Ngọn Sóng Tình Yêu
Chương 370
Chương 370:
Hách Nguyệt hơi sững người, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Lam Tuyết nhìn anh, nhưng anh lại im lặng không nói một lời, chậm rãi đứng dậy quay đi vào phòng.
“Anh muốn làm gì?” Lam Tuyết lo lắng đứng dậy nhìn theo hướng đi của Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt đi tới cửa phòng, phát hiện cửa phòng có khe hở, nhìn qua khe hở phát hiện hai đứa trẻ đang ngồi trên sàn, hai đứa bắt chéo chân, chống má, chống khuỷu tay trên sàn, cúi người đối mặt với khe cửa khẽ thì thầm với nhau.
Nhìn hai đứa trẻ đáng yêu, anh bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng mở cửa ra, khuỵu một gối xuống cúi người lại gần hai cô bé.
Hai chị em vì quá mải mê mà không phát hiện Hách Nguyệt đã ngồi xổm xuống bên cạnh, vẫn tiếp tục thảo luận.
“Cô giáo nói làm sai thì phải xin lỗi, nếu xin lỗi thì chúng ta có thể tha thứ cho chú ấy.”
“Nhưng chú ấy không xin lỗi chị, chị cũng cảm thấy buồn lắm em gái, chị muốn tha thứ cho chú ấy.”
“Em cũng rất khó chịu, mẹ có vẻ rất ghét chú ấy, nhìn thấy chú ấy liền tức giận, cho nên, chú ấy chắc hẳn là người xấu.”
“Người xấu sao?”
“Chắc là người xấu.”
“Đó không biết có phải là ba của chúng ta không?”
“Chắc là không phải.”
Lạc Lạc gật đầu.
Hách Nguyệt không khỏi buồn cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là ba, không sai.”
Lạc Lạc nhìn Hoan Hoan và hỏi: “Chị ơi, chị có muốn cắn không?”
Vì chú đã nói xin lỗi, nên con tha thứ cho chú. Hoan Hoan cười nói, nụ cười của cô bé rất ngây thơ và trong sáng.
Lạc Lạc lập tức làm theo: “Con cũng tha thứ cho chú.”
Khoảnh khắc đó, Hách Nguyệt bị cảm động trước sự ngây thơ của hai đứa trẻ, nhìn nụ cười của chúng, anh như cảm thấy cả thế giới này trở nên vô cùng tốt đẹp.
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn hai đứa trẻ tươi cười như thế này, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác được làm cha vô cùng tuyệt vời, cảm xúc không thể nào tả được.
“Hoan Hoan, Lạc Lạc, hãy về nhà với ba đi.” Hách Nguyệt đưa tay ra.
Hoan Hoan: “Đây là nhà của chúng con.”
Lạc Lạc: “Đúng vậy, đây là nhà của chúng con.”
Hách Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba sẽ dẫn con đi chơi trò chơi.”
“Được ạ.” Hai chị em đồng thanh, lập tức đứng dậy khoác tay Hách Nguyệt.
Trong thế giới của trẻ con không có sự thù hận, những chuyện không vui đều lập tức bị quên hết, thậm chí trong lòng không có chút nào phòng bị.
Hách Nguyệt hai tay trái phải kéo Hoan Hoan, Lạc Lạc đứng lên.
Lam Tuyết lo lắng chạy tới, khi Hách Nguyệt xoay người lại, cô nhanh chóng ôm lấy hai đứa trẻ, ôm chặt vào lòng, tức giận mắng Hách Nguyệt: “Anh muốn làm gì? Tôi đã nói rằng tôi sẽ không giao bọn trẻ cho anh.”
Ánh mắt Hách Nguyệt chậm rãi nhìn xuống, phát hiện hai đứa nhỏ một lần nữa bị dọa cho sợ hãi.
Anh kìm nén lại, hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Đừng phản kháng vô ích, tôi đã nói rồi, cô không thể nào đấu lại được tôi.”
“Ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát nếu bạn không đi ra ngoài.”
Hách Nguyệt mỉm cười, nhướng mày hỏi: “Cô cho rằng cảnh sát dám can thiệp vào chuyện của tôi sao?”
“Đê tiện.”
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không bao giờ có kết quả.
Anh ta quay người, bước ra cửa và mở cửa ra.
Lam Tuyết lo lắng bế hai đứa trẻ, hồi hộp lo lắng mà chú ý đến nhất cử nhất động của anh.
Hách Nguyệt mở cửa nói với hai vệ sĩ ở cửa: “Đưa hai đứa nhỏ đi.”
Lời vừa nói ra, Lan Tuyết liền hoảng sợ toàn thân đều luống cuống, vội vàng bế đứa nhỏ lên, tay phải, tay trái mỗi bên một đứa, nhanh chóng xoay người chạy nhanh về phía phòng.
Vệ sĩ xông tới, chặn ngay trước mặt Lan Tuyết mấy bước, ngăn cô bước vào phòng, không nói một lời trực tiếp đoạt lấy hai đứa trẻ.
“Đừng … buông con tôi ra, buông ra …” Cô sợ đến mức nước mắt chảy ra, bật khóc nức nở.
Hai tên vệ sĩ mạnh mẽ hành động một cách vừa mau vừa chuẩn xác, nhanh chóng giật lấy đứa trẻ, trực tiếp bước ra cửa.
“Mẹ ơi …”
“Mẹ, mẹ …”
Hai đứa nhỏ sợ tới mức khóc thét, giãy dụa vươn tay về phía Lan Tuyết, nước mắt tuôn rơi, hoảng hốt sơ hãi, nước mắt như mưa.
Lam Tuyết đuổi theo vệ sĩ để tóm lấy hai đứa bé, nước mắt cô nhòe đi, cảm giác bất lực, đau đớn và tuyệt vọng vì con mình bị cướp đi khiến cô phát điên và hét lên: “Cứu, cứu mạng…Các người buông con tôi ra, thả chúng ra…Buông ra…”
Nghe tiếng khóc, dì giúp việc đặt bà cụ xuống rồi từ phòng tắm đi ra. Nhưng lúc này hai đứa trẻ đã bị vệ sĩ bắt đưa đi, Hách Nguyệt túm lấy Lam Tuyết không cho cô đi theo. Tiếng khóc sợ hãi của đứa trẻ từ từ biến mất.
Lam Tuyết cố gắng đẩy tay Hách Nguyệt ra nhưng cánh tay bị lòng bàn tay mạnh mẽ ủa anh kéo chặt, cô dù có giãy giụa thế nào cũng không thể kéo ra.
Nhìn thấy con mình dần biến mất trước mặt mình, cô ta khóc lóc thảm thiết, tay nắm chặt như điên đập mạnh vào ngực Hách Nguyệt: “Anh trả con lại cho tôi, con tôi .. hu..hu.., đồ khốn nạn, đó là con của tôi, là đứa con tôi mang thai 9 tháng 10 ngày, anh cướp con của tôi thì anh cũng giết tôi luôn đi, ..hu..hu…..”
Bảo mẫu lập tức lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cho cảnh sát”
Hách Nguyệt trơ trẽn trừng mắt nhìn người trông trẻ rồi giận dữ mắng: “Tôi là ba bọn trẻ, không cần báo cảnh sát, vô dụng thôi.”
“Ba của bọn trẻ??”
Người trông trẻ chết lặng.
Ở Tịch Quốc, chỉ có một điều duy nhất không bị cảnh sát quản lí đó là việc gia đình, đối với bất kì việc gì liên quan tới gia đình, cảnh sát đều chủ trương hòa giải nội bộ. Tiếng khóc của bon trẻ biến mất.
Lam Tuyết dường như suy sụp hoàn toàn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trào ra như bờ lũ sụp đổ, lòng như bị dao cắt, ánh mắt cầu xin nhìn Hách Nguyệt, cô không đánh không đấm, không còn vùng vẫy, nghẹn ngào khản giọng nói.
“Tôi van xin anh, làm ơn, hãy trả lại con cho toi. Nếu tôi mất chúng, tôi sẽ chết. Tôi thực sự không có dũng khí để sống tiếp, coi như là tôi van anh…”
Hách Nguyệt nới lỏng cánh tay, đôi mắt hơi ươn ướt, nhưng khóe miệng lại cười không có chút ấm áp nào nói: “Nếu co đã không có khả năng bảo vệ chúng thì cô không nên sinh chúng ra.”
Lan Tuyết hai tay đan vào nhau, mạnh mẽ xoa xoa lòng bàn tay, từng chút một quỳ xuống, khản cổ khóc: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên sinh con của anh, tôi thật sự biết sai rồi, tôi van xin anh, xin hãy trả lại con cho tôi, tôi sẽ đưa bọn trẻ đi xa hết mức có thể, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, cầu xin hãy trả lại con cho tôi.”
Cô quỳ xuống trên mặt đất, mất đi con của mình, cô không còn vững vàng được nữa, không còn sự kiêu hãnh, không còn dũng khí tự tin, lại càng không cần tôn nghiêm, khóc lóc van xin: “Tôi xin anh, hãy buông tha cho con của tôi, tha cho tôi một con đường sống, …hu..hu…tôi mất con, thật sự sẽ không thể nào sống nổi, anh và cô Triệu cũng sẽ có con riêng mình, cầu xin anh hãy cho tôi một con đường sống.”