Ngôi Sao Bảy Cánh
Chương 67
Edit: Mean
Cao Tường tưởng đó là ba Lục Duyên thật, trong đầu hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên vì con trai mình mà ngồi trước máy tính ra sức giết kẻ địch: “Ba ông tốt thật đó, ổng phải rất ủng hộ sự nghiệp của ông. Tôi thì khác, ông già suốt ngày bắt tôi về kế thừa quầy bán quà vặt không à.”
Vừa rồi là Lục Duyên miệng nhanh hơn não: “Thật ra…”
Cao Tường vỗ vai hắn: “Ông có ba tuyệt thật đấy!”
Lục Duyên: “…” Nên giải thích cái quái gì đây.
Khác với phía Lục Duyên, tổ chương trình rất bận rộn.
Tin tức ban nhạc Chong Chóng Giấy soát phiếu đã làm dấy lên các cuộc tranh luận sôi nổi giữa cư dân mạng.
Buổi biểu diễn Tân kỷ niên ban nhạc không có nhiều điểm nhấn ngoại trừ nhốn nháo hot search vài lượt, vẫn không có gì quá đặc biệt, sự cố soát phiếu đã khiến cho bọn họ dậy sóng.
Các buổi biểu diễn tài năng hiện nay không dễ thực hiện, thị trường đang trở nên bão hòa. Chính vì điều này mà các công ty sẽ tìm kiếm những “Chủ đề mới”.
Tổ chương trình đang khẩn trương xử lý.
“Sao lại thế này? PR đâu, PR chết hết rồi à ——”
(PR là tên viết tắt của Public Relations có nghĩa là Quan hệ công chúng. Bản chất của nghề quan hệ công chúng là cải thiện cái nhìn về một người, một công ty, phát thông tin tới giới truyền thông và lôi kéo sự chú ý của họ.)
“Rút khỏi hot search, trước tiên rút ngay, cái này còn phải để tôi dạy hả?!”
“Hoàn thành nội dung rồi gửi cho tôi xem.”
Có người hỏi: “Vậy thì hướng PR của chúng ta…?”
Người lãnh đạo trầm mặc một hồi, nói qua điện thoại: “Chúng ta hợp tác với Đằng Linh, bọn họ cũng là nhà tài trợ cho cuộc thi này, không dễ phật lòng… Có thể làm gì được thì làm đi.” Nói xong, không nhịn được hét lên, “Đằng Linh soát phiếu kiểu gì vậy! Soát cũng không xong!”
Theo lý mà nói phần mềm soát phiếu không dễ bị bẻ khóa, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy. Đội ngũ chương trình phản ứng nhanh chóng, không lâu sau khi căng thẳng lên men, nhiệt độ đã được ép xuống, sau đó là một tuyên bố chính thức.
Bọn Lục Duyên thảo luận một hồi.
Vừa chuẩn bị trả điện thoại cho Cao Tường, blog đẩy tin đồn đầu tiên lại đẩy một đoạn nội dung khác: Tổ chương trình đã lên tiếng! Xác nhận chuyện soát phiếu là hoàn toàn không đúng sự thật!
Nội dung chung của tuyên bố mà tổ chương trình đưa ra là không có chuyện soát phiếu, bằng chứng của cư dân mạng không đủ, tổ chương trình luôn công bằng, không khoan nhượng với hành vi soát phiếu.
Tuyên bố nói như thật, nhân tiện mua luôn thủy quân, bình luận bên dưới thiên về một bên: Tôi tin Chong Chóng Giấy!
- Từ đầu đã đứng về phía họ rồi, ai bảo soát phiếu vậy hả!
– Chong Chóng Giấy xông lên!
Dưới sự dẫn dắt của mấy bình luận này, cư dân mạng khác cũng bắt đầu dậy sóng: Tổ chương trình đã lên tiếng rồi, xem ra không phải…
Đảo chiều quá nhanh.
Nụ cười Lý Chấn cứng ngắc trên mặt: “Cái quỷ gì đây? Đây còn là người sao? Có còn đạo lý gì không vậy, sự thật rõ ràng như vậy rồi mà còn mặc kệ?!”
Hứa Diệp lần đầu gặp loại chuyện này, dù được giáo dục tử tế chưa từng chửi thề cũng phải thở một câu: “…Phắc.”
Đại Pháo đảm đương nhiệm vụ chửi thề, có thể la mắng nửa giờ mà không lặp từ, tức giận đến mức phun luôn tiếng địa phương Tễ Châu.
Lục Duyên cũng ngẩn ra.
Mắng chửi xong, cả bọn lại đồng loạt im lặng.
Cảm giác này so với khi mới biết Chong Chóng Giay soát phiếu còn khó chịu hơn nhiều, cảm giác bất lực khi đối mặt với tư bản, thế cục đảo chiều, dư luận cũng có thể bị thao túng.
