Ngôi Sao Bảy Cánh
Chương 44
Hôm nay gặp phải Waterloo trong cuộc đời rồi này.
Lục Duyên nhịn không được suy đoán Tiêu Hành sẽ phản ứng như thế nào.
Sẽ bài xích?
Hay cự tuyệt?
Người này hẳn sẽ không nguyện ý đeo những loại đồ này.
…
Lục Duyên suy nghĩ lung tung, nghĩ đến một vạn khả năng.
Nhưng Tiêu Hành không có phản ứng gì, đưa tay nhận lấy hộp gấm chị Lam đưa cho mình.
Lục Duyên hít sâu một hơi.
Nhẫn thôi mà.
Khi biểu diễn hắn đeo còn ít sao?
Kiểu dáng gì mà chẳng từng đeo qua.
Không phải… Không phải chỉ là tình nhân thôi sao?
“Hai người đeo vào đi, thử kích cỡ trước đã.” Chị Lam nói, muốn tìm một cái ghế cho Tiêu Hành ngồi, nhưng tình trạng phòng bây giờ, thật khó để có một chỗ trống, ngại ngùng nói, “… Ây da, thật xin lỗi, chỗ tôi không còn dư ghế nữa.”
Tiêu Hành mở hộp gấm nói: “Không sao.”
Nằm trong hộp là một vật tròn màu bạc tinh tế.
“Anh vội vàng gọi tôi về,” Tiêu Hành lúc này mới dừng lại hai giây, sau đó giương mắt nhìn Lục Duyên, “để cùng tôi chụp cái này sao?”
Khi Lục Duyên gửi tin nhắn cho anh cũng không nói gì cụ thể, chỉ nói có việc muốn anh về nhanh, gửi xong còn thêm một vài biểu tượng cảm xúc.
Rõ ràng rất bình thường, nhưng nói ra từ miệng anh lại cảm giác có nghĩa khác.
Lục Duyên: “Ai vội.”
Tiêu Hành: “Ai bảo tôi nhanh về.”
“…”
Chị Lam điều chỉnh ánh sáng ở bên cạnh, nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ: “Được rồi, hai người chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ sớm điều chỉnh tốt ánh sáng ngay thôi.”
Lục Duyên cũng mở hộp gấm trong tay.
Hình dáng chiếc nhẫn đơn giản độc đáo, điểm nhấn của thiết kế là một nửa nhẫn được khắc chữ bên trong, trông giống như một loại hoa văn lời nguyền nào đó, Lục Duyên cầm lên xem kỹ, phát hiện nhìn không hiểu: “Tiếng Anh?”
Chị Lam nói: “Không phải, là tiếng Pháp”.
Lục Duyên không thực sự hiểu tiếng nước ngoài. Bài hát tiếng Anh học khá tốt nhưng chỉ trong phạm vi hát, ra ngoài giao tiếp thì trình độ chỉ ở mức You say what? (Bạn nói cái gì?) thôi.
Phong cách thiết kế đường nét bên trong chiếc nhẫn rất đặc biệt, Lục Duyên có chút tò mò, lại nhìn chằm chằm rồi mới đeo vào: “Vậy nó viết cái gì?”
Tiêu Hành hỏi hắn: “Muốn biết?”
“Nói anh biết tiếng Pháp hay không cũng như nhau thôi.” Lục Duyên nói.
“Anh có hiểu lầm gì về tôi không.”
Tiêu Hành nói thêm: “Thực ra, điểm của tôi không tồi đâu.”
Không tồi cái quỷ gì.
“Vị đại gia này,” Lục Duyên nói, “anh chạm vào bảng điểm của mình, ngẫm lại xem phải học lại bao nhiêu môn rồi nói lại đi.”
“Anh nghĩ tôi quên à? Lúc trước khi thế khóa cho anh, tôi không thể tưởng tượng nổi có người phải học lại nhiều môn như vậy đó.”
Quỷ học lại Tiêu Hành: “Lớp học tài chính nhàn rỗi không có việc gì làm, ở góc sách phía sau có một dãy sách, không có việc gì, nên lấy mấy quyển ——”
Lục Duyên suy nghĩ một chút, dãy sau phòng học tài chính bố trí không khác thư viện lắm, có hai dãy sách.
Lục Duyên nói: “Lấy mấy quyển để học à?”
Tiêu Hành: “Gối mặt ngủ.”
“…”
Lục Duyên thực sự không muốn tiếp tục nói chuyện với cái người này.
