Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 379: Em gái không nghe lời
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ, anh và chị dâu đã đi kiểm tra chưa?”
Hạng Linh gật đầu, “Kiểm tra mấy bệnh viện rồi, là vấn đề của chị dâu con, anh con bình thường.”
“Có chữa được không?” “Vẫn đang uống thuốc đông y, thật sự không được thì thụ tinh ống nghiệm. Haiz, dù sao mẹ cũng không nói được gì trước mặt bọn nó, bọn nó sinh thì mẹ chăm giúp, không sinh thì mẹ cũng chẳng nói gì? Kiều Tâm Duy cầm tay mẹ an ủi, “Mẹ yên tâm, anh và chị dâu đều còn trẻ, sẽ có con thôi.” “Tâm Duy, chỉ với con mẹ mới nói mấy lời thật lòng. Chuyện sinh con đó, nhà họ Dương còn sốt ruột hơn nhà mình nhiều, cho nên mẹ cũng chẳng lo lắng gì. Nhà họ nhiều tiền, có rất nhiều con2đường và biện pháp. Mẹ quan tâm con và cháu ngoại của mẹ hơn, các con mới là người thân máu mủ với mẹ, người thân nhất của mẹ. Con muốn ăn gì thì cứ việc nói với mẹ.” Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Dì giúp việc nấu ăn đều rất ngon nhưng con vẫn muốn nôn.” Hạng Linh: “Trước kia mẹ mang thai con cũng thế, ăn gì nôn đấy, nhưng không ăn không được. Khi đó ba con cho mẹ ăn củ cải ngâm chua ngọt, miễn cưỡng có thể ăn được một ít.” “Củ cải ngâm chua ngọt?” Kiều Tâm Duy vừa nghe đã thèm, nước miếng cũng chảy ra.
“Đúng thế, muốn ăn không?”
“Muốn ạ.” “Được, về nhà mẹ mua ít củ cải rồi ngâm, xong sẽ đem qua cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Con bé ngốc, con là8con gái của mẹ, cảm ơn mẹ làm gì?”
Kiều Tâm Duy ôm mẹ, cho dù cô lớn cỡ nào, sinh bao nhiêu con thì cô vẫn là áo bông nhỏ của mẹ. Hạng Linh vỗ lưng cô, quan tâm hỏi: “Bây giờ mẹ chồng con đối xử với con có tốt không?”
“Bây giờ bà ấy đối với con rất tốt. Mẹ không biết đâu, mẹ chồng còn tự tay bóc vỏ tôm cho con ăn đấy. Con ăn mà thấy như đang phạm tội, mẹ có hiểu được không?”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, lâu ngày mới biết lòng người, chỉ cần con đối xử tốt với bà ấy thì chắc chắn bà ấy cũng tốt với con thôi.” “Dạ, con cũng nghĩ thế, mặc dù mẹ chồng thay đổi thái độ là vì con mang thai, nhưng con không6để bụng. Dù gì cũng là đối tốt với con mà.” “Con có thể nghĩ như vậy thể là được rồi.” Chạng vạng đi làm về, Giang Hạo vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Kiều Tâm Duy nôn ọe. Dì giúp việc và Hi Bảo ở bên cạnh, một người đưa khăn giấy, một người bưng nước, nhưng đều thấy thương mà không giúp được gì. “Ba về rồi. Ba ơi, mẹ đáng thương quá...Hi Bảo sắp khóc, sao em gái lại hành hạ mẹ thế chứ? Em gái không ngoan chút nào cả. Giang Hạo chạy tới đỡ lấy cô, anh chỉ có thể nhìn cô khó chịu mà không giúp được gì, “Ăn gì mà nôn thành như thế?” Dì giúp việc nói, “Chỉ ăn một miếng cháo trắng, vẫn chưa ăn đồ ăn kèm mà đã3nôn ra rồi.” Giang Hạo đau lòng không thôi, nhìn vợ yếu ớt mà vừa bất đắc dĩ vừa tự trách, “Nào, anh đỡ em ngồi xuống một lát.” Kiều Tâm Duy ngồi phịch xuống ghế sofa, uống nước xong mới cảm thấy thoải mái hơn một ít. “Mai anh xin nghỉ đi khám thai với em, hỏi bác sĩ thử xem.”
“Không sao, đợi thai nhi lớn hơn một chút sẽ ổn thôi... Hi Bảo, mọi người đi ăn cơm trước đi, lát nữa em sẽ ăn, dì Hoàng, mọi người đi ăn đi.”