Sau khi im lặng một lúc, Lục Duyên thoát ra khỏi trang, nói: “Đừng đọc nữa.”
Nhiều người ở trong ký túc xá của người khác như vậy không tốt lắm, phải nghỉ ngơi, Lý Chấn thở dài kéo Đại Pháo đứng dậy: “Về trước đi, nạp năng lượng, có gì ngày mai nói tiếp, dù sao thì hai ngày nữa vòng tiếp theo vẫn đang chờ chúng ta… “Lý Chấn bước tới cửa nói:” Lão Lục, không đi hả?”
Lục Duyên: “Anh đi trước đi, tôi ở lại một lát nữa.”
Cao Tường sửng sốt trước tình thế đột ngột đảo chiều thế này, đang muốn an ủi người anh em ác bá này một chút, lại nghe ác bá hỏi: “Anh bạn à… có thể cho mượn điện thoại một lát được không? Tôi muốn ra ngoài gọi điện.”
Cao Tường lập tức hiểu ra: “Được, mau đi đi, nhớ thay tôi chào hỏi chú nhá!”
Lục Duyên không buồn giải thích cái hiểu lầm này, cầm điện thoại bước ra ngoài, có camera giám sát ở hành lang, Lục Duyên đưa tay đội mũ lên, tìm một góc khuất camera, dựa vào tường, gọi một cuộc.
Số di động của Cao Tường là số lạ, Lục Duyên nghe được giọng nói lạnh lùng của Tiêu Hành bên kia đầu dây, “Ai vậy.”
Thật ra Lục Duyên không muốn nói gì cả, chỉ muốn nghe giọng nói của anh.
Sau khi Tiêu Hành kiên nhẫn hỏi lại lần hai, Lục Duyên nói, “Con trai lưu lạc đầu đường xó chợ của anh đây.”
Tiêu Hành đầu bên kia cười, rồi gọi hắn: “Duyên Duyên.”
Hành lang quá yên tĩnh, âm thanh bên kia truyền đến rất rõ ràng.
Lục Duyên đáp.
Tiêu Hành: “Lại cướp điện thoại người ta đấy à?”
Lục Duyên: “…Là mượn.”
Tiêu Hành: “Nghĩ anh tin sao.”
“Có thể cho người ta một chút mặt mũi không,” Lục Duyên nói, “Ông đây là một công dân tốt tuân thủ luật pháp đó nha.”
Cả hai đều không nói đến chuyện soát phiếu, sau một hồi nói bâng quơ, Lục Duyên hỏi: “Studio của anh bây giờ thế nào?”
Sau khi Lục Duyên nói xong, hắn nghe Tiêu Hành kể chi tiết về dự án anh đang làm gần đây, dù không dính đến thuật ngữ chuyên môn cũng không nhất thiết nghe hiểu được, nhưng cảm xúc tồn đọng dần dần lắng xuống chỉ cần nghe như thế này.
Tiêu Hành nói xong, Lục Duyên cũng nói một lúc về bản thu âm, khi nói đến bài hát bọn họ biên soạn xong hôm qua, Lục Duyên dừng lại nói: “Hôm nay vừa sửa thêm lần nữa, hiệu quả khá tốt, muốn nghe không?”
“Nghe.”
Đây là lần đầu tiên hát cho ai đó nghe qua điện thoại.
Hướng Lục Duyên đứng vừa lúc quay về phía cửa sổ, hắn hắng giọng nhìn ánh đèn sáng rực bên ngoài. Khi Lục Duyên hát, không có loại công kích giống lúc trên sân khấu, thanh âm thả nhẹ, trầm thấp như thể đập vào lòng người.
Lục Duyên hát vài câu, dừng lại, đột nhiên nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Hành đứng ở khu vực hút thuốc bên ngoài studio, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc: “Nói ngớ ngẩn cái gì vậy.”
Lục Duyên: “Em thấy hết rồi, cư dân mạng nhiệt tình Tiêu tiên sinh.”
“Mặc dù…” Mặc dù cuối cùng, tổ chương trình đã đảo ngược tình thế. Lục Duyên dừng một chút, sau đó nói: “Dù sao cũng cảm ơn.”
Tiêu Hành không trả lời, mà chỉ nói: “Có thể call video không?”
“Bạn trai em muốn nhìn em một chút.”
Lục Duyên đăng nhập tài khoản Wechat.
Hành lang thiếu ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền.
Lục Duyên mệt mỏi vì đứng, dứt khoát co chân ngồi trên mặt đất, vừa ngồi xuống, mũ của hắn rơi xuống, Tiêu Hành lờ mờ nhìn thấy đường viền trên cổ lộ ra khi Lục Duyên cúi đầu chỉnh mũ.
Tiêu Hành nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi nói: “Vừa rồi muốn nói gì?”
Lục Duyên nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
“Có phải muốn nói mặc dù không có tác dụng gì, còn để tổ chương trình cùng với Chong Chóng Giấy chiếm spotlight phải không?”
“Khi anh đăng Weibo, cũng không nghĩ rằng họ sẽ xóa phiếu bầu.”
Trước ống kính điện thoại, Tiêu Hành lặng lẽ bóp điếu thuốc trên tay.
Lục Duyên để ý phía sau Tiêu Hành còn có động tĩnh lớn hơn, không nghĩ ra người này muốn làm gì: “Ý anh là?”
Tiêu Hành không muốn hắn phân tâm: “Còn nhớ trước khi đi anh đã nói gì không?”
Lục Duyên khẽ giật mình.
Tiêu Hành: “Chỉ cần nghĩ, dù có xảy ra chuyên gì.”
Lục Duyên nói trong lòng, có anh Hành ở đây.
Cuối cùng Tiêu Hành thối thúc hắn trả điện thoại cho người ta, nhanh chóng lên giường đi ngủ: “Ngày mai sẽ biết.”
Sau khi phát sinh sự kiện lớn như vậy, trở về ký túc xá Lục Duyên không ngủ được bao lâu, nhưng đó là một đêm không ngủ đối với một nhóm người khác. Người của tổ chương trình vất vả tăng ca xử lý nguy cơ soát phiếu, không lâu sau lại cuống cả lên.
“Có người đang soát phiếu!”
“Không tra được nguồn.”
“Không tìm được thì thôi đi! Bộ phận kỹ thuật đâu!”
“Đang cố đây, không ngăn được…”
Hỗn loạn vô cùng.
Cuối cùng, nhân viên quay sang máy tính, trên màn hình máy tính hiện ra hơn chục đường cong điên cuồng tăng lên, nhân viên ngây ngốc nói: “Cái này —— Điên rồi à!”
Ban nhạc Chong Chóng Giấy dùng phần mềm soát phiếu số lượng ít nhiều, bọn người kia sử dụng phương pháp tương tự để soát phiếu cho tất cả các ban nhạc khác!
Một nhân viên khác cho biết: “Đã có dân mạng chú ý tới rồi, mức độ thảo luận đang tăng lên… số lượng bình chọn cũng tăng lên…”
Không chỉ tổ chương trình, lần này ngay cả Đằng Linh cũng không thể ngồi yên.
Công ty chủ quản Đằng Linh Entertainment gọi đến: “Bọn người kia ngang nhiên soát phiếu, tổ chương trình mấy người đang làm gì vậy?! Xử lý phiếu đi!”
Tổ chương trình vốn đã phiền đến sứt đầu mẻ trán, nghe vị kia nói vậy trong lòng nhủ thầm không phải do các người công khai soát phiếu trước sao, lời nói ra lại là: “Chúng tôi vừa lên tiếng…”
Tổ chương trình: “Hay là để đội soát phiếu của ngài dừng lại trước đi, đừng soát nữa”.
Bên trong một tòa nhà đổ nát ở Hạ Thành.
Năm máy tính đều được bật sáng.
Một người đàn ông gầy có tốc độ tay nhanh nhất hỏi: “Anh Tiêu, bên kia đã dừng rồi, chúng ta còn phải soát nữa không?”
Tay áo Tiêu Hành xắn lên, tai nghe đeo trên cổ, người đàn ông gõ bàn phím, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc, như thể sự tình trước mắt không ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh: “Soát bên nhiều thủy quân ấy, đừng đụng đến những phiếu khác”.
Bọn họ đều không phải là người tốt lành gì, khi dùng máy tính “làm việc xấu”, so với các đội soát phiếu Đằng Linh Entertainment thuê, để lấy được IP máy tính của bọn họ còn khó hơn mò kim dưới đáy bể.
Người đàn ông gầy lại nói: “Ha, bọn người kia dùng phần mềm này soát phiếu hả? Đoạn mã toàn là lỗ hổng, chạm vào phần mềm này giống như đang vũ nhục máy tính của tôi vậy đó.”
Tiêu Hành không trả lời.
Vừa rồi, Tiêu Hành nói với Lục Duyên qua điện thoại rằng anh từng nghĩ tổ chương trình sẽ xóa phiếu bầu không phải là giả.
Anh chỉ chờ tổ chương trình đưa ra câu nói “hợp tình hợp lý” về chuyện soát phiếu này.
Sau khi Đằng Linh Entertainment thu tay, tốc độ phiếu bầu của Chong Chóng Giấy trở lại bình thường, 14 ban nhạc còn lại cũng trở lại bình thường.
Mặc dù tổ chương trình không biết ai đứng sau giật dây, nhưng mục đích người đó đã rất rõ ràng: Các người không gây chuyện thì sẽ không có chuyện gì cả.
Bởi vì phát ngôn lúc trước, bây giờ chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, điều duy nhất có thể làm là kìm nén sức nóng của những chủ đề liên quan, trong đêm hỗn loạn nhân viên công tác đều nghĩ trong lòng: Đây là loại fan cuồng gì vậy?
– Người bình thường cho dù nhận thấy sai số phiếu không đúng cũng chỉ nói vài câu thôi, ai lại tốn nhiều công sức như vậy.
Lúc này, fan cuồng Tiêu Hành đang ngồi trong studio để bắt kịp tiến độ của dự án.
Một người đồng nghiệp làm việc xong, tắt máy, chào hỏi rồi mới về nhà: “Anh Tiêu còn chưa đi à, không thì tôi đợi một lát, hai ta đi chung xe?”
Tiêu Hành châm điếu thuốc, giơ tay nhéo nhéo sống mũi: “Còn một ít hạng mục phải hoàn thành, về trước đi.”
Hiệu suất làm việc của Tiêu Hành cực tốt, không có chuyện hoàn thành công việc muộn nhất, đồng nghiệp cảm thấy kỳ lạ: “Anh lại tiếp quản cái gì à?”
Tiêu Hành: “Không có.”
Đồng nghiệp: “Vậy anh…”
Tiêu Hành nhả khói, mí mắt nâng lên, đáp: “Tối hôm qua tôi theo đuổi ngôi sao.”
Đồng nghiệp:”……”
Tiêu Hành như lại nghĩ ra gì đó, quay mặt khỏi màn hình máy tính nhìn người đồng nghiệp kia.
Đồng nghiệp bị anh nhìn chằm chằm.
Tiêu Hành cúi đầu ngậm điếu thuốc, sau đó ngẩng lên hỏi anh ta: “… Cậu có tài khoản XX à?”
Đồng nghiệp: “Vâng… Vâng.”
Hành vi của Tiêu Hành bây giờ càng ngày càng giống một công dân Hạ Thành, anh đứng dậy đi tới: “Giúp tôi bỏ phiếu.”
Nhân tiện giới thiệu ban nhạc với đồng nghiệp của mình. Ở studio anh thường không nhiều lời, nói chuyện với mọi người cũng đơn giản và ngắn gọn như dòng code anh viết, lúc này thế mà lần đầu tiên nói chuyện với các đồng nghiệp cái gì mà “Thay đổi phong cách, tài hoa hơn người”.
“Nhớ ủng hộ,” Tiêu Hành cắn điếu thuốc, nói câu kết, “Hai phiếu một ngày, đừng quên.”
Ngày hôm sau.
Lục Duyên bị Cao Tường nắm cổ áo kéo dậy, Lục Duyên nửa mở mắt, ý thức vẫn không quá rõ ràng: “…Cái gì vậy?”
Cao Tường trải qua hai lần chuyển biến liên tiếp trong một ngày, hào hứng ném điện thoại trước mặt Lục Duyên: “Tin lớn! Lại đảo chiều rồi!”
Lục Duyên chống giường ngồi dậy một hồi.
Lý Chấn, Đại Pháo và những người khác bò ra khỏi giường, bốn người họ cùng nhau.
Thấy trong danh sách bình chọn, tất cả các ban nhạc ngoại trừ Chong Chóng Giấy đã tăng hơn 40.000 phiếu bầu, Chong Chóng Giấy tụt xuống cuối bảng, và Vent——
Cao Tường: “Đứng thứ hai trong danh sách bình chọn!”
“Lúc đó, chuyện Chong Chóng Giấy nổ ra, fan của ban nhạc anh bùng nổ bình chọn. Chong Chóng Giấy từ đầu đã soát phiếu nên số phiếu không rõ ràng, cứ theo hướng này thì có thể vượt lên số một… “
Cao Tường lại nói: “Ba ông làm chuyện này hả? Ba ông giỏi thật đấy! Chú thật tuyệt vời!”
Lục Duyên: “…”
Sốc thì sốc, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng nói người chú đó thật ra là bạn trai của tôi thế nào đây?
Hôm qua đỡ cú đấm của Đại Pháo, cổ tay hắn cho tới bây giờ vẫn còn hơi đau, nhưng lúc này bất kỳ cảm giác nào cũng dần dần phai nhạt, trong đầu Lục Duyên chỉ còn lại chữ Tiêu Hành.
Ngay cả khi thế giới chuyển thành màu đen và trắng, anh sẽ dẫn một chùm ánh sáng cho hắn.
