ chính là đồ ngốc, nam chính là tên đàn ông cặn bã, quyết tâm buông đôi đũa xuống: “Khương Thanh, em có chút chuyện, chị ăn trước đi.”
Nói xong, tôi mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khoảng mười mấy phút sau, tôi đứng trước Đông Phong Lâu.
Trước đây, Lý Hào Kiệt từng đưa tôi tới đây dùng bữa, Đông Phong Lâu lúc đó quả thực là người xe tấp nập, trước cửa xe tới xe lui.
Nhưng hôm nay, trước cổng Đông Phong Lâu lạnh lẽo vô cùng, chỉ có duy nhất một chiếc ô tô màu trắng đậu ở đó.
Tầm mắt của tôi dừng lại ở chiếc ô tô, trong phút chốc chợt nhớ ra.
Đó là chiếc xe mà tôi bắt gặp Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền ngồi cùng với nhau mà.
Chắc là cùng một kiểu dáng.
Tôi đi vào bên trong, còn chưa kịp đến trước cửa thì có một người phục vụ đến cản tôi lại: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi hôm nay đã được bao toàn bộ rồi.”
Bao toàn bộ?
Tôi đơ người một lúc, chi mạnh tay vậy sao?
Phải biết rằng, Đông Phong Lâu là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất của thành phố Vĩnh An, hơn nữa chi phí bình quân đầu người ở đây cũng cực kỳ cao, sợ rằng bao một tối ở đây cũng phải vài trăm triệu.
Ngay lúc tôi đang ngờ vực thì nghe thấy tiếng mấy người phục vụ trông bãi đậu xe nói chuyện phiếm.
“Ôi, ông chủ này cũng biết tiêu tiền quá đi, tôi làm ở đây lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người bao trọn đấy.”
“Lại không phải sao, nghe nói là tổng giám đốc của tập đoàn Hào Thiên đấy.”
“Tôi cũng nghe nói là vậy, cô gái kia chắc là thiên kim tiểu thư của Lâm Thị rồi.”
“Ôi chao. Thế giới của người có tiền, người ngoài như mình không tưởng tượng được đâu.”
Cuộc nói chuyện của mấy người phục vụ lọt vào tai tôi.
Đây là Lý Hào Kiệt vì Lâm Tuyền mà bao toàn bộ nơi này?
Anh ấy chưa từng đối xử với tôi như thế, mặc dù tôi không hy vọng anh lãng phí tiền bạc trên người mình, nhưng anh lại tiêu tiền vì người khác khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
“Mình có tư cách gì mà khó chịu chứ?” Tôi cố gắng mình lắc đầu, muốn đem mọi buồn bực trong lòng đá văng ra ngoài: “Một kẻ như mình có thể yêu đương cùng người xuất sắc như Lý Hào Kiệt đã là một kỳ tích rồi, còn mong gì đầu bạc răng long nữa.”
Tôi tự nhủ trong lòng.
Lúc quay người chuẩn bị rời đi.
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ.”
Truyện được up trên app mê tình truyện
Khi tôi vừa cất bước, chiếc điện thoại trong túi reo lên.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên là La Anh Kiệt.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Alo, cô Tống, nghe thấy gì không? Cảm thấy thế nào rồi?” Giọng nói đầy lỗ mãng của La Anh Kiệt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tôi hơi chau mày: “Tổng giám đốc Doãn, nếu anh tính khiến tôi chết tâm thì tôi nói cho anh biết, tâm tôi đã chết rồi, anh không cần phải nhọc lòng như vậy đâu.”
Nói thật, tôi không rõ La Anh Kiệt làm thế vì lẽ gì.
Nếu như hắn ta muốn lợi dụng tôi để kích động Lý Hào Kiệt thì mục đích của hắn đã thất bại rồi.
Nhưng hắn lại muốn tôi chết tâm, vậy mục đích của hắn ta là gì?
“Này, này, cô Tống, sao cô lại nổi giận như vậy. Cô xem, tôi chỉ muốn cho cô thấy bộ mặt thật của Lý Hào Kiệt mà thôi. Hôm qua anh ta bỏ rơi cô, hôm nay đi tìm tình nhân cũ của mình. Đối với anh ta mà nói, có thể cô chả là gì cả.”
La Anh Kiệt cười sảng khoái.
“Ồ. Tôi biết rồi. Cảm ơn tổng giám đốc Doãn đã nói cho tôi.”
Tôi mạnh mẽ và bình tĩnh.
La Anh Kiệt không chút bận tâm đến sự thờ ơ của tôi, tiếp tục nói: “Cô Tống, gần đây, tổng giám đốc Lý không chỉ bao một nơi này, vì để cô Lâm được vui vẻ, anh ta còn bao nhiều địa điểm khác, có cả rạp phim, rạp hát. Nếu cô có hứng thú, tôi có thể nói cho cô.”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Tôi đã nhận ra được mục đích của La Anh Kiệt, nói với hắn: “Tổng giám đốc Doãn, nếu anh muốn khiến cho tôi hận Lý Hào Kiệt rồi giúp anh làm việc, vậy thì tôi thấy tổng giám đốc Doãn không cần phải tốn sức vậy nữa. Cho dù tôi có hận anh ta cũng sẽ không giúp anh đâu.”
“Cô Tống thông minh vậy sao?”
“Không phải tôi thông minh mà tự anh nghĩ đấy chứ.”
Tôi nói xong, cúp luôn điện thoại, không dây dưa thêm nữa.
Cúp máy được năm phút, tôi nhận được một tin nhắn từ La Anh Kiệt.
Nội dung tin nhắn là địa điểm, thời gian của rạp phim; và một địa điểm, thời gian khác của một rạp hát vào ngày mai.
Tác giả :
Mộc Tâm