Ngồi Yên, Tôi Tự
Chương 27
Bãi cỏ bị phá hoại thảm hại, cỏ bị bứt lên từng rễ, trong tay Yên Lộ bây giờ cũng có vài cây. Cậu đỏ bừng cả mặt, chịu đựng từng cú tấn công của hắn.
Quần của cả hai đều bị lột xuống, Chung Tông đè người chơi hăng vài bận mới kinh hãi phát hiện không thể để dơ hết cả quần như thế, bèn bế luôn cậu lên, lại bị Yên Lộ còn đang ôm cổ kéo xuống hôn hôn.
Nơi kết hợp tí tách nước, một bên chân còn treo cái quần lót, vì cậu lay lắc mà nó lủng la lủng lẳng trên cẳng chân.
Tinh khí thô to ra ra vào vào hậu huyệt, cọ sát thấm đẫm một tầng dâm dịch, căng đỏ cả lên, khiến đầu vú cũng cương cứng hằn trên áo.
Yên Lộ khó nhịn mà vén áo lên, để lộ bờ ngực tráng kiện, hai điểm trước ngực dựng đứng. Cậu ngước đối mắt ướt, môi mấp máy trên miệng Chung Tông, thở gấp, “Mau, liếm đi, liếm đi.”
Phóng đãng vô cùng, bức Chung Tông phải hung ác nhấc cao hông, kéo cái chân cậu gác hẳn lên vai, tách rộng hai đùi Yên Lộ, ép từ trên xuống dưới.
Tinh khí rỉ nước dựng thẳng trên bụng, khiến bụng ướt một vũng, mông cũng ướt, quá nhiều nước rồi. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, hậu huyệt càng nóng càng tê. Yên Lộ không cố kỵ kêu to, rồi tiếng vang trong núi vọng lại, dọa cậu câm luôn.
Chung Tông không nhịn được bật cười, nhìn gương mặt hoảng sợ của Yên Lộ, hông hích hích chen sâu vào khe chặt của đối phương, “Sao không kêu nữa đi.”
“Kêu… cái, ư, cái đầu cậu!”
“Trên không dám kêu thì để dưới kêu vậy.”
Lực đạo tăng lên, tốc độ va chạm khiến nơi giao hợp phát ra tiếng động dấp dính, mông và háng khi tiếp xúc với nhau gây ra những tiếng bành bạnh rất mạnh, khiến người ta ngượng chín mặt.
Yên Lộ cắn răng cắn lợi, căm hận lại cắn Chung Tông một cái nữa, “Cậu… ư a, muốn gọi người tới xem hả?”
Tưởng tượng ra cảnh Yên Lộ động tình như vậy bị nhìn thấy, dục vọng độc chiếm quấy phá Chung Tông, gương mặt hắn trầm hẳn xuống. Ôm chặt eo cậu, bế cả người Yên Lộ dậy, lấy hông và tinh khí làm điểm tựa cho cậu, cứ thế thúc vào huyệt. Tinh khí đè ép bên trong, Yên Lộ thít chặt căng cứng cả người nhưng vẫn không thể tránh khỏi cú xâm nhập sâu như vậy. Mắt cậu đỏ lên.
“Mẹ kiếp, cậu… đừng…”
“Đổi chỗ.”
“Làm… làm sao?”
“Bộ dạng này của cậu, chỉ tôi mới có thể thấy!”
Nháy mắt, Yên Lộ ngậm miệng lại, khóe môi không nhịn được nụ cười, cậu ôm chặt lấy vai hắn, mặc kệ đối phương ôm mình tiến vào nơi sâu hơn trong rừng.
Chung Tông đè cậu trên vách đá, thúc vào. Trọng lượng cả người cậu dựa lên Chung Tông, vì thiếu cảm giác an toàn nên bên dưới cắn rất chặt, chặt đến độ hắn cũng phải cau mày, cắm rút hơi không thuận, chỉ có thể vào sâu ra cạn.
Dưới cơn động tình, hắn cắn vào vai Yên Lộ, tin tức tố không cố kỵ trút hết vào miệng vết thương.
Yên Lộ như bị tiêm xuân dược, cả người nóng bừng, co giật xoay hông, nuốt trọn cả tinh khí thô to. Toàn thân mướt mồ hôi, ngay cả ngón chân cũng đỏ ửng, ôm chặt Chung Tông bắn ra. Biểu tình lúc ấy không biết như thế nào mà khi hồi thần lại, cậu thấy vẻ mặt ẩn tình của Chung Tông đang nhìn mình. Hắn dịu dàng cười, cạ cạ mũi cậu, liếm lên giọt mồ hôi trên khóe môi, thấp giọng nói: “Cậu bắn rồi.”
Yên Lộ gật đầu, rồi bất ngờ bị Chung Tông thả xuống, lật mình lại, từ phía sau mạnh mẽ thúc vào xoang sinh sản, kết bung ra.
Va chạm nháy mắt khiến cậu kêu lên thất thanh, từng luồng từng luồng tinh dịch bắn mạnh vào lối vào nhạy cảm, khiến Yên Lộ run lên bần bật, gần như bị ép phải bắn thêm lần nữa.
*
Hai cái đầu phát nóng dã chiến xong, toàn thân đầy vết tích không thể che giấu. Dù Yên Lộ là người qua quýt cũng biết ngượng, muốn gọi điện kêu Chanh Nhỏ qua giúp.
Thế nhưng Chung Tông lại đột nhiên lên cơn sinh sự, cướp điện thoại của cậu, đổi lại gọi cho Tần Thư.
Kết quả, lúc anh bạn Tần Thư mang quần áo tới cho hai người, bóng dáng nhung vàng của chiếc áo hoody Chanh Nhỏ mặc lại nhảy ra, kéo Yên Lộ hỏi không ngừng, mắt lại còn long lanh nước. Tựa như gà con bị cướp mẹ mà thương tâm gần chết.
Nét mặt Chung Tông lúc ấy nặng như trì, nhìn Tần Thư. Anh chàng bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Lúc cậu gọi điện cho tôi, tên đó ở gần đấy nghe thấy.”
“…”
Lúc đó gần đến thế nào mà còn nghe được cả điện thoại nói gì.
Yên Lộ cũng có chút ngượng ngùng, mặt đờ đẫn xoa đầu Chanh Nhỏ, xoa đến độ bóng nhoáng, “Hỏi mấy chuyện này làm gì, FA gâu.”
“…” Chanh Nhỏ FA gâu gâu, biểu đạt thương tổn vạn điểm. Yên Yên không còn là Yên Yên của ngày hôm qua.
Buổi tối là hoạt động BBQ và chơi bài, mọi người có lẽ đã biết trong nhóm có cặp đôi, đều ăn chơi vui vẻ. Chỉ có nữ beta nọ là không cười nổi, vẻ mặt buồn bã. Dù sao cũng là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô lại vẫn tưởng Yên Lộ là beta.
Trong chuyện yêu đương giữa A và B, A đi ngoại tình với O chỗ nào cũng thấy, bởi vì chẳng ai biết lúc nào A của bạn sẽ gặp được một O có tin tức tố thích hợp hoàn toàn với mình. Thế nên, tình yêu AB là một sự mạo hiểm.
Cô tự liệt ra rất nhiều ví dụ, như tự cổ vũ cho mình rồi run run nhân lúc Chung Tông đang chơi mạt chược với người khác, len lén chạy tới chỗ Yên Lộ.
“Tôi… Tôi có thể ôm cậu không?”
Yên Lộ kinh ngạc, rất lúng túng, đối diện với nữ sinh thì phản ứng chậm hẳn. Chanh Nhỏ đang gặm xâu thịt bên cạnh liền sán lại, “Sao lại muốn ôm? Cậu lạnh à? Tôi cũng ấm áp nè, tôi ôm cậu.”
Nữ beta nhìn một Trình Giảo Kim[1] đột nhiên xông ra, miệng còn dính đầy mỡ mà blah blah lảm nhảm, không khỏi nhíu mày chán ghét, “Tôi đang nói chuyện riêng với cậu ấy.”
[1] Trình Giảo Kim là một nhân vật anh hùng trong lịch sử Trung Quốc. Đại khái có mấy câu chuyện ông ấy đột ngột xuất hiện trong các trận chiến, rồi là yếu tốt lật ngược thế cờ hay cứu người thoát hiểm nên người TQ có những câu ngạn ngữ kiểu “nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim”, ý chỉ là yếu tố bất ngờ, tự nhiên xuất hiện làm kế hoạch nhiễu loạn.
Yên Lộ thấy nét mặt khó chịu của cô, thói bao che khuyết điểm liền phát tác, “Chuyện gì mà cậu ấy không nghe được vậy.”
Nữ beta trợn to mắt, hiển nhiên bị ngữ khí của Yên Lộ gây sốc, sau đó lúng túng đứng dậy rời đi.
Yên Lộ quay lại tiếp tục nướng thịt, một mâm đầy ụ, Chanh Nhỏ nhộn nhạo rục rịch muốn thò tay nhón lấy, bị Yên Lộ đập cho một cái, “Yên nào, đây là của Chung Tông.”
“…”
Chanh Nhỏ lại bị tim vả vào mặt, mệt chịu hết nổi, FA gâu gâu cũng là người có được không, là loại động vật cần bảo tồn số một cấp quốc gia.
Buổi tối phân phòng ngủ, Chanh Nhỏ mãnh liệt yêu cầu được ngủ với Yên Lộ, làm bóng đèn cũng được, cậu chỉ quen mỗi Yên Lộ thôi, còn là omega nữa, đâu thể ngủ cùng alpha chứ.
Nhưng lúc cầm chìa khóa căn phòng được phân, cậu vẫn giận giữ với xấu hổ gần chết. Không còn cách nào, địa điểm tham quan người nhiều phòng ít. Chanh Nhỏ đã đi với bọn Yên Lộ cả đường, dư thừa bị ghép với Tần Thư một cách rất tự nhiên.
Rồi đến tối, Chanh Nhỏ mới cảm nhận được sâu sắc, Chung Tông là một TÂM CƠ BOY – viết hoa nhấn mạnh – cỡ nào. Vốn dĩ cậu đã năn nỉ ỉ ôi Yên Lộ ngủ cùng mình rồi, như Chung Tông lại dùng điện thoại nội tuyến gọi sang, kêu đau bụng, muốn Yên Lộ qua, bảo là thịt nướng có độc.
Chanh Nhỏ rất muốn nói: bụng hắn đau, cậu qua cũng không có tác dụng mà. Nhưng những lời như vậy nào thể nói ra, chỉ có thể im lặng ôm gối chờ Yên Lộ quay lại.
Mười hai giờ, cửa phòng mở ra.
Ngoài cửa, là Tần Thư.
Chanh Nhỏ: “…!!!”
Quần của cả hai đều bị lột xuống, Chung Tông đè người chơi hăng vài bận mới kinh hãi phát hiện không thể để dơ hết cả quần như thế, bèn bế luôn cậu lên, lại bị Yên Lộ còn đang ôm cổ kéo xuống hôn hôn.
Nơi kết hợp tí tách nước, một bên chân còn treo cái quần lót, vì cậu lay lắc mà nó lủng la lủng lẳng trên cẳng chân.
Tinh khí thô to ra ra vào vào hậu huyệt, cọ sát thấm đẫm một tầng dâm dịch, căng đỏ cả lên, khiến đầu vú cũng cương cứng hằn trên áo.
Yên Lộ khó nhịn mà vén áo lên, để lộ bờ ngực tráng kiện, hai điểm trước ngực dựng đứng. Cậu ngước đối mắt ướt, môi mấp máy trên miệng Chung Tông, thở gấp, “Mau, liếm đi, liếm đi.”
Phóng đãng vô cùng, bức Chung Tông phải hung ác nhấc cao hông, kéo cái chân cậu gác hẳn lên vai, tách rộng hai đùi Yên Lộ, ép từ trên xuống dưới.
Tinh khí rỉ nước dựng thẳng trên bụng, khiến bụng ướt một vũng, mông cũng ướt, quá nhiều nước rồi. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, hậu huyệt càng nóng càng tê. Yên Lộ không cố kỵ kêu to, rồi tiếng vang trong núi vọng lại, dọa cậu câm luôn.
Chung Tông không nhịn được bật cười, nhìn gương mặt hoảng sợ của Yên Lộ, hông hích hích chen sâu vào khe chặt của đối phương, “Sao không kêu nữa đi.”
“Kêu… cái, ư, cái đầu cậu!”
“Trên không dám kêu thì để dưới kêu vậy.”
Lực đạo tăng lên, tốc độ va chạm khiến nơi giao hợp phát ra tiếng động dấp dính, mông và háng khi tiếp xúc với nhau gây ra những tiếng bành bạnh rất mạnh, khiến người ta ngượng chín mặt.
Yên Lộ cắn răng cắn lợi, căm hận lại cắn Chung Tông một cái nữa, “Cậu… ư a, muốn gọi người tới xem hả?”
Tưởng tượng ra cảnh Yên Lộ động tình như vậy bị nhìn thấy, dục vọng độc chiếm quấy phá Chung Tông, gương mặt hắn trầm hẳn xuống. Ôm chặt eo cậu, bế cả người Yên Lộ dậy, lấy hông và tinh khí làm điểm tựa cho cậu, cứ thế thúc vào huyệt. Tinh khí đè ép bên trong, Yên Lộ thít chặt căng cứng cả người nhưng vẫn không thể tránh khỏi cú xâm nhập sâu như vậy. Mắt cậu đỏ lên.
“Mẹ kiếp, cậu… đừng…”
“Đổi chỗ.”
“Làm… làm sao?”
“Bộ dạng này của cậu, chỉ tôi mới có thể thấy!”
Nháy mắt, Yên Lộ ngậm miệng lại, khóe môi không nhịn được nụ cười, cậu ôm chặt lấy vai hắn, mặc kệ đối phương ôm mình tiến vào nơi sâu hơn trong rừng.
Chung Tông đè cậu trên vách đá, thúc vào. Trọng lượng cả người cậu dựa lên Chung Tông, vì thiếu cảm giác an toàn nên bên dưới cắn rất chặt, chặt đến độ hắn cũng phải cau mày, cắm rút hơi không thuận, chỉ có thể vào sâu ra cạn.
Dưới cơn động tình, hắn cắn vào vai Yên Lộ, tin tức tố không cố kỵ trút hết vào miệng vết thương.
Yên Lộ như bị tiêm xuân dược, cả người nóng bừng, co giật xoay hông, nuốt trọn cả tinh khí thô to. Toàn thân mướt mồ hôi, ngay cả ngón chân cũng đỏ ửng, ôm chặt Chung Tông bắn ra. Biểu tình lúc ấy không biết như thế nào mà khi hồi thần lại, cậu thấy vẻ mặt ẩn tình của Chung Tông đang nhìn mình. Hắn dịu dàng cười, cạ cạ mũi cậu, liếm lên giọt mồ hôi trên khóe môi, thấp giọng nói: “Cậu bắn rồi.”
Yên Lộ gật đầu, rồi bất ngờ bị Chung Tông thả xuống, lật mình lại, từ phía sau mạnh mẽ thúc vào xoang sinh sản, kết bung ra.
Va chạm nháy mắt khiến cậu kêu lên thất thanh, từng luồng từng luồng tinh dịch bắn mạnh vào lối vào nhạy cảm, khiến Yên Lộ run lên bần bật, gần như bị ép phải bắn thêm lần nữa.
*
Hai cái đầu phát nóng dã chiến xong, toàn thân đầy vết tích không thể che giấu. Dù Yên Lộ là người qua quýt cũng biết ngượng, muốn gọi điện kêu Chanh Nhỏ qua giúp.
Thế nhưng Chung Tông lại đột nhiên lên cơn sinh sự, cướp điện thoại của cậu, đổi lại gọi cho Tần Thư.
Kết quả, lúc anh bạn Tần Thư mang quần áo tới cho hai người, bóng dáng nhung vàng của chiếc áo hoody Chanh Nhỏ mặc lại nhảy ra, kéo Yên Lộ hỏi không ngừng, mắt lại còn long lanh nước. Tựa như gà con bị cướp mẹ mà thương tâm gần chết.
Nét mặt Chung Tông lúc ấy nặng như trì, nhìn Tần Thư. Anh chàng bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Lúc cậu gọi điện cho tôi, tên đó ở gần đấy nghe thấy.”
“…”
Lúc đó gần đến thế nào mà còn nghe được cả điện thoại nói gì.
Yên Lộ cũng có chút ngượng ngùng, mặt đờ đẫn xoa đầu Chanh Nhỏ, xoa đến độ bóng nhoáng, “Hỏi mấy chuyện này làm gì, FA gâu.”
“…” Chanh Nhỏ FA gâu gâu, biểu đạt thương tổn vạn điểm. Yên Yên không còn là Yên Yên của ngày hôm qua.
Buổi tối là hoạt động BBQ và chơi bài, mọi người có lẽ đã biết trong nhóm có cặp đôi, đều ăn chơi vui vẻ. Chỉ có nữ beta nọ là không cười nổi, vẻ mặt buồn bã. Dù sao cũng là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô lại vẫn tưởng Yên Lộ là beta.
Trong chuyện yêu đương giữa A và B, A đi ngoại tình với O chỗ nào cũng thấy, bởi vì chẳng ai biết lúc nào A của bạn sẽ gặp được một O có tin tức tố thích hợp hoàn toàn với mình. Thế nên, tình yêu AB là một sự mạo hiểm.
Cô tự liệt ra rất nhiều ví dụ, như tự cổ vũ cho mình rồi run run nhân lúc Chung Tông đang chơi mạt chược với người khác, len lén chạy tới chỗ Yên Lộ.
“Tôi… Tôi có thể ôm cậu không?”
Yên Lộ kinh ngạc, rất lúng túng, đối diện với nữ sinh thì phản ứng chậm hẳn. Chanh Nhỏ đang gặm xâu thịt bên cạnh liền sán lại, “Sao lại muốn ôm? Cậu lạnh à? Tôi cũng ấm áp nè, tôi ôm cậu.”
Nữ beta nhìn một Trình Giảo Kim[1] đột nhiên xông ra, miệng còn dính đầy mỡ mà blah blah lảm nhảm, không khỏi nhíu mày chán ghét, “Tôi đang nói chuyện riêng với cậu ấy.”
[1] Trình Giảo Kim là một nhân vật anh hùng trong lịch sử Trung Quốc. Đại khái có mấy câu chuyện ông ấy đột ngột xuất hiện trong các trận chiến, rồi là yếu tốt lật ngược thế cờ hay cứu người thoát hiểm nên người TQ có những câu ngạn ngữ kiểu “nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim”, ý chỉ là yếu tố bất ngờ, tự nhiên xuất hiện làm kế hoạch nhiễu loạn.
Yên Lộ thấy nét mặt khó chịu của cô, thói bao che khuyết điểm liền phát tác, “Chuyện gì mà cậu ấy không nghe được vậy.”
Nữ beta trợn to mắt, hiển nhiên bị ngữ khí của Yên Lộ gây sốc, sau đó lúng túng đứng dậy rời đi.
Yên Lộ quay lại tiếp tục nướng thịt, một mâm đầy ụ, Chanh Nhỏ nhộn nhạo rục rịch muốn thò tay nhón lấy, bị Yên Lộ đập cho một cái, “Yên nào, đây là của Chung Tông.”
“…”
Chanh Nhỏ lại bị tim vả vào mặt, mệt chịu hết nổi, FA gâu gâu cũng là người có được không, là loại động vật cần bảo tồn số một cấp quốc gia.
Buổi tối phân phòng ngủ, Chanh Nhỏ mãnh liệt yêu cầu được ngủ với Yên Lộ, làm bóng đèn cũng được, cậu chỉ quen mỗi Yên Lộ thôi, còn là omega nữa, đâu thể ngủ cùng alpha chứ.
Nhưng lúc cầm chìa khóa căn phòng được phân, cậu vẫn giận giữ với xấu hổ gần chết. Không còn cách nào, địa điểm tham quan người nhiều phòng ít. Chanh Nhỏ đã đi với bọn Yên Lộ cả đường, dư thừa bị ghép với Tần Thư một cách rất tự nhiên.
Rồi đến tối, Chanh Nhỏ mới cảm nhận được sâu sắc, Chung Tông là một TÂM CƠ BOY – viết hoa nhấn mạnh – cỡ nào. Vốn dĩ cậu đã năn nỉ ỉ ôi Yên Lộ ngủ cùng mình rồi, như Chung Tông lại dùng điện thoại nội tuyến gọi sang, kêu đau bụng, muốn Yên Lộ qua, bảo là thịt nướng có độc.
Chanh Nhỏ rất muốn nói: bụng hắn đau, cậu qua cũng không có tác dụng mà. Nhưng những lời như vậy nào thể nói ra, chỉ có thể im lặng ôm gối chờ Yên Lộ quay lại.
Mười hai giờ, cửa phòng mở ra.
Ngoài cửa, là Tần Thư.
Chanh Nhỏ: “…!!!”
Tác giả :
Trì Đại Tối Cường