“Đùa thôi,” Tiêu Hành nói, “Trước đây có học môn tự chọn.”
Môn tự chọn kia là Trạch Trang Chí chọn cho anh, môn đó học cái gì anh cũng không quan tâm, thỉnh thoảng học hai buổi.
Lục Duyên bị đèn của chị Lam làm chói mắt, quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Hành đang đeo nhẫn.
Chiếc nhẫn trên tay Tiêu Hành là mẫu nam, so với chiếc trên tay hắn thì lớn hơn một vòng, ngón tay người đàn ông cân xứng, chiếc nhẫn hơi bị kẹt ở khớp xương một chút mới bị đẩy vào, gần như ngay khi được đẩy vào, Lục Duyên nghe thấy Tiêu Hành nói, “Anh là của em.”
Lời này được nói ra quá đột ngột.
Giọng người đàn ông trầm thấp như lông tơ, khẽ gãi vào tai hắn.
Tim Lục Duyên đập loạn xạ.
Chị Lam gật đầu nói: “Đúng vậy, là nghĩa này, cũng có thể dịch là ‘Anh chỉ thuộc về em’.”
“…”
Chỉ là một câu dịch thôi.
Là dịch thôi.
Dịch.
Lục Duyên không ngừng tự nhủ.
Nghĩ đến đây, Lục Duyên chậm rãi đẩy chiếc nhẫn cùng loại ở đốt ngón tay vào, vẫn cảm thấy cả người sắp nổ tung.
Chị Lam cố định đèn: “Được rồi, góc độ ánh sáng cũng không khác lắm.”
Chị Lam nói xong thì ngạc nhiên vài giây khi thấy hai người đối diện đeo nhẫn.
Tay Lục Duyên quá tốt, đánh đàn liên tục, trời sinh so với người khác vượt hai phần, cứ tưởng sẽ không mang vừa mẫu nữ, lại còn mang rất vừa.
Còn vị kia… Vị kia sống trong nhung lụa dưỡng thành khí chất cao quý cơ hồ khắc sâu trong xương cốt, một chiếc nhẫn đơn giản, anh đeo vào có cảm giác rất xa xỉ, chị Lam suýt chút nữa nghĩ cặp nhẫn giá 199 bao ship này có một con số 0 phía sau.
Lục Duyên bóp chặt nhẫn không được tự nhiên hỏi: “Muốn chụp như thế nào?”
Nỗi mệt mỏi thức khuya làm việc mấy ngày nay của chị Lam nhanh chóng vơi đi, điều mà một nhà thiết kế hạnh phúc nhất là được thấy những thứ mình thiết kế được thể hiện một cách hoàn hảo, cô thực sự không ngờ mình tùy tiện chộp tay lại có thể mang lại cho cô loại vui mừng này.
Chị Lam nói: “Trước hết hãy tưởng tượng bây giờ hai người là một cặp!”
Lục Duyên: “…”
Tiêu Hành: “…”
Lớp học tình nhân của chị Lam chỉ là cấp bảo mẫu.
“Tay.”
“Ừ, dựa vào nhau, xích lại gần chút.”
“Thay đổi tư thế tay đi.”
“Thân mật một chút, ngón tay quấn lên nhau.”
“… Có hiểu không vậy! Lục Duyên, cậu cách xa như vậy làm gì.”
Chị Lam khi làm việc hay phê bình, thỉnh thoảng cáu gắt: “Cậu chủ động một chút! Để tay xuống ngay cho lão nương!”
Lục Duyên: “…”
Động tác chị Lam thiết kế, không phải nắm tay mà là đan mười ngón tay vào nhau.
Lục Duyên di chuyển ngón tay.
Trong lòng nói một câu “Mẹ nó”.
Lại ngượng ngùng xoắn xuýt thành cô gái nhỏ.
Lục Duyên nhanh chóng bị chính mình làm cho khó chịu, sau khi xây dựng tâm lý xong, định gác lại mọi suy nghĩ.
Để xuống. Không phải chỉ để xuống thôi sao?
Lục Duyên định chủ động, Tiêu Hành lại trực tiếp phủ tay lên —— Trong phòng chị Lam không có dư ghế, khi chụp hình anh chỉ có thể đứng sau Lục Duyên, hơi cúi xuống, dường như muốn đem hắn ôm trong lồng ngực.
Lục Duyên không thể nhìn thấy mặt Tiêu Hành, nhưng hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh.
