Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 252
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại Hi rất ngoan, suốt đường đi cũng không quấy khóc, phần lớn thời gian đều nằm im trong tã ngủ, khuôn mặt nhỏ hồng hào phồng lên cực kỳ đáng yêu. Như vậy cũng bớt gánh nặng cho Kiều Tâm Duy rất nhiều. Đến trước cửa nhà bà ngoại, vì là điểm du lịch, cửa ngoài sân được mở ra, du khách rất ít, tốp năm tốp ba không được mấy người. Kiều Tâm Duy đi qua đó, nhân viên bán vé đã đổi thành người khác, cô nói rõ mục đích mình đến đây, nhưng nhân viên chặn cô lại ngoài cửa. “Chị gái, tôi đúng là cháu ngoại của chủ nhân căn nhà này, tôi tới thăm bà ngoại mình, nếu chị không tin có thể hỏi thử những hàng xóm cách vách.”
Chị gái nói: “Căn nhà này không có người2già nào hết, vé vào cửa cũng chỉ mười đồng, cô không đến mức mười đồng cũng phảièra chứ?”
“Bà ngoại tôi ở trong nhà này mà, sao lại không có ai?”
“Cô gái, tôi vừa tới không lâu, theo tôi được biết nhà này thật sự không có ai ở, trước kia người nào ở tôi cũng không biết. Cô có vào hay không? Vào thì mua vé, không vào thì đi đi.” “...” Đây không phải là vấn đề mua vé hay không, vấn đề là bà ngoại cô đang ở đâu được không? Cô không có thời gian đôi co với nhân viên bán vé, nhanh chân ôm con sang nhà hàng nhỏ cách vách.
Nhà hàng nhỏ vẫn đang buôn bán, ông cụ trong quán vừa nhìn đã nhận ra cô, cô đi vào, ông chủ nói ngay: “Tâm Duy, cuối cùng cháu5cũng xuất hiện, con bé này rốt cuộc cháu đi đâu, mẹ cháu, cậu cháu, bà ngoại cháu tìm cháu lâu lắm.”
“Ông ơi, bà ngoại cháu đâu? Sao chị gái ở cửa kia lại nói bà ngoại cháu không có ở đây, bà dọn đi đâu rồi ạ?” Ông cụ thở dài nói: “Bà ngoại cháu ấy à, đã đi rồi.”
“.” Đầu óc của Kiều Tâm Duy trống rỗng, sợ nhất chính là cảm giác như thế này, trước đó cô đã nghĩ đến khả năng này rồi, chỉ là không dám nghĩ sâu, tìm rất nhiều lý do cho việc số điện thoại của bà ngoại bị hủy. Vậy là xong, điều đáng sợ nhất trong lòng cô đã được chứng thực, trái tim cô đau đớn như bị bóp nghẹt. Trong hẻm nhỏ sâu thẳm yên tĩnh, hơi lạnh lẽo, Kiều Tâm6Duy ôm con trai đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, giày nện lên phiến đá xanh vang lên tiếng “lộp cộp”, bước chân hơi hỗn loạn, giống như lòng cô giờ phút này.
Theo như lời ông cụ, đầu năm sau khi cô rời khỏi không lâu, Hạng Linh đã tìm tới, kể lại hết cho bà ngoại chuyện cô ly hôn với Giang Hạo, và cả lý do ly hôn, bà ngoại vừa đau lòng cho cô lại vừa tự trách bản thân không chú ý đến cô. Bởi vì tự trách, bà ngoại vốn đã không khỏe, giờ người càng không gượng dậy nối, không bao lâu là xuôi tay.
Đoạn đường hơn mười mét, cô vừa khóc lóc vừa đi hết, con trai đói bụng cũng gào khóc oa oa. Đầu năm từ giã bà ngoại, lại quay về, không ngờ5đã là âm dương cách biệt, ai mà biết được lần đó sẽ là lần cuối cùng được gặp mặt bà ngoại.
Hốt hoảng đi đến bến xe, hốt hoảng ngồi lên xe bus, hốt hoảng cho con bú sữa, con trai bú no lại ngủ, cố vẫn ngồi ở đó khóc, nước mắt làm thế nào cũng không ngăn được.
