[Ngôn Tình] Mị Hoạn
Chương 18-2: Ma Kính chi hảo (2)
Edit + Beta: Vuming
Dịch Hoa trong điện.
Châu Châu trở mình, giãy giụa tỉnh dậy tưc trong cơn mơ ngủ. Nàng mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một thân hắc ảnh đương ngồi ở mép giường, nhìn kỹ lại, thì ra người đó là Ngọc Thịnh công chúa.
“Tỉnh? Nóng không? Nếu không đi tắm gội trước?” Ngọc Thịnh công chúa ôn nhu nói với Châu Châu.
Châu Châu từ trên giường bò dậy, nàng ngồi trên giường, một làn tóc đen rũ xuống sau người tựa thác nước, một vài sợi còn lại vô tình rũ ở hai bên má. Có lẽ là bởi vì độ tuổi mới chớm, Châu Châu hai má có chút thịt hơi cao cao, mà lúc này bởi vì nàng mới vô duyên vô cớ tỉnh dậy, hai má liền mang theo điểm hồng nhạt, có vẻ càng thêm đáng yêu mấy phần.
“Được.” Châu Châu xuống giường, có cung nữ đến bồi nàng đi tắm.
Trích tinh đến bên cạnh Ngọc Thịnh công chúa: “Công chúa.”
Tầm mắt Ngọc Thịnh khẽ động, trong mắt ba quang liễm diễm: “Sự tình ra sao?”
“Tin tức đã được truyền ra.”
“Vậy thì tốt.”
……
Thời điểm Châu Châu tắm gội chỉ thích ở một mình, hai cũng nữ được phái tới đứng ở sau bình phong nói chuyện phiếm, các nàng ta cũng không thèm để ý việc Châu Châu đang ở đây, bởi vì các nàng biết Châu Châu là người dễ ở chung:
“Ngươi nghe nói gì chưa? Huỳnh mỹ nhân vừa đánh chết một ma ma.”
“Có việc này ư? Vì sao vậy?”
“Nghe nói là có cung nữ của Huỳnh mỹ nhân xuất cung tặng đồ vật cho phụ mẫu của Huỳnh mỹ nhân, lúc trở về bị ma ma làm khó dễ, ngươi cũng biết mà, cung nhân ra vào đều phải kiểm tra thân thể, mấy ma ma kiểm tra đó cũng phải cho họ chút bạc mới dễ dàng, nếu không họ chẳng để ngươi sống tốt. Mà cung nữ kia liền trực tiếp một mạch cáo trạng với Huỳnh mỹ nhân, Huỳnh mỹ nhân liền……”
“Ai, Huỳnh mỹ nhân lớn lên xinh đẹp như thế, nhưng tâm nhưng thật tàn nhẫn.” Kia cung nữ nói được một nửa, hướng về người sau bình phong nhìn thoáng qua: “Châu Châu, còn muốn nước nữa không?”
Châu Châu từ trong nước ngẩng mặt lên, nơi nàng lớn lên là một làng chài, từ nhỏ nàng đã thích ngâm mình ở trong nước, cho nên khi tắm gội thường xuyên ngụp mặt xuống nước.
“Không cần, cảm ơn hai vị tỷ tỷ.” Làn da trắng mịn của Châu Châu mang theo vẻ ướt át, cknf có chút bọt từ chỗ trán của nàng chảy xuống tới xương quai xanh.
Cung nữ thu hồi ánh mắt: “Bất quá đánh chết một cái ma ma, Hoàng Thượng khẳng định là sẽ không quan tâm.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng chỉ sợ có biết cũng bỏ qha, chúng ta là mệnh nô tài, tùy tiện chết đi thì có sao. Lần trước, Thập lục hoàng tử đánh Lý công công, ngay trước mặt Hoàng Thượng mặt, Lý công công cũng chỉ có thể chịu.
Châu Châu đột nhiên nghe được tên Lý Bảo Chương, lộc cộc một chút lại từ trong nước xông ra. Đôi tay nàng vịn ở thành thùng tắm, một mái tóc đen giống như rắn nước dán ở trên tấm lưng tuyết trắng
“Các ngươi đang nói đến Lý Bảo Chương?”
Châu Châu vừa nói ra, hai cung nữ kia liền cười.
