Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 103
Ánh mắt An Đồng đột nhiên tối đen một chút, anh cởi áo khoác, phủ lên người Phong Quang, “Trước mặc cái này đi.”
Toàn thân trên dưới của cô đều ẩm ướt, phủ một cái áo khoác sẽ khiến nó nhiễm ẩm luôn chứ có ích lợi gì đâu?
Phong Quang cầm lấy cái áo khó hiểu.
An Đồng chống lại ánh mắt trong suốt của cô, không được tự nhiên khụ một tiếng,không đầu không đuôi nói một câu: “Thì ra ở trên cũng là màu hồng.”
cô sửng sốt vài giây, cúi đầy nhìn theo mắt anh, chỉ thấy áo sơ mi trắng trên người vì ướt đẫm nên áo bra màu hồng tùy tiện lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dâu tây phía trên.
Phong Quang níu chặt áo khoác bao lấy bản thân, xấu hổ không thôi, “không cho anhnhìn!”
Nhưng anh đã muốn nhớ kỹ, An Đồng thông minh không đem một câu này nói ra.
Về tới chỗ cắm trại, hội hợp cùng với những người khác, Mục Thiên Trạch thấy An Đồng không sao, Phong Quang đi ra ngoài tìm người nhưng lại làm ra một thân nhếch nhác, cậu nắm lấy cơ hội giễu cợt cô, “Hạ Phong Quang, cô là heo sao? đi ra ngoài tìm người lại đem bản thân biến thành ướt sũng, bây giờ tôi nghiêm trọng hoài nghi chỉ số thông minh của cô.”
“Thiên Trạch.” Phong Quang còn chưa kịp cãi lại, An Đồng đã mở miệng trước, “Tôi nghĩ gia giáo nhà họ Mục có dạy qua cậu phải lễ phép nói chuyện cùng người khác như thế nào.”
“anh họ?” Mục Thiên Trạch nghi ngờ, lúc trước cậu có nhằm vào Hạ Phong Quang như thế nào thì anh họ cậu cũng sẽ không quản nhiều.
An Đồng không nhìn Mục Thiên Trạch, hỏi Phong Quang, “Có mang theo quần áokhông? Nếu không có, em có thể mặc đồ của anh trước.”
Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã đều ngẩn ra, đừng nhìn An Đồng là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra con người anh so với bất kỳ ai đều phân biệt rõ ràng, anh sẽkhông động đồ của người khác, nhưng cũng sẽ không dễ dàng để người khác động vào đồ của mình, huống chi là vật riêng tư như quần áo.
Phong Quang lắc đầu, “không cần, em có mang quần áo của mình, em trở lại lều trạiđi thay.”
“Được, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Phong Quang gật đầu nói đã biết, liền không quay đầu lại thong thả tiến đến lều trại,cô hoàn toàn không ý thức được, An Đồng vừa rồi nói ra một lời cực kỳ không phù hợp với bề ngoài dịu dàng nội tâm lạnh nhạt của anh.
Tuy rằng sớm đã có dự cảm, nhưng thấy một màn như vậy trong lòng Mục Thiên Trạch có chút tư vị kỳ lạ, “anh họ, anh và Hạ Phong Quang, các người…”
Mặc kệ như thế nào, trước đây Hạ Phong Quang là treo danh hiệu hôn thê của cậu.
“Thiên Trạch, cậu cùng Nhã Nhã chơi với nhau đi, tôi đi nấu một chút nước nóng.” An Đồng đi đến một bên lấy ra công cụ nấu nước, anh là sợ Phong Quang sẽ bị cảm, bởi vì trong mắt anh, cô là một cô gái yếu ớt.
Mục Thiên Trạch thấy Phương Nhã Nhã hồi lâu không nói chuyện, nhìn qua, chính mình nhìn thấy cô chằm chằm hìn An Đồng ngẩn người, âm dương quái khí nói: “Phương Nhã Nhã, cô không phải thích anh họ chứ?”
“Tôi… tôi mới không có thích An học trưởng! Tôi chỉ là… tôi chỉ coi anh ấy như anh trai mà đối đãi.”
“cô không thích anh họ, vậy cô nhìn chằm chằm anh ấy là sao?”
“Tôi… tôi…” Phương Nhã Nhã không trả lời được, đơn giản không trả lời, trái lại hỏi ngược, “Vậy còn cậu, gần đây đều nhằm vào bạn học Hạ, mỗi lần nhìn thấy bạn ấy đều tìm bạn ấy cãi nhau, cậu không phải thích cô ấy sao?”
“cô lại đùa sao, tôi thích cô ta, tôi sẽ giải trừ hôn ước sao?” âm thanh Mục Thiên Trạch lại lớn hơn như nhằm phô trương thanh thế.
Bọn họ có thích người khác như lời người kia nói không?
Phương Nhã Nhã và Mục Thiên Trạch đều không biết rõ, thế giới vốn chỉ có ba người bọn họ, hợp thành một hình tam giác cực kỳ ổn định, nhưng khi người thứ tư xuất hiện, cũng chính là Hạ Phong Quang, loại cân bằng được cố ý duy trì này tựa như bị đánh vỡ.
Đúng vậy, loại cảm tình vốn rất đương nhiên này, là vì có người ngoài xông vào, mà vì người ngoài này, An Đồng sẽ không đem dịu dàng của anh chia cho những người khác.
Toàn thân trên dưới của cô đều ẩm ướt, phủ một cái áo khoác sẽ khiến nó nhiễm ẩm luôn chứ có ích lợi gì đâu?
Phong Quang cầm lấy cái áo khó hiểu.
An Đồng chống lại ánh mắt trong suốt của cô, không được tự nhiên khụ một tiếng,không đầu không đuôi nói một câu: “Thì ra ở trên cũng là màu hồng.”
cô sửng sốt vài giây, cúi đầy nhìn theo mắt anh, chỉ thấy áo sơ mi trắng trên người vì ướt đẫm nên áo bra màu hồng tùy tiện lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dâu tây phía trên.
Phong Quang níu chặt áo khoác bao lấy bản thân, xấu hổ không thôi, “không cho anhnhìn!”
Nhưng anh đã muốn nhớ kỹ, An Đồng thông minh không đem một câu này nói ra.
Về tới chỗ cắm trại, hội hợp cùng với những người khác, Mục Thiên Trạch thấy An Đồng không sao, Phong Quang đi ra ngoài tìm người nhưng lại làm ra một thân nhếch nhác, cậu nắm lấy cơ hội giễu cợt cô, “Hạ Phong Quang, cô là heo sao? đi ra ngoài tìm người lại đem bản thân biến thành ướt sũng, bây giờ tôi nghiêm trọng hoài nghi chỉ số thông minh của cô.”
“Thiên Trạch.” Phong Quang còn chưa kịp cãi lại, An Đồng đã mở miệng trước, “Tôi nghĩ gia giáo nhà họ Mục có dạy qua cậu phải lễ phép nói chuyện cùng người khác như thế nào.”
“anh họ?” Mục Thiên Trạch nghi ngờ, lúc trước cậu có nhằm vào Hạ Phong Quang như thế nào thì anh họ cậu cũng sẽ không quản nhiều.
An Đồng không nhìn Mục Thiên Trạch, hỏi Phong Quang, “Có mang theo quần áokhông? Nếu không có, em có thể mặc đồ của anh trước.”
Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã đều ngẩn ra, đừng nhìn An Đồng là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra con người anh so với bất kỳ ai đều phân biệt rõ ràng, anh sẽkhông động đồ của người khác, nhưng cũng sẽ không dễ dàng để người khác động vào đồ của mình, huống chi là vật riêng tư như quần áo.
Phong Quang lắc đầu, “không cần, em có mang quần áo của mình, em trở lại lều trạiđi thay.”
“Được, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Phong Quang gật đầu nói đã biết, liền không quay đầu lại thong thả tiến đến lều trại,cô hoàn toàn không ý thức được, An Đồng vừa rồi nói ra một lời cực kỳ không phù hợp với bề ngoài dịu dàng nội tâm lạnh nhạt của anh.
Tuy rằng sớm đã có dự cảm, nhưng thấy một màn như vậy trong lòng Mục Thiên Trạch có chút tư vị kỳ lạ, “anh họ, anh và Hạ Phong Quang, các người…”
Mặc kệ như thế nào, trước đây Hạ Phong Quang là treo danh hiệu hôn thê của cậu.
“Thiên Trạch, cậu cùng Nhã Nhã chơi với nhau đi, tôi đi nấu một chút nước nóng.” An Đồng đi đến một bên lấy ra công cụ nấu nước, anh là sợ Phong Quang sẽ bị cảm, bởi vì trong mắt anh, cô là một cô gái yếu ớt.
Mục Thiên Trạch thấy Phương Nhã Nhã hồi lâu không nói chuyện, nhìn qua, chính mình nhìn thấy cô chằm chằm hìn An Đồng ngẩn người, âm dương quái khí nói: “Phương Nhã Nhã, cô không phải thích anh họ chứ?”
“Tôi… tôi mới không có thích An học trưởng! Tôi chỉ là… tôi chỉ coi anh ấy như anh trai mà đối đãi.”
“cô không thích anh họ, vậy cô nhìn chằm chằm anh ấy là sao?”
“Tôi… tôi…” Phương Nhã Nhã không trả lời được, đơn giản không trả lời, trái lại hỏi ngược, “Vậy còn cậu, gần đây đều nhằm vào bạn học Hạ, mỗi lần nhìn thấy bạn ấy đều tìm bạn ấy cãi nhau, cậu không phải thích cô ấy sao?”
“cô lại đùa sao, tôi thích cô ta, tôi sẽ giải trừ hôn ước sao?” âm thanh Mục Thiên Trạch lại lớn hơn như nhằm phô trương thanh thế.
Bọn họ có thích người khác như lời người kia nói không?
Phương Nhã Nhã và Mục Thiên Trạch đều không biết rõ, thế giới vốn chỉ có ba người bọn họ, hợp thành một hình tam giác cực kỳ ổn định, nhưng khi người thứ tư xuất hiện, cũng chính là Hạ Phong Quang, loại cân bằng được cố ý duy trì này tựa như bị đánh vỡ.
Đúng vậy, loại cảm tình vốn rất đương nhiên này, là vì có người ngoài xông vào, mà vì người ngoài này, An Đồng sẽ không đem dịu dàng của anh chia cho những người khác.
Tác giả :
Miêu Mao Nho