Nhiệt độ hệt như lúc bôi thuốc, lúc nắm tay hắn tắt video.
Khớp ngón trỏ Lục Duyên vừa đụng vào chiếc nhẫn màu bạc trên tay Tiêu Hành.
Đầu Lục Duyên ‘ ong ‘ một chút.
Cả ngày nay, mọi cảm xúc cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà lên đến đỉnh điểm.
Hắn đột ngột bật dậy, đứng dậy lao ra khỏi cửa!
Tiêu Hành: “…”
Chị Lam: “…”
Chị Lam vừa bấm nút chụp, bấm chụp xong thì thấy có luồng gió thổi ngang qua, nửa điếu thuốc trong miệng suýt rơi xuống đất, cô hét lên: “Lão đệ, cậu chạy cái gì vậy? Cậu mẹ nó muốn đi đâu?”
Giọng nói Lục Duyên từ hành lang truyền vào: “—— Em đi vệ sinh!”
“………………”
Chị Lam dở khóc dở cười nhìn lại mấy lần tấm ảnh vừa chụp, dù Lục Duyên vừa chụp xong đã lao ra với tốc độ 100 m/s, may mà động tác chụp của cô đã thực hiện xong.
Lướt xuống một tấm, là ảnh chụp chung.
Khi cô vừa chụp xong chiếc nhẫn vừa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà kéo khoảng cách ra xa, chụp chung hai người mẫu.
Hai phút sau.
Lục Duyên ngồi xổm trên nắp bồn cầu, nhìn chằm chằm cửa ngăn, nghĩ thầm:
Hắn, Lục Duyên —— Uy phong lẫm liệt cả một vùng Hạ Thành ánh sáng.
Vua sân khấu.
Ngôi sao phát sóng trực tiếp được phong tặng danh hiệu chủ bá soái ca ngầu lòi.
Ca sĩ chính của ban nhạc, biểu diễn ở quán bar có thể cởi áo ngay tại chỗ ném xuống sân khấu, khiến khán giả toàn hiện trường hét chói tai, nói lời cợt nhả mặt không đổi sắc.
Hôm nay gặp phải Waterloo* trong cuộc đời rồi này.
*Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 , gần Waterloo, thuộc Bỉ. Waterloo là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận cuối của Napoleon. Theo Wellington, trận chiến là “Điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”. Nguồn Wikipedia
Lục Duyên ngồi vài phút, trực tiếp gập chân ngồi trên nắp bồn cầu.
Điện thoại liên tục rung trong túi.
Là nhóm của ban nhạc, bọn Lý Chấn vẫn đang thảo luận về kỷ niệm 4 năm, thậm chí còn bắt đầu thiết kế vé vào cửa xem concert, Lục Duyên bị bọn họ tag rất nhiều lần.
[Lý Chấn]: Cậu thấy thiết kế này thế nào? Được thì nói để tôi quyết định @Lục Duyên
[Lý Chấn]: Người đâu rồi?
[Lý Chấn]: Kỳ quái, vẫn chưa về đến nhà hả?
Lục Duyên không vội phản hồi.
Hắn lấy một tay che mặt, chôn mặt xuống.
Cuối cùng, trong lòng gào thét một câu: Mày, chạy, làm, cái, gì!
…
Lục Duyên ngồi một hồi, xuống khỏi nắp bồn cầu, mở cửa ngăn đi ra ngoài, Tiêu Hành đã bật máy tính lên, đang châm thuốc.
“Chụp xong rồi à?” Lục Duyên hỏi.
“Ừ.”
“Không cần chụp tiếp?”
“Anh còn muốn chụp tiếp?”
“…”
Tiêu Hành nói xong, ném bật lửa sang một bên nói: “Chị Lam nói muốn chuyển tiền cho anh.”
“Nói chuyện tiền bạc làm gì,” Lục Duyên giả bộ bình tĩnh, khụ một tiếng nói, “Giúp việc nhỏ thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Sau khi Lục Duyên nói xong, hắn bật máy tính bị hỏng của mình lên —— Máy tính của hắn và của Tiêu Hành giờ xài chung một bàn. Khi mua bàn máy tính, nghĩ còn phải đặt bộ tổng hợp và các thiết bị sắp xếp khác, hắn mua một phiên bản mở rộng, có thể đặt hai cái máy tính.
Bàn máy tính để cạnh chân giường, hắn ngồi trên giường, gần như đối mặt với Tiêu Hành.
