Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 337
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Não còn ở dưới mắt cá chưa kéo lên đầu, trong khi đó Lý Thiền Vi lại cảm thấy rất ngượng ngùng. Chị bước đến đỡ Chu Tử Duệ, xấu hổ nói: “Chào anh Hạo, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, xin lỗi anh về chuyện lần trước.”
“Không sao, cô cũng có trách nhiệm của mình, sau này cô vợ ngốc nhà tôi còn phải nhờ cô chăm sóc.” “Ha ha, anh Hạo khách sáo quá, ngày mai mời một mình anh ăn cơm.” Chu Tử Duệ hứng chỉ nói xen vào. “Đúng đúng đúng, anh Hạo, ngày mai mời một mình anh uống rượu.”
Giang Hạo từ chối: “Ăn cơm có thể uống rượu thì thôi, nhà hai người không nóng ruột, nhà chúng tôi nóng ruột. Tôi2chuẩn bị mang thai đứa thứ hai nên phải trồng cây cẩm phá rừng. Ha ha ha ha.”
Ở trước mặt mọi người, nói những câu thể này thật sự ổn không cơ chứ? Kiều Tâm Duy len lén bóp sau lưng anh một cái. Giang Hạo còn nói: “Sau này có rất nhiều cơ hội ăn cơm, việc vui đáng để chúc mừng, nhưng uống mỗi ngày không tốt cho cơ thể.” “Vâng vâng vâng, anh Hạo nói đúng, trở về chắc chắn tôi sẽ nhắc nhở anh ấy.” Lý Thiến Vi đã có khuynh hướng làm cô vợ nhỏ, cả người Chu Tử Duệ đều dựa vào trên vai chị. Giang Hạo nói tạm biệt với mọi người lần nữa. “Chúng tôi đi trước, mọi người về8nhớ chú ý an toàn, hẹn gặp lại.” Kiều Tâm Duy vẫy tay tạm biệt mọi người, sau đó kéo Giang Hạo đi. Ra khỏi cửa kính của khách sạn, một tay Giang Hạo kéo cô ôm vào lòng, hai người ôm nhau ngồi vào trong chiếc xe ô tô dừng ở cửa ra vào đang được tài xế mở cửa.
Tất cả hình ảnh này đều xảy ra ngay trước mắt các đồng nghiệp. Phan Doanh Doanh cực kỳ hâm mộ. “Thì ra Kiều Tâm Duy thật sự là một bà chủ trẻ, xe riêng, tài xế, người giúp việc, còn có một ông chồng đẹp trai như vậy, grào, tại sao ông trời không ban cho tôi một người chứ?” Lý Thiền Vi quay đầu nói một2câu, “Làm việc cho tốt đi cô gái, đừng có cả ngày nghĩ mấy thứ không thực tế, duyên phận do trời định. Tất cả mọi người giải tán đi, bọn tôi đi về trước, ngày mai gặp.” Thầm Ngôn Thanh: “Tổ trưởng, ngày mai có thể đến trễ không?” Lý Thiền Vi: “Có thể, chỉ bị trừ tiền thưởng mà thôi.” Mọi người đều thổn thức, mà Hồng Thi nãy giờ vẫn không hăng hái lắm thì mặt mày tối tăm, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, buổi tối người đi trên đường cũng dần dần đông hơn, từng cặp tình nhân tay trong tay đi dạo phố. Chàng trai quan tâm sẽ nắm lấy tay của cô2gái nhét vào trong túi của mình để sưởi ấm, cô gái thẹn thùng đỏ mặt, luồn cúi đầu để chàng trai dắt đi.
Mùa xuân đến thật rồi. Xe ô tô đang chạy ổn định, nơi này cách nhà của họ không xa, mới mười phút là đến rồi.