- -----oOo------
Cao Tường tưởng đó là ba Lục Duyên thật, trong đầu hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên vì con trai mình mà ngồi trước máy tính ra sức giết kẻ địch: “Ba ông tốt thật đó, ổng phải rất ủng hộ sự nghiệp của ông. Tôi thì khác, ông già suốt ngày bắt tôi về kế thừa quầy bán quà vặt không à.”
Vừa rồi là Lục Duyên miệng nhanh hơn não: “Thật ra…”
Cao Tường vỗ vai hắn: “Ông có ba tuyệt thật đấy!”
Lục Duyên: “…” Nên giải thích cái quái gì đây.
Khác với phía Lục Duyên, tổ chương trình rất bận rộn.
Tin tức ban nhạc Chong Chóng Giấy soát phiếu đã làm dấy lên các cuộc tranh luận sôi nổi giữa cư dân mạng.
Buổi biểu diễn Tân kỷ niên ban nhạc không có nhiều điểm nhấn ngoại trừ nhốn nháo hot search vài lượt, vẫn không có gì quá đặc biệt, sự cố soát phiếu đã khiến cho bọn họ dậy sóng.
Các buổi biểu diễn tài năng hiện nay không dễ thực hiện, thị trường đang trở nên bão hòa. Chính vì điều này mà các công ty sẽ tìm kiếm những “Chủ đề mới”.
Tổ chương trình đang khẩn trương xử lý.
“Sao lại thế này? PR đâu, PR chết hết rồi à ——”
(PR là tên viết tắt của Public Relations có nghĩa là Quan hệ công chúng. Bản chất của nghề quan hệ công chúng là cải thiện cái nhìn về một người, một công ty, phát thông tin tới giới truyền thông và lôi kéo sự chú ý của họ.)
“Rút khỏi hot search, trước tiên rút ngay, cái này còn phải để tôi dạy hả?!”
“Hoàn thành nội dung rồi gửi cho tôi xem.”
Có người hỏi: “Vậy thì hướng PR của chúng ta…?”
Người lãnh đạo trầm mặc một hồi, nói qua điện thoại: “Chúng ta hợp tác với Đằng Linh, bọn họ cũng là nhà tài trợ cho cuộc thi này, không dễ phật lòng… Có thể làm gì được thì làm đi.” Nói xong, không nhịn được hét lên, “Đằng Linh soát phiếu kiểu gì vậy! Soát cũng không xong!”
Theo lý mà nói phần mềm soát phiếu không dễ bị bẻ khóa, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy. Đội ngũ chương trình phản ứng nhanh chóng, không lâu sau khi căng thẳng lên men, nhiệt độ đã được ép xuống, sau đó là một tuyên bố chính thức.
Bọn Lục Duyên thảo luận một hồi.
Vừa chuẩn bị trả điện thoại cho Cao Tường, blog đẩy tin đồn đầu tiên lại đẩy một đoạn nội dung khác: Tổ chương trình đã lên tiếng! Xác nhận chuyện soát phiếu là hoàn toàn không đúng sự thật!
Nội dung chung của tuyên bố mà tổ chương trình đưa ra là không có chuyện soát phiếu, bằng chứng của cư dân mạng không đủ, tổ chương trình luôn công bằng, không khoan nhượng với hành vi soát phiếu.
Tuyên bố nói như thật, nhân tiện mua luôn thủy quân, bình luận bên dưới thiên về một bên: Tôi tin Chong Chóng Giấy!
- Từ đầu đã đứng về phía họ rồi, ai bảo soát phiếu vậy hả!
– Chong Chóng Giấy xông lên!
Dưới sự dẫn dắt của mấy bình luận này, cư dân mạng khác cũng bắt đầu dậy sóng: Tổ chương trình đã lên tiếng rồi, xem ra không phải…
Đảo chiều quá nhanh.
Nụ cười Lý Chấn cứng ngắc trên mặt: “Cái quỷ gì đây? Đây còn là người sao? Có còn đạo lý gì không vậy, sự thật rõ ràng như vậy rồi mà còn mặc kệ?!”
Hứa Diệp lần đầu gặp loại chuyện này, dù được giáo dục tử tế chưa từng chửi thề cũng phải thở một câu: “…Phắc.”
Đại Pháo đảm đương nhiệm vụ chửi thề, có thể la mắng nửa giờ mà không lặp từ, tức giận đến mức phun luôn tiếng địa phương Tễ Châu.
Lục Duyên cũng ngẩn ra.
Mắng chửi xong, cả bọn lại đồng loạt im lặng.
Cảm giác này so với khi mới biết Chong Chóng Giay soát phiếu còn khó chịu hơn nhiều, cảm giác bất lực khi đối mặt với tư bản, thế cục đảo chiều, dư luận cũng có thể bị thao túng.