Chủ đề kết thúc.
Hai người bắt đầu giải quyết việc riêng, nhìn như thường lệ.
Giống như không có gì không đúng.
Tiêu Hành liên tiếp hút mấy điếu, tỷ lệ xảy ra lỗi đoạn mã anh viết cao đến nực cười.
Anh gõ một hồi, cuối cùng gõ không nổi nữa.
Tiêu Hành đặt tay trên bàn phím, vẫn không nhịn được nhìn người đang ôm đàn đối diện, tiếng đàn quen thuộc, không tính là êm tai.
Lục Duyên đang viết một bài hát.
Để bắt kịp màn trình diễn tuần sau, vẫn còn quá nhiều việc phải làm, sau khi xác nhận thiết kế vé với Lý Chấn trên khung trò chuyện, còn phải sửa hai bài hát mới viết trong hai tháng qua và gửi cho bọn họ, mấy ngày nay phải tăng cường luyện tập.
Trên giao diện trò chuyện.
[Lý Chấn]: Được rồi, vé vào cửa đặt kiểu này đi.
[Lục Duyên]: Ừ.
[Lý Chấn]: Cậu sửa xong bài kia thì gửi cho tôi đi, khoảng thời gian này tôi cũng có bài mới, chờ ngày mai đến hầm trú ẩn giao lưu. À, đúng rồi, thằng nhóc Hứa Diệp kia hôm nay cũng rất hào hứng muốn viết nhạc, không biết có viết ra được cái gì không nữa.
Trong hai ca khúc mới Lục Duyên viết, một trong hai bài trước đó Lý Chấn có xem qua, lúc đó vẫn chưa nghĩ ra tên cho ca khúc này.
[Lý Chấn]: Bài kia của cậu kẹt mấy ngày rồi phải không? Hôm nay có thể viết được không đó?
Thực sự kẹt nhiều ngày rồi, phần kết vẫn chưa viết.
Lục Duyên ôm đàn chơi lại theo phần mềm biên khúc, sau đó ngồi trước máy tính một lúc, mở khuông nhạc mẫu viết dòng cuối cùng:
Xé tan mây mù / Bạn chính là ánh sáng.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này hơi khó viết…… Viết rất lâu.
Tuy Duyên Duyên chạy trốn nhanh như bay.
Nhưng tin ta đi! Sẽ nhanh thôi!
Lục Duyên nhịn không được suy đoán Tiêu Hành sẽ phản ứng như thế nào.
Sẽ bài xích?
Hay cự tuyệt?
Người này hẳn sẽ không nguyện ý đeo những loại đồ này.
…
Lục Duyên suy nghĩ lung tung, nghĩ đến một vạn khả năng.
Nhưng Tiêu Hành không có phản ứng gì, đưa tay nhận lấy hộp gấm chị Lam đưa cho mình.
Lục Duyên hít sâu một hơi.
Nhẫn thôi mà.
Khi biểu diễn hắn đeo còn ít sao?
Kiểu dáng gì mà chẳng từng đeo qua.
Không phải… Không phải chỉ là tình nhân thôi sao?
“Hai người đeo vào đi, thử kích cỡ trước đã.” Chị Lam nói, muốn tìm một cái ghế cho Tiêu Hành ngồi, nhưng tình trạng phòng bây giờ, thật khó để có một chỗ trống, ngại ngùng nói, “… Ây da, thật xin lỗi, chỗ tôi không còn dư ghế nữa.”
Tiêu Hành mở hộp gấm nói: “Không sao.”
Nằm trong hộp là một vật tròn màu bạc tinh tế.
“Anh vội vàng gọi tôi về,” Tiêu Hành lúc này mới dừng lại hai giây, sau đó giương mắt nhìn Lục Duyên, “để cùng tôi chụp cái này sao?”
Khi Lục Duyên gửi tin nhắn cho anh cũng không nói gì cụ thể, chỉ nói có việc muốn anh về nhanh, gửi xong còn thêm một vài biểu tượng cảm xúc.
Rõ ràng rất bình thường, nhưng nói ra từ miệng anh lại cảm giác có nghĩa khác.
Lục Duyên: “Ai vội.”
Tiêu Hành: “Ai bảo tôi nhanh về.”
“…”
Chị Lam điều chỉnh ánh sáng ở bên cạnh, nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ: “Được rồi, hai người chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ sớm điều chỉnh tốt ánh sáng ngay thôi.”