Về đến nhà thì Hi Bảo đã ngủ. Cô giúp việc đang canh ở trong phòng. Cô giúp việc do chị Lý giới thiệu đến, tính cách trung thực, làm việc chịu khó. Kiều Tâm Duy: “Dì Hoàng, vất vả cho dì rồi, mau xuống đi, tài xế đang chờ dưới lầu để đưa dì về nhà.”
Dì Hoàng chợt thấy cảm động đến khó tả, bà nói: “Cảm ơn bà chủ, tôi làm bảo mẫu hai mươi năm nay, thường6xuyên có lúc phải tăng ca, đây là lần đầu được đưa về nhà.”
Kiều Tâm Duy cười nói: “Dì Hoàng đừng khách sáo, sau này đừng gọi bà chủ, cứ gọi tên đi.” “Như vậy sao được?” “Ha ha, cũng không phải xã hội cũ trước đây, bây giờ đang chú ý đến quyền bình đẳng. Giữa người và người đều bình đẳng, không phân biệt tầng lớp. Dì Hoàng, dì mau về nhà đi, hôm nay làm phiền dì.”
“Ôi chao, được rồi, vậy tôi đi đây.” Không nói gì thêm nữa, dì Hoàng sửa soạn lại đơn giản rồi đi luôn. Giang Hạo rót một ly nước ấm cho cô, nói: “Bà Giang à, mời uống nước.” Kiều Tâm Duy nhận ly nước, duỗi ngón tay chỉ vào ót của anh đẩy anh ra, “Anh đó, từ nhỏ nghe gọi là cậu chủ đến quen rồi, nhưng em không quen.” “Biết rồi, bà Giang, em nói rất đúng.”
Kiều Tâm Duy không muốn phản ứng với anh, uống nước xong rồi chuẩn bị đi tắm.
“Này, từ từ.”
“Làm gì?”
“Không vui ư?” Giang Hạo thử dò hỏi.
Kiều Tâm Duy lắc đầu.
“Còn nói không có, trên đường đi em không nói câu nào, sự im lặng của em bán đứng lòng em rồi.”
Kiều Tâm Duy cười nhẹ, cô không thể không khâm phục Giang Hạo, khả năng quan sát của anh luôn luôn tỉ mỉ như vậy, một ánh mắt một cái thở dài của cô, đều không chạy thoát khỏi ánh mắt của anh. Ở trước mặt anh, cô không giấu giếm được gì cả. Cô thở dài và nói: “A Nặc gọi điện thoại cho em, nói phải đóng cửa quán cà phê rời khỏi Đô Thành, cô ấy xin lỗi em, chỉ là... Cô ấy nói cô ấy chỉ xin lỗi vì những lời lẽ xúc động của mình, không phải xin lỗi vì chuyện đã yêu anh.”
“Vậy em nghĩ sao?” Kiều Tâm Duy lắc đầu. “Em không có bất cứ suy nghĩ gì, cô ấy đi khi nào, đi đâu, đều không nói với em... Giang Hạo, thật ra em...” Cô hít sâu một hơi, trong lòng vẫn rất khó chịu, “Thật ra em không trách cô ấy nhiều lắm. Cô ấy không phải Tôn Dung Tuyền, anh cũng không phải Kỷ Tiểu Hải. Trên thực tế chuyện này đầu nghiêm trọng như vậy, có phải không?” Giang Hạo đáp: “Nếu em có thể nghĩ như thế, điều đó thể hiện rõ là em nhìn thoáng được, người nhìn không thoáng là cô ấy. Không sao cả, dù cô ấy có đi hay không, sau này chúng ta cũng không qua lại với cô ấy nữa.”
Chọc đến đúng điểm rồi, đây mới là điều khiến Kiều Tâm Duy khó chịu. Đã bị câu nói đó của Giang Hạo phá vỡ, cô như có nơi để trút nỗi niềm. Cô nói: “Đúng vậy, là cô ấy không nhìn thoáng, điều em lo lắng chính là nó. Em sợ nhất là cô ấy ôm cảm xúc không tốt rời khỏi Đô Thành, cô ấy có thể không đi mà. Em biết là cô ấy thật lòng xin lỗi, em cũng biết cô ấy không có ý xấu, cô ấy càng không muốn gây tổn thương cho em, tại sao không thể không đi chứ?”
