Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)
Chương 4
Cô ta mảnh dẻ, thanh tú và mong manh như là một thiên sứ đến từ Babylon. Stefan và những người đàn ông khác trong phòng đều bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi cô ta. Điệu nhảy này đáng lẽ ra phải được nhảy một cách kích động, dâm dục, nhưng cô gái này di chuyển một cách duyên dáng dễ thương, nhìn rất ngây thơ. Có thể cô ta làm vậy để giữ mình, khi phải biểu diễn trước một đám đàn ông. Nhưng nó không có tác dụng gì hết đối với Stefan. Cô ta có thể là mẫu phụ nữ có thể khiến những gã đàn ông nổi điên lên vì lòng tham muốn và muốn che chở cho cô, nhưng ngay bây giờ, anh chỉ cảm thấy thèm khát mà thôi.
Anh lấy làm kinh ngạc bởi bộ trang phục của cô ta – nó chẳng hở hang giống như của một người múa bụng thật sự chút nào, người mà rốt cuộc cũng chỉ là loại gái bao hay là một nô lệ, họ nhảy để lôi kéo sự chú ý của chủ nhân những nô lệ khác. Đây là xứ Mỹ, nơi đàn bà thường ăn mặc kín đáo, ít ra là nói về những người đàn bà đức hạnh. Nhưng ả này là một con điếm, ả nhảy để phục vụ khán giả đàn ông, vì vậy, ít nhất ả ta cũng phải để tay trần, khoe một chút chân và vì tính cách của điệu nhảy, ả phải khoe cả bụng nữa. Nhưng tất cả những đặc điểm này đều không thấy.
Chiếc quần nhảy của ả bắt đầu ngay dưới rốn, ôm chặt lấy eo và bụng, nhưng rộng thùng thình xuống hai chân, được túm lại ngay mắt cá. Màu vải tím nhìn không thấu qua được nhưng rất mỏng, dính sát vào chân mỗi khi cô ta lắc người. Chiếc áo cùng loại vải mỏng, ngắn, mặc dù không đủ ngắn như khán giả mong muốn, dài đến ngang lưng quần. Tay áo dài và rộng. túm ngay cổ tay. Chiếc áo bó sát bộ ngực căng tròn, lắc lư theo điệu nhảy. Bộ trang phục được điểm một vài xêquin bạc nhỏ, chiếu lấp lánh dưới ánh đèn cầy, một đống vòng đeo ngang hông, cổ tay, cổ chân kêu leng keng theo nhịp điệu của cô ta, chứng tỏ cô ta không phải thuộc dân nghiệp dư. Nhìn cách cô ta lướt trên sân khấu cũng có thể nhìn ra được điều này một cách dễ dàng.
Cũng loại vải tím đó được sử dụng làm mạng che, phủ dài từ tóc đến eo lưng, nhưng tóc ả hơi dài hơn, được buông xõa, những lọn tóc đen dài rũ ngược qua vai và rớt nhẹ trở lại mỗi khi ả hụp xuống và xoay người. Một chiếc mạng khác ngắn hơn, che gần hết khuôn mặt ả, trừ đôi mắt, không tạo được ấn tượng gì. Nhưng sau khi nhìn ả một cách chăm chú, Stefan cuối cùng cũng nhận thức được rằng, ả đã sử dụng phấn côn khá nhiều, tạo cho người khác có cảm tưởng ả rất đỗi tầm thường và thật kỳ lạ khi ả cứ nhìn xuống mà không nhìn thẳng mặt khán giả. Ả đi chân trần, đó là chổ da thịt duy nhất để lộ ra, trừ một hay hai insơ ngay rốn thỉnh thoảng được phô bày khi ngực ả ưỡn ra trong lúc biểu diễn.
Hy vọng Vasili sẽ thỏa mãn với chút ít da bụng như trêu ngươi đó, vì hắn sẽ không thấy được thêm gì hơn, cho dù Stefan có muốn giúp, tuy không phải giúp ngay tối nay. Nhưng làm sao ả thoát được khi Vasili đã tuyên bố ý định của hắn? Trực tiếp gặp ả là dễ nhất, vì vậy anh thực hiện ngay khi ả chấm dứt màn trình diễn và biến mất qua cánh cửa đằng sau sân khấu.
“Dạo này anh ngốn nhiều rồi đấy, Vasili. Hãy để con này cho tôi.”
“Tôi sẽ làm vậy à?” Người đàn ông tóc vàng xoay người, ngạc nhiên, “Anh có nghe gì không, Lazar? Hắn muốn cuỗm con điếm trên tay tôi kìa.”
“À, nhưng cô ta còn chưa nằm trong tay anh mà và hắn ta nói đúng.” Lazar đồng tình.” Dạo này, anh đã tọng nhiều rồi. Bên cạnh đó, đối với anh thì con đàn bà nào cũng như nhau thôi, nhưng Stefan của chúng ta thì có khẩu vị đặc biệt khác đấy.”
“Tôi sẵn sàng cho hắn xài chung.”
“Tôi không làm vậy đâu.” Stefan cố nói nhẹ nhàng.
“Vậy là đủ sao?” Vasili hỏi gặng, nửa căm phẫn, nửa buồn cười, “Vậy sao anh không nói sớm? Anh cứ tự nhiên đến với cô ta – thử xem cô ta có thèm anh không?”
Lời nói đến một cách tự nhiên nhưng khi nghe Lazar chắc lưỡi bực mình, Vasili nhận ra những lời chế nhạo của mình quá tàn nhẫn, dù rằng anh không cố ý và mặt anh trở nên nhợt nhạt. Stefan là người đẹp trai nhất trong bọn họ. Đàn bà từng sùng bái hắn vì điều đó và lúc trai trẻ, bọn họ hay ghẹo hắn, bảo rằng hắn sẽ là chúa tể của bọn họ. Nhưng đó là trước khi Stefen bị huỷ dung vì muốn cứu người em trai duy nhất khỏi một đám chó sói đói.
“Tôi không …”
Vasili quá giận bản thân mình nên không nói hết câu. Anh đẩy mạnh ghế ra sau và sải những bước dài ra khỏi quán mà không ngoái nhìn lại.
“Anh ấy chỉ nói đùa thôi.” Lazar ngập ngừng nói trong khi sự im lặng bao trùm chỗ họ đang ngồi, “Anh ấy cũng sẽ nói như vậy vào mười năm trước.”
“Bộ tôi ngốc đến nỗi không biết hả?”
“Lạy Chúa, Stefan,” Lazar phàn nàn, ” Nếu anh không giận dữ về điều này…”
“Hãy đi tìm hắn đi, trước khi hắn tự cắt cổ mình vì nghĩ đã làm tổn thương tôi. Cho hắn biết da mặt tôi dày hơn hai người nghĩ.”
Nhưng không đúng vậy. Vasili vừa nhắc nhở với anh rằng đàn bà, dù đẹp hay xấu, đều muốn lặn sâu, trốn tránh anh. Giống như những người đàn ông khác có thừa khả năng tài chánh, Stefan hưởng thụ đàn bà mỗi khi anh muốn, nhưng họ toàn là những con điếm hay những người đàn bà thấy vàng là sáng mắt. Tuy thế, anh vẫn cảm giác được sự miễn cưỡng của họ, điều này làm anh mất đi nhiều ham mê, thích thú.
Anh lấy làm kinh ngạc, tại sao mình lại quên mất chuyện này khi thấy cô tiên bé nhỏ kia bắt đầu nhảy. Có phải vì điệu nhảy đó làm anh muốn chiếm hữu cô ta? Hay vì đã lâu rồi anh không gần đàn bà? Cô ta đã đánh thức những gì tiềm ẩn trong anh và mỉa mai thay, anh lại không thấy màn vũ đó có sức khiêu dâm. Bây giờ thì điều đó không có nghĩa gì nữa hết, sự thôi thúc đã qua.
Nhưng anh cũng không muốn quay về khách sạn, nơi Vasili và Lazar đang chờ anh và để họ biết được là anh đã thay đổi ý định về cô gái đó.
Anh vẫn còn ngồi đó, nghiền ngẫm lòng mình trong khi nhìn những người trong quán. Khi anh vừa uống xong ly bia, một cô phục vụ khác bước vào. Anh không biết tại sao mình lại để ý đến cô ta. Cô ta không có gì hấp dẫn, với khuôn mắt hốc hác không che dấu được, với mái tóc rối được buộc đằng sau và trong trang phục đàn ông. Nhưng mắt anh theo sát cô khi cô nhặt cái khay và dọn dẹp chiếc bàn vừa mới được bỏ trống. Bước đi thong dong, cử chỉ nhanh nhẹn – quá nhanh so với một người nhìn có vẻ như rất mệt mỏi.
Tanya cũng phát hiện ra anh ngay tức khắc và đang cố không làm dấu thánh giá. Nếu trên đời này có ma quỉ, thì hẳn sẽ có đôi mắt giống người đàn ông này, cháy vàng rực như lửa của địa ngục.
Tưởng tượng thôi. Nhất định là cô đã mệt hơn cô tưởng, tuy nhiên lúc nãy cô cảm thấy rất vui sướng. Đã lâu rồi cô không được nhảy, chính xác là 6 năm. Cô cứ sợ là mình sẽ quên, nhưng cô chưa quên và tại sao lại quên được nhỉ? Xưa kia, cô đã từng nhảy mỗi đêm trong suốt nửa năm vì Dobbs cố nài nỉ cô nhảy, sau khi Leila bỏ trốn theo một con bạc.
Leila là người vũ công đầu tiên của tiệm, cũng là người dạy Tanya nhảy. Cô ta đến thành phố này với một đoàn tài tử, vì tranh chấp với một người trong bọn nên quyết định ở lại. Đó là ngày may mắn nhất của lão Dobbs, vì Leila và điệu nhảy ngoại quốc của cô ta đã xoay ngược tình hình kinh doanh của quán, từ một thương vụ không đủ tiền để xoay xở đã trở nên một dịp hốt bạc. Lão cuối cùng cũng có một màn trình diễn hấp dẫn để cạnh tranh với những nhà chứa và sòng bạc chung quanh quán của lão. Lão còn thay đổi tên quán để phù hợp với màn nhảy này. Và lão đã tức điên lên khi Lelia bỏ đi.
Lúc đó Tanya đã biết nhảy, cách nhảy đặc biệt của riêng cô, nhưng cũng quá đủ cho Dobbs, vì cô là tất cả những gì lão có thể sử dụng để giữ khách. Lúc đó cô còn nhỏ, nhưng đã có một thân hình nảy nở và Lelia đã dạy cô cách xài phấn son như một diễn viên chuyên nghiệp để thay đổi diện mạo. Điều này rất quan trọng bởi vì Dobbs không muốn ai biết cô đang biễu diễn trên sân khấu, cả Tanya cũng không muốn. Khi một vài khách quen phát hiện ra cô vũ công của quán là Tanya, Dobbs đã tìm một đứa con gái khác để cô truyền dạy cho điệu nhảy đó.
Cô rất vui mừng khi đươc từ bỏ công viêc này dù cô rất thích nhảy, nhưng cô lại ghét cái cách bọn khán giả đàn ông nhìn cô và càng ghét những lời nhận xét thô lỗ khi cô biểu diễn. Nhưng bây giờ, cho đến lúc chân April April bình phục, cô sẽ phải tiếp tục nhảy, nếu không muốn khách hàng bỏ đến những quán bên cạnh. Cô phải bảo vệ những gì sắp sửa thuộc về cô. Và cô thề rằng, khi nào quán Seraglio thuộc về cô, cô sẽ huấn luyện một vài vũ công nữa, khi đó, cô không cần phải lộ diện để bị phát hiện một lần nữa.
Cô rùng mình, biết cặp mắt ma quỉ đó đang bám sát cô. Và mặc dù mọi bản năng trong cô như réo ầm lên “đừng nhìn hắn nữa”, cô vẫn cứ lén nhìn và bị hắn gọi đến bàn với một cái vẫy tay ra hiệu.
“Đừng điên rồ như vậy chứ. Hắn không phải là ác quỉ, hắn không phải.” Nhưng cô chưa bao giờ chậm chạp như thế này trong đời, khi cô bước tới chỗ người đàn ông có khuôn mặt ngăm đen, ăn mặc sang trọng này đang ngồi. Và rồi cô gần như phải gập người cười khúc khích vì sự lo sợ của mình, bởi vì khi chỉ còn cách anh ta hai bước, cô đã nhìn thấy ánh đèn cầy phản ánh trong mắt anh ta, khiến cho tia nhìn của anh ta có vẻ dữ tợn. Mắt anh không phải màu vàng, chỉ là màu nâu lợt, giống màu rượu xêret và tuyệt đẹp, thật vậy, trái ngược với khuôn mặt màu đồng đậm.
Cô mỉm cười khi đến gần anh, cảm thấy rất an tâm. Đó là điều cô chưa bao giờ cảm giác được mỗi khi ở trong phòng này, bởi vì cách nói chuyện vui vẻ không thích hợp với vẻ bề ngoài mệt mỏi mà cô đang cố gắng diễn đạt, để làm người khác tin rằng cô đã lớn tuổi và là con gái của một bà cô không chồng của lão Dobbs. Tuy nhiên, người đàn ông lạ này hình như đến đây bằng tàu và sẽ rời khỏi vào sáng mai, vì thế cô không cần phải lo lắng nhiều về hắn.
“Tôi có thể làm gì được cho ông, thưa ông?”
Nụ cười làm Stefan bối rối, không phải là vì nó không hợp với khuôn mặt phờ phạc của cô, nhưng vì đàn bà ít khi cười với anh với cái nhìn đầu tiên. Họ thường thấy ái ngại vì bị bắt gặp đang nhìn vào những vết sẹo kinh tởm trên mặt anh, điều mà tất cả mọi người, kể cả đàn ông, đều để ý đến trước hết. Nhưng cô hầu bàn này hình như không để ý đến những vết sẹo đó, hoặc nếu cô ta có…cô cũng không thấy anh có gì đáng ghê sợ vì bản thân cô ta cũng quá bình dị chăng?
Anh rất vui vì cách cư xử của cô đối với anh, nhất là sau những suy nghĩ tăm tối của anh, nhưng nó cũng không làm cho anh mù quáng đến độ không thấy được sự bất thường ở cô ta, có cái gì đó đang nhắc nhở trong đầu óc anh.
Cô ta có đôi mắt của một đứa trẻ vui vẻ, không phù hợp với vẻ bề ngoài của cô ta hoặc vì hàm răng trắng đều lộ ra khi cô mỉm cười, nhưng vì anh có một cặp mắt hơi khác người cho nên anh tạm bỏ qua điều này. Cô ta mặc cái váy màu xám và chiếc áo ghi lê đàn ông rộng và xấu xí, chiếc áo đen như trang phục của nông dân, có một con dao thắt bên hông – cô ta cần đến nó để làm cái quái gì nhỉ? Đôi bàn tay nhỏ, đỏ và bị chai sần một bên, màu hồng đào ở bên kia, tương phản với làn da tái xanh trên khuôn mặt, được điểm thêm vài dấu vết như kiệt quệ – một sự tương phản nữa mà anh vừa nhận thức được.
Trực giác nổi dậy và anh đoán mò, “Phấn màu đen để vẽ mắt có thể chùi được rồi, phải không?”.
Anh phá lên cười khi thấy cô há hốc miệng, và cười lớn hơn khi cô cố sửa những gì cô không nhìn thấy mà chỉ dựa theo lời anh ám chỉ, bằng cách chùi lia lịa vào mắt. Bây giờ anh đã thấy đúng thật là cô ta. Trên sân khấu, cô ta ngụy trang khuôn mặt, chỉ chừa đôi mắt màu xanh lơ và hàm răng trắng đều. Dưới sân khấu, cô ta lại ngụy trang thân mình bằng một bộ trang phục, dù rộng thùng thình, nhưng cũng để lộ một thân hình rực lửa. Hiển nhiên cô nàng đang đóng hai vai, một vũ công làm điếm kiếm thêm tiền và một cô hầu bàn không muốn bị người khác quấy rầy.
“Không mắc cười chút nào, thưa ông.”. Cô nói cộc lốc, bực bội, nhìn anh sau khi cô biết chắc mình đã lau hết các vết bẩn trên mặt.
Vẫn chặc lưỡi, Stefan hỏi, “Cô có cần tôi giúp không?”
“Ý ông là vẫn còn hả…? Thôi, cám ơn,” cô nói móc.
Lần này cô kéo lai áo lên và chùi tiếp, không biết rằng cô đã cho anh cơ hội nhìn thấy một phần bụng khi sợi dây nịt bị kéo lên cùng với cái áo. Stefan quên bẵng việc chọc ghẹo, anh thấy lòng thèm khát đang dâng tràn và thôi thúc.
Khi chéo áo cô được trả về chỗ cũ, quả thực có một vài vết đen lờ mờ trên nền vải, mặc dù thật ra Steven đã không nhìn thấy phấn côn còn sót lại trên mắt cô. Bây giờ mắt cô trông hơi sưng, quầng thâm dưới mắt nhợt nhạt hơn vì cô vừa chùi bớt phấn làm lương tâm anh bị cắn rứt và sẵn sàng trả giá cao hơn để có được cô.
“Anh đã chỉ ra những sơ sót của tôi, bây giờ anh có thể cho tôi biết anh muốn gì. Tôi còn có khách …”
“Cô.”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Tôi muốn cô.”
Vậy là cô đã nghe anh sàm sỡ ngay phút đầu! Nhưng chắc là anh ta muốn đùa chơi với cô thôi. Cô biết bây giờ cô đang giống cái gì. Cô đã mất hết 7 năm để ngụy trang một cách hoàn hảo mà chỉ cần vài phút trang điểm. Bề ngoài của cô cố ý đẩy xa bọn đàn ông ra, chứ không phải kéo họ lại gần. Phải, anh ta trông đẹp trai và hơi thô lỗ, giống như một viên ngọc chưa được mài dũa. Một thân thể cường tráng, chiếc áo khoác màu xanh ôm chặt đôi vai to lớn đã nói lên được điều đó. Sự kết hợp giữa tiền tài và vẻ đẹp khiến anh thuộc về hạng những người đàn ông chưa bao giờ để mắt đến cô.
Ngay cái nhìn đầu tiên, cô nghĩ anh là người Tây Ban Nha hay Mễ Tây Cơ gì đó, bởi vì da anh ngăm đen và giống người nước ngoài. Cô phân biệt được giọng Tây Ban Nha nhưng cô không nhận ra được giọng này ở anh ta vì anh nói tiếng Anh rất chuẩn. Có thể anh ta đến từ miền Bắc. Người từ miền Bắc không đến đây nhiều, vì họ sẽ rất khó chịu với đám đông thô lỗ thường có mặt ở quán Seraglio. Gã này cao ráo, thân hình như chim ưng, với chân mày rậm dày và đen, môi thẳng và mỏng, quai hàm bạnh ra. Làn da láng mịn, trừ những vết sẹo dài khoảng nửa insơ nằm rải rác bên má trái và bên dưới quai hàm, giống như anh đã bị thú dữ cào lên, còn bị cắn cả một bên mặt nữa nhưng may là đã được cứu kịp thời.
Những vết sẹo làm cô cảm thấy tội nghiệp anh ta. Anh ta hẳn rất đau khổ vì chúng và cô hiểu rất rõ sự đau khổ ấy như thế nào. Nhưng lòng tội nghiệp đó không đủ để cô chấp nhận sự cợt nhã của anh ta.
Câu nói trắng trợn của anh ta không đáng trả lời, vì vậy cô chỉ nói, “Tôi nghĩ Aggie sẽ lấy đơn đặt hàng của anh. Tôi sẽ gọi cô ta đến.”
Cô xoay người rời khỏi, nhưng anh đã tóm lấy sợi giây nịt và kéo ngược cô lại. Cô ngã vào đùi anh ta. Trong chớp mắt, cô giật mình, không cử động và không nói được lời nào.
Sau đó, cô ngước lên, cảnh cáo, “ Anh đang đùa với vận may của mình đó ”
“Xì,” Anh cười toe toét. “Cô không cần phải giận dữ đâu.” Và anh bỏ năm đồng vàng hai chục lên đùi cô.
Tanya nhìn chằm chằm vào những đồng vàng, chưa bao giờ có ai cho cô nhiều như vậy. Cô biết chắc rằng April và Aggie chỉ được trả 1 hay 2 đồng mỗi khi ngủ với khách, nhưng như vậy cũng là khá nhiều so với mức lương Dobbs trả cho bọn họ mỗi tối. Khi cô nghĩ đến việc cô có thể làm được những gì vớí số tiền này, như mướn thêm người phụ việc, mua quần áo mới mà trước giờ cô chưa từng được mua…Nhưng anh ta không đùa chứ?
Xin Chúa cứu vớt cô, cô chưa bao giờ bị cám dỗ như thế này. Sự ham muốn dữ dội được nắm lấy các đồng tiền vàng này… Hắn đúng là ác quỉ khi bắt cô có sự chọn lựa. Cô chỉ cần cho anh ta sự trinh nguyên của mình, dầu sao chăng nữa cô cũng không cần để dành cho bất cứ ai vì cô không định kết hôn và chắc làm vậy không xấu lắm? Ở mức độ va chạm khá gần, anh ta có mùi rất tuyệt. Cô lưu ý thấy anh ta sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, và không có gì đáng ghét lắm. Cô nên hưởng… Ồ, Chúa tôi, cô đang nghĩ gì thế này?
“Anh đúng là đồ ôn vật,” Cô nói một cách lạnh lùng, nhưng chỉ đối với riêng cô chứ anh thì không thấy gì lạ.
Anh không hiểu cô có ý gì nhưng anh cũng trả lời, ” Có nhiều người cũng nói vậy.”
Đôi mắt màu xanh của cô nheo lại. ” Ít ra anh cũng phải chối bỏ chứ!”
Anh cười. “Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Bởi vì, bởi vì … ồ, đừng để ý đến nữa.”
Cô cố đứng lên, nhưng tay anh vẫn ôm chặt hông cô và không cho cô đứng dậy. Mắt cô nheo lại nhiều hơn. Anh ta vẫn cười toe toét.
“Này anh bạn, anh đã chọn lầm người…”
Cô bị cắt ngang bởi một giọng nói khác đầy kích động. “Stefan, tôi không cảm thấy ân hận chút nào vì những lời nói ngu ngốc…”
“Không phải là lúc này, Vasili,” Stefan gầm gừ. “Hãy sử dụng cặp mắt để biết rằng tôi đang bận.”
Tanya xoay đầu nhìn sửng sốt vào những gì cô thấy được, hắn chỉ có thể được tả như là một Adonis tóc vàng, tóc vàng và quăn, da vàng và cặp mắt màu nâu giống như màu mắt của gã đàn ông đang ôm cô. Nhưng người mới đến này, Vasili, như hớp hồn cô vì anh ta là người đẹp trai nhất mà Chúa đã tạo ra, dĩ nhiên là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Anh ta cũng nhìn Tanya và không thể tin vào mắt mình, nhưng anh chỉ lầm bầm hỏi gặng người bạn của anh, “Anh bỏ cuộc trước khi thử phải không? Nhưng anh đâu cần phải chụp đại cái thứ này, vì Chúa,” Anh kinh tởm nói, hất đầu về phía Tanya, “Tôi sẽ tìm mua con vũ công kia giùm anh.”
Phải mất một lúc Tanya mới hiểu cô đang bị lăng nhục. Cô biết bây giờ mình không được đẹp cho lắm, nhưng cũng lịch sự chán, đủ khiến một gã đàn ông chả phải phàn nàn gì cả. Nhưng cô lại có cảm giác như mình không xứng bằng tấm thảm dưới chân hắn ta. Cảm giác này làm cô nhức nhối hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Cô phát giác ra mình rất dễ bị tổn thương, những lời thiếu tế nhị từ một gã lạ mặt đã làm cô tức điên lên. Hai cảm giác không thích hợp đến cùng lúc, sôi sùng sục trong lòng cô.
Họ nghĩ họ là ai chứ, những kẻ lạ mặt này, một người thì tin chắc sẽ mua được cô, còn người kia thì nghĩ, chỉ có kẻ khùng mới muốn mua cô? Cô muốn chui xuống đất. Cô muốn trả thù nhưng trước hết cô phải đứng lên cái đã.
Cô sẽ nhắm vào hai trong ba người bọn họ, vì bàn tay gã đang ôm chặt cô bây giờ đang nới lỏng. Cô đứng lên bằng thái độ hết sức chững chạc mà cô có thể làm, cẩn thận đặt những đồng tiền vàng lên bàn, xoay người rời khỏi và lo lắng nghĩ tới trận ẩu đả tối qua và không muốn nó diễn ra một lần nữa. Một quyết định sáng suốt mà cô rất tự hào nhưng đột nhiên cô nổi giận và thật ngoạn mục, cô xoay người và dùng hết sức tát vào mặt gã Adonis tóc vàng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh không ai kịp trở tay. Vasili đưa tay lên như muốn tát trả cô nhưng Sefan đã đứng lên chụp lấy tay anh trong khi Tanya rút dao ra đưa ngang cổ cô. Cô không cần biết nó đang cứa vào cổ họng cô, cũng không yêu cầu họ phải rời khỏi quán. Trong khi bọn họ đứng yên, mắt nhìn vào con dao trên tay cô, Tanya quay lui và chạy trốn sau cánh cửa.
Khi cô vừa biến khỏi tầm nhìn, Stefan xoay mình lại đối diện với bạn, gầm gừ, ” Vasili, anh nhạy cảm như một con heo ấy!” Cùng một lúc, Vasili thét lớn, “Con quỉ cái đó dám rút dao hù tôi!”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu khi anh muốn tát cô ta,” Stefan căm phẫn nói.
“Đáng bị tát vì cô ta dám bạt tai tôi.”
“Đó là điều anh đáng phải bị.”
Vasili nhún vai rồi cười toét miệng, “Cái đó không quan trọng, chỉ cần anh tha thứ cho cái miệng lắm lời của tôi. Bây giờ anh muốn tôi tìm con vũ công đó cho anh không?”
“Thật là đần độn, cô ta chính là con nhỏ vũ công.”
Vasili trợn mắt ngạc nhiên rồi hách dịch nói, “Vậy thì tôi đã trở về để cứu anh kịp thời. Sau này anh sẽ phải cảm ơn tôi.”
Anh lấy làm kinh ngạc bởi bộ trang phục của cô ta – nó chẳng hở hang giống như của một người múa bụng thật sự chút nào, người mà rốt cuộc cũng chỉ là loại gái bao hay là một nô lệ, họ nhảy để lôi kéo sự chú ý của chủ nhân những nô lệ khác. Đây là xứ Mỹ, nơi đàn bà thường ăn mặc kín đáo, ít ra là nói về những người đàn bà đức hạnh. Nhưng ả này là một con điếm, ả nhảy để phục vụ khán giả đàn ông, vì vậy, ít nhất ả ta cũng phải để tay trần, khoe một chút chân và vì tính cách của điệu nhảy, ả phải khoe cả bụng nữa. Nhưng tất cả những đặc điểm này đều không thấy.
Chiếc quần nhảy của ả bắt đầu ngay dưới rốn, ôm chặt lấy eo và bụng, nhưng rộng thùng thình xuống hai chân, được túm lại ngay mắt cá. Màu vải tím nhìn không thấu qua được nhưng rất mỏng, dính sát vào chân mỗi khi cô ta lắc người. Chiếc áo cùng loại vải mỏng, ngắn, mặc dù không đủ ngắn như khán giả mong muốn, dài đến ngang lưng quần. Tay áo dài và rộng. túm ngay cổ tay. Chiếc áo bó sát bộ ngực căng tròn, lắc lư theo điệu nhảy. Bộ trang phục được điểm một vài xêquin bạc nhỏ, chiếu lấp lánh dưới ánh đèn cầy, một đống vòng đeo ngang hông, cổ tay, cổ chân kêu leng keng theo nhịp điệu của cô ta, chứng tỏ cô ta không phải thuộc dân nghiệp dư. Nhìn cách cô ta lướt trên sân khấu cũng có thể nhìn ra được điều này một cách dễ dàng.
Cũng loại vải tím đó được sử dụng làm mạng che, phủ dài từ tóc đến eo lưng, nhưng tóc ả hơi dài hơn, được buông xõa, những lọn tóc đen dài rũ ngược qua vai và rớt nhẹ trở lại mỗi khi ả hụp xuống và xoay người. Một chiếc mạng khác ngắn hơn, che gần hết khuôn mặt ả, trừ đôi mắt, không tạo được ấn tượng gì. Nhưng sau khi nhìn ả một cách chăm chú, Stefan cuối cùng cũng nhận thức được rằng, ả đã sử dụng phấn côn khá nhiều, tạo cho người khác có cảm tưởng ả rất đỗi tầm thường và thật kỳ lạ khi ả cứ nhìn xuống mà không nhìn thẳng mặt khán giả. Ả đi chân trần, đó là chổ da thịt duy nhất để lộ ra, trừ một hay hai insơ ngay rốn thỉnh thoảng được phô bày khi ngực ả ưỡn ra trong lúc biểu diễn.
Hy vọng Vasili sẽ thỏa mãn với chút ít da bụng như trêu ngươi đó, vì hắn sẽ không thấy được thêm gì hơn, cho dù Stefan có muốn giúp, tuy không phải giúp ngay tối nay. Nhưng làm sao ả thoát được khi Vasili đã tuyên bố ý định của hắn? Trực tiếp gặp ả là dễ nhất, vì vậy anh thực hiện ngay khi ả chấm dứt màn trình diễn và biến mất qua cánh cửa đằng sau sân khấu.
“Dạo này anh ngốn nhiều rồi đấy, Vasili. Hãy để con này cho tôi.”
“Tôi sẽ làm vậy à?” Người đàn ông tóc vàng xoay người, ngạc nhiên, “Anh có nghe gì không, Lazar? Hắn muốn cuỗm con điếm trên tay tôi kìa.”
“À, nhưng cô ta còn chưa nằm trong tay anh mà và hắn ta nói đúng.” Lazar đồng tình.” Dạo này, anh đã tọng nhiều rồi. Bên cạnh đó, đối với anh thì con đàn bà nào cũng như nhau thôi, nhưng Stefan của chúng ta thì có khẩu vị đặc biệt khác đấy.”
“Tôi sẵn sàng cho hắn xài chung.”
“Tôi không làm vậy đâu.” Stefan cố nói nhẹ nhàng.
“Vậy là đủ sao?” Vasili hỏi gặng, nửa căm phẫn, nửa buồn cười, “Vậy sao anh không nói sớm? Anh cứ tự nhiên đến với cô ta – thử xem cô ta có thèm anh không?”
Lời nói đến một cách tự nhiên nhưng khi nghe Lazar chắc lưỡi bực mình, Vasili nhận ra những lời chế nhạo của mình quá tàn nhẫn, dù rằng anh không cố ý và mặt anh trở nên nhợt nhạt. Stefan là người đẹp trai nhất trong bọn họ. Đàn bà từng sùng bái hắn vì điều đó và lúc trai trẻ, bọn họ hay ghẹo hắn, bảo rằng hắn sẽ là chúa tể của bọn họ. Nhưng đó là trước khi Stefen bị huỷ dung vì muốn cứu người em trai duy nhất khỏi một đám chó sói đói.
“Tôi không …”
Vasili quá giận bản thân mình nên không nói hết câu. Anh đẩy mạnh ghế ra sau và sải những bước dài ra khỏi quán mà không ngoái nhìn lại.
“Anh ấy chỉ nói đùa thôi.” Lazar ngập ngừng nói trong khi sự im lặng bao trùm chỗ họ đang ngồi, “Anh ấy cũng sẽ nói như vậy vào mười năm trước.”
“Bộ tôi ngốc đến nỗi không biết hả?”
“Lạy Chúa, Stefan,” Lazar phàn nàn, ” Nếu anh không giận dữ về điều này…”
“Hãy đi tìm hắn đi, trước khi hắn tự cắt cổ mình vì nghĩ đã làm tổn thương tôi. Cho hắn biết da mặt tôi dày hơn hai người nghĩ.”
Nhưng không đúng vậy. Vasili vừa nhắc nhở với anh rằng đàn bà, dù đẹp hay xấu, đều muốn lặn sâu, trốn tránh anh. Giống như những người đàn ông khác có thừa khả năng tài chánh, Stefan hưởng thụ đàn bà mỗi khi anh muốn, nhưng họ toàn là những con điếm hay những người đàn bà thấy vàng là sáng mắt. Tuy thế, anh vẫn cảm giác được sự miễn cưỡng của họ, điều này làm anh mất đi nhiều ham mê, thích thú.
Anh lấy làm kinh ngạc, tại sao mình lại quên mất chuyện này khi thấy cô tiên bé nhỏ kia bắt đầu nhảy. Có phải vì điệu nhảy đó làm anh muốn chiếm hữu cô ta? Hay vì đã lâu rồi anh không gần đàn bà? Cô ta đã đánh thức những gì tiềm ẩn trong anh và mỉa mai thay, anh lại không thấy màn vũ đó có sức khiêu dâm. Bây giờ thì điều đó không có nghĩa gì nữa hết, sự thôi thúc đã qua.
Nhưng anh cũng không muốn quay về khách sạn, nơi Vasili và Lazar đang chờ anh và để họ biết được là anh đã thay đổi ý định về cô gái đó.
Anh vẫn còn ngồi đó, nghiền ngẫm lòng mình trong khi nhìn những người trong quán. Khi anh vừa uống xong ly bia, một cô phục vụ khác bước vào. Anh không biết tại sao mình lại để ý đến cô ta. Cô ta không có gì hấp dẫn, với khuôn mắt hốc hác không che dấu được, với mái tóc rối được buộc đằng sau và trong trang phục đàn ông. Nhưng mắt anh theo sát cô khi cô nhặt cái khay và dọn dẹp chiếc bàn vừa mới được bỏ trống. Bước đi thong dong, cử chỉ nhanh nhẹn – quá nhanh so với một người nhìn có vẻ như rất mệt mỏi.
Tanya cũng phát hiện ra anh ngay tức khắc và đang cố không làm dấu thánh giá. Nếu trên đời này có ma quỉ, thì hẳn sẽ có đôi mắt giống người đàn ông này, cháy vàng rực như lửa của địa ngục.
Tưởng tượng thôi. Nhất định là cô đã mệt hơn cô tưởng, tuy nhiên lúc nãy cô cảm thấy rất vui sướng. Đã lâu rồi cô không được nhảy, chính xác là 6 năm. Cô cứ sợ là mình sẽ quên, nhưng cô chưa quên và tại sao lại quên được nhỉ? Xưa kia, cô đã từng nhảy mỗi đêm trong suốt nửa năm vì Dobbs cố nài nỉ cô nhảy, sau khi Leila bỏ trốn theo một con bạc.
Leila là người vũ công đầu tiên của tiệm, cũng là người dạy Tanya nhảy. Cô ta đến thành phố này với một đoàn tài tử, vì tranh chấp với một người trong bọn nên quyết định ở lại. Đó là ngày may mắn nhất của lão Dobbs, vì Leila và điệu nhảy ngoại quốc của cô ta đã xoay ngược tình hình kinh doanh của quán, từ một thương vụ không đủ tiền để xoay xở đã trở nên một dịp hốt bạc. Lão cuối cùng cũng có một màn trình diễn hấp dẫn để cạnh tranh với những nhà chứa và sòng bạc chung quanh quán của lão. Lão còn thay đổi tên quán để phù hợp với màn nhảy này. Và lão đã tức điên lên khi Lelia bỏ đi.
Lúc đó Tanya đã biết nhảy, cách nhảy đặc biệt của riêng cô, nhưng cũng quá đủ cho Dobbs, vì cô là tất cả những gì lão có thể sử dụng để giữ khách. Lúc đó cô còn nhỏ, nhưng đã có một thân hình nảy nở và Lelia đã dạy cô cách xài phấn son như một diễn viên chuyên nghiệp để thay đổi diện mạo. Điều này rất quan trọng bởi vì Dobbs không muốn ai biết cô đang biễu diễn trên sân khấu, cả Tanya cũng không muốn. Khi một vài khách quen phát hiện ra cô vũ công của quán là Tanya, Dobbs đã tìm một đứa con gái khác để cô truyền dạy cho điệu nhảy đó.
Cô rất vui mừng khi đươc từ bỏ công viêc này dù cô rất thích nhảy, nhưng cô lại ghét cái cách bọn khán giả đàn ông nhìn cô và càng ghét những lời nhận xét thô lỗ khi cô biểu diễn. Nhưng bây giờ, cho đến lúc chân April April bình phục, cô sẽ phải tiếp tục nhảy, nếu không muốn khách hàng bỏ đến những quán bên cạnh. Cô phải bảo vệ những gì sắp sửa thuộc về cô. Và cô thề rằng, khi nào quán Seraglio thuộc về cô, cô sẽ huấn luyện một vài vũ công nữa, khi đó, cô không cần phải lộ diện để bị phát hiện một lần nữa.
Cô rùng mình, biết cặp mắt ma quỉ đó đang bám sát cô. Và mặc dù mọi bản năng trong cô như réo ầm lên “đừng nhìn hắn nữa”, cô vẫn cứ lén nhìn và bị hắn gọi đến bàn với một cái vẫy tay ra hiệu.
“Đừng điên rồ như vậy chứ. Hắn không phải là ác quỉ, hắn không phải.” Nhưng cô chưa bao giờ chậm chạp như thế này trong đời, khi cô bước tới chỗ người đàn ông có khuôn mặt ngăm đen, ăn mặc sang trọng này đang ngồi. Và rồi cô gần như phải gập người cười khúc khích vì sự lo sợ của mình, bởi vì khi chỉ còn cách anh ta hai bước, cô đã nhìn thấy ánh đèn cầy phản ánh trong mắt anh ta, khiến cho tia nhìn của anh ta có vẻ dữ tợn. Mắt anh không phải màu vàng, chỉ là màu nâu lợt, giống màu rượu xêret và tuyệt đẹp, thật vậy, trái ngược với khuôn mặt màu đồng đậm.
Cô mỉm cười khi đến gần anh, cảm thấy rất an tâm. Đó là điều cô chưa bao giờ cảm giác được mỗi khi ở trong phòng này, bởi vì cách nói chuyện vui vẻ không thích hợp với vẻ bề ngoài mệt mỏi mà cô đang cố gắng diễn đạt, để làm người khác tin rằng cô đã lớn tuổi và là con gái của một bà cô không chồng của lão Dobbs. Tuy nhiên, người đàn ông lạ này hình như đến đây bằng tàu và sẽ rời khỏi vào sáng mai, vì thế cô không cần phải lo lắng nhiều về hắn.
“Tôi có thể làm gì được cho ông, thưa ông?”
Nụ cười làm Stefan bối rối, không phải là vì nó không hợp với khuôn mặt phờ phạc của cô, nhưng vì đàn bà ít khi cười với anh với cái nhìn đầu tiên. Họ thường thấy ái ngại vì bị bắt gặp đang nhìn vào những vết sẹo kinh tởm trên mặt anh, điều mà tất cả mọi người, kể cả đàn ông, đều để ý đến trước hết. Nhưng cô hầu bàn này hình như không để ý đến những vết sẹo đó, hoặc nếu cô ta có…cô cũng không thấy anh có gì đáng ghê sợ vì bản thân cô ta cũng quá bình dị chăng?
Anh rất vui vì cách cư xử của cô đối với anh, nhất là sau những suy nghĩ tăm tối của anh, nhưng nó cũng không làm cho anh mù quáng đến độ không thấy được sự bất thường ở cô ta, có cái gì đó đang nhắc nhở trong đầu óc anh.
Cô ta có đôi mắt của một đứa trẻ vui vẻ, không phù hợp với vẻ bề ngoài của cô ta hoặc vì hàm răng trắng đều lộ ra khi cô mỉm cười, nhưng vì anh có một cặp mắt hơi khác người cho nên anh tạm bỏ qua điều này. Cô ta mặc cái váy màu xám và chiếc áo ghi lê đàn ông rộng và xấu xí, chiếc áo đen như trang phục của nông dân, có một con dao thắt bên hông – cô ta cần đến nó để làm cái quái gì nhỉ? Đôi bàn tay nhỏ, đỏ và bị chai sần một bên, màu hồng đào ở bên kia, tương phản với làn da tái xanh trên khuôn mặt, được điểm thêm vài dấu vết như kiệt quệ – một sự tương phản nữa mà anh vừa nhận thức được.
Trực giác nổi dậy và anh đoán mò, “Phấn màu đen để vẽ mắt có thể chùi được rồi, phải không?”.
Anh phá lên cười khi thấy cô há hốc miệng, và cười lớn hơn khi cô cố sửa những gì cô không nhìn thấy mà chỉ dựa theo lời anh ám chỉ, bằng cách chùi lia lịa vào mắt. Bây giờ anh đã thấy đúng thật là cô ta. Trên sân khấu, cô ta ngụy trang khuôn mặt, chỉ chừa đôi mắt màu xanh lơ và hàm răng trắng đều. Dưới sân khấu, cô ta lại ngụy trang thân mình bằng một bộ trang phục, dù rộng thùng thình, nhưng cũng để lộ một thân hình rực lửa. Hiển nhiên cô nàng đang đóng hai vai, một vũ công làm điếm kiếm thêm tiền và một cô hầu bàn không muốn bị người khác quấy rầy.
“Không mắc cười chút nào, thưa ông.”. Cô nói cộc lốc, bực bội, nhìn anh sau khi cô biết chắc mình đã lau hết các vết bẩn trên mặt.
Vẫn chặc lưỡi, Stefan hỏi, “Cô có cần tôi giúp không?”
“Ý ông là vẫn còn hả…? Thôi, cám ơn,” cô nói móc.
Lần này cô kéo lai áo lên và chùi tiếp, không biết rằng cô đã cho anh cơ hội nhìn thấy một phần bụng khi sợi dây nịt bị kéo lên cùng với cái áo. Stefan quên bẵng việc chọc ghẹo, anh thấy lòng thèm khát đang dâng tràn và thôi thúc.
Khi chéo áo cô được trả về chỗ cũ, quả thực có một vài vết đen lờ mờ trên nền vải, mặc dù thật ra Steven đã không nhìn thấy phấn côn còn sót lại trên mắt cô. Bây giờ mắt cô trông hơi sưng, quầng thâm dưới mắt nhợt nhạt hơn vì cô vừa chùi bớt phấn làm lương tâm anh bị cắn rứt và sẵn sàng trả giá cao hơn để có được cô.
“Anh đã chỉ ra những sơ sót của tôi, bây giờ anh có thể cho tôi biết anh muốn gì. Tôi còn có khách …”
“Cô.”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Tôi muốn cô.”
Vậy là cô đã nghe anh sàm sỡ ngay phút đầu! Nhưng chắc là anh ta muốn đùa chơi với cô thôi. Cô biết bây giờ cô đang giống cái gì. Cô đã mất hết 7 năm để ngụy trang một cách hoàn hảo mà chỉ cần vài phút trang điểm. Bề ngoài của cô cố ý đẩy xa bọn đàn ông ra, chứ không phải kéo họ lại gần. Phải, anh ta trông đẹp trai và hơi thô lỗ, giống như một viên ngọc chưa được mài dũa. Một thân thể cường tráng, chiếc áo khoác màu xanh ôm chặt đôi vai to lớn đã nói lên được điều đó. Sự kết hợp giữa tiền tài và vẻ đẹp khiến anh thuộc về hạng những người đàn ông chưa bao giờ để mắt đến cô.
Ngay cái nhìn đầu tiên, cô nghĩ anh là người Tây Ban Nha hay Mễ Tây Cơ gì đó, bởi vì da anh ngăm đen và giống người nước ngoài. Cô phân biệt được giọng Tây Ban Nha nhưng cô không nhận ra được giọng này ở anh ta vì anh nói tiếng Anh rất chuẩn. Có thể anh ta đến từ miền Bắc. Người từ miền Bắc không đến đây nhiều, vì họ sẽ rất khó chịu với đám đông thô lỗ thường có mặt ở quán Seraglio. Gã này cao ráo, thân hình như chim ưng, với chân mày rậm dày và đen, môi thẳng và mỏng, quai hàm bạnh ra. Làn da láng mịn, trừ những vết sẹo dài khoảng nửa insơ nằm rải rác bên má trái và bên dưới quai hàm, giống như anh đã bị thú dữ cào lên, còn bị cắn cả một bên mặt nữa nhưng may là đã được cứu kịp thời.
Những vết sẹo làm cô cảm thấy tội nghiệp anh ta. Anh ta hẳn rất đau khổ vì chúng và cô hiểu rất rõ sự đau khổ ấy như thế nào. Nhưng lòng tội nghiệp đó không đủ để cô chấp nhận sự cợt nhã của anh ta.
Câu nói trắng trợn của anh ta không đáng trả lời, vì vậy cô chỉ nói, “Tôi nghĩ Aggie sẽ lấy đơn đặt hàng của anh. Tôi sẽ gọi cô ta đến.”
Cô xoay người rời khỏi, nhưng anh đã tóm lấy sợi giây nịt và kéo ngược cô lại. Cô ngã vào đùi anh ta. Trong chớp mắt, cô giật mình, không cử động và không nói được lời nào.
Sau đó, cô ngước lên, cảnh cáo, “ Anh đang đùa với vận may của mình đó ”
“Xì,” Anh cười toe toét. “Cô không cần phải giận dữ đâu.” Và anh bỏ năm đồng vàng hai chục lên đùi cô.
Tanya nhìn chằm chằm vào những đồng vàng, chưa bao giờ có ai cho cô nhiều như vậy. Cô biết chắc rằng April và Aggie chỉ được trả 1 hay 2 đồng mỗi khi ngủ với khách, nhưng như vậy cũng là khá nhiều so với mức lương Dobbs trả cho bọn họ mỗi tối. Khi cô nghĩ đến việc cô có thể làm được những gì vớí số tiền này, như mướn thêm người phụ việc, mua quần áo mới mà trước giờ cô chưa từng được mua…Nhưng anh ta không đùa chứ?
Xin Chúa cứu vớt cô, cô chưa bao giờ bị cám dỗ như thế này. Sự ham muốn dữ dội được nắm lấy các đồng tiền vàng này… Hắn đúng là ác quỉ khi bắt cô có sự chọn lựa. Cô chỉ cần cho anh ta sự trinh nguyên của mình, dầu sao chăng nữa cô cũng không cần để dành cho bất cứ ai vì cô không định kết hôn và chắc làm vậy không xấu lắm? Ở mức độ va chạm khá gần, anh ta có mùi rất tuyệt. Cô lưu ý thấy anh ta sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, và không có gì đáng ghét lắm. Cô nên hưởng… Ồ, Chúa tôi, cô đang nghĩ gì thế này?
“Anh đúng là đồ ôn vật,” Cô nói một cách lạnh lùng, nhưng chỉ đối với riêng cô chứ anh thì không thấy gì lạ.
Anh không hiểu cô có ý gì nhưng anh cũng trả lời, ” Có nhiều người cũng nói vậy.”
Đôi mắt màu xanh của cô nheo lại. ” Ít ra anh cũng phải chối bỏ chứ!”
Anh cười. “Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Bởi vì, bởi vì … ồ, đừng để ý đến nữa.”
Cô cố đứng lên, nhưng tay anh vẫn ôm chặt hông cô và không cho cô đứng dậy. Mắt cô nheo lại nhiều hơn. Anh ta vẫn cười toe toét.
“Này anh bạn, anh đã chọn lầm người…”
Cô bị cắt ngang bởi một giọng nói khác đầy kích động. “Stefan, tôi không cảm thấy ân hận chút nào vì những lời nói ngu ngốc…”
“Không phải là lúc này, Vasili,” Stefan gầm gừ. “Hãy sử dụng cặp mắt để biết rằng tôi đang bận.”
Tanya xoay đầu nhìn sửng sốt vào những gì cô thấy được, hắn chỉ có thể được tả như là một Adonis tóc vàng, tóc vàng và quăn, da vàng và cặp mắt màu nâu giống như màu mắt của gã đàn ông đang ôm cô. Nhưng người mới đến này, Vasili, như hớp hồn cô vì anh ta là người đẹp trai nhất mà Chúa đã tạo ra, dĩ nhiên là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Anh ta cũng nhìn Tanya và không thể tin vào mắt mình, nhưng anh chỉ lầm bầm hỏi gặng người bạn của anh, “Anh bỏ cuộc trước khi thử phải không? Nhưng anh đâu cần phải chụp đại cái thứ này, vì Chúa,” Anh kinh tởm nói, hất đầu về phía Tanya, “Tôi sẽ tìm mua con vũ công kia giùm anh.”
Phải mất một lúc Tanya mới hiểu cô đang bị lăng nhục. Cô biết bây giờ mình không được đẹp cho lắm, nhưng cũng lịch sự chán, đủ khiến một gã đàn ông chả phải phàn nàn gì cả. Nhưng cô lại có cảm giác như mình không xứng bằng tấm thảm dưới chân hắn ta. Cảm giác này làm cô nhức nhối hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Cô phát giác ra mình rất dễ bị tổn thương, những lời thiếu tế nhị từ một gã lạ mặt đã làm cô tức điên lên. Hai cảm giác không thích hợp đến cùng lúc, sôi sùng sục trong lòng cô.
Họ nghĩ họ là ai chứ, những kẻ lạ mặt này, một người thì tin chắc sẽ mua được cô, còn người kia thì nghĩ, chỉ có kẻ khùng mới muốn mua cô? Cô muốn chui xuống đất. Cô muốn trả thù nhưng trước hết cô phải đứng lên cái đã.
Cô sẽ nhắm vào hai trong ba người bọn họ, vì bàn tay gã đang ôm chặt cô bây giờ đang nới lỏng. Cô đứng lên bằng thái độ hết sức chững chạc mà cô có thể làm, cẩn thận đặt những đồng tiền vàng lên bàn, xoay người rời khỏi và lo lắng nghĩ tới trận ẩu đả tối qua và không muốn nó diễn ra một lần nữa. Một quyết định sáng suốt mà cô rất tự hào nhưng đột nhiên cô nổi giận và thật ngoạn mục, cô xoay người và dùng hết sức tát vào mặt gã Adonis tóc vàng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh không ai kịp trở tay. Vasili đưa tay lên như muốn tát trả cô nhưng Sefan đã đứng lên chụp lấy tay anh trong khi Tanya rút dao ra đưa ngang cổ cô. Cô không cần biết nó đang cứa vào cổ họng cô, cũng không yêu cầu họ phải rời khỏi quán. Trong khi bọn họ đứng yên, mắt nhìn vào con dao trên tay cô, Tanya quay lui và chạy trốn sau cánh cửa.
Khi cô vừa biến khỏi tầm nhìn, Stefan xoay mình lại đối diện với bạn, gầm gừ, ” Vasili, anh nhạy cảm như một con heo ấy!” Cùng một lúc, Vasili thét lớn, “Con quỉ cái đó dám rút dao hù tôi!”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu khi anh muốn tát cô ta,” Stefan căm phẫn nói.
“Đáng bị tát vì cô ta dám bạt tai tôi.”
“Đó là điều anh đáng phải bị.”
Vasili nhún vai rồi cười toét miệng, “Cái đó không quan trọng, chỉ cần anh tha thứ cho cái miệng lắm lời của tôi. Bây giờ anh muốn tôi tìm con vũ công đó cho anh không?”
“Thật là đần độn, cô ta chính là con nhỏ vũ công.”
Vasili trợn mắt ngạc nhiên rồi hách dịch nói, “Vậy thì tôi đã trở về để cứu anh kịp thời. Sau này anh sẽ phải cảm ơn tôi.”
Tác giả :
Johanna Lindsey