Sau khi im lặng một lúc, Lục Duyên thoát ra khỏi trang, nói: “Đừng đọc nữa.”
Nhiều người ở trong ký túc xá của người khác như vậy không tốt lắm, phải nghỉ ngơi, Lý Chấn thở dài kéo Đại Pháo đứng dậy: “Về trước đi, nạp năng lượng, có gì ngày mai nói tiếp, dù sao thì hai ngày nữa vòng tiếp theo vẫn đang chờ chúng ta… “Lý Chấn bước tới cửa nói:” Lão Lục, không đi hả?”
Lục Duyên: “Anh đi trước đi, tôi ở lại một lát nữa.”
Cao Tường sửng sốt trước tình thế đột ngột đảo chiều thế này, đang muốn an ủi người anh em ác bá này một chút, lại nghe ác bá hỏi: “Anh bạn à… có thể cho mượn điện thoại một lát được không? Tôi muốn ra ngoài gọi điện.”
Cao Tường lập tức hiểu ra: “Được, mau đi đi, nhớ thay tôi chào hỏi chú nhá!”
Lục Duyên không buồn giải thích cái hiểu lầm này, cầm điện thoại bước ra ngoài, có camera giám sát ở hành lang, Lục Duyên đưa tay đội mũ lên, tìm một góc khuất camera, dựa vào tường, gọi một cuộc.
Số di động của Cao Tường là số lạ, Lục Duyên nghe được giọng nói lạnh lùng của Tiêu Hành bên kia đầu dây, “Ai vậy.”
Thật ra Lục Duyên không muốn nói gì cả, chỉ muốn nghe giọng nói của anh.
Sau khi Tiêu Hành kiên nhẫn hỏi lại lần hai, Lục Duyên nói, “Con trai lưu lạc đầu đường xó chợ của anh đây.”
Tiêu Hành đầu bên kia cười, rồi gọi hắn: “Duyên Duyên.”
Hành lang quá yên tĩnh, âm thanh bên kia truyền đến rất rõ ràng.
Lục Duyên đáp.
Tiêu Hành: “Lại cướp điện thoại người ta đấy à?”
Lục Duyên: “…Là mượn.”
Tiêu Hành: “Nghĩ anh tin sao.”
“Có thể cho người ta một chút mặt mũi không,” Lục Duyên nói, “Ông đây là một công dân tốt tuân thủ luật pháp đó nha.”
Cả hai đều không nói đến chuyện soát phiếu, sau một hồi nói bâng quơ, Lục Duyên hỏi: “Studio của anh bây giờ thế nào?”
Sau khi Lục Duyên nói xong, hắn nghe Tiêu Hành kể chi tiết về dự án anh đang làm gần đây, dù không dính đến thuật ngữ chuyên môn cũng không nhất thiết nghe hiểu được, nhưng cảm xúc tồn đọng dần dần lắng xuống chỉ cần nghe như thế này.
Tiêu Hành nói xong, Lục Duyên cũng nói một lúc về bản thu âm, khi nói đến bài hát bọn họ biên soạn xong hôm qua, Lục Duyên dừng lại nói: “Hôm nay vừa sửa thêm lần nữa, hiệu quả khá tốt, muốn nghe không?”
“Nghe.”
Đây là lần đầu tiên hát cho ai đó nghe qua điện thoại.
Hướng Lục Duyên đứng vừa lúc quay về phía cửa sổ, hắn hắng giọng nhìn ánh đèn sáng rực bên ngoài. Khi Lục Duyên hát, không có loại công kích giống lúc trên sân khấu, thanh âm thả nhẹ, trầm thấp như thể đập vào lòng người.
Lục Duyên hát vài câu, dừng lại, đột nhiên nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Hành đứng ở khu vực hút thuốc bên ngoài studio, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc: “Nói ngớ ngẩn cái gì vậy.”
Lục Duyên: “Em thấy hết rồi, cư dân mạng nhiệt tình Tiêu tiên sinh.”
“Mặc dù…” Mặc dù cuối cùng, tổ chương trình đã đảo ngược tình thế. Lục Duyên dừng một chút, sau đó nói: “Dù sao cũng cảm ơn.”
Tiêu Hành không trả lời, mà chỉ nói: “Có thể call video không?”
“Bạn trai em muốn nhìn em một chút.”
Lục Duyên đăng nhập tài khoản Wechat.
Hành lang thiếu ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền.
Lục Duyên mệt mỏi vì đứng, dứt khoát co chân ngồi trên mặt đất, vừa ngồi xuống, mũ của hắn rơi xuống, Tiêu Hành lờ mờ nhìn thấy đường viền trên cổ lộ ra khi Lục Duyên cúi đầu chỉnh mũ.
Tiêu Hành nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi nói: “Vừa rồi muốn nói gì?”
Lục Duyên nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
“Có phải muốn nói mặc dù không có tác dụng gì, còn để tổ chương trình cùng với Chong Chóng Giấy chiếm spotlight phải không?”
“Khi anh đăng Weibo, cũng không nghĩ rằng họ sẽ xóa phiếu bầu.”
Trước ống kính điện thoại, Tiêu Hành lặng lẽ bóp điếu thuốc trên tay.
Lục Duyên để ý phía sau Tiêu Hành còn có động tĩnh lớn hơn, không nghĩ ra người này muốn làm gì: “Ý anh là?”
Tiêu Hành không muốn hắn phân tâm: “Còn nhớ trước khi đi anh đã nói gì không?”
Lục Duyên khẽ giật mình.
Tiêu Hành: “Chỉ cần nghĩ, dù có xảy ra chuyên gì.”
Lục Duyên nói trong lòng, có anh Hành ở đây.
Cuối cùng Tiêu Hành thối thúc hắn trả điện thoại cho người ta, nhanh chóng lên giường đi ngủ: “Ngày mai sẽ biết.”
Sau khi phát sinh sự kiện lớn như vậy, trở về ký túc xá Lục Duyên không ngủ được bao lâu, nhưng đó là một đêm không ngủ đối với một nhóm người khác. Người của tổ chương trình vất vả tăng ca xử lý nguy cơ soát phiếu, không lâu sau lại cuống cả lên.
“Có người đang soát phiếu!”
“Không tra được nguồn.”
“Không tìm được thì thôi đi! Bộ phận kỹ thuật đâu!”
“Đang cố đây, không ngăn được…”
Hỗn loạn vô cùng.
Cuối cùng, nhân viên quay sang máy tính, trên màn hình máy tính hiện ra hơn chục đường cong điên cuồng tăng lên, nhân viên ngây ngốc nói: “Cái này —— Điên rồi à!”
Ban nhạc Chong Chóng Giấy dùng phần mềm soát phiếu số lượng ít nhiều, bọn người kia sử dụng phương pháp tương tự để soát phiếu cho tất cả các ban nhạc khác!
Một nhân viên khác cho biết: “Đã có dân mạng chú ý tới rồi, mức độ thảo luận đang tăng lên… số lượng bình chọn cũng tăng lên…”
Không chỉ tổ chương trình, lần này ngay cả Đằng Linh cũng không thể ngồi yên.
Công ty chủ quản Đằng Linh Entertainment gọi đến: “Bọn người kia ngang nhiên soát phiếu, tổ chương trình mấy người đang làm gì vậy?! Xử lý phiếu đi!”
Tổ chương trình vốn đã phiền đến sứt đầu mẻ trán, nghe vị kia nói vậy trong lòng nhủ thầm không phải do các người công khai soát phiếu trước sao, lời nói ra lại là: “Chúng tôi vừa lên tiếng…”
Tổ chương trình: “Hay là để đội soát phiếu của ngài dừng lại trước đi, đừng soát nữa”.
Bên trong một tòa nhà đổ nát ở Hạ Thành.
Năm máy tính đều được bật sáng.
Một người đàn ông gầy có tốc độ tay nhanh nhất hỏi: “Anh Tiêu, bên kia đã dừng rồi, chúng ta còn phải soát nữa không?”
Tay áo Tiêu Hành xắn lên, tai nghe đeo trên cổ, người đàn ông gõ bàn phím, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc, như thể sự tình trước mắt không ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh: “Soát bên nhiều thủy quân ấy, đừng đụng đến những phiếu khác”.
Bọn họ đều không phải là người tốt lành gì, khi dùng máy tính “làm việc xấu”, so với các đội soát phiếu Đằng Linh Entertainment thuê, để lấy được IP máy tính của bọn họ còn khó hơn mò kim dưới đáy bể.
Người đàn ông gầy lại nói: “Ha, bọn người kia dùng phần mềm này soát phiếu hả? Đoạn mã toàn là lỗ hổng, chạm vào phần mềm này giống như đang vũ nhục máy tính của tôi vậy đó.”
Tiêu Hành không trả lời.
Vừa rồi, Tiêu Hành nói với Lục Duyên qua điện thoại rằng anh từng nghĩ tổ chương trình sẽ xóa phiếu bầu không phải là giả.
Anh chỉ chờ tổ chương trình đưa ra câu nói “hợp tình hợp lý” về chuyện soát phiếu này.
Sau khi Đằng Linh Entertainment thu tay, tốc độ phiếu bầu của Chong Chóng Giấy trở lại bình thường, 14 ban nhạc còn lại cũng trở lại bình thường.
Mặc dù tổ chương trình không biết ai đứng sau giật dây, nhưng mục đích người đó đã rất rõ ràng: Các người không gây chuyện thì sẽ không có chuyện gì cả.
Bởi vì phát ngôn lúc trước, bây giờ chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, điều duy nhất có thể làm là kìm nén sức nóng của những chủ đề liên quan, trong đêm hỗn loạn nhân viên công tác đều nghĩ trong lòng: Đây là loại fan cuồng gì vậy?
– Người bình thường cho dù nhận thấy sai số phiếu không đúng cũng chỉ nói vài câu thôi, ai lại tốn nhiều công sức như vậy.
Lúc này, fan cuồng Tiêu Hành đang ngồi trong studio để bắt kịp tiến độ của dự án.
Một người đồng nghiệp làm việc xong, tắt máy, chào hỏi rồi mới về nhà: “Anh Tiêu còn chưa đi à, không thì tôi đợi một lát, hai ta đi chung xe?”
Tiêu Hành châm điếu thuốc, giơ tay nhéo nhéo sống mũi: “Còn một ít hạng mục phải hoàn thành, về trước đi.”
Hiệu suất làm việc của Tiêu Hành cực tốt, không có chuyện hoàn thành công việc muộn nhất, đồng nghiệp cảm thấy kỳ lạ: “Anh lại tiếp quản cái gì à?”
Tiêu Hành: “Không có.”
Đồng nghiệp: “Vậy anh…”
Tiêu Hành nhả khói, mí mắt nâng lên, đáp: “Tối hôm qua tôi theo đuổi ngôi sao.”
Đồng nghiệp:”……”
Tiêu Hành như lại nghĩ ra gì đó, quay mặt khỏi màn hình máy tính nhìn người đồng nghiệp kia.
Đồng nghiệp bị anh nhìn chằm chằm.
Tiêu Hành cúi đầu ngậm điếu thuốc, sau đó ngẩng lên hỏi anh ta: “… Cậu có tài khoản XX à?”
Đồng nghiệp: “Vâng… Vâng.”
Hành vi của Tiêu Hành bây giờ càng ngày càng giống một công dân Hạ Thành, anh đứng dậy đi tới: “Giúp tôi bỏ phiếu.”
Nhân tiện giới thiệu ban nhạc với đồng nghiệp của mình. Ở studio anh thường không nhiều lời, nói chuyện với mọi người cũng đơn giản và ngắn gọn như dòng code anh viết, lúc này thế mà lần đầu tiên nói chuyện với các đồng nghiệp cái gì mà “Thay đổi phong cách, tài hoa hơn người”.
“Nhớ ủng hộ,” Tiêu Hành cắn điếu thuốc, nói câu kết, “Hai phiếu một ngày, đừng quên.”
Ngày hôm sau.
Lục Duyên bị Cao Tường nắm cổ áo kéo dậy, Lục Duyên nửa mở mắt, ý thức vẫn không quá rõ ràng: “…Cái gì vậy?”
Cao Tường trải qua hai lần chuyển biến liên tiếp trong một ngày, hào hứng ném điện thoại trước mặt Lục Duyên: “Tin lớn! Lại đảo chiều rồi!”
Lục Duyên chống giường ngồi dậy một hồi.
Lý Chấn, Đại Pháo và những người khác bò ra khỏi giường, bốn người họ cùng nhau.
Thấy trong danh sách bình chọn, tất cả các ban nhạc ngoại trừ Chong Chóng Giấy đã tăng hơn 40.000 phiếu bầu, Chong Chóng Giấy tụt xuống cuối bảng, và Vent——
Cao Tường: “Đứng thứ hai trong danh sách bình chọn!”
“Lúc đó, chuyện Chong Chóng Giấy nổ ra, fan của ban nhạc anh bùng nổ bình chọn. Chong Chóng Giấy từ đầu đã soát phiếu nên số phiếu không rõ ràng, cứ theo hướng này thì có thể vượt lên số một… “
Cao Tường lại nói: “Ba ông làm chuyện này hả? Ba ông giỏi thật đấy! Chú thật tuyệt vời!”
Lục Duyên: “…”
Sốc thì sốc, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng nói người chú đó thật ra là bạn trai của tôi thế nào đây?
Hôm qua đỡ cú đấm của Đại Pháo, cổ tay hắn cho tới bây giờ vẫn còn hơi đau, nhưng lúc này bất kỳ cảm giác nào cũng dần dần phai nhạt, trong đầu Lục Duyên chỉ còn lại chữ Tiêu Hành.
Ngay cả khi thế giới chuyển thành màu đen và trắng, anh sẽ dẫn một chùm ánh sáng cho hắn.
- -----oOo------
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng