Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 9
“Ah, sủi cảo chỗ này ngon ghê.” Phong Quang một tay cầm muỗng ngẩng đầu ca ngợi, “Làm sao anh biết được chỗ ngon này vậy?”
“Đây là quán ăn trước đây tôi hay đến.” Bạch Trí rút ra một tờ khăn giấy, lau sạch vết nước xanh cô không cẩn thận làm dính vào khóe miệng, động tác thân mật nhỏ này làm cho cô hạnh phúc nheo mắt lại.
Quán sủi cảo này chỉ là một quán ăn bình dân nhỏ, không giống loại nhà hàng sa hoa cô vốn thường đi, Bạch Trí dự tính bộ dạng cô sẽ không thích, kết quả nhưng cô lại tự nhiên ngồi xuống liền gọi một phần lớn.
Phong Quang hỏi hắn: “Anh toàn nhìn em, anh không ăn sao?”
“Tôi không đói bụng.”
“Được thôi… Whoa, cái ảnh đó là ảnh gì?” Cô bất giác nhìn thấy những hình ảnh dán đầy trên tường, ảnh có cả nam cả nữ đều đang cười.
Gương mặt ông chủ trung niên nhìn rất hiền hậu, ông đứng trước quầy cười nói: “Ảnh đó đều là do khách đến ăn sủi cảo để lại, người trẻ tuổi sức sống mạnh mẽ làm không khí tiệm chúng ta đều tươi sáng lên, giống như tôi trẻ lại không ít tuổi.”
Phong Quang ánh mắt sáng lên.
Bạch Trí trực giác cảm thấy không tốt.
Cô vui vẻ la: “Ông chủ, có thể giúp tôi và bạn trai chụp một tấm lưu lại làm kỷ niêm không?”
Bạch Trí suy nghĩ có nên thừa dịp bây giờ liền bỏ trốn, nhưng một tiếng “bạn trai” của cô vừa xuất hiện hắn lại quên phủ nhận.
“Được thôi!” Ông chủ lập tức cầm máy ảnh đi ra.
Phong Quang buông muỗng, đi tới trước mặt Bạch Trí kéo hắn, “Chúng ta cùng nhau chụp đi.”
Bạch Trí: “Khoan đã…”
Phong Quang: “Ông chủ, chụp chúng tôi đẹp đẹp một chút nha.”
Ông chủ cười hớ hớ nói: “Yên tâm, yên tâm.”
Vì thế răng rắc một tiếng, cô gái tươi cười ngọt ngào ông chặt chàng trai bên cạnh, còn có gương mặt nghiêm túc của chàng trai gần như muốn phủi sạch hành động của cô, tất cả đều dừng lại trên một bức ảnh.
“Ông chủ, đem ảnh của chúng tôi dán ở đây đi.” Phong Quang vui vẻ chỉ vào một chỗ trồng trên tường.
Ông chủ nghe cô đem ảnh chụp dán lên tường.
Nhiệt tình của cô tăng cao, Bạch Trí nghiêm mặt than nói: “Cô không biết làm vậy rất mất mặt sao?”
“Có là gì đâu?” Phong Quang không đồng ý nhìn hắn, “Đem ảnh chụp dán ở đây, làm cho càng nhiều người biết anh là bạn trai của em không tốt sao?”
Không tốt.
Nhưng ít nhất trước khi kế hoạch thành công, Bạch Trí sẽ không nói thật lòng mình, hắn lựa chọn yên lặng.
Phong Quang ăn uống no đủ tâm trạng cực kỳ tốt ra khỏi quán ăn, Bạch Trí thanh toán tiền đi sau lưng cô, khi đi ngang qua mặt tường kia, hắn thuận tay đem ảnh chụp kéo xuống dưới bỏ vào túi áo, cho dù nghĩ như nào, hắn cũng sẽ không ngu mà đem ảnh chụp ngốc như vậy dán ở đây làm trò cười.
“Tôi đưa cô trở về.”
“Không cần, em còn chưa chơi đã mà.” Phong Quang đứng trên đường, ánh đèn ban đêm làm cơ thể cô có chút yếu đuối.
Nhất là cô chỉ mặt một cái váy, gió khuya không thể nào ấm áp như ban ngày.
“Hạ tiểu thư, cô như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm.” Hơn nửa đêm mang đại tiểu thư nhà họ Hạ ra khỏi dạ hội đã là một hành động khó giải thích rồi, trở về nhà muộn sẽ làm hắn càng ở thế khó mà cư xử.
“A, giày của em lỏng.” Phong Quang đem chân trái đưa ra trước nửa bước, cười gian, “Anh giúp em cột lại giày, em liền theo anh trở về.”
Bạch Trí nhìn người xung quanh, cũng không có ai nhìn chằm chằm bọn họ, cho dù quay đầu lại nhìn cũng chỉ vì họ là một cặp người yêu nhìn đẹp mắt.
Hắn ngồi xổm xuống, đôi hài trắng lót trên đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, người xem đều nghĩ có thể cầm bàn tay xinh đẹp của hắn cả đời thì thật tốt.
“Bạch Trí, anh nói xem bây giờ anh có giống như đang cầu hôn em không?” Gương mặt của nàng phủ ánh đèn ấp áp nhu hòa, đôi mắt trong suốt như làn sóng tràn đầy ấm áp ở trong bóng đêm tỏa sáng.
Bạch Trí ngẩng đầu.
“Đây là quán ăn trước đây tôi hay đến.” Bạch Trí rút ra một tờ khăn giấy, lau sạch vết nước xanh cô không cẩn thận làm dính vào khóe miệng, động tác thân mật nhỏ này làm cho cô hạnh phúc nheo mắt lại.
Quán sủi cảo này chỉ là một quán ăn bình dân nhỏ, không giống loại nhà hàng sa hoa cô vốn thường đi, Bạch Trí dự tính bộ dạng cô sẽ không thích, kết quả nhưng cô lại tự nhiên ngồi xuống liền gọi một phần lớn.
Phong Quang hỏi hắn: “Anh toàn nhìn em, anh không ăn sao?”
“Tôi không đói bụng.”
“Được thôi… Whoa, cái ảnh đó là ảnh gì?” Cô bất giác nhìn thấy những hình ảnh dán đầy trên tường, ảnh có cả nam cả nữ đều đang cười.
Gương mặt ông chủ trung niên nhìn rất hiền hậu, ông đứng trước quầy cười nói: “Ảnh đó đều là do khách đến ăn sủi cảo để lại, người trẻ tuổi sức sống mạnh mẽ làm không khí tiệm chúng ta đều tươi sáng lên, giống như tôi trẻ lại không ít tuổi.”
Phong Quang ánh mắt sáng lên.
Bạch Trí trực giác cảm thấy không tốt.
Cô vui vẻ la: “Ông chủ, có thể giúp tôi và bạn trai chụp một tấm lưu lại làm kỷ niêm không?”
Bạch Trí suy nghĩ có nên thừa dịp bây giờ liền bỏ trốn, nhưng một tiếng “bạn trai” của cô vừa xuất hiện hắn lại quên phủ nhận.
“Được thôi!” Ông chủ lập tức cầm máy ảnh đi ra.
Phong Quang buông muỗng, đi tới trước mặt Bạch Trí kéo hắn, “Chúng ta cùng nhau chụp đi.”
Bạch Trí: “Khoan đã…”
Phong Quang: “Ông chủ, chụp chúng tôi đẹp đẹp một chút nha.”
Ông chủ cười hớ hớ nói: “Yên tâm, yên tâm.”
Vì thế răng rắc một tiếng, cô gái tươi cười ngọt ngào ông chặt chàng trai bên cạnh, còn có gương mặt nghiêm túc của chàng trai gần như muốn phủi sạch hành động của cô, tất cả đều dừng lại trên một bức ảnh.
“Ông chủ, đem ảnh của chúng tôi dán ở đây đi.” Phong Quang vui vẻ chỉ vào một chỗ trồng trên tường.
Ông chủ nghe cô đem ảnh chụp dán lên tường.
Nhiệt tình của cô tăng cao, Bạch Trí nghiêm mặt than nói: “Cô không biết làm vậy rất mất mặt sao?”
“Có là gì đâu?” Phong Quang không đồng ý nhìn hắn, “Đem ảnh chụp dán ở đây, làm cho càng nhiều người biết anh là bạn trai của em không tốt sao?”
Không tốt.
Nhưng ít nhất trước khi kế hoạch thành công, Bạch Trí sẽ không nói thật lòng mình, hắn lựa chọn yên lặng.
Phong Quang ăn uống no đủ tâm trạng cực kỳ tốt ra khỏi quán ăn, Bạch Trí thanh toán tiền đi sau lưng cô, khi đi ngang qua mặt tường kia, hắn thuận tay đem ảnh chụp kéo xuống dưới bỏ vào túi áo, cho dù nghĩ như nào, hắn cũng sẽ không ngu mà đem ảnh chụp ngốc như vậy dán ở đây làm trò cười.
“Tôi đưa cô trở về.”
“Không cần, em còn chưa chơi đã mà.” Phong Quang đứng trên đường, ánh đèn ban đêm làm cơ thể cô có chút yếu đuối.
Nhất là cô chỉ mặt một cái váy, gió khuya không thể nào ấm áp như ban ngày.
“Hạ tiểu thư, cô như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm.” Hơn nửa đêm mang đại tiểu thư nhà họ Hạ ra khỏi dạ hội đã là một hành động khó giải thích rồi, trở về nhà muộn sẽ làm hắn càng ở thế khó mà cư xử.
“A, giày của em lỏng.” Phong Quang đem chân trái đưa ra trước nửa bước, cười gian, “Anh giúp em cột lại giày, em liền theo anh trở về.”
Bạch Trí nhìn người xung quanh, cũng không có ai nhìn chằm chằm bọn họ, cho dù quay đầu lại nhìn cũng chỉ vì họ là một cặp người yêu nhìn đẹp mắt.
Hắn ngồi xổm xuống, đôi hài trắng lót trên đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, người xem đều nghĩ có thể cầm bàn tay xinh đẹp của hắn cả đời thì thật tốt.
“Bạch Trí, anh nói xem bây giờ anh có giống như đang cầu hôn em không?” Gương mặt của nàng phủ ánh đèn ấp áp nhu hòa, đôi mắt trong suốt như làn sóng tràn đầy ấm áp ở trong bóng đêm tỏa sáng.
Bạch Trí ngẩng đầu.
Tác giả :
Miêu Mao Nho