“Châu Châu, ngươi quả nhiên đối với tên của tướng công thật là mẫn cảm nha, chúng ta chỉ nói tới Lý công công, ngươi liền khẩn trương hề hề.”
“Đúng vậy.” Một cái cung nữ từ sau bình phong vươn đầu: “Châu Châu, ngươi cùng Lý công công buổi tối làm cái gì?”
Buổi tối?
Châu Châu suy nghĩ hạ, “Không có làm cái gì, chỉ ngủ.”
Ngủ!
Hai cái cung nữ liếc nhau, nụ cười trên mặt có vài phần cổ quái, “Các ngươi ngủ cùng nhau sao?”
“Ân.”
“Thiên a.” Một cái cung nữ hét lên một tiếng, mặt nàng lập tức hồng thấu. Nàng còn trực tiếp chạy đến bên cạnh Châu Châu, trong mắt ánh lên tia mạo hiểm: “ Cùng nhau ngủ như thế nào?”
Châu Châu bị nàng sợ tới mức muốn trốn đi: “Thì…… thì ôm cùng nhau ngủ thôi.”
Con gián đáng ghét kia vẫn chưa tìm ra được, Châu Châu liền liều chết ăn vạ ở giường Lý Bảo Chương không chịu đi, buổi tối còn mạnh mẽ đòi Lý Bảo Chương ôm nàng ngủ. Huống hồ trên người Lý Bảo Chương còn có vẻ mát lạnh, lúc ngủ dựa gần không nóng ngược lại còn cảm thấy mát mẻ, trên người hắn cũng không có mùi lạ, chỉ có hương bồ kết nhàn nhạt.
“Oa.” Cái kia cung nữ cảm thán một tiếng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt không biết nhìn đến đâu: “Kỳ thật Lý công công là nam nhân lớn lên đẹp nhất ta từng thấy, nhưng đáng tiếc, lại là thái giám. Nếu hắn không phải thái giám sẽ thật tốt nha.”
Một cung nữ khác cười cười lên tiếng, “Nếu không phải thái giám, ngươi sẽ gặp được sao? Huống hồ hắn là người của Châu Châu rồi, ngươi nhưng đừng ở trước mặt Châu Châu nói bậy. Nếu lỡ làm công chúa tức giận, người sẽ phạt ngươi quỳ hành lang ngay giờ ngọ đó.”
Cung nữ kia vừa nghe, lập tức nhìn về phía Châu Châu, Châu Châu lắc lắc đầu: “Ta cái gì cũng chưa nghe được.”
“ Châu Châu tốt nhất.” Nói rồi nàng ta vươn tay ở véo nhẹ trên má Châu Châu, véo xong, phát hiện cảm xúc cực kì tốt, mềm mềm trắng trắng, thật là làm người ta muốn hạ tay lần nữa mà, nhưng không may Châu Châu vội vàng né tránh.
Châu Châu bồi Ngọc Thịnh công chúa dùng xong bữa tối mới có thể trở về viện của Lý Bảo Chương, mà Lý Bảo Chương thông thường phải chờ tới khi trăng lên đầu cành liễu mới có thể trở về, cho nên Châu Châu luôn tính toán thời gian đun nước cho Lý Bảo Chương tắm gội.
Tối nay, Châu Châu mới vừa tắm gội xong đang nằm ở trên giường, Lý Bảo Chương ít nhất còn có nửa canh giờ mới có thể trở về. Nàng nhìn chằm chằm màn phát ngốc, đột nhiên cửa truyền đến một tiếng dị động. Châu Châu sửng sốt, lúc này động tĩnh nơi cửa lại trở nên lớn hơn, nàng liền từ màn vươn đầu, nhìn ra, nàng thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Lương Thiệu Ngôn đang đứng ở cửa trừng mắt nàng.
Hắn ta hôm nay mặc một kiện y phục đỏ thắm thêh bạch hạc, giữa trán mang tuyết sắc khảm ngọc ngạch mang, tóc dài được bới cao, buôcn gịn bằng một sợi dây mảnh. Lương Thiệu Ngôn thấy Châu Châu đã nhìn thấy hắn, đôi mắt hơi nhíu lại, nhếch môi, biểu tình trên mặc tỏa ra tà khí.
“Tiểu hồ ly, chúng ta lại gặp mặt, thật khéo.”