Sau khi trở về, thu xếp xong cho con, cô nín nhịn đau buồn gọi điện thoại cho Hạng Linh.
“Alo, mẹ, là con...”
Hạng Linh vừa nghe được, lập tức bật khóc trong điện thoại: “Tâm Duy, con đi đâu vậy, sao giờ con mới tìm mẹ, để mẹ lo lắng gần chết.”
“Mẹ, con xin lỗi, là con bất hiếu, là con không hiểu chuyện, hại mọi người lo lắng...” Những lời này cũng là lời cô muốn nói với bà ngoại; “Mẹ, con đến nhà3bà ngoại, biết bà ngoại đã qua đời, con có lỗi với bà ngoại...”
“Con ngốc ơi, chúng ta sẽ không trách con, mọi người chỉ hy vọng con về nhà, bây giờ con ở đâu thế?”
“Mẹ, bây giờ con rất tốt, mẹ yên tâm đi.”
Hạng Linh khóc lóc nói: “Giai Giai đã kể với cả nhà rồi, con bé cũng rất hối hận vì đã nói những lời không nên nói với con, con trở về đi, đi đến đâu cũng không tốt bằng ở trong nhà của mình mà.” “Chuyện này không liên quan đến chị dâu, mẹ bảo chị ấy đừng tự trách.” “Mẹ biết, con đang trốn tránh Giang Hạo đúng không?” Kiều Tâm Duy không đáp, khi lại nghe thấy cái tên này, lòng cô vẫn như như bị dao cắt.
“Con không nói chính là cam chịu, Tâm Duy à, Giang Hạo đã tới nhà vài lần, đều bị mẹ đuổi đi, nó đối xử với con như vậy, chắc chắn mẹ sẽ không trưng sắc mặt tốt cho nó thấy. Con về đi, sau này chúng ta và nhà họ Giang sẽ không có một chút quan hệ nào nữa, con trốn tránh nó rối khiến mình vất vả làm gì?”
“Mẹ, con có chỗ khó xử của con, bây giờ con sống khá tốt, mẹ đừng lo lắng cho con.” “Vậy khi nào con trở về đây?”
Kiều Tâm Duy lặng thinh, ít nhất là một hai năm, cô không thể trở về, trở về rồi thì con phải làm sao, nếu Giang Hạo mà biết, có khi nào sẽ tranh với cô hay không? Có lẽ Giang Hạo sẽ không thể, nhưng chắc chắn nhà họ Giang sẽ làm thế.
Hạng Linh tận tình khuyên bảo: “Tâm Duy à, mẹ biết những năm gần đây con ở nhà họ Cảnh chịu nhiều uất ức, mẹ không có khả năng gì, không bảo bọc được cho con, nhưng mặc kệ nói thế nào, mẹ con chúng ta đều có thể ở bên nhau không phải sao? Giờ anh con đã kết hôn, không còn ở trong nhà nữa, con trở về đi, không cần lo đến miệng lưỡi của cô con và những thân thích khác, trở về đi, nhé!”
Kiều Tâm Duy khóc càng to hơn, nuôi con mới biết ơn ba mẹ, cô hối hận không thôi vì trước kia đã oán trách mẹ rất nhiều.
Cô không đành lòng để mẹ lại vì mình mà nhọc lòng, vì thế, cô chỉ có thể kiếm cớ nói: “Mẹ, bây giờ công việc của con cũng không buông ra được, con muốn tự xông xáo bên ngoài một lần, con có tay có chân không chết đói được, mọi người yên tâm đi.” Hạng Linh thở dài nói: “Con đó, vẫn cứng đầu như vậy, chuyện con đã quyết định, mười con trâu khỏe cũng không kéo lại được.” “Mẹ, còn một việc nữa, nếu Giang Hạo tới tìm, đừng nói cho anh ta biết con có liên hệ với mẹ, được không ạ?”
“Ừ được, nó làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi tìm con, mẹ cũng không hiểu được nó, mẹ sẽ không cho nó cơ hội làm tổn thương con nữa đâu.” “Cũng đừng nói với ba và anh, đỡ cho chị dâu suy nghĩ nhiều, con không muốn anh và chị dâu vì con mà cãi nhau mất vui.”
Hạng Linh thở dài, ngẫm lại cũng đúng, mỗi lần Cảnh Thượng về nhà đều sẽ ở trong phòng ngẩn người chốc lát, người khác không biết, người làm mẹ như bà biết, Cảnh Thượng vẫn chưa quên được Tâm Duy: “Được, mẹ đồng ý với con, ai cũng không nói.”
Lúc này, bé con ngủ trên giường có dấu hiệu muốn tỉnh lại, tay chân nhỏ xíu đã bắt đầu động đậy. Kiều Tâm Duy nói: “Mẹ, đây là số điện thoại của con, mẹ có việc gì có thể gọi điện thoại cho con, chỗ con còn có chút việc, phải cúp máy trước.”
“Ừ, được, Tâm Duy à, một mình ở bên ngoài phải giữ gìn sức khỏe, mặc nhiều quần áo vào nhé.” “Vâng, mẹ, mẹ cũng chú ý giữ gìn sức khỏe.” Một cuộc điện thoại cũng không thể giảm bớt nỗi đau mất đi người thân nhất trong lòng cô, nhưng ít ra có thể cho mẹ biết cô đang rất ổn, để mẹ bớt lo lắng đi một ít, như vậy, cô cũng yên tâm hơn. Năm mới đầu tiên ở bên ngoài, bác Tần đã đi Tân Thành ăn Tết với con cháu, cô và con trai ở nhà. Lần đầu tiên cô tự mình làm vằn thắn, trước kia thấy Giang Hạo tùy ý nắn bóp là ra, vào tay cô lại làm cho nát bét, cả mì sợi làm cả nửa ngày cũng không thành hình, cuối cùng cô tự nấu cho mình một bát bánh canh.
Đêm Giao thừa, tiếng pháo nổ vang bên ngoài, cô ôm con đứng bên cửa sổ xem pháo hoa, con trai chỉ mới ba tháng, nhìn pháo hoa sáng ngời bên ngoài, thằng bé mở to mắt nhìn, tròng mắt đen bóng vừa sáng vừa có thần. Con trai càng ngày càng lớn lên, hay ăn chóng lớn, dần dần, bé sẽ biết cười, biết lật, biết ngồi, biết đứng, biết ê a nói chuyện. Cho dù cô có mệt mỏi khổ sở bao nhiêu, chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên của con, cô cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, cùng với việc con lớn lên từng ngày, người mẹ trẻ như cô đây cũng trưởng thành từng ngày. Thời gian làm việc của cô không dài, dành dụm được không nhiều lắm, con còn quá nhỏ nên cô không thể tách ra đi làm được, bây giờ ngẫm lại rất hối hận lòng tự trọng thanh cao của mình trước kia, cô nên lấy một ít tiền của Giang Hạo mới đúng. Đối với bản thân, cô có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, cố gắng để lại những thứ tốt nhất cho con, bây giờ con còn nhỏ, chi tiêu không nhiều, chờ khi con đi nhà trẻ, chi tiêu sẽ lớn hơn ngay.
Tiết kiệm cũng có hạn, chỉ có thể tăng nguồn thu.
Cô lên mạng liên hệ giáo sư hồi Đại học, nhờ giáo sư giới thiệu, cô viết kế hoạch cho một vài công ty nhỏ, viết một phần kế hoạch nhận một khoản tiền. Từng được rèn luyện ở công ty lớn, cũng từng tham gia thực hiện dự án lớn, bây giờ viết dự án cho công ty nhỏ, đối với cô mà nói lại dễ như trở bàn tay. Trên cơ bản, kế hoạch do cô viết ra làm khách hàng rất hài lòng, khách hàng hài lòng, dự án cho cô cũng nhiều lên.
Ngoại trừ cái đó ra, cô cũng sẽ viết vài thứ gửi cho mấy tờ tạp chí kiếm tiền nhuận bút, tính tiền theo số lượng bản thảo được chọn, một bản thảo nhận một khoản tiền nhuận bút, cũng có cái bị trả về, nhưng cô không ngại bị trả về, lại tiếp tục vùi đầu viết tiếp.
Cứ như vậy, cô vừa có thể kiểm phí sinh hoạt, vừa có thể chăm sóc con trai, một công đôi việc.
