Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 419: Ở bên nhau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh..
Anh nói gì?” Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Nguyễn Tấn kéo tay của cô, dịu dàng nói: “Đi qua rồi nói tiếp.” Hạ Chí bị động để anh kéo đi, tay của anh rất ẩm, bàn tay cũng rất lớn, có thể bao trùm toàn bộ tay của cô
Sang bến đường, người đi bộ tản ra, Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí chầm chậm đi về phía trước
Vừa đi, anh vừa từ tốn nói: “Ngay từ đầu anh cảm thấy em rất khờ, quá thành thật, bị người hãm hại cũng không biết chồng đổi lại
Sau này cảm thấy em rất thông minh, chốn công sở khó tránh khỏi có cạnh tranh, cũng không bắt buộc phải tới nỗi một mất một còn
Rất nhiều khi, chỉ cần một bên biết nhường nhịn là sẽ không cần cạnh tranh
Tính nhường nhịn của em chính2là sự thông minh của em.”
“Sau đó, anh nhận ra em thật sự rất chăm chỉ, trong lúc làm việc anh cũng học được rất nhiều từ phía em
Còn về ăn uống, ha ha, đương nhiên anh đã được nếm thử rất nhiều món ngon, nhưng anh chắc chắn phải thừa nhận rằng, em hiểu biết về ăn uống hơn anh nhiều, hiểu được cách tận hưởng cuộc sống hơn anh, đó là điều anh rất hâm mộ.”
“Dần dần, anh đã bị em hấp dẫn, cảm giác nói không thành lời
Anh ở tuổi này cũng yêu đương nhiều rồi, đã không còn sự cuồng nhiệt và xúc động đối với chuyện tình cảm như thời thanh niên, anh không chắc chắn lắm về cảm giác của mình
Đợi đến lúc anh nhận ra anh thích em, thì đã thích rất sâu đậm rồi.”
“Nhìn Chu Hạo8Lâm, cậu ấy thật sự rất tốt
Giả sử hai người đến với nhau thật thì vẫn có thể xem là một chuyện tốt
Hai người nhỏ hơn anh bảy tuổi, có lẽ hai người đến với nhau càng phù hợp hơn, em không thể bỏ lỡ cơ hội được hạnh phúc bởi vì anh
Lúc đó anh nghĩ như vậy đấy, nên mới đây em ra, em khó chịu, anh cũng rất khó chịu.” “Có lẽ em không biết, anh đến Hàng Châu cũng không phải do tự nguyện mà là có nguyên nhân
Hơn nữa nguyên nhân này làm anh không chắc chắn anh sẽ đi con đường như thế nào trong tương lai
Chính bản thân anh còn chưa chắc chắn, sao có thể kéo em xuống nước được? Anh sợ gây tổn thương cho em.”
Hạ Chí im lặng nghe, rõ ràng là tỏ tình, nhưng9từ trong miệng anh nói ra lại như đang kể một câu chuyện, giống như khí chất của anh, phẳng lặng như nước, ấm nhuần như ngọc
“Vậy bây giờ anh đã chắc chưa?” Hạ Chí ngửa đầu nhìn anh, chân thành và tha thiết hỏi
“Vẫn chưa chắc chắn như cũ, nhưng anh đã nghĩ cẩn thận
Tương lai, sau này, ai cũng không thể chắc chắn
Nếu em và Chu Hạo Lâm đã không đến với nhau, anh thích em, em cũng vẫn thích anh, vậy tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
Hạ Chỉ thẹn thùng nói: “Ai thích anh, em cũng chưa thừa nhận.”
“...” Nguyễn Tấn tắt tiếng, anh nên nói như thế nào tiếp theo đây? Hạ Chí nhếch miệng lên, không vui nghiêng đầu
“Hạ Chí, anh nghiêm túc, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, bây giờ2anh đã nghĩ rõ ràng nên muốn nói với em, anh muốn ở bên em
Anh cũng hi vọng em có thể đi cùng anh trên đoạn đường sau này.” Nguyễn Tấn hít sâu, đúng là cần có can đảm rất lớn mà, “Làm bạn gái của anh nhé, cho anh một cơ hội, được không? Lúc còn trẻ, tỏ tình với con gái không dài dòng như bây giờ, nói thẳng một câu yêu nhau nhé, thể là yêu nhau
Sau này ra ngoài xã hội, ai cũng không thật lòng, vui thì yêu, không vui thì chia tay, rất tùy tiện.
