Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 318: Thế giới thứ tám 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“… Đáp án kiểu gì thế?”
“Hết thảy đều chờ ký chủ phát giác.” Kiêu ngạo lạnh lùng nói xong, hệ thống không thèm nhắc lại nữa.
Phong Quang sớm đã quen với thái độ kiêu ngạo đã biết của hệ thống đối với cô, chỉ là, cô nhìn nam nhân trước mặt đang lâm vào rối rắm, anh có thể là Ôn Quỳnh, cũng có thể không phải là Ôn Quỳnh, vậy cô có nên chọc vào anh hay không đây?
cô rối rắm, cứ thế im lặng.
anh lại hiểu lầm là cô tức giận, mày nhíu lại, chần chờ nói: “Nếu… nếu em không muốn làm người thân của tôi cũng không sao, coi như tôi chưa từng nói những lời này, em đừng ghét tôi.”
Phong Quang lau đi nước miếng vô hình trên khóe miệng, người gì mà mềm mại dễ nhương thế này, đúng là khiến người ta muốn lập tức đẩy ngã anh!
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, quyết định rồi, cô trước tiên giữ lại người đàn ông này để trường kỳ quan sát mới đúng, lỡ mà anh chính là mục tiêu nhiệm vụ, bản thân cô lại để anh chạy thì mệt lắm!
cô vỗ vỗ bờ vai anh, “anh yên tâm, tôi nhất định giúp đỡ anh nhớ được mình là ai.”
anh cong môi cười, “Phong Quang, em đúng là người tốt.”
Cái thẻ bài người tốt đầu tiên trong đời… thế mà nhận được như thế này, tâm tình Phong Quang có chút không biết nói sao cho phải.
cô hỏi: “anh đã mất trí nhớ, vậy tôi cứ ê ê ê gọi anh cũng không được, không bằng anh nghĩ một cái tên dùng đỡ tạm thời đi.”
“Em đặt cho tôi một cái ten là được, tôi nghe em.”
Cái bản mặt cô vợ nhỏ này… đánh vào tim cô, vậy việc đặt tên này cũng không thể tùy tiện đặt được, Phong Quang thong thả đi tới đi lui, xoa đầu đau khổ suy nghĩ, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu nói: “anh mất trí nhớ, rất nhiều kiến thức thông thường gì đó cũng không nhớ rõ, tuy rằng đã quên rất nhiều chuyện trước kia, nhưng mà cuộc sống phải biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ừm, lại vì chuyện mất trí nhớ này… vậy gọi anh là An Ức được không?”
(!) An = an ổn, vững chắc, bình an. Ức = hồi ức, nhớ lại.
“Được.” anh không cần nghĩ ngợi gì mà nhận lời, giống như cho dù cô có đặt nên gì đi nữa anh cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, trong đôi mắt tối đen xẹt qua một tia sáng, “Tôi thích cái tên An Ức này.”
Phong Quang ngượng ngùng sờ sờ đầu, “anh thích là tốt rồi, trước kia tôi đều bị chửi rủa là đặt tên dở.”
cô cũng từng nuôi thú cứng, nhưng mà đến lúc đặt tên vẫn luôn không tin tưởng, bởi vì bị chửi rủa nhiều, nên đối với sự thực là bản thân đặt tên dở tệ cũng phải chấp nhận.
cô lại mất tự nhiên đi qua đi lại hỏi: “anh lúc tỉnh lại trên người không có dấu vết gì sao? Ví dụ như giấy chứng minh, thẻ hội viên gì đó, có mấy cái đó, tìm thân phận của anh sẽ dễ dàng hơn.”
“Xin lỗi…” Sắc mặt anh tệ đi, “Mấy thứ mà em nói, tôi đều không có.” Phong Quang khó xử nhất là nhìn thấy bộ dạng mỹ nhân thất thần, cô vội xua tay, “anh đừng lo, tôi không có ý trách cứ gì anhđâu! Mấy thứ đó anh không có, thì muốn làm rõ thân phận của anh, chúng ta cũng sẽ tìm được biện pháp khác.”
“Thật ra, thân phận đối với tôi không cũng không quan trọng.” anh… bây giờ có thể gọi là An Ức, môi mỏng cong lên thật đẹp mắt, “Bởi vì mất trí nên có thể gặp được Phong Quang, đây cũng là chuyện rất tốt.”
Phong Quang mặt đờ đẫn bốc cháy, trái tim đập liên hồi, hỏi ở trong đầu: “Hệ thống, thật sự là tôi đichiếm đóng người khác, chứ không phải là người khác chiếm đóng tôi sao?”
Vấn đề này cô rất lâu trước kia đã nghĩ qua, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới trước nữa, cô vẫn luôn có ảo giác, thật ra người bị tiến công chiếm đóng chính là cô.
“… Đáp án kiểu gì thế?”
“Hết thảy đều chờ ký chủ phát giác.” Kiêu ngạo lạnh lùng nói xong, hệ thống không thèm nhắc lại nữa.
Phong Quang sớm đã quen với thái độ kiêu ngạo đã biết của hệ thống đối với cô, chỉ là, cô nhìn nam nhân trước mặt đang lâm vào rối rắm, anh có thể là Ôn Quỳnh, cũng có thể không phải là Ôn Quỳnh, vậy cô có nên chọc vào anh hay không đây?
cô rối rắm, cứ thế im lặng.
anh lại hiểu lầm là cô tức giận, mày nhíu lại, chần chờ nói: “Nếu… nếu em không muốn làm người thân của tôi cũng không sao, coi như tôi chưa từng nói những lời này, em đừng ghét tôi.”
Phong Quang lau đi nước miếng vô hình trên khóe miệng, người gì mà mềm mại dễ nhương thế này, đúng là khiến người ta muốn lập tức đẩy ngã anh!
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, quyết định rồi, cô trước tiên giữ lại người đàn ông này để trường kỳ quan sát mới đúng, lỡ mà anh chính là mục tiêu nhiệm vụ, bản thân cô lại để anh chạy thì mệt lắm!
cô vỗ vỗ bờ vai anh, “anh yên tâm, tôi nhất định giúp đỡ anh nhớ được mình là ai.”
anh cong môi cười, “Phong Quang, em đúng là người tốt.”
Cái thẻ bài người tốt đầu tiên trong đời… thế mà nhận được như thế này, tâm tình Phong Quang có chút không biết nói sao cho phải.
cô hỏi: “anh đã mất trí nhớ, vậy tôi cứ ê ê ê gọi anh cũng không được, không bằng anh nghĩ một cái tên dùng đỡ tạm thời đi.”
“Em đặt cho tôi một cái ten là được, tôi nghe em.”
Cái bản mặt cô vợ nhỏ này… đánh vào tim cô, vậy việc đặt tên này cũng không thể tùy tiện đặt được, Phong Quang thong thả đi tới đi lui, xoa đầu đau khổ suy nghĩ, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu nói: “anh mất trí nhớ, rất nhiều kiến thức thông thường gì đó cũng không nhớ rõ, tuy rằng đã quên rất nhiều chuyện trước kia, nhưng mà cuộc sống phải biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ừm, lại vì chuyện mất trí nhớ này… vậy gọi anh là An Ức được không?”
(!) An = an ổn, vững chắc, bình an. Ức = hồi ức, nhớ lại.
“Được.” anh không cần nghĩ ngợi gì mà nhận lời, giống như cho dù cô có đặt nên gì đi nữa anh cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, trong đôi mắt tối đen xẹt qua một tia sáng, “Tôi thích cái tên An Ức này.”
Phong Quang ngượng ngùng sờ sờ đầu, “anh thích là tốt rồi, trước kia tôi đều bị chửi rủa là đặt tên dở.”
cô cũng từng nuôi thú cứng, nhưng mà đến lúc đặt tên vẫn luôn không tin tưởng, bởi vì bị chửi rủa nhiều, nên đối với sự thực là bản thân đặt tên dở tệ cũng phải chấp nhận.
cô lại mất tự nhiên đi qua đi lại hỏi: “anh lúc tỉnh lại trên người không có dấu vết gì sao? Ví dụ như giấy chứng minh, thẻ hội viên gì đó, có mấy cái đó, tìm thân phận của anh sẽ dễ dàng hơn.”
“Xin lỗi…” Sắc mặt anh tệ đi, “Mấy thứ mà em nói, tôi đều không có.” Phong Quang khó xử nhất là nhìn thấy bộ dạng mỹ nhân thất thần, cô vội xua tay, “anh đừng lo, tôi không có ý trách cứ gì anhđâu! Mấy thứ đó anh không có, thì muốn làm rõ thân phận của anh, chúng ta cũng sẽ tìm được biện pháp khác.”
“Thật ra, thân phận đối với tôi không cũng không quan trọng.” anh… bây giờ có thể gọi là An Ức, môi mỏng cong lên thật đẹp mắt, “Bởi vì mất trí nên có thể gặp được Phong Quang, đây cũng là chuyện rất tốt.”
Phong Quang mặt đờ đẫn bốc cháy, trái tim đập liên hồi, hỏi ở trong đầu: “Hệ thống, thật sự là tôi đichiếm đóng người khác, chứ không phải là người khác chiếm đóng tôi sao?”
Vấn đề này cô rất lâu trước kia đã nghĩ qua, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới trước nữa, cô vẫn luôn có ảo giác, thật ra người bị tiến công chiếm đóng chính là cô.
Tác giả :
Miêu Mao Nho