Ngôn Tiêu Yến Yến
Chương 28
Dịch: Tiểu Kỳ
Ngôn Phi Mặc rời khỏi điện Trường Nhạc, bát thuốc vừa uống cứ cuộn trào dữ dội trong dạ dày, hắn vội vàng tựa vào một thân cây nôn ọe, cả người đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực khô nóng, trong lòng lại âm thầm kêu khổ: rốt cuộc đây là thứ thuốc gì chứ.
Hắn nín thở ngưng thần, khí tụ đan điền, chuyển chân khí tuần hoàn mấy bận, lúc đó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vừa định đi thì lại nghe thấy tiếng Phùng Thục phi và Tiêu Hồng đang trò chuyện đằng xa, từ từ bước tới hướng này, hắn đành phải bước lên nghênh tiếp, khom lưng hành lễ: “Bái kiến Thục phi nương nương, bái kiến đại điện hạ.”
Phùng Thục phi khinh miệt liếc nhìn một cái, ngạo mạn khoát tay. Ngôn Phi Mặc thở ra một hơi, vừa định lùi xuống thì lại nghe thấy Tiêu Hồng ngăn lại: “Ngôn đại nhân khoan đi đã.”
Ngôn Phi Mặc ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Đại điện hạ có gì chỉ giáo?”
Tiêu Hồng ghé sát vào tai hắn, khẽ cười: “Ngôn đại nhân, hôm qua ta tới Tần Ngọc quán, tìm thấy một tiểu quan giống ngài đến năm phần, không biết Ngôn đại nhân có hứng thú cùng tới chơi không?”
Ngôn Phi Mặc nhìn thẳng vào Tiêu Hồng, ánh mắt không giấu nổi chán ghét: “Ai cũng đều do cha mẹ sinh ra, mong đại điện hạ thủ hạ lưu tình.”
Tiêu Hồng cười ác ý: “Chậc chậc chậc, Ngôn đại nhân lòng dạ bồ tát ghê, hôm nay ta mới biết đấy, chơi tên tiểu quan đó cũng có cảm giác lắm, nhìn thấy hắn ta lại nhớ đến phong tư của Ngôn đại nhân, đúng là rất khó thủ hạ lưu tình.”
Trong lòng Ngôn Phi Mặc hiểu rõ, Tiêu Hồng đang cố ý chọc tức hắn mà thôi. “Bây giờ đang là thời điểm tế nhị, nếu có ai bám theo đại điện hạ, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ bệ hạ không tìm nổi điểm tốt nào của ngài nữa đâu.”
Tiêu Hồng không khỏi rùng mình: “Ngôn đại nhân không đến nỗi chỉ vì một tiểu quan mà đi cáo trạng với phụ hoàng đấy chứ? Thế này đi, chi bằng tối nay ngài đến phủ ta chơi, ta sẽ thả tiểu quan kia về, thế nào?”
Ngôn Phi Mặc cười nhạt với hắn: “Ngài cứ thả trước đi, tối nay ta sẽ qua.”
Tiêu Hồng không khỏi sững người, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật chứ?”
“Sao điện hạ không thử xem?” Ngôn Phi Mặc điềm nhiên đáp, chắp tay với bọn họ rồi ung dung rời đi.
-
Lúc quay về Ngôn phủ, tâm tình Ngôn Phi Mặc rất tệ, đến Ngôn Thất cũng nhìn ra hắn rất không thoải mái, lúc bình thường ông vẫn thích vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây, lần này đưa hắn vào trong sân, pha một bình trà, rồi chuồn nhanh như gió. Thính Vân đang luyện kiếm bên trong, vừa thấy hắn tới thì thu kiếm vào bao, hỏi liền: “Công tử, sao sắc mặt người tệ thế?”
Ngôn Phi Mặc với lấy bình trà uống mấy ngụm, khó chịu nói: “Bị một tên bại hoại chọc tức.”
