Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm
Chương 4
Đinh Ký không nói dối, Đinh Tiềm từ nhỏ đã được gọi là thiên tài. Nhưng mà gọi anh là phần tử quấy rối thì càng thích hợp.
Lúc bà Đỗ Hành Trí mang thai Đinh Tiềm thì chồng của bà đã 62 tuổi, anh trai Đinh Chí Quốc của Đinh Tiềm cũng 27. Ngay từ đầu người trong nhà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có một đứa trẻ nghịch ngợm sẽ ra đời.
Mặc dù những người anh trai của Đinh Tiềm đều tỏ vẻ nguyện ý tiếp nhận chuyện sẽ có một em trai hoặc em gái sống cùng bọn họ trong nhiều năm tới, nhưng hai vợ chồng vẫn lưỡng lự, chủ yếu là lo lắng Đỗ Hành Trí sinh con khi đã nhiều tuổi sẽ không an toàn, nhưng về phương diện khác bọn họ lại vô cùng hy vọng lần mang thai này có thể sinh ra một bé gái, đền bù tiếc nuối khi không có con gái của Đinh gia.
Trải qua mấy phen thảo luận, Đỗ Hành Trí thậm chí có một lần đứng ở ngoài cửa khoa phụ sản bệnh viện quân khu, cuối cùng Đinh Tiềm vẫn được giữ lại.
Mặc dù không phải là một bé gái đáng yêu như mong muốn của hai vợ chồng, nhưng sau khi Đinh Tiềm được sinh ra vẫn được cả nhà hết mực yêu thương, tới khi cậu bé đã 4 tuổi vẫn chưa có một cái tên chính thức, người một nhà đều đều gọi cậu là bảo bảo, ngay cả đứa cháu gái cùng tuổi cũng dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng gọi cậu là bảo bảo, bảo bảo.
Bảo bảo lực phá hoại thật là kinh người, có thể so sánh với cơn bão có sức gió giật cấp 10, những nơi nó đi đến, người ngã ngựa đổ, những món đồ chơi rơi vào tay cậu bé đều bị phá hỏng không còn một mảnh, tranh vẽ hay sách vở đều bị xé rách ném tung toé, cậu bé còn thích dùng răng để cắn, liên tiếp cắn hỏng vài cái muỗng nhỏ tráng men.
Từ một đứa trẻ đáng yêu, dần dần cậu bé đã trở thành một tên quỷ nhỏ đáng ghét. Đặc biệt là khi cậu bé có thể nói chuyện rõ ràng và chạy nhảy xung quanh thì lập tức trở thành nỗi lo ngại của mọi người.
Không có lúc nào cậu bé có thể yên tĩnh, nếu không phải là học theo ba của mình chắp tay sau lưng đi xem xung quanh thì chính là ở trong vườn làm loạn, dì Cầm còn nói nếu không để ý tới thì con khỉ nhỏ này có thể sẽ leo lên cây.
Mặc dù con trai không được ngoan ngoãn nhưng Đỗ Hành Trí vẫn luôn đau lòng và xem cậu bé như là báu vật, chẳng sợ cậu nháo khiến người khác không thể yên tĩnh, bà cũng không đành lòng trách cứ một câu, có đôi khi mọi người đều bị chọc cho hít thở không thông, nhưng bà cũng chỉ nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của con trai, đại đa số thời gian bà đều ôm con trai vào lòng rồi hôn hôn.
6 tuổi, Đinh Tiềm bị cha mẹ nuông chiều đến càng thêm vô pháp vô thiên, liên tiếp chọc giận hai người giáo viên dạy cờ vây. Đinh Triệu Ninh tức giận không thôi, ông đem con trai ấn ở trên sofa rồi cầm chổi lông gà đánh cậu bé một trận.
Ngược lại thằng nhóc này cũng thật đáng khen, cắn răng không chịu khóc một tiếng, mắt thấy mông nhỏ đã bị đánh sưng lên nhưng Đinh Triệu Ninh vẫn như cũ không có nguôi giận, Đỗ Hành Trí yêu con trai lúc này cũng rất sốt ruột, thấy cậu bé khóc cũng không khóc một tiếng, sợ cậu sẽ bị đánh hỏng, bà sốt ruột muốn nhìn một chút, nhưng người bạn già đang nóng giận của mình đang dạy dỗ con trai bà cũng không dám bênh vực.
Lại nói, lúc tiểu tử này ngoan cố rất khiến người khác tức giận, Đỗ Hành Trí thầm nghĩ trong lòng, con trai ngốc, nếu con chịu khóc hai tiếng thì có lẽ ba của con sẽ không còn tức giận nữa.
May mắn là Đinh Tuấn vừa lúc tan học rồi tới đây, thấy một màn như vậy mới chạy tới che chở cho Đinh Tiềm. “Ông nội, ông đừng đánh chú nhỏ, chú nhỏ không phải cố ý, là thầy giáo dạy không tốt.”
Đinh Tuấn mắt thấy chú nhỏ bị đánh, hận không thể che ở trên người cậu bé.
Đinh Triệu Ninh yêu con trai, cũng đau lòng cháu gái nhỏ, nhìn thấy đứa cháu gái đáng yêu nước mắt xoạch mà cầu tình, cũng liền cưỡng chế lửa giận, phất tay áo bỏ đi.
“Chú nhỏ, chú đừng khóc, cháu đi lấy kem cho chú nhé.” Đinh Tuấn lau nước mắt, nức nở an ủi Đinh Tiềm.
“Chú không khóc, chú mới không khóc đâu.” Đinh Tiềm ngồi dậy, đột nhiên ai u một tiếng, cậu bé đã quên cái mông mới vừa bị quá đánh, làm sao còn có thể ngồi.
“Chú đừng ngồi, mông sẽ đau đấy, cứ như vậy nằm sấp đi, lúc ăn cơm cháu sẽ giúp chú.” Đinh Tuấn thiện giải nhân ý cười nói.
“Đi lấy máy chơi game tới cho chú.” Đinh Tiềm “vẻ vang” bị thương còn không quên ra lệnh.
Đinh Tuấn ngồi bất động. “Chú còn chơi, nếu để ông nội nhìn thấy nhất định sẽ lại đánh chú cho mà xem.”
“Chú về phòng chơi.” Đinh Tiềm từ trên sofa bò dậy, chịu đựng cơn đau trên mông khập khiễng đi lên lầu.
Lúc ăn cơm, Đinh Triệu Ninh không thấy con trai thì lập tức sai bảo mẫu đi lên lầu gọi người. Đinh Tiềm không dám không thuận theo, dẩu cái miệng nhỏ đi xuống dưới.
Đinh Tuấn vừa thấy cậu bé thì đặt bát cơm xuống rồi chạy đến phòng khách lấy đệm, vừa muốn đặt lên ghế thì bị ông nội ngăn lại. “Không được để nó ngồi đệm êm, chúng ta cần phải để nó nhớ kỹ chuyện này.” Đinh Triệu Ninh hạ quyết tâm giáo huấn con trai thật tốt.
Tiểu tử này được nuông chiều đến to gan, còn dám thừa cơ lúc giáo viên đang ngủ mà vẽ hai con rùa đen trên cái đầu chỉ còn mấy cọng tóc của thầy giáo. Thầy giáo về nhà nhìn vào gương khuôn mặt tức giận đến lúc trắng lúc xanh.
Ông Đinh gần 70 tuổi, là chủ của một gia đình quyền thế trong mấy chục năm qua, một khi ông đã lên tiếng thì không có một ai dám cầu tình.
Đinh Tiềm đáng thương mà bưng bát cơm nhỏ, yên lặng ăn cơm, trên mông từng cơn đau đớn, nóng rát xuyên thẳng tim, nhưng mà càng ủy khuất chính là cậu không nghĩ tới người ba luôn yêu thương mình lúc tức giận lại dọa người như vậy.
Đinh Tuấn đồng tình mà nhìn chú nhỏ, cho dù cậu bé đang cúi đầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé, từng giọt từng giọt rơi vào trong bát cơm, chỉ là cái loại biểu tình không ồn ào mà lại quật cường này mới khiến cho Đinh Tuấn rất bội phục.
Bỏ qua thời con nhỏ xíu thì đây vẫn là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy chú nhỏ của mình khóc và cũng là lần cuối cùng.
Từ lần đó trở về sau, Đinh Tiềm rõ ràng đã thu liễm rất nhiều, chỉ là tính tình sớm đã khắc sâu vào trong xương cốt, sau khi vào tiểu học cậu bé lập tức trở thành người nổi tiếng trong trường.
Cậu bé nổi tiếng không phải vì có ba mẹ đức cao vọng trọng, không phải vì thông minh, tài trí hơn người, mà là vì cậu thường xuyên nghĩ ra các loại ý tưởng tai quái và xảo trá, thường xuyên hỏi những câu làm cho thầy giáo xuống đài không được. “Các bạn học, các em nên giống như chú Lôi Phong, nên có thói quen viết nhật ký, như vậy cũng sẽ giúp các em cải thiện khả năng đọc và viết của mình.” Giáo viên môn ngữ văn hòa ái mà nói.
“Thưa cô, Lôi Phong sinh năm 1940, vì sao lại muốn bọn em gọi là chú mà không phải là ông ạ? Ông ấy làm chuyện tốt cũng không lưu danh, vì cái gì người khác mỗi lần đều có thể tìm được những việc ông ấy đã làm?” Đinh Tiềm không thích giáo viên ngữ văn, cậu cảm thấy cô không xinh đẹp giống như giáo viên môn tiếng Anh.
“Em ngồi xuống!” Giáo viên tức giận nói.
“Một con gấu rơi vào cái hố sâu 20m, 2 giây sau đã rơi xuống đáy, vậy theo các em đây là loài gấu gì?” Giáo viên toán đọc xong đề bài liền nhìn học sinh phía dưới, đám học sinh đều cẩn thận suy nghĩ, chỉ có Đinh Tiềm giơ tay.
Đã sớm nghe qua tiếng xấu của đứa trẻ này, giáo viên dạy toán làm như không thấy cậu bé, thay vào đó là gọi uỷ viên học tập.
“Thưa thầy, là gấu bắc cực ạ. Chỉ mất 2s để rơi xuống đáy của một cái hố sâu 20m, vì vậy gia tốc của trọng lực ước chừng là 10m/s, mà nơi có tốc độ rơi như thế này chỉ có thể là những nơi gần với cực của trái đất, cho nên là gấu bắc cực.” Uỷ viên học tập đắc ý nói ra đáp án.
Giáo viên môn toán vừa lòng gật gật đầu, vừa muốn khen ngợi uỷ viên học tập thì Đinh Tiềm lại lên tiếng.
“Thưa thầy, bắc cực bị sông băng bao trùm, làm sao có thể đào được cái hố 20m ạ, cho nên không thể là gấu bắc cực mà phải là gấu xám Siberia gần bắc cực ạ.”
“Em đi ra ngoài!” Giáo viên môn toán không quen nhìn tên tiểu tử không chút khiêm tốn nào, bị chọc cho tức giận thầy giáo đùng đùng lôi cậu bé ra ngoài phạt đứng.
Cứ như vậy, Đinh Tiềm chỉ học 3 năm ở tiểu học, đã bị hiệu trưởng cùng các giáo viên khác đưa vào trường cấp 2. Hiệu trưởng nói với Đinh Triệu Ninh rằng đứa nhỏ nhà ông quá thông minh, nếu cứ để cậu bé tiếp tục học tiểu học vậy không phải là quá không trọng dụng nhân tài hay sao.
Cứ như vậy, Đinh Tiềm 10 tuổi học cấp 2, không chỉ có thành tích cầm cờ đi trước, mà cậu bé cũng không còn gây chuyện như trước, ngoan ngoãn đọc sách ba năm, không phải vì tính cách thay đổi, mà là bởi vì cậu phát hiện một vấn đề.
Bởi vì nhảy lớp, cho nên ở lớp học Đinh Tiềm là người nhỏ tuổi nhất, tự nhiên không thể cao lớn giống như những bạn nam khác trong lớp, theo chân bọn họ quậy với nhau lâu rồi nhưng Đinh Tiềm vẫn cảm thấy rất không thoải mái, cho dù cậu là một tiểu soái ca, nhưng rất rõ ràng là các bạn gái đều không thích một người lùn.
Vì để không tiếp tục nhảy lớp, Đinh Tiềm đành phải an phận thủ thường, đem tất cả sự thông minh giấu đi, ngày thường ở trong trường học làm từng bước một, chỉ có khi trở về nhà cậu mới tiến vào một thế giới khác.
Từ sau khi lên cấp 2 Đinh Tiềm bắt đầu đam mê việc quan sát các vì sao, cậu bé lấy tiền mừng tuổi cùng với tiền tiêu vặt mà mình tích góp được mua sắm thiết bị cùng với các loại sách gia nhập hội những người yêu thích thiên văn, sau này càng như cá gặp nước, không chỉ mỗi ngày tự học thêm kiến thức về thiên văn, còn tự vạch ra kế hoạch cho cuộc sống của bản thân, chính là khi đó cậu quyết định muốn vào khoa vật lý thiên văn của trường đại học tốt nhất.
Cuộc sống của một học bá là không thể giải thích, mỗi đêm Đinh Tiềm đều quan sát các vì sao, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày kính viễn vọng cũng sẽ mang phiền toái tới cho mình.
Một ngày nọ, khi anh tan học về nhà thì phát hiện có một người phụ nữ trung niên ngồi ở phòng khách, mắt mở trừng trừng, hai má hơi hơi run rẩy, một bộ tức giận, mà mẹ của anh đang ngồi bên cạnh nói chuyện cùng người phụ nữ.
Nhìn thấy Đinh Tiềm đi vào, người phụ kia lập tức lên tiếng. “Bà nên quản giáo cháu trai của mình thật tốt, không thể nuông chiều cậu ta quá mức, tuổi còn tuổi nhỏ học cái gì tốt thì không học, lại học cái thói nhìn trộm người khác, có lẽ bà không biết trong phòng của cậu ta có một cái kính viễn vọng đối diện với phòng của con gái tôi, mỗi buổi tối cậu ta đều dùng kính viễn vọng nhìn lén con gái của tôi.”
Đinh Tiềm trong nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện, người phụ nữ này chính là chủ của gia đình vừa mới chuyển tới ở phía đối diện, ngành bất động sản Nhạn Kinh đang phát triển cho nên có rất nhiều người dọn ra khỏi nơi này rồi đem nhà ở cho thuê, nếu là hàng xóm lâu năm, ai sẽ nháo loại hiểu lầm này.
Đỗ Hành Trí đương nhiên không tin con trai mua những thiết bị đó là để nhìn trộm người khác, nửa ôn nhu nửa cường ngạnh mà giải thích. “Bà hiểu lầm rồi, con trai của tôi không phải loại người như vậy, kính viễn vọng trong phòng của nó là dùng để quan sát các vì sao, còn có thể nhìn thấy thiên hà Tiên Nữ (*) bên ngoài dải Ngân Hà.”
(*)Thiên hà Tiên Nữ, hay tinh vân Tiên Nữ, thiên hà Andromeda và các tên như Messier 31, M31 hay NGC 224, là thiên hà xoắn ốc có vị trí biểu kiến thuộc chòm sao Tiên Nữ nằm ở bầu trời phía bắc gần chòm sao Phi Mã. Đây là thiên hà xoắn ốc gần dải Ngân hà của chúng ta nhất, cách khoảng 2,5 triệu năm ánh sáng.
Tươi cười thân thiết, Đỗ Hành Trí cố ý nhấn mạnh hai chữ “con trai”, bà chưa bao giờ che dấu việc sinh con khi đã nhiều tuổi, đặc biệt là khi có người hiểu lầm Đinh Tiềm là cháu trai của mình.
Khuôn mặt người phụ nữ kia lúc trắng lúc đỏ, nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Chúng tôi mới vừa dọn đến nơi này, không biết tình huống gia đình của bà, con gái của tôi vốn nhát gan, nhìn thấy có một người con trai thường xuyên dùng một ống kính lớn hướng về phía mình cho nên mới hiểu lầm có người đang nhìn trộm. Nhưng mà tôi cũng đã chính mắt nhìn thấy cái kính viễn vọng kia trong phòng con trai bà, quả thật rất dễ làm người khác hiểu lầm.”
Đinh Tiềm vừa muốn nói chuyện thì Đinh Tuấn cùng Hạ Lục từ trong phòng đi ra. Đinh Tuấn sớm đã nghe được cuộc nói chuyện ở phòng khách, cố ý kéo cánh tay Đinh Tiềm, hướng người phụ nữ trung niên cười nói: “A Tiềm sẽ không nhìn lén con gái của dì đâu, A Tiềm là bạn trai tốt nhất trên thế giới.”
Cô gái xinh đẹp Đinh Tuấn chớp chớp đôi mắt, người phụ nữ kia hoàn toàn nhụt chí, nói thầm hai câu rồi rời đi.
Đỗ Hành Trí tự mình tiễn khách, Đinh Tuấn cong eo cười vui vẻ, chỉ vào Đinh Tiềm nói: “Thành thật khai báo, có phải chú nhìn trộm con gái nhà người ta hay không?”
“Cô ta cũng không xinh đẹp.” Đinh Tiềm mang cặp sách vừa nói vừa đi lên lầu.
Đinh Tuấn kinh ngạc mà nhìn bóng dáng anh, cùng Hạ Lục hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ chú ấy thật sự dùng kính viễn vọng nhìn lén người ta?
Lúc bà Đỗ Hành Trí mang thai Đinh Tiềm thì chồng của bà đã 62 tuổi, anh trai Đinh Chí Quốc của Đinh Tiềm cũng 27. Ngay từ đầu người trong nhà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có một đứa trẻ nghịch ngợm sẽ ra đời.
Mặc dù những người anh trai của Đinh Tiềm đều tỏ vẻ nguyện ý tiếp nhận chuyện sẽ có một em trai hoặc em gái sống cùng bọn họ trong nhiều năm tới, nhưng hai vợ chồng vẫn lưỡng lự, chủ yếu là lo lắng Đỗ Hành Trí sinh con khi đã nhiều tuổi sẽ không an toàn, nhưng về phương diện khác bọn họ lại vô cùng hy vọng lần mang thai này có thể sinh ra một bé gái, đền bù tiếc nuối khi không có con gái của Đinh gia.
Trải qua mấy phen thảo luận, Đỗ Hành Trí thậm chí có một lần đứng ở ngoài cửa khoa phụ sản bệnh viện quân khu, cuối cùng Đinh Tiềm vẫn được giữ lại.
Mặc dù không phải là một bé gái đáng yêu như mong muốn của hai vợ chồng, nhưng sau khi Đinh Tiềm được sinh ra vẫn được cả nhà hết mực yêu thương, tới khi cậu bé đã 4 tuổi vẫn chưa có một cái tên chính thức, người một nhà đều đều gọi cậu là bảo bảo, ngay cả đứa cháu gái cùng tuổi cũng dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng gọi cậu là bảo bảo, bảo bảo.
Bảo bảo lực phá hoại thật là kinh người, có thể so sánh với cơn bão có sức gió giật cấp 10, những nơi nó đi đến, người ngã ngựa đổ, những món đồ chơi rơi vào tay cậu bé đều bị phá hỏng không còn một mảnh, tranh vẽ hay sách vở đều bị xé rách ném tung toé, cậu bé còn thích dùng răng để cắn, liên tiếp cắn hỏng vài cái muỗng nhỏ tráng men.
Từ một đứa trẻ đáng yêu, dần dần cậu bé đã trở thành một tên quỷ nhỏ đáng ghét. Đặc biệt là khi cậu bé có thể nói chuyện rõ ràng và chạy nhảy xung quanh thì lập tức trở thành nỗi lo ngại của mọi người.
Không có lúc nào cậu bé có thể yên tĩnh, nếu không phải là học theo ba của mình chắp tay sau lưng đi xem xung quanh thì chính là ở trong vườn làm loạn, dì Cầm còn nói nếu không để ý tới thì con khỉ nhỏ này có thể sẽ leo lên cây.
Mặc dù con trai không được ngoan ngoãn nhưng Đỗ Hành Trí vẫn luôn đau lòng và xem cậu bé như là báu vật, chẳng sợ cậu nháo khiến người khác không thể yên tĩnh, bà cũng không đành lòng trách cứ một câu, có đôi khi mọi người đều bị chọc cho hít thở không thông, nhưng bà cũng chỉ nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của con trai, đại đa số thời gian bà đều ôm con trai vào lòng rồi hôn hôn.
6 tuổi, Đinh Tiềm bị cha mẹ nuông chiều đến càng thêm vô pháp vô thiên, liên tiếp chọc giận hai người giáo viên dạy cờ vây. Đinh Triệu Ninh tức giận không thôi, ông đem con trai ấn ở trên sofa rồi cầm chổi lông gà đánh cậu bé một trận.
Ngược lại thằng nhóc này cũng thật đáng khen, cắn răng không chịu khóc một tiếng, mắt thấy mông nhỏ đã bị đánh sưng lên nhưng Đinh Triệu Ninh vẫn như cũ không có nguôi giận, Đỗ Hành Trí yêu con trai lúc này cũng rất sốt ruột, thấy cậu bé khóc cũng không khóc một tiếng, sợ cậu sẽ bị đánh hỏng, bà sốt ruột muốn nhìn một chút, nhưng người bạn già đang nóng giận của mình đang dạy dỗ con trai bà cũng không dám bênh vực.
Lại nói, lúc tiểu tử này ngoan cố rất khiến người khác tức giận, Đỗ Hành Trí thầm nghĩ trong lòng, con trai ngốc, nếu con chịu khóc hai tiếng thì có lẽ ba của con sẽ không còn tức giận nữa.
May mắn là Đinh Tuấn vừa lúc tan học rồi tới đây, thấy một màn như vậy mới chạy tới che chở cho Đinh Tiềm. “Ông nội, ông đừng đánh chú nhỏ, chú nhỏ không phải cố ý, là thầy giáo dạy không tốt.”
Đinh Tuấn mắt thấy chú nhỏ bị đánh, hận không thể che ở trên người cậu bé.
Đinh Triệu Ninh yêu con trai, cũng đau lòng cháu gái nhỏ, nhìn thấy đứa cháu gái đáng yêu nước mắt xoạch mà cầu tình, cũng liền cưỡng chế lửa giận, phất tay áo bỏ đi.
“Chú nhỏ, chú đừng khóc, cháu đi lấy kem cho chú nhé.” Đinh Tuấn lau nước mắt, nức nở an ủi Đinh Tiềm.
“Chú không khóc, chú mới không khóc đâu.” Đinh Tiềm ngồi dậy, đột nhiên ai u một tiếng, cậu bé đã quên cái mông mới vừa bị quá đánh, làm sao còn có thể ngồi.
“Chú đừng ngồi, mông sẽ đau đấy, cứ như vậy nằm sấp đi, lúc ăn cơm cháu sẽ giúp chú.” Đinh Tuấn thiện giải nhân ý cười nói.
“Đi lấy máy chơi game tới cho chú.” Đinh Tiềm “vẻ vang” bị thương còn không quên ra lệnh.
Đinh Tuấn ngồi bất động. “Chú còn chơi, nếu để ông nội nhìn thấy nhất định sẽ lại đánh chú cho mà xem.”
“Chú về phòng chơi.” Đinh Tiềm từ trên sofa bò dậy, chịu đựng cơn đau trên mông khập khiễng đi lên lầu.
Lúc ăn cơm, Đinh Triệu Ninh không thấy con trai thì lập tức sai bảo mẫu đi lên lầu gọi người. Đinh Tiềm không dám không thuận theo, dẩu cái miệng nhỏ đi xuống dưới.
Đinh Tuấn vừa thấy cậu bé thì đặt bát cơm xuống rồi chạy đến phòng khách lấy đệm, vừa muốn đặt lên ghế thì bị ông nội ngăn lại. “Không được để nó ngồi đệm êm, chúng ta cần phải để nó nhớ kỹ chuyện này.” Đinh Triệu Ninh hạ quyết tâm giáo huấn con trai thật tốt.
Tiểu tử này được nuông chiều đến to gan, còn dám thừa cơ lúc giáo viên đang ngủ mà vẽ hai con rùa đen trên cái đầu chỉ còn mấy cọng tóc của thầy giáo. Thầy giáo về nhà nhìn vào gương khuôn mặt tức giận đến lúc trắng lúc xanh.
Ông Đinh gần 70 tuổi, là chủ của một gia đình quyền thế trong mấy chục năm qua, một khi ông đã lên tiếng thì không có một ai dám cầu tình.
Đinh Tiềm đáng thương mà bưng bát cơm nhỏ, yên lặng ăn cơm, trên mông từng cơn đau đớn, nóng rát xuyên thẳng tim, nhưng mà càng ủy khuất chính là cậu không nghĩ tới người ba luôn yêu thương mình lúc tức giận lại dọa người như vậy.
Đinh Tuấn đồng tình mà nhìn chú nhỏ, cho dù cậu bé đang cúi đầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé, từng giọt từng giọt rơi vào trong bát cơm, chỉ là cái loại biểu tình không ồn ào mà lại quật cường này mới khiến cho Đinh Tuấn rất bội phục.
Bỏ qua thời con nhỏ xíu thì đây vẫn là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy chú nhỏ của mình khóc và cũng là lần cuối cùng.
Từ lần đó trở về sau, Đinh Tiềm rõ ràng đã thu liễm rất nhiều, chỉ là tính tình sớm đã khắc sâu vào trong xương cốt, sau khi vào tiểu học cậu bé lập tức trở thành người nổi tiếng trong trường.
Cậu bé nổi tiếng không phải vì có ba mẹ đức cao vọng trọng, không phải vì thông minh, tài trí hơn người, mà là vì cậu thường xuyên nghĩ ra các loại ý tưởng tai quái và xảo trá, thường xuyên hỏi những câu làm cho thầy giáo xuống đài không được. “Các bạn học, các em nên giống như chú Lôi Phong, nên có thói quen viết nhật ký, như vậy cũng sẽ giúp các em cải thiện khả năng đọc và viết của mình.” Giáo viên môn ngữ văn hòa ái mà nói.
“Thưa cô, Lôi Phong sinh năm 1940, vì sao lại muốn bọn em gọi là chú mà không phải là ông ạ? Ông ấy làm chuyện tốt cũng không lưu danh, vì cái gì người khác mỗi lần đều có thể tìm được những việc ông ấy đã làm?” Đinh Tiềm không thích giáo viên ngữ văn, cậu cảm thấy cô không xinh đẹp giống như giáo viên môn tiếng Anh.
“Em ngồi xuống!” Giáo viên tức giận nói.
“Một con gấu rơi vào cái hố sâu 20m, 2 giây sau đã rơi xuống đáy, vậy theo các em đây là loài gấu gì?” Giáo viên toán đọc xong đề bài liền nhìn học sinh phía dưới, đám học sinh đều cẩn thận suy nghĩ, chỉ có Đinh Tiềm giơ tay.
Đã sớm nghe qua tiếng xấu của đứa trẻ này, giáo viên dạy toán làm như không thấy cậu bé, thay vào đó là gọi uỷ viên học tập.
“Thưa thầy, là gấu bắc cực ạ. Chỉ mất 2s để rơi xuống đáy của một cái hố sâu 20m, vì vậy gia tốc của trọng lực ước chừng là 10m/s, mà nơi có tốc độ rơi như thế này chỉ có thể là những nơi gần với cực của trái đất, cho nên là gấu bắc cực.” Uỷ viên học tập đắc ý nói ra đáp án.
Giáo viên môn toán vừa lòng gật gật đầu, vừa muốn khen ngợi uỷ viên học tập thì Đinh Tiềm lại lên tiếng.
“Thưa thầy, bắc cực bị sông băng bao trùm, làm sao có thể đào được cái hố 20m ạ, cho nên không thể là gấu bắc cực mà phải là gấu xám Siberia gần bắc cực ạ.”
“Em đi ra ngoài!” Giáo viên môn toán không quen nhìn tên tiểu tử không chút khiêm tốn nào, bị chọc cho tức giận thầy giáo đùng đùng lôi cậu bé ra ngoài phạt đứng.
Cứ như vậy, Đinh Tiềm chỉ học 3 năm ở tiểu học, đã bị hiệu trưởng cùng các giáo viên khác đưa vào trường cấp 2. Hiệu trưởng nói với Đinh Triệu Ninh rằng đứa nhỏ nhà ông quá thông minh, nếu cứ để cậu bé tiếp tục học tiểu học vậy không phải là quá không trọng dụng nhân tài hay sao.
Cứ như vậy, Đinh Tiềm 10 tuổi học cấp 2, không chỉ có thành tích cầm cờ đi trước, mà cậu bé cũng không còn gây chuyện như trước, ngoan ngoãn đọc sách ba năm, không phải vì tính cách thay đổi, mà là bởi vì cậu phát hiện một vấn đề.
Bởi vì nhảy lớp, cho nên ở lớp học Đinh Tiềm là người nhỏ tuổi nhất, tự nhiên không thể cao lớn giống như những bạn nam khác trong lớp, theo chân bọn họ quậy với nhau lâu rồi nhưng Đinh Tiềm vẫn cảm thấy rất không thoải mái, cho dù cậu là một tiểu soái ca, nhưng rất rõ ràng là các bạn gái đều không thích một người lùn.
Vì để không tiếp tục nhảy lớp, Đinh Tiềm đành phải an phận thủ thường, đem tất cả sự thông minh giấu đi, ngày thường ở trong trường học làm từng bước một, chỉ có khi trở về nhà cậu mới tiến vào một thế giới khác.
Từ sau khi lên cấp 2 Đinh Tiềm bắt đầu đam mê việc quan sát các vì sao, cậu bé lấy tiền mừng tuổi cùng với tiền tiêu vặt mà mình tích góp được mua sắm thiết bị cùng với các loại sách gia nhập hội những người yêu thích thiên văn, sau này càng như cá gặp nước, không chỉ mỗi ngày tự học thêm kiến thức về thiên văn, còn tự vạch ra kế hoạch cho cuộc sống của bản thân, chính là khi đó cậu quyết định muốn vào khoa vật lý thiên văn của trường đại học tốt nhất.
Cuộc sống của một học bá là không thể giải thích, mỗi đêm Đinh Tiềm đều quan sát các vì sao, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày kính viễn vọng cũng sẽ mang phiền toái tới cho mình.
Một ngày nọ, khi anh tan học về nhà thì phát hiện có một người phụ nữ trung niên ngồi ở phòng khách, mắt mở trừng trừng, hai má hơi hơi run rẩy, một bộ tức giận, mà mẹ của anh đang ngồi bên cạnh nói chuyện cùng người phụ nữ.
Nhìn thấy Đinh Tiềm đi vào, người phụ kia lập tức lên tiếng. “Bà nên quản giáo cháu trai của mình thật tốt, không thể nuông chiều cậu ta quá mức, tuổi còn tuổi nhỏ học cái gì tốt thì không học, lại học cái thói nhìn trộm người khác, có lẽ bà không biết trong phòng của cậu ta có một cái kính viễn vọng đối diện với phòng của con gái tôi, mỗi buổi tối cậu ta đều dùng kính viễn vọng nhìn lén con gái của tôi.”
Đinh Tiềm trong nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện, người phụ nữ này chính là chủ của gia đình vừa mới chuyển tới ở phía đối diện, ngành bất động sản Nhạn Kinh đang phát triển cho nên có rất nhiều người dọn ra khỏi nơi này rồi đem nhà ở cho thuê, nếu là hàng xóm lâu năm, ai sẽ nháo loại hiểu lầm này.
Đỗ Hành Trí đương nhiên không tin con trai mua những thiết bị đó là để nhìn trộm người khác, nửa ôn nhu nửa cường ngạnh mà giải thích. “Bà hiểu lầm rồi, con trai của tôi không phải loại người như vậy, kính viễn vọng trong phòng của nó là dùng để quan sát các vì sao, còn có thể nhìn thấy thiên hà Tiên Nữ (*) bên ngoài dải Ngân Hà.”
(*)Thiên hà Tiên Nữ, hay tinh vân Tiên Nữ, thiên hà Andromeda và các tên như Messier 31, M31 hay NGC 224, là thiên hà xoắn ốc có vị trí biểu kiến thuộc chòm sao Tiên Nữ nằm ở bầu trời phía bắc gần chòm sao Phi Mã. Đây là thiên hà xoắn ốc gần dải Ngân hà của chúng ta nhất, cách khoảng 2,5 triệu năm ánh sáng.
Tươi cười thân thiết, Đỗ Hành Trí cố ý nhấn mạnh hai chữ “con trai”, bà chưa bao giờ che dấu việc sinh con khi đã nhiều tuổi, đặc biệt là khi có người hiểu lầm Đinh Tiềm là cháu trai của mình.
Khuôn mặt người phụ nữ kia lúc trắng lúc đỏ, nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Chúng tôi mới vừa dọn đến nơi này, không biết tình huống gia đình của bà, con gái của tôi vốn nhát gan, nhìn thấy có một người con trai thường xuyên dùng một ống kính lớn hướng về phía mình cho nên mới hiểu lầm có người đang nhìn trộm. Nhưng mà tôi cũng đã chính mắt nhìn thấy cái kính viễn vọng kia trong phòng con trai bà, quả thật rất dễ làm người khác hiểu lầm.”
Đinh Tiềm vừa muốn nói chuyện thì Đinh Tuấn cùng Hạ Lục từ trong phòng đi ra. Đinh Tuấn sớm đã nghe được cuộc nói chuyện ở phòng khách, cố ý kéo cánh tay Đinh Tiềm, hướng người phụ nữ trung niên cười nói: “A Tiềm sẽ không nhìn lén con gái của dì đâu, A Tiềm là bạn trai tốt nhất trên thế giới.”
Cô gái xinh đẹp Đinh Tuấn chớp chớp đôi mắt, người phụ nữ kia hoàn toàn nhụt chí, nói thầm hai câu rồi rời đi.
Đỗ Hành Trí tự mình tiễn khách, Đinh Tuấn cong eo cười vui vẻ, chỉ vào Đinh Tiềm nói: “Thành thật khai báo, có phải chú nhìn trộm con gái nhà người ta hay không?”
“Cô ta cũng không xinh đẹp.” Đinh Tiềm mang cặp sách vừa nói vừa đi lên lầu.
Đinh Tuấn kinh ngạc mà nhìn bóng dáng anh, cùng Hạ Lục hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ chú ấy thật sự dùng kính viễn vọng nhìn lén người ta?
Tác giả :
Nhan Nguyệt Khê