Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 418: Cho anh một cơ hội nữa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ha Chỉ thổn thức không thôi
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghi ngờ sự đanh đá và vô lý của Phùng Tinh Tinh, chỉ coi như thói quen cư xử với người khác lúc bình thường
Hôm nay, cô thật sự trở thành người bị hại.
“Cậu thấy bình thường mình đều đối đầu với cô ta, mấy người đó đều cho rằng nếu như ai đó trở mặt với Phùng Tinh Tinh, người đầu tiên chắc chắn là mình
Hế, mình làm ngược lại, sao phải đánh nhau với loại người này? Cô ta không có tố chất không có đạo đức là chuyện của cô ta, đánh cô ta làm bẩn tay mình
Nhưng nếu cô ta dám đánh mình, chắc chắn mình sẽ không bỏ qua cho cô ta
Cậu cũng thật là, sao bị đánh cũng2không biết đánh trả lại?”
Hạ Chỉ nói: “Mình muốn đánh lại đó chứ, nhưng Lý Hiểu Mai đã lao tới rồi.”
“Ha ha, có lẽ Hiểu Mai cũng chờ xem chuyện cười của cô ta
Ôi trời đất ơi, sao mình càng nghĩ đến chuyện này là càng buồn cười thế: Ôi ôi, chúng ta mau về phòng VIP thôi, Hiểu Mai chắc chắn đang kể tỉ mỉ rồi.” “...” Hạ Chí lúng túng nói
“Mình không đi đâu
Cậu lấy túi và áo khoác giùm mình ra nhé, mình về trước.” Mặc dù Phùng Tinh Tinh cố tình gây sự trước, nhưng cô không làm được những chuyện bỏ đá xuống giếng
“Haiz, biết da mặt cậu mỏng mà
Cậu là người bị hại, không sao đâu.” “Mình vẫn nên không vào thì hơn.”
“Được được, vậy cậu chờ mình ở sảnh lớn8của khách sạn, mình đem ra cho cậu.”
Thế là Hạ Chỉ ra sảnh lớn, Đường Tự Điểm quay lại phòng VIP
Đúng như cô ấy nói, Lý Hiểu Mai đang kể lại mọi chuyện vừa rồi một cách kĩ càng ở bên trong, mà những chuyện này hoàn toàn khớp với phẩm chất và tác phong của Phùng Tinh Tinh.
Trong phòng VIP, Nguyễn Tân như đang ngồi trên bàn chông, mặc dù anh không tham gia, nhưng anh lại là nguồn cơn khiến Phùng Tinh Tinh gây sự
Hơn nữa việc này còn liên quan đến chuyện tình cảm riêng tư của anh, anh thật sự ngồi không yên.
“Dương tổng, tối về trước
Chuyện này..
tốt xấu gì anh cũng khống chế một chút biết chưa?”
Ai nói đàn ông không thích nghe hóng hớt, Dương Thâm nghe đến mê mẩn dây9thối
“Ha ha, được, cậu về trước đi
Cậu yên tâm, hình tượng anh minh của cậu không bị làm hỏng được đâu.”
“...” Hoàn toàn không có cách nào nán lại
Nguyễn Tấn lắc đầu, nhân dịp mọi người không để ý, lẳng lặng trốn đi.
