Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 343: Đối chất tại chỗ, vả mặt bôm bốp
Bạn trai bạn gái có ý định kết hôn sao?!
Nhất thời khuấy đảo cả hiện trường.
Khi thấy chính đương sự mở miệng thừa nhận, mọi người đều không bình tĩnh được nữa. Phải biết rằng, sau lưng Lục Chinh là Lục Gia, còn có Bàng Gia nữa, một bên nhất về tiền tài, một bên là quyền lực tột đỉnh, gả cho Lục Chinh đồng nghĩa với việc có cả tiền tài và quyền lực.
Năm ấy, Lục Chinh rời khỏi quân đội, tiếp quản Lục Thị, bao nhiêu thiên kim tiểu thư đổ xô vào, nhưng không ai thành công. Giờ đây lại bị một cô ranh con không danh tiếng hạ gục ư?
Trong lòng Đàm Hi khác xa với ngoại hình bình tĩnh, quen nhau với ý định kết hôn ư?
“Này, anh Chinh của con ngầu không?” Bà Bàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ rõ vẻ kiêu ngạo tự hào.
Tống Bạch gật gù.
“Nói tiếng người.”
“... ngầu.”
“Con cũng học hỏi đi, đừng chỉ lo dụ dỗ mấy đứa con gái không ra gì, trong độ tuổi thích hợp thì nên có một cuộc tình, không cần oanh liệt, ít nhất cũng khắc cốt ghi tâm, biết chưa?”
Đồng chí Tiểu Bạch nghiêm túc uống chén canh gà, “Mẹ, mẹ không lo lắng Đàm Hi là cô gái hư sao?”
“Mẹ tin mắt nhìn người của A Chinh.”
“...”
“Với lại, trên đời này làm gì có cái gì tốt hay xấu tuyệt đối đâu? Một người phụ nữ, chỉ cần căn cơ không kém, từ từ bồi dưỡng sẽ trở thành người phụ nữ tốt thôi.”
“... Đã hiểu.”
Ánh mắt nhìn về đôi tay nắm chặt của hai người, Tống Bạch bĩu môi, trong lòng không can tâm, nhưng không thể không thừa nhận trên đời này chỉ có Lục Chinh của anh mới sánh với cô gái thú vị Đàm Hi này.
Nếu là anh, anh thấy mình sẽ không được như Lục Chinh, làm ra được tới mắc này: đi ngược lại với điều luật thiên hạ, cho dù phải đối đầu với cả thế giới, cũng phải cho cô ấy mọi thứ tốt nhất, thân phận, địa vị, danh vọng...
Vì vậy, anh chỉ có thể đầu hàng, bởi vì không tranh được, không giành nổi, không có hy vọng thắng nào cả.
Bốp~
Một tiếng vỗ vang lên, Tống Bạch choáng váng: “Mẹ! Mẹ làm gì thế! Đau...”
“Ánh mắt đó là sao? Ghen ăn tức ở hả?”
Tống Bạch xoa chỗ bị vỗ, lưỡi đẩy vào phía sau răng, đúng là anh ghen tị thật, trong lòng ngập tràn vị chua rồi.
“Muốn thì mau tìm một người, đừng học anh Hai con, già đầu rồi còn FA.”
“Mẹ tưởng kiếm gấu như ra đường mua rau cải hả? Với lại, anh con bây giờ độc thân, nhưng cũng là người từng trải mà! Người ta nói rồi, không cần thiên trường địa cửa, chỉ cần đã từng...”
“Mẹ, mẹ đánh lén hả?!” Đồng chí Tiểu Bạch giận trợn mắt.
“Con là do mẹ sinh ra, đánh mấy cái không được sao? Hồi nhỏ con còn bị mẹ tét mông nữa kia! Đừng có ở đó mà cãi với mẹ, kiểu anh con là “Cố gắng gian khổ mười mấy năm, một sớm trở về trước giải phóng”! Mẹ cảnh cáo con, Tống Bạch, đừng có học kiểu đó, coi chừng mẹ đánh gãy chân con đó!”
“...” Mẹ, đúng là mẹ ruột mà!
Lúc hai mẹ con nói chuyện, mọi người cũng bắt đầu bàn luận ồn ào, đây ruốt cuộc là sao? Tai sao một câu “Đã từng quen biết” của cậu Ba Cố lại làm Lục Chinh kích động vậy?
Trừ phi... ba người họ có mối quan hệ mờ ám gì đấy?
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tất cả mọi người bắt đầu vẽ ra chuyện tình tay ba của hai nam và một nữ: Nhị gia cưỡng ép tình yêu, chia rẽ đôi uyên ương Cố Đàm, sau cùng lâu ngày sinh tình, Đàm Hi dần dần yêu Nhị gia kiêm giám đốc bá đạo, thế là rời xa người đàn ông ôn nhu si tình mỗi người mỗi ngả...
“Xì... Sao tôi cứ cảm thấy cô nhân vật chính gặp ở đâu rồi?”
“Nghe bà nói vậy, tôi cũng có ấn tượng, ở đâu gặp ấy nhỉ...”
Cố Hoài Sâm cười, thần thái vẫn ôn nhu như vậy, ánh mắt lại lạnh băng, như ánh mặt trời vàng ươm chiếu rọi trên dòng sông băng, rất chói lọi nhưng không ai cảm thấy sự ấm áp.
“Câu hỏi cuối cùng,“ anh nhìn Đàm Hi, “Cô và Tần Gia, hoặc nói đúng hơn là Tần Thiên Lâm có quan hệ gì?”
Đàm Hi lãnh đạm nhìn lại, miệng lộ nụ cười nhã nhặn, dưới ánh đèn, chiếc váy đỏ mảnh mai, quyến rũ như yêu nữ.
“Không có quan hệ.” Cô nói.
Đôi môi đỏ mọng, từng chữ một, rõ ràng hơn hết, cũng rung động vô cùng.
“Cậu Ba Cố, vì vậy, anh muốn nói gì?”
Đôi mắt người đàn ông lộ vẻ tàn khốc, dù vẻ hung tợn lộ trên mắt anh cũng chỉ hơi hung dữ: “Đàm Hi, cô nói dối.”
Lục Chinh vô cảm nhìn anh, đáy mắt ẩn chứa nét sắc lạnh và u ám muốn giết ai đó, sắc bén vô cùng.
Cố Hoài Ngọc thấy không ổn, bước về trước, nhưng bị Cố Nghiệp ngăn lại: “Đừng qua đó, để a Sâm tự giải quyết.”
“Nhưng ba...”
“Con có thể bảo vệ nó một lúc, nhưng bảo vệ được cả đời không? Có vài việc ngốc nghếch, phải phạm qua rồi mới học được cách thông minh.”
Cố Hoài Ngọc lộ ánh mắt lo lắng, nhưng không còn tiến lên phía trước nữa.
Biểu hiện của Cố Nghiệp rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nổi sóng thế nào chỉ có mình ông biết.
“Cô là vợ của Tần Thiên Lâm, là con dâu thứ hai của Tần Gia!” Cả hội trường im lặng, mắt ngơ ngác, chỉ có một mình Cố Hoài Sâm cười mỉa mai, mang biểu cảm như được giải thoát. Giống như những lời luôn kiềm chế trong lòng, những việc luôn muốn làm, hôm nay làm được.
“Tôi nhớ ra rồi! Nửa năm trước, buỗi hôn lễ Tần Gia tôi đã nhìn thấy cô dâu, chính là khuôn mặt này!” Tuy Đàm Hi đã trang điểm khá đậm để hợp với bộ đồ đỏ này, nhưng đôi lông mày sắc nhọn rất đặc trưng, khiến người đã khó quên.
“Còn trong buổi tiệc năm của Tần Thị nữa, tôi cũng gặp qua...”
“Bảo sao quen vậy.”
“Đúng rồi, vợ của cậu Hai Tần Gia cũng tên là TN, nhỉ?”
“Đúng là vậy...” Thiệp cưới ghi bằng tiếng Anh, chỉ có chữ alphabet, không có chữ Hán.
“Trời đất ơi! Nếu đúng là TN đó vậy mối quan hệ của cô ta và Lục Chinh...”
Mọi người đều hoảng lên: “Chẳng phải là...”
“**” hai chữ nghẹn trong cổ họng, người đó lập tức im lặng.
Bàng Bội San siết chặt tay, ánh mắt trầm lạnh. Tống Bạch nhịn không nổi kêu lên, khuôn mặt méo mó: “Mẹ, mẹ đang nhéo thịt của con đó!”
Cảnh Lam mặt trắng bệch, xong, sự việc bị lộ cả, sĩ diện của Bàng Gia, đang vỡ vụn thành trăm mảnh, “Thiệu Đình, sao lại thành ra thế này chứ?”
“Mẹ, không sao đâu, mẹ yên tâm.”
Lời an ủi của con gái đem lại cho bà tự tin, nhưng sự lo lắng của bà vẫn không xóa bỏ được, “Giờ phải làm sao? Cứ vậy, nhất định ai cũng biết hết, đến lúc đó ông nội và bà nội con sẽ tức giận...”
“Không nghiêm trọng vậy đâu, mẹ đừng tự dọa mình nữa. A Chinh nhất định có cách giải quyết.” Lời này của cô đến cô còn không tin.
Giải quyết?
Làm sao giải quyết?
Thừa nhận thân phận của cô ta, tức là thừa nhận “**“.
Phủ nhận quan hệ với Đàm Hi, tức phủ nhận việc quan hệ “bạn trai bạn gái”, chả khác nào tự vả vào mặt.
Cho dù tiến hay lùi, đều là đường cụt.
Bàng Thiệu Đình mím môi, thuận thế che đậy nụ cười đang nhoẻn lên. Quả nhiên, khoe ân ái xác định chết sớm.
Cuộc hôn nhân không được chúc phúc sẽ trở thành ác mộng và xiềng xích bám lấy họ suốt đời. Cho dù Lục Chinh có là kỳ tài giỏi giang đi nữa, đến bước này, đã tự dồn mình đến bước đường cùng, có cánh cũng khó mà bay!
Đến sau cùng, chẳng phải cũng cần cô ra mặt để bảo vệ danh tiếng nhà họ Lục và Bàng sao? Đến lúc đó, cô nhất định không dễ dãi vậy...
Bàng Thiệu Định nghĩ ngợi rất nhiều, cũng nghĩ rất xa, thật chí đến điều kiện và yêu cầu cũng đã nghĩ xong.
Chỉ đáng tiếc, mộng ban ngày tuy đẹp nhưng cũng chỉ là mộng, chẳng thể thành hiện thực.
“Cậu Ba có phải nhận lầm người không?” Đàm Hi cười nhạt, không giác ngộ được mình đang trên sóng cả, vẻ mặt bình tĩnh, tư thái nhàn nhã.
Lại nhìn qua Lục Chinh, bình tĩnh vô cùng, không có chút gì sợ sệt do bị vạch trần, cũng không kiểu khó chịu hay trốn chạy do làm sai.
“Không lẽ nhận sai ư?”
“Đúng vậy! Nhị Gia là ai chứ, sao có thể phạm phải sai lầm này được? Vợ của bạn không thể đụng, làm sao mà có gian díu với vợ của cháu ngoại được?”
“Tôi thấy cô Đàm còn trẻ lắm, còn chưa đến tuổi kết hôn nhỉ?”
“Cậu Ba, anh nhìn kỹ lại xem? Đừng để nhầm lẫn, khiến mọi người hồi hộp lo lắng vậy.”
Hướng gió bỗng thay đổi, đều vì người trong cuộc quá thản nhiên.
Có trời mới biết, lúc này Đàm Hi thấp thỏm đến mức nào. Cô nhìn Lục Chinh, hứ, cái vẻ mặt đó đúng là không phải làm bộ, anh đúng là rất thản nhiên, giống như Cố Hoài Sâm nhận lầm người vậy.
Da mặt dày thật.
Cảm giác được ánh mắt của cô, Lục Chinh nhìn qua, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, trái tim thiếu nữ của Đàm Hi lập tức nhảy như ngựa.
Thì ra, Lục Chinh cũng có lúc không thèm mặt mũi vậy?
Chỉ vì cô... Thật tốt.
Cố Hoài Sâm nghe mọi người bàn luận xong, thần thái ung dung, “Hôm nay Tần Gia cũng đến, hay để họ nhận diện?”
“Ừ nhỉ! Lúc nãy thấy Tần Thiên Lâm, mau kêu anh ta ra hỏi xem, đây có phải là vợ anh ta không!”
“Đến rồi, đến rồi...”
Tần Tấn Huy dắt Lục Thảo đến phía trước, phía sau là vợ chồng Tần Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi, còn Tần Thiên Lâm lại không thấy bóng dáng đâu.
“Giám đốc Tần, cậu Hai nhà ông đâu?”
“Nó ở trong uống hơi nhiều, tôi kêu em nó dìu nó lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy sao... vậy ông xem, cô tiểu thư bên cạnh giám đốc Lục có phải con dâu thứ hai của ông không?”
Cố Hoài Sâm nhíu mày theo bản năng.
Có người đúng ra nói, phải để Tần Thiên Lâm ở hiện trường mới đáng tin được.
Nhưng rất nhanh chóng đề nghị của anh bị bác bỏ, “Đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ba mẹ chồng sao không nhận được con dâu của mình? Cậu Hai Tần Gia lên lầu nghỉ ngơi rồi, nói không chừng say khướt, e là bắt lấy ai cũng gọi vợ được, như vậy chẳng phải càng không đáng tin sao?”
“Nói cũng có lý! Dù sao người cũng đến rồi, vậy thì mau xem đi, mọi người đợi nhập tiệc, đừng làm hỏng buổi tiệc mừng thọ của giám đốc Cố.”
“Mau nhận đi! Việc này đúng là hoang đường mà...”
Mọi người đều cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.
Cố Hoài Sâm là người gây khó dễ đầu tiên, nhưng người đương sự không thèm để ý đến anh, đến giờ vẫn rất thản nhiên, nếu đúng là gây ra sự nhầm lẫn, vậy chẳng phải chơi khăm người ta, xem người ta là khỉ làm trò sao?
“Giám đốc Tần, ông muốn nói gì không?” Cố Hoài Sâm nhìn Tần Tấn Huy, “Cô Đàm này có phải là con dâu thứ hai của ông không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Tần Tấn Huy lắc đầu, “Không phải.”
Sắc mặt Cố Hoài Sâm biến sắc, cả hội trường huyên náo.
Phủ nhận rồi?!
“Một phen náo nhiệt, đúng là hoang đường!”
“Tôi nói mà, Nhị Gia là người thế này, làm sao có thể làm ra chuyện loạn... như vậy!”
“Tự tin đứng ra như thế, giờ tự vỗ vào mặt, Cố Gia muốn hát vở tuồng nào cho chúng ta xem đây?”
Cố Hoài Sâm làm ngơ bình luận xung quanh, nhìn chằm chằm vào Tần Tấn Huy: “Ông khẳng đi cô ta không phải?!”
“Đương nhiên, tôi mà mắt mờ đến nỗi không nhận ra con dâu của chúng tôi sao!”
“Được, vậy tôi hỏi ông, vợ Tần Thiên Lâm tên gì?”
“Đàm Tích, Tích trong Liên Tích.”
Cố Hoài Sâm hoàn toàn ngẩn người ra.
Nhất thời khuấy đảo cả hiện trường.
Khi thấy chính đương sự mở miệng thừa nhận, mọi người đều không bình tĩnh được nữa. Phải biết rằng, sau lưng Lục Chinh là Lục Gia, còn có Bàng Gia nữa, một bên nhất về tiền tài, một bên là quyền lực tột đỉnh, gả cho Lục Chinh đồng nghĩa với việc có cả tiền tài và quyền lực.
Năm ấy, Lục Chinh rời khỏi quân đội, tiếp quản Lục Thị, bao nhiêu thiên kim tiểu thư đổ xô vào, nhưng không ai thành công. Giờ đây lại bị một cô ranh con không danh tiếng hạ gục ư?
Trong lòng Đàm Hi khác xa với ngoại hình bình tĩnh, quen nhau với ý định kết hôn ư?
“Này, anh Chinh của con ngầu không?” Bà Bàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ rõ vẻ kiêu ngạo tự hào.
Tống Bạch gật gù.
“Nói tiếng người.”
“... ngầu.”
“Con cũng học hỏi đi, đừng chỉ lo dụ dỗ mấy đứa con gái không ra gì, trong độ tuổi thích hợp thì nên có một cuộc tình, không cần oanh liệt, ít nhất cũng khắc cốt ghi tâm, biết chưa?”
Đồng chí Tiểu Bạch nghiêm túc uống chén canh gà, “Mẹ, mẹ không lo lắng Đàm Hi là cô gái hư sao?”
“Mẹ tin mắt nhìn người của A Chinh.”
“...”
“Với lại, trên đời này làm gì có cái gì tốt hay xấu tuyệt đối đâu? Một người phụ nữ, chỉ cần căn cơ không kém, từ từ bồi dưỡng sẽ trở thành người phụ nữ tốt thôi.”
“... Đã hiểu.”
Ánh mắt nhìn về đôi tay nắm chặt của hai người, Tống Bạch bĩu môi, trong lòng không can tâm, nhưng không thể không thừa nhận trên đời này chỉ có Lục Chinh của anh mới sánh với cô gái thú vị Đàm Hi này.
Nếu là anh, anh thấy mình sẽ không được như Lục Chinh, làm ra được tới mắc này: đi ngược lại với điều luật thiên hạ, cho dù phải đối đầu với cả thế giới, cũng phải cho cô ấy mọi thứ tốt nhất, thân phận, địa vị, danh vọng...
Vì vậy, anh chỉ có thể đầu hàng, bởi vì không tranh được, không giành nổi, không có hy vọng thắng nào cả.
Bốp~
Một tiếng vỗ vang lên, Tống Bạch choáng váng: “Mẹ! Mẹ làm gì thế! Đau...”
“Ánh mắt đó là sao? Ghen ăn tức ở hả?”
Tống Bạch xoa chỗ bị vỗ, lưỡi đẩy vào phía sau răng, đúng là anh ghen tị thật, trong lòng ngập tràn vị chua rồi.
“Muốn thì mau tìm một người, đừng học anh Hai con, già đầu rồi còn FA.”
“Mẹ tưởng kiếm gấu như ra đường mua rau cải hả? Với lại, anh con bây giờ độc thân, nhưng cũng là người từng trải mà! Người ta nói rồi, không cần thiên trường địa cửa, chỉ cần đã từng...”
“Mẹ, mẹ đánh lén hả?!” Đồng chí Tiểu Bạch giận trợn mắt.
“Con là do mẹ sinh ra, đánh mấy cái không được sao? Hồi nhỏ con còn bị mẹ tét mông nữa kia! Đừng có ở đó mà cãi với mẹ, kiểu anh con là “Cố gắng gian khổ mười mấy năm, một sớm trở về trước giải phóng”! Mẹ cảnh cáo con, Tống Bạch, đừng có học kiểu đó, coi chừng mẹ đánh gãy chân con đó!”
“...” Mẹ, đúng là mẹ ruột mà!
Lúc hai mẹ con nói chuyện, mọi người cũng bắt đầu bàn luận ồn ào, đây ruốt cuộc là sao? Tai sao một câu “Đã từng quen biết” của cậu Ba Cố lại làm Lục Chinh kích động vậy?
Trừ phi... ba người họ có mối quan hệ mờ ám gì đấy?
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tất cả mọi người bắt đầu vẽ ra chuyện tình tay ba của hai nam và một nữ: Nhị gia cưỡng ép tình yêu, chia rẽ đôi uyên ương Cố Đàm, sau cùng lâu ngày sinh tình, Đàm Hi dần dần yêu Nhị gia kiêm giám đốc bá đạo, thế là rời xa người đàn ông ôn nhu si tình mỗi người mỗi ngả...
“Xì... Sao tôi cứ cảm thấy cô nhân vật chính gặp ở đâu rồi?”
“Nghe bà nói vậy, tôi cũng có ấn tượng, ở đâu gặp ấy nhỉ...”
Cố Hoài Sâm cười, thần thái vẫn ôn nhu như vậy, ánh mắt lại lạnh băng, như ánh mặt trời vàng ươm chiếu rọi trên dòng sông băng, rất chói lọi nhưng không ai cảm thấy sự ấm áp.
“Câu hỏi cuối cùng,“ anh nhìn Đàm Hi, “Cô và Tần Gia, hoặc nói đúng hơn là Tần Thiên Lâm có quan hệ gì?”
Đàm Hi lãnh đạm nhìn lại, miệng lộ nụ cười nhã nhặn, dưới ánh đèn, chiếc váy đỏ mảnh mai, quyến rũ như yêu nữ.
“Không có quan hệ.” Cô nói.
Đôi môi đỏ mọng, từng chữ một, rõ ràng hơn hết, cũng rung động vô cùng.
“Cậu Ba Cố, vì vậy, anh muốn nói gì?”
Đôi mắt người đàn ông lộ vẻ tàn khốc, dù vẻ hung tợn lộ trên mắt anh cũng chỉ hơi hung dữ: “Đàm Hi, cô nói dối.”
Lục Chinh vô cảm nhìn anh, đáy mắt ẩn chứa nét sắc lạnh và u ám muốn giết ai đó, sắc bén vô cùng.
Cố Hoài Ngọc thấy không ổn, bước về trước, nhưng bị Cố Nghiệp ngăn lại: “Đừng qua đó, để a Sâm tự giải quyết.”
“Nhưng ba...”
“Con có thể bảo vệ nó một lúc, nhưng bảo vệ được cả đời không? Có vài việc ngốc nghếch, phải phạm qua rồi mới học được cách thông minh.”
Cố Hoài Ngọc lộ ánh mắt lo lắng, nhưng không còn tiến lên phía trước nữa.
Biểu hiện của Cố Nghiệp rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nổi sóng thế nào chỉ có mình ông biết.
“Cô là vợ của Tần Thiên Lâm, là con dâu thứ hai của Tần Gia!” Cả hội trường im lặng, mắt ngơ ngác, chỉ có một mình Cố Hoài Sâm cười mỉa mai, mang biểu cảm như được giải thoát. Giống như những lời luôn kiềm chế trong lòng, những việc luôn muốn làm, hôm nay làm được.
“Tôi nhớ ra rồi! Nửa năm trước, buỗi hôn lễ Tần Gia tôi đã nhìn thấy cô dâu, chính là khuôn mặt này!” Tuy Đàm Hi đã trang điểm khá đậm để hợp với bộ đồ đỏ này, nhưng đôi lông mày sắc nhọn rất đặc trưng, khiến người đã khó quên.
“Còn trong buổi tiệc năm của Tần Thị nữa, tôi cũng gặp qua...”
“Bảo sao quen vậy.”
“Đúng rồi, vợ của cậu Hai Tần Gia cũng tên là TN, nhỉ?”
“Đúng là vậy...” Thiệp cưới ghi bằng tiếng Anh, chỉ có chữ alphabet, không có chữ Hán.
“Trời đất ơi! Nếu đúng là TN đó vậy mối quan hệ của cô ta và Lục Chinh...”
Mọi người đều hoảng lên: “Chẳng phải là...”
“**” hai chữ nghẹn trong cổ họng, người đó lập tức im lặng.
Bàng Bội San siết chặt tay, ánh mắt trầm lạnh. Tống Bạch nhịn không nổi kêu lên, khuôn mặt méo mó: “Mẹ, mẹ đang nhéo thịt của con đó!”
Cảnh Lam mặt trắng bệch, xong, sự việc bị lộ cả, sĩ diện của Bàng Gia, đang vỡ vụn thành trăm mảnh, “Thiệu Đình, sao lại thành ra thế này chứ?”
“Mẹ, không sao đâu, mẹ yên tâm.”
Lời an ủi của con gái đem lại cho bà tự tin, nhưng sự lo lắng của bà vẫn không xóa bỏ được, “Giờ phải làm sao? Cứ vậy, nhất định ai cũng biết hết, đến lúc đó ông nội và bà nội con sẽ tức giận...”
“Không nghiêm trọng vậy đâu, mẹ đừng tự dọa mình nữa. A Chinh nhất định có cách giải quyết.” Lời này của cô đến cô còn không tin.
Giải quyết?
Làm sao giải quyết?
Thừa nhận thân phận của cô ta, tức là thừa nhận “**“.
Phủ nhận quan hệ với Đàm Hi, tức phủ nhận việc quan hệ “bạn trai bạn gái”, chả khác nào tự vả vào mặt.
Cho dù tiến hay lùi, đều là đường cụt.
Bàng Thiệu Đình mím môi, thuận thế che đậy nụ cười đang nhoẻn lên. Quả nhiên, khoe ân ái xác định chết sớm.
Cuộc hôn nhân không được chúc phúc sẽ trở thành ác mộng và xiềng xích bám lấy họ suốt đời. Cho dù Lục Chinh có là kỳ tài giỏi giang đi nữa, đến bước này, đã tự dồn mình đến bước đường cùng, có cánh cũng khó mà bay!
Đến sau cùng, chẳng phải cũng cần cô ra mặt để bảo vệ danh tiếng nhà họ Lục và Bàng sao? Đến lúc đó, cô nhất định không dễ dãi vậy...
Bàng Thiệu Định nghĩ ngợi rất nhiều, cũng nghĩ rất xa, thật chí đến điều kiện và yêu cầu cũng đã nghĩ xong.
Chỉ đáng tiếc, mộng ban ngày tuy đẹp nhưng cũng chỉ là mộng, chẳng thể thành hiện thực.
“Cậu Ba có phải nhận lầm người không?” Đàm Hi cười nhạt, không giác ngộ được mình đang trên sóng cả, vẻ mặt bình tĩnh, tư thái nhàn nhã.
Lại nhìn qua Lục Chinh, bình tĩnh vô cùng, không có chút gì sợ sệt do bị vạch trần, cũng không kiểu khó chịu hay trốn chạy do làm sai.
“Không lẽ nhận sai ư?”
“Đúng vậy! Nhị Gia là ai chứ, sao có thể phạm phải sai lầm này được? Vợ của bạn không thể đụng, làm sao mà có gian díu với vợ của cháu ngoại được?”
“Tôi thấy cô Đàm còn trẻ lắm, còn chưa đến tuổi kết hôn nhỉ?”
“Cậu Ba, anh nhìn kỹ lại xem? Đừng để nhầm lẫn, khiến mọi người hồi hộp lo lắng vậy.”
Hướng gió bỗng thay đổi, đều vì người trong cuộc quá thản nhiên.
Có trời mới biết, lúc này Đàm Hi thấp thỏm đến mức nào. Cô nhìn Lục Chinh, hứ, cái vẻ mặt đó đúng là không phải làm bộ, anh đúng là rất thản nhiên, giống như Cố Hoài Sâm nhận lầm người vậy.
Da mặt dày thật.
Cảm giác được ánh mắt của cô, Lục Chinh nhìn qua, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, trái tim thiếu nữ của Đàm Hi lập tức nhảy như ngựa.
Thì ra, Lục Chinh cũng có lúc không thèm mặt mũi vậy?
Chỉ vì cô... Thật tốt.
Cố Hoài Sâm nghe mọi người bàn luận xong, thần thái ung dung, “Hôm nay Tần Gia cũng đến, hay để họ nhận diện?”
“Ừ nhỉ! Lúc nãy thấy Tần Thiên Lâm, mau kêu anh ta ra hỏi xem, đây có phải là vợ anh ta không!”
“Đến rồi, đến rồi...”
Tần Tấn Huy dắt Lục Thảo đến phía trước, phía sau là vợ chồng Tần Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi, còn Tần Thiên Lâm lại không thấy bóng dáng đâu.
“Giám đốc Tần, cậu Hai nhà ông đâu?”
“Nó ở trong uống hơi nhiều, tôi kêu em nó dìu nó lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy sao... vậy ông xem, cô tiểu thư bên cạnh giám đốc Lục có phải con dâu thứ hai của ông không?”
Cố Hoài Sâm nhíu mày theo bản năng.
Có người đúng ra nói, phải để Tần Thiên Lâm ở hiện trường mới đáng tin được.
Nhưng rất nhanh chóng đề nghị của anh bị bác bỏ, “Đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ba mẹ chồng sao không nhận được con dâu của mình? Cậu Hai Tần Gia lên lầu nghỉ ngơi rồi, nói không chừng say khướt, e là bắt lấy ai cũng gọi vợ được, như vậy chẳng phải càng không đáng tin sao?”
“Nói cũng có lý! Dù sao người cũng đến rồi, vậy thì mau xem đi, mọi người đợi nhập tiệc, đừng làm hỏng buổi tiệc mừng thọ của giám đốc Cố.”
“Mau nhận đi! Việc này đúng là hoang đường mà...”
Mọi người đều cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.
Cố Hoài Sâm là người gây khó dễ đầu tiên, nhưng người đương sự không thèm để ý đến anh, đến giờ vẫn rất thản nhiên, nếu đúng là gây ra sự nhầm lẫn, vậy chẳng phải chơi khăm người ta, xem người ta là khỉ làm trò sao?
“Giám đốc Tần, ông muốn nói gì không?” Cố Hoài Sâm nhìn Tần Tấn Huy, “Cô Đàm này có phải là con dâu thứ hai của ông không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Tần Tấn Huy lắc đầu, “Không phải.”
Sắc mặt Cố Hoài Sâm biến sắc, cả hội trường huyên náo.
Phủ nhận rồi?!
“Một phen náo nhiệt, đúng là hoang đường!”
“Tôi nói mà, Nhị Gia là người thế này, làm sao có thể làm ra chuyện loạn... như vậy!”
“Tự tin đứng ra như thế, giờ tự vỗ vào mặt, Cố Gia muốn hát vở tuồng nào cho chúng ta xem đây?”
Cố Hoài Sâm làm ngơ bình luận xung quanh, nhìn chằm chằm vào Tần Tấn Huy: “Ông khẳng đi cô ta không phải?!”
“Đương nhiên, tôi mà mắt mờ đến nỗi không nhận ra con dâu của chúng tôi sao!”
“Được, vậy tôi hỏi ông, vợ Tần Thiên Lâm tên gì?”
“Đàm Tích, Tích trong Liên Tích.”
Cố Hoài Sâm hoàn toàn ngẩn người ra.
Tác giả :
Du Nhân