Ngôn Hoan
Chương 29
*****
Trần Điềm Điềm âm thầm ghi nhớ, người hai ngày không thay quần áo chính là người xấu.
Cô bé nhìn Sầm Diên cùng người xấu đi vào thang máy, cũng không thèm quay lại nhìn bé, ấm ức tựa đầu vào cổ Thương Đằng: “Mẹ không cần chúng ta nữa sao?”
Cô bé vừa cử động, tấm chăn phủ trên người liền trượt xuống.
Thương Đằng kiên nhẫn kéo lên lại: “Chỉ là không cần ba nữa thôi.”
Khi rút máu, những đứa trẻ xung quanh bật khóc, khóc rất lớn, nhưng Trần Điềm Điềm là đứa duy nhất không khóc.
Nhưng bây giờ, đôi mắt cô bé đỏ bừng vì buồn bã, đưa tay sờ lên mặt Thương Đằng, dỗ dành anh: “Lát nữa tiêm con sẽ không khóc, ba cũng đừng buồn nữa nhé?”
Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng dì Châu nói với bé rằng ba mẹ đã ly thân.
Trong nhận thức của bé, ly thân là một từ rất nghiêm trọng.
Thương Đằng cụp mắt cười: “Ừ, ba sẽ không buồn.”
Lúc này, Trần Điềm Điềm mới mỉm cười thoải mái.
– —–
Ống truyền dịch dành cho trẻ em rất mỏng và tốc độ truyền chậm.
Trần Điềm Điềm ban đầu rất hưng phấn xem TV, rồi sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thương Đằng.
Một y tá đưa hai chiếc túi sưởi ấm tay qua: “Đặt vào ống truyền dịch, để em bé không bị lạnh.”
Thương Đằng cảm ơn, một cách lịch sự nhưng xa cách.
Cảm giác về khoảng cách rất rõ ràng, cô y tá nhỏ có thể cảm nhận được. Do dự một lúc, cô ấy mới cẩn thận đưa cho anh cái túi sưởi ấm tay khác: “Cái này, cho anh.”
Mặt cô ấy hơi đỏ, cúi đầu không dám nhìn anh.
Cũng không có ý gì khác, con người luôn có thiên vị cái đẹp.
Từ lúc anh đưa đứa nhỏ tới truyền dịch cho đến bây giờ, mấy cô gái luôn bàn tán xôn xao về anh.
Đại loại mấy lời là còn trẻ mà đã kết hôn.
Vừa thấy đáng tiếc lại vừa ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ vợ của anh có một người chồng đẹp trai và một cô con gái đáng yêu như vậy.
Thương Đằng không nhận.
“Cám ơn, không cần đâu.”
Giọng điệu còn lạnh hơn trước một chút.
Nếu sự lễ phép vừa rồi là do giáo dưỡng thì sự thờ ơ bây giờ chính là bản tính của anh. Dưới vẻ ngoài đẹp đẽ ẩn chứa vẻ lạnh lùng xa cách vạn dặm.
Cô y tá mím môi, không khỏi buồn bã. Bản thân cô ấy chỉ cảm thấy, anh ôm đứa nhỏ lâu như vậy không hề cử động, chỉ sợ anh lạnh mà thôi.
Thật là một người chồng tốt.
Cũng là một người cha tốt.
Đến khoa nhi đa số đều là các bà mẹ, tuy cũng có các ông bố nhưng rất ít.
– ——-
Sau hai tiếng, cuối cùng đã kết thúc.
Y tá rút kim ra, Thương Đằng cầm bông đè vào vết kim của Trần Điềm Điềm. Ôm cô bé đang chìm trong giấc ngủ say rời đi.
Trời đang mưa to, tài xế đang đợi bên ngoài. Nhìn thấy người ra thì lập tức cầm ô đến.
Thương Đằng bảo vệ Điềm Điềm rất tốt, còn nửa người của anh đã hoàn toàn ướt đẫm.
Không khí ở nhà hơi kỳ quái, dì Hà bưng trà mới pha ra. Chị Châu đứng đó, thỉnh thoảng lại dè dặt liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
Trên khuôn mặt bà có một số dấu vết của năm tháng, nhưng không khó để nhận ra dáng vẻ phong hoa tuyệt đại khi còn trẻ. Trông rất ôn hòa, rộng lượng, không phải dạng gia đình nhỏ nuôi dưỡng mà thành được.
Thương Đằng và bà vẫn có phần giống nhau.
Nhìn thái độ của dì Hà, không khó để đoán ra thân phận của bà.
Người giúp việc ra mở cửa, Thương Đằng cởi giày cho Trần Điềm Điềm, đi dép cho cô bé. Cô bé đã tỉnh dậy khi ở trong xe, giờ vẫn còn ngáp.
Nghe thấy động tĩnh, bà Kỷ đặt tách trà trên tay xuống và nhìn lên.
Động tác của Thương Đằng dừng một chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Anh bế Trần Điềm Điềm đưa cho chị Châu: “Đưa bé đi tắm nước nóng.”
Chị Châu gật đầu và bế Trần Điềm Điềm đi vào.
Ánh mắt nhìn theo cánh cửa của bà Kỷ chuyển từ Trần Điềm Điềm sang Thương Đằng.
“Năm nay đón Tết thiếu một người, có lẽ trong nhà vắng vẻ đi không ít.”
Thương Đằng biết rằng bà sẽ không đến đây mà không có lý do.
“Khi ở nước ngoài, tôi luôn sống một mình, đã quen từ lâu rồi.”
Bà Kỷ có khi sẽ muốn hỏi Thương Đằng, liệu anh có hận bà không.
Nhưng bà đã quá hiểu con trai mình.
Tiền đề của hận là phải có quan tâm, để ý. Nhưng anh lại không quan tâm. Thứ khiến anh có hứng thú không nhiều, kể cả những ngày lễ mà người người đều quan tâm.
So với náo nhiệt, anh quen với sự trầm lặng hơn.
Điều này không liên quan gì đến hoàn cảnh lớn lên, nó xuất phát từ bản tính của anh. Cho dù sinh ra trong một gia đình có đầy đủ tình yêu thương, anh vẫn sẽ như vậy, bản tính là không thể thay đổi.
Nhưng là một người mẹ, bà Kỷ vẫn không thể nhìn anh cô độc đến chết như vậy. Có người bên cạnh bầu bạn sẽ tốt hơn bao giờ hết. Đây cũng là mục đích hôm nay bà đến đây.
Dù Thương Đằng có yêu Sầm Diên hay không thì ít nhất anh cũng sẵn sàng kết hôn và chung sống với cô.
Điều này cho thấy anh không chán ghét cô.
Bà Kỷ đã sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt lớn nhỏ cho anh, nhưng Thương Đằng chưa bao giờ đến. Nhiều năm như vậy, ngoài Trần Mặc Bắc thì người duy nhất anh thực sự nghĩ đến việc kết hôn là Sầm Diên.
Bà Kỷ cũng không biết tính cách Thương Đằng giống ai. Không giống bà, cũng không giống Thương Quân Chi.
Anh quá cố chấp, những quyết định anh đã đưa ra rất khó thay đổi.
Khi đó, anh còn chưa đủ lông đủ cánh, chưa trở thành con đại bàng tung cánh trên bầu trời như hiện tại. Anh nói muốn kết hôn với Trần Mặc Bắc, nhưng Thương Quân Chi không đồng ý.
Dù sao thì cũng không môn đăng hộ đối.
Về điểm này, bà Kỷ hiếm khi đứng về phía Thương Quân Chi.
Ngoài việc được sinh ra, anh còn không được làm chủ cuộc đời mình, bao gồm cả việc kết hôn.
Hôn nhân cũng là một việc kinh doanh. Đối với những nhà tư bản đặt lợi ích lên hàng đầu như bọn họ, hôn nhân không phải là để xóa đói giảm nghèo, mà là hai bên cùng có lợi.
Thương Đằng không phải loại người sẽ thay đổi suy nghĩ chỉ bởi lời nói của người khác. Không ai có thể thay đổi những gì anh đã quyết định. Anh thậm chí đã trực tiếp bỏ học và trở về từ nước ngoài.
Thương Quân Chi nổi giận đùng đùng.
Vừa đánh vừa mắng nhưng anh vẫn im lặng hứng chịu.
Bà Kỷ đau lòng can ngăn, muốn để Thương Đằng nhún nhường trước, còn lại bà sẽ tìm cách. Nhưng anh không đồng ý. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trên trán có chảy máu cũng không sao cả.
Cái kết của câu chuyện này cũng có phần đặc sắc.
Trần Mặc Bắc đã yêu đương với Thương Lẫm, anh trai của Thương Đằng.
Trong khi Thương Đằng kiên trì chịu đựng mọi áp lực, cô ta đã từ bỏ trước. Có thể là cảm thấy Thương Đằng nháo quá lớn, quá dứt khoát.
Anh quả thật đã bất chấp tất cả, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà họ Thương cũng không sao.
Thương Quân Chi không phải chỉ có một đứa con trai.
Bản thân cô ta cũng không hẳn là yêu sâu đậm, nếu nói thích thì chắc chắn là có. Dù sao thì trong số những người cùng tuổi, Thương Đằng là một nhân tài kiệt xuất.
Nhưng Trần Mặc Bắc không quyết đoán được như anh. Không lâu sau khi Thương Đằng bị Thương Quân Chi ép buộc đưa ra nước ngoài, cô ta đã yêu đương với Thương Lẫm.
Khi Thương Đằng nghe được tin này, thực sự anh cũng không có cảm giác gì khác lạ. Rất nhạt nhẽo, như thể chỉ đang nói về chuyện bữa trưa hôm nay ăn gì.
Anh quả thực không yêu Trần Mặc Bắc, nhưng anh khao khát được yêu.
Muốn kết hôn với cô ta chỉ là vì cảm thấy cô ta cho anh tình yêu, anh cũng phải đáp lại điều tương tự.
Nếu đã không thể cho đi tình yêu, thì cưới cô ta thôi.
Dù sao cưới ai cũng vậy thôi.
Nhưng Trần Mặc Bắc không yêu anh.
Không ai yêu anh, vẫn luôn không có ai.
Biết tin bọn họ ở bên nhau, Thương Đằng không buồn, một chút dao động cũng không có.
– —-
Bà Kỷ là một người thông minh, từ lâu bà đã đoán được Trần Điềm Điềm là con của Trần Mặc Bắc.
“Mấy ngày trước mẹ có gọi điện thoại cho đứa nhỏ kia (Thương Lẫm), nhưng nó không trả lời.”
Bà Kỷ kéo khăn choàng lên, khẽ thở dài, “Rốt cuộc thì cũng do chính mẹ và cha con là người gây ra tất cả những chuyện này.”
Tất cả những gì xảy ra bây giờ chỉ là hiệu ứng cánh bướm gây ra bởi một bát nước không cân bằng.
Vẻ mặt Thương Đằng không thay đổi, cũng không quan tâm: “Tôi biết ngài định nói cái gì, không cần thiết.”
Bà Kỷ đến lần này vốn cũng không ôm quá nhiều hi vọng. Những gì Thương Đằng đã quyết định sẽ không thay đổi, trừ khi anh tự mình nghĩ thông suốt.
Ngoài chuyện đó, bà còn có lời khác muốn nói với Thương Đằng.
“Sầm Diên là một đứa trẻ ngoan, cũng là người thích hợp nhất với con. Là một người mẹ, không ai không muốn con mình có một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ vẫn mong con hãy suy nghĩ thật kĩ.”
Đôi lông mày bình tĩnh của người đàn ông hơi thay đổi vì lời nói của bà.
Sau khi bà Kỷ rời đi, Thương Đằng ngồi trong phòng khách một lúc lâu. Đồng hồ trên tường đi một phần tư quãng đường, anh mới đứng dậy.
Khi đó bọn họ kết hôn vội vàng, cũng không có thời gian chụp ảnh cưới. Ảnh chụp chung duy nhất là ảnh in trên thiếp mời.
Thương Đằng mở ngăn kéo, bức ảnh đó được Sầm Diên đặc biệt đóng khung lại.
Căn phòng này thật ra là phòng tân hôn của họ. Cạnh khung ảnh có hai hộp đựng nhẫn.
Anh đã nhặt nó về lại.
Chiếc nhẫn hôm đó đã vứt đi, anh lại tự đi lật thùng rác để tìm lại.
Gần đây anh càng ngày càng kì lạ. Thế mà đêm qua anh đã mơ thấy Sầm Diên. Cô vẫn dịu dàng thắt cà vạt cho anh rồi nhẹ nhàng tiễn anh ra cửa như trước đây.
Nhưng cái tên bật ra khỏi miệng cô với giọng điệu nhẹ nhàng đó lại không phải là anh.
Sau đó Thương Đằng tỉnh dậy, rõ ràng mới 4 giờ sáng, nhưng anh không hề buồn ngủ. Anh không nói gì, nhưng anh để ý, để ý đến sự tồn tại của người đàn ông đó.
Để ý đến mức ngay cả bản thân anh cũng không thể tin được.
– ————
Kể từ khi Lâm Tư Niên đến, công việc ở cửa hàng đã thoải mái hơn đáng kể.
Nếu Đồ Huyên Huyên có bất kỳ câu hỏi nào thì sẽ hỏi cậu ta trước.
Một gương mặt mê muội điển hình.
Sư phụ Lưu đang tạo mẫu thiết kế ở bên cạnh, nhìn thấy thì mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ rất dễ nảy sinh tình cảm.”
Sầm Diên cũng đang tạo mẫu ở bên cạnh, mặc dù cô cũng biết làm, nhưng về mặt này, sư phụ vẫn chuyên nghiệp hơn.
Nghe ông nói, cô cũng mỉm cười: “Tuổi tác tương đương, chung đụng với nhau nhiều, tạo ra tia lửa cũng là chuyện dễ hiểu.”
Sư phụ Lưu lại bắt đầu trêu chọc cô: “Còn cô, cô chưa từng nghĩ tới chuyện tìm được người tạo ra tia lửa với mình sao?”
Sầm Diên rũ mắt xuống, vẽ một đường trên giấy: “Tạm thời vẫn chưa có ý định này.”
Đồ Huyên Huyên có quá nhiều thắc mắc, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. Lâm Tư Niên thậm chí không thể nói chuyện với Sầm Diên.
“Hay là hôm nay đến đây thôi, nếu có gì thắc mắc, cô có thể lưu lại, ngày mai lại tìm tôi.”
Rốt cuộc cũng thoát khỏi cô ấy, Lâm Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, đi tới chỗ Sầm Diên ngồi xuống: “Đợi lát tan làm chị có về nhà không?”
Sầm Diên gật đầu: “Tôi muốn mang Bánh quy đi tiêm phòng.”
Lâm Tư Niên sửng sốt một chút: “Bánh quy?”
Sầm Diên cười nói: “Con mèo cậu tặng, tôi đặt tên là Bánh quy.”
Rõ ràng đó là một cái tên cho con mèo, nhưng Lâm Tư Niên lại không kìm được mà xấu hổ: “Thật là một cái tên dễ thương.”
“Vậy… sau khi tiêm vắc xin thì sao?”
Sầm Diên suy nghĩ một lúc: “Còn phải mua cho nó một ít cát vệ sinh và đồ chơi cho mèo, cả thức ăn cho mèo nữa.”
Lâm Tư Niên tình nguyện trở thành một cu li miễn phí.
Sầm Diên lịch sự từ chối: “Tôi lái xe, không cần quá nhiều sức lực.”
Lâm Tư Niên kiên trì: “Dù sao tôi cũng có nửa phần là cha của Bánh quy. Tất nhiên, cũng phải góp một phần sức để chăm sóc nó”.
Cậu ta nói ra vẻ hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng lại vô cùng không yên. Đặc biệt là câu “nửa phần là cha của Bánh quy.” Cậu ta có chút tư tâm trong đó.
Sầm Diên là mẹ của Bánh quy, cậu ta là cha của Bánh quy, vậy bọn họ sẽ là…
Lâm Tư Niên hồi hộp chờ câu trả lời của Sầm Diên.
Rất rõ ràng, dù chênh lệch vài tuổi nhưng khoảng cách thế hệ vẫn tồn tại. Sầm Diên không sâu sắc như cậu ta nghĩ. Cô chỉ nghĩ là Lâm Tư Niên thích mèo.
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
“Vậy thì làm phiền cậu.”
Lâm Tư Niên vội vàng nói: “Không phiền!”
Chỉ cần được ở bên chị, việc gì cũng không phiền.
Cậu ta kìm nén sự phấn khích và cùng cô về nhà.
Nhưng cũng không đi lên.
Sầm Diên bảo cậu ta đợi cô ở dưới nhà một lát, cô đi bế con mèo xuống.
Cô bảo cậu ta anh đợi, vậy cậu ta ngoan ngoãn đợi vậy.
Không lâu sau, Sầm Diên đi xuống với con mèo trên tay. Ngoài ra còn có một hộp bánh quy nam việt quất mà cô mới làm.
“Tạm lấp đầy bụng trước, sau khi tiêm phòng xong, chị đây mời cậu ăn món gì ngon ngon.”
Mặt Lâm Tư Niên đỏ bừng, duỗi tay nhận lấy: “Cái này là do chị làm sao?”
Sầm Diên mỉm cười: “Ừ, khi nào chán, tôi sẽ làm vài món tráng miệng giết thời gian. Ở nhà còn rất nhiều. Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ mang đến cửa hàng.”
Lâm Tư Niên không thực sự thích đồ ăn ngọt.
Nhưng cậu ta vẫn gật đầu lia lịa: “Thích, tôi cực kì thích đồ ngọt!”
Mấy bạn nhỏ bây giờ thật đáng yêu.
Vừa ngoan, vừa hiểu chuyện.
Sầm Diên cười nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Lâm Tư Niên mãi mới phản ứng lại. Cậu ta nhanh chóng xoay người sang một bên và thắt dây an toàn.
Phải mất thêm một chút thời gian để tiêm phòng, nhưng mọi thứ khác đều ổn.
Sầm Diên mua tất cả những gì còn thiếu.
Có thứ khá nặng, tất cả chúng được Lâm Tư Niên giúp mang về nhà.
“Vất vả rồi.” Sầm Diên đưa khăn giấy lau mồ hôi cho cậu ta và hỏi: “Đã nghĩ xong muốn ăn gì chưa?
Lâm Tư Niên ngập ngừng hỏi, “Tôi có thể để dành bữa ăn này trước được không?”
Sầm Diên sững sờ: “Để dành?”
Cậu ta cười có chút ngượng ngùng: “Tôi chưa nghĩ ra ăn gì nên muốn để dành trước, lần sau nghĩ ra sẽ nói với chị.”
Sầm Diên gật đầu, ấm áp nói: “Đương nhiên có thể.”
“Vậy thì quyết định vậy nhé.”
Lâm Tư Niên chào tạm biệt Bánh quy, sau đó lại nhìn Sầm Diên, “Chị ngủ ngon, ngày mai gặp lại.”
Sầm Diên cười nói: “Ngày mai gặp lại.”
– —
Mọi thứ không phát triển như Lâm Tư Niên mong muốn.
Bởi vì trước khi ngày mai đến, họ đã gặp lại nhau.
Trong bệnh viện.
Mặt của Lâm Tư Niên và Triệu Tân Khải đều có màu sắc, nhưng ở mức độ khác nhau.
Triệu Tân Khải rõ ràng là nghiêm trọng hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sầm Diên, cả hai đều đứng dậy.
“Chị.”
“Chị dâu.”
Nghe thấy tiếng gọi này, viên cảnh sát đang ngồi bên cạnh chờ họ xử lý vết thương đã nhìn Sầm Diên một cách kỳ lạ.
Ngay khi đang chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Tư Niên, vội vã chạy đến đây.
Cô nhíu mày bước tới: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Tư Niên hơi mím môi, lông mi rũ xuống, lộ ra vẻ đáng thương: “Tôi cũng không biết, bỗng dưng bị đánh không có lý do.”
Triệu Tân Khải nghe xong, lập tức nổi giận: “Cậu đừng có mà giả bộ đáng thương ở đây, con mẹ nó vừa rồi cậu đánh tôi đâu có như vậy!”
Bác sĩ sốt ruột ngắt lời họ: “Trong bệnh viện không được phép ồn ào!”
Thấy Sầm Diên biết cả hai, viên cảnh sát nói thuật lại tình hình cho cô.
Sau khi Lâm Tư Niên rời khỏi nhà Sầm Diên, cậu ta tình cờ gặp Triệu Tân Khải đang trở về nhà, sau đó Triệu Tân Khải không nói một lời mà lao đến và đấm cậu ta. Nhưng đánh không lại Lâm Tư Niên nên mới trở thành tình huống hiện tại.
Nói một cách chính xác, mặc dù vết thương của Triệu Tân Khải tương đối nghiêm trọng, nhưng Lâm Tư Niên là tự vệ, cậu ta là người bị hại.
Vết thương không quá nghiêm trọng, nếu không muốn xử lý riêng thì phải tạm giam vài ngày.
Sầm Diên đang ở trong tình thế khó xử, cô quen biết cả hai người họ.
Khi cô y tá bôi thuốc, tay dùng lực hơi nặng. Lâm Tư Niên nhe răng vì đau.
“Được, xử lý riêng đi.”
Dù sao thì cậu ta cũng không sao. Tất nhiên cũng không vui vì bỗng dưng bị đánh, nhưng cậu ta không muốn Sầm Diên khó xử.
Triệu Tân Khải khịt mũi lạnh lùng: “Ai thèm.”
Bầu không khí giữa hai người nhất thời đông cứng lại một lúc. Cứ như thể giây tiếp theo sẽ lao vào đánh tiếp.
Đều vẫn còn nhỏ, bình thường được gia đình chiều hư, sao có thể nhịn được cục tức này. Nhưng Lâm Tư Niên cố kìm nén, vì Sầm Diên vẫn còn ở đây.
Sau khi rời viện, Sầm Diên thấy cậu ta đi tập tễnh thì có chút lo lắng.
“Để tôi đưa cậu về thì hơn.”
Dáng vẻ bây giờ của cậu ta quá nhếch nhác, không dám để cho Sầm Diên nhìn thấy.
Vì vậy, cậu ta quay lưng lại với cô và vội vàng từ chối: “Không cần, tôi cũng không dám về nhà với dáng vẻ này. Hôm nay sẽ đến tạm chỗ của Giang Kỳ Cảnh một đêm. Tôi vừa gọi điện cho cậu ta, cậu ta sẽ đến ngay thôi.”
Sầm Diên im lặng trầm ngâm một lúc, nhưng không mở miệng.
Lâm Tư Niên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã muộn rồi. Cậu ta không biết tại sao vừa rồi lại gọi cho Sầm Diên, nhưng dù sao cũng đã gọi rồi.
Bây giờ mới bắt đầu hối hận.
“Chị, đã muộn như vậy rồi, chị về trước đi.”
Sầm Diên vẫn không yên tâm: “Nhưng mà…”
Lâm Tư Niên vội vàng ngắt lời cô: “Tôi thật sự không sao, Giang Kỳ Cảnh sắp tới rồi, nếu cậu ta biết tôi gọi chị tới đây giờ này, chắc sẽ liều mạng với tôi mất. Chị xem, tôi đã bị thương thành như vậy rồi, nếu lại bị cậu ta đánh vài cú nữa chắc trực tiếp thăng thiên ở tuổi 21 mất.”
Nhìn thấy sự kiên trì của cậu ta, Sầm Diên không còn cách nào khác đành phải từ bỏ: “Về đến nhà an toàn thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Lâm Tư Niên gật đầu: “Được.”
Mãi cho đến khi Sầm Diên lái xe đi, Lâm Tư Niên mới thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương trên mặt vẫn còn đau.
Thực sự quá hời cho tên chó kia.
– —
Triệu Tân Khải khi đánh người cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn trút giận cho Thương Đằng.
Cậu ta luôn tin rằng Thương Đằng và Sầm Diên chia tay là vì tên trà xanh Lâm Tư Niên ở giữa bày trò.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, kể cả kỹ năng diễn xuất vừa rồi của tên đó.
Mẹ kiếp, rõ ràng là trước khi chị dâu đến thì dáng vẻ rất hung dữ, nhưng sau khi chị dâu đến thì bắt đầu giả bộ uất ức.
Loại người khô khan, kiệm lời như anh Đằng làm sao có thể chơi lại cậu ta.
Mặc dù Lâm Tư Niên đã đồng ý là xử lý riêng, nhưng quá trình vẫn cần phải có.
Triệu Tân Khải không dám gọi điện về nhà, sau khi nghĩ xong, cậu ta lấy hết can đảm bấm số của Thương Đằng.
Nửa tiếng sau, Thương Đằng đến, Triệu Tân Khải không dám tỏ chút thái độ nào, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ. Không lâu sau, điện thoại di động vang lên, Triệu Tân Khải cúi đầu nhìn, phát hiện là mẹ mình gọi.
Cậu ta sợ chết khiếp, hỏi Thương Đằng, “Anh Đằng, anh sẽ không nói với mẹ em chứ?”
Phía trước có đèn đỏ, Thương Đằng đạp phanh, thờ ơ nhìn những người đi bộ vội vã trên vỉa hè.
Mặt anh vô cảm hỏi lại, “Đánh nhau đến nỗi bị bắt vào đồn cảnh sát, không lẽ không nên báo cho người nhà cậu?”
Trong lòng Triệu Tân Khải nói thầm, mắng anh là đồ máu lạnh.
Cậu ta không dám trả lời điện thoại, nhìn thấy bộ dạng của Thương Đằng, đoán có lẽ anh định trực tiếp đưa cậu ta về nhà.
Đến lúc đó nhất định lại bị mẹ dạy dỗ một trận.
Cậu ta ra sức cầu xin: “Anh, cho em về nhà riêng đi. Mẹ mà thấy dáng vẻ em thế này thì nửa tháng nữa cũng đừng hòng ra ngoài.”
Thương Đằng: “Vậy thì đừng ra ngoài.”
Triệu Tân Khải càng nghĩ càng xót xa: “Em đánh người là để trút giận cho anh mà.”
Nghe được lời của cậu ta, Thương Đằng rốt cuộc cũng có chút phản ứng.
Nhưng nói cũng như không.
“Ồ?”
Triệu Tân Khải nói: “Hôm nay khi em quay về, lại thấy Lâm Tư Niên ra khỏi nhà chị dâu vào lúc nửa đêm. Rõ ràng là cậu ta có ý với chị dâu, mà chị dâu cũng đối xử rất tốt với cậu ta. Vừa nãy còn tự mình đến đón cậu ta, hai người đó cùng đi về nhà rồi. Chắc chắn bọn họ đang yêu đương.”
Chiếc xe ô tô phanh gấp, dừng lại bên đường.
Triệu Tân Khải cảm thấy túi khí bên ghế lại phụ suýt thì bung ra.
Cũng may đây là đường vắng, ít xe, nếu không phanh gấp như vậy chắc chắn sẽ xảy ra va chạm từ phía sau.
Triệu Tân Khải sợ hãi ôm ngực, càng thêm uất ức: “Anh.”
Thương Đằng cầm lấy một điếu thuốc và bật lửa: “Tôi xuống xe hút một điếu.”
Anh mở cửa xe đi ra ngoài, trong miệng ngậm điếu thuốc, đứng ở ven đường châm lửa.
Khói luồn vào phổi, nhưng nỗi lo lắng của anh vẫn không giảm nửa phần.
Vì vậy rốt cuộc là tại sao?
Cô đối tốt với anh, là vì coi anh là thế thân.
Nhưng tại sao cô lại có thể đối tốt với người khác, với những người mà rõ ràng thậm chí còn không thể là thế thân.
Bàn tay hút thuốc không ngừng run rẩy, rõ ràng không lạnh, nhưng cứ không khống chế được mà run lên.
Làn khói bay ra từ điếu thuốc dường như cũng bị ảnh hưởng. Ánh lửa màu cam mờ nhạt tạo ra một đường ngắn trong không khí.
Thực ra, anh đã hiểu được từ lâu.
Trần Điềm Điềm âm thầm ghi nhớ, người hai ngày không thay quần áo chính là người xấu.
Cô bé nhìn Sầm Diên cùng người xấu đi vào thang máy, cũng không thèm quay lại nhìn bé, ấm ức tựa đầu vào cổ Thương Đằng: “Mẹ không cần chúng ta nữa sao?”
Cô bé vừa cử động, tấm chăn phủ trên người liền trượt xuống.
Thương Đằng kiên nhẫn kéo lên lại: “Chỉ là không cần ba nữa thôi.”
Khi rút máu, những đứa trẻ xung quanh bật khóc, khóc rất lớn, nhưng Trần Điềm Điềm là đứa duy nhất không khóc.
Nhưng bây giờ, đôi mắt cô bé đỏ bừng vì buồn bã, đưa tay sờ lên mặt Thương Đằng, dỗ dành anh: “Lát nữa tiêm con sẽ không khóc, ba cũng đừng buồn nữa nhé?”
Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng dì Châu nói với bé rằng ba mẹ đã ly thân.
Trong nhận thức của bé, ly thân là một từ rất nghiêm trọng.
Thương Đằng cụp mắt cười: “Ừ, ba sẽ không buồn.”
Lúc này, Trần Điềm Điềm mới mỉm cười thoải mái.
– —–
Ống truyền dịch dành cho trẻ em rất mỏng và tốc độ truyền chậm.
Trần Điềm Điềm ban đầu rất hưng phấn xem TV, rồi sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thương Đằng.
Một y tá đưa hai chiếc túi sưởi ấm tay qua: “Đặt vào ống truyền dịch, để em bé không bị lạnh.”
Thương Đằng cảm ơn, một cách lịch sự nhưng xa cách.
Cảm giác về khoảng cách rất rõ ràng, cô y tá nhỏ có thể cảm nhận được. Do dự một lúc, cô ấy mới cẩn thận đưa cho anh cái túi sưởi ấm tay khác: “Cái này, cho anh.”
Mặt cô ấy hơi đỏ, cúi đầu không dám nhìn anh.
Cũng không có ý gì khác, con người luôn có thiên vị cái đẹp.
Từ lúc anh đưa đứa nhỏ tới truyền dịch cho đến bây giờ, mấy cô gái luôn bàn tán xôn xao về anh.
Đại loại mấy lời là còn trẻ mà đã kết hôn.
Vừa thấy đáng tiếc lại vừa ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ vợ của anh có một người chồng đẹp trai và một cô con gái đáng yêu như vậy.
Thương Đằng không nhận.
“Cám ơn, không cần đâu.”
Giọng điệu còn lạnh hơn trước một chút.
Nếu sự lễ phép vừa rồi là do giáo dưỡng thì sự thờ ơ bây giờ chính là bản tính của anh. Dưới vẻ ngoài đẹp đẽ ẩn chứa vẻ lạnh lùng xa cách vạn dặm.
Cô y tá mím môi, không khỏi buồn bã. Bản thân cô ấy chỉ cảm thấy, anh ôm đứa nhỏ lâu như vậy không hề cử động, chỉ sợ anh lạnh mà thôi.
Thật là một người chồng tốt.
Cũng là một người cha tốt.
Đến khoa nhi đa số đều là các bà mẹ, tuy cũng có các ông bố nhưng rất ít.
– ——-
Sau hai tiếng, cuối cùng đã kết thúc.
Y tá rút kim ra, Thương Đằng cầm bông đè vào vết kim của Trần Điềm Điềm. Ôm cô bé đang chìm trong giấc ngủ say rời đi.
Trời đang mưa to, tài xế đang đợi bên ngoài. Nhìn thấy người ra thì lập tức cầm ô đến.
Thương Đằng bảo vệ Điềm Điềm rất tốt, còn nửa người của anh đã hoàn toàn ướt đẫm.
Không khí ở nhà hơi kỳ quái, dì Hà bưng trà mới pha ra. Chị Châu đứng đó, thỉnh thoảng lại dè dặt liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
Trên khuôn mặt bà có một số dấu vết của năm tháng, nhưng không khó để nhận ra dáng vẻ phong hoa tuyệt đại khi còn trẻ. Trông rất ôn hòa, rộng lượng, không phải dạng gia đình nhỏ nuôi dưỡng mà thành được.
Thương Đằng và bà vẫn có phần giống nhau.
Nhìn thái độ của dì Hà, không khó để đoán ra thân phận của bà.
Người giúp việc ra mở cửa, Thương Đằng cởi giày cho Trần Điềm Điềm, đi dép cho cô bé. Cô bé đã tỉnh dậy khi ở trong xe, giờ vẫn còn ngáp.
Nghe thấy động tĩnh, bà Kỷ đặt tách trà trên tay xuống và nhìn lên.
Động tác của Thương Đằng dừng một chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Anh bế Trần Điềm Điềm đưa cho chị Châu: “Đưa bé đi tắm nước nóng.”
Chị Châu gật đầu và bế Trần Điềm Điềm đi vào.
Ánh mắt nhìn theo cánh cửa của bà Kỷ chuyển từ Trần Điềm Điềm sang Thương Đằng.
“Năm nay đón Tết thiếu một người, có lẽ trong nhà vắng vẻ đi không ít.”
Thương Đằng biết rằng bà sẽ không đến đây mà không có lý do.
“Khi ở nước ngoài, tôi luôn sống một mình, đã quen từ lâu rồi.”
Bà Kỷ có khi sẽ muốn hỏi Thương Đằng, liệu anh có hận bà không.
Nhưng bà đã quá hiểu con trai mình.
Tiền đề của hận là phải có quan tâm, để ý. Nhưng anh lại không quan tâm. Thứ khiến anh có hứng thú không nhiều, kể cả những ngày lễ mà người người đều quan tâm.
So với náo nhiệt, anh quen với sự trầm lặng hơn.
Điều này không liên quan gì đến hoàn cảnh lớn lên, nó xuất phát từ bản tính của anh. Cho dù sinh ra trong một gia đình có đầy đủ tình yêu thương, anh vẫn sẽ như vậy, bản tính là không thể thay đổi.
Nhưng là một người mẹ, bà Kỷ vẫn không thể nhìn anh cô độc đến chết như vậy. Có người bên cạnh bầu bạn sẽ tốt hơn bao giờ hết. Đây cũng là mục đích hôm nay bà đến đây.
Dù Thương Đằng có yêu Sầm Diên hay không thì ít nhất anh cũng sẵn sàng kết hôn và chung sống với cô.
Điều này cho thấy anh không chán ghét cô.
Bà Kỷ đã sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt lớn nhỏ cho anh, nhưng Thương Đằng chưa bao giờ đến. Nhiều năm như vậy, ngoài Trần Mặc Bắc thì người duy nhất anh thực sự nghĩ đến việc kết hôn là Sầm Diên.
Bà Kỷ cũng không biết tính cách Thương Đằng giống ai. Không giống bà, cũng không giống Thương Quân Chi.
Anh quá cố chấp, những quyết định anh đã đưa ra rất khó thay đổi.
Khi đó, anh còn chưa đủ lông đủ cánh, chưa trở thành con đại bàng tung cánh trên bầu trời như hiện tại. Anh nói muốn kết hôn với Trần Mặc Bắc, nhưng Thương Quân Chi không đồng ý.
Dù sao thì cũng không môn đăng hộ đối.
Về điểm này, bà Kỷ hiếm khi đứng về phía Thương Quân Chi.
Ngoài việc được sinh ra, anh còn không được làm chủ cuộc đời mình, bao gồm cả việc kết hôn.
Hôn nhân cũng là một việc kinh doanh. Đối với những nhà tư bản đặt lợi ích lên hàng đầu như bọn họ, hôn nhân không phải là để xóa đói giảm nghèo, mà là hai bên cùng có lợi.
Thương Đằng không phải loại người sẽ thay đổi suy nghĩ chỉ bởi lời nói của người khác. Không ai có thể thay đổi những gì anh đã quyết định. Anh thậm chí đã trực tiếp bỏ học và trở về từ nước ngoài.
Thương Quân Chi nổi giận đùng đùng.
Vừa đánh vừa mắng nhưng anh vẫn im lặng hứng chịu.
Bà Kỷ đau lòng can ngăn, muốn để Thương Đằng nhún nhường trước, còn lại bà sẽ tìm cách. Nhưng anh không đồng ý. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trên trán có chảy máu cũng không sao cả.
Cái kết của câu chuyện này cũng có phần đặc sắc.
Trần Mặc Bắc đã yêu đương với Thương Lẫm, anh trai của Thương Đằng.
Trong khi Thương Đằng kiên trì chịu đựng mọi áp lực, cô ta đã từ bỏ trước. Có thể là cảm thấy Thương Đằng nháo quá lớn, quá dứt khoát.
Anh quả thật đã bất chấp tất cả, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà họ Thương cũng không sao.
Thương Quân Chi không phải chỉ có một đứa con trai.
Bản thân cô ta cũng không hẳn là yêu sâu đậm, nếu nói thích thì chắc chắn là có. Dù sao thì trong số những người cùng tuổi, Thương Đằng là một nhân tài kiệt xuất.
Nhưng Trần Mặc Bắc không quyết đoán được như anh. Không lâu sau khi Thương Đằng bị Thương Quân Chi ép buộc đưa ra nước ngoài, cô ta đã yêu đương với Thương Lẫm.
Khi Thương Đằng nghe được tin này, thực sự anh cũng không có cảm giác gì khác lạ. Rất nhạt nhẽo, như thể chỉ đang nói về chuyện bữa trưa hôm nay ăn gì.
Anh quả thực không yêu Trần Mặc Bắc, nhưng anh khao khát được yêu.
Muốn kết hôn với cô ta chỉ là vì cảm thấy cô ta cho anh tình yêu, anh cũng phải đáp lại điều tương tự.
Nếu đã không thể cho đi tình yêu, thì cưới cô ta thôi.
Dù sao cưới ai cũng vậy thôi.
Nhưng Trần Mặc Bắc không yêu anh.
Không ai yêu anh, vẫn luôn không có ai.
Biết tin bọn họ ở bên nhau, Thương Đằng không buồn, một chút dao động cũng không có.
– —-
Bà Kỷ là một người thông minh, từ lâu bà đã đoán được Trần Điềm Điềm là con của Trần Mặc Bắc.
“Mấy ngày trước mẹ có gọi điện thoại cho đứa nhỏ kia (Thương Lẫm), nhưng nó không trả lời.”
Bà Kỷ kéo khăn choàng lên, khẽ thở dài, “Rốt cuộc thì cũng do chính mẹ và cha con là người gây ra tất cả những chuyện này.”
Tất cả những gì xảy ra bây giờ chỉ là hiệu ứng cánh bướm gây ra bởi một bát nước không cân bằng.
Vẻ mặt Thương Đằng không thay đổi, cũng không quan tâm: “Tôi biết ngài định nói cái gì, không cần thiết.”
Bà Kỷ đến lần này vốn cũng không ôm quá nhiều hi vọng. Những gì Thương Đằng đã quyết định sẽ không thay đổi, trừ khi anh tự mình nghĩ thông suốt.
Ngoài chuyện đó, bà còn có lời khác muốn nói với Thương Đằng.
“Sầm Diên là một đứa trẻ ngoan, cũng là người thích hợp nhất với con. Là một người mẹ, không ai không muốn con mình có một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ vẫn mong con hãy suy nghĩ thật kĩ.”
Đôi lông mày bình tĩnh của người đàn ông hơi thay đổi vì lời nói của bà.
Sau khi bà Kỷ rời đi, Thương Đằng ngồi trong phòng khách một lúc lâu. Đồng hồ trên tường đi một phần tư quãng đường, anh mới đứng dậy.
Khi đó bọn họ kết hôn vội vàng, cũng không có thời gian chụp ảnh cưới. Ảnh chụp chung duy nhất là ảnh in trên thiếp mời.
Thương Đằng mở ngăn kéo, bức ảnh đó được Sầm Diên đặc biệt đóng khung lại.
Căn phòng này thật ra là phòng tân hôn của họ. Cạnh khung ảnh có hai hộp đựng nhẫn.
Anh đã nhặt nó về lại.
Chiếc nhẫn hôm đó đã vứt đi, anh lại tự đi lật thùng rác để tìm lại.
Gần đây anh càng ngày càng kì lạ. Thế mà đêm qua anh đã mơ thấy Sầm Diên. Cô vẫn dịu dàng thắt cà vạt cho anh rồi nhẹ nhàng tiễn anh ra cửa như trước đây.
Nhưng cái tên bật ra khỏi miệng cô với giọng điệu nhẹ nhàng đó lại không phải là anh.
Sau đó Thương Đằng tỉnh dậy, rõ ràng mới 4 giờ sáng, nhưng anh không hề buồn ngủ. Anh không nói gì, nhưng anh để ý, để ý đến sự tồn tại của người đàn ông đó.
Để ý đến mức ngay cả bản thân anh cũng không thể tin được.
– ————
Kể từ khi Lâm Tư Niên đến, công việc ở cửa hàng đã thoải mái hơn đáng kể.
Nếu Đồ Huyên Huyên có bất kỳ câu hỏi nào thì sẽ hỏi cậu ta trước.
Một gương mặt mê muội điển hình.
Sư phụ Lưu đang tạo mẫu thiết kế ở bên cạnh, nhìn thấy thì mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ rất dễ nảy sinh tình cảm.”
Sầm Diên cũng đang tạo mẫu ở bên cạnh, mặc dù cô cũng biết làm, nhưng về mặt này, sư phụ vẫn chuyên nghiệp hơn.
Nghe ông nói, cô cũng mỉm cười: “Tuổi tác tương đương, chung đụng với nhau nhiều, tạo ra tia lửa cũng là chuyện dễ hiểu.”
Sư phụ Lưu lại bắt đầu trêu chọc cô: “Còn cô, cô chưa từng nghĩ tới chuyện tìm được người tạo ra tia lửa với mình sao?”
Sầm Diên rũ mắt xuống, vẽ một đường trên giấy: “Tạm thời vẫn chưa có ý định này.”
Đồ Huyên Huyên có quá nhiều thắc mắc, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. Lâm Tư Niên thậm chí không thể nói chuyện với Sầm Diên.
“Hay là hôm nay đến đây thôi, nếu có gì thắc mắc, cô có thể lưu lại, ngày mai lại tìm tôi.”
Rốt cuộc cũng thoát khỏi cô ấy, Lâm Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, đi tới chỗ Sầm Diên ngồi xuống: “Đợi lát tan làm chị có về nhà không?”
Sầm Diên gật đầu: “Tôi muốn mang Bánh quy đi tiêm phòng.”
Lâm Tư Niên sửng sốt một chút: “Bánh quy?”
Sầm Diên cười nói: “Con mèo cậu tặng, tôi đặt tên là Bánh quy.”
Rõ ràng đó là một cái tên cho con mèo, nhưng Lâm Tư Niên lại không kìm được mà xấu hổ: “Thật là một cái tên dễ thương.”
“Vậy… sau khi tiêm vắc xin thì sao?”
Sầm Diên suy nghĩ một lúc: “Còn phải mua cho nó một ít cát vệ sinh và đồ chơi cho mèo, cả thức ăn cho mèo nữa.”
Lâm Tư Niên tình nguyện trở thành một cu li miễn phí.
Sầm Diên lịch sự từ chối: “Tôi lái xe, không cần quá nhiều sức lực.”
Lâm Tư Niên kiên trì: “Dù sao tôi cũng có nửa phần là cha của Bánh quy. Tất nhiên, cũng phải góp một phần sức để chăm sóc nó”.
Cậu ta nói ra vẻ hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng lại vô cùng không yên. Đặc biệt là câu “nửa phần là cha của Bánh quy.” Cậu ta có chút tư tâm trong đó.
Sầm Diên là mẹ của Bánh quy, cậu ta là cha của Bánh quy, vậy bọn họ sẽ là…
Lâm Tư Niên hồi hộp chờ câu trả lời của Sầm Diên.
Rất rõ ràng, dù chênh lệch vài tuổi nhưng khoảng cách thế hệ vẫn tồn tại. Sầm Diên không sâu sắc như cậu ta nghĩ. Cô chỉ nghĩ là Lâm Tư Niên thích mèo.
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
“Vậy thì làm phiền cậu.”
Lâm Tư Niên vội vàng nói: “Không phiền!”
Chỉ cần được ở bên chị, việc gì cũng không phiền.
Cậu ta kìm nén sự phấn khích và cùng cô về nhà.
Nhưng cũng không đi lên.
Sầm Diên bảo cậu ta đợi cô ở dưới nhà một lát, cô đi bế con mèo xuống.
Cô bảo cậu ta anh đợi, vậy cậu ta ngoan ngoãn đợi vậy.
Không lâu sau, Sầm Diên đi xuống với con mèo trên tay. Ngoài ra còn có một hộp bánh quy nam việt quất mà cô mới làm.
“Tạm lấp đầy bụng trước, sau khi tiêm phòng xong, chị đây mời cậu ăn món gì ngon ngon.”
Mặt Lâm Tư Niên đỏ bừng, duỗi tay nhận lấy: “Cái này là do chị làm sao?”
Sầm Diên mỉm cười: “Ừ, khi nào chán, tôi sẽ làm vài món tráng miệng giết thời gian. Ở nhà còn rất nhiều. Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ mang đến cửa hàng.”
Lâm Tư Niên không thực sự thích đồ ăn ngọt.
Nhưng cậu ta vẫn gật đầu lia lịa: “Thích, tôi cực kì thích đồ ngọt!”
Mấy bạn nhỏ bây giờ thật đáng yêu.
Vừa ngoan, vừa hiểu chuyện.
Sầm Diên cười nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Lâm Tư Niên mãi mới phản ứng lại. Cậu ta nhanh chóng xoay người sang một bên và thắt dây an toàn.
Phải mất thêm một chút thời gian để tiêm phòng, nhưng mọi thứ khác đều ổn.
Sầm Diên mua tất cả những gì còn thiếu.
Có thứ khá nặng, tất cả chúng được Lâm Tư Niên giúp mang về nhà.
“Vất vả rồi.” Sầm Diên đưa khăn giấy lau mồ hôi cho cậu ta và hỏi: “Đã nghĩ xong muốn ăn gì chưa?
Lâm Tư Niên ngập ngừng hỏi, “Tôi có thể để dành bữa ăn này trước được không?”
Sầm Diên sững sờ: “Để dành?”
Cậu ta cười có chút ngượng ngùng: “Tôi chưa nghĩ ra ăn gì nên muốn để dành trước, lần sau nghĩ ra sẽ nói với chị.”
Sầm Diên gật đầu, ấm áp nói: “Đương nhiên có thể.”
“Vậy thì quyết định vậy nhé.”
Lâm Tư Niên chào tạm biệt Bánh quy, sau đó lại nhìn Sầm Diên, “Chị ngủ ngon, ngày mai gặp lại.”
Sầm Diên cười nói: “Ngày mai gặp lại.”
– —
Mọi thứ không phát triển như Lâm Tư Niên mong muốn.
Bởi vì trước khi ngày mai đến, họ đã gặp lại nhau.
Trong bệnh viện.
Mặt của Lâm Tư Niên và Triệu Tân Khải đều có màu sắc, nhưng ở mức độ khác nhau.
Triệu Tân Khải rõ ràng là nghiêm trọng hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sầm Diên, cả hai đều đứng dậy.
“Chị.”
“Chị dâu.”
Nghe thấy tiếng gọi này, viên cảnh sát đang ngồi bên cạnh chờ họ xử lý vết thương đã nhìn Sầm Diên một cách kỳ lạ.
Ngay khi đang chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Tư Niên, vội vã chạy đến đây.
Cô nhíu mày bước tới: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Tư Niên hơi mím môi, lông mi rũ xuống, lộ ra vẻ đáng thương: “Tôi cũng không biết, bỗng dưng bị đánh không có lý do.”
Triệu Tân Khải nghe xong, lập tức nổi giận: “Cậu đừng có mà giả bộ đáng thương ở đây, con mẹ nó vừa rồi cậu đánh tôi đâu có như vậy!”
Bác sĩ sốt ruột ngắt lời họ: “Trong bệnh viện không được phép ồn ào!”
Thấy Sầm Diên biết cả hai, viên cảnh sát nói thuật lại tình hình cho cô.
Sau khi Lâm Tư Niên rời khỏi nhà Sầm Diên, cậu ta tình cờ gặp Triệu Tân Khải đang trở về nhà, sau đó Triệu Tân Khải không nói một lời mà lao đến và đấm cậu ta. Nhưng đánh không lại Lâm Tư Niên nên mới trở thành tình huống hiện tại.
Nói một cách chính xác, mặc dù vết thương của Triệu Tân Khải tương đối nghiêm trọng, nhưng Lâm Tư Niên là tự vệ, cậu ta là người bị hại.
Vết thương không quá nghiêm trọng, nếu không muốn xử lý riêng thì phải tạm giam vài ngày.
Sầm Diên đang ở trong tình thế khó xử, cô quen biết cả hai người họ.
Khi cô y tá bôi thuốc, tay dùng lực hơi nặng. Lâm Tư Niên nhe răng vì đau.
“Được, xử lý riêng đi.”
Dù sao thì cậu ta cũng không sao. Tất nhiên cũng không vui vì bỗng dưng bị đánh, nhưng cậu ta không muốn Sầm Diên khó xử.
Triệu Tân Khải khịt mũi lạnh lùng: “Ai thèm.”
Bầu không khí giữa hai người nhất thời đông cứng lại một lúc. Cứ như thể giây tiếp theo sẽ lao vào đánh tiếp.
Đều vẫn còn nhỏ, bình thường được gia đình chiều hư, sao có thể nhịn được cục tức này. Nhưng Lâm Tư Niên cố kìm nén, vì Sầm Diên vẫn còn ở đây.
Sau khi rời viện, Sầm Diên thấy cậu ta đi tập tễnh thì có chút lo lắng.
“Để tôi đưa cậu về thì hơn.”
Dáng vẻ bây giờ của cậu ta quá nhếch nhác, không dám để cho Sầm Diên nhìn thấy.
Vì vậy, cậu ta quay lưng lại với cô và vội vàng từ chối: “Không cần, tôi cũng không dám về nhà với dáng vẻ này. Hôm nay sẽ đến tạm chỗ của Giang Kỳ Cảnh một đêm. Tôi vừa gọi điện cho cậu ta, cậu ta sẽ đến ngay thôi.”
Sầm Diên im lặng trầm ngâm một lúc, nhưng không mở miệng.
Lâm Tư Niên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã muộn rồi. Cậu ta không biết tại sao vừa rồi lại gọi cho Sầm Diên, nhưng dù sao cũng đã gọi rồi.
Bây giờ mới bắt đầu hối hận.
“Chị, đã muộn như vậy rồi, chị về trước đi.”
Sầm Diên vẫn không yên tâm: “Nhưng mà…”
Lâm Tư Niên vội vàng ngắt lời cô: “Tôi thật sự không sao, Giang Kỳ Cảnh sắp tới rồi, nếu cậu ta biết tôi gọi chị tới đây giờ này, chắc sẽ liều mạng với tôi mất. Chị xem, tôi đã bị thương thành như vậy rồi, nếu lại bị cậu ta đánh vài cú nữa chắc trực tiếp thăng thiên ở tuổi 21 mất.”
Nhìn thấy sự kiên trì của cậu ta, Sầm Diên không còn cách nào khác đành phải từ bỏ: “Về đến nhà an toàn thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Lâm Tư Niên gật đầu: “Được.”
Mãi cho đến khi Sầm Diên lái xe đi, Lâm Tư Niên mới thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương trên mặt vẫn còn đau.
Thực sự quá hời cho tên chó kia.
– —
Triệu Tân Khải khi đánh người cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn trút giận cho Thương Đằng.
Cậu ta luôn tin rằng Thương Đằng và Sầm Diên chia tay là vì tên trà xanh Lâm Tư Niên ở giữa bày trò.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, kể cả kỹ năng diễn xuất vừa rồi của tên đó.
Mẹ kiếp, rõ ràng là trước khi chị dâu đến thì dáng vẻ rất hung dữ, nhưng sau khi chị dâu đến thì bắt đầu giả bộ uất ức.
Loại người khô khan, kiệm lời như anh Đằng làm sao có thể chơi lại cậu ta.
Mặc dù Lâm Tư Niên đã đồng ý là xử lý riêng, nhưng quá trình vẫn cần phải có.
Triệu Tân Khải không dám gọi điện về nhà, sau khi nghĩ xong, cậu ta lấy hết can đảm bấm số của Thương Đằng.
Nửa tiếng sau, Thương Đằng đến, Triệu Tân Khải không dám tỏ chút thái độ nào, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ. Không lâu sau, điện thoại di động vang lên, Triệu Tân Khải cúi đầu nhìn, phát hiện là mẹ mình gọi.
Cậu ta sợ chết khiếp, hỏi Thương Đằng, “Anh Đằng, anh sẽ không nói với mẹ em chứ?”
Phía trước có đèn đỏ, Thương Đằng đạp phanh, thờ ơ nhìn những người đi bộ vội vã trên vỉa hè.
Mặt anh vô cảm hỏi lại, “Đánh nhau đến nỗi bị bắt vào đồn cảnh sát, không lẽ không nên báo cho người nhà cậu?”
Trong lòng Triệu Tân Khải nói thầm, mắng anh là đồ máu lạnh.
Cậu ta không dám trả lời điện thoại, nhìn thấy bộ dạng của Thương Đằng, đoán có lẽ anh định trực tiếp đưa cậu ta về nhà.
Đến lúc đó nhất định lại bị mẹ dạy dỗ một trận.
Cậu ta ra sức cầu xin: “Anh, cho em về nhà riêng đi. Mẹ mà thấy dáng vẻ em thế này thì nửa tháng nữa cũng đừng hòng ra ngoài.”
Thương Đằng: “Vậy thì đừng ra ngoài.”
Triệu Tân Khải càng nghĩ càng xót xa: “Em đánh người là để trút giận cho anh mà.”
Nghe được lời của cậu ta, Thương Đằng rốt cuộc cũng có chút phản ứng.
Nhưng nói cũng như không.
“Ồ?”
Triệu Tân Khải nói: “Hôm nay khi em quay về, lại thấy Lâm Tư Niên ra khỏi nhà chị dâu vào lúc nửa đêm. Rõ ràng là cậu ta có ý với chị dâu, mà chị dâu cũng đối xử rất tốt với cậu ta. Vừa nãy còn tự mình đến đón cậu ta, hai người đó cùng đi về nhà rồi. Chắc chắn bọn họ đang yêu đương.”
Chiếc xe ô tô phanh gấp, dừng lại bên đường.
Triệu Tân Khải cảm thấy túi khí bên ghế lại phụ suýt thì bung ra.
Cũng may đây là đường vắng, ít xe, nếu không phanh gấp như vậy chắc chắn sẽ xảy ra va chạm từ phía sau.
Triệu Tân Khải sợ hãi ôm ngực, càng thêm uất ức: “Anh.”
Thương Đằng cầm lấy một điếu thuốc và bật lửa: “Tôi xuống xe hút một điếu.”
Anh mở cửa xe đi ra ngoài, trong miệng ngậm điếu thuốc, đứng ở ven đường châm lửa.
Khói luồn vào phổi, nhưng nỗi lo lắng của anh vẫn không giảm nửa phần.
Vì vậy rốt cuộc là tại sao?
Cô đối tốt với anh, là vì coi anh là thế thân.
Nhưng tại sao cô lại có thể đối tốt với người khác, với những người mà rõ ràng thậm chí còn không thể là thế thân.
Bàn tay hút thuốc không ngừng run rẩy, rõ ràng không lạnh, nhưng cứ không khống chế được mà run lên.
Làn khói bay ra từ điếu thuốc dường như cũng bị ảnh hưởng. Ánh lửa màu cam mờ nhạt tạo ra một đường ngắn trong không khí.
Thực ra, anh đã hiểu được từ lâu.
Tác giả :
Biển Bình Trúc