Ngôi Sao Bảy Cánh
Chương 86
Bên B ghi rõ ràng chính là ban nhạc Vent.
Edit: Mean
“Một… Một nghìn bản?”
“Một nghìn bản.”
Đường Kiến Đông đặt danh thiếp lên bàn nói, “Phiền gửi đến địa chỉ này.”
Đường Kiến Đông ra khỏi cửa hàng video, đưa tẩu lên miệng hít một hơi.
Hạ Thành có quá nhiều nhà máy, chất lượng không khí bị đục, nhìn xa chỉ thấy một vùng xám xịt. Ông đi vài bước thì thấy bên kia đường có siêu thị Vừa tốt lại nhiều, trước cửa siêu thị có một tấm poster nhóm V.
Bốn thanh niên này chắc không có nhiều tiền, toàn bộ poster tràn ngập hơi thở nhà nghèo, trên poster còn có những vết sửa lại cực kỳ cùn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong ảnh, Lục Duyên ngồi xổm ở giữa, khuôn mặt hơi cúi xuống, từ góc độ này, ánh mắt hắn đặc biệt hung ác, cả người toát lên khí chất “Ông đây là nhãi con xấu tính nhất trên con phố này”
Đại Pháo đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực.
Lý Chấn đứng phía bên kia, hai người trông giống như tả hữu hộ pháp.
Hứa Diệp hoàn toàn chính là tỏ ra cứng rắn, nhìn là biết bé ngoan, dù có đánh phấn mắt dày đến đâu thì vẫn không ngăn được nét trẻ con.
Đường Kiến Đông nhìn lướt qua khuôn mặt của nhóm người trên poster.
Đây quả là sự kết hợp các phong cách rất khác nhau, thậm chí rất khó để kết nối bốn mặt với nhau.
Đường Kiến Đông quan sát một lúc, sau đó lắc đầu, ngâm nga vài giai điệu, đi về phía bên kia đường.
–
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng.
Đồng hồ báo thức đặt trước của Tiêu Hành đổ chuông hai lần, lúc này anh mới vươn người ấn tắt.
Tiêu Hành trần nửa thân trên ngồi dậy, lo lắng làm phiền người bên cạnh, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đang lòa xòa trên mặt người kia.
Lục Duyên hé mắt: “Mấy giờ rồi?”
Tiêu Hành nói: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Lục Duyên đã tỉnh thì không ngủ lại được, dứt khoát ngồi dậy nhìn anh.
Sau khi người đàn ông xuống giường, anh lôi một bộ quần áo trong tủ ra mặc vào. Ngồi trước máy tính cả ngày gõ bàn phím không gây chút ảnh hưởng gì với anh, cơ bụng vẫn sáu múi, nhưng lại hơi ốm đi, bộ quần áo ban đầu mặc trên người cũng có chút trống rỗng.
Phần đuôi tóc nhuộm một chút đỏ, màu sắc không bắt mắt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.
Lục Duyên híp mắt nhìn một lát.
Đó là khi trước hắn mày mò tự nhuộm tóc tại nhà thuận tiện nhuộm luôn cho anh.
Màu tím nhuộm hôm thi đấu ban nhạc đã sớm phai màu, tuy rằng đổi màu vàng cũng ổn, nhưng Lục Duyên dễ bị mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, không sửa được.
Tối đó trở về sau buổi biểu diễn ở quán bar, ngoài đặt mua vỏ hộp từ siêu thị, còn lấy một lọ thuốc nhuộm tóc trên kệ.
Màu sắc rất hiện đại, là màu yêu thích của các dì 40 tuổi làng trên xóm dưới.
Hắn tùy tiện quét cho mình vài cái, rồi đưa đôi găng tay có mùi hăng hắc đến trước mặt Tiêu Hành: “Thử không?”
Tiêu Hành ngồi trước máy tính, tay không ngừng: “Gì vậy?”
Lục Duyên nói, “Kem nhuộm tóc.”
Tiêu Hành: “Con trai, lăn.”
“Thử đi,” Lục Duyên một tay cầm cái bát, dụ dỗ, “Hộp này 18 tệ 8 đó, đừng lãng phí.”
Tiêu Hành nhấn nút cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có nên gọi em là Lục sư phụ ở cửa thôn không?”