Lục Duyên cũng mở hộp gấm trong tay.
Hình dáng chiếc nhẫn đơn giản độc đáo, điểm nhấn của thiết kế là một nửa nhẫn được khắc chữ bên trong, trông giống như một loại hoa văn lời nguyền nào đó, Lục Duyên cầm lên xem kỹ, phát hiện nhìn không hiểu: “Tiếng Anh?”
Chị Lam nói: “Không phải, là tiếng Pháp”.
Lục Duyên không thực sự hiểu tiếng nước ngoài. Bài hát tiếng Anh học khá tốt nhưng chỉ trong phạm vi hát, ra ngoài giao tiếp thì trình độ chỉ ở mức You say what? (Bạn nói cái gì?) thôi.
Phong cách thiết kế đường nét bên trong chiếc nhẫn rất đặc biệt, Lục Duyên có chút tò mò, lại nhìn chằm chằm rồi mới đeo vào: “Vậy nó viết cái gì?”
Tiêu Hành hỏi hắn: “Muốn biết?”
“Nói anh biết tiếng Pháp hay không cũng như nhau thôi.” Lục Duyên nói.
“Anh có hiểu lầm gì về tôi không.”
Tiêu Hành nói thêm: “Thực ra, điểm của tôi không tồi đâu.”
Không tồi cái quỷ gì.
“Vị đại gia này,” Lục Duyên nói, “anh chạm vào bảng điểm của mình, ngẫm lại xem phải học lại bao nhiêu môn rồi nói lại đi.”
“Anh nghĩ tôi quên à? Lúc trước khi thế khóa cho anh, tôi không thể tưởng tượng nổi có người phải học lại nhiều môn như vậy đó.”
Quỷ học lại Tiêu Hành: “Lớp học tài chính nhàn rỗi không có việc gì làm, ở góc sách phía sau có một dãy sách, không có việc gì, nên lấy mấy quyển ——”
Lục Duyên suy nghĩ một chút, dãy sau phòng học tài chính bố trí không khác thư viện lắm, có hai dãy sách.
Lục Duyên nói: “Lấy mấy quyển để học à?”
Tiêu Hành: “Gối mặt ngủ.”
“…”
Lục Duyên thực sự không muốn tiếp tục nói chuyện với cái người này.
“Đùa thôi,” Tiêu Hành nói, “Trước đây có học môn tự chọn.”
Môn tự chọn kia là Trạch Trang Chí chọn cho anh, môn đó học cái gì anh cũng không quan tâm, thỉnh thoảng học hai buổi.
Lục Duyên bị đèn của chị Lam làm chói mắt, quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Hành đang đeo nhẫn.
Chiếc nhẫn trên tay Tiêu Hành là mẫu nam, so với chiếc trên tay hắn thì lớn hơn một vòng, ngón tay người đàn ông cân xứng, chiếc nhẫn hơi bị kẹt ở khớp xương một chút mới bị đẩy vào, gần như ngay khi được đẩy vào, Lục Duyên nghe thấy Tiêu Hành nói, “Anh là của em.”
Lời này được nói ra quá đột ngột.
Giọng người đàn ông trầm thấp như lông tơ, khẽ gãi vào tai hắn.
Tim Lục Duyên đập loạn xạ.
Chị Lam gật đầu nói: “Đúng vậy, là nghĩa này, cũng có thể dịch là ‘Anh chỉ thuộc về em’.”
“…”
Chỉ là một câu dịch thôi.
Là dịch thôi.
Dịch.
Lục Duyên không ngừng tự nhủ.
Nghĩ đến đây, Lục Duyên chậm rãi đẩy chiếc nhẫn cùng loại ở đốt ngón tay vào, vẫn cảm thấy cả người sắp nổ tung.
Chị Lam cố định đèn: “Được rồi, góc độ ánh sáng cũng không khác lắm.”
Chị Lam nói xong thì ngạc nhiên vài giây khi thấy hai người đối diện đeo nhẫn.
Tay Lục Duyên quá tốt, đánh đàn liên tục, trời sinh so với người khác vượt hai phần, cứ tưởng sẽ không mang vừa mẫu nữ, lại còn mang rất vừa.
Còn vị kia… Vị kia sống trong nhung lụa dưỡng thành khí chất cao quý cơ hồ khắc sâu trong xương cốt, một chiếc nhẫn đơn giản, anh đeo vào có cảm giác rất xa xỉ, chị Lam suýt chút nữa nghĩ cặp nhẫn giá 199 bao ship này có một con số 0 phía sau.
