Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 49: Tôi không có chút hứng thú nào với em cả
Đồ lót ướt đẫm dính sát vào người cô, Kiểu Tâm Duy lạnh tới mức không cảm nhận được cái gì, nhưng cô không chịu để Giang Hạo cởi đồ cho mình: “Anh đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi...”
Ngay cả nói cũng run lẩy bẩy, cô cảm thấy mình sắp chết vì lạnh rồi.
Giang Hạo nhìn bờ môi tím bầm của cổ, hỏi: “Em chắc là mình làm được à?”
“Liên quan gì tới anh, đi ra ngoài mau lên!”
Giang Hạo đứng dậy đi ra cửa, nhưng anh lý trí hơn Kiểu Tâm Duy nhiều, anh biết bây giờ cô không thể làm gì được.
Anh dừng chân, xoay người lại, quả nhiên cô nàng kia không nâng tay nổi mà.
“A, anh làm gì đấy? Sao không ra?”
Kiều Tâm Duy thấy Giang Hạo quay lại thì gào: “Đừng tới đây, cái tên biến thái này, tên biến thái, Giang Hạo, anh...
á!”
Giang Hạo cởi đồ cô giống như thằng ăn cướp, chỉ mấy giây đã lột sạch sẽ: “Đừng ồn nữa, sao lắm chuyện vậy nhỉ? Không phải chỉ cởi đồ thôi à, em yên lặng chút đi!”
Kiều Tâm Duy biết phản kháng không nổi, vừa lạnh lại vừa ngại, cô chưa từng cởi sạch bách trước mặt người đàn ông nào bao giờ cả.
Động tác của Giang Hạo rất nhanh, cởi đồ cổ xong thì lấy khăn tắm quấn cổ lại: “Đứng dậy, ôm lấy!”
Anh ra lệnh, cầm tay cô vòng qua hồng mình: “Bây giờ tối sấy tóc cho em”
Kiều Tâm Duy không còn lựa chọn khác, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh thì thả lỏng hơn chút đỉnh.
Lớp vải mỏng ngăn cách hai người, Kiều Tâm Duy ôm lấy hông anh, cằm dựa vào ngực anh, hơi ấm liên tục phả vào người khiến cơ thể cứng đờ của cô dần có chút cảm giác.
Lúc này cô mới phát hiện, Giang Hạo chỉ mặc một cái áo lót màu trắng, anh chỉ mặc chừng đó đồ rồi bế cô từ quán bar về.
“Anh...
không lạnh à?”
Cô nhìn cái áo lót trắng ướt đẫm của anh, thì thào.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng “rè rè”
, Giang Hạo cầm máy sấy tóc cho cô, anh vừa sấy vừa vuốt để tóc cổ nhanh khô hơn, anh vuốt rất nhẹ vì sợ làm cô đau.
Kiều Tâm Duy bớt sợ hơn, tâm trạng bất ổn cũng biến mất dần, hơi ấm thổi qua da đầu, qua vai rồi cổ của cô, lồng ngực của Giang Hạo vừa rắn chắc lại vừa ấm áp, cô cảm thấy rất chân thật: “Ok, khô rồi...
Ôm chặt đấy, bị ngã thì đừng trách tôi”
Kiều Tâm Duy im lặng dựa vào lòng Giang Hạo như đứa trẻ ngoan: “À, cảm ơn”
Giang Hạo đặt máy sấy xuống, bế cô lên, nhưng lại nói rất thủ tục: “Kiều Tâm Duy, bây giờ tôi bế em lên giường nhưng em đừng nghĩ bậy, tôi không có chút hứng thú nào với em cả, hi vọng em đừng mắng bậy nữa, ngoan ngoãn một chút thì hiệu suất sẽ cao hơn, biết chưa?”
“Ồ..”
Kiều Tâm Duy bĩu môi, tốt nhất là vậy.
Dụng cụ trong nhà đều được che kín bằng vải trắng, trên giường chỉ có nệm và một cái chăn mỏng, may mà không khí trong phòng đủ ấm nên không cảm thấy quá lạnh.
“Em chưa đến đây à?”
Nói thật, Giang Hạo có hơi ngạc nhiên, cứ tưởng rằng cô sẽ chuyển đến đây ngay khi nhận được chìa khóa, hoặc ít nhất cũng phải tới xem rồi trang trí lại, không ngờ cô lại chẳng để ý đến những thứ này như anh nghĩ.
“Cũng không đụng tới xe nữa, cho thì em cứ dùng đi, rụt rè vậy làm gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tặng cho em thì là của em!”
Kiều Tâm Duy lại chẳng buồn quan tâm: “Tôi có nhà, xe...
bây giờ không cần lắm, đi xe buýt cũng rất tiện, lại an toàn nữa”
Giang Hạo ngồi ở mép giường, dùng giọng điệu của người lớn bảo: “Em đã kết hôn rồi, nếu cứ ở nhà mẹ đẻ sẽ làm người ta nghĩ nhà chồng không tốt, nhưng sự thật là tôi cho em rất nhiều, nhà, xe, tiền, nhà họ Giang chúng tôi không thích bị người khác nói này nói nọ”
Ngay cả nói cũng run lẩy bẩy, cô cảm thấy mình sắp chết vì lạnh rồi.
Giang Hạo nhìn bờ môi tím bầm của cổ, hỏi: “Em chắc là mình làm được à?”
“Liên quan gì tới anh, đi ra ngoài mau lên!”
Giang Hạo đứng dậy đi ra cửa, nhưng anh lý trí hơn Kiểu Tâm Duy nhiều, anh biết bây giờ cô không thể làm gì được.
Anh dừng chân, xoay người lại, quả nhiên cô nàng kia không nâng tay nổi mà.
“A, anh làm gì đấy? Sao không ra?”
Kiều Tâm Duy thấy Giang Hạo quay lại thì gào: “Đừng tới đây, cái tên biến thái này, tên biến thái, Giang Hạo, anh...
á!”
Giang Hạo cởi đồ cô giống như thằng ăn cướp, chỉ mấy giây đã lột sạch sẽ: “Đừng ồn nữa, sao lắm chuyện vậy nhỉ? Không phải chỉ cởi đồ thôi à, em yên lặng chút đi!”
Kiều Tâm Duy biết phản kháng không nổi, vừa lạnh lại vừa ngại, cô chưa từng cởi sạch bách trước mặt người đàn ông nào bao giờ cả.
Động tác của Giang Hạo rất nhanh, cởi đồ cổ xong thì lấy khăn tắm quấn cổ lại: “Đứng dậy, ôm lấy!”
Anh ra lệnh, cầm tay cô vòng qua hồng mình: “Bây giờ tối sấy tóc cho em”
Kiều Tâm Duy không còn lựa chọn khác, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh thì thả lỏng hơn chút đỉnh.
Lớp vải mỏng ngăn cách hai người, Kiều Tâm Duy ôm lấy hông anh, cằm dựa vào ngực anh, hơi ấm liên tục phả vào người khiến cơ thể cứng đờ của cô dần có chút cảm giác.
Lúc này cô mới phát hiện, Giang Hạo chỉ mặc một cái áo lót màu trắng, anh chỉ mặc chừng đó đồ rồi bế cô từ quán bar về.
“Anh...
không lạnh à?”
Cô nhìn cái áo lót trắng ướt đẫm của anh, thì thào.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng “rè rè”
, Giang Hạo cầm máy sấy tóc cho cô, anh vừa sấy vừa vuốt để tóc cổ nhanh khô hơn, anh vuốt rất nhẹ vì sợ làm cô đau.
Kiều Tâm Duy bớt sợ hơn, tâm trạng bất ổn cũng biến mất dần, hơi ấm thổi qua da đầu, qua vai rồi cổ của cô, lồng ngực của Giang Hạo vừa rắn chắc lại vừa ấm áp, cô cảm thấy rất chân thật: “Ok, khô rồi...
Ôm chặt đấy, bị ngã thì đừng trách tôi”
Kiều Tâm Duy im lặng dựa vào lòng Giang Hạo như đứa trẻ ngoan: “À, cảm ơn”
Giang Hạo đặt máy sấy xuống, bế cô lên, nhưng lại nói rất thủ tục: “Kiều Tâm Duy, bây giờ tôi bế em lên giường nhưng em đừng nghĩ bậy, tôi không có chút hứng thú nào với em cả, hi vọng em đừng mắng bậy nữa, ngoan ngoãn một chút thì hiệu suất sẽ cao hơn, biết chưa?”
“Ồ..”
Kiều Tâm Duy bĩu môi, tốt nhất là vậy.
Dụng cụ trong nhà đều được che kín bằng vải trắng, trên giường chỉ có nệm và một cái chăn mỏng, may mà không khí trong phòng đủ ấm nên không cảm thấy quá lạnh.
“Em chưa đến đây à?”
Nói thật, Giang Hạo có hơi ngạc nhiên, cứ tưởng rằng cô sẽ chuyển đến đây ngay khi nhận được chìa khóa, hoặc ít nhất cũng phải tới xem rồi trang trí lại, không ngờ cô lại chẳng để ý đến những thứ này như anh nghĩ.
“Cũng không đụng tới xe nữa, cho thì em cứ dùng đi, rụt rè vậy làm gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tặng cho em thì là của em!”
Kiều Tâm Duy lại chẳng buồn quan tâm: “Tôi có nhà, xe...
bây giờ không cần lắm, đi xe buýt cũng rất tiện, lại an toàn nữa”
Giang Hạo ngồi ở mép giường, dùng giọng điệu của người lớn bảo: “Em đã kết hôn rồi, nếu cứ ở nhà mẹ đẻ sẽ làm người ta nghĩ nhà chồng không tốt, nhưng sự thật là tôi cho em rất nhiều, nhà, xe, tiền, nhà họ Giang chúng tôi không thích bị người khác nói này nói nọ”
Tác giả :
Ngư Ca