“Lục sư phụ nghe không thời thượng lắm,” Lục Duyên nói, “Anh có thể gọi em là Tony.”
Tiêu Hành đẩy mạnh bàn phím ra, đứng dậy định đi vệ sinh, khi đi qua trước mặt hắn, anh dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ trán hắn, nói: “… Tony cái đầu em ấy.”
Lục Duyên đứng trước mặt không cho anh đi qua.
Tiêu Hành ngửi cái mùi này rất đau đầu, nhưng phản ứng của Lục Duyên khiến anh thay đổi quyết định: “Cũng không phải không được.”
Anh cụp mắt: “… Gọi ba ba đi?”
Tóc Lục Duyên bị kem nhuộm tóc bết thành sợi, chải ngược ra sau, đã quen không biết xấu hổ, cho nên tâm lý không chút gánh nặng mà gọi, “Ba ba.”
OK.
Muốn anh làm gì cũng được hết.
Có kéo anh đi làm quả đầu HKT lần đầu tiên họ gặp nhau cũng được luôn.
Tóc Tiêu Hành chưa từng tẩy như Lục Duyên, nhuộm cũng không quá rõ ràng.
Tiêu Hành mặc quần áo xong, quẹo vào nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy Lục Duyên đứng dậy thu dọn đồ, nhìn lên gương trước mặt hỏi: “Cái áo sơ mi trong tủ kia của anh đâu?”
Lục Duyên nói: “Giặt sạch rồi.”
Ý của cái giặt sạch này là hôm qua hắn đã “Trơn tru” mặc nó thêm một ngày nữa.
Ngày thường nếu không có chính sự, Tiêu Hành sẽ không nghĩ tới chuyện tìm cái áo sơ mi đó mặc đi công tác, Lục Duyên lại hỏi: “Hôm nay anh không đi căn cứ sao?”
“Ừm,” Tiêu Hành nói, “Phần khung tổng thể của dự án gần như đã hoàn thành, kế hoạch cũng đang không ngừng hoàn thiện, mấy ngày nay phải ra ngoài chạy tài trợ.”
Trong căn cứ có tổng cộng sáu máy tính.
Ngoại trừ Tiêu Hành, năm người còn lại đều là học sinh, Lục Duyên không thể ngờ rằng dự án lại có thể tiến triển nhanh chóng trong điều kiện như vậy.
Do thiếu nhân lực, Hứa Diệp thỉnh thoảng bị bắt đi đầu quân cho đủ số, Lục Duyên cũng có thể nghe chuyện ở căn cứ của Tiêu Hành từ miệng Hứa Diệp trong các buổi diễn tập.
Tay bass của nhóm V thường xuyên vừa tan học đã bị người ta xách tay kéo đi, xách một đường từ phòng học đến căn cứ, còn rảnh tay bấm máy tính giúp ca sĩ chính của mình viết kịch bản. Động thái này trực tiếp dẫn đến sự phát triển nhanh chóng của Hứa Diệp trong lĩnh vực máy tính.
Dù sao thì kiến thức giáo viên đã dạy hay chưa dạy trên lớp, chỗ Tiêu Hành đều có.
Trong khi duy trì luyện tập ban nhạc cường độ cao, màn trình diễn đẳng cấp chuyên nghiệp của Hứa Diệp cũng bất ngờ lọt vào top 10 toàn khoa.
Khi Hứa Diệp nhận được phiếu báo điểm, liền nói với Lục Duyên: “Giờ này khắc này, tâm trạng của em rất phức tạp và phấn khích, em muốn cảm ơn hai người rất nhiều, cảm ơn anh Lục đã đưa em đến với vòng tròn âm nhạc… Cảm ơn anh Tiêu cho em học bù.”
Lục Duyên lên sân thượng thu áo sơ mi cho Tiêu Hành, sau đó nói: “Hôm nay đi công ty nào?”
Tiêu Hành mặc áo sơ mi vào, cúi xuống gương thắt cà vạt: “Công nghệ Khải Hồng.”
“Công ty lớn nha.” Lục Duyên đã từng nghe qua tên của công ty này.
Không giống như công ty lần trước, chữ Khải Hồng này đứng đầu trong các công ty công nghệ, nếu có thể giành được tài trợ của công ty, thì dự án này về cơ bản đã thành công hơn phân nửa.