Lương Thiệu Ngôn xông vào nhà người khác, còn nói cái gì khéo với không, thật là sự không biết xấu hổ của hắn đã đạt đến cực điểm. Châu Châu bị hắn dọa ngây người một chút, mới nói: “Thập lục hoàng tử, sao người lại tới đây?”
“Ngươi nói đi?” Lương Thiệu Ngôn từng bước từng bước một hướng về phía Châu Châu đi tới. Châu Châu thấy thế, liền có ý định xuống giường chạy trốn, đối với nàng mà nói, ương Thiệu Ngôn chính là một tiểu ma vương không hơn không kém, hắn cố tình làm bậy, da mặt lại rất dày, thích làm cái gì sẽ làm cái đó.
Bất quá Châu Châu mới vừa xuống giường, đã bị Lương Thiệu Ngôn gắt gao dùng tay chế trụ. Hắn nắm chặt cánh tay Châu Châu, thấy nàng còn giãy giụa, dứt khoát đem người kéo lên trên giường, dùng thân thể đè nặng. Châu Châu bị hành động này của hắn làm phát nghẹn, không nói lên lời.
“Ngươi chạy cái gì mà chạy! Ta lại không chuẩn bị đối phó với ngươi!”
Lương Thiệu Ngôn tỏ ra tức giận, hắn tuy rằng không có cung nữ bên người hầu hạ, nhưng lại nói cung nữ muốn được hầu hạ hắn nhiều đếm không xuể.
Châu Châu cắn cắn môi, kinh hãi: “Ngươi ngươi…… Ngươi muốn thế nào đây?”
Lương Thiệu Ngôn dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Châu Châu, “Ta chính là lại đây để hỏi ngươi……”
Nói đến này, hắn ngừng một chút, phảng phất như lời kế tiếp nếu nói ra sẽ có điểm vô pháp. Lương Thiệu Ngôn nhíu mày, suy nghĩ, vẫn là nên hỏi rõ: “Ngươi cùng Hoàng tỷ của ta hiện tại đã đi đến bước nào?”
Ban ngày, sau khi Lương Thiệu Ngôn tự nhận là chính hắn suy đoán không sai, cả trái tim đều không thể khống chế, nơi lồng ngực tựa như có một con mèo, nó đem tim hắn trở thành món đồ chơi, cào bên trái một cái lại cào bên phải một cái. Hơn nữa, sau khi hắn cho rằng Ngọc Thịnh công chúa thích Châu Châu, suy nghĩ liền trở nên lung tung rối loạn, tận lúc trăng lên cao, hắn vẫn không thể dừng được, nên chỉ có thể trực tiếp đến nơi này hỏi rõ ràng.
Hắn cảm thấy nếu hắn hỏi không rõ ràng ra, hắn căn bản ngủ không được.
Châu Châu bị Lương Thiệu Ngôn hỏi đến phát ngốc: “Cái gì?”
“Chính là……” Lương Thiệu Ngôn hít sâu một hơi: “Hoàng tỷ có cởi y phục của ngươi không? Có sờ ngươi không?”
Châu Châu chớp mắt, lắc lắc đầu.
Lương Thiệu Ngôn sửng sốt, không dám tin, nhìn Châu Châu, thanh âm bất thường: “Sao có thể!”
Hắn lại nhìn chằm chằm Châu Châu với vẻ hoài nghi: “Ngươi không cần gạt ta, ta đây là đang cứu ngươi, ngươi biết chưa?”
Ở trong mắt Lương Thiệu Ngôn trong mắt, Ngọc Thịnh công chúa tính tình hư đốn, tính cách lại kém, còn không chịu xuất giá, thật không đúng tí nào, nếu nàng là thân muội của hắn, hắn đã sớm giáo huấn nàng một phen từ lâu.
Châu Châu chỉ cảm thấy những điều Lương Thiệu Ngôn nói thật sự không đạo lý, nàng vươn tay tưởng đẩy Lương Thiệu Ngôn ra: “Thập lục hoàng tử, ngươi đừng đè nặng ta.”
Lương Thiệu Ngôn nghe vậy cúi đầu nhìn xuống, hắn giống như bây giờ mới phát hiện mình đem Châu Châu đè ở dưới thân, nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên còn trừng mắt Châu Châu, “Uy! Ngươi làm gì còn cố ý nằm dưới thân ta?”
“A?” Châu Châu cảm giác chính mình căn bản không hiểu Lương Thiệu Ngôn đang nói cái gì.
Mặt Lương Thiệu Ngôn lập tức trở nên đỏ ửng, hắn từ trên giường bò xuống, miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm, “Thật quá đáng, cư nhiên cố ý câu dẫn ta, thật là nữ nhân hư.”
Sau khi hắn xuống giường, vẫn không có rời đi, mà là tiếp tục trừng mắt Châu Châu: “Điều ngươi mới vừa nói không phải là gạt ta? Hoàng tỷ thật sự không có làm cái gì với ngươi?”
“Tỷ tỷ đối với ta rất tốt.” Châu Châu nói.
Lương Thiệu Ngôn nhấp môi, hiển nhiên không quá tin tưởng lời Châu Châu nói. Hắn lại bắt đầu tưởng tượng, nếu Châu Châu đã bị Ngọc Thịnh công chúa hiếp bức, nàng khẳng định sẽ không nói Ngọc Thịnh công chúa nói bậy.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi hãy nói thật, bằng không ta cũng không thể giúp ngươi.”
Châu Châu chỉ vô tội nhìn hắn, nàng hình như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Lương Thiệu Ngôn không vui, hừ lạnh một tiếng, hắn nhịn không được vươn tay xoa eo, “Ngươi về sau đừng khóc cầu ta.”
Hắn buông xuống một câu này, liền quay đầu đi ra ngoài, mà hắn mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lý Bảo Chương đang ở ngoài.
Lý Bảo Chương sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt như ẩn giấu băng tuyết ngàn năm, ấn đường chỗ nốt ruồi chu sa đỏ phảng phất như sẽ biến thành hoa ăn thịt người.
Lương Thiệu Ngôn chợt nhìn đến Lý Bảo Chương, sợ tới mức lui về sau một bước. Lý Bảo Chương quan sát Lương Thiệu Ngôn, lại nhìn ra người chỉ mặc áo đơn ngồi ở trên giường phái sau-Châu Châu, rồi hắn xốc lên áo choàng lạnh mặt quỳ xuống: “Nô tài Lý Bảo Chương bái kiến Thập lục hoàng tử.”
Trong viện còn có vài tiểu thái giám đứng, bên trong có người của Lương Thiệu Ngôn người, cũng có mấy tiểu thái giám bên Lý Bảo Chương. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cũng vội vàng quỳ xuống.
Lương Thiệu Ngôn khụ hai tiếng, hắn nhìn Lý Bảo Chương đương quỳ trêb mặt đất, cười gượng: “Lý công công hôm nay trở về thật sớm.”
Hắn nói xong chợt phát hiện lời hắn nói tựa hồ có điểm không đúng lắm.
Quả nhiên Lý Bảo Chương đáp lời: “Nô tài lần sau nhất định nhớ rõ giờ trở về buổi tối.”
Bất quá Lương Thiệu Ngôn cũng chỉ là xấu hổ một chút mà thôi, rốt cuộc hắn vẫn lý chủ tử, Lý Bảo Chương vẫn là cái nô tài. Hắn quay đầu nhìn Châu Châu ngồi trên giường, lại quay sang nhìn Lý Bảo Chương, cười nói: “Lý công công, bổn hoàng tử đi trước, đúng rồi, đệm giường của ngươi có muốn đổi không, quá cứng, cộm bổn hoàng tử.”
Lý Bảo Chương cúi dâud đôi mắt kia nháy mắt hiện lên sát ý.
Lương Thiệu Ngôn cố ý chọc giận Lý Bảo Chương, đắc ý nghênh ngang rời khỏi. Châu Châu vốn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng có thể ngửi được Lý Bảo Chương cùng với Lương Thiệu Ngôn kia hai người làm không gian tràn ngập mùi thuốc súng, chờ sau khi Lương Thiệu Ngôn rời đi, nàng vội vàng xuống giường, muốn đi đến đỡ Lý Bảo Chương, nhưng Lý Bảo Chương tránh đi.
“Hai người các ngươi mới vừa rồi ở chỗ này làm ra chuyện gì?” Lý Bảo Chương lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt như biến thành lưỡi dao sắc bén đang muốn nhuốm máu tươi.
22:23 - 130419
Dịch Hoa trong điện.
Châu Châu trở mình, giãy giụa tỉnh dậy tưc trong cơn mơ ngủ. Nàng mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một thân hắc ảnh đương ngồi ở mép giường, nhìn kỹ lại, thì ra người đó là Ngọc Thịnh công chúa.
“Tỉnh? Nóng không? Nếu không đi tắm gội trước?” Ngọc Thịnh công chúa ôn nhu nói với Châu Châu.
Châu Châu từ trên giường bò dậy, nàng ngồi trên giường, một làn tóc đen rũ xuống sau người tựa thác nước, một vài sợi còn lại vô tình rũ ở hai bên má. Có lẽ là bởi vì độ tuổi mới chớm, Châu Châu hai má có chút thịt hơi cao cao, mà lúc này bởi vì nàng mới vô duyên vô cớ tỉnh dậy, hai má liền mang theo điểm hồng nhạt, có vẻ càng thêm đáng yêu mấy phần.
“Được.” Châu Châu xuống giường, có cung nữ đến bồi nàng đi tắm.
Trích tinh đến bên cạnh Ngọc Thịnh công chúa: “Công chúa.”
Tầm mắt Ngọc Thịnh khẽ động, trong mắt ba quang liễm diễm: “Sự tình ra sao?”
“Tin tức đã được truyền ra.”
“Vậy thì tốt.”
……
Thời điểm Châu Châu tắm gội chỉ thích ở một mình, hai cũng nữ được phái tới đứng ở sau bình phong nói chuyện phiếm, các nàng ta cũng không thèm để ý việc Châu Châu đang ở đây, bởi vì các nàng biết Châu Châu là người dễ ở chung:
“Ngươi nghe nói gì chưa? Huỳnh mỹ nhân vừa đánh chết một ma ma.”
“Có việc này ư? Vì sao vậy?”
“Nghe nói là có cung nữ của Huỳnh mỹ nhân xuất cung tặng đồ vật cho phụ mẫu của Huỳnh mỹ nhân, lúc trở về bị ma ma làm khó dễ, ngươi cũng biết mà, cung nhân ra vào đều phải kiểm tra thân thể, mấy ma ma kiểm tra đó cũng phải cho họ chút bạc mới dễ dàng, nếu không họ chẳng để ngươi sống tốt. Mà cung nữ kia liền trực tiếp một mạch cáo trạng với Huỳnh mỹ nhân, Huỳnh mỹ nhân liền……”
“Ai, Huỳnh mỹ nhân lớn lên xinh đẹp như thế, nhưng tâm nhưng thật tàn nhẫn.” Kia cung nữ nói được một nửa, hướng về người sau bình phong nhìn thoáng qua: “Châu Châu, còn muốn nước nữa không?”
Châu Châu từ trong nước ngẩng mặt lên, nơi nàng lớn lên là một làng chài, từ nhỏ nàng đã thích ngâm mình ở trong nước, cho nên khi tắm gội thường xuyên ngụp mặt xuống nước.
“Không cần, cảm ơn hai vị tỷ tỷ.” Làn da trắng mịn của Châu Châu mang theo vẻ ướt át, cknf có chút bọt từ chỗ trán của nàng chảy xuống tới xương quai xanh.
Cung nữ thu hồi ánh mắt: “Bất quá đánh chết một cái ma ma, Hoàng Thượng khẳng định là sẽ không quan tâm.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng chỉ sợ có biết cũng bỏ qha, chúng ta là mệnh nô tài, tùy tiện chết đi thì có sao. Lần trước, Thập lục hoàng tử đánh Lý công công, ngay trước mặt Hoàng Thượng mặt, Lý công công cũng chỉ có thể chịu.
Châu Châu đột nhiên nghe được tên Lý Bảo Chương, lộc cộc một chút lại từ trong nước xông ra. Đôi tay nàng vịn ở thành thùng tắm, một mái tóc đen giống như rắn nước dán ở trên tấm lưng tuyết trắng
“Các ngươi đang nói đến Lý Bảo Chương?”
Châu Châu vừa nói ra, hai cung nữ kia liền cười.
“Châu Châu, ngươi quả nhiên đối với tên của tướng công thật là mẫn cảm nha, chúng ta chỉ nói tới Lý công công, ngươi liền khẩn trương hề hề.”
“Đúng vậy.” Một cái cung nữ từ sau bình phong vươn đầu: “Châu Châu, ngươi cùng Lý công công buổi tối làm cái gì?”
Buổi tối?
Châu Châu suy nghĩ hạ, “Không có làm cái gì, chỉ ngủ.”
Ngủ!
Hai cái cung nữ liếc nhau, nụ cười trên mặt có vài phần cổ quái, “Các ngươi ngủ cùng nhau sao?”
“Ân.”
“Thiên a.” Một cái cung nữ hét lên một tiếng, mặt nàng lập tức hồng thấu. Nàng còn trực tiếp chạy đến bên cạnh Châu Châu, trong mắt ánh lên tia mạo hiểm: “ Cùng nhau ngủ như thế nào?”
Châu Châu bị nàng sợ tới mức muốn trốn đi: “Thì…… thì ôm cùng nhau ngủ thôi.”
Con gián đáng ghét kia vẫn chưa tìm ra được, Châu Châu liền liều chết ăn vạ ở giường Lý Bảo Chương không chịu đi, buổi tối còn mạnh mẽ đòi Lý Bảo Chương ôm nàng ngủ. Huống hồ trên người Lý Bảo Chương còn có vẻ mát lạnh, lúc ngủ dựa gần không nóng ngược lại còn cảm thấy mát mẻ, trên người hắn cũng không có mùi lạ, chỉ có hương bồ kết nhàn nhạt.
“Oa.” Cái kia cung nữ cảm thán một tiếng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt không biết nhìn đến đâu: “Kỳ thật Lý công công là nam nhân lớn lên đẹp nhất ta từng thấy, nhưng đáng tiếc, lại là thái giám. Nếu hắn không phải thái giám sẽ thật tốt nha.”
Một cung nữ khác cười cười lên tiếng, “Nếu không phải thái giám, ngươi sẽ gặp được sao? Huống hồ hắn là người của Châu Châu rồi, ngươi nhưng đừng ở trước mặt Châu Châu nói bậy. Nếu lỡ làm công chúa tức giận, người sẽ phạt ngươi quỳ hành lang ngay giờ ngọ đó.”
Cung nữ kia vừa nghe, lập tức nhìn về phía Châu Châu, Châu Châu lắc lắc đầu: “Ta cái gì cũng chưa nghe được.”
“ Châu Châu tốt nhất.” Nói rồi nàng ta vươn tay ở véo nhẹ trên má Châu Châu, véo xong, phát hiện cảm xúc cực kì tốt, mềm mềm trắng trắng, thật là làm người ta muốn hạ tay lần nữa mà, nhưng không may Châu Châu vội vàng né tránh.
Châu Châu bồi Ngọc Thịnh công chúa dùng xong bữa tối mới có thể trở về viện của Lý Bảo Chương, mà Lý Bảo Chương thông thường phải chờ tới khi trăng lên đầu cành liễu mới có thể trở về, cho nên Châu Châu luôn tính toán thời gian đun nước cho Lý Bảo Chương tắm gội.
Tối nay, Châu Châu mới vừa tắm gội xong đang nằm ở trên giường, Lý Bảo Chương ít nhất còn có nửa canh giờ mới có thể trở về. Nàng nhìn chằm chằm màn phát ngốc, đột nhiên cửa truyền đến một tiếng dị động. Châu Châu sửng sốt, lúc này động tĩnh nơi cửa lại trở nên lớn hơn, nàng liền từ màn vươn đầu, nhìn ra, nàng thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Lương Thiệu Ngôn đang đứng ở cửa trừng mắt nàng.
Hắn ta hôm nay mặc một kiện y phục đỏ thắm thêh bạch hạc, giữa trán mang tuyết sắc khảm ngọc ngạch mang, tóc dài được bới cao, buôcn gịn bằng một sợi dây mảnh. Lương Thiệu Ngôn thấy Châu Châu đã nhìn thấy hắn, đôi mắt hơi nhíu lại, nhếch môi, biểu tình trên mặc tỏa ra tà khí.
“Tiểu hồ ly, chúng ta lại gặp mặt, thật khéo.”
Lương Thiệu Ngôn xông vào nhà người khác, còn nói cái gì khéo với không, thật là sự không biết xấu hổ của hắn đã đạt đến cực điểm. Châu Châu bị hắn dọa ngây người một chút, mới nói: “Thập lục hoàng tử, sao người lại tới đây?”
“Ngươi nói đi?” Lương Thiệu Ngôn từng bước từng bước một hướng về phía Châu Châu đi tới. Châu Châu thấy thế, liền có ý định xuống giường chạy trốn, đối với nàng mà nói, ương Thiệu Ngôn chính là một tiểu ma vương không hơn không kém, hắn cố tình làm bậy, da mặt lại rất dày, thích làm cái gì sẽ làm cái đó.
Bất quá Châu Châu mới vừa xuống giường, đã bị Lương Thiệu Ngôn gắt gao dùng tay chế trụ. Hắn nắm chặt cánh tay Châu Châu, thấy nàng còn giãy giụa, dứt khoát đem người kéo lên trên giường, dùng thân thể đè nặng. Châu Châu bị hành động này của hắn làm phát nghẹn, không nói lên lời.
“Ngươi chạy cái gì mà chạy! Ta lại không chuẩn bị đối phó với ngươi!”
Lương Thiệu Ngôn tỏ ra tức giận, hắn tuy rằng không có cung nữ bên người hầu hạ, nhưng lại nói cung nữ muốn được hầu hạ hắn nhiều đếm không xuể.
Châu Châu cắn cắn môi, kinh hãi: “Ngươi ngươi…… Ngươi muốn thế nào đây?”
Lương Thiệu Ngôn dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Châu Châu, “Ta chính là lại đây để hỏi ngươi……”
Nói đến này, hắn ngừng một chút, phảng phất như lời kế tiếp nếu nói ra sẽ có điểm vô pháp. Lương Thiệu Ngôn nhíu mày, suy nghĩ, vẫn là nên hỏi rõ: “Ngươi cùng Hoàng tỷ của ta hiện tại đã đi đến bước nào?”
Ban ngày, sau khi Lương Thiệu Ngôn tự nhận là chính hắn suy đoán không sai, cả trái tim đều không thể khống chế, nơi lồng ngực tựa như có một con mèo, nó đem tim hắn trở thành món đồ chơi, cào bên trái một cái lại cào bên phải một cái. Hơn nữa, sau khi hắn cho rằng Ngọc Thịnh công chúa thích Châu Châu, suy nghĩ liền trở nên lung tung rối loạn, tận lúc trăng lên cao, hắn vẫn không thể dừng được, nên chỉ có thể trực tiếp đến nơi này hỏi rõ ràng.
Hắn cảm thấy nếu hắn hỏi không rõ ràng ra, hắn căn bản ngủ không được.
Châu Châu bị Lương Thiệu Ngôn hỏi đến phát ngốc: “Cái gì?”
“Chính là……” Lương Thiệu Ngôn hít sâu một hơi: “Hoàng tỷ có cởi y phục của ngươi không? Có sờ ngươi không?”
Châu Châu chớp mắt, lắc lắc đầu.
Lương Thiệu Ngôn sửng sốt, không dám tin, nhìn Châu Châu, thanh âm bất thường: “Sao có thể!”
Hắn lại nhìn chằm chằm Châu Châu với vẻ hoài nghi: “Ngươi không cần gạt ta, ta đây là đang cứu ngươi, ngươi biết chưa?”
Ở trong mắt Lương Thiệu Ngôn trong mắt, Ngọc Thịnh công chúa tính tình hư đốn, tính cách lại kém, còn không chịu xuất giá, thật không đúng tí nào, nếu nàng là thân muội của hắn, hắn đã sớm giáo huấn nàng một phen từ lâu.
Châu Châu chỉ cảm thấy những điều Lương Thiệu Ngôn nói thật sự không đạo lý, nàng vươn tay tưởng đẩy Lương Thiệu Ngôn ra: “Thập lục hoàng tử, ngươi đừng đè nặng ta.”
Lương Thiệu Ngôn nghe vậy cúi đầu nhìn xuống, hắn giống như bây giờ mới phát hiện mình đem Châu Châu đè ở dưới thân, nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên còn trừng mắt Châu Châu, “Uy! Ngươi làm gì còn cố ý nằm dưới thân ta?”
“A?” Châu Châu cảm giác chính mình căn bản không hiểu Lương Thiệu Ngôn đang nói cái gì.
Mặt Lương Thiệu Ngôn lập tức trở nên đỏ ửng, hắn từ trên giường bò xuống, miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm, “Thật quá đáng, cư nhiên cố ý câu dẫn ta, thật là nữ nhân hư.”
Sau khi hắn xuống giường, vẫn không có rời đi, mà là tiếp tục trừng mắt Châu Châu: “Điều ngươi mới vừa nói không phải là gạt ta? Hoàng tỷ thật sự không có làm cái gì với ngươi?”
“Tỷ tỷ đối với ta rất tốt.” Châu Châu nói.
Lương Thiệu Ngôn nhấp môi, hiển nhiên không quá tin tưởng lời Châu Châu nói. Hắn lại bắt đầu tưởng tượng, nếu Châu Châu đã bị Ngọc Thịnh công chúa hiếp bức, nàng khẳng định sẽ không nói Ngọc Thịnh công chúa nói bậy.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi hãy nói thật, bằng không ta cũng không thể giúp ngươi.”
Châu Châu chỉ vô tội nhìn hắn, nàng hình như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Lương Thiệu Ngôn không vui, hừ lạnh một tiếng, hắn nhịn không được vươn tay xoa eo, “Ngươi về sau đừng khóc cầu ta.”
Hắn buông xuống một câu này, liền quay đầu đi ra ngoài, mà hắn mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lý Bảo Chương đang ở ngoài.
Lý Bảo Chương sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt như ẩn giấu băng tuyết ngàn năm, ấn đường chỗ nốt ruồi chu sa đỏ phảng phất như sẽ biến thành hoa ăn thịt người.
Lương Thiệu Ngôn chợt nhìn đến Lý Bảo Chương, sợ tới mức lui về sau một bước. Lý Bảo Chương quan sát Lương Thiệu Ngôn, lại nhìn ra người chỉ mặc áo đơn ngồi ở trên giường phái sau-Châu Châu, rồi hắn xốc lên áo choàng lạnh mặt quỳ xuống: “Nô tài Lý Bảo Chương bái kiến Thập lục hoàng tử.”
Trong viện còn có vài tiểu thái giám đứng, bên trong có người của Lương Thiệu Ngôn người, cũng có mấy tiểu thái giám bên Lý Bảo Chương. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cũng vội vàng quỳ xuống.
Lương Thiệu Ngôn khụ hai tiếng, hắn nhìn Lý Bảo Chương đương quỳ trêb mặt đất, cười gượng: “Lý công công hôm nay trở về thật sớm.”
Hắn nói xong chợt phát hiện lời hắn nói tựa hồ có điểm không đúng lắm.
Quả nhiên Lý Bảo Chương đáp lời: “Nô tài lần sau nhất định nhớ rõ giờ trở về buổi tối.”
Bất quá Lương Thiệu Ngôn cũng chỉ là xấu hổ một chút mà thôi, rốt cuộc hắn vẫn lý chủ tử, Lý Bảo Chương vẫn là cái nô tài. Hắn quay đầu nhìn Châu Châu ngồi trên giường, lại quay sang nhìn Lý Bảo Chương, cười nói: “Lý công công, bổn hoàng tử đi trước, đúng rồi, đệm giường của ngươi có muốn đổi không, quá cứng, cộm bổn hoàng tử.”
Lý Bảo Chương cúi dâud đôi mắt kia nháy mắt hiện lên sát ý.
Lương Thiệu Ngôn cố ý chọc giận Lý Bảo Chương, đắc ý nghênh ngang rời khỏi. Châu Châu vốn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng có thể ngửi được Lý Bảo Chương cùng với Lương Thiệu Ngôn kia hai người làm không gian tràn ngập mùi thuốc súng, chờ sau khi Lương Thiệu Ngôn rời đi, nàng vội vàng xuống giường, muốn đi đến đỡ Lý Bảo Chương, nhưng Lý Bảo Chương tránh đi.
“Hai người các ngươi mới vừa rồi ở chỗ này làm ra chuyện gì?” Lý Bảo Chương lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt như biến thành lưỡi dao sắc bén đang muốn nhuốm máu tươi.
22:23 - 130419
Tác giả :
Đông Thi Nương