Thời gian qua nhanh như bay, nháy mắt đã ba năm, Tại Hi từ đứa bé trong tã lót đã lớn thành một cậu nhóc biết ăn nói. Bé Tại Hi là sự kết hợp của Giang Hạo và Kiều Tâm Duy, ngũ quan khá giống Kiều Tâm Duy, đặc biệt là đôi mắt và miệng, đều tròn tròn, gương mặt và những đường nét lớn trên người thì giống Giang Hạo, bé mới ba tuổi nhưng đã cao bằng với đứa trẻ bốn tuổi dưới lầu.
Thể lực của Tại Hi cũng rất đáng kinh ngạc, bé có thể nhảy nhót từ sáng sớm đến chiều muộn, mỗi lần Kiều Tâm Duy dẫn bé đi công viên chơi, người chơi là bé, nhưng mệt muốn chết đều là chính cô.
Một buổi tối, tắm rửa xong, bé Tại Hi lại chơi với cái rốn của mình, Kiều Tâm Duy nhìn thấy thì vội vàng ngăn lại: “Con ngoan, không thể chơi rốn bậy bạ được, sẽ bị bệnh.”
Hứng thú của bé Tại Hi đối với cái rốn không giảm, bé hỏi: “Mẹ ơi, vì sao con lại có rốn?”
“Mỗi người đều có mà, mẹ cũng có nè.” Vì thế, Kiều Tâm Duy mới kể lại một cách đơn giản việc cuống rốn nối liền thai nhi và người mẹ, để con trai có thể hiểu được, cô cố gắng nói thật đơn giản: “Sau khi con chui ra khỏi bụng mẹ thì không cần đến cuống rốn nữa, bác sĩ mới cắt cuống rốn này đi, cũng thắt một cái nút, nút thắt này từ từ biến thành rốn.” Bé Tại Hi nghe cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng bé hỏi một cách tiếc nuối: “Vì sao bác sĩ không thắt nơ con bướm ạ? Vậy sẽ ngầu hơn nhiều.”
“...” Vấn đề này, rất khó hiểu đấy, mẹ thật sự không trả lời được.
Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất VIETWRITER.COM
Tại Hi rất ngoan, suốt đường đi cũng không quấy khóc, phần lớn thời gian đều nằm im trong tã ngủ, khuôn mặt nhỏ hồng hào phồng lên cực kỳ đáng yêu. Như vậy cũng bớt gánh nặng cho Kiều Tâm Duy rất nhiều. Đến trước cửa nhà bà ngoại, vì là điểm du lịch, cửa ngoài sân được mở ra, du khách rất ít, tốp năm tốp ba không được mấy người. Kiều Tâm Duy đi qua đó, nhân viên bán vé đã đổi thành người khác, cô nói rõ mục đích mình đến đây, nhưng nhân viên chặn cô lại ngoài cửa. “Chị gái, tôi đúng là cháu ngoại của chủ nhân căn nhà này, tôi tới thăm bà ngoại mình, nếu chị không tin có thể hỏi thử những hàng xóm cách vách.”
Chị gái nói: “Căn nhà này không có người2già nào hết, vé vào cửa cũng chỉ mười đồng, cô không đến mức mười đồng cũng phảièra chứ?”
“Bà ngoại tôi ở trong nhà này mà, sao lại không có ai?”
“Cô gái, tôi vừa tới không lâu, theo tôi được biết nhà này thật sự không có ai ở, trước kia người nào ở tôi cũng không biết. Cô có vào hay không? Vào thì mua vé, không vào thì đi đi.” “...” Đây không phải là vấn đề mua vé hay không, vấn đề là bà ngoại cô đang ở đâu được không? Cô không có thời gian đôi co với nhân viên bán vé, nhanh chân ôm con sang nhà hàng nhỏ cách vách.
Nhà hàng nhỏ vẫn đang buôn bán, ông cụ trong quán vừa nhìn đã nhận ra cô, cô đi vào, ông chủ nói ngay: “Tâm Duy, cuối cùng cháu5cũng xuất hiện, con bé này rốt cuộc cháu đi đâu, mẹ cháu, cậu cháu, bà ngoại cháu tìm cháu lâu lắm.”
“Ông ơi, bà ngoại cháu đâu? Sao chị gái ở cửa kia lại nói bà ngoại cháu không có ở đây, bà dọn đi đâu rồi ạ?” Ông cụ thở dài nói: “Bà ngoại cháu ấy à, đã đi rồi.”
“.” Đầu óc của Kiều Tâm Duy trống rỗng, sợ nhất chính là cảm giác như thế này, trước đó cô đã nghĩ đến khả năng này rồi, chỉ là không dám nghĩ sâu, tìm rất nhiều lý do cho việc số điện thoại của bà ngoại bị hủy. Vậy là xong, điều đáng sợ nhất trong lòng cô đã được chứng thực, trái tim cô đau đớn như bị bóp nghẹt. Trong hẻm nhỏ sâu thẳm yên tĩnh, hơi lạnh lẽo, Kiều Tâm6Duy ôm con trai đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, giày nện lên phiến đá xanh vang lên tiếng “lộp cộp”, bước chân hơi hỗn loạn, giống như lòng cô giờ phút này.
Theo như lời ông cụ, đầu năm sau khi cô rời khỏi không lâu, Hạng Linh đã tìm tới, kể lại hết cho bà ngoại chuyện cô ly hôn với Giang Hạo, và cả lý do ly hôn, bà ngoại vừa đau lòng cho cô lại vừa tự trách bản thân không chú ý đến cô. Bởi vì tự trách, bà ngoại vốn đã không khỏe, giờ người càng không gượng dậy nối, không bao lâu là xuôi tay.
Đoạn đường hơn mười mét, cô vừa khóc lóc vừa đi hết, con trai đói bụng cũng gào khóc oa oa. Đầu năm từ giã bà ngoại, lại quay về, không ngờ5đã là âm dương cách biệt, ai mà biết được lần đó sẽ là lần cuối cùng được gặp mặt bà ngoại.
Hốt hoảng đi đến bến xe, hốt hoảng ngồi lên xe bus, hốt hoảng cho con bú sữa, con trai bú no lại ngủ, cố vẫn ngồi ở đó khóc, nước mắt làm thế nào cũng không ngăn được.
Sau khi trở về, thu xếp xong cho con, cô nín nhịn đau buồn gọi điện thoại cho Hạng Linh.
“Alo, mẹ, là con...”
Hạng Linh vừa nghe được, lập tức bật khóc trong điện thoại: “Tâm Duy, con đi đâu vậy, sao giờ con mới tìm mẹ, để mẹ lo lắng gần chết.”
“Mẹ, con xin lỗi, là con bất hiếu, là con không hiểu chuyện, hại mọi người lo lắng...” Những lời này cũng là lời cô muốn nói với bà ngoại; “Mẹ, con đến nhà3bà ngoại, biết bà ngoại đã qua đời, con có lỗi với bà ngoại...”
“Con ngốc ơi, chúng ta sẽ không trách con, mọi người chỉ hy vọng con về nhà, bây giờ con ở đâu thế?”
“Mẹ, bây giờ con rất tốt, mẹ yên tâm đi.”
Hạng Linh khóc lóc nói: “Giai Giai đã kể với cả nhà rồi, con bé cũng rất hối hận vì đã nói những lời không nên nói với con, con trở về đi, đi đến đâu cũng không tốt bằng ở trong nhà của mình mà.” “Chuyện này không liên quan đến chị dâu, mẹ bảo chị ấy đừng tự trách.” “Mẹ biết, con đang trốn tránh Giang Hạo đúng không?” Kiều Tâm Duy không đáp, khi lại nghe thấy cái tên này, lòng cô vẫn như như bị dao cắt.
“Con không nói chính là cam chịu, Tâm Duy à, Giang Hạo đã tới nhà vài lần, đều bị mẹ đuổi đi, nó đối xử với con như vậy, chắc chắn mẹ sẽ không trưng sắc mặt tốt cho nó thấy. Con về đi, sau này chúng ta và nhà họ Giang sẽ không có một chút quan hệ nào nữa, con trốn tránh nó rối khiến mình vất vả làm gì?”
“Mẹ, con có chỗ khó xử của con, bây giờ con sống khá tốt, mẹ đừng lo lắng cho con.” “Vậy khi nào con trở về đây?”
Kiều Tâm Duy lặng thinh, ít nhất là một hai năm, cô không thể trở về, trở về rồi thì con phải làm sao, nếu Giang Hạo mà biết, có khi nào sẽ tranh với cô hay không? Có lẽ Giang Hạo sẽ không thể, nhưng chắc chắn nhà họ Giang sẽ làm thế.
Hạng Linh tận tình khuyên bảo: “Tâm Duy à, mẹ biết những năm gần đây con ở nhà họ Cảnh chịu nhiều uất ức, mẹ không có khả năng gì, không bảo bọc được cho con, nhưng mặc kệ nói thế nào, mẹ con chúng ta đều có thể ở bên nhau không phải sao? Giờ anh con đã kết hôn, không còn ở trong nhà nữa, con trở về đi, không cần lo đến miệng lưỡi của cô con và những thân thích khác, trở về đi, nhé!”
Kiều Tâm Duy khóc càng to hơn, nuôi con mới biết ơn ba mẹ, cô hối hận không thôi vì trước kia đã oán trách mẹ rất nhiều.
Cô không đành lòng để mẹ lại vì mình mà nhọc lòng, vì thế, cô chỉ có thể kiếm cớ nói: “Mẹ, bây giờ công việc của con cũng không buông ra được, con muốn tự xông xáo bên ngoài một lần, con có tay có chân không chết đói được, mọi người yên tâm đi.” Hạng Linh thở dài nói: “Con đó, vẫn cứng đầu như vậy, chuyện con đã quyết định, mười con trâu khỏe cũng không kéo lại được.” “Mẹ, còn một việc nữa, nếu Giang Hạo tới tìm, đừng nói cho anh ta biết con có liên hệ với mẹ, được không ạ?”
“Ừ được, nó làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi tìm con, mẹ cũng không hiểu được nó, mẹ sẽ không cho nó cơ hội làm tổn thương con nữa đâu.” “Cũng đừng nói với ba và anh, đỡ cho chị dâu suy nghĩ nhiều, con không muốn anh và chị dâu vì con mà cãi nhau mất vui.”
Hạng Linh thở dài, ngẫm lại cũng đúng, mỗi lần Cảnh Thượng về nhà đều sẽ ở trong phòng ngẩn người chốc lát, người khác không biết, người làm mẹ như bà biết, Cảnh Thượng vẫn chưa quên được Tâm Duy: “Được, mẹ đồng ý với con, ai cũng không nói.”
Lúc này, bé con ngủ trên giường có dấu hiệu muốn tỉnh lại, tay chân nhỏ xíu đã bắt đầu động đậy. Kiều Tâm Duy nói: “Mẹ, đây là số điện thoại của con, mẹ có việc gì có thể gọi điện thoại cho con, chỗ con còn có chút việc, phải cúp máy trước.”
“Ừ, được, Tâm Duy à, một mình ở bên ngoài phải giữ gìn sức khỏe, mặc nhiều quần áo vào nhé.” “Vâng, mẹ, mẹ cũng chú ý giữ gìn sức khỏe.” Một cuộc điện thoại cũng không thể giảm bớt nỗi đau mất đi người thân nhất trong lòng cô, nhưng ít ra có thể cho mẹ biết cô đang rất ổn, để mẹ bớt lo lắng đi một ít, như vậy, cô cũng yên tâm hơn. Năm mới đầu tiên ở bên ngoài, bác Tần đã đi Tân Thành ăn Tết với con cháu, cô và con trai ở nhà. Lần đầu tiên cô tự mình làm vằn thắn, trước kia thấy Giang Hạo tùy ý nắn bóp là ra, vào tay cô lại làm cho nát bét, cả mì sợi làm cả nửa ngày cũng không thành hình, cuối cùng cô tự nấu cho mình một bát bánh canh.
Đêm Giao thừa, tiếng pháo nổ vang bên ngoài, cô ôm con đứng bên cửa sổ xem pháo hoa, con trai chỉ mới ba tháng, nhìn pháo hoa sáng ngời bên ngoài, thằng bé mở to mắt nhìn, tròng mắt đen bóng vừa sáng vừa có thần. Con trai càng ngày càng lớn lên, hay ăn chóng lớn, dần dần, bé sẽ biết cười, biết lật, biết ngồi, biết đứng, biết ê a nói chuyện. Cho dù cô có mệt mỏi khổ sở bao nhiêu, chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên của con, cô cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, cùng với việc con lớn lên từng ngày, người mẹ trẻ như cô đây cũng trưởng thành từng ngày. Thời gian làm việc của cô không dài, dành dụm được không nhiều lắm, con còn quá nhỏ nên cô không thể tách ra đi làm được, bây giờ ngẫm lại rất hối hận lòng tự trọng thanh cao của mình trước kia, cô nên lấy một ít tiền của Giang Hạo mới đúng. Đối với bản thân, cô có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, cố gắng để lại những thứ tốt nhất cho con, bây giờ con còn nhỏ, chi tiêu không nhiều, chờ khi con đi nhà trẻ, chi tiêu sẽ lớn hơn ngay.
Tiết kiệm cũng có hạn, chỉ có thể tăng nguồn thu.
Cô lên mạng liên hệ giáo sư hồi Đại học, nhờ giáo sư giới thiệu, cô viết kế hoạch cho một vài công ty nhỏ, viết một phần kế hoạch nhận một khoản tiền. Từng được rèn luyện ở công ty lớn, cũng từng tham gia thực hiện dự án lớn, bây giờ viết dự án cho công ty nhỏ, đối với cô mà nói lại dễ như trở bàn tay. Trên cơ bản, kế hoạch do cô viết ra làm khách hàng rất hài lòng, khách hàng hài lòng, dự án cho cô cũng nhiều lên.
Ngoại trừ cái đó ra, cô cũng sẽ viết vài thứ gửi cho mấy tờ tạp chí kiếm tiền nhuận bút, tính tiền theo số lượng bản thảo được chọn, một bản thảo nhận một khoản tiền nhuận bút, cũng có cái bị trả về, nhưng cô không ngại bị trả về, lại tiếp tục vùi đầu viết tiếp.
Cứ như vậy, cô vừa có thể kiểm phí sinh hoạt, vừa có thể chăm sóc con trai, một công đôi việc.
Thời gian qua nhanh như bay, nháy mắt đã ba năm, Tại Hi từ đứa bé trong tã lót đã lớn thành một cậu nhóc biết ăn nói. Bé Tại Hi là sự kết hợp của Giang Hạo và Kiều Tâm Duy, ngũ quan khá giống Kiều Tâm Duy, đặc biệt là đôi mắt và miệng, đều tròn tròn, gương mặt và những đường nét lớn trên người thì giống Giang Hạo, bé mới ba tuổi nhưng đã cao bằng với đứa trẻ bốn tuổi dưới lầu.
Thể lực của Tại Hi cũng rất đáng kinh ngạc, bé có thể nhảy nhót từ sáng sớm đến chiều muộn, mỗi lần Kiều Tâm Duy dẫn bé đi công viên chơi, người chơi là bé, nhưng mệt muốn chết đều là chính cô.
Một buổi tối, tắm rửa xong, bé Tại Hi lại chơi với cái rốn của mình, Kiều Tâm Duy nhìn thấy thì vội vàng ngăn lại: “Con ngoan, không thể chơi rốn bậy bạ được, sẽ bị bệnh.”
Hứng thú của bé Tại Hi đối với cái rốn không giảm, bé hỏi: “Mẹ ơi, vì sao con lại có rốn?”
“Mỗi người đều có mà, mẹ cũng có nè.” Vì thế, Kiều Tâm Duy mới kể lại một cách đơn giản việc cuống rốn nối liền thai nhi và người mẹ, để con trai có thể hiểu được, cô cố gắng nói thật đơn giản: “Sau khi con chui ra khỏi bụng mẹ thì không cần đến cuống rốn nữa, bác sĩ mới cắt cuống rốn này đi, cũng thắt một cái nút, nút thắt này từ từ biến thành rốn.” Bé Tại Hi nghe cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng bé hỏi một cách tiếc nuối: “Vì sao bác sĩ không thắt nơ con bướm ạ? Vậy sẽ ngầu hơn nhiều.”
“...” Vấn đề này, rất khó hiểu đấy, mẹ thật sự không trả lời được.
Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất VIETWRITER.COM
Tác giả :
Ngư Ca