Tiêu Hành ngồi dậy, xem qua bản thảo đã chuẩn bị trước trong đầu.
Lục Duyên muốn giúp anh chỉnh lại vị trí cà vạt, vừa đặt tay lên, phát hiện tay mình có chút lạnh.
“Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ sáng.”
“Được rồi, còn quên gì không.”
“Ngoại trừ để bạn trai ở nhà,” Tiêu Hành cúi đầu sát vào hắn, “Không còn gì khác.”
Lục Duyên chỉnh xong không những không có buông ra, ngược lại còn dùng cà vạt kéo anh về phía mình.
Lục Duyên mới vừa tỉnh ngủ, đáy mắt còn chút sương mù, mí mắt híp lại, một bên khuyên tai buổi tối trước khi đi ngủ quên lấy ra, cuốn lấy vài sợi tóc, khàn giọng nói: “Hôn bạn trai một cái đi.”
Tiêu Hành lại cúi đầu xuống.
Hơi thở phả ra bên tai hắn.
Sau đó Tiêu Hành nghiêng đầu, nhiệt độ nóng ấm không nghiêng không lệch dừng bên môi hắn.
Lục Duyên dựa lưng vào mép bàn, chờ Tiêu Hành cầm túi tài liệu chuẩn bị ra cửa mới nói: “Đừng căng thẳng, không được chọn là do bọn họ có mắt như mù.”
Thứ hai tình hình giao thông tắc nghẽn.
Tiêu Hành ra ngoài sớm hơn một tiếng, vừa đúng lúc đến tầng dưới của công ty công nghệ Khải Hồng. Anh ngồi trong sảnh đợi một lúc, cho đến khi quầy lễ tân trả lời điện thoại vài lần, sau đó cúp máy nói với anh: “Cuộc họp đã kết thúc, thật ngại quá, Tiêu tiên sinh, xin theo tôi lên lầu, lối này.”
Tòa nhà khoa học kỹ thuật cao chọc trời, thang máy một đường lên tận tầng 33.
Cảm giác không trọng lượng kéo dài vài giây.
Đinh.
Trước khi cửa thang máy mở ra, Tiêu Hành dùng ngón tay cái siết chặt chiếc nhẫn trên tay.
Một giây tiếp theo, anh bước ra ngoài.
Trong phòng họp có một máy chiếu, một bàn họp hình tròn, các nhân vật ưu tú trong ngành mặc vest và giày da đang ngồi xung quanh bàn hội nghị.
Người đứng đầu khoảng sáu mươi tuổi, ông ta mở một trang kế hoạch của Tiêu Hành, nhìn xuống một dòng.
“AI mô phỏng bác sĩ.”
“Người lập trình: Tiêu Hành.”
Sau khi Lục Duyên đưa Tiêu Hành ra ngoài, hắn trằn trọc trở mình trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được, cho nên dứt khoát mang theo chìa khóa đến tiệm trà sữa mở cửa trước.
Bà chủ đến, cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Đã dọn sạch sẽ.
Bà chủ nhìn quanh vài lần, thật sự không phải kén cá chọn canh nên chỉ nói: “Ống hút này phải để ở cửa sổ, tiện cho khách lấy. Gần đây không phải tiệm có hoạt động mới sao, chủ động giới thiệu với mọi người hiện tại đang có hoạt động tích điểm tặng một ly trà sữa… “
“OK,” Lục Duyên lau tay, “Để cháu viết bảng.”
Trong tiệm có một bảng quảng cáo nhỏ có thể đặt trước cửa.
Lục Duyên viết xong thông tin hoạt động, hắn vẽ thêm một số hình graffiti làm mặt xấu nhỏ dễ thương lên đó, nhưng vẽ hơi cẩu thả, giống như con nít.
Hắn lùi lại hai bước, chụp ảnh bảng quảng cáo đầy tình yêu và biểu tượng cảm xúc dễ thương, gửi cho Tiêu Hành.
Chắc Tiêu Hành còn đang họp, không có thời gian nhìn điện thoại.
Lục Duyên còn chưa nhận được phản hồi, đã đợi tin từ quản lý cửa hàng video.
[Quản lý cửa hàng]: Lục Duyên!!!!!!
[Quản lý cửa hàng]: Doanh số đã vượt quá 10.000!!!!!!
Lục Duyên sửng sốt một chút, đang định trả lời: “Thiệt hay giả, tôi trâu vậy sao?”
Quản lý cửa hàng tiếp lời thêm hai câu: Lúc nãy đã muốn nói với cậu rồi, kết quả điện thoại hết pin, về nhà quên sạc, vừa tắm xong lại quên mất.
[Quản lý cửa hàng]: Hôm qua trước khi đóng cửa, không biết từ đâu chạy đến một tên ngốc, mua một lượt một nghìn bản.
[Lục Duyên]: …
[Lục Duyên]: Tên ngốc? Hắn trông thế nào? Thân hình có đặc thù gì không?
[Quản lý cửa hàng]: Không cao, là đàn ông.
[Lục Duyên]: Đại ca à, từ ngữ hình dung của anh sao có thể thiếu thốn như vậy hả. Tôi nhớ cửa hàng có giám sát phải không? Xem lại giám sát đi.
[Quản lý cửa hàng]: Giỡn hoài, giám sát ở Hạ Thành… Nhìn quanh Hạ Thành, không có cửa hàng nào đủ khả năng có giám sát. Ô, không thể nói vậy, chắc vài nhà có.
Lục Duyên suy nghĩ hồi lâu cái vị “Không cao, giới tính đặc thù là nam” rốt cuộc là ai.
Thật sự không nghĩ ra ai, đem lịch sử trò chuyện chuyển tiếp đến nhóm ban nhạc, mời các đồng đội cùng động não.
Group nhóm V.
[Đại Pháo]: Có thể là bố em không?
[Lý Chấn]: Chiếu theo ý cậu nói, người kia có thể là bố tôi thì sao.
[Hứa Diệp]: Dù sao cũng không thể là bố em được, bố em khá cao.
[Lục Duyên]: Mấy người không thể thoát khỏi cái phạm trù ‘Bố’ này được sao?
Đại Pháo, Lý Chấn và Hứa Diệp không hẹn mà cùng nói: Tôi mặc kệ, dù sao muốn biết hắn là ai, thì hắn là bố của tôi.
Lục Duyên gửi vào một đoạn cười, mắng “Tiền đồ”
Lục Duyên nhận được email khi đang chuẩn bị tan làm.
Hôm nay lượng khách tạm ổn, bán được mấy chục ly trà sữa, đang nằm trên bàn nhựa sáng tác chờ đồng nghiệp đến thay ca thì điện thoại rung hai lần trong túi.
【Bạn có một email mới】
Lục Duyên rất ít khi sử dụng email, tuy rằng trên Weibo có thông báo hợp tác xin liên hệ địa chỉ email XXX, nhưng ban nhạc không có nhiều hoạt động, ngoại trừ khi chương trình ban nhạc vừa kết thúc, đã có rất nhiều hoạt động thương mại tìm đến bọn họ “Tương quan hợp tác”
Lục Duyên ban đầu không xem nghiêm túc.
Chỉ là có một trung tâm mua sắm tìm một ban nhạc làm điểm nóng.
Hai giây sau, cây bút trên tay suýt chút nữa đập xuống bàn.
Hắn đại khái biết tên ngốc không cao, giới tính đặc thì là nam, mua cả nghìn bản là ai rồi.
Email là một lá thư hợp đồng.
Có một hợp đồng trong tài liệu đính kèm, lần cuối cùng nhìn thấy một hợp đồng cùng thể thức là trong tay của Cát Vân Bình —— Cả hai bên đã thương lượng và quyết định rằng Bên A là người đại diện của Bên B, cả hai bên đã đồng ý ký kết hợp đồng kinh tế, chỉ là đã bị hắn xé nhỏ khi Bên B chỉ có hai chữ Lục Duyên.
Mà trên bản hợp đồng trước mặt này, Bên B ghi rõ ràng chính là ban nhạc Vent.
Ban nhạc Vent, ca sĩ chính Lục Duyên, tay ghi-ta Đới Bằng, tay bass Hứa Diệp, tay trống Lý Chấn.
Chỉ có bốn từ trong chữ ký, Bản Ghi Sóng Âm.
Đó là Bản Ghi Sóng Âm đã mười năm không ký thêm với ban nhạc nào.
Đường nét làn sóng là logo thương hiệu luôn đặt ở phần cuối, sau làn sóng rock and roll vào những năm 1990, cơn gió từng hoành hành trong nước này dường như đang thổi ngược về phía họ.
Edit: Mean
“Một… Một nghìn bản?”
“Một nghìn bản.”
Đường Kiến Đông đặt danh thiếp lên bàn nói, “Phiền gửi đến địa chỉ này.”
Đường Kiến Đông ra khỏi cửa hàng video, đưa tẩu lên miệng hít một hơi.
Hạ Thành có quá nhiều nhà máy, chất lượng không khí bị đục, nhìn xa chỉ thấy một vùng xám xịt. Ông đi vài bước thì thấy bên kia đường có siêu thị Vừa tốt lại nhiều, trước cửa siêu thị có một tấm poster nhóm V.
Bốn thanh niên này chắc không có nhiều tiền, toàn bộ poster tràn ngập hơi thở nhà nghèo, trên poster còn có những vết sửa lại cực kỳ cùn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong ảnh, Lục Duyên ngồi xổm ở giữa, khuôn mặt hơi cúi xuống, từ góc độ này, ánh mắt hắn đặc biệt hung ác, cả người toát lên khí chất “Ông đây là nhãi con xấu tính nhất trên con phố này”
Đại Pháo đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực.
Lý Chấn đứng phía bên kia, hai người trông giống như tả hữu hộ pháp.
Hứa Diệp hoàn toàn chính là tỏ ra cứng rắn, nhìn là biết bé ngoan, dù có đánh phấn mắt dày đến đâu thì vẫn không ngăn được nét trẻ con.
Đường Kiến Đông nhìn lướt qua khuôn mặt của nhóm người trên poster.
Đây quả là sự kết hợp các phong cách rất khác nhau, thậm chí rất khó để kết nối bốn mặt với nhau.
Đường Kiến Đông quan sát một lúc, sau đó lắc đầu, ngâm nga vài giai điệu, đi về phía bên kia đường.
–
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng.
Đồng hồ báo thức đặt trước của Tiêu Hành đổ chuông hai lần, lúc này anh mới vươn người ấn tắt.
Tiêu Hành trần nửa thân trên ngồi dậy, lo lắng làm phiền người bên cạnh, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đang lòa xòa trên mặt người kia.
Lục Duyên hé mắt: “Mấy giờ rồi?”
Tiêu Hành nói: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Lục Duyên đã tỉnh thì không ngủ lại được, dứt khoát ngồi dậy nhìn anh.
Sau khi người đàn ông xuống giường, anh lôi một bộ quần áo trong tủ ra mặc vào. Ngồi trước máy tính cả ngày gõ bàn phím không gây chút ảnh hưởng gì với anh, cơ bụng vẫn sáu múi, nhưng lại hơi ốm đi, bộ quần áo ban đầu mặc trên người cũng có chút trống rỗng.
Phần đuôi tóc nhuộm một chút đỏ, màu sắc không bắt mắt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.
Lục Duyên híp mắt nhìn một lát.
Đó là khi trước hắn mày mò tự nhuộm tóc tại nhà thuận tiện nhuộm luôn cho anh.
Màu tím nhuộm hôm thi đấu ban nhạc đã sớm phai màu, tuy rằng đổi màu vàng cũng ổn, nhưng Lục Duyên dễ bị mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, không sửa được.
Tối đó trở về sau buổi biểu diễn ở quán bar, ngoài đặt mua vỏ hộp từ siêu thị, còn lấy một lọ thuốc nhuộm tóc trên kệ.
Màu sắc rất hiện đại, là màu yêu thích của các dì 40 tuổi làng trên xóm dưới.
Hắn tùy tiện quét cho mình vài cái, rồi đưa đôi găng tay có mùi hăng hắc đến trước mặt Tiêu Hành: “Thử không?”
Tiêu Hành ngồi trước máy tính, tay không ngừng: “Gì vậy?”
Lục Duyên nói, “Kem nhuộm tóc.”
Tiêu Hành: “Con trai, lăn.”
“Thử đi,” Lục Duyên một tay cầm cái bát, dụ dỗ, “Hộp này 18 tệ 8 đó, đừng lãng phí.”
Tiêu Hành nhấn nút cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có nên gọi em là Lục sư phụ ở cửa thôn không?”
“Lục sư phụ nghe không thời thượng lắm,” Lục Duyên nói, “Anh có thể gọi em là Tony.”
Tiêu Hành đẩy mạnh bàn phím ra, đứng dậy định đi vệ sinh, khi đi qua trước mặt hắn, anh dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ trán hắn, nói: “… Tony cái đầu em ấy.”
Lục Duyên đứng trước mặt không cho anh đi qua.
Tiêu Hành ngửi cái mùi này rất đau đầu, nhưng phản ứng của Lục Duyên khiến anh thay đổi quyết định: “Cũng không phải không được.”
Anh cụp mắt: “… Gọi ba ba đi?”
Tóc Lục Duyên bị kem nhuộm tóc bết thành sợi, chải ngược ra sau, đã quen không biết xấu hổ, cho nên tâm lý không chút gánh nặng mà gọi, “Ba ba.”
OK.
Muốn anh làm gì cũng được hết.
Có kéo anh đi làm quả đầu HKT lần đầu tiên họ gặp nhau cũng được luôn.
Tóc Tiêu Hành chưa từng tẩy như Lục Duyên, nhuộm cũng không quá rõ ràng.
Tiêu Hành mặc quần áo xong, quẹo vào nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy Lục Duyên đứng dậy thu dọn đồ, nhìn lên gương trước mặt hỏi: “Cái áo sơ mi trong tủ kia của anh đâu?”
Lục Duyên nói: “Giặt sạch rồi.”
Ý của cái giặt sạch này là hôm qua hắn đã “Trơn tru” mặc nó thêm một ngày nữa.
Ngày thường nếu không có chính sự, Tiêu Hành sẽ không nghĩ tới chuyện tìm cái áo sơ mi đó mặc đi công tác, Lục Duyên lại hỏi: “Hôm nay anh không đi căn cứ sao?”
“Ừm,” Tiêu Hành nói, “Phần khung tổng thể của dự án gần như đã hoàn thành, kế hoạch cũng đang không ngừng hoàn thiện, mấy ngày nay phải ra ngoài chạy tài trợ.”
Trong căn cứ có tổng cộng sáu máy tính.
Ngoại trừ Tiêu Hành, năm người còn lại đều là học sinh, Lục Duyên không thể ngờ rằng dự án lại có thể tiến triển nhanh chóng trong điều kiện như vậy.
Do thiếu nhân lực, Hứa Diệp thỉnh thoảng bị bắt đi đầu quân cho đủ số, Lục Duyên cũng có thể nghe chuyện ở căn cứ của Tiêu Hành từ miệng Hứa Diệp trong các buổi diễn tập.
Tay bass của nhóm V thường xuyên vừa tan học đã bị người ta xách tay kéo đi, xách một đường từ phòng học đến căn cứ, còn rảnh tay bấm máy tính giúp ca sĩ chính của mình viết kịch bản. Động thái này trực tiếp dẫn đến sự phát triển nhanh chóng của Hứa Diệp trong lĩnh vực máy tính.
Dù sao thì kiến thức giáo viên đã dạy hay chưa dạy trên lớp, chỗ Tiêu Hành đều có.
Trong khi duy trì luyện tập ban nhạc cường độ cao, màn trình diễn đẳng cấp chuyên nghiệp của Hứa Diệp cũng bất ngờ lọt vào top 10 toàn khoa.
Khi Hứa Diệp nhận được phiếu báo điểm, liền nói với Lục Duyên: “Giờ này khắc này, tâm trạng của em rất phức tạp và phấn khích, em muốn cảm ơn hai người rất nhiều, cảm ơn anh Lục đã đưa em đến với vòng tròn âm nhạc… Cảm ơn anh Tiêu cho em học bù.”
Lục Duyên lên sân thượng thu áo sơ mi cho Tiêu Hành, sau đó nói: “Hôm nay đi công ty nào?”
Tiêu Hành mặc áo sơ mi vào, cúi xuống gương thắt cà vạt: “Công nghệ Khải Hồng.”
“Công ty lớn nha.” Lục Duyên đã từng nghe qua tên của công ty này.
Không giống như công ty lần trước, chữ Khải Hồng này đứng đầu trong các công ty công nghệ, nếu có thể giành được tài trợ của công ty, thì dự án này về cơ bản đã thành công hơn phân nửa.
Tiêu Hành ngồi dậy, xem qua bản thảo đã chuẩn bị trước trong đầu.
Lục Duyên muốn giúp anh chỉnh lại vị trí cà vạt, vừa đặt tay lên, phát hiện tay mình có chút lạnh.
“Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ sáng.”
“Được rồi, còn quên gì không.”
“Ngoại trừ để bạn trai ở nhà,” Tiêu Hành cúi đầu sát vào hắn, “Không còn gì khác.”
Lục Duyên chỉnh xong không những không có buông ra, ngược lại còn dùng cà vạt kéo anh về phía mình.
Lục Duyên mới vừa tỉnh ngủ, đáy mắt còn chút sương mù, mí mắt híp lại, một bên khuyên tai buổi tối trước khi đi ngủ quên lấy ra, cuốn lấy vài sợi tóc, khàn giọng nói: “Hôn bạn trai một cái đi.”
Tiêu Hành lại cúi đầu xuống.
Hơi thở phả ra bên tai hắn.
Sau đó Tiêu Hành nghiêng đầu, nhiệt độ nóng ấm không nghiêng không lệch dừng bên môi hắn.
Lục Duyên dựa lưng vào mép bàn, chờ Tiêu Hành cầm túi tài liệu chuẩn bị ra cửa mới nói: “Đừng căng thẳng, không được chọn là do bọn họ có mắt như mù.”
Thứ hai tình hình giao thông tắc nghẽn.
Tiêu Hành ra ngoài sớm hơn một tiếng, vừa đúng lúc đến tầng dưới của công ty công nghệ Khải Hồng. Anh ngồi trong sảnh đợi một lúc, cho đến khi quầy lễ tân trả lời điện thoại vài lần, sau đó cúp máy nói với anh: “Cuộc họp đã kết thúc, thật ngại quá, Tiêu tiên sinh, xin theo tôi lên lầu, lối này.”
Tòa nhà khoa học kỹ thuật cao chọc trời, thang máy một đường lên tận tầng 33.
Cảm giác không trọng lượng kéo dài vài giây.
Đinh.
Trước khi cửa thang máy mở ra, Tiêu Hành dùng ngón tay cái siết chặt chiếc nhẫn trên tay.
Một giây tiếp theo, anh bước ra ngoài.
Trong phòng họp có một máy chiếu, một bàn họp hình tròn, các nhân vật ưu tú trong ngành mặc vest và giày da đang ngồi xung quanh bàn hội nghị.
Người đứng đầu khoảng sáu mươi tuổi, ông ta mở một trang kế hoạch của Tiêu Hành, nhìn xuống một dòng.
“AI mô phỏng bác sĩ.”
“Người lập trình: Tiêu Hành.”
Sau khi Lục Duyên đưa Tiêu Hành ra ngoài, hắn trằn trọc trở mình trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được, cho nên dứt khoát mang theo chìa khóa đến tiệm trà sữa mở cửa trước.
Bà chủ đến, cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Đã dọn sạch sẽ.
Bà chủ nhìn quanh vài lần, thật sự không phải kén cá chọn canh nên chỉ nói: “Ống hút này phải để ở cửa sổ, tiện cho khách lấy. Gần đây không phải tiệm có hoạt động mới sao, chủ động giới thiệu với mọi người hiện tại đang có hoạt động tích điểm tặng một ly trà sữa… “
“OK,” Lục Duyên lau tay, “Để cháu viết bảng.”
Trong tiệm có một bảng quảng cáo nhỏ có thể đặt trước cửa.
Lục Duyên viết xong thông tin hoạt động, hắn vẽ thêm một số hình graffiti làm mặt xấu nhỏ dễ thương lên đó, nhưng vẽ hơi cẩu thả, giống như con nít.
Hắn lùi lại hai bước, chụp ảnh bảng quảng cáo đầy tình yêu và biểu tượng cảm xúc dễ thương, gửi cho Tiêu Hành.
Chắc Tiêu Hành còn đang họp, không có thời gian nhìn điện thoại.
Lục Duyên còn chưa nhận được phản hồi, đã đợi tin từ quản lý cửa hàng video.
[Quản lý cửa hàng]: Lục Duyên!!!!!!
[Quản lý cửa hàng]: Doanh số đã vượt quá 10.000!!!!!!
Lục Duyên sửng sốt một chút, đang định trả lời: “Thiệt hay giả, tôi trâu vậy sao?”
Quản lý cửa hàng tiếp lời thêm hai câu: Lúc nãy đã muốn nói với cậu rồi, kết quả điện thoại hết pin, về nhà quên sạc, vừa tắm xong lại quên mất.
[Quản lý cửa hàng]: Hôm qua trước khi đóng cửa, không biết từ đâu chạy đến một tên ngốc, mua một lượt một nghìn bản.
[Lục Duyên]: …
[Lục Duyên]: Tên ngốc? Hắn trông thế nào? Thân hình có đặc thù gì không?
[Quản lý cửa hàng]: Không cao, là đàn ông.
[Lục Duyên]: Đại ca à, từ ngữ hình dung của anh sao có thể thiếu thốn như vậy hả. Tôi nhớ cửa hàng có giám sát phải không? Xem lại giám sát đi.
[Quản lý cửa hàng]: Giỡn hoài, giám sát ở Hạ Thành… Nhìn quanh Hạ Thành, không có cửa hàng nào đủ khả năng có giám sát. Ô, không thể nói vậy, chắc vài nhà có.
Lục Duyên suy nghĩ hồi lâu cái vị “Không cao, giới tính đặc thù là nam” rốt cuộc là ai.
Thật sự không nghĩ ra ai, đem lịch sử trò chuyện chuyển tiếp đến nhóm ban nhạc, mời các đồng đội cùng động não.
Group nhóm V.
[Đại Pháo]: Có thể là bố em không?
[Lý Chấn]: Chiếu theo ý cậu nói, người kia có thể là bố tôi thì sao.
[Hứa Diệp]: Dù sao cũng không thể là bố em được, bố em khá cao.
[Lục Duyên]: Mấy người không thể thoát khỏi cái phạm trù ‘Bố’ này được sao?
Đại Pháo, Lý Chấn và Hứa Diệp không hẹn mà cùng nói: Tôi mặc kệ, dù sao muốn biết hắn là ai, thì hắn là bố của tôi.
Lục Duyên gửi vào một đoạn cười, mắng “Tiền đồ”
Lục Duyên nhận được email khi đang chuẩn bị tan làm.
Hôm nay lượng khách tạm ổn, bán được mấy chục ly trà sữa, đang nằm trên bàn nhựa sáng tác chờ đồng nghiệp đến thay ca thì điện thoại rung hai lần trong túi.
【Bạn có một email mới】
Lục Duyên rất ít khi sử dụng email, tuy rằng trên Weibo có thông báo hợp tác xin liên hệ địa chỉ email XXX, nhưng ban nhạc không có nhiều hoạt động, ngoại trừ khi chương trình ban nhạc vừa kết thúc, đã có rất nhiều hoạt động thương mại tìm đến bọn họ “Tương quan hợp tác”
Lục Duyên ban đầu không xem nghiêm túc.
Chỉ là có một trung tâm mua sắm tìm một ban nhạc làm điểm nóng.
Hai giây sau, cây bút trên tay suýt chút nữa đập xuống bàn.
Hắn đại khái biết tên ngốc không cao, giới tính đặc thì là nam, mua cả nghìn bản là ai rồi.
Email là một lá thư hợp đồng.
Có một hợp đồng trong tài liệu đính kèm, lần cuối cùng nhìn thấy một hợp đồng cùng thể thức là trong tay của Cát Vân Bình —— Cả hai bên đã thương lượng và quyết định rằng Bên A là người đại diện của Bên B, cả hai bên đã đồng ý ký kết hợp đồng kinh tế, chỉ là đã bị hắn xé nhỏ khi Bên B chỉ có hai chữ Lục Duyên.
Mà trên bản hợp đồng trước mặt này, Bên B ghi rõ ràng chính là ban nhạc Vent.
Ban nhạc Vent, ca sĩ chính Lục Duyên, tay ghi-ta Đới Bằng, tay bass Hứa Diệp, tay trống Lý Chấn.
Chỉ có bốn từ trong chữ ký, Bản Ghi Sóng Âm.
Đó là Bản Ghi Sóng Âm đã mười năm không ký thêm với ban nhạc nào.
Đường nét làn sóng là logo thương hiệu luôn đặt ở phần cuối, sau làn sóng rock and roll vào những năm 1990, cơn gió từng hoành hành trong nước này dường như đang thổi ngược về phía họ.
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng