Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 162: Yêu em là định mệnh đời anh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời chiều tà nhuốm một sắc vàng cam xinh đẹp ở cuối chân mây. Gần vào xuân, thời tiết cũng nhẹ dịu hơn rất nhiều. Trên bầu trời thành phố C lúc này rất nhiều mây vàng bay bay, gió thổi hiu hiu miên man vào lòng người, thật làm cho con người ta có cảm giác dễ chịu.
Lục Huyền Cầm trong nhạc viện vừa đi ra cổng, ngay lập tức trông thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng sang trọng đang đỗ ngoài ấy, dường như người đến đây đợi chờ một ai đó đã lâu rồi. Anh ta đứng chốc lát lại đổi chân trụ, lưng tựa vào bên cạnh xe, dáng vẻ thật trầm lặng, có lẽ chẳng dễ tiếp cận, nhưng trông nét mặt với những đường cong có vẻ cứng nhắc kia lại rất đẹp trai và quyến rũ.
Các cô giảng viên đến cả các nữ sinh của học viện đều ghé mắt ngắm nhìn, tự dưng hôm nay lại có người rất đẹp trai đứng đây “tạo dáng” vậy chứ? Chắc không phải đang quay MV chứ? Ôi, anh đợi ai mà làm cho bọn con gái ở đây phải thán phục trầm trồ, nhất định người được anh chờ là người hạnh phúc nhất quả đất. Các cô gái này cũng thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến nơi đây để các cô cũng được ngắm “trai đẹp” miễn phí, chân thực 100% so với cách ngắm các chàng tài tử Hàn Quốc trên các trang báo mạng.
Lục Huyền Cầm thấy tình cảnh thế nên lắc lắc đầu: xấu trai cũng khổ mà đẹp trai cũng có tốt lành gì đâu. Xem cái tình hình này, cô nhìn mặt anh không có gì biến hóa, vẫn một gương mặt như bức tượng đá, lạnh lẽo và vô vị. Nhưng cô biết, anh cũng có giới hạn của mình, sự mất kiên nhẫn chỉ là được che giấu tốt, không bộc lộ mà thôi. Thật tội nghiệp! Cô biết Mộc Thư Lê không thích nói chuyện, cũng không giỏi ứng phó với sự bát nháo của các cô gái “thích” trai đẹp này đâu, cho nên cô tiến lên giải vây:
- Các em tan học rồi chưa về nhà sao?
Các cô gái trẻ tuổi đương nhiên biết Lục Huyền Cầm, các cô cúi đầu thè lưỡi, cùng nhìn nhau trao đổi một chút ánh mắt cho nhau, rồi cùng chào cô:
- Dạ, bọn em chỉ xin chữ ký của anh ấy thôi cô ạ!
Lục huyền Cầm tức cười lắm, ngày đầu tiên khi Mộc Thư Lê xuất hiện ở đây thì đã khiến các cô gái vây quanh anh như một thần tượng, chỉ trỏ và ngắm nhìn, còn có các cô nàng bạo gan tiến lên xin làm quen anh nữa đấy. Thế nhưng anh đều chẳng có biểu hiện gì trên gương mặt, giống như là các cô nàng là không khí phiêu lãng chẳng liên quan gì đến anh hay sao ấy. Anh chỉ đứng im lặng, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi ngẩng lên nhìn xuyên qua đám người đang cản trở trước mặt để tìm kiếm một ai đó. Tìm ai? Đương nhiên là cô gái có tên là Lục Huyền Cầm – một cái tên đầy chất nghệ sĩ, hoài cổ và dịu dàng. Một Thư Lê dặn lòng, mình đã nhung nhớ cô ấy lâu như vậy. Suốt thời gian xa cách, anh vẫn luôn đau đáu về một cô gái nhỏ nhắn, dứt khoát lấy hết số tiền dành dụm để mua mấy tờ vé số cho anh, đối với anh lúc đó là mua một bữa cơm và có thể mua cả cái mạng của anh rồi. Anh còn nhớ ngày đó cô bé thì thầm giọng lí nhí rằng số tiền đó cô để dành mua cây đàn đồ chơi… anh vẫn nhớ!
Lục Huyền Cầm nhìn các cô bé kia một lượt. Cô nói:
- Các em về nhà sớm đi, anh ta không phải diễn viên, công việc ký tên này không phải việc của anh ta.
Cô giáo đã nói thẳng như thế, các cô gái gan dạ này cũng đành phải nghe theo, nếu không muốn học kỳ này phải thi lại môn của cô thì tốt nhất nên nghe lời đi. Cô giảng viên trẻ này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, chỉ cần đừng hành động điều gì vượt quá giới hạn cho phép của cô, đương nhiên là trong học tập mọi người đã trải qua sự nghiêm khắc của cô rồi. Nhớ có lần, cô tối kỵ sinh viên nhai kẹo cao su trong giờ học, bởi theo cô nói, việc nhai kẹo không những trông vào có vẻ thất lễ với giảng viên mà còn làm cho bọn họ mất tập trung vào bài giảng. Nếu chỉ nhai kẹo nhóp nhép thì chắc cô không tới nổi phạt nặng, mà đằng này vừa nhai mà vừa thổi ra một cái bong bóng phì phèo mãi thế thì ai chịu được. Thế nên em sinh viên đó đã bị đuổi ra khỏi lớp và bị cấm thi môn nhạc cụ dân tộc vào cuối khóa, bảo lưu điểm số hiện có để học lại với mấy em khóa sau. Thật nghiêm khắc đúng không?
Các cô gái trề cái môi đỏ mọng của mình ra âm thầm che giấu nỗi bất bình, hà cớ gì cô giáo được nói chuyện với trai đẹp còn mình thì bị cấm đoán, hừ, tức chết! Nhưng không còn cách nào khác, tốt nhất đừng chọc giận “người lớn” như cô.
Thấy các cô gái rời đi, Lục Huyền Cầm mới quay lại nói chuyện cùng Mộc Thư Lê:
- Bây giờ thì không ai làm phiền anh rồi, anh có thể đứng đây ngắm cảnh bao lâu cũng được. Tôi đi trước nhé!
Mộc Thư Lê nghe cô nói phải đi, anh vội chuyển từ tư thế dựa lưng sang đứng thẳng người, đưa tay ngăn lại bước cô đi. Anh vẫn không chịu thốt lên tiếng nào, nếu ai không có tính tình tốt như Lục Huyền Cầm và có sự cảm thông sâu sắc cho “bệnh tình” của anh thì đã xem anh như tên biến thái dám chặn đường con gái nhà lành để thực hiện hành vi xấu xa rồi.
Cô thấy hành động anh đột ngột như thế nên giương mắt nhìn anh và hỏi:
- Anh có chuyện muốn nói với tôi hả?
Mộc Thư Lê gật đầu, anh vẫn không mở miệng mà xoay người mở cửa xe, đưa tay vào trong lấy ra một thứ gì đó…
Lục Huyền Cầm thật kiên nhẫn chờ đợi, cô thông cảm cho anh nhiều lắm, cô nghĩ anh là người bị mắc chứng trầm cảm nên mới mấy lần đều đứng ra giải vây cho anh trước sự theo đuổi của các cô gái “háo sắc”!
Cô bình tĩnh đợi anh, cho đến khi anh đưa cho cô một cái hộp được gói lại thật tỉ mỉ và xinh xắn, giấy gói màu lam cô yêu thích cùng với một cái nơ bằng lụa màu trắng thật nổi bật. Quá ngạc nhiên, cô cũng quên mất phải tiếp nhận nó. Tặng quà cho cô ư? Một lúc sau tay anh vẫn giơ giữa không trung, Lục Huyền Cầm không còn cách nào khác phải tiếp nhận món quà đó, cô nhìn trái nhìn phải, không khỏi hiếu kỳ hỏi anh:
- Anh đưa tôi cái gì vậy?
Mộc Thư Lê trả lời quá ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn một từ:
- Tặng!
Lục Huyền Cầm há miệng thật to, cô có làm gì đâu mà được tặng quà, mà cũng chẳng phải ngày lễ gì đặc biệt, càng không phải ngày sinh nhật của cô nữa. Cô bắt đầu khó hiểu chằng biết làm sao và định trả lại cái hộp, nhưng Mộc Thư Lê lại đẩy nó về hướng cô và nói:
- Mở ra!
Ặc, lần này anh có tiến bộ hơn rồi, nói được nhiều hơn lần trước tới “một” tiếng cơ đấy! Ha ha… Lục Huyền Cầm ái ngại nhẹ nhàng làm theo lời anh, cô thân thiện hơn mọi người nghĩ về cô nhiều lắm, đôi khi “Thân bất do kỷ” đã làm một người đứng lớp đào tạo biết bao thế hệ, cô không thể tắc trách, không thể qua loa, càng phải có tâm với công việc, bởi vì cô nghiêm túc thực hiện nghề nghiệp của mình thế nên mỗi khi có bạn sinh viên nào không thiết tha với việc học là sẽ nhận được sự cảnh cáo ngay, có thế mới nhớ lâu và mới có thể tôn trọng sự nghiệp mình theo đuổi. Thực ra cô bình dị và gần gũi lắm.
Cô mở ra lớp vỏ bọc bên ngoài, hé lộ một cái hộp gỗ đen nhánh bên trong, cô có phần hơi hồi hộp khi mở tiếp phần bên trong. Chẳng hiểu làm sao tim cô đập mạnh, cô rõ ràng chưa biết trong ấy cất chứa cái gì cơ mà, thế nhưng sao cô có thể tưởng tượng ra trong đầu mình một thứ, một thứ mà khi còn nhỏ xíu nó đã từng là mơ ước của cô… nó chính là…
Lục Huyền Cầm mở nắp hộp gỗ, thật sự cô vỡ òa trong sung sướng, rung rung bàn tay nâng lên một chiếc độc huyền cầm nhỏ xíu. Đây là sự thật sao? Cô đang cầm trên tay món đồ chơi mà khi còn nhỏ cô đã rất khao khát được có, nhưng sau này cô để dành đủ tiền thì chiếc đàn không còn được bày bán nữa và mãi nhiều năm sau đó, cô cố ý tìm kiếm lại món đồ chơi mình thích mà chưa bao giờ tìm thấy, nó không được sản xuất nữa rồi. Cô đã vì chuyện này mà buồn bả suốt một quãng thời gian dài nữa đó.
Mộc Thư Lê lặng lẽ đứng bên cạnh, anh chẳng lên tiếng mà chỉ nhìn chăm chú từng biến hóa đa dạng trên gương mặt cô gái này. Cô ấy dường như đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, rồi cuối cùng là chìm vào mạch cảm xúc của riêng mình, có lẽ cô ấy đang cảm động.
Không tự chủ được dâng lên một ý cười nhàn nhạt bên môi, Mộc Thư Lê cho rằng mấy ngày qua anh bôn ba tìm kiếm người sản xuất cây đàn là xứng đáng. Nhớ lần đầu tiên cô lấy tiền dành dụm để giúp đỡ anh đã tiết lộ mơ ước của cô, sau đó mỗi khi đến gặp anh, cô đều nói thật nhiều về những ước mơ khác của mình, cô tả cho anh nghe về món đồ cô thích, cô nói cô rất muốn có nó, nhưng không dám kêu mẹ mua cho bởi vì ba cô là một nghệ sĩ cải lương Nam bộ, ông thông thạo rất nhiều dụng cụ dân tộc và cũng muốn hướng cô theo con đường này, nhưng vào thời ấy, nghệ sĩ chưa được trọng dụng như bây giờ, địa vị của họ thậm chí còn bị xem thường, bị cho là “xướng ca vô loài” cho nên mẹ cô cấm cô không được tơ tưởng đến con đừng nghệ thuật. Cô nói cây đàn vẫn nằm ở cửa tiệm, nó ở đó lâu rồi chắc là không ai mua nữa đâu nên cô mới yên tâm lấy tiền giúp anh, rồi sẽ từ từ để dành tiền tiếp tục, khi nào đủ lại mua về cũng không muộn.
Mộc Thư Lê nhiều lần đến cửa tiệm ấy để nhìn cây đàn đồ chơi, hình dáng của nó đã khắc sâu vào tâm trí anh rồi, cũng như cô gái mà anh vẫn nhớ, cô không chỉ tồn tại trong trí nhớ, cô còn đi sâu hơn vào lòng anh, chiếm cả trái tim anh nữa!
Vì món quà này anh đã đi hỏi rất nhiều xưởng đồ chơi hiện đang sản xuất, nhưng không ai chịu làm nó nữa, bởi vì nó lằm bằng gỗ và còn phải thực hiện bằng thủ công, cho nên khá phức tạp. Mộc Thư Lê phải về một vùng nông thôn theo chỉ dẫn, tìm đến một ông lão đã lớn tuổi lắm rồi, nghe nói đâu trước kia ông trong đoàn cải lương và chuyên làm đạo cụ cho các nghệ sĩ biểu diễn. Điều khó khăn thực sự chính là phải thuyết phục ông muốn gãy lưỡi ông mới đồng ý làm cho một cái. Hu, thật may mắn!
Lục Huyền Cầm dời tầm mắt từ món quà quá ý nghĩa này chuyển đến mặt của Mộc Thư Lê, cô sâu sắc nhìn vào mắt anh và thốt lên:
- Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi không ngờ lại được nhìn thấy nó. Tôi cảm ơn!
Nói xong, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước ôm lấy anh, xem đây là một hành động biết ơn của mình. Nhưng người vô ý thì nghĩ thế, còn người có tình thì lại… ây, cái này gây go rồi, anh đang cứng ngắc thân thể của mình chỉ vì cái ôm này đấy. Mộc Thư Lê chưa bao giờ tiếp xúc quá gần với con gái, anh cũng nghĩ rằng mình sẽ rất ghét con gái thể hiện những hành động như thế này đối với anh. Nhưng kỳ lạ lắm, anh chẳng những không phản cảm với cô gái trước mặt mà còn muốn ôm cô vào lòng chặt hơn nữa.
Hai tay anh không tự chủ giơ lên, gần ôm lấy cô thì anh dừng lại, tự nhủ: Không được nóng vội, sẽ hỏng kế hoạch mất. Thế là anh cứ để cô ấy ôm mà buông thõng hai tay bên hông không nhút nhít. Anh tận hưởng mùi hương từ mái tóc đen huyền, anh khẽ liếc nhìn đỉnh đầu của cô, một suy nghĩ lại dâng lên trong não, không biết đến khi nào mới có thể chính thức ôm cô vào lòng và vuốt mái tóc mềm mượt bồng bềnh này đây nữa.
Lục Huyền Cầm cảm động với món quà anh tặng lắm. Cá tính cô từ trước giờ không thích nợ ai cái gì, chỉ cần người khác tặng quà là cô lại mua quà gì đó trả lại cho người ta. Hễ người khác giúp đỡ cô một việc gì đó, thì cô cũng vui vẻ sẵn sàng giúp đỡ họ bất cứ việc gì khác. Cho nên với món quà này, cô quyết định một việc:
- Mộc Thư Lê, tôi với anh chỉ gặp mặt nhau được một lần thôi, vậy mà anh lại tặng tôi món quà mà… có thể nói tôi tìm kiếm đã lâu. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, là anh biết tôi thích nó hay là anh suy đoán?
Bởi vì cô bé này chắc chắn quên anh mất rồi, sau hai lần gặp mặt, chỉ có một mình anh nhận ra cô thôi. Cũng chẳng trách, khi ấy cô còn quá nhỏ mà… Nhưng vẫn có cái gì đó buồn bã dâng lên trong lòng. Mộc Thư Lê ngưng mắt nhìn cô thật lâu, sau đó mở miệng nói ngắn gọn:
- Biết!
Lục Huyền Cầm trố mắt nhìn anh, không hiểu vì sao anh vội sửa lại:
- Đoán!
Lục Huyền Cầm nhìn vào mặt anh một lát, không biết sao cô lại đột nhiên muốn cười quá, nhìn có cái gì đó ngố ngố thì phải. Cô không giấu tâm trạng, chỉ cần có cái gì vui là cười, cô cười ra miệng. Mộc Thư Lê nhìn cô say đắm nhưng cô gái nào có nghĩ sâu xa, cô chỉ nghĩ rằng anh bối rối khi phải giao tiếp với người lạ, kể cả cô, cho nên anh mới đưa ra 2 câu trả lời cho 1 câu hỏi như thế. Haiz, không chấp nhất “trẻ con” đâu mà!
Cô giải thich cho hành động của mình:
- Tự nhiên nhìn mặt anh tôi lại muốn cười. Càng nhìn anh càng có nét đáng yêu, ban đầu trông có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng mà thực ra không phải như vậy, nói đúng hơn là giống một đứa nhỏ phụng phịu, bốc đồng vậy đó!
Cô nói có cái lý của cô, còn anh thì mặt lập tức đen sầm lại, ồ chẳng lẽ trông anh ngốc như thế sao? Mộc Thư Lê im lặng giơ tay sờ mặt mình, vẫn đâu có gì thay đổi, bình thường mà, cô gái này mắc cười cái gì nhỉ?
Lục Huyền Cầm thấy anh tự sờ mặt mình, cô lại cười:
- Ờ, được rồi, anh không có gì thay đổi hết, chính là cái “không thay đổi” của anh mà tôi mắc cười đó. Thôi được rồi, vì món quà anh tặng tôi, tôi rất thích nó, cho nên tôi có thể mời anh ăn bữa tối được không? Anh không có hẹn trươc với ai chứ?
Mộc Thư Lê lắc đầu, anh không có hẹn, mà có hẹn đi chăng nữa cũng chẳng quan trọng, hủy hết, vì cô!
Thế là Lục Huyền Cầm rất tự nhiên đi đến cửa xe của anh, cô định mở cửa vào trong, thấy anh vẫn đứng sững ở đó, cô lên tiếng hỏi:
- Anh muốn tôi đi ta-xi à?
Mộc Thư Lê nghe nói kịp thời hoàn hồn trở lại, anh vội đi đến mở cửa mời cô vào, Lục Huyền Cầm nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, cô lại cười!
------------------
Sau khi có trận ẩu đả tại bệnh viện với Hoa Vân Phong và bị người đàn bà anh không muốn gọi là mẹ làm phiền lòng mệt trí, Sở Lăng Khiêm muốn tìm cho mình cảm giác thư thả thoải mái nên đã đến nhà Diệp Tri Thu. Suốt cả buổi sáng lãng phí cho những chuyện không đâu, anh tức tốc lái xe suốt quãng đường dài để đi gặp cô bé nhỏ nhắn anh đã mong nhớ.
Đến thành phố Đ, cô bé vừa mới di học về. Sở Lăng Khiêm đã quá quen thuộc với dì Trần nên anh được mời vào nhà và tự nhiên như tại nhà mình vậy. Diệp Tri Thu mới dừng chiếc xe đạp ngoài cửa đã nghe thấy tiếng anh:
- Chào cô bé, anh đến rồi!
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên thấy anh, làm bộ chẳng vui:
- Hừ, anh nói thứ 4 đến thăm em, hôm nay thứ mấy hả? Anh trễ hẹn nữa rồi!
Sở Lăng Khiêm vốn định thứ 4 sẽ đáp máy bay từ Mỹ xuống thành phố Đ trước rồi sau đó mới đi xử lý xong công việc, nhưng mà hành trình đột nhiên bị thay đổi, anh đành phải làm việc công trước, thăm cô bé sau. Vậy mà cô cũng trách anh được sao? Ây, có thể tâm lý của con gái là như vậy, anh là một người đàn ông cứ vùi đầu vào công việc, thô thiển trong tính tình thì làm sao hiểu thấu được chứ!
Diệp Tri Thu bỏ giày đến gần anh, nhìn mặt của anh hơi đỏ, cô ngửi trên người anh có hơi rượu, bèn hỏi:
- Anh uống rượu?
Sở Lăng Khiêm gật đầu:
- Một chút thôi.
Diệp Tri Thu lại bắt lỗi:
- Anh uống rượu mà còn lái xe, cái này là vi phạm pháp luật Việt Nam nha!
Cô bé này hôm nay đem cả pháp luật ra lý sự nữa cơ à? Sở Lăng Khiêm yêu thương nhìn cô thật say đắm. Diệp Tri Thu nhìn vẻ mặt anh mông lung, cô chẳng nghĩ nhiều, bèn nói:
- Anh mệt rồi phải không? Vào phòng nghỉ nơi đi, em dọn phòng cho hé!
Sở Lăng Khiêm cười, nói:
- Hả? Từ khi nào cô bé biết làm những công việc này vậy?
Bình thường cô nàng đâu có chịu làm chuyện gì, hay nói cách khác là tính tình hơi lười nữa, khi làm việc gì cũng cố ý kéo dài thời gian, trong lúc làm thì thích vừa làm vừa chơi, chẳng lẽ mới mấy ngày xa cô mà cô đã lớn lên nhanh chóng như vậy sao, nếu như thế, chắc mẹ anh (người mẹ hiện tại bên Mỹ anh vẫn gọi là mẹ, chứ không phải Hà Thúy Bình) sẽ chẳng còn gì có thể chê bai cô gái nhỏ này nữa!
Diệp Tri Thu kéo anh vào phòng, cô lấy drap trải giường ra và cẩn thận làm từng động tác chứ không phải cẩu thả qua loa, Sở Lăng Khiêm quen nhìn cô làm nũng và lười biếng, nào ngờ thấy cô bận rộn chạy qua chạy lại vì anh trải giường, sắp xếp chăn gối, anh lại nảy lên một sự yêu mến khác dành cho cô. Anh mỉm cười đứng tựa bên cửa trông cô làm việc, mọi sự tình trước khi đến đây anh đều chẳng quan tâm nữa, thật kỳ diệu! Trên đời này có một số người bạn chẳng thích nhìn đến, hễ thấy là sẽ có xung đột ngay, cái dạng đó người ta gọi là oan gia thì ngược lại chí ít có một người nào đó khi bạn gặp sẽ làm bạn quên hết những buồn đau, những mệt mỏi, đó gọi là bến bờ bình yên mà ai cũng mong muốn tìm được. Diệp Tri Thu chính là một người như thế, Sở Lăng Khiêm xác nhận chuyện này từ rất lâu rồi, đợi cô bé lớn lên một chút, cô sẽ là của anh mãi mãi.
Diệp Tri Thu làm xong rồi cô quay đầu khoe với anh:
- Sao hả? Em có thể làm dâu người ta được chưa?
Sở Lăng Khiêm nhìn cô cười:
- Cô bé, em đã muốn lấy chồng rồi à?
Diệp Tri Thu lập tức đỏ bừng mặt, cô vội quay đi che giấu, miệng thì thầm trả lời:
- Ờ… phải!
Sở Lăng Khiêm cảm thấy thú vị, bèn ghẹo cô tiếp:
- Vậy, em định lấy ai hả?
Không ai là ứng của viên sáng giá hơn anh đâu, Sở Lăng Khiêm tự tin phán xét như thế. Nhưng cô gái nhỏ lại nói:
- Hừ, không nói cho anh biết đâu, anh sẽ chọc người ta hoài luôn thì sao? Chỉ cần biết không phải anh là được, hì hì…
Sở Lăng Khiêm chưa chấp nhất cô, anh cho rằng cô chỉ là lém lĩnh nói lẫy mà thôi, anh lại đùa:
- Lấy ai cũng vậy, lấy anh dùm anh cảm ơn mà… được không cô bé?
Diệp Tri Thu bị câu nói của anh làm cho tức cười, cô cười hì hì, xua tay:
- Đã nói không mà, anh đi tìm chị nào khác đi nhe, em không thích hợp với anh đâu… Á…
Tự dưng đang yên đang lành anh Lăng Khiem tại sao lại ra tay thô bạo với cô như vậy? Anh nắm cổ tay cô đau quá, cô hét lên một tiếng, trong tròng mắt đen láy hiện lên một tầng hơi nước. Cô có biết vũ khí lợi hại nhất của cô là gì không, đó chính là nước mắt. Không một chàng trai nào có thể “qua ải” một mĩ nhân thích khóc như cô cả. Một khi đôi mắt to tròn ấy rưng rưng, kể cả người máu lạnh như Sở Lăng Khiêm cũng phải buông tay chịu thua. Anh buông cô ra và nói:
- Anh xin lỗi… có lẽ sáng nay anh gặp chuyện không vui nên mới không kiềm chế được bản thân.
Chỉ đối với một mình cô anh mới thốt lên những lời xin lỗi như thế này thôi, cô không biết vị trí của mình trong lòng anh to lớn đến mức nào sao?
Diệp Tri Thu chu môi, đôi mắt lại trong suốt sang ngời, nào có dấu hiệu của nước mắt, thế mà lúc nãy giống như là sắp có một trận đại hồng thủy ghê gớm lắm vậy. Cô mau nước mắt mà cũng nín khóc thật nhanh. Đúng là hết cách với cô mà. Cô nói:
- Không sao. Chỉ là anh Lăng Khiêm mạnh tay với em, em phải phạt anh đó.
Cô cũng là một cô gái vô tâm, Sở Lăng Khiêm nói mình gặp chuyện không vui, cô cũng chẳng thèm hỏi là chuyện gì cả. Nhưng mà anh cũng quen như thế rồi nên không trách, ngược lại những người phụ nữ sành sỏi khác bên cạnh anh lúc nào cũng ỏng ẹo hỏi han này nọ mới thật sự phiền phức, chán ghét. Sở Lăng Khiêm thấy cô không hờn giận, anh cũng vui lây:
- Phạt gì?
Anh đang vui đấy, nhưng chẳng biết đùa là cái gì. Giả sử như Hoa Vân Phong anh ấy có thể nói rằng “phải phạt nặng mới được” chẳng hạn, vậy mới thấy được con người có tính hài hước và biết cách kéo dài câu chuyện phải không? Nhưng Sở Lăng Khiêm khô khốc hỏi ngược lại như thế quả chẳng có gì thú vị nữa.
Diệp Tri Thu chu môi, lắc đầu:
- Thôi đi, mấy trò đùa của con nít bọn em nếu đem áp dụng với anh thì thấy chẳng hợp chút nào. Haiz… anh đợi em chút nhe, em thay đồ rồi xuống cùng ăn cơm.
Nói rồi cô bé đi về phòng mình, phòng cô cách đó cũng không xa, cho nên mới thoáng một cái bóng dáng cô đã mất hút, chỉ còn Sở Lăng Khiêm đứng đó suy tư. Những lời cô bé nói lúc nãy có thật không? Chẳng lẽ cô nàng đã có người yêu? Nếu quả thật vậy thì anh vô cùng sơ suất rồi… xem ra phải khai thác thêm thông tin mới được!
Sau giờ ăn cơm, dì Trần vào phòng trong nghỉ ngơi, còn Diệp Tri Thu và Sở Lăng Khiêm cùng ngồi ngoài phòng khách nhấm nháp trái cây tráng miệng. Cô gái nhỏ dù đã ăn cơm trưa nhưng bụng vẫn đủ để chứa mấy quả táo nữa cơ đấy. Nhìn cô ăn vui vẻ mà anh cũng cố ép mình ăn với cô chứ theo tập tính sống bên Mỹ lâu năm, Sở Lăng Khiêm không thích ăn các loại củ quả, anh đã quen với các món ăn nhanh và các món đặc trưng của người bên ấy, đầy thịt thà cùng chất bổ dưỡng. Thế mà cũng lạ, anh làm sao có thể giữ được dáng vẻ chuẩn như thế nhỉ.
Diệp Tri Thu cũng có thời gian ngắm nhìn anh, cô so với người yêu của mình, haiz… quả thật Vân Phong của cô quá gầy, cần bồi dưỡng thêm đấy. Trông người ta vạm vỡ và to lớn kia kìa, tuy rằng Hoa Vân Phong không phải dáng người gầy yếu, anh cũng rắn chắc và cao lớn lắm, nhưng mà trên người được mấy ký thịt chứ, nhất định còn kém cô nữa là, Diệp Tri Thu nghĩ thế!
Sở Lăng Khiêm thấy cô cứ nhìn mình mãi, anh nhéo mặt cô và hỏi:
- Em nhìn anh có ý đồ gì đây?
Diệp Tri Thu không vui đưa tay xoa mặt, người gì mà mạnh tay muốn chết, không như Vân Phong của cô… hừ, làm đau người ta hoài! Với lại hỏi câu hỏi nghe cũng không thân thiện gì hết. Chẳng biết sao Diệp Tri Thu từ khi ở bên cạnh Hoa Vân Phong càng nhiều, rồi khi tiếp xúc với các chàng trai khác, cô đều soi mói như vậy. Cái này kém, cái kia thua người yêu của cô. Và càng ngày tự dưng vị thế của Hoa Vân Phong trong lòng cô được tăng lên vùn vụt.
Cô càu nhàu:
- Ây, anh nặng tay quá hà. Đối xử với con gái phải nhẹ nhàng chút đi, không thôi anh “ế” hàng đó nha!
Cô bé này, anh mà có chuyện ế hàng sao? Cô không xem lại địa vị của anh một chút đi rồi hãy bàn luận được không? Chẳng những thế, chỉ cần dáng vẻ và gương mặt này, đi đến đâu chỉ cần anh đồng ý thì không hề thiếu các cô gái cho anh chọn đâu nhé…
Bỗng nhiên câu đó vừa thốt ra xong, Sở Lăng Khiêm không biết lấy ra từ đâu một cái hộp hình vuông dẹp màu đỏ, phía ngoài bao phủ bằng nhung mịn màng đẹp mắt. Anh hé mở ra trước mặt Diệp Tri Thu, bên trong là một chuỗi hạt ngọc trai thật đẹp. Màu của nó đen nhánh, là những viên ngọc trai lâu năm, đắt tiền và được lựa chọn tỉ mỉ với hình dạng, màu sắc, kích thước đều đạt đến độ hoàn mỹ tuyệt hảo. Anh nói tiếp:
- Không sao, có “ế” thì em lấy anh cũng được!
Diệp Tri Thu chu môi, anh lại đùa đấy à, đùa không vui tí nào nữa rồi. Cô lắc đầu, đồng thời kéo mặt dây chuyền bạc từ trong cổ áo ra khoe với anh:
- Này, người ta có cái này rồi, không thèm của anh đâu!
Sở Lăng Khiêm nhìn chằm chằm mặt dây chuyền đó, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải… lục lọi lại mớ ký ức, anh chợt nhớ ra rằng sáng nay đã nhìn thấy nó treo lủng lẳng trên cổ của Hoa Vân Phong cơ mà. Ồ, có lẽ mấy loại đồ rẻ tiền này ở đâu mua chẳng có, nhưng anh vẫn nghi ngờ và hỏi cô:
- Cái này em mua ở đâu vậy?
Diệp Tri Thu xoa xoa vuốt vuốt cái mặt dây chuyền, tỏ vẻ yêu thương vô hạn, cô cười ngọt ngào và khoe:
- Cái này đảm bảo anh muốn mua cũng không được đâu nha. Cái này là độc nhất vô nhị… ồ, mà cũng không phải, phải nói là trên đời này chỉ có 1 đôi, không có đôi thứ 2… hì hì! Kiểu dáng là em thiết kế đó, còn người mua tặng em là bạn trai em.
Sở Lăng Khiêm hí mắt nhìn vào sợi dây chuyền như muốn thiêu đốt nó thành tro bụi, còn cô nàng thì vẫn vô tư không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Một con ác quỷ nhìn bề ngoài vô hại là khi nó che giấu móng vuốt của mình vào lớp vỏ bọc thần bí, còn nếu nó muốn bộc lộ bản thân thì… chao ôi, đáng sợ lắm. Nhưng Sở Lăng Khiêm không ngốc nghếch đến nổi làm ra hành động quá đáng để cô bé này sinh ra cảm giác sợ hãi đối với anh. Anh muốn đối phó là tên họ Hoa kia. Hừ… thì ra bao lâu nay anh diệt nhầm đối tượng sao? Anh đã từng cho điều tra về tư liệu của nhà họ Lam, anh muốn Lam Tĩnh Hiên phải vùi đầu dưới lớp bùn nhơ mà không đời nào có cơ hội yêu Diệp Tri Thu. Không ngờ, kẻ địch của anh lại là một tên… tàn tật cơ đấy! Hừ…
Hôm qua Sở lăng Khiêm có bảo người điều tra rõ ràng về Hoa Vân Phong, tuy nhiên khi anh xem mớ tư liệu mới tìm được thì chẳng có thông tin gì về chuyện đời tư của Hoa Vân Phong cả. Đọc tư liệu, anh còn mỉa mai tên kia y như một thầy chùa khổ tu, hắn không thích quan hệ gần gũi với các cô gái, cũng hạn chế đến mức thấp nhất phải tiếp xúc với nhiều người. Sở Lăng Khiêm chỉ biết hiện hắn đang là người đứng sau Thịnh Phát.
Mà thông tin này chính là Hoa Vân Phong cố tình lộ ra. Anh có dự mưu gì đây? Điều đó để dành cho cánh đàn ông trên thương trường giải quyết với nhau, còn hiện tại…
Sở Lăng Khiêm trấn định tinh thần, hỏi Diệp Tri Thu:
- Em biết rõ về con người đó sao?
Diệp Tri Thu trố mắt nhìn anh, cô mới biết anh hỏi cái gì, cô trả lời:
- Anh giỡn hoài, là người yêu của em mà sao em không biết được!
Sở Lăng Khiêm cười nham hiểm, anh lại nói:
- Vậy em biết những gì về anh ta?
Cô gái khi được hỏi về người yêu thì khí lực dâng trào, bảo cô kể ra điểm tốt của anh suốt ba ngày ba đêm cô cũng không hề than mệt đâu. Cô dõng dạc khoe:
- Anh ấy là người con trai tốt nhất mà em đã từng gặp. Anh ấy đối xử với em rất tốt, không, phải nói là vô cùng tốt. Còn nữa, anh ấy biết nấu rất nhiều món ăn ngon, biết làm bánh ngọt nữa, ăn thỏa tích luôn. À, tuy anh ấy không giàu có nhưng tấm lòng thì tốt lắm, anh ấy luôn nghĩ cho người khác và hay giúp đỡ những người khó khăn nữa. Bề ngoài có khi ít nói nhưng…
Sở Lăng Khiêm cười lạnh khinh bỉ, Diệp Tri Thu phát hiện ra điều đó và cô vô cùng tức giận:
- Anh Lăng Khiêm, anh cười cái gì chứ, nhìn nụ cười của anh là biết anh không có ý tốt rồi. Em không thích ai chê bai bạn trai em, kể cả anh đó!
Cô bé luôn được chiều chuộng nên cách nói chuyện cũng không biết lấy lòng người khác. Vả lại cô nói là thật, cô tuyệt đối chẳng thể tha thứ cho bất kỳ ai có ác ý với người yêu của cô.
Sở Lăng Khiêm nhìn cô mà nói:
- Em đang tin nhầm con người hai mặt rồi cô bé à. Em có biết anh ta không nghèo khó như em nghĩ, em biết anh ta là gì của công ty Thịnh Phát hay không?
Tư liệu anh biết được và hai lần tiếp xúc với Hoa Vân Phong cho anh biết anh đã có đối thủ. Nhưng không nghĩ đối thủ thương trường cũng chính là đối thủ tình trường. Hừ, đáng giận mà!
Diệp Tri Thu đang cầm ly nước ép uống ừng ực cho hả cơn giận, cô nghe anh nói vội buông ly, thái độ nóng vội hơn bao giờ hết:
- Anh nói cái gì? Anh biết anh ấy nữa à?
Sở Lăng Khiêm nói:
- Biết. Em tin tưởng anh ta tuyệt đối vậy sao?
Khi nói chuyện với cô gái nhỏ này, Sở Lăng Khiêm cũng cởi bỏ lớp gai góc quanh mình rồi, lời lẽ cũng không thâm sâu khó hiểu. Diệp Tri Thu gật đầu khẳng định:
- Đương nhiên, em biết anh ấy làm việc cho Thịnh Phát. Có gì lạ sao?
Chuyện Hoa Vân Phong quan hệ như thế nào với Thịnh Phát anh không có nói rõ với cô, tuy nhiên anh làm việc cho công ty đó thì anh có nói. Cho nên thông tin mà Sở Lăng Khiêm nói cô đều biết. Từ trước đến giờ Hoa Vân Phong chưa từng nói dối cô, chỉ là trong từng câu chuyện, có gì cô nên biết thì anh nói, những gì không cần thiết thì anh giữ lại, điều này không có nghĩa anh là kẻ lừa đảo, mà là có nguyên nhân của nó. Một mặt nguyên nhân là ở Diệp Tri Thu, có nói ra thì với tính tình trẻ con của cô cũng chẳng có lợi ích gì cả, mà cô còn nhanh chóng đem nó quên mất đi thôi. Một mặt khác, có một số thứ là âm mưu, là khó khăn, là những gai góc và bề lồi xấu xí của xã hội, anh không muốn cô phải suy tư nhiều về những điều đó. Anh có thể xử lý chỉ nên để anh giải quyết mà thôi.
Sở Lăng Khiêm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc anh rút ra một kết luận: Muốn giành lại mối tình này và chiến thắng trên thương trường chỉ nên đối phó người có tên Hoa Vân Phong kia, cô gái này đơn thuần lắm, cô không thể lĩnh hội được những thứ anh thầm ám chỉ đâu. Nghĩ thế, Sở Lăng Khiêm quay sang mỉm cười với cô, nụ cười có vài nét thâm trầm, có vài phần dã tâm.
Diệp Tri Thu thấy anh cười cũng cười theo, cô nghĩ rằng anh hiểu những gì cô nói rồi, anh không có bàn cãi gì thêm về người cô yêu nữa, cho nên cô thoải mái ăn tiếp trái cây trong đĩa và tập trung xem phim truyền hình trên ti vi đang chiếu.
---------------
Một buổi sáng bận rộn với những công việc của công ty, vào đúng 11 giờ trưa Hoa Vân Phong lại đến bệnh viện đón mẹ anh xuất viện. Chuyện là ngày hôm qua Hà Thúy Bình nghe Phùng Kiến Quân nói thứ 6 này con trai bà sẽ đi du lịch cùng Diệp Tri Thu cho nên bà nằng nặc đòi xuất viện:
- Mẹ có bệnh gì đâu mà con bắt mẹ nằm đây hoài?
Hoa Vân Phong thoái thác trách nhiệm:
- Chuyện này phải nhờ bác sĩ quyết định, con nào phải bác sĩ, mẹ nói với con cũng không có tác dụng đâu!
Hà Thúy Bình quay sang hỏi Bạch Thiệu Đông:
- Dì Bình về được chưa con?
Bạch Thiệu Đông hí mắt nhìn về phía Hoa Vân Phong, lại nhìn sang hướng Hà Thúy Bình đang nhìn anh với vẻ mặt “khẩn cầu” tha thiết. Haiz, làm khó anh rồi! Sau một hồi im lặng, Anh mới trả lời:
- Nếu tối nay không có chuyển biến gì xấu, ngày mai buổi trưa xuất viện được rồi dì à.
Hà Thúy Bình vui vẻ nói với con trai:
- Con thấy chưa, bác sĩ cho phép rồi, thằng nhóc con lúc nào cũng lo lắng xa xôi.
Hoa Vân Phong đành chịu:
- Dạ, mẹ à, vậy ngày mai con đến đón mẹ.
Hà Thúy Bình cười gật đầu.
Khi Bạch Thiệu Đông rời đi, bà mới hỏi con trai:
- Còn đau không con?
Ý bà đang hỏi về những vết đánh của một đứa con trai khác đã gây ra cho đứa con này, vẫn còn bầm xanh trên mặt kia kìa. Hoa Vân Phong tính tình không cau có khó chịu, anh cười nói:
- Không sao đâu mẹ, đừng lo. Mẹ quên con là con nhà võ sao, con biết cách tiêu sưng lợi hại lắm, đảm bảo nhanh khỏi thôi mà mẹ!
Hà Thúy Bình yêu thương vuốt tóc anh:
- Cái thằng… lớn rồi mà mở miệng một tiếng “mẹ” hai tiếng “mẹ”. Còn biết nhõng nhẽo nữa à!
Hoa Vân Phong cười nói:
- Con dù lớn vẫn là con của mẹ… dù mẹ có ở bên con hay không, trong lòng con vẫn luôn yêu quý mẹ.
Hà Thúy Bình chột dạ, cái thẳng nhỏ này trước giờ vẫn vậy, tâm sự trùng trùng mà không khi nào chịu thổ lộ. Thường là những đứa thông minh hay suy nghĩ sâu xa, nó lại nghĩ đến những chuyện khó ai ngờ tới. Đứa nào cũng là con của bà, trước giờ Hà Thúy Bình chưa bao giờ tham lam của ai dù chỉ một đồng bạc lẻ, vì vậy hôm nay xin trời hãy cho bà toại nguyện, đó là được có cả hai đứa con trai bên cạnh, đừng xui khiến thêm điều gì ngang trái. Cứ cho là bà tham lam cũng được, bà nguyện đổi tất cả để có được sự vẹn toàn giữa hai đứa con yêu thương này, đứa nào bà cũng không thể bỏ lại được!
Hoa Vân Phong đến đúng giờ lắm, Hà Thúy Bình từ sáng sớm đã chuẩn bị xong hết đồ đạc chuẩn bị xuất phát về mái ấm của mình bất cứ lúa nào. Sở Đạo cũng mon men theo xin làm giúp nhưng bà không cho. Thái độ của Hà Thúy Bình đối với ông ta không còn khắc nghiệt như trước. Nhưng mà vẫn mang dáng vẻ như những người bạn già, bà và ông không thể nào trở lại như trước được nữa.
Trở về nhà, Sở Đạo cũng định tiến vào trong, bỗng Hà Thúy Bình lên tiếng ngăn lại:
- Ông nên về khách sạn đi. Từ khi ông vào nhà tôi hôm đó, tôi lại ngất xỉu đi bệnh viện cả tuần nay, haiz… bà con hàng xóm có dị nghị rồi. Tôi không muốn phức tạp thêm nữa!
Sở Đạo nhìn về hướng Hoa Vân Phong mong anh lên tiếng giúp. Hoa Vân Phong cảm nhận được cái nhìn ấy, mà không có đi chăng nữa anh cũng sẽ lên tiếng trợ giúp một chút:
- Mẹ, chú ấy cũng vất vả cả buổi sáng, ít nhất cũng mời chú ấy một ly nước rồi hẳn đi cũng được mà mẹ.
Hà Thúy Bình ngoảnh mặt làm ngơ, nói:
- Con đãi thì đãi, mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước!
Bà đi vào phòng không để ý hai người đàn ông đang đứng sững sờ ngoài cửa. Hoa Vân Phong cười nói:
- Chú có còn muốn vào uống nước không?
Sở Đạo vặn vẹo khuôn mặt, thở dài ngao ngán:
- Chú vào đó thật có khi nào bà ấy cất hết mấy cái ly không cho uống nước luôn không?
Hoa Vân Phong gật đầu:
- Có thể!
Người dối diện thở dài lần nữa, ông đúng là hết cách với người “bạn tình” ngày xưa này của mình mà. Dù nay không còn yêu ông nữa nhưng bà đâu cần phải đối xử với ông như thế chứ.
Sở Đạo quyết định không vào trong. Ông đi về.
Mới nghe tiếng Hoa Vân Phong đóng cửa lại, Hà Thúy Bình đã gọi anh vào phòng, căn dặn:
- Mới quen ông ấy mấy ngày mà thân thiết vậy rồi à? Con đó, thẳng ngốc này…
Bà xoa đầu anh, bỏ qua chuyện đấy và hỏi sang chuyện khác:
- Đi chơi với Tri Thu rồi có soạn đồ đạc gì chưa con?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Con chuẩn bị xong hết rồi mẹ à.
Hà Thúy Bình đương nhiên không tin, mới nãy bà ghé vào phòng con, xem sơ qua hành lý nó chuẩn bị là hiểu rồi… Bà trách móc:
- Thằng này, bình thường có đơn giản bao nhiêu cũng được, giờ con đi chơi mà định mặc quần áo vậy à?
Hoa Vân Phong cảm thấy không có gì không thể cả, anh nói:
- Không cần đâu mẹ, còn mới cả mà!
Hà Thúy Bình lắc đầu:
- Con không có quyền cãi lời mẹ. Mẹ gọi Kiến Quân rồi, lát nữa nó đến rồi hai đứa đi mua đồ đi. Miễn bàn, mẹ ngủ chút! … À mà quên, mẹ kiểm tra đó, nếu mua chưa vừa lòng mẹ, mẹ dẫn đi mua khác…
Hoa Vân Phong cười cười, mẹ anh vẫn vậy, nếu người ngoài không biết còn nghĩ chắc mẹ đang nói chuyện với một đứa con nít chưa hiểu chuyện nữa đấy, còn dẫn đi mua đồ nữa. Nhưng anh trân trọng giây phút này, bởi lẽ có ai biết được lần này có phải lần cuối cùng mẹ còn ở bên anh hay không!
Hà Thúy Bình vừa nói xong đã có tiếng bước chân mở cửa tự nhiên bước vào, Phùng Kiến Quân mới ló đầu vào đã hô lên:
- Mẹ nuôi, mẹ thấy mệt trong người hả?
Hà Thúy Bình vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe tiếng anh ồn ào quá nên bà chặn lại:
- Cái thằng này, làm mẹ nuôi giật cả mình… Kêu con đến để nhờ con một chuyện…
Phùng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày trước bà của anh đi theo đoàn người cao tuổi tham dự một cuộc thi múa kiếm thái cực cái gì đó, anh đòi đi theo mà bà không cho, bà nói ở nhà giúp Phong ca xem tình trạng của mẹ nuôi. Mới sáng này Bạch Thiệu Đông cũng dặn đi dặn lại là phải có mặt thật kịp thời nếu mẹ nuôi cần đến. Cho nên từ khi đưa mọi người về đén đây, anh vẫn chưa dám đi đâu xa, tùy thời gọi một tiếng là có thể xuất hiện ngay đấy mà.
Phùng kiến Quân an tâm hơn rồi, anh ngồi xuống giường và hỏi cặn kẽ:
- Mẹ nuôi muốn con làm cái gì vậy?
Hà Thúy Bình chỉ vào Hoa Vân Phong mà nói:
- Đưa nó đi lựa vài bộ đồ dùm mẹ, chọn cái nào trẻ trung một chút, suốt ngày cứ một kiểu hoài… mà đi chơi phải cho ra đi chơi chứ. Con hiểu mẹ nói không Kiến Quân?
Phùng Kiến Quân tươi cười rạng rỡ, nói về chọn quần áo thì anh cũng không tệ đâu nha. Gu thời trang của anh hơi… ờ thì kiểu “bụi bặm” một chút, nhưng cũng không quá rách nát như giới trẻ theo thời thượng bây giờ, chuyện này có thể giao cho anh được mà. Anh vỗ ngực nói:
- Mẹ nuôi yên tâm, Phong ca sẽ được con “tút” lại vẻ đẹp trai ngay thôi mà.
Hoa Vân Phong lại nhíu mày, anh không tin tưởng được cậu em này, nó sẽ biến anh thành cái dạng gì đây!!!
----------------
Hai anh chàng điển trai dẫn nhau đi dạo phố mà còn với dạng “tay trong tay”, “nửa bước không rời” như vậy làm cho các cô gái vỡ mộng. Haiz, thời nay trai đẹp nó yêu nhau hết, chừa lại toàn những cô nàng ế chảy nước ngồi khóc ròng thèm thuồng các “soái ca” trên tiểu thuyết ngôn tình mà thôi. Khổ thật!
Lúc hai anh chàng vào trong một shop thời trang mà Phùng Kiến Quân vẫn thường hay đến, các cô gái bán hàng ùa ra chào đón nồng hậu, xem đấy, đẹp trai có ưu đãi:
- Chào anh, anh lại đến rồi, chỗ tụi em vừa nhập số hàng mới, nhất định anh sẽ thích.
Phùng Kiến Quân nhìn qua một đám con gái nhốn nháo chân dài trắng nõn kia, anh chẳng thích đâu, nhưng có Phong ca ở đây, anh không nổi điên lung tung được. Thế nên anh cười và nói:
- Ồ, vậy à? Nhưng hôm nay không mua cho tôi, mua cho anh này. Các cô xem, anh ấy phù hợp mặc quần áo nào?
Các cô gái nhìn sang Hoa Vân Phong… trời ạ, các cô lập tức đỏ bừng mặt. Có cô còn lấy tay vuốt lại tóc mái, có cô làm duyên đứng nghiêng nghiêng ẻo lả nữa, nhưng thật vô ích, Hoa Vân Phong đâu có nhìn thấy. Điều này làm cho Phùng Kiến Quân cười khụt khịt, Hoa Vân Phong cảm giác được nên anh hỏi nhỏ:
- Cười cái gì?
Phùng Kiến Quân cũng nói thầm vào tai anh:
- Anh đúng là thu hút ánh nhìn của người khác mà. Các cô ấy kéo váy gần sát lên trên rồi kìa… ui da…
Anh nói chuyện không nghiêm túc liền bị Hoa Vân Phong dạy cho một bài học. Anh lén đưa tay ra sờ cái lưng của mình, ôi, Phong ca này dùng cách gì mà không có chút tiếng động, không phải nhéo thịt mà lại làm anh đau quá vậy trời… nhất định là ấn cái huyệt nào đây này.
Các cô gái thấy hai chàng trai châu đầu ghé tai nói thầm cái gì đó thì càng ngại ngùng hơn nữa, tay chân cứ lóng ngóng không biết đặt vào đâu cả, lúng ta lúng túng hết lên ấy. Hoa Vân Phong không cười, anh nói:
- Mua đồ nhanh lên còn đến bệnh viện một chuyến.
Phùng Kiến Quân nhớ ra công việc quan trọng, anh vội chuyển lời với mấy cô nàng sắp chảy nước miếng ra ngoài kia:
- Các cô lấy mấy bộ giống của tôi đây này. Ừ… cái kia, đúng cái có, cái quần jean bị wax trắng ra đấy... Ồ, còn cái rách ở đầu gối kìa.
Tất cả thịnh hành nhất mà anh thích đều gọi người mang đến, nhưng khi Hoa Vân Phong sờ tay vào mấy loại đó, anh thậm chí không chịu mặc thử. Anh nói:
- Không phù hợp, đổi cái lành lặn hơn đi.
Mấy cô gái bàn hàng nãy giờ chỉ biết làm duyên làm dáng, lo chạy sốt vó chỉ để chiều lòng “trai đẹp”, các cô vẫn chưa biết Hoa Vân Phong là… cho đến khi nhìn thấy những hành động kỳ lạ của anh, lập tức có những ánh mắt nhìn nhau tiết hận, tội nghiệp, rồi ghé vào tai nhau nói nhỏ… Họ làm gì Hoa Vân Phong đều có thể cảm nhận được, thậm chí tai anh tốt đến nổi có thể nghe các nàng nói gì, nhưng tất cả chẳng quan trọng, hiện giờ anh có cô nàng Diệp Tri Thu yêu anh, hiểu anh là quá đủ rồi. Nghĩ đến cô anh lại bất giác nở nụ cười, nụ cười lại chẳng qua được ánh mắt săm soi của mấy cô bán hàng và chẳng thể thiếu những lời khen ngợi xuýt xoa.
Mua xong quần áo, Phùng Kiến Quân và Hoa Vân Phong đến bệnh viện. Bạch Thiệu Đông cũng có mặt ở đấy để dẫn đường đến phòng chăm sóc đặc biệt. Vừa vào đến, anh ấy nói:
- Lão chết tiệc này thật là, sống làm chi cho phí công, phí sức, phí tiền của chúng ta vậy nhỉ. Hừ…
Phùng Kiến Quân góp ý:
- Đúng đó Phong ca, anh muốn biết chuyện gì từ ông ta vậy?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Chút nữa sẽ biết!
Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông nhìn nhau, chẳng thể hiểu nổi Hoa Vân Phong muốn làm cái gì! Thôi, đợi vậy.
Lão già mà cả ba người vào “thăm” đang nằm trên giường bệnh. Cả người bị bao phủ bởi một lớp băng gạc trắng xóa dường như chỉ chừa có mắt và mũi cho lão ấy thở mà thôi. Trông thật kinh tởm. Lão ta nằm ì ra đó, chẳng có chút sức lực nào cả. Tội này là do lão tự tạo ra, có ai biến lão thành thế đâu. Nhớ đến hơn một tháng trước. Khi đội thám tử của Hoa Vân Phong bắt được một băng nhóm đến nào loạn buổi lễ tang của con trai ông bác sĩ già, thì sau đó không lâu, có một người dám một mình xông pha vào tổ chức để giải cứu người của mình.
Lão thật sự rất tinh vi, tuy tuổi lớn nhưng hành động còn dẻo dai lắm và kinh nghiệm cũng tràn đầy, y như lão đã thực hiện không ít phi vụ như thế trước đó. Lão có thể thuận lợi vượt qua các chướng ngại trên đường mà vào được bên trong. Theo chỉ thị, để bắt trọn bọn người của đối phương cần dụ bọn hắn vào sâu bên trong hãy ra tay, nhưng lần này lão già thật gan dạ, lão vào một mình, đương nhiên bên ngoài có tiếp ứng, nhưng cách đó hơi xa một tí. Có thể dễ hiểu thôi, lão sợ khi bại lộ thân phận hoặc bị bắt đi, người của lão cũng không hao hụt nữa mà chính lão sẽ cắt đứt thông tin về mình, chẳng ai suy xét ra được cái gì cả.
Và điều đó đã chứng minh khi lão thất bại, lão cho cài sẵn kíp mìn tự chế trong người, “ành…” một tiếng vang dội thành một chuỗi âm thanh dai dẳng, cả người lão bốc cháy. Cũng thật không may cho lão, Bạch Thiệu Đông đã đem lão từ cõi chết trở về, nhưng mà có điều…
Bạch Thiệu Đông từng nói:
- Trên người lão thịt đều bị nướng sắp chín hết cả. Cứu được cái mạng, còn mặt mũi thì cha mẹ tái sinh cũng nhìn không ra.
Lão dường như rất muốn tự tử khi biết mình còn sống, nhưng rồi lão cười hả hê khi biết chẳng ai nhìn ra được lão nữa. Lão nằm đấy, thỏa mãn cho bọn nhóc con này hầu hạ chăm sóc, xem ra giai đoạn cuối đời của lão cũng không tính quá tệ hại phải không? Lão nằm đó nhìn thẳng trần nhà, mùi bệnh viện gây mũi, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn lấy lão, lão sống đến từng tuổi này xem cũng là kỳ tích, lão có thể bảo vệ những người lão quan tâm mới là quan trọng nhất.
Mọi người vào đây, đứng kế bên giường nhưng lão làm ngơ hết tất cả, lão chẳng cần chào hỏi gì lũ con nít miệng còn hôi sữa này, khi lão tung hoành khắp chốn thì bọn chúng vẫn còn bộc tã trong nôi đấy nhé.
Phùng Kiến Quân xem tình hình, anh mất kiên nhẫn hô lên:
- Lão già, lên tiếng đi, lão có bị thương cổ họng đâu hả, đừng giả vờ, cẩn thận cho lão một trận đó.
Trên giường vẫn im ắng không một tiếng động, nhưng tức khắc lão ta trừng lớn ánh mắt như gặp phải điều gì kinh tởm lắm, lão có vẻ hốt hoảng, đây chung quy chỉ là đoán thôi, có ai nhìn thấy biểu hiện trên mặt lão đâu chứ.
Lão dù gì cũng không phải người dễ lộ bí mật của bản thân, dù có nhìn thấy quỷ đi chăng nữa cũng phải cố gắng trấn tỉnh bản thân là quỷ không tồn tại. Nay cũng thế, lão chẳng rên một tiếng nào mà nhắm mắt lại xem như không có gì làm lão lay động.
Lúc này không ngờ Hoa Vân Phong lên tiếng:
- Nhịp tim ông đập mạnh quá, có cần bác sĩ khám cho không?
Hơi thở của lão già lập tức biến đổi, lão cố nén thở để nhịp tim có thể trở nên bình thường hơn nhưng nào có thể điều khiển được điều đó. Càng làm cho lão lộ ra sơ hở. Thế này Hoa Vân Phong lại nói:
- Ông còn nhớ Hoa Lập Nhân không?
Lão già kia cơ thể bỗng nhiên chấn động, đúng như người bạn già chiến hữu của lão đã từng nói, già cả rồi đột nhiên yếu thế hẳn đi, sợ bóng sợ gió, sợ chính điều mà họ đã tự thực hiện, những nỗi sợ không thể kiểm soát được. Chung quy thì Hoa Vân Phong chỉ đoán thôi Anh biết lão nhìn thấy anh thì hốt hoảng chứng tỏ lão biết mặt ba của anh. Hỏi để làm lão lộ tin tức. Con người dù có nguy hiểm đến đâu thì cũng không tránh khỏi những sơ sót trong lời nói, thể nào rồi cũng giấu đầu lòi đuôi thôi.
Lão không trả lời, mà chỉ mở mắt ra nhìn thẳng vào đối phương. Giống, quá giống, nhưng chỉ là giống thôi, không thể là hồn ma hiện về. Rồi đột nhiên lão nhớ ra một chuyện, lão tự lầm bầm trong miệng, ngỡ rằng chẳng thành tiếng nhưng âm thanh vẫn lọt vào tai của người đang chú ý nhất cử nhất động của lão:
- Không phải đã chết cháy rồi sao?
Thắc mắc này lão không giải đáp được, chẳng lẽ đứa nhỏ năm ấy không bị chết cháy trong cô nhi viện, nhưng rõ ràng đã tìm được xác rồi mà, đến tấm thẻ đeo trên cổ cũng mang tên ấy. Tại sao? Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Lão đang suy tư chuyện của lão, Hoa Vân Phong sẵn tiện nhắc nhở lão đôi điều:
- Ông không dám lên tiếng thì để tôi nói hộ… ờ, Lý Tuấn Kiệt có phải không? Chuyện ông làm với người khác tôi không rõ, cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ nhắc ông nhớ chuyện hại chết ba tôi, rồi ngụy tạo tai nạn xe. Ông chắc cũng chưa quên ông Hai tài xế bị ông đánh chết, và còn nữa, một đứa nhỏ 8 tuổi bị ông cuớp đi đôi mắt. Tôi nói không sai chứ?
Người đàn ông được gọi với cái tên Lý Tuấn Kiệt kia mở đôi mắt ra, ánh mắt đục ngầu với những nếp nhăn quan đó hằn lên thật sâu, ông đột nhiên cười lớn tiếng đến nỗi sặc lên và ho liên tục. Bạch Thiệu Đông biết tình trạng của ông ta không chết được, anh chỉ bình tĩnh quan sát điện tâm đồ mà thôi. Còn Phùng Kiến Quân điên lên, la hét lão:
- Cười cái gì? Có gì mắc cười hả?
Lão dừng ho khan, liếc mắt nhìn Hoa Vân Phong mà lắc đầu:
- Xem ra lão già này khi đó quá nương tay rồi, đáng lẽ ra phải ra tay nặng hơn nữa, có thể chặt luôn tay chân của mày, rồi ném ra đường tự sinh tư diệt!
Hoa Vân Phong cười nhẹ, anh tiến gần lão hơn và nói:
- Khi ấy ông chỉ muốn nhà họ Hoa tôi sau này phải sống dưới đáy xã hội, bần cùng và tủi hổ. Tôi hiểu, nhưng ông thất bại rồi, ông thấy rõ chưa?
Lão già Lý Tuấn Kiệt nhếch mép:
- Tao không giết mày ngay lúc đó mà chỉ hủy đi đôi mắt của mày là muốn mày sống không bằng chết. Muốn mày suốt đời lưng đeo cái tên… tàn… phế…!
Từng chữ cuối lão ta cố gắng kéo dài nó ra bằng một giọng điệu đáng ghét nhất trên đời. Hoa Vân Phong không phản ứng gì cả, chỉ có Bạch Thiệu Đông tức giận hít vào thật mạnh, thật muốn tiến lên bóp chết lão, bỏ quên mất cái gì gọi là “Lương y như từ mẫu” đi thôi. Còn Phùng Kiến Quân không nghĩ ngợi gì, trực tiếp xông lên, nhưng anh chưa chạm vào lão ta được, Phong ca đã ngăn anh lại rồi. Phùng Kiến Quân tức muốn chết, đứng sững tại chỗ nghiến răng căm phẫn nhìn lão.
Còn Hoa Vân Phong, anh bị lão nói thế cũng không tức giận, ngược lại anh biết được mưu đồ của lão, anh nói:
- Ông không được toại nguyện đâu Lý Tuấn Kiệt. Tưởng chọc giận tôi để có thể chết dễ coi một chút sao? Ông lầm rồi, tôi chẳng những sẽ không giết ông, tôi còn muốn đem từng người mà ông quan tâm nhất đến trước mặt ông hành hạ họ cho thỏa khoái cảm… ông có ý kiến gì không?
Giọng nói anh vẫn không nhanh không chậm, từ tốn một cách bình tĩnh làm cho người nghe như Lý Tuấn Kiệt vốn có ác cảm trong lòng lại càng dâng lên một nỗi sợ hãi vô bờ bến. Lão lập tức cãi lại:
- Mày muốn làm gì? Không được, mọi chuyện năm xưa chỉ một mình tao làm, không có ai là đồng bọn cả… mày…
Nói đến đây lão phát hiện mình bị lừa. Quả thật Hoa Vân Phong làm sao có thể biết mối bận tâm của lão là gì chứ. Trời ạ, không đánh mà lão tự khai ra rồi. Bây giờ muốn cải biến cũng chẳng còn kịp nữa rồi…
Hoa Vân Phong cười, nói:
- Ông hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt để có thể nhìn thấy những người ông quan tâm đến tề tựu với ông nhé!
Lý Tuấn Kiệt nhắm lại mí mặt thật mạnh, ông ảo não về sự vụng về của bản thân. Hồi lâu không lên tiếng, ông mở mắt ra thấy Hoa Vân Phong sắp rời đi, ông mới mở miệng hỏi:
- Làm sao mày biết là tao?
Hoa Vân Phong cũng chẳng hẹp hòi, anh kiên nhẫn trả lời:
- Ngày xưa, bọn người của ông đuổi theo một đứa nhỏ đều che mặt lại, tất cả đều mặc quần áo màu đen, trước sau cũng không nói chuyện tiếng nào. Cho đến khi bắt được tôi, các ông chỉ dùng ánh mắt để trao đổi mà thôi, mãi tới lúc tôi bị gây mê hoàn toàn không biết gì nữa thì ông mới có vài câu đối thoại với vị bác sĩ kia, tôi tuy rằng sắp mất đi tỉnh táo nhưng vẫn nhớ được giọng nói đó. Mãi đến khi ông vào sâu phía trong tổ chức giải cứu đồng bọn hôm đó, ông đã nói chuyện, tiếng nói đó Hoa Vân Phong này suốt đời không thể nào quên được.
Thì ra… thì ra Hoa Vân Phong đã cố ý cho lão già Lý Tuấn Kiệt này vào gặp đồng bọn, có thế mới nghe được tiếng nói của lão. Nhưng là sao anh suy đoán ra điều đó mà lại thực hiện cách này, chỉ có mình anh biết. Cũng như nhiều lần Phùng Kiến Quân thắc mắc hỏi chuyện, chẳng hạn như khi đàm phán với ông chủ Lam Ký là Lam Viễn Hằng, Phong ca của anh hứa sẽ không để chuỗi nhà hàng rơi vào tay kẻ ngoài, nhưng đến khi nói chuyện với Sở Lăng Khiêm thì anh cũng nói rằng sẽ giao cho hắn. Khi Phùng Kiến Quân hỏi có thật sự giao cho họ Sở hay không, Hoa Vân Phong trả lời “Có!”. Anh chẳng hiểu ra sao, bên nào cũng là lời hứa, vả lại Phong ca rất trọng lời hứa cơ mà, sao lại… Cứ thế là anh bị Bạch Thiệu Đông chọc ghẹo, anh ta nói:
- Cậu chỉ cần biết kết quả, không cần quan tâm quá trình. Cách làm việc của Vân Phong cậu đừng hỏi cách tiến hành mắc công lắm.
Nói thế chứng tỏ Phong ca làm việc luôn có suy tính sâu xa, loại trừ những hướng đi bất lợi, mà trong quá trình lại biến hóa linh hoạt, làm cho kẻ khác khó lòng ứng phó. Đấy mới là cái hay đáng học hỏi, giống như ngài Gia Cát Lượng lừng lẫy danh tiếng khi xưa, tuy rằng ông thuộc lòng tất cả binh thư, nhưng ông cũng đã từng làm trái lại với những điều ấy, đó là phong cách dụng binh mới, không gò bó, tùy cơ ứng biến.
Phùng Kiến Quân khi ấy còn có điều thắc mắc, anh hỏi Hoa Vân Phong:
- Phong ca, còn nếu anh phải đối phó với những biến hóa linh hoạt, anh phải làm sao?
Hoa Vân Phong trả lời:
- “Dĩ bất biến, ứng vạn biến”!
Có nghĩa là lấy bản chất không đổi để ứng phó cái biến đổi, điều này làm Phùng Kiến Quân càng thêm khó hiểu. Anh biết khôn ngậm miệng lại không hỏi nữa, nếu không nhất định Bạch Thiệu Đông lại chế nhạo anh thiếu kiến thức nữa cho mà xem.,
Trở lại với khung cảnh trong phòng bệnh, Lý Tuấn Kiệt vẫn nằm bất động, ông ta lại sâu sắc cảm nhận sự thất bại lan tràn toàn thân, làm cho lão tứ chi vô lực, lão thở phì phò đến nổi động vào các vết thương chi chít đau muốn thét lên. Lão nhất định điên rồi, tại sao, tại sao lão muốn di chuyển hận thù của tên nhóc kia lên người lão. Lão chấp nhận tất cả, thế mà chẳng được, lão không muốn người thân của lão bị tổn hại. Có tội lão nhận, đứa con gái ngây thơ trong sáng có tội tình chi, nếu để tên này điều tra ra manh mối, lão thật sự không biết hắn sẽ làm gì con bé. Mối hận 3 đời của nhà họ Hoa không thể để cô bé một người gánh chịu. Lão phải làm sao đây? Lão bất lực! Lão thật sự muốn cắn lưỡi tự sát ngay lúc này…
Tiếng Hoa Vân Phong lại vang lên:
- Ông muốn chết khi nào cũng được, nhưng tôi e rằng khi những người thân của ông bị bắt đến đây, họ bị hành hạ nửa sống nửa chết mà thấy xác của ông nữa thì… thật sự đáng thương!
Lý Tuấn Kiệt nhìn Hoa Vân Phong, ông thật sự hối hận năm đó không bóp chết đứa nhỏ mới 8 tuổi ấy. Ông tính toán sai lầm rồi, để lại hậu hoạn đến ngày hôm nay, có lẽ lúc trước ông bạn già của ông luôn nằm mơ thấy người ta đến báo thù chính là quả báo hôm nay đây.
-------------------
Chiều thứ 5 vừa kết thúc, Diệp Tri Thu cùng đám bạn vừa mới làm xong bài thi môn xác suất thống kê, các cô chụm đầu ghé tai lại với nhau để bàn cãi về đáp án. Diệp Tri Thu vui mừng lắm vì sau một quãng thời gian Hoa Vân Phong phổ cập lại kiến thức cho cô, cô hoàn toàn tự tin với kết quả này. Bài thi phát ra cô bình tĩnh đọc từng bài,
Sắc trời chiều tà nhuốm một sắc vàng cam xinh đẹp ở cuối chân mây. Gần vào xuân, thời tiết cũng nhẹ dịu hơn rất nhiều. Trên bầu trời thành phố C lúc này rất nhiều mây vàng bay bay, gió thổi hiu hiu miên man vào lòng người, thật làm cho con người ta có cảm giác dễ chịu.
Lục Huyền Cầm trong nhạc viện vừa đi ra cổng, ngay lập tức trông thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng sang trọng đang đỗ ngoài ấy, dường như người đến đây đợi chờ một ai đó đã lâu rồi. Anh ta đứng chốc lát lại đổi chân trụ, lưng tựa vào bên cạnh xe, dáng vẻ thật trầm lặng, có lẽ chẳng dễ tiếp cận, nhưng trông nét mặt với những đường cong có vẻ cứng nhắc kia lại rất đẹp trai và quyến rũ.
Các cô giảng viên đến cả các nữ sinh của học viện đều ghé mắt ngắm nhìn, tự dưng hôm nay lại có người rất đẹp trai đứng đây “tạo dáng” vậy chứ? Chắc không phải đang quay MV chứ? Ôi, anh đợi ai mà làm cho bọn con gái ở đây phải thán phục trầm trồ, nhất định người được anh chờ là người hạnh phúc nhất quả đất. Các cô gái này cũng thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến nơi đây để các cô cũng được ngắm “trai đẹp” miễn phí, chân thực 100% so với cách ngắm các chàng tài tử Hàn Quốc trên các trang báo mạng.
Lục Huyền Cầm thấy tình cảnh thế nên lắc lắc đầu: xấu trai cũng khổ mà đẹp trai cũng có tốt lành gì đâu. Xem cái tình hình này, cô nhìn mặt anh không có gì biến hóa, vẫn một gương mặt như bức tượng đá, lạnh lẽo và vô vị. Nhưng cô biết, anh cũng có giới hạn của mình, sự mất kiên nhẫn chỉ là được che giấu tốt, không bộc lộ mà thôi. Thật tội nghiệp! Cô biết Mộc Thư Lê không thích nói chuyện, cũng không giỏi ứng phó với sự bát nháo của các cô gái “thích” trai đẹp này đâu, cho nên cô tiến lên giải vây:
- Các em tan học rồi chưa về nhà sao?
Các cô gái trẻ tuổi đương nhiên biết Lục Huyền Cầm, các cô cúi đầu thè lưỡi, cùng nhìn nhau trao đổi một chút ánh mắt cho nhau, rồi cùng chào cô:
- Dạ, bọn em chỉ xin chữ ký của anh ấy thôi cô ạ!
Lục huyền Cầm tức cười lắm, ngày đầu tiên khi Mộc Thư Lê xuất hiện ở đây thì đã khiến các cô gái vây quanh anh như một thần tượng, chỉ trỏ và ngắm nhìn, còn có các cô nàng bạo gan tiến lên xin làm quen anh nữa đấy. Thế nhưng anh đều chẳng có biểu hiện gì trên gương mặt, giống như là các cô nàng là không khí phiêu lãng chẳng liên quan gì đến anh hay sao ấy. Anh chỉ đứng im lặng, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi ngẩng lên nhìn xuyên qua đám người đang cản trở trước mặt để tìm kiếm một ai đó. Tìm ai? Đương nhiên là cô gái có tên là Lục Huyền Cầm – một cái tên đầy chất nghệ sĩ, hoài cổ và dịu dàng. Một Thư Lê dặn lòng, mình đã nhung nhớ cô ấy lâu như vậy. Suốt thời gian xa cách, anh vẫn luôn đau đáu về một cô gái nhỏ nhắn, dứt khoát lấy hết số tiền dành dụm để mua mấy tờ vé số cho anh, đối với anh lúc đó là mua một bữa cơm và có thể mua cả cái mạng của anh rồi. Anh còn nhớ ngày đó cô bé thì thầm giọng lí nhí rằng số tiền đó cô để dành mua cây đàn đồ chơi… anh vẫn nhớ!
Lục Huyền Cầm nhìn các cô bé kia một lượt. Cô nói:
- Các em về nhà sớm đi, anh ta không phải diễn viên, công việc ký tên này không phải việc của anh ta.
Cô giáo đã nói thẳng như thế, các cô gái gan dạ này cũng đành phải nghe theo, nếu không muốn học kỳ này phải thi lại môn của cô thì tốt nhất nên nghe lời đi. Cô giảng viên trẻ này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, chỉ cần đừng hành động điều gì vượt quá giới hạn cho phép của cô, đương nhiên là trong học tập mọi người đã trải qua sự nghiêm khắc của cô rồi. Nhớ có lần, cô tối kỵ sinh viên nhai kẹo cao su trong giờ học, bởi theo cô nói, việc nhai kẹo không những trông vào có vẻ thất lễ với giảng viên mà còn làm cho bọn họ mất tập trung vào bài giảng. Nếu chỉ nhai kẹo nhóp nhép thì chắc cô không tới nổi phạt nặng, mà đằng này vừa nhai mà vừa thổi ra một cái bong bóng phì phèo mãi thế thì ai chịu được. Thế nên em sinh viên đó đã bị đuổi ra khỏi lớp và bị cấm thi môn nhạc cụ dân tộc vào cuối khóa, bảo lưu điểm số hiện có để học lại với mấy em khóa sau. Thật nghiêm khắc đúng không?
Các cô gái trề cái môi đỏ mọng của mình ra âm thầm che giấu nỗi bất bình, hà cớ gì cô giáo được nói chuyện với trai đẹp còn mình thì bị cấm đoán, hừ, tức chết! Nhưng không còn cách nào khác, tốt nhất đừng chọc giận “người lớn” như cô.
Thấy các cô gái rời đi, Lục Huyền Cầm mới quay lại nói chuyện cùng Mộc Thư Lê:
- Bây giờ thì không ai làm phiền anh rồi, anh có thể đứng đây ngắm cảnh bao lâu cũng được. Tôi đi trước nhé!
Mộc Thư Lê nghe cô nói phải đi, anh vội chuyển từ tư thế dựa lưng sang đứng thẳng người, đưa tay ngăn lại bước cô đi. Anh vẫn không chịu thốt lên tiếng nào, nếu ai không có tính tình tốt như Lục Huyền Cầm và có sự cảm thông sâu sắc cho “bệnh tình” của anh thì đã xem anh như tên biến thái dám chặn đường con gái nhà lành để thực hiện hành vi xấu xa rồi.
Cô thấy hành động anh đột ngột như thế nên giương mắt nhìn anh và hỏi:
- Anh có chuyện muốn nói với tôi hả?
Mộc Thư Lê gật đầu, anh vẫn không mở miệng mà xoay người mở cửa xe, đưa tay vào trong lấy ra một thứ gì đó…
Lục Huyền Cầm thật kiên nhẫn chờ đợi, cô thông cảm cho anh nhiều lắm, cô nghĩ anh là người bị mắc chứng trầm cảm nên mới mấy lần đều đứng ra giải vây cho anh trước sự theo đuổi của các cô gái “háo sắc”!
Cô bình tĩnh đợi anh, cho đến khi anh đưa cho cô một cái hộp được gói lại thật tỉ mỉ và xinh xắn, giấy gói màu lam cô yêu thích cùng với một cái nơ bằng lụa màu trắng thật nổi bật. Quá ngạc nhiên, cô cũng quên mất phải tiếp nhận nó. Tặng quà cho cô ư? Một lúc sau tay anh vẫn giơ giữa không trung, Lục Huyền Cầm không còn cách nào khác phải tiếp nhận món quà đó, cô nhìn trái nhìn phải, không khỏi hiếu kỳ hỏi anh:
- Anh đưa tôi cái gì vậy?
Mộc Thư Lê trả lời quá ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn một từ:
- Tặng!
Lục Huyền Cầm há miệng thật to, cô có làm gì đâu mà được tặng quà, mà cũng chẳng phải ngày lễ gì đặc biệt, càng không phải ngày sinh nhật của cô nữa. Cô bắt đầu khó hiểu chằng biết làm sao và định trả lại cái hộp, nhưng Mộc Thư Lê lại đẩy nó về hướng cô và nói:
- Mở ra!
Ặc, lần này anh có tiến bộ hơn rồi, nói được nhiều hơn lần trước tới “một” tiếng cơ đấy! Ha ha… Lục Huyền Cầm ái ngại nhẹ nhàng làm theo lời anh, cô thân thiện hơn mọi người nghĩ về cô nhiều lắm, đôi khi “Thân bất do kỷ” đã làm một người đứng lớp đào tạo biết bao thế hệ, cô không thể tắc trách, không thể qua loa, càng phải có tâm với công việc, bởi vì cô nghiêm túc thực hiện nghề nghiệp của mình thế nên mỗi khi có bạn sinh viên nào không thiết tha với việc học là sẽ nhận được sự cảnh cáo ngay, có thế mới nhớ lâu và mới có thể tôn trọng sự nghiệp mình theo đuổi. Thực ra cô bình dị và gần gũi lắm.
Cô mở ra lớp vỏ bọc bên ngoài, hé lộ một cái hộp gỗ đen nhánh bên trong, cô có phần hơi hồi hộp khi mở tiếp phần bên trong. Chẳng hiểu làm sao tim cô đập mạnh, cô rõ ràng chưa biết trong ấy cất chứa cái gì cơ mà, thế nhưng sao cô có thể tưởng tượng ra trong đầu mình một thứ, một thứ mà khi còn nhỏ xíu nó đã từng là mơ ước của cô… nó chính là…
Lục Huyền Cầm mở nắp hộp gỗ, thật sự cô vỡ òa trong sung sướng, rung rung bàn tay nâng lên một chiếc độc huyền cầm nhỏ xíu. Đây là sự thật sao? Cô đang cầm trên tay món đồ chơi mà khi còn nhỏ cô đã rất khao khát được có, nhưng sau này cô để dành đủ tiền thì chiếc đàn không còn được bày bán nữa và mãi nhiều năm sau đó, cô cố ý tìm kiếm lại món đồ chơi mình thích mà chưa bao giờ tìm thấy, nó không được sản xuất nữa rồi. Cô đã vì chuyện này mà buồn bả suốt một quãng thời gian dài nữa đó.
Mộc Thư Lê lặng lẽ đứng bên cạnh, anh chẳng lên tiếng mà chỉ nhìn chăm chú từng biến hóa đa dạng trên gương mặt cô gái này. Cô ấy dường như đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, rồi cuối cùng là chìm vào mạch cảm xúc của riêng mình, có lẽ cô ấy đang cảm động.
Không tự chủ được dâng lên một ý cười nhàn nhạt bên môi, Mộc Thư Lê cho rằng mấy ngày qua anh bôn ba tìm kiếm người sản xuất cây đàn là xứng đáng. Nhớ lần đầu tiên cô lấy tiền dành dụm để giúp đỡ anh đã tiết lộ mơ ước của cô, sau đó mỗi khi đến gặp anh, cô đều nói thật nhiều về những ước mơ khác của mình, cô tả cho anh nghe về món đồ cô thích, cô nói cô rất muốn có nó, nhưng không dám kêu mẹ mua cho bởi vì ba cô là một nghệ sĩ cải lương Nam bộ, ông thông thạo rất nhiều dụng cụ dân tộc và cũng muốn hướng cô theo con đường này, nhưng vào thời ấy, nghệ sĩ chưa được trọng dụng như bây giờ, địa vị của họ thậm chí còn bị xem thường, bị cho là “xướng ca vô loài” cho nên mẹ cô cấm cô không được tơ tưởng đến con đừng nghệ thuật. Cô nói cây đàn vẫn nằm ở cửa tiệm, nó ở đó lâu rồi chắc là không ai mua nữa đâu nên cô mới yên tâm lấy tiền giúp anh, rồi sẽ từ từ để dành tiền tiếp tục, khi nào đủ lại mua về cũng không muộn.
Mộc Thư Lê nhiều lần đến cửa tiệm ấy để nhìn cây đàn đồ chơi, hình dáng của nó đã khắc sâu vào tâm trí anh rồi, cũng như cô gái mà anh vẫn nhớ, cô không chỉ tồn tại trong trí nhớ, cô còn đi sâu hơn vào lòng anh, chiếm cả trái tim anh nữa!
Vì món quà này anh đã đi hỏi rất nhiều xưởng đồ chơi hiện đang sản xuất, nhưng không ai chịu làm nó nữa, bởi vì nó lằm bằng gỗ và còn phải thực hiện bằng thủ công, cho nên khá phức tạp. Mộc Thư Lê phải về một vùng nông thôn theo chỉ dẫn, tìm đến một ông lão đã lớn tuổi lắm rồi, nghe nói đâu trước kia ông trong đoàn cải lương và chuyên làm đạo cụ cho các nghệ sĩ biểu diễn. Điều khó khăn thực sự chính là phải thuyết phục ông muốn gãy lưỡi ông mới đồng ý làm cho một cái. Hu, thật may mắn!
Lục Huyền Cầm dời tầm mắt từ món quà quá ý nghĩa này chuyển đến mặt của Mộc Thư Lê, cô sâu sắc nhìn vào mắt anh và thốt lên:
- Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi không ngờ lại được nhìn thấy nó. Tôi cảm ơn!
Nói xong, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước ôm lấy anh, xem đây là một hành động biết ơn của mình. Nhưng người vô ý thì nghĩ thế, còn người có tình thì lại… ây, cái này gây go rồi, anh đang cứng ngắc thân thể của mình chỉ vì cái ôm này đấy. Mộc Thư Lê chưa bao giờ tiếp xúc quá gần với con gái, anh cũng nghĩ rằng mình sẽ rất ghét con gái thể hiện những hành động như thế này đối với anh. Nhưng kỳ lạ lắm, anh chẳng những không phản cảm với cô gái trước mặt mà còn muốn ôm cô vào lòng chặt hơn nữa.
Hai tay anh không tự chủ giơ lên, gần ôm lấy cô thì anh dừng lại, tự nhủ: Không được nóng vội, sẽ hỏng kế hoạch mất. Thế là anh cứ để cô ấy ôm mà buông thõng hai tay bên hông không nhút nhít. Anh tận hưởng mùi hương từ mái tóc đen huyền, anh khẽ liếc nhìn đỉnh đầu của cô, một suy nghĩ lại dâng lên trong não, không biết đến khi nào mới có thể chính thức ôm cô vào lòng và vuốt mái tóc mềm mượt bồng bềnh này đây nữa.
Lục Huyền Cầm cảm động với món quà anh tặng lắm. Cá tính cô từ trước giờ không thích nợ ai cái gì, chỉ cần người khác tặng quà là cô lại mua quà gì đó trả lại cho người ta. Hễ người khác giúp đỡ cô một việc gì đó, thì cô cũng vui vẻ sẵn sàng giúp đỡ họ bất cứ việc gì khác. Cho nên với món quà này, cô quyết định một việc:
- Mộc Thư Lê, tôi với anh chỉ gặp mặt nhau được một lần thôi, vậy mà anh lại tặng tôi món quà mà… có thể nói tôi tìm kiếm đã lâu. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, là anh biết tôi thích nó hay là anh suy đoán?
Bởi vì cô bé này chắc chắn quên anh mất rồi, sau hai lần gặp mặt, chỉ có một mình anh nhận ra cô thôi. Cũng chẳng trách, khi ấy cô còn quá nhỏ mà… Nhưng vẫn có cái gì đó buồn bã dâng lên trong lòng. Mộc Thư Lê ngưng mắt nhìn cô thật lâu, sau đó mở miệng nói ngắn gọn:
- Biết!
Lục Huyền Cầm trố mắt nhìn anh, không hiểu vì sao anh vội sửa lại:
- Đoán!
Lục Huyền Cầm nhìn vào mặt anh một lát, không biết sao cô lại đột nhiên muốn cười quá, nhìn có cái gì đó ngố ngố thì phải. Cô không giấu tâm trạng, chỉ cần có cái gì vui là cười, cô cười ra miệng. Mộc Thư Lê nhìn cô say đắm nhưng cô gái nào có nghĩ sâu xa, cô chỉ nghĩ rằng anh bối rối khi phải giao tiếp với người lạ, kể cả cô, cho nên anh mới đưa ra 2 câu trả lời cho 1 câu hỏi như thế. Haiz, không chấp nhất “trẻ con” đâu mà!
Cô giải thich cho hành động của mình:
- Tự nhiên nhìn mặt anh tôi lại muốn cười. Càng nhìn anh càng có nét đáng yêu, ban đầu trông có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng mà thực ra không phải như vậy, nói đúng hơn là giống một đứa nhỏ phụng phịu, bốc đồng vậy đó!
Cô nói có cái lý của cô, còn anh thì mặt lập tức đen sầm lại, ồ chẳng lẽ trông anh ngốc như thế sao? Mộc Thư Lê im lặng giơ tay sờ mặt mình, vẫn đâu có gì thay đổi, bình thường mà, cô gái này mắc cười cái gì nhỉ?
Lục Huyền Cầm thấy anh tự sờ mặt mình, cô lại cười:
- Ờ, được rồi, anh không có gì thay đổi hết, chính là cái “không thay đổi” của anh mà tôi mắc cười đó. Thôi được rồi, vì món quà anh tặng tôi, tôi rất thích nó, cho nên tôi có thể mời anh ăn bữa tối được không? Anh không có hẹn trươc với ai chứ?
Mộc Thư Lê lắc đầu, anh không có hẹn, mà có hẹn đi chăng nữa cũng chẳng quan trọng, hủy hết, vì cô!
Thế là Lục Huyền Cầm rất tự nhiên đi đến cửa xe của anh, cô định mở cửa vào trong, thấy anh vẫn đứng sững ở đó, cô lên tiếng hỏi:
- Anh muốn tôi đi ta-xi à?
Mộc Thư Lê nghe nói kịp thời hoàn hồn trở lại, anh vội đi đến mở cửa mời cô vào, Lục Huyền Cầm nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, cô lại cười!
------------------
Sau khi có trận ẩu đả tại bệnh viện với Hoa Vân Phong và bị người đàn bà anh không muốn gọi là mẹ làm phiền lòng mệt trí, Sở Lăng Khiêm muốn tìm cho mình cảm giác thư thả thoải mái nên đã đến nhà Diệp Tri Thu. Suốt cả buổi sáng lãng phí cho những chuyện không đâu, anh tức tốc lái xe suốt quãng đường dài để đi gặp cô bé nhỏ nhắn anh đã mong nhớ.
Đến thành phố Đ, cô bé vừa mới di học về. Sở Lăng Khiêm đã quá quen thuộc với dì Trần nên anh được mời vào nhà và tự nhiên như tại nhà mình vậy. Diệp Tri Thu mới dừng chiếc xe đạp ngoài cửa đã nghe thấy tiếng anh:
- Chào cô bé, anh đến rồi!
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên thấy anh, làm bộ chẳng vui:
- Hừ, anh nói thứ 4 đến thăm em, hôm nay thứ mấy hả? Anh trễ hẹn nữa rồi!
Sở Lăng Khiêm vốn định thứ 4 sẽ đáp máy bay từ Mỹ xuống thành phố Đ trước rồi sau đó mới đi xử lý xong công việc, nhưng mà hành trình đột nhiên bị thay đổi, anh đành phải làm việc công trước, thăm cô bé sau. Vậy mà cô cũng trách anh được sao? Ây, có thể tâm lý của con gái là như vậy, anh là một người đàn ông cứ vùi đầu vào công việc, thô thiển trong tính tình thì làm sao hiểu thấu được chứ!
Diệp Tri Thu bỏ giày đến gần anh, nhìn mặt của anh hơi đỏ, cô ngửi trên người anh có hơi rượu, bèn hỏi:
- Anh uống rượu?
Sở Lăng Khiêm gật đầu:
- Một chút thôi.
Diệp Tri Thu lại bắt lỗi:
- Anh uống rượu mà còn lái xe, cái này là vi phạm pháp luật Việt Nam nha!
Cô bé này hôm nay đem cả pháp luật ra lý sự nữa cơ à? Sở Lăng Khiêm yêu thương nhìn cô thật say đắm. Diệp Tri Thu nhìn vẻ mặt anh mông lung, cô chẳng nghĩ nhiều, bèn nói:
- Anh mệt rồi phải không? Vào phòng nghỉ nơi đi, em dọn phòng cho hé!
Sở Lăng Khiêm cười, nói:
- Hả? Từ khi nào cô bé biết làm những công việc này vậy?
Bình thường cô nàng đâu có chịu làm chuyện gì, hay nói cách khác là tính tình hơi lười nữa, khi làm việc gì cũng cố ý kéo dài thời gian, trong lúc làm thì thích vừa làm vừa chơi, chẳng lẽ mới mấy ngày xa cô mà cô đã lớn lên nhanh chóng như vậy sao, nếu như thế, chắc mẹ anh (người mẹ hiện tại bên Mỹ anh vẫn gọi là mẹ, chứ không phải Hà Thúy Bình) sẽ chẳng còn gì có thể chê bai cô gái nhỏ này nữa!
Diệp Tri Thu kéo anh vào phòng, cô lấy drap trải giường ra và cẩn thận làm từng động tác chứ không phải cẩu thả qua loa, Sở Lăng Khiêm quen nhìn cô làm nũng và lười biếng, nào ngờ thấy cô bận rộn chạy qua chạy lại vì anh trải giường, sắp xếp chăn gối, anh lại nảy lên một sự yêu mến khác dành cho cô. Anh mỉm cười đứng tựa bên cửa trông cô làm việc, mọi sự tình trước khi đến đây anh đều chẳng quan tâm nữa, thật kỳ diệu! Trên đời này có một số người bạn chẳng thích nhìn đến, hễ thấy là sẽ có xung đột ngay, cái dạng đó người ta gọi là oan gia thì ngược lại chí ít có một người nào đó khi bạn gặp sẽ làm bạn quên hết những buồn đau, những mệt mỏi, đó gọi là bến bờ bình yên mà ai cũng mong muốn tìm được. Diệp Tri Thu chính là một người như thế, Sở Lăng Khiêm xác nhận chuyện này từ rất lâu rồi, đợi cô bé lớn lên một chút, cô sẽ là của anh mãi mãi.
Diệp Tri Thu làm xong rồi cô quay đầu khoe với anh:
- Sao hả? Em có thể làm dâu người ta được chưa?
Sở Lăng Khiêm nhìn cô cười:
- Cô bé, em đã muốn lấy chồng rồi à?
Diệp Tri Thu lập tức đỏ bừng mặt, cô vội quay đi che giấu, miệng thì thầm trả lời:
- Ờ… phải!
Sở Lăng Khiêm cảm thấy thú vị, bèn ghẹo cô tiếp:
- Vậy, em định lấy ai hả?
Không ai là ứng của viên sáng giá hơn anh đâu, Sở Lăng Khiêm tự tin phán xét như thế. Nhưng cô gái nhỏ lại nói:
- Hừ, không nói cho anh biết đâu, anh sẽ chọc người ta hoài luôn thì sao? Chỉ cần biết không phải anh là được, hì hì…
Sở Lăng Khiêm chưa chấp nhất cô, anh cho rằng cô chỉ là lém lĩnh nói lẫy mà thôi, anh lại đùa:
- Lấy ai cũng vậy, lấy anh dùm anh cảm ơn mà… được không cô bé?
Diệp Tri Thu bị câu nói của anh làm cho tức cười, cô cười hì hì, xua tay:
- Đã nói không mà, anh đi tìm chị nào khác đi nhe, em không thích hợp với anh đâu… Á…
Tự dưng đang yên đang lành anh Lăng Khiem tại sao lại ra tay thô bạo với cô như vậy? Anh nắm cổ tay cô đau quá, cô hét lên một tiếng, trong tròng mắt đen láy hiện lên một tầng hơi nước. Cô có biết vũ khí lợi hại nhất của cô là gì không, đó chính là nước mắt. Không một chàng trai nào có thể “qua ải” một mĩ nhân thích khóc như cô cả. Một khi đôi mắt to tròn ấy rưng rưng, kể cả người máu lạnh như Sở Lăng Khiêm cũng phải buông tay chịu thua. Anh buông cô ra và nói:
- Anh xin lỗi… có lẽ sáng nay anh gặp chuyện không vui nên mới không kiềm chế được bản thân.
Chỉ đối với một mình cô anh mới thốt lên những lời xin lỗi như thế này thôi, cô không biết vị trí của mình trong lòng anh to lớn đến mức nào sao?
Diệp Tri Thu chu môi, đôi mắt lại trong suốt sang ngời, nào có dấu hiệu của nước mắt, thế mà lúc nãy giống như là sắp có một trận đại hồng thủy ghê gớm lắm vậy. Cô mau nước mắt mà cũng nín khóc thật nhanh. Đúng là hết cách với cô mà. Cô nói:
- Không sao. Chỉ là anh Lăng Khiêm mạnh tay với em, em phải phạt anh đó.
Cô cũng là một cô gái vô tâm, Sở Lăng Khiêm nói mình gặp chuyện không vui, cô cũng chẳng thèm hỏi là chuyện gì cả. Nhưng mà anh cũng quen như thế rồi nên không trách, ngược lại những người phụ nữ sành sỏi khác bên cạnh anh lúc nào cũng ỏng ẹo hỏi han này nọ mới thật sự phiền phức, chán ghét. Sở Lăng Khiêm thấy cô không hờn giận, anh cũng vui lây:
- Phạt gì?
Anh đang vui đấy, nhưng chẳng biết đùa là cái gì. Giả sử như Hoa Vân Phong anh ấy có thể nói rằng “phải phạt nặng mới được” chẳng hạn, vậy mới thấy được con người có tính hài hước và biết cách kéo dài câu chuyện phải không? Nhưng Sở Lăng Khiêm khô khốc hỏi ngược lại như thế quả chẳng có gì thú vị nữa.
Diệp Tri Thu chu môi, lắc đầu:
- Thôi đi, mấy trò đùa của con nít bọn em nếu đem áp dụng với anh thì thấy chẳng hợp chút nào. Haiz… anh đợi em chút nhe, em thay đồ rồi xuống cùng ăn cơm.
Nói rồi cô bé đi về phòng mình, phòng cô cách đó cũng không xa, cho nên mới thoáng một cái bóng dáng cô đã mất hút, chỉ còn Sở Lăng Khiêm đứng đó suy tư. Những lời cô bé nói lúc nãy có thật không? Chẳng lẽ cô nàng đã có người yêu? Nếu quả thật vậy thì anh vô cùng sơ suất rồi… xem ra phải khai thác thêm thông tin mới được!
Sau giờ ăn cơm, dì Trần vào phòng trong nghỉ ngơi, còn Diệp Tri Thu và Sở Lăng Khiêm cùng ngồi ngoài phòng khách nhấm nháp trái cây tráng miệng. Cô gái nhỏ dù đã ăn cơm trưa nhưng bụng vẫn đủ để chứa mấy quả táo nữa cơ đấy. Nhìn cô ăn vui vẻ mà anh cũng cố ép mình ăn với cô chứ theo tập tính sống bên Mỹ lâu năm, Sở Lăng Khiêm không thích ăn các loại củ quả, anh đã quen với các món ăn nhanh và các món đặc trưng của người bên ấy, đầy thịt thà cùng chất bổ dưỡng. Thế mà cũng lạ, anh làm sao có thể giữ được dáng vẻ chuẩn như thế nhỉ.
Diệp Tri Thu cũng có thời gian ngắm nhìn anh, cô so với người yêu của mình, haiz… quả thật Vân Phong của cô quá gầy, cần bồi dưỡng thêm đấy. Trông người ta vạm vỡ và to lớn kia kìa, tuy rằng Hoa Vân Phong không phải dáng người gầy yếu, anh cũng rắn chắc và cao lớn lắm, nhưng mà trên người được mấy ký thịt chứ, nhất định còn kém cô nữa là, Diệp Tri Thu nghĩ thế!
Sở Lăng Khiêm thấy cô cứ nhìn mình mãi, anh nhéo mặt cô và hỏi:
- Em nhìn anh có ý đồ gì đây?
Diệp Tri Thu không vui đưa tay xoa mặt, người gì mà mạnh tay muốn chết, không như Vân Phong của cô… hừ, làm đau người ta hoài! Với lại hỏi câu hỏi nghe cũng không thân thiện gì hết. Chẳng biết sao Diệp Tri Thu từ khi ở bên cạnh Hoa Vân Phong càng nhiều, rồi khi tiếp xúc với các chàng trai khác, cô đều soi mói như vậy. Cái này kém, cái kia thua người yêu của cô. Và càng ngày tự dưng vị thế của Hoa Vân Phong trong lòng cô được tăng lên vùn vụt.
Cô càu nhàu:
- Ây, anh nặng tay quá hà. Đối xử với con gái phải nhẹ nhàng chút đi, không thôi anh “ế” hàng đó nha!
Cô bé này, anh mà có chuyện ế hàng sao? Cô không xem lại địa vị của anh một chút đi rồi hãy bàn luận được không? Chẳng những thế, chỉ cần dáng vẻ và gương mặt này, đi đến đâu chỉ cần anh đồng ý thì không hề thiếu các cô gái cho anh chọn đâu nhé…
Bỗng nhiên câu đó vừa thốt ra xong, Sở Lăng Khiêm không biết lấy ra từ đâu một cái hộp hình vuông dẹp màu đỏ, phía ngoài bao phủ bằng nhung mịn màng đẹp mắt. Anh hé mở ra trước mặt Diệp Tri Thu, bên trong là một chuỗi hạt ngọc trai thật đẹp. Màu của nó đen nhánh, là những viên ngọc trai lâu năm, đắt tiền và được lựa chọn tỉ mỉ với hình dạng, màu sắc, kích thước đều đạt đến độ hoàn mỹ tuyệt hảo. Anh nói tiếp:
- Không sao, có “ế” thì em lấy anh cũng được!
Diệp Tri Thu chu môi, anh lại đùa đấy à, đùa không vui tí nào nữa rồi. Cô lắc đầu, đồng thời kéo mặt dây chuyền bạc từ trong cổ áo ra khoe với anh:
- Này, người ta có cái này rồi, không thèm của anh đâu!
Sở Lăng Khiêm nhìn chằm chằm mặt dây chuyền đó, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải… lục lọi lại mớ ký ức, anh chợt nhớ ra rằng sáng nay đã nhìn thấy nó treo lủng lẳng trên cổ của Hoa Vân Phong cơ mà. Ồ, có lẽ mấy loại đồ rẻ tiền này ở đâu mua chẳng có, nhưng anh vẫn nghi ngờ và hỏi cô:
- Cái này em mua ở đâu vậy?
Diệp Tri Thu xoa xoa vuốt vuốt cái mặt dây chuyền, tỏ vẻ yêu thương vô hạn, cô cười ngọt ngào và khoe:
- Cái này đảm bảo anh muốn mua cũng không được đâu nha. Cái này là độc nhất vô nhị… ồ, mà cũng không phải, phải nói là trên đời này chỉ có 1 đôi, không có đôi thứ 2… hì hì! Kiểu dáng là em thiết kế đó, còn người mua tặng em là bạn trai em.
Sở Lăng Khiêm hí mắt nhìn vào sợi dây chuyền như muốn thiêu đốt nó thành tro bụi, còn cô nàng thì vẫn vô tư không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Một con ác quỷ nhìn bề ngoài vô hại là khi nó che giấu móng vuốt của mình vào lớp vỏ bọc thần bí, còn nếu nó muốn bộc lộ bản thân thì… chao ôi, đáng sợ lắm. Nhưng Sở Lăng Khiêm không ngốc nghếch đến nổi làm ra hành động quá đáng để cô bé này sinh ra cảm giác sợ hãi đối với anh. Anh muốn đối phó là tên họ Hoa kia. Hừ… thì ra bao lâu nay anh diệt nhầm đối tượng sao? Anh đã từng cho điều tra về tư liệu của nhà họ Lam, anh muốn Lam Tĩnh Hiên phải vùi đầu dưới lớp bùn nhơ mà không đời nào có cơ hội yêu Diệp Tri Thu. Không ngờ, kẻ địch của anh lại là một tên… tàn tật cơ đấy! Hừ…
Hôm qua Sở lăng Khiêm có bảo người điều tra rõ ràng về Hoa Vân Phong, tuy nhiên khi anh xem mớ tư liệu mới tìm được thì chẳng có thông tin gì về chuyện đời tư của Hoa Vân Phong cả. Đọc tư liệu, anh còn mỉa mai tên kia y như một thầy chùa khổ tu, hắn không thích quan hệ gần gũi với các cô gái, cũng hạn chế đến mức thấp nhất phải tiếp xúc với nhiều người. Sở Lăng Khiêm chỉ biết hiện hắn đang là người đứng sau Thịnh Phát.
Mà thông tin này chính là Hoa Vân Phong cố tình lộ ra. Anh có dự mưu gì đây? Điều đó để dành cho cánh đàn ông trên thương trường giải quyết với nhau, còn hiện tại…
Sở Lăng Khiêm trấn định tinh thần, hỏi Diệp Tri Thu:
- Em biết rõ về con người đó sao?
Diệp Tri Thu trố mắt nhìn anh, cô mới biết anh hỏi cái gì, cô trả lời:
- Anh giỡn hoài, là người yêu của em mà sao em không biết được!
Sở Lăng Khiêm cười nham hiểm, anh lại nói:
- Vậy em biết những gì về anh ta?
Cô gái khi được hỏi về người yêu thì khí lực dâng trào, bảo cô kể ra điểm tốt của anh suốt ba ngày ba đêm cô cũng không hề than mệt đâu. Cô dõng dạc khoe:
- Anh ấy là người con trai tốt nhất mà em đã từng gặp. Anh ấy đối xử với em rất tốt, không, phải nói là vô cùng tốt. Còn nữa, anh ấy biết nấu rất nhiều món ăn ngon, biết làm bánh ngọt nữa, ăn thỏa tích luôn. À, tuy anh ấy không giàu có nhưng tấm lòng thì tốt lắm, anh ấy luôn nghĩ cho người khác và hay giúp đỡ những người khó khăn nữa. Bề ngoài có khi ít nói nhưng…
Sở Lăng Khiêm cười lạnh khinh bỉ, Diệp Tri Thu phát hiện ra điều đó và cô vô cùng tức giận:
- Anh Lăng Khiêm, anh cười cái gì chứ, nhìn nụ cười của anh là biết anh không có ý tốt rồi. Em không thích ai chê bai bạn trai em, kể cả anh đó!
Cô bé luôn được chiều chuộng nên cách nói chuyện cũng không biết lấy lòng người khác. Vả lại cô nói là thật, cô tuyệt đối chẳng thể tha thứ cho bất kỳ ai có ác ý với người yêu của cô.
Sở Lăng Khiêm nhìn cô mà nói:
- Em đang tin nhầm con người hai mặt rồi cô bé à. Em có biết anh ta không nghèo khó như em nghĩ, em biết anh ta là gì của công ty Thịnh Phát hay không?
Tư liệu anh biết được và hai lần tiếp xúc với Hoa Vân Phong cho anh biết anh đã có đối thủ. Nhưng không nghĩ đối thủ thương trường cũng chính là đối thủ tình trường. Hừ, đáng giận mà!
Diệp Tri Thu đang cầm ly nước ép uống ừng ực cho hả cơn giận, cô nghe anh nói vội buông ly, thái độ nóng vội hơn bao giờ hết:
- Anh nói cái gì? Anh biết anh ấy nữa à?
Sở Lăng Khiêm nói:
- Biết. Em tin tưởng anh ta tuyệt đối vậy sao?
Khi nói chuyện với cô gái nhỏ này, Sở Lăng Khiêm cũng cởi bỏ lớp gai góc quanh mình rồi, lời lẽ cũng không thâm sâu khó hiểu. Diệp Tri Thu gật đầu khẳng định:
- Đương nhiên, em biết anh ấy làm việc cho Thịnh Phát. Có gì lạ sao?
Chuyện Hoa Vân Phong quan hệ như thế nào với Thịnh Phát anh không có nói rõ với cô, tuy nhiên anh làm việc cho công ty đó thì anh có nói. Cho nên thông tin mà Sở Lăng Khiêm nói cô đều biết. Từ trước đến giờ Hoa Vân Phong chưa từng nói dối cô, chỉ là trong từng câu chuyện, có gì cô nên biết thì anh nói, những gì không cần thiết thì anh giữ lại, điều này không có nghĩa anh là kẻ lừa đảo, mà là có nguyên nhân của nó. Một mặt nguyên nhân là ở Diệp Tri Thu, có nói ra thì với tính tình trẻ con của cô cũng chẳng có lợi ích gì cả, mà cô còn nhanh chóng đem nó quên mất đi thôi. Một mặt khác, có một số thứ là âm mưu, là khó khăn, là những gai góc và bề lồi xấu xí của xã hội, anh không muốn cô phải suy tư nhiều về những điều đó. Anh có thể xử lý chỉ nên để anh giải quyết mà thôi.
Sở Lăng Khiêm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc anh rút ra một kết luận: Muốn giành lại mối tình này và chiến thắng trên thương trường chỉ nên đối phó người có tên Hoa Vân Phong kia, cô gái này đơn thuần lắm, cô không thể lĩnh hội được những thứ anh thầm ám chỉ đâu. Nghĩ thế, Sở Lăng Khiêm quay sang mỉm cười với cô, nụ cười có vài nét thâm trầm, có vài phần dã tâm.
Diệp Tri Thu thấy anh cười cũng cười theo, cô nghĩ rằng anh hiểu những gì cô nói rồi, anh không có bàn cãi gì thêm về người cô yêu nữa, cho nên cô thoải mái ăn tiếp trái cây trong đĩa và tập trung xem phim truyền hình trên ti vi đang chiếu.
---------------
Một buổi sáng bận rộn với những công việc của công ty, vào đúng 11 giờ trưa Hoa Vân Phong lại đến bệnh viện đón mẹ anh xuất viện. Chuyện là ngày hôm qua Hà Thúy Bình nghe Phùng Kiến Quân nói thứ 6 này con trai bà sẽ đi du lịch cùng Diệp Tri Thu cho nên bà nằng nặc đòi xuất viện:
- Mẹ có bệnh gì đâu mà con bắt mẹ nằm đây hoài?
Hoa Vân Phong thoái thác trách nhiệm:
- Chuyện này phải nhờ bác sĩ quyết định, con nào phải bác sĩ, mẹ nói với con cũng không có tác dụng đâu!
Hà Thúy Bình quay sang hỏi Bạch Thiệu Đông:
- Dì Bình về được chưa con?
Bạch Thiệu Đông hí mắt nhìn về phía Hoa Vân Phong, lại nhìn sang hướng Hà Thúy Bình đang nhìn anh với vẻ mặt “khẩn cầu” tha thiết. Haiz, làm khó anh rồi! Sau một hồi im lặng, Anh mới trả lời:
- Nếu tối nay không có chuyển biến gì xấu, ngày mai buổi trưa xuất viện được rồi dì à.
Hà Thúy Bình vui vẻ nói với con trai:
- Con thấy chưa, bác sĩ cho phép rồi, thằng nhóc con lúc nào cũng lo lắng xa xôi.
Hoa Vân Phong đành chịu:
- Dạ, mẹ à, vậy ngày mai con đến đón mẹ.
Hà Thúy Bình cười gật đầu.
Khi Bạch Thiệu Đông rời đi, bà mới hỏi con trai:
- Còn đau không con?
Ý bà đang hỏi về những vết đánh của một đứa con trai khác đã gây ra cho đứa con này, vẫn còn bầm xanh trên mặt kia kìa. Hoa Vân Phong tính tình không cau có khó chịu, anh cười nói:
- Không sao đâu mẹ, đừng lo. Mẹ quên con là con nhà võ sao, con biết cách tiêu sưng lợi hại lắm, đảm bảo nhanh khỏi thôi mà mẹ!
Hà Thúy Bình yêu thương vuốt tóc anh:
- Cái thằng… lớn rồi mà mở miệng một tiếng “mẹ” hai tiếng “mẹ”. Còn biết nhõng nhẽo nữa à!
Hoa Vân Phong cười nói:
- Con dù lớn vẫn là con của mẹ… dù mẹ có ở bên con hay không, trong lòng con vẫn luôn yêu quý mẹ.
Hà Thúy Bình chột dạ, cái thẳng nhỏ này trước giờ vẫn vậy, tâm sự trùng trùng mà không khi nào chịu thổ lộ. Thường là những đứa thông minh hay suy nghĩ sâu xa, nó lại nghĩ đến những chuyện khó ai ngờ tới. Đứa nào cũng là con của bà, trước giờ Hà Thúy Bình chưa bao giờ tham lam của ai dù chỉ một đồng bạc lẻ, vì vậy hôm nay xin trời hãy cho bà toại nguyện, đó là được có cả hai đứa con trai bên cạnh, đừng xui khiến thêm điều gì ngang trái. Cứ cho là bà tham lam cũng được, bà nguyện đổi tất cả để có được sự vẹn toàn giữa hai đứa con yêu thương này, đứa nào bà cũng không thể bỏ lại được!
Hoa Vân Phong đến đúng giờ lắm, Hà Thúy Bình từ sáng sớm đã chuẩn bị xong hết đồ đạc chuẩn bị xuất phát về mái ấm của mình bất cứ lúa nào. Sở Đạo cũng mon men theo xin làm giúp nhưng bà không cho. Thái độ của Hà Thúy Bình đối với ông ta không còn khắc nghiệt như trước. Nhưng mà vẫn mang dáng vẻ như những người bạn già, bà và ông không thể nào trở lại như trước được nữa.
Trở về nhà, Sở Đạo cũng định tiến vào trong, bỗng Hà Thúy Bình lên tiếng ngăn lại:
- Ông nên về khách sạn đi. Từ khi ông vào nhà tôi hôm đó, tôi lại ngất xỉu đi bệnh viện cả tuần nay, haiz… bà con hàng xóm có dị nghị rồi. Tôi không muốn phức tạp thêm nữa!
Sở Đạo nhìn về hướng Hoa Vân Phong mong anh lên tiếng giúp. Hoa Vân Phong cảm nhận được cái nhìn ấy, mà không có đi chăng nữa anh cũng sẽ lên tiếng trợ giúp một chút:
- Mẹ, chú ấy cũng vất vả cả buổi sáng, ít nhất cũng mời chú ấy một ly nước rồi hẳn đi cũng được mà mẹ.
Hà Thúy Bình ngoảnh mặt làm ngơ, nói:
- Con đãi thì đãi, mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước!
Bà đi vào phòng không để ý hai người đàn ông đang đứng sững sờ ngoài cửa. Hoa Vân Phong cười nói:
- Chú có còn muốn vào uống nước không?
Sở Đạo vặn vẹo khuôn mặt, thở dài ngao ngán:
- Chú vào đó thật có khi nào bà ấy cất hết mấy cái ly không cho uống nước luôn không?
Hoa Vân Phong gật đầu:
- Có thể!
Người dối diện thở dài lần nữa, ông đúng là hết cách với người “bạn tình” ngày xưa này của mình mà. Dù nay không còn yêu ông nữa nhưng bà đâu cần phải đối xử với ông như thế chứ.
Sở Đạo quyết định không vào trong. Ông đi về.
Mới nghe tiếng Hoa Vân Phong đóng cửa lại, Hà Thúy Bình đã gọi anh vào phòng, căn dặn:
- Mới quen ông ấy mấy ngày mà thân thiết vậy rồi à? Con đó, thẳng ngốc này…
Bà xoa đầu anh, bỏ qua chuyện đấy và hỏi sang chuyện khác:
- Đi chơi với Tri Thu rồi có soạn đồ đạc gì chưa con?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Con chuẩn bị xong hết rồi mẹ à.
Hà Thúy Bình đương nhiên không tin, mới nãy bà ghé vào phòng con, xem sơ qua hành lý nó chuẩn bị là hiểu rồi… Bà trách móc:
- Thằng này, bình thường có đơn giản bao nhiêu cũng được, giờ con đi chơi mà định mặc quần áo vậy à?
Hoa Vân Phong cảm thấy không có gì không thể cả, anh nói:
- Không cần đâu mẹ, còn mới cả mà!
Hà Thúy Bình lắc đầu:
- Con không có quyền cãi lời mẹ. Mẹ gọi Kiến Quân rồi, lát nữa nó đến rồi hai đứa đi mua đồ đi. Miễn bàn, mẹ ngủ chút! … À mà quên, mẹ kiểm tra đó, nếu mua chưa vừa lòng mẹ, mẹ dẫn đi mua khác…
Hoa Vân Phong cười cười, mẹ anh vẫn vậy, nếu người ngoài không biết còn nghĩ chắc mẹ đang nói chuyện với một đứa con nít chưa hiểu chuyện nữa đấy, còn dẫn đi mua đồ nữa. Nhưng anh trân trọng giây phút này, bởi lẽ có ai biết được lần này có phải lần cuối cùng mẹ còn ở bên anh hay không!
Hà Thúy Bình vừa nói xong đã có tiếng bước chân mở cửa tự nhiên bước vào, Phùng Kiến Quân mới ló đầu vào đã hô lên:
- Mẹ nuôi, mẹ thấy mệt trong người hả?
Hà Thúy Bình vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe tiếng anh ồn ào quá nên bà chặn lại:
- Cái thằng này, làm mẹ nuôi giật cả mình… Kêu con đến để nhờ con một chuyện…
Phùng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày trước bà của anh đi theo đoàn người cao tuổi tham dự một cuộc thi múa kiếm thái cực cái gì đó, anh đòi đi theo mà bà không cho, bà nói ở nhà giúp Phong ca xem tình trạng của mẹ nuôi. Mới sáng này Bạch Thiệu Đông cũng dặn đi dặn lại là phải có mặt thật kịp thời nếu mẹ nuôi cần đến. Cho nên từ khi đưa mọi người về đén đây, anh vẫn chưa dám đi đâu xa, tùy thời gọi một tiếng là có thể xuất hiện ngay đấy mà.
Phùng kiến Quân an tâm hơn rồi, anh ngồi xuống giường và hỏi cặn kẽ:
- Mẹ nuôi muốn con làm cái gì vậy?
Hà Thúy Bình chỉ vào Hoa Vân Phong mà nói:
- Đưa nó đi lựa vài bộ đồ dùm mẹ, chọn cái nào trẻ trung một chút, suốt ngày cứ một kiểu hoài… mà đi chơi phải cho ra đi chơi chứ. Con hiểu mẹ nói không Kiến Quân?
Phùng Kiến Quân tươi cười rạng rỡ, nói về chọn quần áo thì anh cũng không tệ đâu nha. Gu thời trang của anh hơi… ờ thì kiểu “bụi bặm” một chút, nhưng cũng không quá rách nát như giới trẻ theo thời thượng bây giờ, chuyện này có thể giao cho anh được mà. Anh vỗ ngực nói:
- Mẹ nuôi yên tâm, Phong ca sẽ được con “tút” lại vẻ đẹp trai ngay thôi mà.
Hoa Vân Phong lại nhíu mày, anh không tin tưởng được cậu em này, nó sẽ biến anh thành cái dạng gì đây!!!
----------------
Hai anh chàng điển trai dẫn nhau đi dạo phố mà còn với dạng “tay trong tay”, “nửa bước không rời” như vậy làm cho các cô gái vỡ mộng. Haiz, thời nay trai đẹp nó yêu nhau hết, chừa lại toàn những cô nàng ế chảy nước ngồi khóc ròng thèm thuồng các “soái ca” trên tiểu thuyết ngôn tình mà thôi. Khổ thật!
Lúc hai anh chàng vào trong một shop thời trang mà Phùng Kiến Quân vẫn thường hay đến, các cô gái bán hàng ùa ra chào đón nồng hậu, xem đấy, đẹp trai có ưu đãi:
- Chào anh, anh lại đến rồi, chỗ tụi em vừa nhập số hàng mới, nhất định anh sẽ thích.
Phùng Kiến Quân nhìn qua một đám con gái nhốn nháo chân dài trắng nõn kia, anh chẳng thích đâu, nhưng có Phong ca ở đây, anh không nổi điên lung tung được. Thế nên anh cười và nói:
- Ồ, vậy à? Nhưng hôm nay không mua cho tôi, mua cho anh này. Các cô xem, anh ấy phù hợp mặc quần áo nào?
Các cô gái nhìn sang Hoa Vân Phong… trời ạ, các cô lập tức đỏ bừng mặt. Có cô còn lấy tay vuốt lại tóc mái, có cô làm duyên đứng nghiêng nghiêng ẻo lả nữa, nhưng thật vô ích, Hoa Vân Phong đâu có nhìn thấy. Điều này làm cho Phùng Kiến Quân cười khụt khịt, Hoa Vân Phong cảm giác được nên anh hỏi nhỏ:
- Cười cái gì?
Phùng Kiến Quân cũng nói thầm vào tai anh:
- Anh đúng là thu hút ánh nhìn của người khác mà. Các cô ấy kéo váy gần sát lên trên rồi kìa… ui da…
Anh nói chuyện không nghiêm túc liền bị Hoa Vân Phong dạy cho một bài học. Anh lén đưa tay ra sờ cái lưng của mình, ôi, Phong ca này dùng cách gì mà không có chút tiếng động, không phải nhéo thịt mà lại làm anh đau quá vậy trời… nhất định là ấn cái huyệt nào đây này.
Các cô gái thấy hai chàng trai châu đầu ghé tai nói thầm cái gì đó thì càng ngại ngùng hơn nữa, tay chân cứ lóng ngóng không biết đặt vào đâu cả, lúng ta lúng túng hết lên ấy. Hoa Vân Phong không cười, anh nói:
- Mua đồ nhanh lên còn đến bệnh viện một chuyến.
Phùng Kiến Quân nhớ ra công việc quan trọng, anh vội chuyển lời với mấy cô nàng sắp chảy nước miếng ra ngoài kia:
- Các cô lấy mấy bộ giống của tôi đây này. Ừ… cái kia, đúng cái có, cái quần jean bị wax trắng ra đấy... Ồ, còn cái rách ở đầu gối kìa.
Tất cả thịnh hành nhất mà anh thích đều gọi người mang đến, nhưng khi Hoa Vân Phong sờ tay vào mấy loại đó, anh thậm chí không chịu mặc thử. Anh nói:
- Không phù hợp, đổi cái lành lặn hơn đi.
Mấy cô gái bàn hàng nãy giờ chỉ biết làm duyên làm dáng, lo chạy sốt vó chỉ để chiều lòng “trai đẹp”, các cô vẫn chưa biết Hoa Vân Phong là… cho đến khi nhìn thấy những hành động kỳ lạ của anh, lập tức có những ánh mắt nhìn nhau tiết hận, tội nghiệp, rồi ghé vào tai nhau nói nhỏ… Họ làm gì Hoa Vân Phong đều có thể cảm nhận được, thậm chí tai anh tốt đến nổi có thể nghe các nàng nói gì, nhưng tất cả chẳng quan trọng, hiện giờ anh có cô nàng Diệp Tri Thu yêu anh, hiểu anh là quá đủ rồi. Nghĩ đến cô anh lại bất giác nở nụ cười, nụ cười lại chẳng qua được ánh mắt săm soi của mấy cô bán hàng và chẳng thể thiếu những lời khen ngợi xuýt xoa.
Mua xong quần áo, Phùng Kiến Quân và Hoa Vân Phong đến bệnh viện. Bạch Thiệu Đông cũng có mặt ở đấy để dẫn đường đến phòng chăm sóc đặc biệt. Vừa vào đến, anh ấy nói:
- Lão chết tiệc này thật là, sống làm chi cho phí công, phí sức, phí tiền của chúng ta vậy nhỉ. Hừ…
Phùng Kiến Quân góp ý:
- Đúng đó Phong ca, anh muốn biết chuyện gì từ ông ta vậy?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Chút nữa sẽ biết!
Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông nhìn nhau, chẳng thể hiểu nổi Hoa Vân Phong muốn làm cái gì! Thôi, đợi vậy.
Lão già mà cả ba người vào “thăm” đang nằm trên giường bệnh. Cả người bị bao phủ bởi một lớp băng gạc trắng xóa dường như chỉ chừa có mắt và mũi cho lão ấy thở mà thôi. Trông thật kinh tởm. Lão ta nằm ì ra đó, chẳng có chút sức lực nào cả. Tội này là do lão tự tạo ra, có ai biến lão thành thế đâu. Nhớ đến hơn một tháng trước. Khi đội thám tử của Hoa Vân Phong bắt được một băng nhóm đến nào loạn buổi lễ tang của con trai ông bác sĩ già, thì sau đó không lâu, có một người dám một mình xông pha vào tổ chức để giải cứu người của mình.
Lão thật sự rất tinh vi, tuy tuổi lớn nhưng hành động còn dẻo dai lắm và kinh nghiệm cũng tràn đầy, y như lão đã thực hiện không ít phi vụ như thế trước đó. Lão có thể thuận lợi vượt qua các chướng ngại trên đường mà vào được bên trong. Theo chỉ thị, để bắt trọn bọn người của đối phương cần dụ bọn hắn vào sâu bên trong hãy ra tay, nhưng lần này lão già thật gan dạ, lão vào một mình, đương nhiên bên ngoài có tiếp ứng, nhưng cách đó hơi xa một tí. Có thể dễ hiểu thôi, lão sợ khi bại lộ thân phận hoặc bị bắt đi, người của lão cũng không hao hụt nữa mà chính lão sẽ cắt đứt thông tin về mình, chẳng ai suy xét ra được cái gì cả.
Và điều đó đã chứng minh khi lão thất bại, lão cho cài sẵn kíp mìn tự chế trong người, “ành…” một tiếng vang dội thành một chuỗi âm thanh dai dẳng, cả người lão bốc cháy. Cũng thật không may cho lão, Bạch Thiệu Đông đã đem lão từ cõi chết trở về, nhưng mà có điều…
Bạch Thiệu Đông từng nói:
- Trên người lão thịt đều bị nướng sắp chín hết cả. Cứu được cái mạng, còn mặt mũi thì cha mẹ tái sinh cũng nhìn không ra.
Lão dường như rất muốn tự tử khi biết mình còn sống, nhưng rồi lão cười hả hê khi biết chẳng ai nhìn ra được lão nữa. Lão nằm đấy, thỏa mãn cho bọn nhóc con này hầu hạ chăm sóc, xem ra giai đoạn cuối đời của lão cũng không tính quá tệ hại phải không? Lão nằm đó nhìn thẳng trần nhà, mùi bệnh viện gây mũi, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn lấy lão, lão sống đến từng tuổi này xem cũng là kỳ tích, lão có thể bảo vệ những người lão quan tâm mới là quan trọng nhất.
Mọi người vào đây, đứng kế bên giường nhưng lão làm ngơ hết tất cả, lão chẳng cần chào hỏi gì lũ con nít miệng còn hôi sữa này, khi lão tung hoành khắp chốn thì bọn chúng vẫn còn bộc tã trong nôi đấy nhé.
Phùng Kiến Quân xem tình hình, anh mất kiên nhẫn hô lên:
- Lão già, lên tiếng đi, lão có bị thương cổ họng đâu hả, đừng giả vờ, cẩn thận cho lão một trận đó.
Trên giường vẫn im ắng không một tiếng động, nhưng tức khắc lão ta trừng lớn ánh mắt như gặp phải điều gì kinh tởm lắm, lão có vẻ hốt hoảng, đây chung quy chỉ là đoán thôi, có ai nhìn thấy biểu hiện trên mặt lão đâu chứ.
Lão dù gì cũng không phải người dễ lộ bí mật của bản thân, dù có nhìn thấy quỷ đi chăng nữa cũng phải cố gắng trấn tỉnh bản thân là quỷ không tồn tại. Nay cũng thế, lão chẳng rên một tiếng nào mà nhắm mắt lại xem như không có gì làm lão lay động.
Lúc này không ngờ Hoa Vân Phong lên tiếng:
- Nhịp tim ông đập mạnh quá, có cần bác sĩ khám cho không?
Hơi thở của lão già lập tức biến đổi, lão cố nén thở để nhịp tim có thể trở nên bình thường hơn nhưng nào có thể điều khiển được điều đó. Càng làm cho lão lộ ra sơ hở. Thế này Hoa Vân Phong lại nói:
- Ông còn nhớ Hoa Lập Nhân không?
Lão già kia cơ thể bỗng nhiên chấn động, đúng như người bạn già chiến hữu của lão đã từng nói, già cả rồi đột nhiên yếu thế hẳn đi, sợ bóng sợ gió, sợ chính điều mà họ đã tự thực hiện, những nỗi sợ không thể kiểm soát được. Chung quy thì Hoa Vân Phong chỉ đoán thôi Anh biết lão nhìn thấy anh thì hốt hoảng chứng tỏ lão biết mặt ba của anh. Hỏi để làm lão lộ tin tức. Con người dù có nguy hiểm đến đâu thì cũng không tránh khỏi những sơ sót trong lời nói, thể nào rồi cũng giấu đầu lòi đuôi thôi.
Lão không trả lời, mà chỉ mở mắt ra nhìn thẳng vào đối phương. Giống, quá giống, nhưng chỉ là giống thôi, không thể là hồn ma hiện về. Rồi đột nhiên lão nhớ ra một chuyện, lão tự lầm bầm trong miệng, ngỡ rằng chẳng thành tiếng nhưng âm thanh vẫn lọt vào tai của người đang chú ý nhất cử nhất động của lão:
- Không phải đã chết cháy rồi sao?
Thắc mắc này lão không giải đáp được, chẳng lẽ đứa nhỏ năm ấy không bị chết cháy trong cô nhi viện, nhưng rõ ràng đã tìm được xác rồi mà, đến tấm thẻ đeo trên cổ cũng mang tên ấy. Tại sao? Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Lão đang suy tư chuyện của lão, Hoa Vân Phong sẵn tiện nhắc nhở lão đôi điều:
- Ông không dám lên tiếng thì để tôi nói hộ… ờ, Lý Tuấn Kiệt có phải không? Chuyện ông làm với người khác tôi không rõ, cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ nhắc ông nhớ chuyện hại chết ba tôi, rồi ngụy tạo tai nạn xe. Ông chắc cũng chưa quên ông Hai tài xế bị ông đánh chết, và còn nữa, một đứa nhỏ 8 tuổi bị ông cuớp đi đôi mắt. Tôi nói không sai chứ?
Người đàn ông được gọi với cái tên Lý Tuấn Kiệt kia mở đôi mắt ra, ánh mắt đục ngầu với những nếp nhăn quan đó hằn lên thật sâu, ông đột nhiên cười lớn tiếng đến nỗi sặc lên và ho liên tục. Bạch Thiệu Đông biết tình trạng của ông ta không chết được, anh chỉ bình tĩnh quan sát điện tâm đồ mà thôi. Còn Phùng Kiến Quân điên lên, la hét lão:
- Cười cái gì? Có gì mắc cười hả?
Lão dừng ho khan, liếc mắt nhìn Hoa Vân Phong mà lắc đầu:
- Xem ra lão già này khi đó quá nương tay rồi, đáng lẽ ra phải ra tay nặng hơn nữa, có thể chặt luôn tay chân của mày, rồi ném ra đường tự sinh tư diệt!
Hoa Vân Phong cười nhẹ, anh tiến gần lão hơn và nói:
- Khi ấy ông chỉ muốn nhà họ Hoa tôi sau này phải sống dưới đáy xã hội, bần cùng và tủi hổ. Tôi hiểu, nhưng ông thất bại rồi, ông thấy rõ chưa?
Lão già Lý Tuấn Kiệt nhếch mép:
- Tao không giết mày ngay lúc đó mà chỉ hủy đi đôi mắt của mày là muốn mày sống không bằng chết. Muốn mày suốt đời lưng đeo cái tên… tàn… phế…!
Từng chữ cuối lão ta cố gắng kéo dài nó ra bằng một giọng điệu đáng ghét nhất trên đời. Hoa Vân Phong không phản ứng gì cả, chỉ có Bạch Thiệu Đông tức giận hít vào thật mạnh, thật muốn tiến lên bóp chết lão, bỏ quên mất cái gì gọi là “Lương y như từ mẫu” đi thôi. Còn Phùng Kiến Quân không nghĩ ngợi gì, trực tiếp xông lên, nhưng anh chưa chạm vào lão ta được, Phong ca đã ngăn anh lại rồi. Phùng Kiến Quân tức muốn chết, đứng sững tại chỗ nghiến răng căm phẫn nhìn lão.
Còn Hoa Vân Phong, anh bị lão nói thế cũng không tức giận, ngược lại anh biết được mưu đồ của lão, anh nói:
- Ông không được toại nguyện đâu Lý Tuấn Kiệt. Tưởng chọc giận tôi để có thể chết dễ coi một chút sao? Ông lầm rồi, tôi chẳng những sẽ không giết ông, tôi còn muốn đem từng người mà ông quan tâm nhất đến trước mặt ông hành hạ họ cho thỏa khoái cảm… ông có ý kiến gì không?
Giọng nói anh vẫn không nhanh không chậm, từ tốn một cách bình tĩnh làm cho người nghe như Lý Tuấn Kiệt vốn có ác cảm trong lòng lại càng dâng lên một nỗi sợ hãi vô bờ bến. Lão lập tức cãi lại:
- Mày muốn làm gì? Không được, mọi chuyện năm xưa chỉ một mình tao làm, không có ai là đồng bọn cả… mày…
Nói đến đây lão phát hiện mình bị lừa. Quả thật Hoa Vân Phong làm sao có thể biết mối bận tâm của lão là gì chứ. Trời ạ, không đánh mà lão tự khai ra rồi. Bây giờ muốn cải biến cũng chẳng còn kịp nữa rồi…
Hoa Vân Phong cười, nói:
- Ông hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt để có thể nhìn thấy những người ông quan tâm đến tề tựu với ông nhé!
Lý Tuấn Kiệt nhắm lại mí mặt thật mạnh, ông ảo não về sự vụng về của bản thân. Hồi lâu không lên tiếng, ông mở mắt ra thấy Hoa Vân Phong sắp rời đi, ông mới mở miệng hỏi:
- Làm sao mày biết là tao?
Hoa Vân Phong cũng chẳng hẹp hòi, anh kiên nhẫn trả lời:
- Ngày xưa, bọn người của ông đuổi theo một đứa nhỏ đều che mặt lại, tất cả đều mặc quần áo màu đen, trước sau cũng không nói chuyện tiếng nào. Cho đến khi bắt được tôi, các ông chỉ dùng ánh mắt để trao đổi mà thôi, mãi tới lúc tôi bị gây mê hoàn toàn không biết gì nữa thì ông mới có vài câu đối thoại với vị bác sĩ kia, tôi tuy rằng sắp mất đi tỉnh táo nhưng vẫn nhớ được giọng nói đó. Mãi đến khi ông vào sâu phía trong tổ chức giải cứu đồng bọn hôm đó, ông đã nói chuyện, tiếng nói đó Hoa Vân Phong này suốt đời không thể nào quên được.
Thì ra… thì ra Hoa Vân Phong đã cố ý cho lão già Lý Tuấn Kiệt này vào gặp đồng bọn, có thế mới nghe được tiếng nói của lão. Nhưng là sao anh suy đoán ra điều đó mà lại thực hiện cách này, chỉ có mình anh biết. Cũng như nhiều lần Phùng Kiến Quân thắc mắc hỏi chuyện, chẳng hạn như khi đàm phán với ông chủ Lam Ký là Lam Viễn Hằng, Phong ca của anh hứa sẽ không để chuỗi nhà hàng rơi vào tay kẻ ngoài, nhưng đến khi nói chuyện với Sở Lăng Khiêm thì anh cũng nói rằng sẽ giao cho hắn. Khi Phùng Kiến Quân hỏi có thật sự giao cho họ Sở hay không, Hoa Vân Phong trả lời “Có!”. Anh chẳng hiểu ra sao, bên nào cũng là lời hứa, vả lại Phong ca rất trọng lời hứa cơ mà, sao lại… Cứ thế là anh bị Bạch Thiệu Đông chọc ghẹo, anh ta nói:
- Cậu chỉ cần biết kết quả, không cần quan tâm quá trình. Cách làm việc của Vân Phong cậu đừng hỏi cách tiến hành mắc công lắm.
Nói thế chứng tỏ Phong ca làm việc luôn có suy tính sâu xa, loại trừ những hướng đi bất lợi, mà trong quá trình lại biến hóa linh hoạt, làm cho kẻ khác khó lòng ứng phó. Đấy mới là cái hay đáng học hỏi, giống như ngài Gia Cát Lượng lừng lẫy danh tiếng khi xưa, tuy rằng ông thuộc lòng tất cả binh thư, nhưng ông cũng đã từng làm trái lại với những điều ấy, đó là phong cách dụng binh mới, không gò bó, tùy cơ ứng biến.
Phùng Kiến Quân khi ấy còn có điều thắc mắc, anh hỏi Hoa Vân Phong:
- Phong ca, còn nếu anh phải đối phó với những biến hóa linh hoạt, anh phải làm sao?
Hoa Vân Phong trả lời:
- “Dĩ bất biến, ứng vạn biến”!
Có nghĩa là lấy bản chất không đổi để ứng phó cái biến đổi, điều này làm Phùng Kiến Quân càng thêm khó hiểu. Anh biết khôn ngậm miệng lại không hỏi nữa, nếu không nhất định Bạch Thiệu Đông lại chế nhạo anh thiếu kiến thức nữa cho mà xem.,
Trở lại với khung cảnh trong phòng bệnh, Lý Tuấn Kiệt vẫn nằm bất động, ông ta lại sâu sắc cảm nhận sự thất bại lan tràn toàn thân, làm cho lão tứ chi vô lực, lão thở phì phò đến nổi động vào các vết thương chi chít đau muốn thét lên. Lão nhất định điên rồi, tại sao, tại sao lão muốn di chuyển hận thù của tên nhóc kia lên người lão. Lão chấp nhận tất cả, thế mà chẳng được, lão không muốn người thân của lão bị tổn hại. Có tội lão nhận, đứa con gái ngây thơ trong sáng có tội tình chi, nếu để tên này điều tra ra manh mối, lão thật sự không biết hắn sẽ làm gì con bé. Mối hận 3 đời của nhà họ Hoa không thể để cô bé một người gánh chịu. Lão phải làm sao đây? Lão bất lực! Lão thật sự muốn cắn lưỡi tự sát ngay lúc này…
Tiếng Hoa Vân Phong lại vang lên:
- Ông muốn chết khi nào cũng được, nhưng tôi e rằng khi những người thân của ông bị bắt đến đây, họ bị hành hạ nửa sống nửa chết mà thấy xác của ông nữa thì… thật sự đáng thương!
Lý Tuấn Kiệt nhìn Hoa Vân Phong, ông thật sự hối hận năm đó không bóp chết đứa nhỏ mới 8 tuổi ấy. Ông tính toán sai lầm rồi, để lại hậu hoạn đến ngày hôm nay, có lẽ lúc trước ông bạn già của ông luôn nằm mơ thấy người ta đến báo thù chính là quả báo hôm nay đây.
-------------------
Chiều thứ 5 vừa kết thúc, Diệp Tri Thu cùng đám bạn vừa mới làm xong bài thi môn xác suất thống kê, các cô chụm đầu ghé tai lại với nhau để bàn cãi về đáp án. Diệp Tri Thu vui mừng lắm vì sau một quãng thời gian Hoa Vân Phong phổ cập lại kiến thức cho cô, cô hoàn toàn tự tin với kết quả này. Bài thi phát ra cô bình tĩnh đọc từng bài,
Tác giả :
Ngọc Diệp