[Ngôn Tình] Ngự Yêu
Chương 70-1: Giao Châu (1)
Mấy ngày sau, Lạc Cẩm Tang luôn lén lén lút lút đến tiểu viện Hồ Tâm tìm Kỷ Vân Hòa vào lúc bình minh lên.
Ban đầu Lạc Cẩm Tang vẫn cho rằng là do bản thân có bản lĩnh, nhưng vài ngày sau cuối cùng nàng ta cũng ý thức được thời điểm mỗi lần nàng đến đây, Trường Ý đều cố tình tránh đi, chừa không gian cho hai người ôn lại chuyện xưa. Lúc này, Lạc Cẩm Tang mới thừa nhận là y ngầm cho phép hành vi này của nàng ta.
Lạc Cẩm Tang có chút không hiểu, hỏi Kỷ Vân Hòa: "Vân Hòa, tỉ nói xem người cá này rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Y hi vọng tỉ sống tốt hay là không hi vọng tỉ được sống yên ổn nhỉ?"
Kỷ Vân Hòa dựa vào đầu giường, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Muội cảm thấy sao?"
"Người cá này, trước khi chưa cứu được tỉ, mỗi lần muội nhắc đến tỉ, y đều đen mặt, vô cùng hung dữ hệt như có huyết hải thâm thù với tỉ vậy. Khiến muội cho rằng, sau khi y cứu được tỉ sẽ tự tay giết chết tỉ. Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không có chuyện đó a!" Lạc Cẩm Tang xoa cằm, "Muội cảm thấy, đoạn thời gian trước, tuy là ngược tỉ cũng ra dáng đấy nhưng sau khi tỉ tự tìm cái chết, hình như sự tình liền trở nên không đơn giản nữa rồi."
Kỷ Vân Hòa vẫn cười cười nhìn nàng, "Vì sao lại không đơn giản nữa rồi?"
"Y có chỗ nào giống như giam giữ một phạm nhân hả? Nói thẳng ra thì chính là kim ốc tàng kiều đó! Đặc biệt là thân thể của tỉ không tốt, giam giữ này rõ ràng là bảo vệ tỉ, nếu con lừa trọc Khống Minh kia nguyện ý đối đãi với muội thế này, đáy lòng muội chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Kỷ Vân Hòa nghe xong, lắc lắc đầu.
Trong lòng thầm nghĩ, Trường Ý vẫn ghi thù nàng mà đã thế này. Nếu như nàng nói cho y biết chân tướng, thẳng thắn dùng tâm thế chân thành trong lòng đối đãi với y, đến một hôm nào đó nàng chết đi, dựa vào bản tính của người cá này, chiến trận bên ngoài kia y vẫn tiếp tục chứ?"
Thế những người lưu lạc mất đi tất cả ấy, còn có các ngự yêu sư cùng bọn yêu quái bị ruồng bỏ kia, ai sẽ chịu trách nhiệm với bọn họ đây?
Y đã là tôn chủ của cõi Bắc rồi. Không còn là người cá mà kẻ sắp chết như nàng có thể độc chiếm nữa rồi.
......
Hai ngày sau, Lạc Cẩm Tang biết Trường Ý ngầm cho phép nàng ta. Cho nên càng lấn tới, kéo cả Thanh Cơ đến đây.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy thanh vũ loan điểu cùng Lạc Cẩm Tang nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm thấy, một đời này bản thân thật ra cũng chỉ là một nữ tử rất bình phàm đã gả chồng, ở trong khuê phòng, mỗi ngày cùng hội chị em ồn ào kể chuyện phiếm.
Chỉ là chủ đề của bọn họ, không thoát khỏi loạn thế ngoài kia, vẫn thỉnh thoảng nhắc đến thân phận nàng, cảnh tỉnh nàng.
Nhưng Kỷ Vân Hòa thực sự thích Thanh Cơ, tính tình phóng khoáng, không câu nệ của nàng ta khởi nguồn từ nội tâm cùng với sức mạnh cường đại bên ngoài, chỉ khi chính mình nắm quyền làm chủ sinh mệnh mới có thể tự tin thế này thôi.
Nàng ta bị người mình yêu dùng thập phương trận để phong ấn suốt trăm năm, đợi đến khi ra ngoài, lại biết được người yêu đã chết. Nàng không hận, cũng không oán, thản nhiên đón nhận, chấp nhận bản thân từng yêu qua, cũng chấp nhận bản thân cầu mà không được.
Lạc Cẩm Tang mỗi khi nhắc đến Trữ Nhược Sơ, khi vì Thanh Cơ bất bình, nàng ta chỉ khoát tay, nói bản thân nhìn lầm người, nên chịu tổn thương, mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Kỷ Vân Hòa vô cùng khâm phục Thanh Cơ.