“Tên bại hoại nào, tối nay muội đi kết liễu hắn.” Mắt Thính Vân sáng bừng, nàng đang nhàn rỗi vô vị mấy ngày nay, chỉ mong sao có chuyện gì mà hành hiệp trượng nghĩa.
Hiểu Phong ngồi phía trên thềm cửa, nàng yêu kiều cười bảo: “Thính Vân lại thế rồi, không phải công tử đã nói rồi sao, chết không phải là hình phạt nghiêm khắc nhất. Nếu hắn yêu tiền tài, nàng phải khiến cho hắn không một xu dính túi; nếu hắn thích sắc đẹp, nàng phải khiến hắn cả đời không lên được; nếu hắn cầu danh vọng, nàng phải khiến hắn thân bại danh liệt; nếu hắn yêu quyền lực, nàng phải khiến hắn ngã từ trên mây xuống đất. Như thế mới là báo ứng lớn nhất dành cho hắn.”
“Như thế đau đầu quá, ta vẫn thích trường kiếm giang hồ, ân oán rạch ròi hơn.” Thính Vân lạnh lùng nói.
“Cho nên nàng mới không phải là công tử, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời công tử thôi.” Hiểu Phong tiến đến bên cạnh Ngôn Phi Mặc, dáng vẻ cực kì khôn khéo.
Ngôn Phi Mặc nghĩ ngợi nhìn nàng một lúc rồi nói: “Đem ra đây.”
“Cái gì?” Hiểu Phong không hiểu.
“Thuốc khiến người ta cả đời không lên được ấy, hay là nàng đùa?”
Gương mặt thanh tú của Hiểu Phong tràn đầy đắc ý, nàng nói: “Công tử, cái này không thể khiến người ta cả đời không lên được đâu, trừ khi thiến hắn. Nhưng mà không lên được một hai tháng thì chẳng khó gì.”
Ba người nhìn nhau giây lát, cuối cùng đều phá lên cười, lúc tâm tình Ngôn Phi Mặc vui vẻ rồi mới nhận ra trong sân hơi lạnh, hắn vội vàng đi vào trong sảnh: “Bếp lò đã đốt lên chưa? Lò sưởi mang đến cho ta chưa? Công tử nhà cô sắp đông chết rồi này.”
“Xong rồi, xong rồi, đã chuẩn bị hết rồi, ta còn đang đun thuốc bổ, hôm nay là vị mứt táo, nhất định công tử sẽ thích.” Hiểu Phong vui vẻ nói.
Ngôn Phi Mặc cười hì hì nhéo khuôn mặt tròn trịa của nàng: “Tiểu cô nương, đức hạnh ghê cơ, công tử thương nàng.”
“Công tử à, ta không dám đâu, Thính Phong tỷ tỷ sẽ cầm kiếm chém ta mất.” Hiểu Phong vờ như hoảng hốt nói.
“Ta chém ngươi liền luôn!” Thính Vân vòng qua Ngôn Phi Mặc túm lấy cổ nàng.
Hai người chạy quanh Ngôn Phi Mặc vòng này qua vòng khác, đang lúc ồn ào, tiếng Ngôn Thất ngoài cửa lại đột ngột vang lên: “Công tử, công tử, người của Khánh Vương phủ cầu kiến.”
Ngôn Phi Mặc khựng lại một lát, từ lần phất tay áo bỏ đi hôm chúc thọ ấy, mấy ngày này lúc gặp nhau Tiêu Tử Bùi vẫn luôn lạnh nhạt, trầm mặt chẳng nói chẳng rằng. Tuy rằng hắn đã đoán trước kết cục này, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi rầu rĩ, do vậy, hắn luôn tránh mặt Tiêu Tử Bùi. Hôm nay lại có người tới cầu kiến, chuyện này đúng là khiến hắn bất ngờ.
Tiếng Ngôn Thất vừa dứt đã thấy Tiêu Thiển chui vào từ khe cửa, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Ngôn đại nhân cứu mạng, mau đi cứu công tử nhà tôi.”
Ngôn Phi Mặc nhất thời sửng sốt: “Công tử nhà ông làm sao? Lẽ nào ở kinh thành còn có người dám gây chuyện với hắn.”
“Công tử nhà tôi, ngài ấy, ngài ấy, ngài ấy không muốn sống nữa.”
-
Lúc Ngôn Phi Mặc vội vã chạy đến tửu lâu Thiên Bảo, đám người túm tụm trước cửa tửu lâu đã tản bớt, chỉ còn lác đác vài người xem náo nhiệt, chỉ trỏ lên mái nhà thì thào to nhỏ với nhau. Ông chủ Liễu của tửu lâu đứng ở nơi đất trống, mặt mày như khóc tang, khó nhọc hô to: “Tiêu tướng quân, ngài mau lên tiếng đi, tổ tông của ta ơi, ngài đang làm gì thế? Quán rượu nhỏ không không chịu nổi sự giày vò của ngài đâu!”
Ngôn Phi Mặc nhíu chặt mày, nàng hỏi: “Tiêu tướng quân đang ở đâu?”
Ông chủ Liễu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói: “Ai da, cuối cùng Ngôn đại nhân cũng tới rồi, Tiêu tướng quân uống rượu say, trèo lên mái nhà nói là muốn phơi ánh trăng, ta nói chứ, ngài ấy muốn phơi thì cứ phơi, sao cứ phải đi lui đi tới ở trên kia làm gì, còn bảo muốn tìm người cùng phơi nữa chứ, mấy lần suýt chút nữa là rơi xuống dưới rồi, nếu như Tiêu tướng quân xảy ra mệnh hệ gì ở chỗ này, ngài bảo ta phải sống sao đây”.
“Gọi người lên trên dỗ hắn xuống là được rồi.” Ngôn Phi Mặc thản nhiên nói.
“Sao mà không gọi được! Vừa lên trên ngài ấy đã nổi điên, nói có phải muốn ép ngài ấy nhảy xuống không, dọa mọi người vội vàng quay trở lại.” Ông chủ Liễu gần như sắp khóc.
Tiêu Thiển đi theo sau Ngôn Phi Mặc, lẩm bẩm nói: “Ngôn đại nhân, chuyện này đều do ngài cả mà.”
“Do ta?” Ngôn Phi Mặc cười nhạt nói, “Ta không gánh nổi đâu.”
Tiêu Thiển vẫn kiên trì nói: “Mấy ngày nay trong lòng công tử phiền não lắm, cho nên mới uống rượu say, luôn miệng nói sao ngài lại nhẫn tâm như vậy, nói không để ý thì không để ý đến người ta luôn.”
Ngôn Phi Mặc dở khóc dở cười: “Hắn vừa ăn cướp vừa la làng quá thể. Được rồi Tiêu Thiển, ta còn làm gì được nữa, hắn ồn ào đủ rồi thì sẽ tự đi xuống thôi, ta còn có việc, về trước đây.”
Tiêu Thiển nhìn thấy hắn định đi thì nhất thời hốt hoảng, vội to tiếng hô lên: “Công tử, Ngôn đại nhân tới gặp người này, người mau xuống đây đi!”
Tiêu Tử Bùi bỗng nhiên lao ra từ một phía mái cong của tửu lâu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vài bước, lớn tiếng hỏi: “Ở đâu? Phi Mặc đang ở đâu?”
“Ở đây! Công tử cẩn thận! Người đừng qua đây, Ngôn đại nhân sắp lên trên gặp người rồi.” Tiêu Thiển gấp đến mức dậm châm, xoay người nói với Ngôn Phi Mặc: “Ngôn đại nhân à, nếu ngài đi, công tử nhà tôi sẽ nhảy xuống theo luôn đấy. Mạng người quan trọng, ngài không thể thấy chết mà không cứu được!”
Tiêu Tử Bùi đứng trên mái cong lắc lư một cái, khiến đám người bên dưới cũng hoảng hốt một phen, tim Ngôn Phi Mặc cũng nhảy thót cả lên, hắn bất lực hít sâu một hơi, nhảy phóc một cái cao hơn hai trượng, đáp xuống tầng thứ hai của tửu lâu Thiên Bảo, rồi lại nhảy lật thêm cái nữa, tay áo vừa bay bay đã phóc tới mái nhà.
Tiêu Tử Bùi chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi hỏi: “Đệ đến làm gì? Không phải đệ đi cùng với tên họ Sở đó rồi sao?”
Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, xòe tay ra: “Tử Bùi, mau qua đây.”
“Ta không qua!” Hơi rượu xông lên, Tiêu Tử Bùi lảo đảo một cái, một chân đạp phải khoảng không, may mà tay hắn nắm được phần mái cong mới không bị rơi xuống, “Đệ lừa ta, ánh mắt của đệ và người ấy giống nhau như đúc, đệ chính là người cứu ta, đúng không?”
Ngôn Phi Mặc đổ mồ hôi lạnh, cái lầu này nói thấp không thấp, bình thường Tiêu Tử Bùi không say thì chẳng sao, nhưng dáng vẻ hắn lúc này, nếu như rơi xuống dưới, kiểu gì cũng bị ngã gãy chân. Hắn ngẫm nghĩ rồi lặng lẽ đi về phía trước hai bước, dịu dàng nói: “Huynh qua đây, hai chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tiêu Tử Bùi sững sờ nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: “Phi Mặc, trong lòng đệ cũng để ý tới ta, phải không?”
Ngôn Phi Mặc ngẩn ngơ, xòe tay về phía hắn: “Huynh qua đây, qua đây ta nói cho huynh biết.”
“Được, ta nghe lời đệ.” Tiêu Tử Bùi vui mừng phấn khởi đi về phía trước một bước, một viên ngói dưới chân hắn trượt ra, cả người ngã nhào về bên phải, sắp rơi xuống mái nhà rồi!
Nói thì chậm mà diễn biến lại quá nhanh, Ngôn Phi Mặc vội vàng lao tới, giữ ngang lưng hắn, lăn một vòng ngay tại chỗ, lật qua lật lại hai vòng trên mái nhà, cuối cùng mới nằm yên trên mái ngói.
Tiêu Tử Bùi nặng nề đè lên người Ngôn Phi Mặc, hơi thở ấm nóng tán loạn vương vất bên cần cổ, Ngôn Phi Mặc nào dám động đậy, chỉ sợ Tiêu Tử Bùi lật mình một cái sẽ rơi xuống lầu luôn, hắn thấp giọng nói: “Tử Bùi, mau đứng lên.”
Tiêu Tử Bùi bỗng ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn hắn, ánh mắt đã sáng trong trở lại. “Phi Mặc, ta thích đệ.”
Ánh trăng bàng bạc, trời sao lấp lánh, tất cả mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, gió nhẹ man mát thổi qua người, trong khoảnh khắc ấy, Ngôn Phi Mặc thoáng thất thần một lúc, có lẽ, hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng từng mong chờ trong mơ sẽ có một người thâm tình thổ lộ với mình như thế, từ đó nắm tay đi khắp giang hồ. Còn chưa đợi hắn kịp hồi thần, tay của Tiêu Tử Bùi đã nâng mặt hắn lên, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, hai gò má hắn, rồi cuối cùng chạm lên môi, như thể đang hôn một món đồ trân bảo vô song nhất trên đời, dịu dàng mà kiên định.
Dần dần, Tiêu Tử Bùi càng hôn sâu hơn, quấn quýt giao hòa, hơi thở quyện lại vào nhau, rất lâu sau, cuối cùng Tiêu Tử Bùi cũng chịu tha cho Ngôn Phi Mặc, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Phi Mặc, đệ cũng thích ta.”
Ngôn Phi Mặc rời khỏi điện Trường Nhạc, bát thuốc vừa uống cứ cuộn trào dữ dội trong dạ dày, hắn vội vàng tựa vào một thân cây nôn ọe, cả người đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực khô nóng, trong lòng lại âm thầm kêu khổ: rốt cuộc đây là thứ thuốc gì chứ.
Hắn nín thở ngưng thần, khí tụ đan điền, chuyển chân khí tuần hoàn mấy bận, lúc đó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vừa định đi thì lại nghe thấy tiếng Phùng Thục phi và Tiêu Hồng đang trò chuyện đằng xa, từ từ bước tới hướng này, hắn đành phải bước lên nghênh tiếp, khom lưng hành lễ: “Bái kiến Thục phi nương nương, bái kiến đại điện hạ.”
Phùng Thục phi khinh miệt liếc nhìn một cái, ngạo mạn khoát tay. Ngôn Phi Mặc thở ra một hơi, vừa định lùi xuống thì lại nghe thấy Tiêu Hồng ngăn lại: “Ngôn đại nhân khoan đi đã.”
Ngôn Phi Mặc ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Đại điện hạ có gì chỉ giáo?”
Tiêu Hồng ghé sát vào tai hắn, khẽ cười: “Ngôn đại nhân, hôm qua ta tới Tần Ngọc quán, tìm thấy một tiểu quan giống ngài đến năm phần, không biết Ngôn đại nhân có hứng thú cùng tới chơi không?”
Ngôn Phi Mặc nhìn thẳng vào Tiêu Hồng, ánh mắt không giấu nổi chán ghét: “Ai cũng đều do cha mẹ sinh ra, mong đại điện hạ thủ hạ lưu tình.”
Tiêu Hồng cười ác ý: “Chậc chậc chậc, Ngôn đại nhân lòng dạ bồ tát ghê, hôm nay ta mới biết đấy, chơi tên tiểu quan đó cũng có cảm giác lắm, nhìn thấy hắn ta lại nhớ đến phong tư của Ngôn đại nhân, đúng là rất khó thủ hạ lưu tình.”
Trong lòng Ngôn Phi Mặc hiểu rõ, Tiêu Hồng đang cố ý chọc tức hắn mà thôi. “Bây giờ đang là thời điểm tế nhị, nếu có ai bám theo đại điện hạ, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ bệ hạ không tìm nổi điểm tốt nào của ngài nữa đâu.”
Tiêu Hồng không khỏi rùng mình: “Ngôn đại nhân không đến nỗi chỉ vì một tiểu quan mà đi cáo trạng với phụ hoàng đấy chứ? Thế này đi, chi bằng tối nay ngài đến phủ ta chơi, ta sẽ thả tiểu quan kia về, thế nào?”
Ngôn Phi Mặc cười nhạt với hắn: “Ngài cứ thả trước đi, tối nay ta sẽ qua.”
Tiêu Hồng không khỏi sững người, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật chứ?”
“Sao điện hạ không thử xem?” Ngôn Phi Mặc điềm nhiên đáp, chắp tay với bọn họ rồi ung dung rời đi.
-
Lúc quay về Ngôn phủ, tâm tình Ngôn Phi Mặc rất tệ, đến Ngôn Thất cũng nhìn ra hắn rất không thoải mái, lúc bình thường ông vẫn thích vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây, lần này đưa hắn vào trong sân, pha một bình trà, rồi chuồn nhanh như gió. Thính Vân đang luyện kiếm bên trong, vừa thấy hắn tới thì thu kiếm vào bao, hỏi liền: “Công tử, sao sắc mặt người tệ thế?”
Ngôn Phi Mặc với lấy bình trà uống mấy ngụm, khó chịu nói: “Bị một tên bại hoại chọc tức.”
“Tên bại hoại nào, tối nay muội đi kết liễu hắn.” Mắt Thính Vân sáng bừng, nàng đang nhàn rỗi vô vị mấy ngày nay, chỉ mong sao có chuyện gì mà hành hiệp trượng nghĩa.
Hiểu Phong ngồi phía trên thềm cửa, nàng yêu kiều cười bảo: “Thính Vân lại thế rồi, không phải công tử đã nói rồi sao, chết không phải là hình phạt nghiêm khắc nhất. Nếu hắn yêu tiền tài, nàng phải khiến cho hắn không một xu dính túi; nếu hắn thích sắc đẹp, nàng phải khiến hắn cả đời không lên được; nếu hắn cầu danh vọng, nàng phải khiến hắn thân bại danh liệt; nếu hắn yêu quyền lực, nàng phải khiến hắn ngã từ trên mây xuống đất. Như thế mới là báo ứng lớn nhất dành cho hắn.”
“Như thế đau đầu quá, ta vẫn thích trường kiếm giang hồ, ân oán rạch ròi hơn.” Thính Vân lạnh lùng nói.
“Cho nên nàng mới không phải là công tử, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời công tử thôi.” Hiểu Phong tiến đến bên cạnh Ngôn Phi Mặc, dáng vẻ cực kì khôn khéo.
Ngôn Phi Mặc nghĩ ngợi nhìn nàng một lúc rồi nói: “Đem ra đây.”
“Cái gì?” Hiểu Phong không hiểu.
“Thuốc khiến người ta cả đời không lên được ấy, hay là nàng đùa?”
Gương mặt thanh tú của Hiểu Phong tràn đầy đắc ý, nàng nói: “Công tử, cái này không thể khiến người ta cả đời không lên được đâu, trừ khi thiến hắn. Nhưng mà không lên được một hai tháng thì chẳng khó gì.”
Ba người nhìn nhau giây lát, cuối cùng đều phá lên cười, lúc tâm tình Ngôn Phi Mặc vui vẻ rồi mới nhận ra trong sân hơi lạnh, hắn vội vàng đi vào trong sảnh: “Bếp lò đã đốt lên chưa? Lò sưởi mang đến cho ta chưa? Công tử nhà cô sắp đông chết rồi này.”
“Xong rồi, xong rồi, đã chuẩn bị hết rồi, ta còn đang đun thuốc bổ, hôm nay là vị mứt táo, nhất định công tử sẽ thích.” Hiểu Phong vui vẻ nói.
Ngôn Phi Mặc cười hì hì nhéo khuôn mặt tròn trịa của nàng: “Tiểu cô nương, đức hạnh ghê cơ, công tử thương nàng.”
“Công tử à, ta không dám đâu, Thính Phong tỷ tỷ sẽ cầm kiếm chém ta mất.” Hiểu Phong vờ như hoảng hốt nói.
“Ta chém ngươi liền luôn!” Thính Vân vòng qua Ngôn Phi Mặc túm lấy cổ nàng.
Hai người chạy quanh Ngôn Phi Mặc vòng này qua vòng khác, đang lúc ồn ào, tiếng Ngôn Thất ngoài cửa lại đột ngột vang lên: “Công tử, công tử, người của Khánh Vương phủ cầu kiến.”
Ngôn Phi Mặc khựng lại một lát, từ lần phất tay áo bỏ đi hôm chúc thọ ấy, mấy ngày này lúc gặp nhau Tiêu Tử Bùi vẫn luôn lạnh nhạt, trầm mặt chẳng nói chẳng rằng. Tuy rằng hắn đã đoán trước kết cục này, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi rầu rĩ, do vậy, hắn luôn tránh mặt Tiêu Tử Bùi. Hôm nay lại có người tới cầu kiến, chuyện này đúng là khiến hắn bất ngờ.
Tiếng Ngôn Thất vừa dứt đã thấy Tiêu Thiển chui vào từ khe cửa, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Ngôn đại nhân cứu mạng, mau đi cứu công tử nhà tôi.”
Ngôn Phi Mặc nhất thời sửng sốt: “Công tử nhà ông làm sao? Lẽ nào ở kinh thành còn có người dám gây chuyện với hắn.”
“Công tử nhà tôi, ngài ấy, ngài ấy, ngài ấy không muốn sống nữa.”
-
Lúc Ngôn Phi Mặc vội vã chạy đến tửu lâu Thiên Bảo, đám người túm tụm trước cửa tửu lâu đã tản bớt, chỉ còn lác đác vài người xem náo nhiệt, chỉ trỏ lên mái nhà thì thào to nhỏ với nhau. Ông chủ Liễu của tửu lâu đứng ở nơi đất trống, mặt mày như khóc tang, khó nhọc hô to: “Tiêu tướng quân, ngài mau lên tiếng đi, tổ tông của ta ơi, ngài đang làm gì thế? Quán rượu nhỏ không không chịu nổi sự giày vò của ngài đâu!”
Ngôn Phi Mặc nhíu chặt mày, nàng hỏi: “Tiêu tướng quân đang ở đâu?”
Ông chủ Liễu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói: “Ai da, cuối cùng Ngôn đại nhân cũng tới rồi, Tiêu tướng quân uống rượu say, trèo lên mái nhà nói là muốn phơi ánh trăng, ta nói chứ, ngài ấy muốn phơi thì cứ phơi, sao cứ phải đi lui đi tới ở trên kia làm gì, còn bảo muốn tìm người cùng phơi nữa chứ, mấy lần suýt chút nữa là rơi xuống dưới rồi, nếu như Tiêu tướng quân xảy ra mệnh hệ gì ở chỗ này, ngài bảo ta phải sống sao đây”.
“Gọi người lên trên dỗ hắn xuống là được rồi.” Ngôn Phi Mặc thản nhiên nói.
“Sao mà không gọi được! Vừa lên trên ngài ấy đã nổi điên, nói có phải muốn ép ngài ấy nhảy xuống không, dọa mọi người vội vàng quay trở lại.” Ông chủ Liễu gần như sắp khóc.
Tiêu Thiển đi theo sau Ngôn Phi Mặc, lẩm bẩm nói: “Ngôn đại nhân, chuyện này đều do ngài cả mà.”
“Do ta?” Ngôn Phi Mặc cười nhạt nói, “Ta không gánh nổi đâu.”
Tiêu Thiển vẫn kiên trì nói: “Mấy ngày nay trong lòng công tử phiền não lắm, cho nên mới uống rượu say, luôn miệng nói sao ngài lại nhẫn tâm như vậy, nói không để ý thì không để ý đến người ta luôn.”
Ngôn Phi Mặc dở khóc dở cười: “Hắn vừa ăn cướp vừa la làng quá thể. Được rồi Tiêu Thiển, ta còn làm gì được nữa, hắn ồn ào đủ rồi thì sẽ tự đi xuống thôi, ta còn có việc, về trước đây.”
Tiêu Thiển nhìn thấy hắn định đi thì nhất thời hốt hoảng, vội to tiếng hô lên: “Công tử, Ngôn đại nhân tới gặp người này, người mau xuống đây đi!”
Tiêu Tử Bùi bỗng nhiên lao ra từ một phía mái cong của tửu lâu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vài bước, lớn tiếng hỏi: “Ở đâu? Phi Mặc đang ở đâu?”
“Ở đây! Công tử cẩn thận! Người đừng qua đây, Ngôn đại nhân sắp lên trên gặp người rồi.” Tiêu Thiển gấp đến mức dậm châm, xoay người nói với Ngôn Phi Mặc: “Ngôn đại nhân à, nếu ngài đi, công tử nhà tôi sẽ nhảy xuống theo luôn đấy. Mạng người quan trọng, ngài không thể thấy chết mà không cứu được!”
Tiêu Tử Bùi đứng trên mái cong lắc lư một cái, khiến đám người bên dưới cũng hoảng hốt một phen, tim Ngôn Phi Mặc cũng nhảy thót cả lên, hắn bất lực hít sâu một hơi, nhảy phóc một cái cao hơn hai trượng, đáp xuống tầng thứ hai của tửu lâu Thiên Bảo, rồi lại nhảy lật thêm cái nữa, tay áo vừa bay bay đã phóc tới mái nhà.
Tiêu Tử Bùi chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi hỏi: “Đệ đến làm gì? Không phải đệ đi cùng với tên họ Sở đó rồi sao?”
Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, xòe tay ra: “Tử Bùi, mau qua đây.”
“Ta không qua!” Hơi rượu xông lên, Tiêu Tử Bùi lảo đảo một cái, một chân đạp phải khoảng không, may mà tay hắn nắm được phần mái cong mới không bị rơi xuống, “Đệ lừa ta, ánh mắt của đệ và người ấy giống nhau như đúc, đệ chính là người cứu ta, đúng không?”
Ngôn Phi Mặc đổ mồ hôi lạnh, cái lầu này nói thấp không thấp, bình thường Tiêu Tử Bùi không say thì chẳng sao, nhưng dáng vẻ hắn lúc này, nếu như rơi xuống dưới, kiểu gì cũng bị ngã gãy chân. Hắn ngẫm nghĩ rồi lặng lẽ đi về phía trước hai bước, dịu dàng nói: “Huynh qua đây, hai chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tiêu Tử Bùi sững sờ nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: “Phi Mặc, trong lòng đệ cũng để ý tới ta, phải không?”
Ngôn Phi Mặc ngẩn ngơ, xòe tay về phía hắn: “Huynh qua đây, qua đây ta nói cho huynh biết.”
“Được, ta nghe lời đệ.” Tiêu Tử Bùi vui mừng phấn khởi đi về phía trước một bước, một viên ngói dưới chân hắn trượt ra, cả người ngã nhào về bên phải, sắp rơi xuống mái nhà rồi!
Nói thì chậm mà diễn biến lại quá nhanh, Ngôn Phi Mặc vội vàng lao tới, giữ ngang lưng hắn, lăn một vòng ngay tại chỗ, lật qua lật lại hai vòng trên mái nhà, cuối cùng mới nằm yên trên mái ngói.
Tiêu Tử Bùi nặng nề đè lên người Ngôn Phi Mặc, hơi thở ấm nóng tán loạn vương vất bên cần cổ, Ngôn Phi Mặc nào dám động đậy, chỉ sợ Tiêu Tử Bùi lật mình một cái sẽ rơi xuống lầu luôn, hắn thấp giọng nói: “Tử Bùi, mau đứng lên.”
Tiêu Tử Bùi bỗng ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn hắn, ánh mắt đã sáng trong trở lại. “Phi Mặc, ta thích đệ.”
Ánh trăng bàng bạc, trời sao lấp lánh, tất cả mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, gió nhẹ man mát thổi qua người, trong khoảnh khắc ấy, Ngôn Phi Mặc thoáng thất thần một lúc, có lẽ, hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng từng mong chờ trong mơ sẽ có một người thâm tình thổ lộ với mình như thế, từ đó nắm tay đi khắp giang hồ. Còn chưa đợi hắn kịp hồi thần, tay của Tiêu Tử Bùi đã nâng mặt hắn lên, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, hai gò má hắn, rồi cuối cùng chạm lên môi, như thể đang hôn một món đồ trân bảo vô song nhất trên đời, dịu dàng mà kiên định.
Dần dần, Tiêu Tử Bùi càng hôn sâu hơn, quấn quýt giao hòa, hơi thở quyện lại vào nhau, rất lâu sau, cuối cùng Tiêu Tử Bùi cũng chịu tha cho Ngôn Phi Mặc, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Phi Mặc, đệ cũng thích ta.”
Tác giả :
Tiểu Thố