Ngôi Sao Thất Lạc
Chương 36
Edit: Tamgui
Beta: Ù
3 giờ sáng Du Duyệt tỉnh giấc, ngỡ ngàng ngồi ở trên giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, hồi lâu cô mới nhận ra là Lục Việt Minh đã đưa cô về nhà họ Lục, để cô ở phòng cưới trước kia.
Trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây xanh biếc, lúc rời khỏi đây cô đã không mang đi, Lục Việt Minh đã chăm sóc nó rất tốt, so với trước đây đã phát triển hơn nhiều.
Trên đầu giường tỏa ra ánh đèn nhỏ ấm áp, không chói mắt, lại có thể chiếu sáng lên đồ vật xung quanh.
Lục Việt Minh không có ở đây, có lẽ sợ cô nửa đêm tỉnh giấc sợ hãi nên mới để lại hai bóng đèn ở đầu giường.
Du Duyệt híp mắt xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đôi mắt ngứa sưng đỏ rất khó để mở ra, tối qua thực sự là cô đã khóc rất lâu. Chạm vào nước cảm giác thoải mái một chút, cô nhìn mình trong gương đang mặc một chiếc váy ngủ mát mẻ, quần áo trên người đã được thay ra, chắc là Lục Việt Minh đã làm.
Cô hiện giờ cũng không muốn so đo chuyện này, không lâu trước đây hai người đã ngủ chung, chưa kể có hai năm cùng chung chăn gối, còn nhiều hành động thân mật hơn nhiều, thay quần áo không đáng được nhắc đến.
Cô ngủ một giấc nên tâm trạng ổn định hơn nhiều, chẳng qua không muốn là một người ngây ngốc, chân trần đầu tóc rối bù đi ra gặp người khác.
Lục Việt Minh chắc không ra ngoài, không ở trong phòng ngủ thì sẽ ở trong phòng sách làm việc, hành lang không đèn hết sức nhạy cảm, cô đi thẳng một đường đến cửa phòng sách, khe cửa phía dưới lộ ra một tia sáng, bên trong quả nhiên có người.
Giơ tay lên gõ một cái, cửa mở ra từ bên trong, Lục Việt Minh vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề như là đang bận rộn đến không có thời gian thay quần áo ở nhà, anh nhìn cô hai cánh tay trần, hơi nhíu mày, kéo cô vào trong phòng, có lúc anh bận bịu quá sợ về muộn sẽ quấy rầy cô nên sẽ ngủ luôn ở phòng sách, ở đây có cả gối và chăn.
Du Duyệt được anh dùng chăn quấn chặt, chưa kịp mở miệng, Lục Việt Minh đã ngồi xuống mép giường, ôm cô đặt trên đùi, tựa cằm vào vai cô, giống như rất mệt mỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Anh làm sao vậy?” Du Duyệt không hiểu, hơi thở ấm áp phả vào cổ, cô sợ ngứa mà rụt lại.
Lục Việt Minh vẫn nhắm mắt, ôm sát vào người cô: “Không có gì, hiện giờ em cảm thấy thế nào?”
“Không sao cả, kẻ xấu đã bị bắt, tôi cũng không bị thương, đúng rồi bọn Quý Báu đâu?”
“Ngủ ở dưới tầng.”
“Quý Báu không bị thương chứ? Nó đã bị đá hai cái vào người.”
“Không sao, nó bị kích động nên hơi sợ người, nhưng về đây cho nó ít đồ ăn, ăn xong đã khá hơn rồi.”
Du Duyệt yên tâm: “Không sao là tốt rồi.”
Lục Việt Minh ừ một tiếng, dùng tay cầm điện thoại từ dưới gối lên, phía sau có ốp hình dễ thương, Du Duyệt nhận ra di động của mình: “Sao nó lại ở đây?”
“Sợ ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi.”
