Ngọn Lửa Trước Ánh Trăng
Chương 6
“Hyung —— Em về nhé ——” ChangMin từ trên xe nhảy xuống: “Anh cũng về sớm một chút đi —— Mai gặp ——”
“Đi đường cẩn thận ——” YunHo nhấc thùng hàng cuối cùng lên, lại nhìn thấy ven đường phía đối diện có một thân ảnh đầy quen thuộc.
Là cậu ấy ——
Thiếu niên xinh đẹp mà mình đã cứu lần trước kia ——
Cậu dường như đã uống say, loạng choạng dọc theo lan can ở ven đường mà đi về phía trước, đột nhiên bị kẻ qua đường nào đó huých cho một cái, lập tức ngã xuống ven đường.
YunHo vội vàng chạy tới, đỡ cậu dậy, chạm vào thắt lưng mảnh khảnh của cậu, YunHo lắc đầu: Gầy yếu như vậy mà còn uống nhiều rượu ——
JaeJoong ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn YunHo: “Ưm —— Anh là ai —— Hình như tôi từng gặp anh rồi —— Nhưng mà —— lại không nhớ ra được ——”
“Cậu say rồi —— Tôi đưa cậu về nhà ——” YunHo bế JaeJoong lên, đặt lên xe, giúp cậu cài dây an toàn rồi chạy tới khu chung cư của JaeJoong.
Tới cửa nhà JaeJoong, YunHo lục chìa khóa trong túi áo JaeJoong, mở cửa ra, ôm JaeJoong say đến bất tỉnh nhân sự vào trong phòng ngủ. Giúp cậu cởi áo khoác ra, đắp chăn lên, rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc YunHo xoay người, JaeJoong liền kéo tay anh lại: “Đừng đi ——”
YunHo quay đầu, nhìn JaeJoong không có ý thức mà nói: “Tôi phải về rồi ——”
“Đừng đi —— Đừng bỏ con lại ——” Khoé mắt của JaeJoong chảy xuống một giọt nước mắt, bất lực thì thào tự nói.
“Cậu này —— đem tôi trở thành ai vậy ——” YunHo chậm rãi ngồi xuống, anh dùng tay vén mái tóc lộn xộn giữa trán của JaeJoong, nhìn khuôn mặt ở trong mộng mà cũng chẳng được vui vẻ của cậu, YunHo thở dài: “Cậu chắc chắn là rất giàu có nhỉ —— Nhưng mà, của cải dồi dào cũng không thể làm cho cậu vui vẻ được —— Tại sao cậu lại không vui ——”
“Mẹ —— Đừng đi —— Đừng phớt lờ con ——” JaeJoong vẫn không ngừng nói lời say: “Một mình con rất —— rất cô đơn —— Không có người nào thực sự tốt với con cả —— Mẹ —— Mẹ dẫn con đi đi ——”
JaeJoong khi ngủ tựa như một đứa nhỏ bất lực, đã không còn sự lạnh lùng ngày thường, chỉ ngập tràn nỗi cô độc cùng yếu đuối.
“Mẹ —— Con lạnh —— Con lạnh lắm ——” JaeJoong co rúm lại, toàn thân run lên.
YunHo nhẹ nhàng nằm xuống, ôm JaeJoong vào lòng, dùng chăn bông bao chặt cậu lại: “Ấm lên một chút chưa —— Ngủ đi —— Tôi không đi nữa đâu ——”
Thân nhiệt của YunHo khiến JaeJoong dần dần ấm lên, cậu dựa vào trong lòng YunHo, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Đợi đến khi JaeJoong tỉnh dậy, đã là buổi trưa ngày hôm sau.
JaeJoong phát hiện bản thân đang nằm trên giường, cảm thấy có chút khó tin.
Mình —— tự về nhà sao ——
Hôm qua —— mình ngủ rất yên ổn —— chưa từng được yên ổn như vậy —— Không bị mất ngủ, cũng chẳng có ác mộng ——
Chỉ cảm thấy bản thân được nằm trong lồng ngực vô cùng ấm áp ——
Là ai ——
JaeJoong ngồi dậy, phát hiện trên đầu giường có một mảnh giấy:
Tôi không biết cậu tên là gì, nhưng mà, đừng uống quá nhiều rượu.
Nó không thể khiến cậu vui vẻ, chỉ có thể làm cậu càng thêm đau lòng.
Tôi nấu cháo rồi, tỉnh dậy nhớ hâm lại rồi ăn đi nhé.
Jung YunHo
Jung YunHo ——
Là anh ta sao ——
Người cứu mình lần trước ——
Là anh ta khiến mình cảm thấy ấm áp ——
Khiến mình không gặp phải ác mộng ——
Anh ta ——
Tại sao cứ liên tiếp xuất hiện trong cuộc sống của mình ——
Một người đàn ông bình thường nhưng lại mang cho mình sự ấm áp ——
Là ——
Lễ vật ở trên trời sao ——
Nhận được điện thoại của DongWook, JaeJoong tới quán café gặp hắn.
Nhìn thấy JaeJoong, DongWook lập tức nở nụ cười: “JaeJoong —— Uống chút gì không ——”
“Không cần, nói trọng điểm đi ——” JaeJoong mặt không chút thay đổi.
“Vụ án của thành phố phía đông —— dường như đã có chút vấn đề ——” DongWook nhìn JaeJoong.
“Sao —— Còn có vấn đề mà anh không giải quyết được à ——” JaeJoong nói đầy vẻ khinh thường.
“Bởi vì có người báo cáo với bên chính phủ, nên bây giờ đã có người đang theo dõi hành động của chúng ta rồi, cho nên ——”
“Đường đường là Ác Sát Minh, mà ngay cả mấy nhà buôn nhỏ cũng không đối phó được sao ——” JaeJoong chơi đùa với chiếc nĩa bạc trên bàn, bất lộ thanh sắc.
“Là một nhà báo của tòa soạn —— Hình như còn là thiên kim tiểu thư của xí nghiệp Bae thị —— Chuyện của thành phố phía đông có lẽ phải kéo dài thêm một chút ——”
“Không thể được —— Cuối tháng này em phải phá đất khởi công rồi! Nếu như anh không đối phó được, sau này chúng ta cũng không cần phải gặp mặt nữa ——” JaeJoong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút ——” DongWook kéo lấy cổ tay JaeJoong: Miếng đất kia của thành phố phía đông —— thực sự quan trọng với em như vậy sao ——”
“Đúng.”
“Thậm chí còn quan trọng hơn cả anh sao ——” DongWook nhìn JaeJoong, trong mắt tràn đầy lưu luyến cùng hy vọng xa vời.
“Anh biết đáp án.” Câu trả lời của JaeJoong vẫn không có độ ấm như trước.
“Nếu như anh đối phó được vụ án của thành phố phía đông —— em có thể ——”
“Em không thể cho anh một lời hứa hẹn nào cả. Trước tiên anh hãy đối phó với vụ án đi ——” JaeJoong rút tay ra, xoay người rời đi.
Bước ra khỏi quán café, trên đường đổ xuống một cơn mưa nhỏ. JaeJoong không có mục đích mà lê bước trên con đường.
Mình như vậy ——
Chắc chắn rất đáng ghét ——
Lợi dụng việc người khác thích mình để đạt được mục đích ——
Mình như vậy ——
Đáng phải bị nguyền rủa ——
Không sai ——
Đây chính là mình ——
Một kẻ lãnh khốc vô tình ——
Một kẻ bị nguyền rủa rằng sẽ vô duyên với hạnh phúc ——
Không ai ——
Có thể giải thoát cho mình cả ——
“Này ——”
Cánh tay của JaeJoong bị kéo lại, cậu lập tức quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đùng đùng nổi giận của YunHo: “Cậu bị làm sao vậy hả?! Hôm qua uống say, hôm nay lại đi dầm mưa, cậu không thể quý trọng thân thể của mình được sao?!”
“Anh —— sao lại ở đây ——” JaeJoong nhìn ánh mắt đầy quan tâm của YunHo, trong lòng cảm thấy ấm áp không thể tả được.
“Tôi ra ngoài nhập hàng! Cậu đi với tôi ——” YunHo không giải thích gì mà kéo lấy tay JaeJoong, lôi cậu lên xe của mình, cởi áo khoác đẫm nước mưa của JaeJoong, cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người JaeJoong, sau đó cầm lấy khăn mặt rồi bắt đầu giúp JaeJoong lau tóc, vừa lau vừa phàn nàn: “Như vậy sẽ sinh bệnh! Cho dù có một mình, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt chứ ——”
Một loạt hành động của YunHo khiến JaeJoong không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy áo khoác của YunHo rất ấm áp, phía trên có mùi hương sạch sẽ của anh, còn có thân nhiệt mà anh lưu lại, JaeJoong co rụt thân thể, thỏa mãn để YunHo lau tóc.
“Được rồi! Vậy sẽ không sinh bệnh nữa!” Nhìn thấy bộ dạng lộn xộn của JaeJoong, YunHo cười rộ lên: “Cậu giống hệt như chú cún con vừa mới tắm rửa xong vậy ——”
Lời nói của YunHo khiến JaeJoong vội vàng nhìn gương, quả thật, mái tóc của bản thân đã bị YunHo vò đến lộn xộn, JaeJoong cũng phì cười.
Nụ cười xinh đẹp như hoa của JaeJoong khiến YunHo nhìn đến si mê: “Trước đây tôi đã từng nói rằng —— cậu cười lên —— chắc chắn sẽ rất đẹp ——”
JaeJoong nghiêng đầu, nhìn YunHo nhàn nhạt cười: “Như vậy sao ——”
“Ừm —— Phải luôn luôn cười như thế nhé ——” YunHo gật đầu.
“Tôi chỉ cười cho một mình anh nhìn thôi.” JaeJoong nhìn chằm chằm vào YunHo, đôi mắt lóng lánh.
“Ừm —— Tốt lắm ——” YunHo hài lòng cười ngây ngô: “Đúng rồi! Bây giờ cậu có việc không ——”
“Không có.” JaeJoong trả lời.
“Vậy tới một nơi với tôi được không ——” YunHo hưng phấn nói.
“Ở đâu ——”
“Thiên đường.” YunHo thần bí nói.
“Thiên đường ——” Tim JaeJoong rung động một cái: “Anh muốn đưa tôi đến thiên đường ——”
“Sợ rồi sao ——” YunHo cười hỏi.
“Không sợ. Chúng ta đi thôi ——” JaeJoong tràn ngập chờ mong.
“Được!” YunHo giúp JaeJoong cài dây an toàn: “Chúng ta xuất phát!”
JaeJoong dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bên mặt đầy anh tuấn chuyên tâm của YunHo, đột nhiên cảm thấy, trái tim băng lãnh như ánh trăng của mình, được người lặng lẽ nhóm lên một ngọn lửa cháy lan ra khắp nơi.
“Đi đường cẩn thận ——” YunHo nhấc thùng hàng cuối cùng lên, lại nhìn thấy ven đường phía đối diện có một thân ảnh đầy quen thuộc.
Là cậu ấy ——
Thiếu niên xinh đẹp mà mình đã cứu lần trước kia ——
Cậu dường như đã uống say, loạng choạng dọc theo lan can ở ven đường mà đi về phía trước, đột nhiên bị kẻ qua đường nào đó huých cho một cái, lập tức ngã xuống ven đường.
YunHo vội vàng chạy tới, đỡ cậu dậy, chạm vào thắt lưng mảnh khảnh của cậu, YunHo lắc đầu: Gầy yếu như vậy mà còn uống nhiều rượu ——
JaeJoong ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn YunHo: “Ưm —— Anh là ai —— Hình như tôi từng gặp anh rồi —— Nhưng mà —— lại không nhớ ra được ——”
“Cậu say rồi —— Tôi đưa cậu về nhà ——” YunHo bế JaeJoong lên, đặt lên xe, giúp cậu cài dây an toàn rồi chạy tới khu chung cư của JaeJoong.
Tới cửa nhà JaeJoong, YunHo lục chìa khóa trong túi áo JaeJoong, mở cửa ra, ôm JaeJoong say đến bất tỉnh nhân sự vào trong phòng ngủ. Giúp cậu cởi áo khoác ra, đắp chăn lên, rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc YunHo xoay người, JaeJoong liền kéo tay anh lại: “Đừng đi ——”
YunHo quay đầu, nhìn JaeJoong không có ý thức mà nói: “Tôi phải về rồi ——”
“Đừng đi —— Đừng bỏ con lại ——” Khoé mắt của JaeJoong chảy xuống một giọt nước mắt, bất lực thì thào tự nói.
“Cậu này —— đem tôi trở thành ai vậy ——” YunHo chậm rãi ngồi xuống, anh dùng tay vén mái tóc lộn xộn giữa trán của JaeJoong, nhìn khuôn mặt ở trong mộng mà cũng chẳng được vui vẻ của cậu, YunHo thở dài: “Cậu chắc chắn là rất giàu có nhỉ —— Nhưng mà, của cải dồi dào cũng không thể làm cho cậu vui vẻ được —— Tại sao cậu lại không vui ——”
“Mẹ —— Đừng đi —— Đừng phớt lờ con ——” JaeJoong vẫn không ngừng nói lời say: “Một mình con rất —— rất cô đơn —— Không có người nào thực sự tốt với con cả —— Mẹ —— Mẹ dẫn con đi đi ——”
JaeJoong khi ngủ tựa như một đứa nhỏ bất lực, đã không còn sự lạnh lùng ngày thường, chỉ ngập tràn nỗi cô độc cùng yếu đuối.
“Mẹ —— Con lạnh —— Con lạnh lắm ——” JaeJoong co rúm lại, toàn thân run lên.
YunHo nhẹ nhàng nằm xuống, ôm JaeJoong vào lòng, dùng chăn bông bao chặt cậu lại: “Ấm lên một chút chưa —— Ngủ đi —— Tôi không đi nữa đâu ——”
Thân nhiệt của YunHo khiến JaeJoong dần dần ấm lên, cậu dựa vào trong lòng YunHo, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Đợi đến khi JaeJoong tỉnh dậy, đã là buổi trưa ngày hôm sau.
JaeJoong phát hiện bản thân đang nằm trên giường, cảm thấy có chút khó tin.
Mình —— tự về nhà sao ——
Hôm qua —— mình ngủ rất yên ổn —— chưa từng được yên ổn như vậy —— Không bị mất ngủ, cũng chẳng có ác mộng ——
Chỉ cảm thấy bản thân được nằm trong lồng ngực vô cùng ấm áp ——
Là ai ——
JaeJoong ngồi dậy, phát hiện trên đầu giường có một mảnh giấy:
Tôi không biết cậu tên là gì, nhưng mà, đừng uống quá nhiều rượu.
Nó không thể khiến cậu vui vẻ, chỉ có thể làm cậu càng thêm đau lòng.
Tôi nấu cháo rồi, tỉnh dậy nhớ hâm lại rồi ăn đi nhé.
Jung YunHo
Jung YunHo ——
Là anh ta sao ——
Người cứu mình lần trước ——
Là anh ta khiến mình cảm thấy ấm áp ——
Khiến mình không gặp phải ác mộng ——
Anh ta ——
Tại sao cứ liên tiếp xuất hiện trong cuộc sống của mình ——
Một người đàn ông bình thường nhưng lại mang cho mình sự ấm áp ——
Là ——
Lễ vật ở trên trời sao ——
Nhận được điện thoại của DongWook, JaeJoong tới quán café gặp hắn.
Nhìn thấy JaeJoong, DongWook lập tức nở nụ cười: “JaeJoong —— Uống chút gì không ——”
“Không cần, nói trọng điểm đi ——” JaeJoong mặt không chút thay đổi.
“Vụ án của thành phố phía đông —— dường như đã có chút vấn đề ——” DongWook nhìn JaeJoong.
“Sao —— Còn có vấn đề mà anh không giải quyết được à ——” JaeJoong nói đầy vẻ khinh thường.
“Bởi vì có người báo cáo với bên chính phủ, nên bây giờ đã có người đang theo dõi hành động của chúng ta rồi, cho nên ——”
“Đường đường là Ác Sát Minh, mà ngay cả mấy nhà buôn nhỏ cũng không đối phó được sao ——” JaeJoong chơi đùa với chiếc nĩa bạc trên bàn, bất lộ thanh sắc.
“Là một nhà báo của tòa soạn —— Hình như còn là thiên kim tiểu thư của xí nghiệp Bae thị —— Chuyện của thành phố phía đông có lẽ phải kéo dài thêm một chút ——”
“Không thể được —— Cuối tháng này em phải phá đất khởi công rồi! Nếu như anh không đối phó được, sau này chúng ta cũng không cần phải gặp mặt nữa ——” JaeJoong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút ——” DongWook kéo lấy cổ tay JaeJoong: Miếng đất kia của thành phố phía đông —— thực sự quan trọng với em như vậy sao ——”
“Đúng.”
“Thậm chí còn quan trọng hơn cả anh sao ——” DongWook nhìn JaeJoong, trong mắt tràn đầy lưu luyến cùng hy vọng xa vời.
“Anh biết đáp án.” Câu trả lời của JaeJoong vẫn không có độ ấm như trước.
“Nếu như anh đối phó được vụ án của thành phố phía đông —— em có thể ——”
“Em không thể cho anh một lời hứa hẹn nào cả. Trước tiên anh hãy đối phó với vụ án đi ——” JaeJoong rút tay ra, xoay người rời đi.
Bước ra khỏi quán café, trên đường đổ xuống một cơn mưa nhỏ. JaeJoong không có mục đích mà lê bước trên con đường.
Mình như vậy ——
Chắc chắn rất đáng ghét ——
Lợi dụng việc người khác thích mình để đạt được mục đích ——
Mình như vậy ——
Đáng phải bị nguyền rủa ——
Không sai ——
Đây chính là mình ——
Một kẻ lãnh khốc vô tình ——
Một kẻ bị nguyền rủa rằng sẽ vô duyên với hạnh phúc ——
Không ai ——
Có thể giải thoát cho mình cả ——
“Này ——”
Cánh tay của JaeJoong bị kéo lại, cậu lập tức quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đùng đùng nổi giận của YunHo: “Cậu bị làm sao vậy hả?! Hôm qua uống say, hôm nay lại đi dầm mưa, cậu không thể quý trọng thân thể của mình được sao?!”
“Anh —— sao lại ở đây ——” JaeJoong nhìn ánh mắt đầy quan tâm của YunHo, trong lòng cảm thấy ấm áp không thể tả được.
“Tôi ra ngoài nhập hàng! Cậu đi với tôi ——” YunHo không giải thích gì mà kéo lấy tay JaeJoong, lôi cậu lên xe của mình, cởi áo khoác đẫm nước mưa của JaeJoong, cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người JaeJoong, sau đó cầm lấy khăn mặt rồi bắt đầu giúp JaeJoong lau tóc, vừa lau vừa phàn nàn: “Như vậy sẽ sinh bệnh! Cho dù có một mình, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt chứ ——”
Một loạt hành động của YunHo khiến JaeJoong không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy áo khoác của YunHo rất ấm áp, phía trên có mùi hương sạch sẽ của anh, còn có thân nhiệt mà anh lưu lại, JaeJoong co rụt thân thể, thỏa mãn để YunHo lau tóc.
“Được rồi! Vậy sẽ không sinh bệnh nữa!” Nhìn thấy bộ dạng lộn xộn của JaeJoong, YunHo cười rộ lên: “Cậu giống hệt như chú cún con vừa mới tắm rửa xong vậy ——”
Lời nói của YunHo khiến JaeJoong vội vàng nhìn gương, quả thật, mái tóc của bản thân đã bị YunHo vò đến lộn xộn, JaeJoong cũng phì cười.
Nụ cười xinh đẹp như hoa của JaeJoong khiến YunHo nhìn đến si mê: “Trước đây tôi đã từng nói rằng —— cậu cười lên —— chắc chắn sẽ rất đẹp ——”
JaeJoong nghiêng đầu, nhìn YunHo nhàn nhạt cười: “Như vậy sao ——”
“Ừm —— Phải luôn luôn cười như thế nhé ——” YunHo gật đầu.
“Tôi chỉ cười cho một mình anh nhìn thôi.” JaeJoong nhìn chằm chằm vào YunHo, đôi mắt lóng lánh.
“Ừm —— Tốt lắm ——” YunHo hài lòng cười ngây ngô: “Đúng rồi! Bây giờ cậu có việc không ——”
“Không có.” JaeJoong trả lời.
“Vậy tới một nơi với tôi được không ——” YunHo hưng phấn nói.
“Ở đâu ——”
“Thiên đường.” YunHo thần bí nói.
“Thiên đường ——” Tim JaeJoong rung động một cái: “Anh muốn đưa tôi đến thiên đường ——”
“Sợ rồi sao ——” YunHo cười hỏi.
“Không sợ. Chúng ta đi thôi ——” JaeJoong tràn ngập chờ mong.
“Được!” YunHo giúp JaeJoong cài dây an toàn: “Chúng ta xuất phát!”
JaeJoong dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bên mặt đầy anh tuấn chuyên tâm của YunHo, đột nhiên cảm thấy, trái tim băng lãnh như ánh trăng của mình, được người lặng lẽ nhóm lên một ngọn lửa cháy lan ra khắp nơi.
Tác giả :
Kì Già