Khi anh đi ra cửa, Đường Tư Điềm bỗng nhiên xông tới gọi anh, “Nguyễn tổng, anh muốn về sao?” Nguyễn Tấn thật sự xấu hổ, thấp giọng nói: “Ừ.” “Hạ Chỉ cũng muốn về, hay là anh mang đổ của cô ấy ra ngoài giúp nhé, cảm ơn anh.” “Được.” Dù sao cũng đúng lúc anh muốn tìm cô
Anh đã xấu hổ đến vậy, chắc chắn cô còn hơn thế
Đường Tư Điềm không nghĩ ngợi nhiều, lại tiến đến chỗ Lý Hiểu Mai, “Cái gì, cái gì? Hạ Chỉ nói cái gì?” Lý Hiểu2Mai nhìn gương mặt sầm sì của Điền Lệ, cô ta chỉ nói: “Ha ha, Hạ Chí là bánh bao, chẳng nói gì cả
Có lẽ là xem thường việc tranh cãi với Phùng Tinh Tinh
Phùng Tinh Tinh thật sự là ăn hiếp người quá đáng.” Lý Hiểu Mai cũng là người thông minh
Nếu thật sự nói đúng nguyên văn, cô ta và Hạ Chỉ đều sẽ không ở lại công ty được nữa
Không thể bóc mẽ quản lý tiền trước mặt sếp lớn được
Cho nên cô ta nhảy cóc qua đoạn Mã Lực, dù sao cũng không ảnh hưởng đến diễn tiến của cốt truyện
Thật ra, Điển Lệ cảm thấy không vui mấy, Phùng Tinh Tinh là học trò cưng của chị ta mà
Nhưng thấy Dương tổng cũng không ngăn cản mà còn nghe đến hăng say,2chị ta cũng không dám nói gì
Hạ Chí đứng chờ ở sảnh lớn của khách sạn
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, điều khiển có kích động nhất không phải là bị Phùng Tinh Tinh đánh, mà là những lời Phùng Tinh Tinh đã nói
Phùng Tinh Tinh giống Dương tổng, đểu cảm thầy Nguyễn Tấn thích cô
Trong đầu cô rất lộn xộn, bởi vì chính cô cũng cảm thấy như vậy.
Đôi lúc chuyện tình cảm không cần nói ra bằng lời, một ánh mắt, một động tác cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó.
Nhưng mà, lời anh nói ra gây tổn thương người khác biết bao nhiêu
Lúc cô cho anh biết tình cảm của mình, anh lại nói anh vốn định giới thiệu Chu Hạo Lâm cho cô, anh nói anh muốn cô quý trọng người trước mắt.
Lời anh nói chẳng thể rõ ràng hơn, là đang từ chối cô.
Như vậy, cô còn có thể nói gì nữa? Cô còn có thể nghĩ như thế nào? Trải qua mấy ngày nay, ở cạnh nhau, trao đổi với nhau, nhiều khi cô cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với cô, cô cũng cảm thấy trong lòng anh có cô
Nhưng mỗi lần nhớ đến lời anh, cô lại tự cảnh cáo mình đây chỉ là mình cô đơn phương thôi
Dương tổng nói như vậy, Phùng Tinh Tinh cũng nói như vậy
Một người là bạn thân của anh, một người là người theo đuổi anh
Nếu như cảm giác của cô chỉ là ảo giác, vậy còn bọn họ thì sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng đang đùa cô sao?
Sảnh lớn của khách sạn lạnh hơn so với phòng VIP nhiều, hơn nữa nhân viên ra vào mở cửa làm gió lạnh lùa vào càng lạnh hơn.
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác len khoác lên vai cô
Cô quay lại và ngẩn ngơ cả người
Giây phút này, Nguyễn Tấn có cùng tâm trạng với cô, anh nhìn gương mặt cô và nói: “Hơi sưng, nếu không thì tìm một cục đá chườm lạnh một chút?” Hạ Chí lắc đầu, không nói chuyện
“Mặc áo len vào đi, tôi đưa cô về.”
Hạ Chí im lặng mặc áo, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh
Nhưng cô sợ anh nói ra những câu làm cô tổn thương
Đi ra ngoài cửa càng lạnh hơn, hít vào thở ra là trước miệng và mũi đều phả ra sương trắng
Hai bên đường đã thay đổi hoàn toàn
Trên bụi cây hay trên cây đều treo đẩy đèn nê-ông bảy màu, có công nhân vẫn đang bận rộn, trên mỗi một ngọn đèn đường đều được treo lên một chuỗi đèn lồng màu đỏ,
Thoáng nhìn sang, ánh đèn đỏ sáng rực một khoảng đường, rất có hương vị năm mới.
