Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 65: Đến tiểu nam quốc
Gần đây, Lục tổng có hơi lạnh lùng, đã làm khổ cả một bộ phận giám đốc do thư ký Trần đứng đầu.
“Thứ này mà anh cũng dám mang lên tầng sao? Đi gọi Hàn Uy lên đây!”
Sau một tiếng quát lạnh lùng, cánh cửa đang đóng chặt liền mở ra.
Một vị giám đốc bộ phận bước ra với vẻ mặt xám ngoét, tay cầm văn kiện, run rẩy không ngừng, y như một trái khổ qua bị gió mưa rền rĩ vô tình tàn phá.
Mặt tái xanh, lòng rầu rĩ.
“Giám đốc Triệu, khoan đã.”
“Thư… ký Trần…” Miễn cưỡng nở một nụ cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh có sao không?” Trần Khải thoáng nhìn anh ta.
“Ài…” Cái thở dài này có thể nói là thiên thu vạn khổ ở đây, tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Lục tổng vốn khó tính, anh là bậc lão thành ở công ty rồi, mong anh lượng thứ…”
Trấn an vài câu mới khiến tâm tình đồng chí lão làng này ổn định lại.
Vai chính diện như anh ta đâu có dễ dàng gì chứ!
Vừa quay về vị trí, tinh!
Cánh cửa thang máy mở ra, lại một người chuẩn bị ăn mắng tiến lên.
“Khải Tử, có hóng được gì không?” Hàn Uy đặt mông ngồi trên bàn làm việc, bộ vest rực rỡ, khi đi từ thang máy ra ngoài giống như một chú hồng hạc đang đập cánh.
“Giám đốc Hàn, có thể phiền anh dịch cái mông cao quý của anh ra được không? Đè lên tài liệu của tôi rồi.”
Thư ký Trần ngoài cười trong không cười, ghét là bị người ta gọi là “Khải Tử”!
“Chẳng phải chỉ là ngồi đè lên một tập tài liệu thôi sao? Gấp gáp gì chứ?” Đuôi mắt nhướng lên, vô cùng phóng đãng.
Trần Khải thầm mắng một câu “đồ đàn bà chết tiệt”, nhưng trên mặt vẫn vô cùng khách khí, để lộ tám chiếc răng trắng sáng tiêu chuẩn.
Dù sao thì anh ta cũng là cử nhân tốt nghiệp từ chuyên ngành “thư ký văn thư”.
Hàn Uy liếc mắt nhìn, không nói gì, chỉ co vặn đốt ngón tay, gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng kêu âm trầm.
“Nói đi, rốt cuộc Lục tổng nhà chúng ta đã trúng phải tà đạo gì? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm trong hai ngày rồi.”
Tầng lớp quản lý cấp cao bị phê bình, người mất mặt chính là người quản lý như anh ta rồi.
“Anh hỏi tôi sao?”
“Ừ há.”
“Tôi hỏi ai?”
“...”
“Được rồi, cầm tập tài liệu vừa bị cái mông tôn quý của anh đè lên rồi tự đi vào kia giải thích đi.”
Mười lăm phút sau.
Hàn Uy thoát khỏi biển lửa nhưng trên gương mặt anh tuấn đã tái xanh, nổi bật dưới bộ vest màu đỏ diêm dúa, càng trở nên suy nhược hơn.
Trần Khải mỉm cười tiến lên, giơ tay lên đỡ, “Giám đốc Hàn, anh có sao không?”
“Mẹ kiếp, khó hầu hạ quá đi mất...”
“Khụ khụ!”
“Người gặp họa là tôi, cậu giả bộ ho lao cái gì?! Chắc chắn là Lục Nhị bị điên rồi, nếu không thì là do đến tháng...”
“Khụ khụ!”
“Có vẻ như cậu rảnh rỗi quá thì phải?” Ngữ điệu lạnh lẽo càng khắc sâu thêm vào trong giọng nói cứng rắn, Hàn Uy giống như đã bị thi triển thuật định thân, bóng lưng cứng đờ.
“Lục tổng, tôi xin phép xuống lầu trước.” Nói xong, quay người, lượn!
Lục Chinh mặc bộ đồ tây, giày da sáng bóng, thân hình cao lớn đang đứng ngược sáng ở cửa văn phòng, tay phải cho vào túi quần, khuỷu tay vắt áo khoác.
Trần Khải phản ứng lại, tiến lên, gật đầu, cung kính nói: “Lục tổng.”
