Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 44
Người của phủ thừa tướng đối với Phong Quang chỉ có ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả Hạ Triều cũng như vậy, nàng chỉ nói bản thân cảm thấy tò mò với quốc yến, Hạ Triều liền chủ động đề nghị dẫn nàng tiến cung, Phong Quang đi, tất nhiên Vương Từ cũng sẽ đi theo.
Quốc yến không phải cung yến bình thường, đại điện nguy nga tráng lệ xếp đầy đồ vật sang trọng xa xỉ, hoa là mẫu đơn cực quý báo, rượu là mỹ tửu trăm năm tuổi mùi vị đậm đà, ngay cả nước cũng là từ núi băng xa xôi vận chuyển đến, thủ vệ phòng thủ kín kẽ không chút sơ hở, cung nữ thái giám hầu hạ cũng cực kỳ xuất sắc. Lần quốc yến này không thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào.
Phong Quang ngoan ngoãn ngồi ở bên người Vương Từ, bộ dạng nhu thuận khả ái, mặc dù ở đây cũng có các tiểu thư khác nhưng chỉ có nàng có thể khiến chư vị công tử liên tiếp liếc nhìn, các vị công tử sau khi bị phụ thân cảnh cáo đây là vị hôn thê của Quỷ vương điện hạ lập tức thu hồi tâm tư không dám lại liếc nhìn nữa.
Không bao lâu sau thái giám thông báo một tiếng, Tiêu Phần và sứ giả Quảng Lưu quốc cùng bước vào đại điện, sứ giả này tuấn mỹ vô song, sắc mặt ngũ quan rõ ràng như điêu khắc mà ra, gương mặt góc cạch tuấn mỹ dị thường, mắt dài nhỏ đào hoa tràn ngập ôn nhu lại đa tình, nhưng trong mắt cũng lơ đãng toát ra vẻ hờ hững, làm cho người ta lầm nghĩ hắn rất dễ dàng tiếp cận lập tức thanh tỉnh lại, dung mạo này không hề thua kém với Quỷ vương điện hạ, dẫn tới cung nữ cũng không khỏi vụng trộm xem vài lần liền nhìn không chớp mắt.
Dung mạo của hắn không thể nào soi mói được, càng khiến ai cũng biết đây không phải là một sứ giả bình thường, mọi người nhìn thấy phía trên đã có thêm một chỗ ngồi liền hiểu được vì sao.
Quả nhiên, Tiêu Phần cùng nam nhân đi đến phía trên đại điện, cười to nói: “Hôm nay quốc vương Quảng Lưu quốc có thể đến Đại Duy chúng ta, cùng đàm luận kế hoạch hòa bình, đây là chuyện may mắn của hai quốc gia, các vị ái khanh còn không mau bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Mọi người đứng dậy, “Bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Hắn cười, mọi người giống như cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, “Hôm nay Cô là khách, chư vị không cần đa lễ.”
Vốn tưởng đây chỉ là sứ giả bình thường, không ngờ quốc vương Quảng Lưu quốc đích thân tới, Độc Cô Kỵ trong những người trẻ tuổi đồng lứa với hắn giống như là thần thoại vậy, hắn là đế vương trẻ tuổi, thủ đoạn trị quốc cùng chinh chiến không thua bất luận kẻ nào, cùng với Tiêu Nhược trở thành mục tiêu mà mọi nam nhân đều muốn hướng đến, ảnh hưởng không thể nói là nhỏ.
Phong Quang lặng lẽ nhìn Hạ Khởi Mộng bên người Tiêu Nhược, tuy nàng còn mang mặt nạ nhưng có thể làm cho người ta cảm nhận được nàng cả người đầy bất ngờ, nói nàng đang kinh ngạc cũng có chút kỳ lạ, dù sao nàng là loại nữ nhân dù thái sơn nứt ra cũng có thể mặt không đổi sắc.
Theo mọi người cùng nhau ngồi xuống, Phong Quang lập tức cảm nhận được có một đạo ánh mắt cực nóng đang nhìn nàng chằm chằm, nàng theo bản năng nâng mắt đi tìm ánh mắt đó, cũng là hướng mà Độc Cô Kỵ nhìn lại nàng, nàng vừa thấy hắn liền mất hồn mà đụng phải chén rượu trên bàn, may mà Vương Từ ngồi cạnh nàng phản ứng nhanh, kịp lúc lấy khăn ra lau nước trên bàn, nếu không nàng lại được dịp chạy ra cửa cung mà đổi quần áo.
Vương Từ nhỏ giọng hỏi: “Phong Quang, không sao chứ?”
“Không, không có gì…” Nàng vội vàng cúi đầu nhìn như bình tĩnh im lặng, trên thực tế ngón tay nàng đã quấn quít cầm chặt dải lụa trên áo.
Đây là động tác nhỏ chỉ có khi nàng cảm thấy khó xử.
Độc Cô Kỵ thấy rõ, chậm rãi giương lên khóe môi giống như có chút vô ý cười chọc người, khi có một nửa gương mặt khiếm khuyết hắn cười đã muốn câu hồn người, hiện tại gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết lại càng có thể đem người mê đến thần hồn điên đảo mà quên mất chính mình là ai.
Hạ Khởi Mộng không rõ, hắn không phải vì cứu nàng mà hủy dung sao? Vì sao bây giờ một chút vết sẹo cũng không có?
Tiêu Nhược nắm chặt tay nàng dưới bàn, nàng mờ mịt nhìn hắn, hắn nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, hắn rất giỏi ngụy trang lừa gạt người.”
Quốc yến không phải cung yến bình thường, đại điện nguy nga tráng lệ xếp đầy đồ vật sang trọng xa xỉ, hoa là mẫu đơn cực quý báo, rượu là mỹ tửu trăm năm tuổi mùi vị đậm đà, ngay cả nước cũng là từ núi băng xa xôi vận chuyển đến, thủ vệ phòng thủ kín kẽ không chút sơ hở, cung nữ thái giám hầu hạ cũng cực kỳ xuất sắc. Lần quốc yến này không thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào.
Phong Quang ngoan ngoãn ngồi ở bên người Vương Từ, bộ dạng nhu thuận khả ái, mặc dù ở đây cũng có các tiểu thư khác nhưng chỉ có nàng có thể khiến chư vị công tử liên tiếp liếc nhìn, các vị công tử sau khi bị phụ thân cảnh cáo đây là vị hôn thê của Quỷ vương điện hạ lập tức thu hồi tâm tư không dám lại liếc nhìn nữa.
Không bao lâu sau thái giám thông báo một tiếng, Tiêu Phần và sứ giả Quảng Lưu quốc cùng bước vào đại điện, sứ giả này tuấn mỹ vô song, sắc mặt ngũ quan rõ ràng như điêu khắc mà ra, gương mặt góc cạch tuấn mỹ dị thường, mắt dài nhỏ đào hoa tràn ngập ôn nhu lại đa tình, nhưng trong mắt cũng lơ đãng toát ra vẻ hờ hững, làm cho người ta lầm nghĩ hắn rất dễ dàng tiếp cận lập tức thanh tỉnh lại, dung mạo này không hề thua kém với Quỷ vương điện hạ, dẫn tới cung nữ cũng không khỏi vụng trộm xem vài lần liền nhìn không chớp mắt.
Dung mạo của hắn không thể nào soi mói được, càng khiến ai cũng biết đây không phải là một sứ giả bình thường, mọi người nhìn thấy phía trên đã có thêm một chỗ ngồi liền hiểu được vì sao.
Quả nhiên, Tiêu Phần cùng nam nhân đi đến phía trên đại điện, cười to nói: “Hôm nay quốc vương Quảng Lưu quốc có thể đến Đại Duy chúng ta, cùng đàm luận kế hoạch hòa bình, đây là chuyện may mắn của hai quốc gia, các vị ái khanh còn không mau bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Mọi người đứng dậy, “Bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Hắn cười, mọi người giống như cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, “Hôm nay Cô là khách, chư vị không cần đa lễ.”
Vốn tưởng đây chỉ là sứ giả bình thường, không ngờ quốc vương Quảng Lưu quốc đích thân tới, Độc Cô Kỵ trong những người trẻ tuổi đồng lứa với hắn giống như là thần thoại vậy, hắn là đế vương trẻ tuổi, thủ đoạn trị quốc cùng chinh chiến không thua bất luận kẻ nào, cùng với Tiêu Nhược trở thành mục tiêu mà mọi nam nhân đều muốn hướng đến, ảnh hưởng không thể nói là nhỏ.
Phong Quang lặng lẽ nhìn Hạ Khởi Mộng bên người Tiêu Nhược, tuy nàng còn mang mặt nạ nhưng có thể làm cho người ta cảm nhận được nàng cả người đầy bất ngờ, nói nàng đang kinh ngạc cũng có chút kỳ lạ, dù sao nàng là loại nữ nhân dù thái sơn nứt ra cũng có thể mặt không đổi sắc.
Theo mọi người cùng nhau ngồi xuống, Phong Quang lập tức cảm nhận được có một đạo ánh mắt cực nóng đang nhìn nàng chằm chằm, nàng theo bản năng nâng mắt đi tìm ánh mắt đó, cũng là hướng mà Độc Cô Kỵ nhìn lại nàng, nàng vừa thấy hắn liền mất hồn mà đụng phải chén rượu trên bàn, may mà Vương Từ ngồi cạnh nàng phản ứng nhanh, kịp lúc lấy khăn ra lau nước trên bàn, nếu không nàng lại được dịp chạy ra cửa cung mà đổi quần áo.
Vương Từ nhỏ giọng hỏi: “Phong Quang, không sao chứ?”
“Không, không có gì…” Nàng vội vàng cúi đầu nhìn như bình tĩnh im lặng, trên thực tế ngón tay nàng đã quấn quít cầm chặt dải lụa trên áo.
Đây là động tác nhỏ chỉ có khi nàng cảm thấy khó xử.
Độc Cô Kỵ thấy rõ, chậm rãi giương lên khóe môi giống như có chút vô ý cười chọc người, khi có một nửa gương mặt khiếm khuyết hắn cười đã muốn câu hồn người, hiện tại gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết lại càng có thể đem người mê đến thần hồn điên đảo mà quên mất chính mình là ai.
Hạ Khởi Mộng không rõ, hắn không phải vì cứu nàng mà hủy dung sao? Vì sao bây giờ một chút vết sẹo cũng không có?
Tiêu Nhược nắm chặt tay nàng dưới bàn, nàng mờ mịt nhìn hắn, hắn nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, hắn rất giỏi ngụy trang lừa gạt người.”
Tác giả :
Miêu Mao Nho