Có Lạc Cẩm Tang cùng Thanh Cơ, ngày tháng của nàng trôi qua thoải mái hơn trước đây rất nhiều, nhưng cơ thể nàng càng ngày càng lười, hơn hai ngày qua, đến cả giường cũng không muốn xuống.
Có lúc nghe Lạc Cẩm Tang và Thanh Cơ tán gẫu, thần trí nàng bắt đầu trở nên mơ hồ. Thậm chí nàng cảm thấy, nếu bây giờ Trường Ý cho nàng tự do, để nàng rời đi, nàng e rằng bản thân cũng không đi được bao xa nữa.
Càng lúc càng cảm nhận rõ hơn, thời gian chìm vào giấc ngủ của nàng ngày một dài.
Mỗi lần nàng tỉnh, đa phần Trường Ý đều ngồi bên giường nàng, không bận rộn công việc cũng không đọc sách, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Cho đến khi nàng mở mắt, ánh mắt y mới dời đi.
Nàng trêu y: "Có phải ngươi sợ một ngày nào đó, ta sẽ không mở mắt nữa đúng không?"
Khóe môi y cơ hồ không thể khống chế được mà khẽ run lên. Bưng chén thuốc bên cạnh đưa cho nàng: "Uống thuốc."
Kỷ Vân Hòa ngửi thấy mùi thuốc ngày một đắng hơn, nhíu mày: "Ngày uống đêm uống cũng không biến chuyển tốt hơn gì cả, Trường Ý, ngươi nếu vẫn đối với ta có chút lòng tốt, nên giúp ta chuẩn bị quan tài là được."
Trường Ý bưng bát thuốc, nhìn nàng chằm chằm, cho đến khi nàng cũng không chịu nổi nữa.
Nàng thở dài: "Cá đuôi to, tính của ngươi quả thật vô cùng cứng đầu." Nàng cầm chén, ngẩng đầu uống hết, nhưng không đưa chén lại cho y mà bàn tay xoay tới xoay lui, nhìn cặn thuốc ở đáy chén: "Ngươi nói, nếu có một ngày, thuốc này của ngươi khiến ta uống đến chết rồi, có được tính là ngươi đang thành toàn cho ta không?"
Kỷ Vân Hòa vốn chỉ định nói đùa trêu y một câu, nhưng không ngờ nàng vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy thần sắc y chưa kịp thu liễm lại——ngây ngốc, thất thần. Tựa như huyết mạch trong tim đột nhiên bị bóp nghẽn lại, bị nàng "đấm" một đấm thật đau vào tim vậy.
Kỷ Vân Hòa chưa từng nghĩ đến trên mặt của Trường Ý bây giờ lại có thể nhìn thấy thần sắc kia.
"Ta......ta nói đùa thôi." Nàng gượng cười "Ngươi để ta sống, ta mới thấy khổ sở nhất, ngươi sẽ không dễ dàng để ta chết đi."
Trường Ý lấy lại chén thuốc trong tay nàng.
Y không thèm nhìn nàng mà đứng dậy, xoay người, mái tóc bạc quét qua ngón tay nàng, bóng lưng nhất thời không còn thẳng tắp, mất đi vẻ kiên nghị thường ngày.
Nàng có chút không dám nhìn, cúi đầu, vội chuyển chủ đề: "Hôm nay ta nghe nha đầu Cẩm Tang nói, triều đình bên kia, hình như đã triệu hồi Lâm Hạo Thanh vào kinh thành rồi." Nàng hỏi, "Triều đình và cõi Bắc tranh chấp nhiều năm rồi, tuy rằng thỉnh thoảng hợp tác với bốn vùng đất ngự yêu nhưng đây là lần đầu tiên triệu hồi Lâm Hạo Thanh vào trong kinh, bọn họ có thể đang mưu hoạch gì không?"
Thông thường, Trường Ý chỉ đáp không liên quan đến nàng.
Nhưng hôm nay, hình như y cũng muốn đổi chủ đề, xoay người đi về phía trước bình phong, đáp: "Muốn mưu hoạch thế nào cũng chẳng sao. Triều đình và phủ quốc sư đã không còn lòng dân, Lâm Hạo Thanh cũng không giúp nổi bọn họ."
Đến khi bước qua tấm bình phong, y rốt cuộc cũng xoay người, nhìn vào mắt nàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn y cười: "Ngươi cứ bận công việc đi, ta ngủ thêm chút nữa."
Nói xong, nàng nằm xuống, đắp chăn, cắt đứt ánh nhìn của y.
Nàng làm tổ trong chăn, nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy may mắn.
Thật may, nàng và Trường Ý vẫn chưa có tình cảm.
