Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 99
Edit: Nhi Huỳnh
Phong Quang sờ sờ mặt mình mới phát hiện bản thân vậy mà khóc, cô sợ những người khác trông thấy thì rất mất mặt, cánh mũi rung động, âm thanh cũng nhỏ đi nhiều, “Em khóc còn không phải do anh làm hại.”
“Phải phải phải, là anh sai.” An Đồng phụ họa cô.
cô tiếp tục lên án, cũng không quản có phải lỗi của anh hay không, “Nếu không phảianh cố ý nói những lời này chọc tức em, em cũng sẽ không bức bản thân không cần nói chuyện với anh, không cần để ý anh, em hiện tại càng sẽ không uất ức mà khóc,anh thì hay rồi, được phục vụ như nam thần, trải qua cực kỳ thoải mái.”
An Đồng tốt tính cười, “anh qua được cực kỳ khó chịu.”
“Em không tin, em không quấy rầy anh, anh nhất định lén lút sung sướng ở nhà.”
“anh chưa từng thấy em có quấy rầy anh.”
“anh đừng cho là em nhìn không ra, anh từ trước mặc dù cười với em, nhưng anh đối với ai cũng cười như vậy, loại cảm giác này thật giống như… thật giống như em khôngkhác gì con mèo con chó.
anh trêu chọc, “Cho nên hôm nay là đại hội lên án công khai của anh sao?”
“anh nghiêm túc chút cho em.” Phong Quang không vừa lòng véo thắt lưng anh một cái, cảm thấy cảm xúc rất được, vậy thì không cần buông tay để ở thắt lưng anh ra, “anh nói em nói đúng hay không? Trực giác của em luôn luôn rất chuẩn, anh khôngcần nghĩ lừa được em.”
“Đúng vậy, trực giác của em rất chuẩn.” An Đồng cúi đầu, lại gần cô một phần, “Phong Quang, anh không có cách nào cam đoan sau khi chuyện đó xảy ra với anh, anh có thể mở rộng cửa lòng với mọi người, anh thật sự có lỗi, nhưng sự thật chính là như thế, cho dù em thấy anh như vậy là anh sai, là anh không tốt, anh đều có thể thừa nhận.”
Chỉ mong, cô đừng chơi cái trò chiến tranh lạnh này nữa, cô không để ý tới anh, vậyanh có khác nào lại trở về những ngày trước kia đâu? Nhất là sau khi bị cô trêu chọc làm tim anh đập loạn, anh đã không thể cam lòng khôi phục lại cuộc sống như mặt hồ tĩnh lặng đó rồi.
Phong Quang không biết tận sâu trong đáy mắt anh tối đen đến mức nào, cô theo bản năng nắm lại tay anh, cố chấp muốn một đáp án, “Em.. em cùng những người khác trong mắt anh đều giống nhau sao?”
“không phải.” Mí mắt An Đồng hạ xuống, “Bọn họ là bọn họ, em là em, Phong Quang độc nhất vô nhị.”
Môi cô giương lên một phần, lại cẩn thận truy hỏi, “Em cùng Phương Nhã Nhã, là em quan trọng hay cô ấy quan trọng?”
An Đồng cười khẽ, “Sao lại hỏi như vậy?”
cô làm nũng, “Aiz, anh đừng quan tâm làm gì, anh trả lời em đi.”
“Đương nhiên là em quan trọng, không ai so với em quan trọng hơn.”
Phương Nhã Nhã, An Đồng không phủ nhận anh từng bị ánh sáng từ nụ cười của cô ấy hấp dẫn, mà bởi vì Mục Thiên Trạch đặc biệt đối đãi với cô ấy làm cho anh kìm lòngkhông đậu chú ý đến cô ấy hơn, Phương Nhã Nhã đúng là một cô gái tốt, nhưng cô gáiđang ở trước mặt anh cũng là bảo vật trân quý duy nhất trên đời này, trừ bỏ anh, anhkhông có khả năng để những người khác cướp đi bảo vật này.
An Đồng bỗng nhiên hôn lên trán Phong Quang, bởi vì họ ngồi ở ghế cuối cùng cho nên động tác mạnh dạn một chút cũng không sao.
Phong Quang tuy đỏ mặt nhưng rốt cục nở nụ cười vui vẻ, cơn tức nghẹn trong lòng một ngày một đêm coi như biến mất, cô nâng đầu, tự như có vì sao tồn tại trong mắt, tại giờ phút này phản chiếu vào toàn bộ đều là anh.
Có thể được một người toàn tâm toàn ý xem trọng, để ở trong lòng, thứ cảm giác xa lạ đã lâu va vào trái tim An Đồng, anh suy nghĩ thật lâu thật lâu mới nhớ tới, loại cảm giác có thể ngập tràn trái tim này là thứ hạnh phúc mà anh cơ thể đã hồi lâu khôngtừng được trải qua.
Bả đầu Phong Quang chôn trong lòng anh, “An Đồng, ngực của anh đập thật nhanh.”
“Đúng vậy, đều vì em.” anh thuận miệng trả lời, tay nhẹ vỗ về lưng cô, cô cảm giác động tác giống như là vuốt lông này anh đã muốn càng ngày càng quen tay.
Phong Quang cọ cọ ngực anh, “Em thích ngực của anh đập nhanh.”
“Em cũng thích.” An Đồng nói nhỏ một câu, “thích” này cùng “thích” mà cô từng nóikhông giống nhau, anh cười hôn lên đỉnh đầu cô.
Phong Quang sờ sờ mặt mình mới phát hiện bản thân vậy mà khóc, cô sợ những người khác trông thấy thì rất mất mặt, cánh mũi rung động, âm thanh cũng nhỏ đi nhiều, “Em khóc còn không phải do anh làm hại.”
“Phải phải phải, là anh sai.” An Đồng phụ họa cô.
cô tiếp tục lên án, cũng không quản có phải lỗi của anh hay không, “Nếu không phảianh cố ý nói những lời này chọc tức em, em cũng sẽ không bức bản thân không cần nói chuyện với anh, không cần để ý anh, em hiện tại càng sẽ không uất ức mà khóc,anh thì hay rồi, được phục vụ như nam thần, trải qua cực kỳ thoải mái.”
An Đồng tốt tính cười, “anh qua được cực kỳ khó chịu.”
“Em không tin, em không quấy rầy anh, anh nhất định lén lút sung sướng ở nhà.”
“anh chưa từng thấy em có quấy rầy anh.”
“anh đừng cho là em nhìn không ra, anh từ trước mặc dù cười với em, nhưng anh đối với ai cũng cười như vậy, loại cảm giác này thật giống như… thật giống như em khôngkhác gì con mèo con chó.
anh trêu chọc, “Cho nên hôm nay là đại hội lên án công khai của anh sao?”
“anh nghiêm túc chút cho em.” Phong Quang không vừa lòng véo thắt lưng anh một cái, cảm thấy cảm xúc rất được, vậy thì không cần buông tay để ở thắt lưng anh ra, “anh nói em nói đúng hay không? Trực giác của em luôn luôn rất chuẩn, anh khôngcần nghĩ lừa được em.”
“Đúng vậy, trực giác của em rất chuẩn.” An Đồng cúi đầu, lại gần cô một phần, “Phong Quang, anh không có cách nào cam đoan sau khi chuyện đó xảy ra với anh, anh có thể mở rộng cửa lòng với mọi người, anh thật sự có lỗi, nhưng sự thật chính là như thế, cho dù em thấy anh như vậy là anh sai, là anh không tốt, anh đều có thể thừa nhận.”
Chỉ mong, cô đừng chơi cái trò chiến tranh lạnh này nữa, cô không để ý tới anh, vậyanh có khác nào lại trở về những ngày trước kia đâu? Nhất là sau khi bị cô trêu chọc làm tim anh đập loạn, anh đã không thể cam lòng khôi phục lại cuộc sống như mặt hồ tĩnh lặng đó rồi.
Phong Quang không biết tận sâu trong đáy mắt anh tối đen đến mức nào, cô theo bản năng nắm lại tay anh, cố chấp muốn một đáp án, “Em.. em cùng những người khác trong mắt anh đều giống nhau sao?”
“không phải.” Mí mắt An Đồng hạ xuống, “Bọn họ là bọn họ, em là em, Phong Quang độc nhất vô nhị.”
Môi cô giương lên một phần, lại cẩn thận truy hỏi, “Em cùng Phương Nhã Nhã, là em quan trọng hay cô ấy quan trọng?”
An Đồng cười khẽ, “Sao lại hỏi như vậy?”
cô làm nũng, “Aiz, anh đừng quan tâm làm gì, anh trả lời em đi.”
“Đương nhiên là em quan trọng, không ai so với em quan trọng hơn.”
Phương Nhã Nhã, An Đồng không phủ nhận anh từng bị ánh sáng từ nụ cười của cô ấy hấp dẫn, mà bởi vì Mục Thiên Trạch đặc biệt đối đãi với cô ấy làm cho anh kìm lòngkhông đậu chú ý đến cô ấy hơn, Phương Nhã Nhã đúng là một cô gái tốt, nhưng cô gáiđang ở trước mặt anh cũng là bảo vật trân quý duy nhất trên đời này, trừ bỏ anh, anhkhông có khả năng để những người khác cướp đi bảo vật này.
An Đồng bỗng nhiên hôn lên trán Phong Quang, bởi vì họ ngồi ở ghế cuối cùng cho nên động tác mạnh dạn một chút cũng không sao.
Phong Quang tuy đỏ mặt nhưng rốt cục nở nụ cười vui vẻ, cơn tức nghẹn trong lòng một ngày một đêm coi như biến mất, cô nâng đầu, tự như có vì sao tồn tại trong mắt, tại giờ phút này phản chiếu vào toàn bộ đều là anh.
Có thể được một người toàn tâm toàn ý xem trọng, để ở trong lòng, thứ cảm giác xa lạ đã lâu va vào trái tim An Đồng, anh suy nghĩ thật lâu thật lâu mới nhớ tới, loại cảm giác có thể ngập tràn trái tim này là thứ hạnh phúc mà anh cơ thể đã hồi lâu khôngtừng được trải qua.
Bả đầu Phong Quang chôn trong lòng anh, “An Đồng, ngực của anh đập thật nhanh.”
“Đúng vậy, đều vì em.” anh thuận miệng trả lời, tay nhẹ vỗ về lưng cô, cô cảm giác động tác giống như là vuốt lông này anh đã muốn càng ngày càng quen tay.
Phong Quang cọ cọ ngực anh, “Em thích ngực của anh đập nhanh.”
“Em cũng thích.” An Đồng nói nhỏ một câu, “thích” này cùng “thích” mà cô từng nóikhông giống nhau, anh cười hôn lên đỉnh đầu cô.
Tác giả :
Miêu Mao Nho