Đúng là việc lên hot search không thể gạt được người ở bên kia thành phố G, trong lúc cô ngủ ba mẹ cô thay nhau gọi tới, còn có Vương San San và mấy người bạn học, Lục Việt Minh đều nghe, không ngại phiền phức mà nói rõ với họ sự tình, cũng nhiều lần đảm bảo Du Duyệt ở đây rất an toàn.
“Anh trai em đi công tác ở thành phố bên cạnh, hiện giờ đang lái xe đến đây.” Anh mở mắt, nhìn góc mặt và cái cổ trắng như tuyết, đưa ngón tay có vết chai mỏng vuốt ve gương mặt sáng như ngọc của cô, “Khả năng rạng sáng mới đến, có muốn nghỉ ngơi trước không?”
Du Duyệt nghỉ ngơi đủ rồi: “Hiện giờ em không muốn ngủ.”
“Vẫn sợ à, để anh giúp em.”
“Không sợ.” Đây là lời nói thật. Biệt thự nhà họ Lục được bảo vệ nghiêm ngặt, định kỳ có người tuần tra cảnh giới bốn phía, người đàn ông đang ôm cô là quân nhân đã xuất ngũ, như lời Vương San San là có thể tát văng óc người khác, cô hiện giờ cảm giác thực sự an toàn, sau khi khóc đủ ngủ đủ cảm giác rất tỉnh táo.
“Người kia, anh ta là người hâm mộ em.”
Cô chủ động nhắc tới, “Chúng em cùng học cấp hai, khi đó anh ta gầy nhỏ nên cũng không để ý lắm, sau khi em bị tai nạn xe hôn mê tỉnh lại, thường phải đi trung tâm phục hồi chức năng để trị liệu, mẹ anh ta vừa làm phẫu thuật xong cũng đang ở đó làm phục hồi, em với anh ta có nói chuyện qua lại mấy câu, sau đến cấp ba thì không còn học chung nữa, em đối với anh ta thực sự không có nhiều ấn tượng.”
Chuyện này cũng là anh ta khi trói chặt cô chính miệng nói ra, còn cô đến tên anh ta là gì cũng không nhớ rõ: “Anh ta nói khi đó là gia đình chỉ có hai mẹ con, mẹ lại mắc bệnh, trong nhà rất khó khăn, chỉ có hai bộ đồng phục để thay đổi, lại còn phải vá lại, bị bạn bè trong lớp khinh thường, gặp em giống như bá lăng vườn trường, em không hề có ánh mắt xem thường anh ta khiến anh ta thấy em rất tốt, đặc biệt thích em.”
“Sau khi mẹ anh ta mất, anh ta không chịu nỗi đả kích nên học hành sa sút, không thi lên đại học, cũng không có tiền để đi học, chỉ có thể từ bỏ việc học để đi làm kiếm tiền, mẹ anh ta chữa bệnh phải vay mượn không ít tiền, mỗi ngày đều có đủ loại người tới đòi nợ, anh ta không có cách nào chỉ có thể trốn đi biên giới làm ăn, gặp phải người xấu, bị lừa vượt biên làm truyền tin, sau cảnh sát phá án mới đưa anh ta về, giúp đỡ tội phạm là có tội nên bị đi tù mấy năm, năm ngoái mới được thả ra, lúc bị bắt ở biên giới anh ta đã nghiện thuốc phiện, ra tù cuộc sống khó khăn nên đã hút lại, hiện giờ người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Du Duyệt không nhịn được mà thở dài: “Anh ta chỉ nhìn chứ không muốn làm tổn thương em, trói chặt em rồi chỉ luôn nhìn em, chắc là đã rất lâu rồi không có người nghe anh ta nói chuyện, anh ta bảo em không cần sợ hãi, chỉ muốn cùng em trò chuyện còn em thực sự rất sợ hãi, hơn nữa lại không nhớ nổi anh ta là ai nên bị kích động, bên ngoài lại có người đang mở cửa, anh ta chạy đến phòng bếp lấy dao, có thể là muốn bắt cóc em hoặc là muốn tự mình kết thúc em cũng không biết nữa chỉ cảm thấy anh ta thực sự đáng sợ cũng thật đáng thương, đối với mấy câu nói của người xa lạ mà cũng cố chấp như vậy.”
