Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 321: Thế giới thứ tám 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A…
Phong Quang ngẩn ra, không khỏi lui ra sau từng bước, cô không dám hỏi hắn muốn đưa cô đi là đi đâu, bởi vìcô có cảm giác chỗ đó nhất định không phải là chỗ tốt đẹp gì, hắn đi từng lên từng bậc thang một, cô liền từng bước lui ra sau, dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, không hề có ai khác, dưới sự khủng hoảng, cô có một trực giác rất khó hiểu, cô không chạy thoát được hắn.
Khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần, ngay khi không khí trở nên khẩn trương nhất, một bóng ngườikhông biết từ đâu lao tới cầm lấy tay cô, “đi theo tôi.”
Phong Quang chỉ kịp nhận ra người đột nhiên xuất hiện này là An Ức, cô còn không kịp nghĩ gì nhiều đã bị anhkéo chạy đi, sau khi chạy được một khoảng, cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông kiađang đứng trên hành lang, nhìn không thấy mắt hắn, nhưng cô biết, hắn đang nhìn cô.
Đáng sợ đến mức khiến người ta nổi da gà sởn tóc gáy.
Bọn họ chạy hồi lâu, cuối cùng ngừng lại trước cửa một căn phòng, người kia không đuổi theo đến đây, điều này làm cho Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, cô đã thật lâu không có chạy, bây giờ đỡ tường có chút thởkhông nổi.
An Ức hỏi: “Phong Quang, em khỏe chứ?”
“Tôi không sao…” cô ngừng lại một hồi lâu mới hô hấp bình thường, ngay cả mái tóc rối loạn do chạy trốn cũng không có lòng mà để ý, cô nghĩ lại mà sợ.
Người đàn ông kia khiến cô có cảm giác rất là khủng bố.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.” Giống như biết được sự sợ hãi trong lòng cô, anh nắm tay cô thật chặt.
Phong Quang bị làm cho cảm động mất, cô đột nhiên ý thức được một chuyện, “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Em hôm nay không đến nhà cổ, tôi nhớ em, cho nên tôi đi tìm em.” Đôi mắt trong sáng của anh tràn đầy dịu dàng lẫn chán chường.
Tim Phong Quang đánh rơi một nhịp, cô hỏi hệ thống, “Cho dù anh ấy không phải là Phong Quang, có thể cũng khiến anh ấy trở thành mục tiêu chiếm đóng của tôi được không?”
“Có thể.”
cô nháy mắt ngây người, đáp án này của hệ thống thực sự rất bất ngờ.
“Phong Quang, tôi cam đoan với em, tôi sẽ không làm phiền em, lúc em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ tự mình biến mất, cho nên, em đừng đuổi tôi đi… được không?” Lông mi thật dài hạ xuống, ánh mắt trong trẻo như bầu trời xanh thăm thẳm sau cơn mưa, rõ ràng nhấp nháy, vô cùng đơn giản lại khiến người ta hoa mắt.
A…
Phong Quang ngẩn ra, không khỏi lui ra sau từng bước, cô không dám hỏi hắn muốn đưa cô đi là đi đâu, bởi vìcô có cảm giác chỗ đó nhất định không phải là chỗ tốt đẹp gì, hắn đi từng lên từng bậc thang một, cô liền từng bước lui ra sau, dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, không hề có ai khác, dưới sự khủng hoảng, cô có một trực giác rất khó hiểu, cô không chạy thoát được hắn.
Khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần, ngay khi không khí trở nên khẩn trương nhất, một bóng ngườikhông biết từ đâu lao tới cầm lấy tay cô, “đi theo tôi.”
Phong Quang chỉ kịp nhận ra người đột nhiên xuất hiện này là An Ức, cô còn không kịp nghĩ gì nhiều đã bị anhkéo chạy đi, sau khi chạy được một khoảng, cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông kiađang đứng trên hành lang, nhìn không thấy mắt hắn, nhưng cô biết, hắn đang nhìn cô.
Đáng sợ đến mức khiến người ta nổi da gà sởn tóc gáy.
Bọn họ chạy hồi lâu, cuối cùng ngừng lại trước cửa một căn phòng, người kia không đuổi theo đến đây, điều này làm cho Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, cô đã thật lâu không có chạy, bây giờ đỡ tường có chút thởkhông nổi.
An Ức hỏi: “Phong Quang, em khỏe chứ?”
“Tôi không sao…” cô ngừng lại một hồi lâu mới hô hấp bình thường, ngay cả mái tóc rối loạn do chạy trốn cũng không có lòng mà để ý, cô nghĩ lại mà sợ.
Người đàn ông kia khiến cô có cảm giác rất là khủng bố.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.” Giống như biết được sự sợ hãi trong lòng cô, anh nắm tay cô thật chặt.
Phong Quang bị làm cho cảm động mất, cô đột nhiên ý thức được một chuyện, “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Em hôm nay không đến nhà cổ, tôi nhớ em, cho nên tôi đi tìm em.” Đôi mắt trong sáng của anh tràn đầy dịu dàng lẫn chán chường.
Tim Phong Quang đánh rơi một nhịp, cô hỏi hệ thống, “Cho dù anh ấy không phải là Phong Quang, có thể cũng khiến anh ấy trở thành mục tiêu chiếm đóng của tôi được không?”
“Có thể.”
cô nháy mắt ngây người, đáp án này của hệ thống thực sự rất bất ngờ.
“Phong Quang, tôi cam đoan với em, tôi sẽ không làm phiền em, lúc em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ tự mình biến mất, cho nên, em đừng đuổi tôi đi… được không?” Lông mi thật dài hạ xuống, ánh mắt trong trẻo như bầu trời xanh thăm thẳm sau cơn mưa, rõ ràng nhấp nháy, vô cùng đơn giản lại khiến người ta hoa mắt.
Tác giả :
Miêu Mao Nho