“Chúng ta đi bộ đi, uống rượu nên không thể lái xe.” Nguyễn Tấn đề nghị
Hạ Chí nhẹ gật đầu, kéo áo len ôm chặt lấy bản thân
Khi đi đường, hai người đều im lặng, không ai chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này
Trên đường phố vẫn rất đông người, mỗi ngã tư đều có cảnh sát giao thông kiểm tra
Cuối năm nên kiểm tra nồng độ cồn khi điều khiển xe rất nghiêm khắc
Điện thoại di động của Hạ Chí bỗng vang lên
Cô lấy ra xem, là cuộc gọi từ mẹ nên cô nhanh chóng nghe máy, “Mẹ...” “Tiểu Chí, công ty nghỉ chưa?”
“Dạ rồi, hôm nay là ngày cuối nên đi ăn tất niên ạ.” “A, còn đang ăn hả? Vậy tối nay mẹ gọi lại sau.”
“Không, con chuẩn bị về nhà, trời lạnh quá nên giải tán sớm để về sớm.”
“Ừ, được mẹ chỉ hỏi thử xem ngày mai mấy giờ con về để ba con tiện đi đón.” “Ngày mai con dọn dẹp một chút, kiểu gì cũng phải đến buổi chiều
Nhất định con sẽ về kịp để ăn cơm tất niên, mẹ yên tâm.” “Ngày mai nhà ga chắc chắn rất đông, con cẩn thận một chút nhé
Con cầm cả quần áo bẩn và vỏ chăn về luôn.” “Không có quần áo bẩn, con đã giặt sạch từ trước.” Hạ Chí cố tình nói câu này rất lớn để Nguyễn Tấn nghe thấy, “Trời ơi, mẹ, cầm mấy thứ đó mang đi mang về phiền phức lắm, con sẽ tự giặt.” Nguyễn Tân không kìm được cười thành tiếng, nghĩ đến căn phòng lộn xộn của cô, thật sự là chưa thấy cô gái nào có căn phòng lộn xộn như vậy
“Còn còn ở bên cạnh đồng nghiệp và? Nam hả?” Hạ Chí quay đầu trừng mắt lườm Nguyễn Tấn, ra hiệu anh đừng lên tiếng, “Mẹ ơi, không có ạ, là người đi ngang qua.”
“Tiểu Chí, con phải tranh thủ đi đây
Cái cậu bạn bình thường lần trước tiến triển gì không?”
“Không có, không có!” Hạ Chí gấp đến mức giậm chân.
“Hừ, lần này ăn Tết, mẹ đã nói với dì, mợ và chị họ của con rồi, đã giữ lại tất cả mối tốt cho con, chỉ chờ con trở về xem mặt thôi.” “...” Hạ Chí đổi di động sang tai bên kia, lỡ đâu Nguyễn Tấn nghe thấy những lời này thì đúng là bị nhục to rồi
“Con nghe thấy không? Mẹ nói cho con biết, con chuẩn bị cẩn thận một chút
Qua năm là lớn thêm một tuổi nữa, năm nay rồi năm sau nữa, rất nhanh là đến ba mươi.”
Hạ Chỉ khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ đành trả lời đối phó: “Biết rồi ạ, con biết rồi
Mẹ, không nói nữa, có gì ngày mai hai mẹ con lại nói chuyện được không? Con còn ở ngoài đường mà.” “Được, con về nhà cẩn thận nhé, về đến nhà gửi tin nhắn cho mẹ.” “Dạ, vâng vâng vâng.” Cúp điện thoại di động, cô nhìn thấy Wechat đã có 37 tin nhắn chưa đọc, hơn nữa còn không ngừng tăng lên
Không cần đọc cô cũng biết đó là group của phụ nữ trong gia đình họ đang bắt đầu tâm sự.
Trong nhóm chat bạn bè thân thích này, cứ mỗi lần Tết nhất lễ lạc là sôi động nhất
Hầu hết thời gian cô chỉ xem mọi người nói chuyện phiếm, nhưng mỗi khi câu nói kia nổ ra, cô sẽ trở thành đối tượng công kích của nhóm phụ nữ
Lúc thì giới thiệu đối tượng, lúc thì hỏi thăm gần đây có hoa đào nào không, hơn nữa còn mở rộng quy mô, hoàn toàn không quan tâm trong nhóm còn có mẹ của cô.
Vậy nên cô không dám ló đầu lên bậy bạ, chỉ lặn cho sâu
Cô bỏ điện thoại di động vào trong túi, chỉ gọi điện thoại một lúc mà ngón tay đã đông cứng lại
Nguyễn Tân nói: “Mẹ cô lại hồi à?” “À..
Đúng vậy, bà ấy luôn lo lắng tôi không lấy được chồng.” Nguyễn Tấn cười càng vui vẻ hơn, “Ý tôi là, mẹ cô hối cô về nhà à?” “...” Hạ Chí cúi gằm đầu, đỏ rần mặt, may mắn giờ là buổi tối, không thì lại bị làm trò cười, “Anh cười cái gì, điều này rất buồn cười hả?” Cô rầu rĩ hỏi
Nguyễn Tấn ngừng cười và nghiêm túc trở lại, anh nói: “Thật ra tôi vẫn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với cô, nhưng mấy ngày nay bận quá
Cô cũng không cho tôi cơ hội, cô luôn trốn tránh tôi.” Hạ Chí không vui khi nghe thấy câu này, cô hỏi thẳng: “Vậy chẳng lẽ mỗi ngày anh muốn tôi ở trước mặt anh chờ anh mở miệng vàng lời ngọc à?” Nguyễn Tấn thấy cô tức giận thì thở dài và nói: “Tôi biết lý do cô tức giận
Chuyện này là do tôi không đúng, cô giận cũng là lẽ đương nhiên.” “Cái gì, tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Hạ Chỉ cảm thấy ấm ức, ý anh là gì? Nói chuyện chỉ nói bảy phần, còn giữ ba phần lại cho người ta đoán, cô ghét nhất kiểu này
Đang nói chuyện thì đi đến ngã tư Hạ Chí cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra mình đã tới ngã tư rồi
“Ấy...” Nguyễn Tân nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay cô, “Đèn đỏ kia, cô đi cái gì mà đi?” Kéo lại rồi anh lại không muốn thả ra
Anh kéo cô trở lại bên cạnh mình, hai người sóng vai đứng chờ đèn đỏ cùng nhau
Tim Hạ Chí đập rộn lên, cô bực bội, rút tay ra khỏi túi áo và hất mạnh cánh tay
Nhưng không ngờ Nguyễn Tân nhân cơ hội này cầm luôn bàn tay của cô, cô làm thế nào cũng không giật ra được
“Anh có ý gì?”
Nguyễn Tấn mỉm cười, “Là ý này.” Hơi lưu manh, cũng hơi xấu hổ
Hạ Chỉ bĩu môi, quay đầu sang một bên không nhìn anh, “Còn không buông tay ra tôi sẽ kêu lên đấy, đằng trước đều là cảnh sát.”
Nguyễn Tấn nói thẳng: “Lần trước anh nói muốn giới thiệu Chu Hạo Lâm cho em quen biết là trái với lòng
Lúc ấy tình hình rất phức tạp, anh không chắc chắn bản thân có thể cho em hạnh phúc như em mong muốn hay không
Anh sợ quyết định trong lúc xúc động nhất thời cuối cùng sẽ gây tổn thương cho em, nên mới nói những câu như thế.”
Anh nắm chặt lấy tay cô và hỏi: “Hạ Chí, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”
Ha Chỉ thổn thức không thôi
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghi ngờ sự đanh đá và vô lý của Phùng Tinh Tinh, chỉ coi như thói quen cư xử với người khác lúc bình thường
Hôm nay, cô thật sự trở thành người bị hại.
“Cậu thấy bình thường mình đều đối đầu với cô ta, mấy người đó đều cho rằng nếu như ai đó trở mặt với Phùng Tinh Tinh, người đầu tiên chắc chắn là mình
Hế, mình làm ngược lại, sao phải đánh nhau với loại người này? Cô ta không có tố chất không có đạo đức là chuyện của cô ta, đánh cô ta làm bẩn tay mình
Nhưng nếu cô ta dám đánh mình, chắc chắn mình sẽ không bỏ qua cho cô ta
Cậu cũng thật là, sao bị đánh cũng2không biết đánh trả lại?”
Hạ Chỉ nói: “Mình muốn đánh lại đó chứ, nhưng Lý Hiểu Mai đã lao tới rồi.”
“Ha ha, có lẽ Hiểu Mai cũng chờ xem chuyện cười của cô ta
Ôi trời đất ơi, sao mình càng nghĩ đến chuyện này là càng buồn cười thế: Ôi ôi, chúng ta mau về phòng VIP thôi, Hiểu Mai chắc chắn đang kể tỉ mỉ rồi.” “...” Hạ Chí lúng túng nói
“Mình không đi đâu
Cậu lấy túi và áo khoác giùm mình ra nhé, mình về trước.” Mặc dù Phùng Tinh Tinh cố tình gây sự trước, nhưng cô không làm được những chuyện bỏ đá xuống giếng
“Haiz, biết da mặt cậu mỏng mà
Cậu là người bị hại, không sao đâu.” “Mình vẫn nên không vào thì hơn.”
“Được được, vậy cậu chờ mình ở sảnh lớn8của khách sạn, mình đem ra cho cậu.”
Thế là Hạ Chỉ ra sảnh lớn, Đường Tự Điểm quay lại phòng VIP
Đúng như cô ấy nói, Lý Hiểu Mai đang kể lại mọi chuyện vừa rồi một cách kĩ càng ở bên trong, mà những chuyện này hoàn toàn khớp với phẩm chất và tác phong của Phùng Tinh Tinh.
Trong phòng VIP, Nguyễn Tân như đang ngồi trên bàn chông, mặc dù anh không tham gia, nhưng anh lại là nguồn cơn khiến Phùng Tinh Tinh gây sự
Hơn nữa việc này còn liên quan đến chuyện tình cảm riêng tư của anh, anh thật sự ngồi không yên.
“Dương tổng, tối về trước
Chuyện này..
tốt xấu gì anh cũng khống chế một chút biết chưa?”
Ai nói đàn ông không thích nghe hóng hớt, Dương Thâm nghe đến mê mẩn dây9thối
“Ha ha, được, cậu về trước đi
Cậu yên tâm, hình tượng anh minh của cậu không bị làm hỏng được đâu.”
“...” Hoàn toàn không có cách nào nán lại
Nguyễn Tấn lắc đầu, nhân dịp mọi người không để ý, lẳng lặng trốn đi.
Khi anh đi ra cửa, Đường Tư Điềm bỗng nhiên xông tới gọi anh, “Nguyễn tổng, anh muốn về sao?” Nguyễn Tấn thật sự xấu hổ, thấp giọng nói: “Ừ.” “Hạ Chỉ cũng muốn về, hay là anh mang đổ của cô ấy ra ngoài giúp nhé, cảm ơn anh.” “Được.” Dù sao cũng đúng lúc anh muốn tìm cô
Anh đã xấu hổ đến vậy, chắc chắn cô còn hơn thế
Đường Tư Điềm không nghĩ ngợi nhiều, lại tiến đến chỗ Lý Hiểu Mai, “Cái gì, cái gì? Hạ Chỉ nói cái gì?” Lý Hiểu2Mai nhìn gương mặt sầm sì của Điền Lệ, cô ta chỉ nói: “Ha ha, Hạ Chí là bánh bao, chẳng nói gì cả
Có lẽ là xem thường việc tranh cãi với Phùng Tinh Tinh
Phùng Tinh Tinh thật sự là ăn hiếp người quá đáng.” Lý Hiểu Mai cũng là người thông minh
Nếu thật sự nói đúng nguyên văn, cô ta và Hạ Chỉ đều sẽ không ở lại công ty được nữa
Không thể bóc mẽ quản lý tiền trước mặt sếp lớn được
Cho nên cô ta nhảy cóc qua đoạn Mã Lực, dù sao cũng không ảnh hưởng đến diễn tiến của cốt truyện
Thật ra, Điển Lệ cảm thấy không vui mấy, Phùng Tinh Tinh là học trò cưng của chị ta mà
Nhưng thấy Dương tổng cũng không ngăn cản mà còn nghe đến hăng say,2chị ta cũng không dám nói gì
Hạ Chí đứng chờ ở sảnh lớn của khách sạn
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, điều khiển có kích động nhất không phải là bị Phùng Tinh Tinh đánh, mà là những lời Phùng Tinh Tinh đã nói
Phùng Tinh Tinh giống Dương tổng, đểu cảm thầy Nguyễn Tấn thích cô
Trong đầu cô rất lộn xộn, bởi vì chính cô cũng cảm thấy như vậy.
Đôi lúc chuyện tình cảm không cần nói ra bằng lời, một ánh mắt, một động tác cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó.
Nhưng mà, lời anh nói ra gây tổn thương người khác biết bao nhiêu
Lúc cô cho anh biết tình cảm của mình, anh lại nói anh vốn định giới thiệu Chu Hạo Lâm cho cô, anh nói anh muốn cô quý trọng người trước mắt.
Lời anh nói chẳng thể rõ ràng hơn, là đang từ chối cô.
Như vậy, cô còn có thể nói gì nữa? Cô còn có thể nghĩ như thế nào? Trải qua mấy ngày nay, ở cạnh nhau, trao đổi với nhau, nhiều khi cô cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với cô, cô cũng cảm thấy trong lòng anh có cô
Nhưng mỗi lần nhớ đến lời anh, cô lại tự cảnh cáo mình đây chỉ là mình cô đơn phương thôi
Dương tổng nói như vậy, Phùng Tinh Tinh cũng nói như vậy
Một người là bạn thân của anh, một người là người theo đuổi anh
Nếu như cảm giác của cô chỉ là ảo giác, vậy còn bọn họ thì sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng đang đùa cô sao?
Sảnh lớn của khách sạn lạnh hơn so với phòng VIP nhiều, hơn nữa nhân viên ra vào mở cửa làm gió lạnh lùa vào càng lạnh hơn.
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác len khoác lên vai cô
Cô quay lại và ngẩn ngơ cả người
Giây phút này, Nguyễn Tấn có cùng tâm trạng với cô, anh nhìn gương mặt cô và nói: “Hơi sưng, nếu không thì tìm một cục đá chườm lạnh một chút?” Hạ Chí lắc đầu, không nói chuyện
“Mặc áo len vào đi, tôi đưa cô về.”
Hạ Chí im lặng mặc áo, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh
Nhưng cô sợ anh nói ra những câu làm cô tổn thương
Đi ra ngoài cửa càng lạnh hơn, hít vào thở ra là trước miệng và mũi đều phả ra sương trắng
Hai bên đường đã thay đổi hoàn toàn
Trên bụi cây hay trên cây đều treo đẩy đèn nê-ông bảy màu, có công nhân vẫn đang bận rộn, trên mỗi một ngọn đèn đường đều được treo lên một chuỗi đèn lồng màu đỏ,
Thoáng nhìn sang, ánh đèn đỏ sáng rực một khoảng đường, rất có hương vị năm mới.
“Chúng ta đi bộ đi, uống rượu nên không thể lái xe.” Nguyễn Tấn đề nghị
Hạ Chí nhẹ gật đầu, kéo áo len ôm chặt lấy bản thân
Khi đi đường, hai người đều im lặng, không ai chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này
Trên đường phố vẫn rất đông người, mỗi ngã tư đều có cảnh sát giao thông kiểm tra
Cuối năm nên kiểm tra nồng độ cồn khi điều khiển xe rất nghiêm khắc
Điện thoại di động của Hạ Chí bỗng vang lên
Cô lấy ra xem, là cuộc gọi từ mẹ nên cô nhanh chóng nghe máy, “Mẹ...” “Tiểu Chí, công ty nghỉ chưa?”
“Dạ rồi, hôm nay là ngày cuối nên đi ăn tất niên ạ.” “A, còn đang ăn hả? Vậy tối nay mẹ gọi lại sau.”
“Không, con chuẩn bị về nhà, trời lạnh quá nên giải tán sớm để về sớm.”
“Ừ, được mẹ chỉ hỏi thử xem ngày mai mấy giờ con về để ba con tiện đi đón.” “Ngày mai con dọn dẹp một chút, kiểu gì cũng phải đến buổi chiều
Nhất định con sẽ về kịp để ăn cơm tất niên, mẹ yên tâm.” “Ngày mai nhà ga chắc chắn rất đông, con cẩn thận một chút nhé
Con cầm cả quần áo bẩn và vỏ chăn về luôn.” “Không có quần áo bẩn, con đã giặt sạch từ trước.” Hạ Chí cố tình nói câu này rất lớn để Nguyễn Tấn nghe thấy, “Trời ơi, mẹ, cầm mấy thứ đó mang đi mang về phiền phức lắm, con sẽ tự giặt.” Nguyễn Tân không kìm được cười thành tiếng, nghĩ đến căn phòng lộn xộn của cô, thật sự là chưa thấy cô gái nào có căn phòng lộn xộn như vậy
“Còn còn ở bên cạnh đồng nghiệp và? Nam hả?” Hạ Chí quay đầu trừng mắt lườm Nguyễn Tấn, ra hiệu anh đừng lên tiếng, “Mẹ ơi, không có ạ, là người đi ngang qua.”
“Tiểu Chí, con phải tranh thủ đi đây
Cái cậu bạn bình thường lần trước tiến triển gì không?”
“Không có, không có!” Hạ Chí gấp đến mức giậm chân.
“Hừ, lần này ăn Tết, mẹ đã nói với dì, mợ và chị họ của con rồi, đã giữ lại tất cả mối tốt cho con, chỉ chờ con trở về xem mặt thôi.” “...” Hạ Chí đổi di động sang tai bên kia, lỡ đâu Nguyễn Tấn nghe thấy những lời này thì đúng là bị nhục to rồi
“Con nghe thấy không? Mẹ nói cho con biết, con chuẩn bị cẩn thận một chút
Qua năm là lớn thêm một tuổi nữa, năm nay rồi năm sau nữa, rất nhanh là đến ba mươi.”
Hạ Chỉ khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ đành trả lời đối phó: “Biết rồi ạ, con biết rồi
Mẹ, không nói nữa, có gì ngày mai hai mẹ con lại nói chuyện được không? Con còn ở ngoài đường mà.” “Được, con về nhà cẩn thận nhé, về đến nhà gửi tin nhắn cho mẹ.” “Dạ, vâng vâng vâng.” Cúp điện thoại di động, cô nhìn thấy Wechat đã có 37 tin nhắn chưa đọc, hơn nữa còn không ngừng tăng lên
Không cần đọc cô cũng biết đó là group của phụ nữ trong gia đình họ đang bắt đầu tâm sự.