“Quán cà phê không thể mở ở đó, có thể tìm nơi khác mà, anh vẫn có thể giúp cô ấy như cũ, em cũng có thể giúp cô ấy. Cô ấy chắc chắn tưởng rằng chúng ta cố tình không cho cô ấy mở, cô ấy nghĩ như vậy, nhưng không dám xác nhận, không dám đối mặt, trốn tránh tất cả mọi thứ. Giang Hạo, trước đây cô ấy rời khỏi Đô Thành đến nơi khác vì bạn trai thời đại học, cuối cùng chật vật chạy trốn về đây để bắt đầu lại từ đầu, khi đó mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Nhưng bây giờ thì sao, đã sắp ba mươi, lại ra ngoài lang bạt có tốt không? Cô ấy đang yên ổn ở Đô Thành, sau này chúng ta không liên lạc và gặp mặt cô ấy là không có chuyện gì cả. Tại sao cô ấy phải đi? Cô ấy đi như thế này, giống như là em ép buộc cô ấy vậy...”
Thấy cô càng ngày càng kích động, Giang Hạo ôm chặt vai cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô và khuyên nhủ kiềm an ủi: “Tâm Duy, em vẫn tốt bụng quá, không nên lấy sai lầm của người khác áp đặt trên người mình, sống thế này sẽ làm em rất mệt mỏi.”
“Giang Hạo, cô ấy là bạn tốt nhất của em, so với bất kì ai, em đều hi vọng cô ấy có thể sống tốt. Bạn bè đích thực không phải là như vậy ư? Lúc anh khó khăn nhất không quấy rầy họ, lúc anh tốt đẹp nhất thì hi vọng họ cũng có thể sống tốt.” Giang Hạo cười, lấy câu nói của cô để an ủi cô: “Đúng vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc A Nặc khó khăn nhất, em cũng nói cô ấy là người kiêu ngạo, cô ấy không muốn để hình ảnh bản thân chật vật phóng to trước mặt bạn bè, nên cô ấy phải đi. Điều này giống với việc trước đây em trốn ở Lâm Châu, không liên lạc với ai. Cho cô ấy chút thời gian, kệ cô ấy đi, có lẽ như vậy sau này các em vẫn sẽ là bạn bè.”
“Nhưng mà em lo lắng cho cô ấy.” Giang Hạo hỏi lại: “Dựa trên sự hiểu biết của em với cô ấy, em cảm thấy cô ấy sẽ tự tử hay sao?” “Cô ấy sẽ không làm chuyện gây tổn thương đến bản thân, cô ấy rất trưởng thành.” Kiều Tâm Duy đáp chắc chắn.
Chính thể, không cần lo lắng cho cô ấy, cô ấy có tay có chân, mấy năm nay cũng kiểm không ít tiền, thật sự không cần lo lắng cho cô ấy đâu.” Nói xong, Giang Hạo lấy điện thoại di động ra, “Em xem đi, đây là tin nhắn cô ấy gửi cho anh, nói cảm ơn, nói xin lỗi, cũng nói tạm biệt. Quan trọng nhất chính là cô ấy sẽ trả tiền đúng hạn cho anh mỗi tháng, điều này nói lên rằng, không phải cô ấy ra ngoài để trốn tránh, cô ấy vẫn sẽ tích cực cố gắng phấn đấu kiếm tiền.”
Kiều Tâm Duy cầm điện thoại di động. A Nặc lời ít mà ý nhiều... Tôi muốn rời khỏi Đô Thành, hãy chăm sóc Tâm Duy thật tốt, tôi sẽ trả số tiền nợ còn lại theo thời hạn vào mỗi tháng như cũ, cảm ơn, và xin lỗi. Giây phút này, nước mắt Kiều Tâm Duy rơi như mưa, vì tình bạn nhiều năm nay, vì hiểu rõ người bạn của mình, cô đau đớn khóc thành tiếng.
Giang Hạo ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô an ủi: “Quỷ khóc nhè, đừng như đứa trẻ con, em cũng là mẹ của một đứa trẻ rồi đấy.”
Kiều Tâm Duy vừa khóc nức nở vừa nói: “Không cho Hi Bảo nhìn thấy, để em khóc xong là được rồi.”
“Được, em khóc đi, anh canh chừng giúp em.” “...” Có thể cho cô được khóc một trận ngon lành được không?!
***
Một hôm, đang giờ làm, Phan Doanh Doanh bỗng nhiên lén lút di chuyển qua bên cạnh Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn cô ta, còn tưởng cô ta lại có tài liệu gì đó làm không hết nên muốn nhờ cô làm giúp.
“Sao vậy?”
Phan Doanh Doanh mỉm cười và ngồi thụp xuống bên cạnh cái ghế của cô. “Ha ha, Tâm Duy, chuyện lần trước tôi nói với cô, cô nghe ngóng giúp tôi chưa?”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện của Nguyễn tổng bên Viễn Đại đó, cô quên rồi à? Chẳng có nghĩa khí gì cả” Khỉ gió, hóa ra là vì chuyện này, đúng là ngất.
Kiều Tâm Duy lúng túng nói: “Doanh Doanh, tôi có hỏi thăm chồng tôi, chồng tôi nói Nguyên tổng đã có người ở bên cạnh rồi.”
“Hả?!” Mặt mày Phan Doanh Doanh dâng lên nỗi thất vọng và khổ sở.
“Đúng vậy, có thật rồi, tôi còn nghĩ là cô chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, có khi là không nghiêm túc nên tôi mới không cố ý nói cho cô biết.” “Ai nói tôi không nghiêm túc, tôi không nghiêm túc chuyện nào hơn so với chuyện này đâu. Tâm Duy, bạn gái của Nguyễn tổng trông ra sao? Cô gặp chưa?” “Tôi chưa từng gặp.” Kiều Tâm Duy cố tình bắt đầu tạo sự bí ẩn. “Thật ra tôi và Nguyễn tổng thật sự không thân, tôi cũng ngại hỏi chồng. Chồng tôi nói bên cạnh anh ấy đã có người rồi, cũng không biết là bạn gái hay vợ.” Phan Doanh Doanh ngồi phịch xuống đất. “Hả? Vợ à?! Hu hu hu, vậy tôi thật sự chẳng có một chút hi vọng nào rồi.”
Kiều Tâm Duy cảm thấy dở khóc dở cười, vội vàng kéo cô ta lên, “Doanh Doanh, cô mau đứng dậy, dưới đất lạnh lắm. Thật ra người giống như Nguyễn tổng, chỉ nghĩ cũng biết là anh ấy chắc chắn không còn độc thân chứ. Cái gì mà
một trong mười người độc thân có tiền có thể đẹp trai phong độ hiểm có ở thủ đô, đều là lời đồn bậy.” Phan Doanh Doanh nói: “Được rồi, tôi vẫn nên về làm việc cho đàng hoàng thôi...” Đi được một đoạn, cô ta lại quành lại, dựa vào bàn làm việc, nhỏ giọng dặn dò, “Tâm Duy, vậy cô giới thiệu người bạn nào còn độc thân của chồng cô cho tôi đi, tuổi tác không thành vấn đề, tình chị em tình chú cháu tôi đều chấp nhận hết. Làm ơn, làm ơn đi!”
“ặc ha ha, cái này...” “Làm ơn, làm ơn đi mà!”
“Được, vậy để tôi về hỏi chồng tôi xem.”
“Cảm ơn, Tấm Duy cô tốt nhất, bữa trưa mời cô ăn đùi gà.”
Não còn ở dưới mắt cá chưa kéo lên đầu, trong khi đó Lý Thiền Vi lại cảm thấy rất ngượng ngùng. Chị bước đến đỡ Chu Tử Duệ, xấu hổ nói: “Chào anh Hạo, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, xin lỗi anh về chuyện lần trước.”
“Không sao, cô cũng có trách nhiệm của mình, sau này cô vợ ngốc nhà tôi còn phải nhờ cô chăm sóc.” “Ha ha, anh Hạo khách sáo quá, ngày mai mời một mình anh ăn cơm.” Chu Tử Duệ hứng chỉ nói xen vào. “Đúng đúng đúng, anh Hạo, ngày mai mời một mình anh uống rượu.”
Giang Hạo từ chối: “Ăn cơm có thể uống rượu thì thôi, nhà hai người không nóng ruột, nhà chúng tôi nóng ruột. Tôi2chuẩn bị mang thai đứa thứ hai nên phải trồng cây cẩm phá rừng. Ha ha ha ha.”
Ở trước mặt mọi người, nói những câu thể này thật sự ổn không cơ chứ? Kiều Tâm Duy len lén bóp sau lưng anh một cái. Giang Hạo còn nói: “Sau này có rất nhiều cơ hội ăn cơm, việc vui đáng để chúc mừng, nhưng uống mỗi ngày không tốt cho cơ thể.” “Vâng vâng vâng, anh Hạo nói đúng, trở về chắc chắn tôi sẽ nhắc nhở anh ấy.” Lý Thiến Vi đã có khuynh hướng làm cô vợ nhỏ, cả người Chu Tử Duệ đều dựa vào trên vai chị. Giang Hạo nói tạm biệt với mọi người lần nữa. “Chúng tôi đi trước, mọi người về8nhớ chú ý an toàn, hẹn gặp lại.” Kiều Tâm Duy vẫy tay tạm biệt mọi người, sau đó kéo Giang Hạo đi. Ra khỏi cửa kính của khách sạn, một tay Giang Hạo kéo cô ôm vào lòng, hai người ôm nhau ngồi vào trong chiếc xe ô tô dừng ở cửa ra vào đang được tài xế mở cửa.
Tất cả hình ảnh này đều xảy ra ngay trước mắt các đồng nghiệp. Phan Doanh Doanh cực kỳ hâm mộ. “Thì ra Kiều Tâm Duy thật sự là một bà chủ trẻ, xe riêng, tài xế, người giúp việc, còn có một ông chồng đẹp trai như vậy, grào, tại sao ông trời không ban cho tôi một người chứ?” Lý Thiền Vi quay đầu nói một2câu, “Làm việc cho tốt đi cô gái, đừng có cả ngày nghĩ mấy thứ không thực tế, duyên phận do trời định. Tất cả mọi người giải tán đi, bọn tôi đi về trước, ngày mai gặp.” Thầm Ngôn Thanh: “Tổ trưởng, ngày mai có thể đến trễ không?” Lý Thiền Vi: “Có thể, chỉ bị trừ tiền thưởng mà thôi.” Mọi người đều thổn thức, mà Hồng Thi nãy giờ vẫn không hăng hái lắm thì mặt mày tối tăm, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, buổi tối người đi trên đường cũng dần dần đông hơn, từng cặp tình nhân tay trong tay đi dạo phố. Chàng trai quan tâm sẽ nắm lấy tay của cô2gái nhét vào trong túi của mình để sưởi ấm, cô gái thẹn thùng đỏ mặt, luồn cúi đầu để chàng trai dắt đi.
Mùa xuân đến thật rồi. Xe ô tô đang chạy ổn định, nơi này cách nhà của họ không xa, mới mười phút là đến rồi.
Về đến nhà thì Hi Bảo đã ngủ. Cô giúp việc đang canh ở trong phòng. Cô giúp việc do chị Lý giới thiệu đến, tính cách trung thực, làm việc chịu khó. Kiều Tâm Duy: “Dì Hoàng, vất vả cho dì rồi, mau xuống đi, tài xế đang chờ dưới lầu để đưa dì về nhà.”
Dì Hoàng chợt thấy cảm động đến khó tả, bà nói: “Cảm ơn bà chủ, tôi làm bảo mẫu hai mươi năm nay, thường6xuyên có lúc phải tăng ca, đây là lần đầu được đưa về nhà.”
Kiều Tâm Duy cười nói: “Dì Hoàng đừng khách sáo, sau này đừng gọi bà chủ, cứ gọi tên đi.” “Như vậy sao được?” “Ha ha, cũng không phải xã hội cũ trước đây, bây giờ đang chú ý đến quyền bình đẳng. Giữa người và người đều bình đẳng, không phân biệt tầng lớp. Dì Hoàng, dì mau về nhà đi, hôm nay làm phiền dì.”
“Ôi chao, được rồi, vậy tôi đi đây.” Không nói gì thêm nữa, dì Hoàng sửa soạn lại đơn giản rồi đi luôn. Giang Hạo rót một ly nước ấm cho cô, nói: “Bà Giang à, mời uống nước.” Kiều Tâm Duy nhận ly nước, duỗi ngón tay chỉ vào ót của anh đẩy anh ra, “Anh đó, từ nhỏ nghe gọi là cậu chủ đến quen rồi, nhưng em không quen.” “Biết rồi, bà Giang, em nói rất đúng.”
Kiều Tâm Duy không muốn phản ứng với anh, uống nước xong rồi chuẩn bị đi tắm.
“Này, từ từ.”
“Làm gì?”
“Không vui ư?” Giang Hạo thử dò hỏi.
Kiều Tâm Duy lắc đầu.
“Còn nói không có, trên đường đi em không nói câu nào, sự im lặng của em bán đứng lòng em rồi.”
Kiều Tâm Duy cười nhẹ, cô không thể không khâm phục Giang Hạo, khả năng quan sát của anh luôn luôn tỉ mỉ như vậy, một ánh mắt một cái thở dài của cô, đều không chạy thoát khỏi ánh mắt của anh. Ở trước mặt anh, cô không giấu giếm được gì cả. Cô thở dài và nói: “A Nặc gọi điện thoại cho em, nói phải đóng cửa quán cà phê rời khỏi Đô Thành, cô ấy xin lỗi em, chỉ là... Cô ấy nói cô ấy chỉ xin lỗi vì những lời lẽ xúc động của mình, không phải xin lỗi vì chuyện đã yêu anh.”
“Vậy em nghĩ sao?” Kiều Tâm Duy lắc đầu. “Em không có bất cứ suy nghĩ gì, cô ấy đi khi nào, đi đâu, đều không nói với em... Giang Hạo, thật ra em...” Cô hít sâu một hơi, trong lòng vẫn rất khó chịu, “Thật ra em không trách cô ấy nhiều lắm. Cô ấy không phải Tôn Dung Tuyền, anh cũng không phải Kỷ Tiểu Hải. Trên thực tế chuyện này đầu nghiêm trọng như vậy, có phải không?” Giang Hạo đáp: “Nếu em có thể nghĩ như thế, điều đó thể hiện rõ là em nhìn thoáng được, người nhìn không thoáng là cô ấy. Không sao cả, dù cô ấy có đi hay không, sau này chúng ta cũng không qua lại với cô ấy nữa.”
Chọc đến đúng điểm rồi, đây mới là điều khiến Kiều Tâm Duy khó chịu. Đã bị câu nói đó của Giang Hạo phá vỡ, cô như có nơi để trút nỗi niềm. Cô nói: “Đúng vậy, là cô ấy không nhìn thoáng, điều em lo lắng chính là nó. Em sợ nhất là cô ấy ôm cảm xúc không tốt rời khỏi Đô Thành, cô ấy có thể không đi mà. Em biết là cô ấy thật lòng xin lỗi, em cũng biết cô ấy không có ý xấu, cô ấy càng không muốn gây tổn thương cho em, tại sao không thể không đi chứ?”
“Quán cà phê không thể mở ở đó, có thể tìm nơi khác mà, anh vẫn có thể giúp cô ấy như cũ, em cũng có thể giúp cô ấy. Cô ấy chắc chắn tưởng rằng chúng ta cố tình không cho cô ấy mở, cô ấy nghĩ như vậy, nhưng không dám xác nhận, không dám đối mặt, trốn tránh tất cả mọi thứ. Giang Hạo, trước đây cô ấy rời khỏi Đô Thành đến nơi khác vì bạn trai thời đại học, cuối cùng chật vật chạy trốn về đây để bắt đầu lại từ đầu, khi đó mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Nhưng bây giờ thì sao, đã sắp ba mươi, lại ra ngoài lang bạt có tốt không? Cô ấy đang yên ổn ở Đô Thành, sau này chúng ta không liên lạc và gặp mặt cô ấy là không có chuyện gì cả. Tại sao cô ấy phải đi? Cô ấy đi như thế này, giống như là em ép buộc cô ấy vậy...”
Thấy cô càng ngày càng kích động, Giang Hạo ôm chặt vai cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô và khuyên nhủ kiềm an ủi: “Tâm Duy, em vẫn tốt bụng quá, không nên lấy sai lầm của người khác áp đặt trên người mình, sống thế này sẽ làm em rất mệt mỏi.”
“Giang Hạo, cô ấy là bạn tốt nhất của em, so với bất kì ai, em đều hi vọng cô ấy có thể sống tốt. Bạn bè đích thực không phải là như vậy ư? Lúc anh khó khăn nhất không quấy rầy họ, lúc anh tốt đẹp nhất thì hi vọng họ cũng có thể sống tốt.” Giang Hạo cười, lấy câu nói của cô để an ủi cô: “Đúng vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc A Nặc khó khăn nhất, em cũng nói cô ấy là người kiêu ngạo, cô ấy không muốn để hình ảnh bản thân chật vật phóng to trước mặt bạn bè, nên cô ấy phải đi. Điều này giống với việc trước đây em trốn ở Lâm Châu, không liên lạc với ai. Cho cô ấy chút thời gian, kệ cô ấy đi, có lẽ như vậy sau này các em vẫn sẽ là bạn bè.”
“Nhưng mà em lo lắng cho cô ấy.” Giang Hạo hỏi lại: “Dựa trên sự hiểu biết của em với cô ấy, em cảm thấy cô ấy sẽ tự tử hay sao?” “Cô ấy sẽ không làm chuyện gây tổn thương đến bản thân, cô ấy rất trưởng thành.” Kiều Tâm Duy đáp chắc chắn.
Chính thể, không cần lo lắng cho cô ấy, cô ấy có tay có chân, mấy năm nay cũng kiểm không ít tiền, thật sự không cần lo lắng cho cô ấy đâu.” Nói xong, Giang Hạo lấy điện thoại di động ra, “Em xem đi, đây là tin nhắn cô ấy gửi cho anh, nói cảm ơn, nói xin lỗi, cũng nói tạm biệt. Quan trọng nhất chính là cô ấy sẽ trả tiền đúng hạn cho anh mỗi tháng, điều này nói lên rằng, không phải cô ấy ra ngoài để trốn tránh, cô ấy vẫn sẽ tích cực cố gắng phấn đấu kiếm tiền.”
Kiều Tâm Duy cầm điện thoại di động. A Nặc lời ít mà ý nhiều... Tôi muốn rời khỏi Đô Thành, hãy chăm sóc Tâm Duy thật tốt, tôi sẽ trả số tiền nợ còn lại theo thời hạn vào mỗi tháng như cũ, cảm ơn, và xin lỗi. Giây phút này, nước mắt Kiều Tâm Duy rơi như mưa, vì tình bạn nhiều năm nay, vì hiểu rõ người bạn của mình, cô đau đớn khóc thành tiếng.
Giang Hạo ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô an ủi: “Quỷ khóc nhè, đừng như đứa trẻ con, em cũng là mẹ của một đứa trẻ rồi đấy.”
Kiều Tâm Duy vừa khóc nức nở vừa nói: “Không cho Hi Bảo nhìn thấy, để em khóc xong là được rồi.”
“Được, em khóc đi, anh canh chừng giúp em.” “...” Có thể cho cô được khóc một trận ngon lành được không?!
***
Một hôm, đang giờ làm, Phan Doanh Doanh bỗng nhiên lén lút di chuyển qua bên cạnh Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn cô ta, còn tưởng cô ta lại có tài liệu gì đó làm không hết nên muốn nhờ cô làm giúp.
“Sao vậy?”
Phan Doanh Doanh mỉm cười và ngồi thụp xuống bên cạnh cái ghế của cô. “Ha ha, Tâm Duy, chuyện lần trước tôi nói với cô, cô nghe ngóng giúp tôi chưa?”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện của Nguyễn tổng bên Viễn Đại đó, cô quên rồi à? Chẳng có nghĩa khí gì cả” Khỉ gió, hóa ra là vì chuyện này, đúng là ngất.
Kiều Tâm Duy lúng túng nói: “Doanh Doanh, tôi có hỏi thăm chồng tôi, chồng tôi nói Nguyên tổng đã có người ở bên cạnh rồi.”
“Hả?!” Mặt mày Phan Doanh Doanh dâng lên nỗi thất vọng và khổ sở.
“Đúng vậy, có thật rồi, tôi còn nghĩ là cô chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, có khi là không nghiêm túc nên tôi mới không cố ý nói cho cô biết.” “Ai nói tôi không nghiêm túc, tôi không nghiêm túc chuyện nào hơn so với chuyện này đâu. Tâm Duy, bạn gái của Nguyễn tổng trông ra sao? Cô gặp chưa?” “Tôi chưa từng gặp.” Kiều Tâm Duy cố tình bắt đầu tạo sự bí ẩn. “Thật ra tôi và Nguyễn tổng thật sự không thân, tôi cũng ngại hỏi chồng. Chồng tôi nói bên cạnh anh ấy đã có người rồi, cũng không biết là bạn gái hay vợ.” Phan Doanh Doanh ngồi phịch xuống đất. “Hả? Vợ à?! Hu hu hu, vậy tôi thật sự chẳng có một chút hi vọng nào rồi.”
Kiều Tâm Duy cảm thấy dở khóc dở cười, vội vàng kéo cô ta lên, “Doanh Doanh, cô mau đứng dậy, dưới đất lạnh lắm. Thật ra người giống như Nguyễn tổng, chỉ nghĩ cũng biết là anh ấy chắc chắn không còn độc thân chứ. Cái gì mà
một trong mười người độc thân có tiền có thể đẹp trai phong độ hiểm có ở thủ đô, đều là lời đồn bậy.” Phan Doanh Doanh nói: “Được rồi, tôi vẫn nên về làm việc cho đàng hoàng thôi...” Đi được một đoạn, cô ta lại quành lại, dựa vào bàn làm việc, nhỏ giọng dặn dò, “Tâm Duy, vậy cô giới thiệu người bạn nào còn độc thân của chồng cô cho tôi đi, tuổi tác không thành vấn đề, tình chị em tình chú cháu tôi đều chấp nhận hết. Làm ơn, làm ơn đi!”
“ặc ha ha, cái này...” “Làm ơn, làm ơn đi mà!”
“Được, vậy để tôi về hỏi chồng tôi xem.”
“Cảm ơn, Tấm Duy cô tốt nhất, bữa trưa mời cô ăn đùi gà.”
Tác giả :
Ngư Ca