Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 300
không ngờ Phong Quang mang thai, nhưng lại sinh ra một đứa bé xấu đau xấu đớn, ngự y cung đình cười nhìn sắc mặtkhông vừa ý của Khiêm vương giải thích, “Vương gia, trẻ con mới sinh đều như vậy, đợi lớn lên là được rồi, bệ hạ và vương gia đều là mỹ nhân dung mạo tuyệt đẹp, công chúa tương lai nhất định cũng là một mỹ nhân.”
cố Ngôn không để ý tới thái y, hắn cúi đầu nhìn bé con trong ngực, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay, dáng vẻ nhiều nếp nhăn như vậy khiến hắn ghét bỏ chậc một tiếng.
Cái gì mà trẻ con mới sinh đều có bộ dạng như vầy? Phong Quang lúc mới sinh ra, bộ dạng so với bé con này đáng yêu hơn.
cố Ngôn dường như đã quên, bé con bị hắn ghét bỏ này chính là nữ nhi thân sinh của hắn.
Phong Quang nhìn biểu cảm biến hóa của cố Ngôn rất là khó xử, nàng ngồi trên giường giơ tay ra, “Đem bé con cho ta ôm!”
Vừa mới sinh con xong, cũng không biết sức lực của nàng sao lại có thể khôi phục nhanh như vậy?
cố Ngôn tự hỏi một giây, vẫn đem đứa nhỏ đưa vào lòng nàng, thuận tiện giải thích một câu, “Phong Quang, ta cũng khôngphải ghét bỏ con…”
“Chàng không cần nói chuyện!” Phong Quang trừng mắt liếc hắn, “Chuyện chàng lén lút uống thuốc tránh thai ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu!”
cố Ngôn có chút không được tự nhiên, hắn vốn vẫn luôn uống thuốc tránh thai vì không để Phong Quang mang thai, hắnkhông muốn có đứa con chen chân vào giữa bọn họ, mà nguyên nhân không uống canh tuyệt tử, là vì hắn cũng biết nàng thân là nữ hoàng, nhất định phải có một người thừa kế, so với việc để tương lai nàng sinh con cùng với hắn, còn không bằng chờ hắn hưởng thụ đủ thế giới hai người rồi, lại ngừng dược tùy tiện sinh một đứa.
Chuyện cố Ngôn uống thuốc tránh thai vẫn luôn được giấu diếm rất tốt, cho đến khi Tô Nhứ “không cẩn thận” nói nhỡ miệng trước mặt Phong Quang, nhân một tầng quan hệ huynh muội với Tô Bích, Tô Bích lại có một tầng quan hệ tình nhân với Kha Hoài, Kha Hoài lại có một tầng quan hệ bằng hữu với Phong Quang, cho nên Tô Bích miễn được vận mệnh bị “hủy”, chỉ là nàng phải đi đến Bắc hoang có hoàn cảnh cực kỳ gian khổ.
Một chuyện thuốc tránh thai này làm Phong Quang nổi lên một hồi sóng to gió lớn với cố Ngôn, không còn cách nào, cố Ngôn chỉ có thể kiên trì không ngừng, liên tục một tháng hung hăng đem nàng đặt ở trên giường, cố gắng cho nàng một đứa con.
Trong mấy ngày cố Ngôn không thể “khai trai” này, trong sự mong chờ chú ý của vạn dân chúng, đệ nhất tiểu hoàng nữ của Đông Vân quốc được sinh ra, ừ thì, chính là bé con nhiều nếp nhăn lúc này đang được Phong Quang ôm.
Khác với cố Ngôn thân là phụ thân lại tràn đầy ghét bỏ, Phong Quang thân là mẫu thân tràn đầy yêu thích đối với bé con, “Nữ nhi nha, cha con không thích con, nhưng nương hiểu rõ con nhất, con phải vui vui vẻ vẻ lớn lên, làm tiểu công chúa xinh đẹp nhất.”
Khi nàng ôm bé con nói chuyện thầm thì, giọng nói nhè nhẹ, vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí mềm mại, ánh sáng của tình thương phụ mẫu làm nàng tăng thêm một phần thành thục, làm cho nàng đẹp lên rất nhiều.
cố Ngôn bỗng nhiên thấy, đứa bé này có lẽ không đáng ghét đến vậy.
“Này, cố Ngôn.” Nàng vừa mới nhẹ nhàng ấm áp nói chuyện với bé con, bây giờ thấy hắn liền không có sắc mặt gì hay ho nói: “Mặc kệ chàng nói gì, chàng cũng là phụ thân bé con, chàng có nghĩ tên hay cho bé con không đấy?”
cố Ngôn im lặng, nhưng chỉ một lát, hắn cười nói: “Gọi là Tiếu Tiếu đi.”
Phong Quang bỗng nhiên giật mình, sau một lúc lâu, tay ôm bé con của nàng hơi nắm chặt, tiện đà cúi đầu, nhìn bé conđang ngủ say, thoải mái cười, “Được, vậy gọi là Tiếu Tiếu.”
Vì thế, tên của tiểu nữ hoàng cứ thế được quyết định.
Tiểu cô nương mười tuổi ngồi ở trong sân nghe xong chuyện xưa, không vừa lòng giật nhẹ góc áo phụ thân, “Phụ thân, tên của con đơn giản vậy, không có ngụ ý gì khác sao?”
“Ngụ ý đó là thường mở miệng cười, không tốt sao?” cố Ngôn mỉm cười, cầm thức ăn của chim ưng quăng cho một con diều hâu đứng trên bàn đá.
Tiếu Tiếu năm nay mười tuổi, đúng là tuổi ngây thơ rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đã có xu thế dần dần nảy nở, qua vài năm, chỉ sợ cũng sẽ là nhân vật tuyệt diễm đế đô, nàng từ nhỏ đã bị Phong Quang chiều đến vô pháp vô thiên, đã muốn biết rõ ràng cái gì thì nhất định phải biết rõ ràng, cho nên nàng tiếp tục quấn quít phụ thân hỏi: “Phụ thân, phụ thân, con gọi là Tiếu Tiếu thật chỉ có ý tứ muốn thường xuyên mở miệng cười thôi sao?”
cố Ngôn bị nàng quấn lấy không có cách nào, buông thức ăn chim ưng trong tay, vuốt đầu tiểu cô nương, “Phụ thân đã từng lừa gạt con sao?”
“không có.” Tiếu Tiếu ngây thơ lắc đầu.
“Cho nên, Tiếu Tiếu có thể an tĩnh lại sao?”
“Dạ dạ.” Nàng như thuận gật đầu.
cố Ngôn khen nàng một câu, “Đúng là bé ngoan.”
Tiếu Tiếu tựa vào bàn, bốn mắt nhìn nhau với diều hâu, không quá bao lâu, nàng lại nhịn không được hỏi: “Vì sao phụ thânkhông cho phép con nói với nương, là phụ thân nuôi một con ưng bự uy vũ như vậy?”
“Là vì nương con không thích động vật như này.” cố Ngôn trợn mắt nói dối, “Tiếu Tiếu có còn nhớ, lời hứa của chúng ta là gìkhông?”
“Con không nói cho nương phụ thân nuôi ưng bự, phụ thân sẽ thường xuyên mang con xuất cung đi chơi!” Tiếu Tiếu vui vẻ lộ ra một nụ cười tươi, giống như nàng hiện tại có thể xuất cung đến phủ đệ của phụ thân vậy, chỉ cần nàng giúp phụ thân bảo vệ bí mật, thì nàng có thể thường xuyên xuất cung đi chơi.
cố Ngôn khẽ vuốt chóp mũi nàng, cười nhẹ nói: “Tiếu Tiếu đúng là một đứa bé thông minh.”
“Dạ, đó là vì Tiếu Tiếu thích phụ thân nhất!” không giống như nương, lúc nào cũng ép nàng ăn rau dưa, còn ép nàng ăn cà rốt nàng không thích nhất, còn phụ thân thì tốt hơn nhiều, vĩnh viễn đều dịu dàng nói chuyện với nàng, còn có thể mua rất nhiều đồ chơi mới lạ trong dân gian cho nàng.
Nhưng mà, nàng cũng không phải thấy nương không tốt, mỗi ngày trước khi ngủ, nương đều kể chuyện xưa cho nàng, còn có thể chơi với nàng, Tiếu Tiếu chỉ thấy là nếu nương có thể thay đổi tật xấu ép nàng ăn rau dưa này, nàng sẽ thấy nương rất tốt.
Tô Bích đi tới, “Biên quan đưa tới tin tức cần chủ nhân xử lý.”
Gần mấy năm qua, bởi vì hoàng tử Lang Thao quốc gả đến Đông Vân quốc, trở thành vị hôn phu thứ nhất của Bình Hòa công chúa, Đông Vân quốc và Lang Thao quốc tạm thời đạt được trạng thái hòa bình, nhưng biên quan cũng có một dân tộc du mục nổi dậy, thường xuyên ưa gây chuyện, mà đối với mấy chuyện quân tình này nọ, tất cả mọi người đều có thói quen xem nhẹ nữ hoàng trực tiếp tìm tới Khiêm vương xử lý.
cố Ngôn vỗ vỗ đầu Tiếu Tiếu, “Cha phải đi xử lý công sự, một mình con tự chơi ở trong này, được không?”
Tiếu Tiếu lớn tiếng nói: “Dạ!”
cố Ngôn không để ý tới thái y, hắn cúi đầu nhìn bé con trong ngực, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay, dáng vẻ nhiều nếp nhăn như vậy khiến hắn ghét bỏ chậc một tiếng.
Cái gì mà trẻ con mới sinh đều có bộ dạng như vầy? Phong Quang lúc mới sinh ra, bộ dạng so với bé con này đáng yêu hơn.
cố Ngôn dường như đã quên, bé con bị hắn ghét bỏ này chính là nữ nhi thân sinh của hắn.
Phong Quang nhìn biểu cảm biến hóa của cố Ngôn rất là khó xử, nàng ngồi trên giường giơ tay ra, “Đem bé con cho ta ôm!”
Vừa mới sinh con xong, cũng không biết sức lực của nàng sao lại có thể khôi phục nhanh như vậy?
cố Ngôn tự hỏi một giây, vẫn đem đứa nhỏ đưa vào lòng nàng, thuận tiện giải thích một câu, “Phong Quang, ta cũng khôngphải ghét bỏ con…”
“Chàng không cần nói chuyện!” Phong Quang trừng mắt liếc hắn, “Chuyện chàng lén lút uống thuốc tránh thai ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu!”
cố Ngôn có chút không được tự nhiên, hắn vốn vẫn luôn uống thuốc tránh thai vì không để Phong Quang mang thai, hắnkhông muốn có đứa con chen chân vào giữa bọn họ, mà nguyên nhân không uống canh tuyệt tử, là vì hắn cũng biết nàng thân là nữ hoàng, nhất định phải có một người thừa kế, so với việc để tương lai nàng sinh con cùng với hắn, còn không bằng chờ hắn hưởng thụ đủ thế giới hai người rồi, lại ngừng dược tùy tiện sinh một đứa.
Chuyện cố Ngôn uống thuốc tránh thai vẫn luôn được giấu diếm rất tốt, cho đến khi Tô Nhứ “không cẩn thận” nói nhỡ miệng trước mặt Phong Quang, nhân một tầng quan hệ huynh muội với Tô Bích, Tô Bích lại có một tầng quan hệ tình nhân với Kha Hoài, Kha Hoài lại có một tầng quan hệ bằng hữu với Phong Quang, cho nên Tô Bích miễn được vận mệnh bị “hủy”, chỉ là nàng phải đi đến Bắc hoang có hoàn cảnh cực kỳ gian khổ.
Một chuyện thuốc tránh thai này làm Phong Quang nổi lên một hồi sóng to gió lớn với cố Ngôn, không còn cách nào, cố Ngôn chỉ có thể kiên trì không ngừng, liên tục một tháng hung hăng đem nàng đặt ở trên giường, cố gắng cho nàng một đứa con.
Trong mấy ngày cố Ngôn không thể “khai trai” này, trong sự mong chờ chú ý của vạn dân chúng, đệ nhất tiểu hoàng nữ của Đông Vân quốc được sinh ra, ừ thì, chính là bé con nhiều nếp nhăn lúc này đang được Phong Quang ôm.
Khác với cố Ngôn thân là phụ thân lại tràn đầy ghét bỏ, Phong Quang thân là mẫu thân tràn đầy yêu thích đối với bé con, “Nữ nhi nha, cha con không thích con, nhưng nương hiểu rõ con nhất, con phải vui vui vẻ vẻ lớn lên, làm tiểu công chúa xinh đẹp nhất.”
Khi nàng ôm bé con nói chuyện thầm thì, giọng nói nhè nhẹ, vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí mềm mại, ánh sáng của tình thương phụ mẫu làm nàng tăng thêm một phần thành thục, làm cho nàng đẹp lên rất nhiều.
cố Ngôn bỗng nhiên thấy, đứa bé này có lẽ không đáng ghét đến vậy.
“Này, cố Ngôn.” Nàng vừa mới nhẹ nhàng ấm áp nói chuyện với bé con, bây giờ thấy hắn liền không có sắc mặt gì hay ho nói: “Mặc kệ chàng nói gì, chàng cũng là phụ thân bé con, chàng có nghĩ tên hay cho bé con không đấy?”
cố Ngôn im lặng, nhưng chỉ một lát, hắn cười nói: “Gọi là Tiếu Tiếu đi.”
Phong Quang bỗng nhiên giật mình, sau một lúc lâu, tay ôm bé con của nàng hơi nắm chặt, tiện đà cúi đầu, nhìn bé conđang ngủ say, thoải mái cười, “Được, vậy gọi là Tiếu Tiếu.”
Vì thế, tên của tiểu nữ hoàng cứ thế được quyết định.
Tiểu cô nương mười tuổi ngồi ở trong sân nghe xong chuyện xưa, không vừa lòng giật nhẹ góc áo phụ thân, “Phụ thân, tên của con đơn giản vậy, không có ngụ ý gì khác sao?”
“Ngụ ý đó là thường mở miệng cười, không tốt sao?” cố Ngôn mỉm cười, cầm thức ăn của chim ưng quăng cho một con diều hâu đứng trên bàn đá.
Tiếu Tiếu năm nay mười tuổi, đúng là tuổi ngây thơ rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đã có xu thế dần dần nảy nở, qua vài năm, chỉ sợ cũng sẽ là nhân vật tuyệt diễm đế đô, nàng từ nhỏ đã bị Phong Quang chiều đến vô pháp vô thiên, đã muốn biết rõ ràng cái gì thì nhất định phải biết rõ ràng, cho nên nàng tiếp tục quấn quít phụ thân hỏi: “Phụ thân, phụ thân, con gọi là Tiếu Tiếu thật chỉ có ý tứ muốn thường xuyên mở miệng cười thôi sao?”
cố Ngôn bị nàng quấn lấy không có cách nào, buông thức ăn chim ưng trong tay, vuốt đầu tiểu cô nương, “Phụ thân đã từng lừa gạt con sao?”
“không có.” Tiếu Tiếu ngây thơ lắc đầu.
“Cho nên, Tiếu Tiếu có thể an tĩnh lại sao?”
“Dạ dạ.” Nàng như thuận gật đầu.
cố Ngôn khen nàng một câu, “Đúng là bé ngoan.”
Tiếu Tiếu tựa vào bàn, bốn mắt nhìn nhau với diều hâu, không quá bao lâu, nàng lại nhịn không được hỏi: “Vì sao phụ thânkhông cho phép con nói với nương, là phụ thân nuôi một con ưng bự uy vũ như vậy?”
“Là vì nương con không thích động vật như này.” cố Ngôn trợn mắt nói dối, “Tiếu Tiếu có còn nhớ, lời hứa của chúng ta là gìkhông?”
“Con không nói cho nương phụ thân nuôi ưng bự, phụ thân sẽ thường xuyên mang con xuất cung đi chơi!” Tiếu Tiếu vui vẻ lộ ra một nụ cười tươi, giống như nàng hiện tại có thể xuất cung đến phủ đệ của phụ thân vậy, chỉ cần nàng giúp phụ thân bảo vệ bí mật, thì nàng có thể thường xuyên xuất cung đi chơi.
cố Ngôn khẽ vuốt chóp mũi nàng, cười nhẹ nói: “Tiếu Tiếu đúng là một đứa bé thông minh.”
“Dạ, đó là vì Tiếu Tiếu thích phụ thân nhất!” không giống như nương, lúc nào cũng ép nàng ăn rau dưa, còn ép nàng ăn cà rốt nàng không thích nhất, còn phụ thân thì tốt hơn nhiều, vĩnh viễn đều dịu dàng nói chuyện với nàng, còn có thể mua rất nhiều đồ chơi mới lạ trong dân gian cho nàng.
Nhưng mà, nàng cũng không phải thấy nương không tốt, mỗi ngày trước khi ngủ, nương đều kể chuyện xưa cho nàng, còn có thể chơi với nàng, Tiếu Tiếu chỉ thấy là nếu nương có thể thay đổi tật xấu ép nàng ăn rau dưa này, nàng sẽ thấy nương rất tốt.
Tô Bích đi tới, “Biên quan đưa tới tin tức cần chủ nhân xử lý.”
Gần mấy năm qua, bởi vì hoàng tử Lang Thao quốc gả đến Đông Vân quốc, trở thành vị hôn phu thứ nhất của Bình Hòa công chúa, Đông Vân quốc và Lang Thao quốc tạm thời đạt được trạng thái hòa bình, nhưng biên quan cũng có một dân tộc du mục nổi dậy, thường xuyên ưa gây chuyện, mà đối với mấy chuyện quân tình này nọ, tất cả mọi người đều có thói quen xem nhẹ nữ hoàng trực tiếp tìm tới Khiêm vương xử lý.
cố Ngôn vỗ vỗ đầu Tiếu Tiếu, “Cha phải đi xử lý công sự, một mình con tự chơi ở trong này, được không?”
Tiếu Tiếu lớn tiếng nói: “Dạ!”
Tác giả :
Miêu Mao Nho