Trong nhóm chat bạn bè thân thích này, cứ mỗi lần Tết nhất lễ lạc là sôi động nhất
Hầu hết thời gian cô chỉ xem mọi người nói chuyện phiếm, nhưng mỗi khi câu nói kia nổ ra, cô sẽ trở thành đối tượng công kích của nhóm phụ nữ
Lúc thì giới thiệu đối tượng, lúc thì hỏi thăm gần đây có hoa đào nào không, hơn nữa còn mở rộng quy mô, hoàn toàn không quan tâm trong nhóm còn có mẹ của cô.
Vậy nên cô không dám ló đầu lên bậy bạ, chỉ lặn cho sâu
Cô bỏ điện thoại di động vào trong túi, chỉ gọi điện thoại một lúc mà ngón tay đã đông cứng lại
Nguyễn Tân nói: “Mẹ cô lại hồi à?” “À..
Đúng vậy, bà ấy luôn lo lắng tôi không lấy được chồng.” Nguyễn Tấn cười càng vui vẻ hơn, “Ý tôi là, mẹ cô hối cô về nhà à?” “...” Hạ Chí cúi gằm đầu, đỏ rần mặt, may mắn giờ là buổi tối, không thì lại bị làm trò cười, “Anh cười cái gì, điều này rất buồn cười hả?” Cô rầu rĩ hỏi
Nguyễn Tấn ngừng cười và nghiêm túc trở lại, anh nói: “Thật ra tôi vẫn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với cô, nhưng mấy ngày nay bận quá
Cô cũng không cho tôi cơ hội, cô luôn trốn tránh tôi.” Hạ Chí không vui khi nghe thấy câu này, cô hỏi thẳng: “Vậy chẳng lẽ mỗi ngày anh muốn tôi ở trước mặt anh chờ anh mở miệng vàng lời ngọc à?” Nguyễn Tấn thấy cô tức giận thì thở dài và nói: “Tôi biết lý do cô tức giận
Chuyện này là do tôi không đúng, cô giận cũng là lẽ đương nhiên.” “Cái gì, tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Hạ Chỉ cảm thấy ấm ức, ý anh là gì? Nói chuyện chỉ nói bảy phần, còn giữ ba phần lại cho người ta đoán, cô ghét nhất kiểu này
Đang nói chuyện thì đi đến ngã tư Hạ Chí cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra mình đã tới ngã tư rồi
“Ấy...” Nguyễn Tân nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay cô, “Đèn đỏ kia, cô đi cái gì mà đi?” Kéo lại rồi anh lại không muốn thả ra
Anh kéo cô trở lại bên cạnh mình, hai người sóng vai đứng chờ đèn đỏ cùng nhau
Tim Hạ Chí đập rộn lên, cô bực bội, rút tay ra khỏi túi áo và hất mạnh cánh tay
Nhưng không ngờ Nguyễn Tân nhân cơ hội này cầm luôn bàn tay của cô, cô làm thế nào cũng không giật ra được
“Anh có ý gì?”
Nguyễn Tấn mỉm cười, “Là ý này.” Hơi lưu manh, cũng hơi xấu hổ
Hạ Chỉ bĩu môi, quay đầu sang một bên không nhìn anh, “Còn không buông tay ra tôi sẽ kêu lên đấy, đằng trước đều là cảnh sát.”
Nguyễn Tấn nói thẳng: “Lần trước anh nói muốn giới thiệu Chu Hạo Lâm cho em quen biết là trái với lòng
Lúc ấy tình hình rất phức tạp, anh không chắc chắn bản thân có thể cho em hạnh phúc như em mong muốn hay không
Anh sợ quyết định trong lúc xúc động nhất thời cuối cùng sẽ gây tổn thương cho em, nên mới nói những câu như thế.”
Anh nắm chặt lấy tay cô và hỏi: “Hạ Chí, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”
Tác giả :
Ngư Ca