Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 43
“Tiểu Tử, ta muốn ăn hạnh nhân mềm, hạnh nhân phải tươi mới, ngươi đi nhà bếp bảo họ làm đi.”
Phong Quang nhìn như bỗng nhiên nảy lòng thèm ăn hạnh nhân mềm, Tiểu Tử vội vàng thưa lại: “Dạ, tiểu thư.”
Tiểu Tử vừa đi, Phong Quang lập tức bước lại gần A Lục từng bước, lại do dự một bước chân, nàng không dám khẳng định gọi một cái tên, “Lạc Mai?”
“Là ta.” Nàng cười nói: “Cô nương làm sao nhận ra được?”
Xác định được thân phận của nàng, Phong Quang cười nói: “Tuy mặt của ngươi thay đổi, thân mình cũng khác trước, âm thanh lại bất đồng, nhưng ta cũng không biết vì sao khi nhìn thấy ngươi nhìn ta nói chuyện, ta liền biết đây hẳn là ngươi, có lẽ vì… Lạc Mai cho ta cảm giác phải là như thế này, người khác muốn bắt chước cũng không bắt chước được”
“Ta và Thiên Thiên Vạn tự nhận thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, từng lừa gạt vô số người nhưng không nghĩ đến bị cô nương đây liếc mắt một cái đã nhìn ra.” Lạc Mai bị người nhận ra cũng không buồn bực mà thoải mái đứng ở đó.
Phong Quang thích khí chất tao nhã mà không cao lãnh của nàng, nàng hỏi: “Lạc Mai, sao ngươi lại đến nhà ta?”
“Công tử ra lệnh ta đến nói với cô nương một câu, ba ngày sau Đại Duy quốc vương sẽ tổ chức quốc yến, đến lúc đó mời cô nương hãy đến tham dự.”
“Quốc yến? Ta cũng chưa từng nghe phụ thân nhắc qua.”
“Đó là vì Hạ thừa tướng còn chưa thu được tin tức.”
“Tại sao ta nhất định phải đi…” Tuy rằng đại thần trong triều đều phải tham dự quốc yến, nhưng bình thường cái đại thần chỉ đem nhi tử có chức quan trong triều đến chiếm chỗ ngồi, cũng như đem đến để trải đời, còn những thiên kim tiểu thư thì không thể nào được tham dự. Dù sao quốc yến là để đàm chuyện quốc gia đại sự chứ không phải để cho hoàng thân quốc thích xem mắt.
Lạc Mai nói: “Công tử vẫn chưa giải thích nguyên do nhưng nói cô nương nhất định phải đến, nếu không liền để ta trói cô nương lại mang đi.”
Khóe mắt Phong Quang vừa giật, còn muốn nói ra miệng vài câu thì Tiểu Lục từ bên ngoài về gặp nàng.
“Tiểu thư…” Tiểu Lục nhìn thấy còn có một người lạ ở đây, không biết có nên tiếp tục nói chuyện hay k.
Phong Quang cười, “Không có gì, cứ nói tiếp đi.”
“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đem thuốc cho người tên là A Thất kia, cũng đưa tiền cho cai ngục, còn tìm hiểu được Quỷ vương điện hạ tạm thời không dự tính xử trí hắn mà chỉ đem hắn nhốt ở nhà giam, trông coi rất nghiêm cẩn.”
Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi vất vả rồi, Tiểu Lục, ngươi vừa trở về trước hết cứ đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Tiểu Lục đi rồi Lạc Mai mới nói: “Để nàng đi gặp A Thất không sao chứ?”
“Không cần lo lắng, Tiểu Lục ổn trọng hơn so với Tiểu Tử, ta muốn nàng làm chuyện gì thì nàng cũng không bao giờ hỏi ta lý lo, cũng sẽ không nói với người khác, giống như ta tin tưởng các ngươi sẽ không bán đứng Tuyết Ám vậy, ngươi cũng nên tin tưởng người của ta sẽ không bán đứng ta.”
Lạc Mai bật cười, “Cô nương nói đúng.”
Phong Quang có thể liếc mắt một cái nhìn ra nàng dịch dung, theo lời nàng mà nói cái kia cũng không được xem là nguyên nhân nàng phát hiện ra, lúc này lý do nàng nói cũng không giống một lý do đầy đủ, nhưng lại khiến người ta tin phục.
Hạ Triều trở về từ Hoàng cung, quả nhiên mang về tin tức quốc yến sẽ được tổ chức, sứ giả Quảng Lưu quốc sẽ tới Đại Duy quốc để đàm chuyện hòa bình giữa hai quốc gia, thực tế hai nước này giao chiến mấy năm bất kể là quốc lực hay nhân lực đều tổn thất không ít, nếu nói ngưng chiến thì không ai là không muốn chỉ là không có một cơ hội nào mà thôi, ai cũng không chịu lùi một bước mà mở miệng trước.
Tiêu Phần nghe thấy lão Hoàng Đế của Quảng Lưu quốc chết bệnh, người kế vị là một người tuổi còn trẻ, vốn tưởng đây là một cơ hội lớn nhưng không thể ngờ tân Hoàng Đế trẻ tuổi này cũng chẳng hiền lành gì, thủ đoạn so với phụ thân hắn chỉ có hơn chứ không kém, hắn có thể đưa ra tin tức muốn cầu hòa, Tiêu Phần không thể không coi trọng.
Lần quốc yến tiếp đãi sứ giả Quảng Lưu quốc này sẽ là quốc yến có quy mô lớn nhất từ trước tới nay.
Phong Quang nhìn như bỗng nhiên nảy lòng thèm ăn hạnh nhân mềm, Tiểu Tử vội vàng thưa lại: “Dạ, tiểu thư.”
Tiểu Tử vừa đi, Phong Quang lập tức bước lại gần A Lục từng bước, lại do dự một bước chân, nàng không dám khẳng định gọi một cái tên, “Lạc Mai?”
“Là ta.” Nàng cười nói: “Cô nương làm sao nhận ra được?”
Xác định được thân phận của nàng, Phong Quang cười nói: “Tuy mặt của ngươi thay đổi, thân mình cũng khác trước, âm thanh lại bất đồng, nhưng ta cũng không biết vì sao khi nhìn thấy ngươi nhìn ta nói chuyện, ta liền biết đây hẳn là ngươi, có lẽ vì… Lạc Mai cho ta cảm giác phải là như thế này, người khác muốn bắt chước cũng không bắt chước được”
“Ta và Thiên Thiên Vạn tự nhận thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, từng lừa gạt vô số người nhưng không nghĩ đến bị cô nương đây liếc mắt một cái đã nhìn ra.” Lạc Mai bị người nhận ra cũng không buồn bực mà thoải mái đứng ở đó.
Phong Quang thích khí chất tao nhã mà không cao lãnh của nàng, nàng hỏi: “Lạc Mai, sao ngươi lại đến nhà ta?”
“Công tử ra lệnh ta đến nói với cô nương một câu, ba ngày sau Đại Duy quốc vương sẽ tổ chức quốc yến, đến lúc đó mời cô nương hãy đến tham dự.”
“Quốc yến? Ta cũng chưa từng nghe phụ thân nhắc qua.”
“Đó là vì Hạ thừa tướng còn chưa thu được tin tức.”
“Tại sao ta nhất định phải đi…” Tuy rằng đại thần trong triều đều phải tham dự quốc yến, nhưng bình thường cái đại thần chỉ đem nhi tử có chức quan trong triều đến chiếm chỗ ngồi, cũng như đem đến để trải đời, còn những thiên kim tiểu thư thì không thể nào được tham dự. Dù sao quốc yến là để đàm chuyện quốc gia đại sự chứ không phải để cho hoàng thân quốc thích xem mắt.
Lạc Mai nói: “Công tử vẫn chưa giải thích nguyên do nhưng nói cô nương nhất định phải đến, nếu không liền để ta trói cô nương lại mang đi.”
Khóe mắt Phong Quang vừa giật, còn muốn nói ra miệng vài câu thì Tiểu Lục từ bên ngoài về gặp nàng.
“Tiểu thư…” Tiểu Lục nhìn thấy còn có một người lạ ở đây, không biết có nên tiếp tục nói chuyện hay k.
Phong Quang cười, “Không có gì, cứ nói tiếp đi.”
“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đem thuốc cho người tên là A Thất kia, cũng đưa tiền cho cai ngục, còn tìm hiểu được Quỷ vương điện hạ tạm thời không dự tính xử trí hắn mà chỉ đem hắn nhốt ở nhà giam, trông coi rất nghiêm cẩn.”
Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi vất vả rồi, Tiểu Lục, ngươi vừa trở về trước hết cứ đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Tiểu Lục đi rồi Lạc Mai mới nói: “Để nàng đi gặp A Thất không sao chứ?”
“Không cần lo lắng, Tiểu Lục ổn trọng hơn so với Tiểu Tử, ta muốn nàng làm chuyện gì thì nàng cũng không bao giờ hỏi ta lý lo, cũng sẽ không nói với người khác, giống như ta tin tưởng các ngươi sẽ không bán đứng Tuyết Ám vậy, ngươi cũng nên tin tưởng người của ta sẽ không bán đứng ta.”
Lạc Mai bật cười, “Cô nương nói đúng.”
Phong Quang có thể liếc mắt một cái nhìn ra nàng dịch dung, theo lời nàng mà nói cái kia cũng không được xem là nguyên nhân nàng phát hiện ra, lúc này lý do nàng nói cũng không giống một lý do đầy đủ, nhưng lại khiến người ta tin phục.
Hạ Triều trở về từ Hoàng cung, quả nhiên mang về tin tức quốc yến sẽ được tổ chức, sứ giả Quảng Lưu quốc sẽ tới Đại Duy quốc để đàm chuyện hòa bình giữa hai quốc gia, thực tế hai nước này giao chiến mấy năm bất kể là quốc lực hay nhân lực đều tổn thất không ít, nếu nói ngưng chiến thì không ai là không muốn chỉ là không có một cơ hội nào mà thôi, ai cũng không chịu lùi một bước mà mở miệng trước.
Tiêu Phần nghe thấy lão Hoàng Đế của Quảng Lưu quốc chết bệnh, người kế vị là một người tuổi còn trẻ, vốn tưởng đây là một cơ hội lớn nhưng không thể ngờ tân Hoàng Đế trẻ tuổi này cũng chẳng hiền lành gì, thủ đoạn so với phụ thân hắn chỉ có hơn chứ không kém, hắn có thể đưa ra tin tức muốn cầu hòa, Tiêu Phần không thể không coi trọng.
Lần quốc yến tiếp đãi sứ giả Quảng Lưu quốc này sẽ là quốc yến có quy mô lớn nhất từ trước tới nay.
Tác giả :
Miêu Mao Nho