“Anh ta còn hỏi em có phải cũng giống như những người khác đều khinh thường anh ta không nhưng em đến anh ta là ai còn không nhớ rõ.” Nếu nhận ra anh ta sớm hơn một chút, nếu không bị tai nạn xe, chắc hẳn cô sẽ nhớ rõ anh ta, cô khi còn nhỏ với tình cách mạnh mẽ, đối với người gặp chuyện bất công luôn ấn tượng sâu sắc, luôn sẵn sàng trợ giúp.
Đáng tiếc là khi đó cô đang bị thương nặng, đầu óc cũng không được minh mẫn, trí nhớ không còn như trước, anh ta nói tỉ mỉ kỹ càng như vậy, cái trung tâm phục hồi ấy ở đâu, chỗ nào luyện thính giác, thời tiết hôm đó như thế nào, họ đã nói mấy câu, theo thứ tự là cái gì, còn Du Duyệt chỉ có một hình ảnh mơ hồ, căn bản không nhớ nổi.
Nghe giọng tự trách của cô, Lục Việt Minh nghiêm nghị nói: “Không phải em sai, anh ta cũng không có quan hệ gì với em, là anh ta tự nguyện đơn phương.”
“Là anh ta tự nguyện đơn phương.” Du Duyệt tán đồng mà gật đầu, “Nhưng em có thể hiểu được cảm nhận của anh ta.” Giống như lúc trước cô tìm được đường sống trong chỗ chết, khi cô chưa khỏe lại hoàn toàn đã bị mọi người ép buộc phải hòa giải với Diệp Lâm, cô đã rất ỷ lại vào Vương San San, bởi vì cô bất đồng với người khác, sau này gặp được Liên Phỉ, cô cũng ỷ lại anh ta vì cho rằng anh ta cũng đang mâu thuẫn với mọi người. Con người khi lâm vào hoàn cảnh không thấy ánh mặt trời, bản năng sinh tồn sẽ khiến mình nắm lấy dù là một chút xíu lòng tốt, không khác gì rơm rạ cứu mạng.
Cô không hề biết lúc đó lại vô tình đóng vai một nhân vật quan trọng như thế, giúp đỡ một thiếu niên trong bước đường cùng trải qua những năm tháng đen tối.
Anh ta phạm tội cũng là sự thật, Du Duyệt không phải là thánh mẫu, không có khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho anh ta. Hiện tại người đã bị bắt, thông báo khả năng ngày mai sẽ có, phán quyết cụ thể sẽ tốn chút thời gian, không có tử hình nhưng mấy năm ăn cơm tù là không tránh được, người như vậy được thả trong xã hội là không an toàn, lần này bảo vệ tới kịp thời, lần sau thì sao? Hoặc là anh ta lên cơn nghiện hoặc là hút xong thần chí ko tỉnh táo, không phân biệt được mà giết người, chẳng lẽ những người vô tội đó phải trả giá vì sai lầm và khổ cực của anh ta.
Không thể nào.
Đối với những người như anh ta, so với vất vả kiếm sống ngoài xã hội, nhà tù có lẽ là nơi không tồi.
“Sao anh biết em ở sở cảnh sát?” Không nghĩ nhắc lại những chuyện đó làm ảnh hưởng, Du Duyệt dựa sát vào chồng cũ hỏi.
“Vương San San gọi điện cho anh, thấy tin tức trên hot search trợ lý mới nói cho cô ấy biết, cô ấy hiện không ở thành phố A, quá lo lắng cho em nên đã tìm Chu Du xin số của anh, vốn dĩ cô ấy muốn nhanh chóng trở về giúp em nhưng liên hoan phim lần này rất quan trọng, người đại diện và trợ lý đều không đồng ý cho cô ấy đi, anh hứa với cô ấy sẽ chăm sóc em thật tốt, thì cô ấy yên tâm rồi.”
Đầu óc Du Duyệt từ từ thông suốt, bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là lên hot search, khó trách Du Dương sẽ tới đây.”
“Phải, anh ta thực sự lo lắng cho em.”
Du Duyệt cười mà không nói.
Lục Việt Minh nghiêm túc quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô, cô không muốn nói, anh càng muốn tìm hiểu, lần này anh không buông tha cô mà cười vẻ châm chọc, kinh ngạc hỏi: “Em… không nghĩ là cậu ta tới sao?”
Du Duyệt yên lặng lắc đầu, hiển nhiên không hứng thú nói về chuyện này.
“Vì sao vậy? Em và Du Dương… Không phải anh em sao?”
Tuy rằng từ trước anh đã có cảm giác anh em họ tình cảm không thân thiết, nghĩ đến chuyện họ hơn kém nhau 5 tuổi, từ nhỏ đã vội vàng luyện nhảy cầu, sau lại vào trường quân đội, không có thời gian gặp gỡ, quan hệ khó tránh khỏi xa cách. Du Dương thường nói rằng anh ta và em gái cùng nhau lớn lên, càng ngày càng không có địa vị, anh đã vì muốn xoa dịu quan hệ giữa hai người mà nhiều lần giúp đỡ nhưng không hiệu quả, hiện giờ xem ra bên trong có lẽ có gì bí mật.
Nếu như có thể, Du Duyệt luôn có ý tránh xung đột, nếu không phải Vương San San nói cho anh thì anh hoàn toàn không thể biết tình cảm giữa cô và Diệp Lâm thực tế rất nhạt nhẽo, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ hòa hợp, cô mâu thuẫn với Diệp Lâm đến mức vì một bức ảnh sinh nhật chụp chung và một vài công việc phải giúp đỡ mà phải ly hôn, nhưng vẫn không hề phá bỏ tình cảm chị em.
Cô không ưa Du Dương và cũng chưa từng che giấu nên anh rất dễ dàng nhận ra quan hệ anh em họ không thân thiết, nhưng cái chính là Du Dương nhìn có vẻ quan tâm người em gái này, chỉ có cô tự mình bất mãn với anh trai, anh vốn dĩ cho rằng cô là đang tính trẻ con, đối với người nhà lại càng tùy hứng.
Nên nghĩ đến sớm hơn mới phải, Du Duyệt không phải là người thích đùa giỡn, có thể mâu thuẫn chán ghét như vậy thì dù là người diễn cũng lười diễn, chỉ sợ Du Dương thực sự đã làm chuyện gì không thể tha thứ với cô.
Du Duyệt vẫn lảng tránh không nói, giọng điệu rõ ràng trở nên không kiên nhẫn: “Đến thì cứ đến đi, lại còn ngăn không cho anh ta tới sao?”
“Tiểu Duyệt!” Lục Việt Minh nghiêm nghị, Vương San San nói rằng anh rất thông minh, anh cũng cho là như vậy, đến giờ anh mới phát hiện chuyện mình không biết không phải một hai chuyện, về Diệp Lâm, về Du Dương, về người nhà họ Du, khoảng thời gian trước Du Duyệt quay lưng với toàn bộ người nhà họ Du thật sự chỉ vì họ ép cô tái hôn với anh? Hay còn có nguyên nhân khác.
Nói đến chuyện gia đình, anh biết dù có dùng số tiền lớn thuê thám tử tư cũng khó điều tra được tin tức hữu dụng, anh không muốn ép buộc cô, nhưng những việc này không phải anh kiên nhẫn là có thể tìm hiểu được, họ thực sự cần phải nói chuyện nghiêm túc.
Beta: Ù
3 giờ sáng Du Duyệt tỉnh giấc, ngỡ ngàng ngồi ở trên giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, hồi lâu cô mới nhận ra là Lục Việt Minh đã đưa cô về nhà họ Lục, để cô ở phòng cưới trước kia.
Trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây xanh biếc, lúc rời khỏi đây cô đã không mang đi, Lục Việt Minh đã chăm sóc nó rất tốt, so với trước đây đã phát triển hơn nhiều.
Trên đầu giường tỏa ra ánh đèn nhỏ ấm áp, không chói mắt, lại có thể chiếu sáng lên đồ vật xung quanh.
Lục Việt Minh không có ở đây, có lẽ sợ cô nửa đêm tỉnh giấc sợ hãi nên mới để lại hai bóng đèn ở đầu giường.
Du Duyệt híp mắt xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đôi mắt ngứa sưng đỏ rất khó để mở ra, tối qua thực sự là cô đã khóc rất lâu. Chạm vào nước cảm giác thoải mái một chút, cô nhìn mình trong gương đang mặc một chiếc váy ngủ mát mẻ, quần áo trên người đã được thay ra, chắc là Lục Việt Minh đã làm.
Cô hiện giờ cũng không muốn so đo chuyện này, không lâu trước đây hai người đã ngủ chung, chưa kể có hai năm cùng chung chăn gối, còn nhiều hành động thân mật hơn nhiều, thay quần áo không đáng được nhắc đến.
Cô ngủ một giấc nên tâm trạng ổn định hơn nhiều, chẳng qua không muốn là một người ngây ngốc, chân trần đầu tóc rối bù đi ra gặp người khác.
Lục Việt Minh chắc không ra ngoài, không ở trong phòng ngủ thì sẽ ở trong phòng sách làm việc, hành lang không đèn hết sức nhạy cảm, cô đi thẳng một đường đến cửa phòng sách, khe cửa phía dưới lộ ra một tia sáng, bên trong quả nhiên có người.
Giơ tay lên gõ một cái, cửa mở ra từ bên trong, Lục Việt Minh vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề như là đang bận rộn đến không có thời gian thay quần áo ở nhà, anh nhìn cô hai cánh tay trần, hơi nhíu mày, kéo cô vào trong phòng, có lúc anh bận bịu quá sợ về muộn sẽ quấy rầy cô nên sẽ ngủ luôn ở phòng sách, ở đây có cả gối và chăn.
Du Duyệt được anh dùng chăn quấn chặt, chưa kịp mở miệng, Lục Việt Minh đã ngồi xuống mép giường, ôm cô đặt trên đùi, tựa cằm vào vai cô, giống như rất mệt mỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Anh làm sao vậy?” Du Duyệt không hiểu, hơi thở ấm áp phả vào cổ, cô sợ ngứa mà rụt lại.
Lục Việt Minh vẫn nhắm mắt, ôm sát vào người cô: “Không có gì, hiện giờ em cảm thấy thế nào?”
“Không sao cả, kẻ xấu đã bị bắt, tôi cũng không bị thương, đúng rồi bọn Quý Báu đâu?”
“Ngủ ở dưới tầng.”
“Quý Báu không bị thương chứ? Nó đã bị đá hai cái vào người.”
“Không sao, nó bị kích động nên hơi sợ người, nhưng về đây cho nó ít đồ ăn, ăn xong đã khá hơn rồi.”
Du Duyệt yên tâm: “Không sao là tốt rồi.”
Lục Việt Minh ừ một tiếng, dùng tay cầm điện thoại từ dưới gối lên, phía sau có ốp hình dễ thương, Du Duyệt nhận ra di động của mình: “Sao nó lại ở đây?”
“Sợ ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi.”
Đúng là việc lên hot search không thể gạt được người ở bên kia thành phố G, trong lúc cô ngủ ba mẹ cô thay nhau gọi tới, còn có Vương San San và mấy người bạn học, Lục Việt Minh đều nghe, không ngại phiền phức mà nói rõ với họ sự tình, cũng nhiều lần đảm bảo Du Duyệt ở đây rất an toàn.
“Anh trai em đi công tác ở thành phố bên cạnh, hiện giờ đang lái xe đến đây.” Anh mở mắt, nhìn góc mặt và cái cổ trắng như tuyết, đưa ngón tay có vết chai mỏng vuốt ve gương mặt sáng như ngọc của cô, “Khả năng rạng sáng mới đến, có muốn nghỉ ngơi trước không?”
Du Duyệt nghỉ ngơi đủ rồi: “Hiện giờ em không muốn ngủ.”
“Vẫn sợ à, để anh giúp em.”
“Không sợ.” Đây là lời nói thật. Biệt thự nhà họ Lục được bảo vệ nghiêm ngặt, định kỳ có người tuần tra cảnh giới bốn phía, người đàn ông đang ôm cô là quân nhân đã xuất ngũ, như lời Vương San San là có thể tát văng óc người khác, cô hiện giờ cảm giác thực sự an toàn, sau khi khóc đủ ngủ đủ cảm giác rất tỉnh táo.
“Người kia, anh ta là người hâm mộ em.”
Cô chủ động nhắc tới, “Chúng em cùng học cấp hai, khi đó anh ta gầy nhỏ nên cũng không để ý lắm, sau khi em bị tai nạn xe hôn mê tỉnh lại, thường phải đi trung tâm phục hồi chức năng để trị liệu, mẹ anh ta vừa làm phẫu thuật xong cũng đang ở đó làm phục hồi, em với anh ta có nói chuyện qua lại mấy câu, sau đến cấp ba thì không còn học chung nữa, em đối với anh ta thực sự không có nhiều ấn tượng.”
Chuyện này cũng là anh ta khi trói chặt cô chính miệng nói ra, còn cô đến tên anh ta là gì cũng không nhớ rõ: “Anh ta nói khi đó là gia đình chỉ có hai mẹ con, mẹ lại mắc bệnh, trong nhà rất khó khăn, chỉ có hai bộ đồng phục để thay đổi, lại còn phải vá lại, bị bạn bè trong lớp khinh thường, gặp em giống như bá lăng vườn trường, em không hề có ánh mắt xem thường anh ta khiến anh ta thấy em rất tốt, đặc biệt thích em.”
“Sau khi mẹ anh ta mất, anh ta không chịu nỗi đả kích nên học hành sa sút, không thi lên đại học, cũng không có tiền để đi học, chỉ có thể từ bỏ việc học để đi làm kiếm tiền, mẹ anh ta chữa bệnh phải vay mượn không ít tiền, mỗi ngày đều có đủ loại người tới đòi nợ, anh ta không có cách nào chỉ có thể trốn đi biên giới làm ăn, gặp phải người xấu, bị lừa vượt biên làm truyền tin, sau cảnh sát phá án mới đưa anh ta về, giúp đỡ tội phạm là có tội nên bị đi tù mấy năm, năm ngoái mới được thả ra, lúc bị bắt ở biên giới anh ta đã nghiện thuốc phiện, ra tù cuộc sống khó khăn nên đã hút lại, hiện giờ người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Du Duyệt không nhịn được mà thở dài: “Anh ta chỉ nhìn chứ không muốn làm tổn thương em, trói chặt em rồi chỉ luôn nhìn em, chắc là đã rất lâu rồi không có người nghe anh ta nói chuyện, anh ta bảo em không cần sợ hãi, chỉ muốn cùng em trò chuyện còn em thực sự rất sợ hãi, hơn nữa lại không nhớ nổi anh ta là ai nên bị kích động, bên ngoài lại có người đang mở cửa, anh ta chạy đến phòng bếp lấy dao, có thể là muốn bắt cóc em hoặc là muốn tự mình kết thúc em cũng không biết nữa chỉ cảm thấy anh ta thực sự đáng sợ cũng thật đáng thương, đối với mấy câu nói của người xa lạ mà cũng cố chấp như vậy.”
“Anh ta còn hỏi em có phải cũng giống như những người khác đều khinh thường anh ta không nhưng em đến anh ta là ai còn không nhớ rõ.” Nếu nhận ra anh ta sớm hơn một chút, nếu không bị tai nạn xe, chắc hẳn cô sẽ nhớ rõ anh ta, cô khi còn nhỏ với tình cách mạnh mẽ, đối với người gặp chuyện bất công luôn ấn tượng sâu sắc, luôn sẵn sàng trợ giúp.
Đáng tiếc là khi đó cô đang bị thương nặng, đầu óc cũng không được minh mẫn, trí nhớ không còn như trước, anh ta nói tỉ mỉ kỹ càng như vậy, cái trung tâm phục hồi ấy ở đâu, chỗ nào luyện thính giác, thời tiết hôm đó như thế nào, họ đã nói mấy câu, theo thứ tự là cái gì, còn Du Duyệt chỉ có một hình ảnh mơ hồ, căn bản không nhớ nổi.
Nghe giọng tự trách của cô, Lục Việt Minh nghiêm nghị nói: “Không phải em sai, anh ta cũng không có quan hệ gì với em, là anh ta tự nguyện đơn phương.”
“Là anh ta tự nguyện đơn phương.” Du Duyệt tán đồng mà gật đầu, “Nhưng em có thể hiểu được cảm nhận của anh ta.” Giống như lúc trước cô tìm được đường sống trong chỗ chết, khi cô chưa khỏe lại hoàn toàn đã bị mọi người ép buộc phải hòa giải với Diệp Lâm, cô đã rất ỷ lại vào Vương San San, bởi vì cô bất đồng với người khác, sau này gặp được Liên Phỉ, cô cũng ỷ lại anh ta vì cho rằng anh ta cũng đang mâu thuẫn với mọi người. Con người khi lâm vào hoàn cảnh không thấy ánh mặt trời, bản năng sinh tồn sẽ khiến mình nắm lấy dù là một chút xíu lòng tốt, không khác gì rơm rạ cứu mạng.
Cô không hề biết lúc đó lại vô tình đóng vai một nhân vật quan trọng như thế, giúp đỡ một thiếu niên trong bước đường cùng trải qua những năm tháng đen tối.
Anh ta phạm tội cũng là sự thật, Du Duyệt không phải là thánh mẫu, không có khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho anh ta. Hiện tại người đã bị bắt, thông báo khả năng ngày mai sẽ có, phán quyết cụ thể sẽ tốn chút thời gian, không có tử hình nhưng mấy năm ăn cơm tù là không tránh được, người như vậy được thả trong xã hội là không an toàn, lần này bảo vệ tới kịp thời, lần sau thì sao? Hoặc là anh ta lên cơn nghiện hoặc là hút xong thần chí ko tỉnh táo, không phân biệt được mà giết người, chẳng lẽ những người vô tội đó phải trả giá vì sai lầm và khổ cực của anh ta.
Không thể nào.
Đối với những người như anh ta, so với vất vả kiếm sống ngoài xã hội, nhà tù có lẽ là nơi không tồi.
“Sao anh biết em ở sở cảnh sát?” Không nghĩ nhắc lại những chuyện đó làm ảnh hưởng, Du Duyệt dựa sát vào chồng cũ hỏi.
“Vương San San gọi điện cho anh, thấy tin tức trên hot search trợ lý mới nói cho cô ấy biết, cô ấy hiện không ở thành phố A, quá lo lắng cho em nên đã tìm Chu Du xin số của anh, vốn dĩ cô ấy muốn nhanh chóng trở về giúp em nhưng liên hoan phim lần này rất quan trọng, người đại diện và trợ lý đều không đồng ý cho cô ấy đi, anh hứa với cô ấy sẽ chăm sóc em thật tốt, thì cô ấy yên tâm rồi.”
Đầu óc Du Duyệt từ từ thông suốt, bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là lên hot search, khó trách Du Dương sẽ tới đây.”
“Phải, anh ta thực sự lo lắng cho em.”
Du Duyệt cười mà không nói.
Lục Việt Minh nghiêm túc quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô, cô không muốn nói, anh càng muốn tìm hiểu, lần này anh không buông tha cô mà cười vẻ châm chọc, kinh ngạc hỏi: “Em… không nghĩ là cậu ta tới sao?”
Du Duyệt yên lặng lắc đầu, hiển nhiên không hứng thú nói về chuyện này.
“Vì sao vậy? Em và Du Dương… Không phải anh em sao?”
Tuy rằng từ trước anh đã có cảm giác anh em họ tình cảm không thân thiết, nghĩ đến chuyện họ hơn kém nhau 5 tuổi, từ nhỏ đã vội vàng luyện nhảy cầu, sau lại vào trường quân đội, không có thời gian gặp gỡ, quan hệ khó tránh khỏi xa cách. Du Dương thường nói rằng anh ta và em gái cùng nhau lớn lên, càng ngày càng không có địa vị, anh đã vì muốn xoa dịu quan hệ giữa hai người mà nhiều lần giúp đỡ nhưng không hiệu quả, hiện giờ xem ra bên trong có lẽ có gì bí mật.
Nếu như có thể, Du Duyệt luôn có ý tránh xung đột, nếu không phải Vương San San nói cho anh thì anh hoàn toàn không thể biết tình cảm giữa cô và Diệp Lâm thực tế rất nhạt nhẽo, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ hòa hợp, cô mâu thuẫn với Diệp Lâm đến mức vì một bức ảnh sinh nhật chụp chung và một vài công việc phải giúp đỡ mà phải ly hôn, nhưng vẫn không hề phá bỏ tình cảm chị em.
Cô không ưa Du Dương và cũng chưa từng che giấu nên anh rất dễ dàng nhận ra quan hệ anh em họ không thân thiết, nhưng cái chính là Du Dương nhìn có vẻ quan tâm người em gái này, chỉ có cô tự mình bất mãn với anh trai, anh vốn dĩ cho rằng cô là đang tính trẻ con, đối với người nhà lại càng tùy hứng.
Nên nghĩ đến sớm hơn mới phải, Du Duyệt không phải là người thích đùa giỡn, có thể mâu thuẫn chán ghét như vậy thì dù là người diễn cũng lười diễn, chỉ sợ Du Dương thực sự đã làm chuyện gì không thể tha thứ với cô.
Du Duyệt vẫn lảng tránh không nói, giọng điệu rõ ràng trở nên không kiên nhẫn: “Đến thì cứ đến đi, lại còn ngăn không cho anh ta tới sao?”
“Tiểu Duyệt!” Lục Việt Minh nghiêm nghị, Vương San San nói rằng anh rất thông minh, anh cũng cho là như vậy, đến giờ anh mới phát hiện chuyện mình không biết không phải một hai chuyện, về Diệp Lâm, về Du Dương, về người nhà họ Du, khoảng thời gian trước Du Duyệt quay lưng với toàn bộ người nhà họ Du thật sự chỉ vì họ ép cô tái hôn với anh? Hay còn có nguyên nhân khác.
Nói đến chuyện gia đình, anh biết dù có dùng số tiền lớn thuê thám tử tư cũng khó điều tra được tin tức hữu dụng, anh không muốn ép buộc cô, nhưng những việc này không phải anh kiên nhẫn là có thể tìm hiểu được, họ thực sự cần phải nói chuyện nghiêm túc.
Tác giả :
Lạc Yểu