Ai biết lúc này nàng mong muốn cùng y già đi đến bao nhiêu, chỉ là nàng không có thời gian để sớm tối bên y rồi......
Ban đầu Lạc Cẩm Tang vẫn cho rằng là do bản thân có bản lĩnh, nhưng vài ngày sau cuối cùng nàng ta cũng ý thức được thời điểm mỗi lần nàng đến đây, Trường Ý đều cố tình tránh đi, chừa không gian cho hai người ôn lại chuyện xưa. Lúc này, Lạc Cẩm Tang mới thừa nhận là y ngầm cho phép hành vi này của nàng ta.
Lạc Cẩm Tang có chút không hiểu, hỏi Kỷ Vân Hòa: "Vân Hòa, tỉ nói xem người cá này rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Y hi vọng tỉ sống tốt hay là không hi vọng tỉ được sống yên ổn nhỉ?"
Kỷ Vân Hòa dựa vào đầu giường, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Muội cảm thấy sao?"
"Người cá này, trước khi chưa cứu được tỉ, mỗi lần muội nhắc đến tỉ, y đều đen mặt, vô cùng hung dữ hệt như có huyết hải thâm thù với tỉ vậy. Khiến muội cho rằng, sau khi y cứu được tỉ sẽ tự tay giết chết tỉ. Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không có chuyện đó a!" Lạc Cẩm Tang xoa cằm, "Muội cảm thấy, đoạn thời gian trước, tuy là ngược tỉ cũng ra dáng đấy nhưng sau khi tỉ tự tìm cái chết, hình như sự tình liền trở nên không đơn giản nữa rồi."
Kỷ Vân Hòa vẫn cười cười nhìn nàng, "Vì sao lại không đơn giản nữa rồi?"
"Y có chỗ nào giống như giam giữ một phạm nhân hả? Nói thẳng ra thì chính là kim ốc tàng kiều đó! Đặc biệt là thân thể của tỉ không tốt, giam giữ này rõ ràng là bảo vệ tỉ, nếu con lừa trọc Khống Minh kia nguyện ý đối đãi với muội thế này, đáy lòng muội chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Kỷ Vân Hòa nghe xong, lắc lắc đầu.
Trong lòng thầm nghĩ, Trường Ý vẫn ghi thù nàng mà đã thế này. Nếu như nàng nói cho y biết chân tướng, thẳng thắn dùng tâm thế chân thành trong lòng đối đãi với y, đến một hôm nào đó nàng chết đi, dựa vào bản tính của người cá này, chiến trận bên ngoài kia y vẫn tiếp tục chứ?"
Thế những người lưu lạc mất đi tất cả ấy, còn có các ngự yêu sư cùng bọn yêu quái bị ruồng bỏ kia, ai sẽ chịu trách nhiệm với bọn họ đây?
Y đã là tôn chủ của cõi Bắc rồi. Không còn là người cá mà kẻ sắp chết như nàng có thể độc chiếm nữa rồi.
......
Hai ngày sau, Lạc Cẩm Tang biết Trường Ý ngầm cho phép nàng ta. Cho nên càng lấn tới, kéo cả Thanh Cơ đến đây.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy thanh vũ loan điểu cùng Lạc Cẩm Tang nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm thấy, một đời này bản thân thật ra cũng chỉ là một nữ tử rất bình phàm đã gả chồng, ở trong khuê phòng, mỗi ngày cùng hội chị em ồn ào kể chuyện phiếm.
Chỉ là chủ đề của bọn họ, không thoát khỏi loạn thế ngoài kia, vẫn thỉnh thoảng nhắc đến thân phận nàng, cảnh tỉnh nàng.
Nhưng Kỷ Vân Hòa thực sự thích Thanh Cơ, tính tình phóng khoáng, không câu nệ của nàng ta khởi nguồn từ nội tâm cùng với sức mạnh cường đại bên ngoài, chỉ khi chính mình nắm quyền làm chủ sinh mệnh mới có thể tự tin thế này thôi.
Nàng ta bị người mình yêu dùng thập phương trận để phong ấn suốt trăm năm, đợi đến khi ra ngoài, lại biết được người yêu đã chết. Nàng không hận, cũng không oán, thản nhiên đón nhận, chấp nhận bản thân từng yêu qua, cũng chấp nhận bản thân cầu mà không được.
Lạc Cẩm Tang mỗi khi nhắc đến Trữ Nhược Sơ, khi vì Thanh Cơ bất bình, nàng ta chỉ khoát tay, nói bản thân nhìn lầm người, nên chịu tổn thương, mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Kỷ Vân Hòa vô cùng khâm phục Thanh Cơ.
Có Lạc Cẩm Tang cùng Thanh Cơ, ngày tháng của nàng trôi qua thoải mái hơn trước đây rất nhiều, nhưng cơ thể nàng càng ngày càng lười, hơn hai ngày qua, đến cả giường cũng không muốn xuống.
Có lúc nghe Lạc Cẩm Tang và Thanh Cơ tán gẫu, thần trí nàng bắt đầu trở nên mơ hồ. Thậm chí nàng cảm thấy, nếu bây giờ Trường Ý cho nàng tự do, để nàng rời đi, nàng e rằng bản thân cũng không đi được bao xa nữa.
Càng lúc càng cảm nhận rõ hơn, thời gian chìm vào giấc ngủ của nàng ngày một dài.
Mỗi lần nàng tỉnh, đa phần Trường Ý đều ngồi bên giường nàng, không bận rộn công việc cũng không đọc sách, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Cho đến khi nàng mở mắt, ánh mắt y mới dời đi.
Nàng trêu y: "Có phải ngươi sợ một ngày nào đó, ta sẽ không mở mắt nữa đúng không?"
Khóe môi y cơ hồ không thể khống chế được mà khẽ run lên. Bưng chén thuốc bên cạnh đưa cho nàng: "Uống thuốc."
Kỷ Vân Hòa ngửi thấy mùi thuốc ngày một đắng hơn, nhíu mày: "Ngày uống đêm uống cũng không biến chuyển tốt hơn gì cả, Trường Ý, ngươi nếu vẫn đối với ta có chút lòng tốt, nên giúp ta chuẩn bị quan tài là được."
Trường Ý bưng bát thuốc, nhìn nàng chằm chằm, cho đến khi nàng cũng không chịu nổi nữa.
Nàng thở dài: "Cá đuôi to, tính của ngươi quả thật vô cùng cứng đầu." Nàng cầm chén, ngẩng đầu uống hết, nhưng không đưa chén lại cho y mà bàn tay xoay tới xoay lui, nhìn cặn thuốc ở đáy chén: "Ngươi nói, nếu có một ngày, thuốc này của ngươi khiến ta uống đến chết rồi, có được tính là ngươi đang thành toàn cho ta không?"
Kỷ Vân Hòa vốn chỉ định nói đùa trêu y một câu, nhưng không ngờ nàng vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy thần sắc y chưa kịp thu liễm lại——ngây ngốc, thất thần. Tựa như huyết mạch trong tim đột nhiên bị bóp nghẽn lại, bị nàng "đấm" một đấm thật đau vào tim vậy.
Kỷ Vân Hòa chưa từng nghĩ đến trên mặt của Trường Ý bây giờ lại có thể nhìn thấy thần sắc kia.
"Ta......ta nói đùa thôi." Nàng gượng cười "Ngươi để ta sống, ta mới thấy khổ sở nhất, ngươi sẽ không dễ dàng để ta chết đi."
Trường Ý lấy lại chén thuốc trong tay nàng.
Y không thèm nhìn nàng mà đứng dậy, xoay người, mái tóc bạc quét qua ngón tay nàng, bóng lưng nhất thời không còn thẳng tắp, mất đi vẻ kiên nghị thường ngày.
Nàng có chút không dám nhìn, cúi đầu, vội chuyển chủ đề: "Hôm nay ta nghe nha đầu Cẩm Tang nói, triều đình bên kia, hình như đã triệu hồi Lâm Hạo Thanh vào kinh thành rồi." Nàng hỏi, "Triều đình và cõi Bắc tranh chấp nhiều năm rồi, tuy rằng thỉnh thoảng hợp tác với bốn vùng đất ngự yêu nhưng đây là lần đầu tiên triệu hồi Lâm Hạo Thanh vào trong kinh, bọn họ có thể đang mưu hoạch gì không?"
Thông thường, Trường Ý chỉ đáp không liên quan đến nàng.
Nhưng hôm nay, hình như y cũng muốn đổi chủ đề, xoay người đi về phía trước bình phong, đáp: "Muốn mưu hoạch thế nào cũng chẳng sao. Triều đình và phủ quốc sư đã không còn lòng dân, Lâm Hạo Thanh cũng không giúp nổi bọn họ."
Đến khi bước qua tấm bình phong, y rốt cuộc cũng xoay người, nhìn vào mắt nàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn y cười: "Ngươi cứ bận công việc đi, ta ngủ thêm chút nữa."
Nói xong, nàng nằm xuống, đắp chăn, cắt đứt ánh nhìn của y.
Nàng làm tổ trong chăn, nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy may mắn.
Thật may, nàng và Trường Ý vẫn chưa có tình cảm.
Ai biết lúc này nàng mong muốn cùng y già đi đến bao nhiêu, chỉ là nàng không có thời gian để sớm tối bên y rồi......
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương