Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 22
Phong Quang cố ý quay đầu đi, làm như không thèm để ý tới hắn.
Bạch Trí cười cười, ngồi ở đầu bên kia xích đu, hắn cầm lấy tay cô, “Xin lỗi, hôm nay anh đến muộn.”
“Nhất định là trên đường nhìn thấy mỹ nhân nào đó nên quên luôn thời gian.”
“Trên đường anh không thấy mỹ nhân, nhưng bây giờ trước mặt có một người.”
Phong Quang vẫn không nhìn hắn, hừ một tiếng, “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Anh bị đuổi việc rồi.”
“Cái gì?” Cô kinh ngạc quay đầu mới phát hiện hôm nay hắn không đeo kính mắt.
Cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, Bạch Trí hôn trán cô, “Công ty Tống Mạch không chống đỡ nổi nữa, cho nên hắn đuổi việc thư ký là anh rồi.”
“Chỉ đơn giản vậy sao?”
Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đại khái, nguyên nhân chủ yếu là do anh tạo ra nguy cơ tài chính cho công ty đi.”
Phong Quang: “…”
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Anh nói rõ ràng coi, sao lại như vậy? Lúc đó anh không cho em đến công ty là vì anh sớm có âm mưu phải không?”
“Không sai.” Bạch Trí rất rộng rãi thừa nhận, “Tư liệu khách hàng của Trát Nam anh đều đem cho Dư Lễ, Dư Lễ rất có thủ đoạn, chỉ bằng cái này hắn có thể cướp đi hai phần ba khách quen của Tống Mạch, huống chi Tống Mạch còn lấy giá cao mua một khối đất không có chút giá trị nào.”
Phong Quang không dám tin hỏi: “Tống Mạch đâu có ngốc như vậy?”
“Bé con, em nên nhớ là mấy ngày nay vì lo yêu đương nên hắn đem toàn bộ công việc đều ném lên người anh, mỗi lần công tác đều chỉ có anh ra mặt nên rất nhiều người đã rất không vừa ý rồi.”
Từ ngày đầu tiên bắt đầu được Tống Mạch tin tưởng, Bạch Trí đã bắt đầu giăng lưới, ở trên con đập có một lỗi nhỏ rất khó phát hiện, cái lỗi nhỏ đó càng lúc càng lớn, đợi đến lúc bị người ta phát hiện ra thì cái đê đập đó đã muốn sụp đổ. Công ty Trát Nam rầu rĩ mắc nợ lại mất đi nguồn tiền tài trợ được duy trì bởi nhà họ Hạ, trừ bỏ đóng cửa cũng không có lựa chọn thứ hai.
Lại nói tiếp, chuyện này còn phải cảm ơn Thu Niệm Niệm, nhờ cô ban tặng, ít nhiều Tống Mạch mới có thể say mê yêu đương mà quên chính sự, Phong Quang trong lòng im lặng nói, quả nhiên, trong tiểu thuyết loại tổng tài mỗi ngày đều có thời gian hẹn hò mà không chậm trễ sự nghiệp đều là lừa người ta.
Nhưng cô vẫn có một việc không rõ, “Dư Lễ làm sao lại giúp anh? Lần trước em tìm anh ta nhờ giúp anh hắn đều không đồng ý.”
“Anh ta muốn 30% cổ phần công ty Trát Nam, anh đồng ý rồi.”
“Nhưng, annh nói là công ty Trát Nam mắt nợ khắp nơi sẽ tuyên bố phá sản rất nhanh mà?”
“Đó mới đáng tiếc nha, Dư tổng hắn lại nhầm một chuyện, mục đích của anh không phải chiếm đoạt công ty Trát Nam, mà là hủy nó, nếu hắn muốn 30% cổ phần thì cũng không có ai muốn tranh với hắn.” Chính là sau khi các cổ đông đều bỏ chạy hết, Dư Lễ lượm 30% cổ phần đó thì hắn liền phải gánh vác nợ nần rất nhiều.
Phong Quang ngã vào lòng hắn cười, “Anh đào hố gạt Dư Lễ, ha ha ha, em luôn nhìn bộ dạng hắn như vậy mà khó chịu lâu rồi, hắn mà biết bản thân bị bố nhất định tức đến chết!”
Bạch Trí nhẹ nhàng vô về lưng cô để tránh cô cười đau sốc hông.
Đợi cười đủ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp động, “Vậy… thù của anh có tính là báo xong rồi không?”