ngoài xã hội lâu rồi nên đã chơi chán, thấy Trần Kinh Nghiệp và Giang Hạo lần lượt lập gia đình, anh thật sự rất hâm mộ
Hâm mộ vì họ có thể tìm được một người hòa hợp về mặt tâm hồn
Anh cũng muốn2tìm một người như vậy
“Được không?” Nguyễn Tân không kìm được mà truy hỏi
Anh rất căng thẳng, sợ lần này lại bỏ lỡ
Hạ Chí nói: “Lòng bàn tay của anh đang đổ mồ hôi.” “Đúng vậy, anh đang căng thẳng.” Anh thừa nhận
“Dương tổng nói em và anh không phải là người cùng một thế giới, chúng ta không phù hợp.” “Ừm, anh có thể đoán được anh ấy và em đã nói những gì
Nhưng mà có phù hợp hay không không phải do anh ấy quyết định
Anh có thể hòa nhập vào cuộc sống của em, em cũng có thể hòa nhập vào cuộc sống của anh, ở chung mới có thể phù hợp hay không, em nói thử xem?” Hạ Chỉ hỏi: “Anh bị Phùng Tinh Tinh kích thích à?”
“Không có, nhưng vụ ồn ào cô ta gây ra giúp anh càng hiểu rõ sai lầm của mình hơn
Nếu anh hiểu rõ sớm hơn một chút, đến với em sớm hơn một chút, cô ta sẽ chẳng gây ra được chuyện gì.”
“Vậy..
để em suy nghĩ đã.” “Được, từ từ suy nghĩ, có vấn đề gì cứ hỏi anh luôn một lần đi, anh sẽ trả lời em hết.” Hạ Chỉ ngẫm nghĩ và nói: “Có phải anh chuẩn bị trở về Đô Thành không?”
Nguyễn Tấn quyết đoán trả lời: “Không, năm sau anh vẫn ở Hàng Châu.” Chỉ vì em, nhưng anh không dám nói ba chữ này, không muốn cô phải gánh chịu quá nhiều áp lực
“Có khi nào ngày mai anh sẽ nuốt lời không?”
Nguyễn Tấn mỉm cười, chắc chắn nói: “Tuyệt đối không nuốt lời.”
Khóe miệng Hạ Chỉ tràn ra nụ cười, nhớ lại khoảng thời gian đau khổ kia, nhớ lại những giọt nước mắt mình đã âm thầm chảy, cô thật sự muốn đánh anh.
Nguyễn Tân nhân cơ hội hỏi: “Em đồng ý chứ?” “Không cho anh biết!” Mặt mày vênh lên, anh luôn luôn xuất hiện với thái độ cao ngạo lạnh lùng, bây giờ cũng nên để cô kiêu ngạo một lần
Nguyễn Tấn lại nắm lấy tay cô, nắm càng chặt hơn, “Anh coi như em đồng ý rồi, về nhà ăn Tết cũng đừng đi xem mắt nữa nhé.”
Hạ Chí không khỏi bật cười
“Anh cũng nghe thấy lời mẹ em nói phải không?” “Ừm.”
“Anh quên đi, đừng nói đến nữa.”
“Üm.”
Hạ Chí mừng thầm, nhìn dáng vẻ thành thật của anh hiện giờ cũng rất dễ thương
Lời tỏ tình của anh hoàn toàn không có gì là niềm vui bất ngờ
Có lẽ do anh đã mất đi sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ mà biểu đạt bằng cách thức của một ông chú đã trưởng thành
Nhưng mà, cô cảm thấy mình rất hưởng thụ hiểu thế này, trong lòng ngọt ngào như được ướp mật
Trong lòng cô suy nghĩ miên man, lát nữa về đến nhà có nên mời anh lên hay không? Trời ơi không được, trong nhà của mình bừa bộn quá và cũng chưa quét dọn nữa, mời anh vào rồi anh có về nhà nữa không? Lỡ đâu anh ấy nói muốn ngủ lại thì làm sao đây? Anh ấy có hồn mình không? Có phải làm thế nào, mở mắt hay là nhắm mắt? Chết rồi, vừa nãy mình ăn tỏi băm, có khi nào có mùi khó ngửi không?
Hạ Chỉ trông như đang rất bình tĩnh bước đi, nhưng đang ảo tưởng rất nhiều tình huống, suy nghĩ trong lòng sôi trào cuồn cuộn.
Còn Nguyễn Tấn không suy nghĩ nhiều như cô, anh muốn giữ gìn cẩn thận tình cảm này, mọi chuyện cứ để dần dần từng bước.
Bất tri bất giác đã sắp tới nơi, các quán ăn ở gần tiểu khu cơ bản đều đã đóng cửa về ăn Tết sớm
Nguyễn Tấn tiễn cô đến dưới lẩu và nói: “Tới rồi, em về nghỉ ngơi đi, chắc là đi cũng mệt rồi.” “Anh thì sao?” Không lên ngôi một lát ư? Không ngủ lại ư? Anh không hôn em, ôm em một cái ư? “Yên tâm, anh sẽ gọi taxi
Anh không nhàm chán đến mức đi bộ về đâu.”
“Vậy em đợi xe tới rồi mới lên.”
Nguyễn Tấn cười dịu dàng, “Không cần, ở ngoài lạnh, mau đi lên đi
Nhanh lên, anh chờ em bật đèn rồi mới đi.” “..” Hạ Chỉ cúi đầu, đá chân trên mặt đất
Người ta chỉ muốn ở chung với anh thêm một lát mà, anh hiểu không? Hiểu không? Nguyễn Tấn dang hai tay và nhẹ nhàng ôm cô, thẩm thì bên tai cô: “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này
Ngày mai anh sẽ tiễn em ra nhà ga.”
“A? Anh không về ăn Tết à?”
“Tiễn em về rồi anh mới ra sân bay.”
“Còn vé máy bay ạ?”
“Còn chứ.”
Thể mai em sẽ dậy sớm một chút để về, như vậy anh cũng được về ăn Tết sớm.” “Ừ, cô bạn gái nhỏ của anh tri kỷ quá
Được rồi, đi lên đi, bên ngoài lạnh lắm.” Lại thúc giục nữa, lại hỏi nữa, hôn một cái đi được không? Mau lên, chủ động chút đi, ôm lấy đầu em, mạnh mẽ hôn em đi
Nguyễn Tấn buông cô ra, giơ tay vuốt tóc cô, “Đi lên đi, em không lạnh nhưng anh lạnh cóng rồi.” “..” Ghét anh quá, “Hứ, ngày mai gặp!” Nói xong, Hạ Chí quay đầu chạy đi, chạy đến cạnh cửa thì quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, “Ple!”
Nguyễn Tấn mỉm cười, nhìn theo cố chạy vào trong
Chỉ chốc lát sau, đèn phòng khách của cô sáng lên
Cô nhô đầu ra vẫy tay với anh, nhưng cái miệng nhỏ vẫn dầu lên
Nguyễn Tấn cười và vẫy tay tạm biệt cô, sau đó bước đi
Thật sự đi rồi, đi rồi! Hạ Chỉ thở dài thườn thượt, nghĩ đến những suy nghĩ muốn đẩy ngã anh của mình mà khó tránh khỏi đỏ mặt
Tối hôm nay, cô vui sướng đến nỗi mất ngủ cả đêm, rất nhiều lần đều tự vỗ vào mặt để nhắc nhở mình không nằm mơ
Một cái tát của Phùng Tinh Tinh nhận cũng đáng giá
Cô đăng một tin mới lên WeChat: Năm mới cảnh mới, cuộc đời thật đẹp, ngoài ra còn có thêm một tình yêu
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tin mới này của cô đã bị những lời nhắn lại cày nát
Dì cả, dì út, chị họ, em họ, cả mợ nữa, tất cả đều bàn tán lên tận trời
Chị họ: (Diệu này là tơ tưởng yêu đương hả?] Dì út: Dì đang có mấy người, chờ cháu về xem mắt.] Mợ: [Tiểu Chi gặp gỡ tình yêu rồi hả? Mau kể cho mọi người chung vui nào.] Em họ: [Chị ơi cố lên! Tranh thủ năm mới cho bay nụ hôn đầu luôn đi.] Dì cả: [Cái con bé này, nụ hôn đầu có còn giữ đó không?!] Em họ: [Dì cả ơi, mẹ cháu ở đây
Dì có thể nhắn tin riêng để hỏi cháu không?] Hạ Chí vừa đọc vừa cười, cuối cùng không kiếm được nên trả lời lại: [Mời vào group chat liên minh hữu nghị của phụ nữ để tám ạ.] Sau đó, trong group chat lại trở nên sôi sục, ai ai cũng hỏi cô sao rồi
Cô cũng mặc kệ họ, chỉ đáp đơn giản là có phương hướng mới cho cuộc đời mà thôi, qua loa cho có lệ
Cô nghĩ, nếu cố và Nguyễn Tấn thuận lợi, đến mùng một tháng Năm lại nói với ba mẹ cũng không muộn
Nói sớm ngược lại sẽ là gánh nặng
Hôm ba mươi Tết, sáng sớm Hạ Chí đã rời giường
Đầu tiên là gửi tin nhắn cho bạn trai mới lên chức của mình, sau đó cần mẫn dọn dẹp nhà cửa
Tâm trạng tốt nên làm gì cũng nhanh nhẹn
Nguyễn Tấn cũng dậy rõ sớm
Nhận được tin nhắn Wechat của cô là anh gọi điện thoại qua ngay
“Alo, bị em đánh thức hả?”
Hạ Chí bắt máy rất nhanh, giọng nói trong trẻo truyền ra từ đầu kia điện thoại
Anh không tự giác nở nụ cười, lười biếng duỗi eo và nói: “Không, từ hôm qua đến giờ vẫn không ngủ, vui đến mức không ngủ được.”
“Ha ha, em cũng vậy.” “Giờ anh đến chỗ em nhé?”
“Sớm vậy ạ?”
“Muốn sớm được nhìn thấy em.”
“Vâng.”
“Anh dậy rồi, đến khách sạn lấy xe trước rồi lái xe đi đón em, mua bữa sáng cho em.” “Anh không cần thu dọn hành lý à?” “Tối hôm qua không ngủ được nên đã thu dọn xong rồi, không có bao nhiều đồ.” “Vâng, ha ha, em chờ anh.” Phong cách kiểu này hoàn toàn khác trước, Nguyễn Tấn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô cười ngây ngô, “Ừ, em chờ nhé
Anh sẽ tới nhanh thôi.” Anh cảm thấy mình như trẻ lại mười tuổi, biết thế thì sớm nên như vậy.
“Anh..
Anh nói gì?” Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Nguyễn Tấn kéo tay của cô, dịu dàng nói: “Đi qua rồi nói tiếp.” Hạ Chí bị động để anh kéo đi, tay của anh rất ẩm, bàn tay cũng rất lớn, có thể bao trùm toàn bộ tay của cô
Sang bến đường, người đi bộ tản ra, Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí chầm chậm đi về phía trước
Vừa đi, anh vừa từ tốn nói: “Ngay từ đầu anh cảm thấy em rất khờ, quá thành thật, bị người hãm hại cũng không biết chồng đổi lại
Sau này cảm thấy em rất thông minh, chốn công sở khó tránh khỏi có cạnh tranh, cũng không bắt buộc phải tới nỗi một mất một còn
Rất nhiều khi, chỉ cần một bên biết nhường nhịn là sẽ không cần cạnh tranh
Tính nhường nhịn của em chính2là sự thông minh của em.”
“Sau đó, anh nhận ra em thật sự rất chăm chỉ, trong lúc làm việc anh cũng học được rất nhiều từ phía em
Còn về ăn uống, ha ha, đương nhiên anh đã được nếm thử rất nhiều món ngon, nhưng anh chắc chắn phải thừa nhận rằng, em hiểu biết về ăn uống hơn anh nhiều, hiểu được cách tận hưởng cuộc sống hơn anh, đó là điều anh rất hâm mộ.”
“Dần dần, anh đã bị em hấp dẫn, cảm giác nói không thành lời
Anh ở tuổi này cũng yêu đương nhiều rồi, đã không còn sự cuồng nhiệt và xúc động đối với chuyện tình cảm như thời thanh niên, anh không chắc chắn lắm về cảm giác của mình
Đợi đến lúc anh nhận ra anh thích em, thì đã thích rất sâu đậm rồi.”
“Nhìn Chu Hạo8Lâm, cậu ấy thật sự rất tốt
Giả sử hai người đến với nhau thật thì vẫn có thể xem là một chuyện tốt
Hai người nhỏ hơn anh bảy tuổi, có lẽ hai người đến với nhau càng phù hợp hơn, em không thể bỏ lỡ cơ hội được hạnh phúc bởi vì anh
Lúc đó anh nghĩ như vậy đấy, nên mới đây em ra, em khó chịu, anh cũng rất khó chịu.” “Có lẽ em không biết, anh đến Hàng Châu cũng không phải do tự nguyện mà là có nguyên nhân
Hơn nữa nguyên nhân này làm anh không chắc chắn anh sẽ đi con đường như thế nào trong tương lai
Chính bản thân anh còn chưa chắc chắn, sao có thể kéo em xuống nước được? Anh sợ gây tổn thương cho em.”
Hạ Chí im lặng nghe, rõ ràng là tỏ tình, nhưng9từ trong miệng anh nói ra lại như đang kể một câu chuyện, giống như khí chất của anh, phẳng lặng như nước, ấm nhuần như ngọc
“Vậy bây giờ anh đã chắc chưa?” Hạ Chí ngửa đầu nhìn anh, chân thành và tha thiết hỏi
“Vẫn chưa chắc chắn như cũ, nhưng anh đã nghĩ cẩn thận
Tương lai, sau này, ai cũng không thể chắc chắn
Nếu em và Chu Hạo Lâm đã không đến với nhau, anh thích em, em cũng vẫn thích anh, vậy tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
Hạ Chỉ thẹn thùng nói: “Ai thích anh, em cũng chưa thừa nhận.”
“...” Nguyễn Tấn tắt tiếng, anh nên nói như thế nào tiếp theo đây? Hạ Chí nhếch miệng lên, không vui nghiêng đầu
“Hạ Chí, anh nghiêm túc, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, bây giờ2anh đã nghĩ rõ ràng nên muốn nói với em, anh muốn ở bên em
Anh cũng hi vọng em có thể đi cùng anh trên đoạn đường sau này.” Nguyễn Tấn hít sâu, đúng là cần có can đảm rất lớn mà, “Làm bạn gái của anh nhé, cho anh một cơ hội, được không? Lúc còn trẻ, tỏ tình với con gái không dài dòng như bây giờ, nói thẳng một câu yêu nhau nhé, thể là yêu nhau
Sau này ra ngoài xã hội, ai cũng không thật lòng, vui thì yêu, không vui thì chia tay, rất tùy tiện.
ngoài xã hội lâu rồi nên đã chơi chán, thấy Trần Kinh Nghiệp và Giang Hạo lần lượt lập gia đình, anh thật sự rất hâm mộ
Hâm mộ vì họ có thể tìm được một người hòa hợp về mặt tâm hồn
Anh cũng muốn2tìm một người như vậy
“Được không?” Nguyễn Tân không kìm được mà truy hỏi
Anh rất căng thẳng, sợ lần này lại bỏ lỡ
Hạ Chí nói: “Lòng bàn tay của anh đang đổ mồ hôi.” “Đúng vậy, anh đang căng thẳng.” Anh thừa nhận
“Dương tổng nói em và anh không phải là người cùng một thế giới, chúng ta không phù hợp.” “Ừm, anh có thể đoán được anh ấy và em đã nói những gì
Nhưng mà có phù hợp hay không không phải do anh ấy quyết định
Anh có thể hòa nhập vào cuộc sống của em, em cũng có thể hòa nhập vào cuộc sống của anh, ở chung mới có thể phù hợp hay không, em nói thử xem?” Hạ Chỉ hỏi: “Anh bị Phùng Tinh Tinh kích thích à?”
“Không có, nhưng vụ ồn ào cô ta gây ra giúp anh càng hiểu rõ sai lầm của mình hơn
Nếu anh hiểu rõ sớm hơn một chút, đến với em sớm hơn một chút, cô ta sẽ chẳng gây ra được chuyện gì.”
“Vậy..
để em suy nghĩ đã.” “Được, từ từ suy nghĩ, có vấn đề gì cứ hỏi anh luôn một lần đi, anh sẽ trả lời em hết.” Hạ Chỉ ngẫm nghĩ và nói: “Có phải anh chuẩn bị trở về Đô Thành không?”
Nguyễn Tấn quyết đoán trả lời: “Không, năm sau anh vẫn ở Hàng Châu.” Chỉ vì em, nhưng anh không dám nói ba chữ này, không muốn cô phải gánh chịu quá nhiều áp lực
“Có khi nào ngày mai anh sẽ nuốt lời không?”
Nguyễn Tấn mỉm cười, chắc chắn nói: “Tuyệt đối không nuốt lời.”
Khóe miệng Hạ Chỉ tràn ra nụ cười, nhớ lại khoảng thời gian đau khổ kia, nhớ lại những giọt nước mắt mình đã âm thầm chảy, cô thật sự muốn đánh anh.
Nguyễn Tân nhân cơ hội hỏi: “Em đồng ý chứ?” “Không cho anh biết!” Mặt mày vênh lên, anh luôn luôn xuất hiện với thái độ cao ngạo lạnh lùng, bây giờ cũng nên để cô kiêu ngạo một lần
Nguyễn Tấn lại nắm lấy tay cô, nắm càng chặt hơn, “Anh coi như em đồng ý rồi, về nhà ăn Tết cũng đừng đi xem mắt nữa nhé.”
Hạ Chí không khỏi bật cười
“Anh cũng nghe thấy lời mẹ em nói phải không?” “Ừm.”
“Anh quên đi, đừng nói đến nữa.”
“Üm.”
Hạ Chí mừng thầm, nhìn dáng vẻ thành thật của anh hiện giờ cũng rất dễ thương
Lời tỏ tình của anh hoàn toàn không có gì là niềm vui bất ngờ
Có lẽ do anh đã mất đi sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ mà biểu đạt bằng cách thức của một ông chú đã trưởng thành
Nhưng mà, cô cảm thấy mình rất hưởng thụ hiểu thế này, trong lòng ngọt ngào như được ướp mật
Trong lòng cô suy nghĩ miên man, lát nữa về đến nhà có nên mời anh lên hay không? Trời ơi không được, trong nhà của mình bừa bộn quá và cũng chưa quét dọn nữa, mời anh vào rồi anh có về nhà nữa không? Lỡ đâu anh ấy nói muốn ngủ lại thì làm sao đây? Anh ấy có hồn mình không? Có phải làm thế nào, mở mắt hay là nhắm mắt? Chết rồi, vừa nãy mình ăn tỏi băm, có khi nào có mùi khó ngửi không?
Hạ Chỉ trông như đang rất bình tĩnh bước đi, nhưng đang ảo tưởng rất nhiều tình huống, suy nghĩ trong lòng sôi trào cuồn cuộn.
Còn Nguyễn Tấn không suy nghĩ nhiều như cô, anh muốn giữ gìn cẩn thận tình cảm này, mọi chuyện cứ để dần dần từng bước.
Bất tri bất giác đã sắp tới nơi, các quán ăn ở gần tiểu khu cơ bản đều đã đóng cửa về ăn Tết sớm
Nguyễn Tấn tiễn cô đến dưới lẩu và nói: “Tới rồi, em về nghỉ ngơi đi, chắc là đi cũng mệt rồi.” “Anh thì sao?” Không lên ngôi một lát ư? Không ngủ lại ư? Anh không hôn em, ôm em một cái ư? “Yên tâm, anh sẽ gọi taxi
Anh không nhàm chán đến mức đi bộ về đâu.”
“Vậy em đợi xe tới rồi mới lên.”
Nguyễn Tấn cười dịu dàng, “Không cần, ở ngoài lạnh, mau đi lên đi
Nhanh lên, anh chờ em bật đèn rồi mới đi.” “..” Hạ Chỉ cúi đầu, đá chân trên mặt đất
Người ta chỉ muốn ở chung với anh thêm một lát mà, anh hiểu không? Hiểu không? Nguyễn Tấn dang hai tay và nhẹ nhàng ôm cô, thẩm thì bên tai cô: “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này
Ngày mai anh sẽ tiễn em ra nhà ga.”
“A? Anh không về ăn Tết à?”
“Tiễn em về rồi anh mới ra sân bay.”
“Còn vé máy bay ạ?”
“Còn chứ.”
Thể mai em sẽ dậy sớm một chút để về, như vậy anh cũng được về ăn Tết sớm.” “Ừ, cô bạn gái nhỏ của anh tri kỷ quá
Được rồi, đi lên đi, bên ngoài lạnh lắm.” Lại thúc giục nữa, lại hỏi nữa, hôn một cái đi được không? Mau lên, chủ động chút đi, ôm lấy đầu em, mạnh mẽ hôn em đi
Nguyễn Tấn buông cô ra, giơ tay vuốt tóc cô, “Đi lên đi, em không lạnh nhưng anh lạnh cóng rồi.” “..” Ghét anh quá, “Hứ, ngày mai gặp!” Nói xong, Hạ Chí quay đầu chạy đi, chạy đến cạnh cửa thì quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, “Ple!”