Giang Hạo biết phụ nữ mang thai rất vất vả nhưng không biết lại vất vả đến như thế. Anh chỉ cần nghĩ đến lúc cô mang thai Hi Bảo, một mình ở trong phòng thuê đơn sơ kia thì lại đau lòng lẫn tự trách. Lúc5ấy, rốt cuộc là làm sao cô có thể chịu nổi chứ?
Trong nhà có một cái cân điện tử, mỗi ngày đều cần để ghi chép lại cân nặng. Cân nặng của cô giảm hẳn trong mấy ngày nay. Bà bầu nhà người ta đều tăng cân, nhưng cô lại càng ngày càng sụt cân. Buổi tối nằm ở trên giường, Giang Hạo bỗng dưng nói, “Bà xã, kể cho anh lúc em mang thai Hi Bảo đi.”
“Kể chuyện lúc ấy làm gì, đều đã qua rồi.” “Em kể cho anh nghe chút đi mà, anh muốn biết.” “Muốn biết thật à?”. Giang Hạo nhìn vào mắt cô, kiên định gật đầu, “Ừ.” Kiều Tâm Duy nhớ lại một chút, cô nghiêng người nằm bên cạnh anh, hít sâu và từ từ kể, “Khi đó hận là bản thân làm cao, lúc ly hôn sao không cầm tiền của anh chứ? Nếu như cầm tiền của anh thì em không cần vừa mang thai vừa phải làm việc. Lúc làm nhân viên quản lý sách báo, dọn sách cả ngày từ trên xuống dưới, vừa nặng vừa có mùi giấy mốc meo. Vì bụng không giấu được nữa nên mới bị cấp trên phát hiện. Cấp trên thương hại em nên không đuổi việc mà trái lại còn sắp xếp cho em công việc nhẹ nhàng hơn.”
“Sau đó bụng càng lúc càng lớn, ít nhiều có bác Tần giúp. Bà ấy giới thiệu một di chăm lúc ở cữ, dì ấy thấy em đáng thương nên lấy giá thấp nhất. Hết ở cữ em tự mình chăm con, dùng tiền tiết kiệm ở ngân hàng để kiên trì tiếp, may mà còn chút tiền đó trong ngân hàng.”
Bây giờ vừa nhớ lại vừa kể, Kiều Tâm Duy nói rất nhẹ nhàng như gió thoảng, phảng phất nỗi khổ năm xưa đều không phải là khổ. Giang Hạo càng thêm áy náy, anh truy hỏi, “Vậy lúc sinh thế nào?”.
“Sinh thường, ha ha, em không có nhiều tiền để sinh mổ. Em cũng không đi khám thai, không một lần nào. Vì em không có giấy khai sinh, đi khám thai cũng cần có tiền, giờ nghĩ lại em thấy khi đó em to gan thật. May mà Hi Bảo vẫn khỏe mạnh. Hôm sinh con là bác Tần đưa em đến bệnh viện. Đang ở nhà đột nhiên vỡ nước ối, em thật sự bị dọa sợ. Tới bệnh viện bác sĩ hỏi giấy chứng nhận gì em cũng không có, cả người nhà cũng không có nên họ không chịu nhận. Em cầu xin bà ấy, bác Tân cũng nói giúp vài lời, lúc này bác sĩ mới mềm lòng đồng ý.”
“Lúc sinh rất đau, bác sĩ bảo em không khám thai nên không thể biết được tình hình của bào thai. Nếu như trong nửa tiếng mà không sinh được thì phải chuyển sang mổ. Thế sao được, nếu sinh mổ thì em không còn tiền thuê người chăm ở cữ nữa. Sau đó em cắn răng kiên trì sinh thường, quá trình rất thuận lợi, nửa tiếng đã sinh. Thời gian đau thắt hơi dài nhưng lúc sinh ra xem như nhanh.”
“Bây giờ nhớ lại, thật ra con người đều bị chèn ép mà ra, hoàn cảnh càng khó khăn, việc càng bất khả thi thì càng có thể làm được. Khi đó một mình em nuôi Hi Bảo cũng qua được. Khi đó em chỉ nói cho mẹ em biết, lần nào gọi điện thoại bà cũng khóc. Khi đó em cảm thấy mình rất bất hiếu, nhưng không còn cách nào khác. Mỗi lần cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa thì em lại nhìn Hi Bảo. Chỉ cần thấy Hi Bảo là chẳng còn cảm thấy gì cả.” Giang Hạo ôm chặt cô, giọng khô khốc, “Xin lỗi.”
“Qua cả rồi, ngủ đi, em buồn ngủ.”
“Được, ngủ đi.”
“Mẹ, anh và chị dâu đã đi kiểm tra chưa?”
Hạng Linh gật đầu, “Kiểm tra mấy bệnh viện rồi, là vấn đề của chị dâu con, anh con bình thường.”
“Có chữa được không?” “Vẫn đang uống thuốc đông y, thật sự không được thì thụ tinh ống nghiệm. Haiz, dù sao mẹ cũng không nói được gì trước mặt bọn nó, bọn nó sinh thì mẹ chăm giúp, không sinh thì mẹ cũng chẳng nói gì? Kiều Tâm Duy cầm tay mẹ an ủi, “Mẹ yên tâm, anh và chị dâu đều còn trẻ, sẽ có con thôi.” “Tâm Duy, chỉ với con mẹ mới nói mấy lời thật lòng. Chuyện sinh con đó, nhà họ Dương còn sốt ruột hơn nhà mình nhiều, cho nên mẹ cũng chẳng lo lắng gì. Nhà họ nhiều tiền, có rất nhiều con2đường và biện pháp. Mẹ quan tâm con và cháu ngoại của mẹ hơn, các con mới là người thân máu mủ với mẹ, người thân nhất của mẹ. Con muốn ăn gì thì cứ việc nói với mẹ.” Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Dì giúp việc nấu ăn đều rất ngon nhưng con vẫn muốn nôn.” Hạng Linh: “Trước kia mẹ mang thai con cũng thế, ăn gì nôn đấy, nhưng không ăn không được. Khi đó ba con cho mẹ ăn củ cải ngâm chua ngọt, miễn cưỡng có thể ăn được một ít.” “Củ cải ngâm chua ngọt?” Kiều Tâm Duy vừa nghe đã thèm, nước miếng cũng chảy ra.
“Đúng thế, muốn ăn không?”
“Muốn ạ.” “Được, về nhà mẹ mua ít củ cải rồi ngâm, xong sẽ đem qua cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Con bé ngốc, con là8con gái của mẹ, cảm ơn mẹ làm gì?”
Kiều Tâm Duy ôm mẹ, cho dù cô lớn cỡ nào, sinh bao nhiêu con thì cô vẫn là áo bông nhỏ của mẹ. Hạng Linh vỗ lưng cô, quan tâm hỏi: “Bây giờ mẹ chồng con đối xử với con có tốt không?”
“Bây giờ bà ấy đối với con rất tốt. Mẹ không biết đâu, mẹ chồng còn tự tay bóc vỏ tôm cho con ăn đấy. Con ăn mà thấy như đang phạm tội, mẹ có hiểu được không?”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, lâu ngày mới biết lòng người, chỉ cần con đối xử tốt với bà ấy thì chắc chắn bà ấy cũng tốt với con thôi.” “Dạ, con cũng nghĩ thế, mặc dù mẹ chồng thay đổi thái độ là vì con mang thai, nhưng con không6để bụng. Dù gì cũng là đối tốt với con mà.” “Con có thể nghĩ như vậy thể là được rồi.” Chạng vạng đi làm về, Giang Hạo vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Kiều Tâm Duy nôn ọe. Dì giúp việc và Hi Bảo ở bên cạnh, một người đưa khăn giấy, một người bưng nước, nhưng đều thấy thương mà không giúp được gì. “Ba về rồi. Ba ơi, mẹ đáng thương quá...Hi Bảo sắp khóc, sao em gái lại hành hạ mẹ thế chứ? Em gái không ngoan chút nào cả. Giang Hạo chạy tới đỡ lấy cô, anh chỉ có thể nhìn cô khó chịu mà không giúp được gì, “Ăn gì mà nôn thành như thế?” Dì giúp việc nói, “Chỉ ăn một miếng cháo trắng, vẫn chưa ăn đồ ăn kèm mà đã3nôn ra rồi.” Giang Hạo đau lòng không thôi, nhìn vợ yếu ớt mà vừa bất đắc dĩ vừa tự trách, “Nào, anh đỡ em ngồi xuống một lát.” Kiều Tâm Duy ngồi phịch xuống ghế sofa, uống nước xong mới cảm thấy thoải mái hơn một ít. “Mai anh xin nghỉ đi khám thai với em, hỏi bác sĩ thử xem.”
“Không sao, đợi thai nhi lớn hơn một chút sẽ ổn thôi... Hi Bảo, mọi người đi ăn cơm trước đi, lát nữa em sẽ ăn, dì Hoàng, mọi người đi ăn đi.”
Giang Hạo biết phụ nữ mang thai rất vất vả nhưng không biết lại vất vả đến như thế. Anh chỉ cần nghĩ đến lúc cô mang thai Hi Bảo, một mình ở trong phòng thuê đơn sơ kia thì lại đau lòng lẫn tự trách. Lúc5ấy, rốt cuộc là làm sao cô có thể chịu nổi chứ?
Trong nhà có một cái cân điện tử, mỗi ngày đều cần để ghi chép lại cân nặng. Cân nặng của cô giảm hẳn trong mấy ngày nay. Bà bầu nhà người ta đều tăng cân, nhưng cô lại càng ngày càng sụt cân. Buổi tối nằm ở trên giường, Giang Hạo bỗng dưng nói, “Bà xã, kể cho anh lúc em mang thai Hi Bảo đi.”
“Kể chuyện lúc ấy làm gì, đều đã qua rồi.” “Em kể cho anh nghe chút đi mà, anh muốn biết.” “Muốn biết thật à?”. Giang Hạo nhìn vào mắt cô, kiên định gật đầu, “Ừ.” Kiều Tâm Duy nhớ lại một chút, cô nghiêng người nằm bên cạnh anh, hít sâu và từ từ kể, “Khi đó hận là bản thân làm cao, lúc ly hôn sao không cầm tiền của anh chứ? Nếu như cầm tiền của anh thì em không cần vừa mang thai vừa phải làm việc. Lúc làm nhân viên quản lý sách báo, dọn sách cả ngày từ trên xuống dưới, vừa nặng vừa có mùi giấy mốc meo. Vì bụng không giấu được nữa nên mới bị cấp trên phát hiện. Cấp trên thương hại em nên không đuổi việc mà trái lại còn sắp xếp cho em công việc nhẹ nhàng hơn.”
“Sau đó bụng càng lúc càng lớn, ít nhiều có bác Tần giúp. Bà ấy giới thiệu một di chăm lúc ở cữ, dì ấy thấy em đáng thương nên lấy giá thấp nhất. Hết ở cữ em tự mình chăm con, dùng tiền tiết kiệm ở ngân hàng để kiên trì tiếp, may mà còn chút tiền đó trong ngân hàng.”
Bây giờ vừa nhớ lại vừa kể, Kiều Tâm Duy nói rất nhẹ nhàng như gió thoảng, phảng phất nỗi khổ năm xưa đều không phải là khổ. Giang Hạo càng thêm áy náy, anh truy hỏi, “Vậy lúc sinh thế nào?”.
“Sinh thường, ha ha, em không có nhiều tiền để sinh mổ. Em cũng không đi khám thai, không một lần nào. Vì em không có giấy khai sinh, đi khám thai cũng cần có tiền, giờ nghĩ lại em thấy khi đó em to gan thật. May mà Hi Bảo vẫn khỏe mạnh. Hôm sinh con là bác Tần đưa em đến bệnh viện. Đang ở nhà đột nhiên vỡ nước ối, em thật sự bị dọa sợ. Tới bệnh viện bác sĩ hỏi giấy chứng nhận gì em cũng không có, cả người nhà cũng không có nên họ không chịu nhận. Em cầu xin bà ấy, bác Tân cũng nói giúp vài lời, lúc này bác sĩ mới mềm lòng đồng ý.”
“Lúc sinh rất đau, bác sĩ bảo em không khám thai nên không thể biết được tình hình của bào thai. Nếu như trong nửa tiếng mà không sinh được thì phải chuyển sang mổ. Thế sao được, nếu sinh mổ thì em không còn tiền thuê người chăm ở cữ nữa. Sau đó em cắn răng kiên trì sinh thường, quá trình rất thuận lợi, nửa tiếng đã sinh. Thời gian đau thắt hơi dài nhưng lúc sinh ra xem như nhanh.”
“Bây giờ nhớ lại, thật ra con người đều bị chèn ép mà ra, hoàn cảnh càng khó khăn, việc càng bất khả thi thì càng có thể làm được. Khi đó một mình em nuôi Hi Bảo cũng qua được. Khi đó em chỉ nói cho mẹ em biết, lần nào gọi điện thoại bà cũng khóc. Khi đó em cảm thấy mình rất bất hiếu, nhưng không còn cách nào khác. Mỗi lần cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa thì em lại nhìn Hi Bảo. Chỉ cần thấy Hi Bảo là chẳng còn cảm thấy gì cả.” Giang Hạo ôm chặt cô, giọng khô khốc, “Xin lỗi.”
“Qua cả rồi, ngủ đi, em buồn ngủ.”
“Được, ngủ đi.”
Tác giả :
Ngư Ca