Hắn gật đầu, gương mặt hờ hững, lúc trước nhìn không ra hắn lưng có mang thù, nay cũng không nhìn ra hắn thoải mái vì báo được thù, hắn chỉ thản nhiên nói: “Xong rồi.”
“Vậy chúng ta…” Phong Quang rời khỏi lòng hắn ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ.
Bạch Trí bất lực với lo lắng của cô, nắm tay cô nâng lên, “Em nhìn xem đây là cái gì?”
“Nhẫn!?” Trên ngón áp út tay trái của cô, một chiếc nhẫn bạc rạng rỡ phát sáng dưới nắng ấm chiều tà, Phong Quang kích động đứng lên, “Anh đeo cho em lúc nào vậy!?”
“Lúc em bắt đầu không để ý đến anh.”
Cô không biết lúc bắt đầu không nhìn hắn, hắn cuối cùng cầm tay cô đeo vào như thế nào…
Hiện tại không phải lúc nghĩ tới cái này!
“Anh anh anh… Anh đeo nhẫn cho em là có ý gì!?”
Bạch Trí cũng đứng lên, như có bóng đêm tràn trong mắt hắn lại nhiễm ánh vàng của mặt trời đang lặn xuống, dịu dàng mềm mại, “Nếu không phải cầu hôn thì em nghĩ còn có lý do gì?”
Tiến triển quá nhanh, Phong Quang đỏ mặt, một hồi lâu không nói nên lời.
“Một giờ trước, Tống Mạch đoạn tuyệt quan hệ với mẹ hắn vì hắn sẽ kết hôn với Thu Niệm Niệm.”
Đầu cô trống rỗng, “Thì sao?”
Bạch Trí đem cô kéo vào lòng, “Anh không thích bị Tống Mạch đánh bại.”
“Để ý như vậy…”
Lời của cô chưa nói hết, môi đỏ đã bị nụ hôn cực nóng của hắn đè xuống, không giống như trước đây, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, cô thậm chí cảm nhận rõ ràng sự kích động lộ ra trên người hắn, hắn đã có khát vọng của riêng mình.
Trong đầu Phong Quang hồ đồ choáng váng, được rồi, cho dù lý do như thế, cô cũng nguyện ý gả cho hắn.
Bạch Trí cười cười, ngồi ở đầu bên kia xích đu, hắn cầm lấy tay cô, “Xin lỗi, hôm nay anh đến muộn.”
“Nhất định là trên đường nhìn thấy mỹ nhân nào đó nên quên luôn thời gian.”
“Trên đường anh không thấy mỹ nhân, nhưng bây giờ trước mặt có một người.”
Phong Quang vẫn không nhìn hắn, hừ một tiếng, “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Anh bị đuổi việc rồi.”
“Cái gì?” Cô kinh ngạc quay đầu mới phát hiện hôm nay hắn không đeo kính mắt.
Cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, Bạch Trí hôn trán cô, “Công ty Tống Mạch không chống đỡ nổi nữa, cho nên hắn đuổi việc thư ký là anh rồi.”
“Chỉ đơn giản vậy sao?”
Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đại khái, nguyên nhân chủ yếu là do anh tạo ra nguy cơ tài chính cho công ty đi.”
Phong Quang: “…”
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Anh nói rõ ràng coi, sao lại như vậy? Lúc đó anh không cho em đến công ty là vì anh sớm có âm mưu phải không?”
“Không sai.” Bạch Trí rất rộng rãi thừa nhận, “Tư liệu khách hàng của Trát Nam anh đều đem cho Dư Lễ, Dư Lễ rất có thủ đoạn, chỉ bằng cái này hắn có thể cướp đi hai phần ba khách quen của Tống Mạch, huống chi Tống Mạch còn lấy giá cao mua một khối đất không có chút giá trị nào.”
Phong Quang không dám tin hỏi: “Tống Mạch đâu có ngốc như vậy?”
“Bé con, em nên nhớ là mấy ngày nay vì lo yêu đương nên hắn đem toàn bộ công việc đều ném lên người anh, mỗi lần công tác đều chỉ có anh ra mặt nên rất nhiều người đã rất không vừa ý rồi.”
Từ ngày đầu tiên bắt đầu được Tống Mạch tin tưởng, Bạch Trí đã bắt đầu giăng lưới, ở trên con đập có một lỗi nhỏ rất khó phát hiện, cái lỗi nhỏ đó càng lúc càng lớn, đợi đến lúc bị người ta phát hiện ra thì cái đê đập đó đã muốn sụp đổ. Công ty Trát Nam rầu rĩ mắc nợ lại mất đi nguồn tiền tài trợ được duy trì bởi nhà họ Hạ, trừ bỏ đóng cửa cũng không có lựa chọn thứ hai.
Lại nói tiếp, chuyện này còn phải cảm ơn Thu Niệm Niệm, nhờ cô ban tặng, ít nhiều Tống Mạch mới có thể say mê yêu đương mà quên chính sự, Phong Quang trong lòng im lặng nói, quả nhiên, trong tiểu thuyết loại tổng tài mỗi ngày đều có thời gian hẹn hò mà không chậm trễ sự nghiệp đều là lừa người ta.
Nhưng cô vẫn có một việc không rõ, “Dư Lễ làm sao lại giúp anh? Lần trước em tìm anh ta nhờ giúp anh hắn đều không đồng ý.”
“Anh ta muốn 30% cổ phần công ty Trát Nam, anh đồng ý rồi.”
“Nhưng, annh nói là công ty Trát Nam mắt nợ khắp nơi sẽ tuyên bố phá sản rất nhanh mà?”
“Đó mới đáng tiếc nha, Dư tổng hắn lại nhầm một chuyện, mục đích của anh không phải chiếm đoạt công ty Trát Nam, mà là hủy nó, nếu hắn muốn 30% cổ phần thì cũng không có ai muốn tranh với hắn.” Chính là sau khi các cổ đông đều bỏ chạy hết, Dư Lễ lượm 30% cổ phần đó thì hắn liền phải gánh vác nợ nần rất nhiều.
Phong Quang ngã vào lòng hắn cười, “Anh đào hố gạt Dư Lễ, ha ha ha, em luôn nhìn bộ dạng hắn như vậy mà khó chịu lâu rồi, hắn mà biết bản thân bị bố nhất định tức đến chết!”
Bạch Trí nhẹ nhàng vô về lưng cô để tránh cô cười đau sốc hông.
Đợi cười đủ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp động, “Vậy… thù của anh có tính là báo xong rồi không?”
Hắn gật đầu, gương mặt hờ hững, lúc trước nhìn không ra hắn lưng có mang thù, nay cũng không nhìn ra hắn thoải mái vì báo được thù, hắn chỉ thản nhiên nói: “Xong rồi.”
“Vậy chúng ta…” Phong Quang rời khỏi lòng hắn ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ.
Bạch Trí bất lực với lo lắng của cô, nắm tay cô nâng lên, “Em nhìn xem đây là cái gì?”
“Nhẫn!?” Trên ngón áp út tay trái của cô, một chiếc nhẫn bạc rạng rỡ phát sáng dưới nắng ấm chiều tà, Phong Quang kích động đứng lên, “Anh đeo cho em lúc nào vậy!?”
“Lúc em bắt đầu không để ý đến anh.”
Cô không biết lúc bắt đầu không nhìn hắn, hắn cuối cùng cầm tay cô đeo vào như thế nào…
Hiện tại không phải lúc nghĩ tới cái này!
“Anh anh anh… Anh đeo nhẫn cho em là có ý gì!?”
Bạch Trí cũng đứng lên, như có bóng đêm tràn trong mắt hắn lại nhiễm ánh vàng của mặt trời đang lặn xuống, dịu dàng mềm mại, “Nếu không phải cầu hôn thì em nghĩ còn có lý do gì?”
Tiến triển quá nhanh, Phong Quang đỏ mặt, một hồi lâu không nói nên lời.
“Một giờ trước, Tống Mạch đoạn tuyệt quan hệ với mẹ hắn vì hắn sẽ kết hôn với Thu Niệm Niệm.”
Đầu cô trống rỗng, “Thì sao?”
Bạch Trí đem cô kéo vào lòng, “Anh không thích bị Tống Mạch đánh bại.”
“Để ý như vậy…”
Lời của cô chưa nói hết, môi đỏ đã bị nụ hôn cực nóng của hắn đè xuống, không giống như trước đây, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, cô thậm chí cảm nhận rõ ràng sự kích động lộ ra trên người hắn, hắn đã có khát vọng của riêng mình.
Trong đầu Phong Quang hồ đồ choáng váng, được rồi, cho dù lý do như thế, cô cũng nguyện ý gả cho hắn.
Tác giả :
Miêu Mao Nho