Lục Chinh ừm đáp lại, sải bước đi về phía thang máy, Trần Khải vội vã đi theo sau.
“Mang theo hợp đồng khai thác mảnh đất ở Tây Âu đến đây.”
“Vâng.” Trần Khải vòng lại, phản ứng nhanh nhẹn.
Đến khi hai người ngồi lên xe, Lục Chinh mới một lần nữa nói.
“Đến Tiểu Nam Quốc.”
...
“Một ly Gin Fizz, một ly Margarita.” Chân vắt vẻo, trèo lên ghế băng ngồi, Đàm Hi nháy mắt với anh chàng pha chế rượu.
Đôi chân dài trắng nõn đan thành một tư thế quyến rũ, tay chống lên má, dưới ánh đèn mờ ảo, lại càng thêm phong tình quyến rũ.
Ùng ục…
Vệ Ảnh nhìn đến nuốt nước bọt, “Hi Tử, bà giống con yêu tinh...”
“Phụ nữ không yêu mị, đàn ông không cợt nhả.” Nói xong, giơ tay nâng cằm cô lên, bật hơi như hoa lan, “Bà cũng có thể thử xem?”
“Tôi, tôi không biết...”
“Ngoan, tôi dạy bà.”
Vệ Ảnh là người mang vẻ bề ngoài của một bé loli nhưng có trái tim của một hán tử, bây giờ lại đang giống như một con thú nhỏ bị người ta trêu đùa, theo lý mà nói đã sớm nổi đóa lên từ lâu, nhưng ngoài việc ngẩn người ra, ngay cả một tia tức giận cũng không có.
Hình như, bị cái tay thon dài trắng trẻo kia nâng cằm lên, nhẹ nhàng thổi bên tai là một vinh dự vô cùng lớn lao...
Xong rồi! Toi rồi!
“Hi Tử, tôi trúng độc rồi!”
“Hả?”
“Trúng độc của bà rồi! Làm sao đây?”
“Có cần thuốc giải không?”
“Cần!” Gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc.
Lúc này, hai ly cocktail màu sắc rực rỡ được đẩy đến trước mặt hai cô gái, “Xin mời.”
Đàm Hi móc hai tờ tiền đỏ từ túi Vệ Ảnh ra, nhét vào trong túi trước ngực của anh chàng pha chế rượu, tiện tay sờ một cái.
Chưa đủ cơ bắp, giống như chú gà con trắng trẻo, bỗng chốc cảm thấy vô vị.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Chinh.
Đường nét thanh tao, đường viền thâm thúy, đặc biệt là đường cong ở cạnh, thanh thoát lưu loát.
Hồi tưởng lại cảnh tượng anh vác mình trên vai, cổ áo hơi phanh ra, cơ ngực màu đồng lúc ẩn lúc hiện, chiếc quần tây bao bọc đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, nếu ở trên giường thì tuyệt vời đến mức độ nào chứ?
Lại nhìn đến sắc mặt đỏ ửng, còn mang theo nét xấu hổ của anh chàng pha chế rượu, quả nhiên, cô vẫn thích loại mạnh mẽ hơn.
“Hi Hi, bà đỏ mặt kìa!” Vệ Ảnh chỉ vào cô, lại nhìn sang ly cocktail mà cô còn chưa động đến ở trước mặt.
Ngụ ý nói rằng, đừng có nói với tôi là bà đỏ mặt vì cái thứ đồ chơi này đấy nhé!
Đàm Hi ồ một tiếng, thái độ thản nhiên.
“Thấy dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt của bà, chẳng lẽ là... đang ảo tưởng đến cảnh tượng bậy bạ nào đó?”
Đàm Hi ngẩn người, nghiêm chỉnh gật đầu, “Muốn biết không? Xin mời liên tưởng đến Năm mươi sắc thái.”
Vệ Ảnh chuẩn bị trêu chọc cô, kết quả lại bị cô trêu lại cho đỏ ửng mặt lên.
“Càng nói càng không đứng đắn.” Hai má đỏ rực, “Nhưng mà, sao tôi cảm thấy bà thay đổi lại đẹp hơn nhỉ?”
“Chẳng lẽ trước đây tôi không đẹp à?”
“Không, trước kia bà cũng đẹp, nhưng mà hơi bị thiếu một chút... hương vị.”
Đàm Hi chun mũi, “Hương vị gì?”
Con ngươi Vệ Ảnh chuyển động, “Hương vị của phụ nữ, còn có vẻ quyến rũ nữa.”
“Thứ này mà anh cũng dám mang lên tầng sao? Đi gọi Hàn Uy lên đây!”
Sau một tiếng quát lạnh lùng, cánh cửa đang đóng chặt liền mở ra.
Một vị giám đốc bộ phận bước ra với vẻ mặt xám ngoét, tay cầm văn kiện, run rẩy không ngừng, y như một trái khổ qua bị gió mưa rền rĩ vô tình tàn phá.
Mặt tái xanh, lòng rầu rĩ.
“Giám đốc Triệu, khoan đã.”
“Thư… ký Trần…” Miễn cưỡng nở một nụ cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh có sao không?” Trần Khải thoáng nhìn anh ta.
“Ài…” Cái thở dài này có thể nói là thiên thu vạn khổ ở đây, tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Lục tổng vốn khó tính, anh là bậc lão thành ở công ty rồi, mong anh lượng thứ…”
Trấn an vài câu mới khiến tâm tình đồng chí lão làng này ổn định lại.
Vai chính diện như anh ta đâu có dễ dàng gì chứ!
Vừa quay về vị trí, tinh!
Cánh cửa thang máy mở ra, lại một người chuẩn bị ăn mắng tiến lên.
“Khải Tử, có hóng được gì không?” Hàn Uy đặt mông ngồi trên bàn làm việc, bộ vest rực rỡ, khi đi từ thang máy ra ngoài giống như một chú hồng hạc đang đập cánh.
“Giám đốc Hàn, có thể phiền anh dịch cái mông cao quý của anh ra được không? Đè lên tài liệu của tôi rồi.”
Thư ký Trần ngoài cười trong không cười, ghét là bị người ta gọi là “Khải Tử”!
“Chẳng phải chỉ là ngồi đè lên một tập tài liệu thôi sao? Gấp gáp gì chứ?” Đuôi mắt nhướng lên, vô cùng phóng đãng.
Trần Khải thầm mắng một câu “đồ đàn bà chết tiệt”, nhưng trên mặt vẫn vô cùng khách khí, để lộ tám chiếc răng trắng sáng tiêu chuẩn.
Dù sao thì anh ta cũng là cử nhân tốt nghiệp từ chuyên ngành “thư ký văn thư”.
Hàn Uy liếc mắt nhìn, không nói gì, chỉ co vặn đốt ngón tay, gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng kêu âm trầm.
“Nói đi, rốt cuộc Lục tổng nhà chúng ta đã trúng phải tà đạo gì? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm trong hai ngày rồi.”
Tầng lớp quản lý cấp cao bị phê bình, người mất mặt chính là người quản lý như anh ta rồi.
“Anh hỏi tôi sao?”
“Ừ há.”
“Tôi hỏi ai?”
“...”
“Được rồi, cầm tập tài liệu vừa bị cái mông tôn quý của anh đè lên rồi tự đi vào kia giải thích đi.”
Mười lăm phút sau.
Hàn Uy thoát khỏi biển lửa nhưng trên gương mặt anh tuấn đã tái xanh, nổi bật dưới bộ vest màu đỏ diêm dúa, càng trở nên suy nhược hơn.
Trần Khải mỉm cười tiến lên, giơ tay lên đỡ, “Giám đốc Hàn, anh có sao không?”
“Mẹ kiếp, khó hầu hạ quá đi mất...”
“Khụ khụ!”
“Người gặp họa là tôi, cậu giả bộ ho lao cái gì?! Chắc chắn là Lục Nhị bị điên rồi, nếu không thì là do đến tháng...”
“Khụ khụ!”
“Có vẻ như cậu rảnh rỗi quá thì phải?” Ngữ điệu lạnh lẽo càng khắc sâu thêm vào trong giọng nói cứng rắn, Hàn Uy giống như đã bị thi triển thuật định thân, bóng lưng cứng đờ.
“Lục tổng, tôi xin phép xuống lầu trước.” Nói xong, quay người, lượn!
Lục Chinh mặc bộ đồ tây, giày da sáng bóng, thân hình cao lớn đang đứng ngược sáng ở cửa văn phòng, tay phải cho vào túi quần, khuỷu tay vắt áo khoác.
Trần Khải phản ứng lại, tiến lên, gật đầu, cung kính nói: “Lục tổng.”
Lục Chinh ừm đáp lại, sải bước đi về phía thang máy, Trần Khải vội vã đi theo sau.
“Mang theo hợp đồng khai thác mảnh đất ở Tây Âu đến đây.”
“Vâng.” Trần Khải vòng lại, phản ứng nhanh nhẹn.
Đến khi hai người ngồi lên xe, Lục Chinh mới một lần nữa nói.
“Đến Tiểu Nam Quốc.”
...
“Một ly Gin Fizz, một ly Margarita.” Chân vắt vẻo, trèo lên ghế băng ngồi, Đàm Hi nháy mắt với anh chàng pha chế rượu.
Đôi chân dài trắng nõn đan thành một tư thế quyến rũ, tay chống lên má, dưới ánh đèn mờ ảo, lại càng thêm phong tình quyến rũ.
Ùng ục…
Vệ Ảnh nhìn đến nuốt nước bọt, “Hi Tử, bà giống con yêu tinh...”
“Phụ nữ không yêu mị, đàn ông không cợt nhả.” Nói xong, giơ tay nâng cằm cô lên, bật hơi như hoa lan, “Bà cũng có thể thử xem?”
“Tôi, tôi không biết...”
“Ngoan, tôi dạy bà.”
Vệ Ảnh là người mang vẻ bề ngoài của một bé loli nhưng có trái tim của một hán tử, bây giờ lại đang giống như một con thú nhỏ bị người ta trêu đùa, theo lý mà nói đã sớm nổi đóa lên từ lâu, nhưng ngoài việc ngẩn người ra, ngay cả một tia tức giận cũng không có.
Hình như, bị cái tay thon dài trắng trẻo kia nâng cằm lên, nhẹ nhàng thổi bên tai là một vinh dự vô cùng lớn lao...
Xong rồi! Toi rồi!
“Hi Tử, tôi trúng độc rồi!”
“Hả?”
“Trúng độc của bà rồi! Làm sao đây?”
“Có cần thuốc giải không?”
“Cần!” Gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc.
Lúc này, hai ly cocktail màu sắc rực rỡ được đẩy đến trước mặt hai cô gái, “Xin mời.”
Đàm Hi móc hai tờ tiền đỏ từ túi Vệ Ảnh ra, nhét vào trong túi trước ngực của anh chàng pha chế rượu, tiện tay sờ một cái.
Chưa đủ cơ bắp, giống như chú gà con trắng trẻo, bỗng chốc cảm thấy vô vị.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Chinh.
Đường nét thanh tao, đường viền thâm thúy, đặc biệt là đường cong ở cạnh, thanh thoát lưu loát.
Hồi tưởng lại cảnh tượng anh vác mình trên vai, cổ áo hơi phanh ra, cơ ngực màu đồng lúc ẩn lúc hiện, chiếc quần tây bao bọc đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, nếu ở trên giường thì tuyệt vời đến mức độ nào chứ?
Lại nhìn đến sắc mặt đỏ ửng, còn mang theo nét xấu hổ của anh chàng pha chế rượu, quả nhiên, cô vẫn thích loại mạnh mẽ hơn.
“Hi Hi, bà đỏ mặt kìa!” Vệ Ảnh chỉ vào cô, lại nhìn sang ly cocktail mà cô còn chưa động đến ở trước mặt.
Ngụ ý nói rằng, đừng có nói với tôi là bà đỏ mặt vì cái thứ đồ chơi này đấy nhé!
Đàm Hi ồ một tiếng, thái độ thản nhiên.
“Thấy dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt của bà, chẳng lẽ là... đang ảo tưởng đến cảnh tượng bậy bạ nào đó?”
Đàm Hi ngẩn người, nghiêm chỉnh gật đầu, “Muốn biết không? Xin mời liên tưởng đến Năm mươi sắc thái.”
Vệ Ảnh chuẩn bị trêu chọc cô, kết quả lại bị cô trêu lại cho đỏ ửng mặt lên.
“Càng nói càng không đứng đắn.” Hai má đỏ rực, “Nhưng mà, sao tôi cảm thấy bà thay đổi lại đẹp hơn nhỉ?”
“Chẳng lẽ trước đây tôi không đẹp à?”
“Không, trước kia bà cũng đẹp, nhưng mà hơi bị thiếu một chút... hương vị.”
Đàm Hi chun mũi, “Hương vị gì?”
Con ngươi Vệ Ảnh chuyển động, “Hương vị của phụ nữ, còn có vẻ quyến rũ nữa.”
Tác giả :
Du Nhân