Nguyễn Tấn mỉm cười, nhìn theo cố chạy vào trong
Chỉ chốc lát sau, đèn phòng khách của cô sáng lên
Cô nhô đầu ra vẫy tay với anh, nhưng cái miệng nhỏ vẫn dầu lên
Nguyễn Tấn cười và vẫy tay tạm biệt cô, sau đó bước đi
Thật sự đi rồi, đi rồi! Hạ Chỉ thở dài thườn thượt, nghĩ đến những suy nghĩ muốn đẩy ngã anh của mình mà khó tránh khỏi đỏ mặt
Tối hôm nay, cô vui sướng đến nỗi mất ngủ cả đêm, rất nhiều lần đều tự vỗ vào mặt để nhắc nhở mình không nằm mơ
Một cái tát của Phùng Tinh Tinh nhận cũng đáng giá
Cô đăng một tin mới lên WeChat: Năm mới cảnh mới, cuộc đời thật đẹp, ngoài ra còn có thêm một tình yêu
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tin mới này của cô đã bị những lời nhắn lại cày nát
Dì cả, dì út, chị họ, em họ, cả mợ nữa, tất cả đều bàn tán lên tận trời
Chị họ: (Diệu này là tơ tưởng yêu đương hả?] Dì út: Dì đang có mấy người, chờ cháu về xem mắt.] Mợ: [Tiểu Chi gặp gỡ tình yêu rồi hả? Mau kể cho mọi người chung vui nào.] Em họ: [Chị ơi cố lên! Tranh thủ năm mới cho bay nụ hôn đầu luôn đi.] Dì cả: [Cái con bé này, nụ hôn đầu có còn giữ đó không?!] Em họ: [Dì cả ơi, mẹ cháu ở đây
Dì có thể nhắn tin riêng để hỏi cháu không?] Hạ Chí vừa đọc vừa cười, cuối cùng không kiếm được nên trả lời lại: [Mời vào group chat liên minh hữu nghị của phụ nữ để tám ạ.] Sau đó, trong group chat lại trở nên sôi sục, ai ai cũng hỏi cô sao rồi
Cô cũng mặc kệ họ, chỉ đáp đơn giản là có phương hướng mới cho cuộc đời mà thôi, qua loa cho có lệ
Cô nghĩ, nếu cố và Nguyễn Tấn thuận lợi, đến mùng một tháng Năm lại nói với ba mẹ cũng không muộn
Nói sớm ngược lại sẽ là gánh nặng
Hôm ba mươi Tết, sáng sớm Hạ Chí đã rời giường
Đầu tiên là gửi tin nhắn cho bạn trai mới lên chức của mình, sau đó cần mẫn dọn dẹp nhà cửa
Tâm trạng tốt nên làm gì cũng nhanh nhẹn
Nguyễn Tấn cũng dậy rõ sớm
Nhận được tin nhắn Wechat của cô là anh gọi điện thoại qua ngay
“Alo, bị em đánh thức hả?”
Hạ Chí bắt máy rất nhanh, giọng nói trong trẻo truyền ra từ đầu kia điện thoại
Anh không tự giác nở nụ cười, lười biếng duỗi eo và nói: “Không, từ hôm qua đến giờ vẫn không ngủ, vui đến mức không ngủ được.”
“Ha ha, em cũng vậy.” “Giờ anh đến chỗ em nhé?”
“Sớm vậy ạ?”
“Muốn sớm được nhìn thấy em.”
“Vâng.”
“Anh dậy rồi, đến khách sạn lấy xe trước rồi lái xe đi đón em, mua bữa sáng cho em.” “Anh không cần thu dọn hành lý à?” “Tối hôm qua không ngủ được nên đã thu dọn xong rồi, không có bao nhiều đồ.” “Vâng, ha ha, em chờ anh.” Phong cách kiểu này hoàn toàn khác trước, Nguyễn Tấn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô cười ngây ngô, “Ừ, em chờ nhé
Anh sẽ tới nhanh thôi.” Anh cảm thấy mình như trẻ lại mười tuổi, biết thế thì sớm nên như vậy.
Tác giả :
Ngư Ca