Lục Duyên bóp chặt nhẫn không được tự nhiên hỏi: “Muốn chụp như thế nào?”
Nỗi mệt mỏi thức khuya làm việc mấy ngày nay của chị Lam nhanh chóng vơi đi, điều mà một nhà thiết kế hạnh phúc nhất là được thấy những thứ mình thiết kế được thể hiện một cách hoàn hảo, cô thực sự không ngờ mình tùy tiện chộp tay lại có thể mang lại cho cô loại vui mừng này.
Chị Lam nói: “Trước hết hãy tưởng tượng bây giờ hai người là một cặp!”
Lục Duyên: “…”
Tiêu Hành: “…”
Lớp học tình nhân của chị Lam chỉ là cấp bảo mẫu.
“Tay.”
“Ừ, dựa vào nhau, xích lại gần chút.”
“Thay đổi tư thế tay đi.”
“Thân mật một chút, ngón tay quấn lên nhau.”
“… Có hiểu không vậy! Lục Duyên, cậu cách xa như vậy làm gì.”
Chị Lam khi làm việc hay phê bình, thỉnh thoảng cáu gắt: “Cậu chủ động một chút! Để tay xuống ngay cho lão nương!”
Lục Duyên: “…”
Động tác chị Lam thiết kế, không phải nắm tay mà là đan mười ngón tay vào nhau.
Lục Duyên di chuyển ngón tay.
Trong lòng nói một câu “Mẹ nó”.
Lại ngượng ngùng xoắn xuýt thành cô gái nhỏ.
Lục Duyên nhanh chóng bị chính mình làm cho khó chịu, sau khi xây dựng tâm lý xong, định gác lại mọi suy nghĩ.
Để xuống. Không phải chỉ để xuống thôi sao?
Lục Duyên định chủ động, Tiêu Hành lại trực tiếp phủ tay lên —— Trong phòng chị Lam không có dư ghế, khi chụp hình anh chỉ có thể đứng sau Lục Duyên, hơi cúi xuống, dường như muốn đem hắn ôm trong lồng ngực.
Lục Duyên không thể nhìn thấy mặt Tiêu Hành, nhưng hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh.
Nhiệt độ hệt như lúc bôi thuốc, lúc nắm tay hắn tắt video.
Khớp ngón trỏ Lục Duyên vừa đụng vào chiếc nhẫn màu bạc trên tay Tiêu Hành.
Đầu Lục Duyên ‘ ong ‘ một chút.
Cả ngày nay, mọi cảm xúc cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà lên đến đỉnh điểm.
Hắn đột ngột bật dậy, đứng dậy lao ra khỏi cửa!
Tiêu Hành: “…”
Chị Lam: “…”
Chị Lam vừa bấm nút chụp, bấm chụp xong thì thấy có luồng gió thổi ngang qua, nửa điếu thuốc trong miệng suýt rơi xuống đất, cô hét lên: “Lão đệ, cậu chạy cái gì vậy? Cậu mẹ nó muốn đi đâu?”
Giọng nói Lục Duyên từ hành lang truyền vào: “—— Em đi vệ sinh!”
“………………”
Chị Lam dở khóc dở cười nhìn lại mấy lần tấm ảnh vừa chụp, dù Lục Duyên vừa chụp xong đã lao ra với tốc độ 100 m/s, may mà động tác chụp của cô đã thực hiện xong.
Lướt xuống một tấm, là ảnh chụp chung.
Khi cô vừa chụp xong chiếc nhẫn vừa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà kéo khoảng cách ra xa, chụp chung hai người mẫu.
Hai phút sau.
Lục Duyên ngồi xổm trên nắp bồn cầu, nhìn chằm chằm cửa ngăn, nghĩ thầm:
Hắn, Lục Duyên —— Uy phong lẫm liệt cả một vùng Hạ Thành ánh sáng.
Vua sân khấu.
Ngôi sao phát sóng trực tiếp được phong tặng danh hiệu chủ bá soái ca ngầu lòi.
Ca sĩ chính của ban nhạc, biểu diễn ở quán bar có thể cởi áo ngay tại chỗ ném xuống sân khấu, khiến khán giả toàn hiện trường hét chói tai, nói lời cợt nhả mặt không đổi sắc.
Hôm nay gặp phải Waterloo* trong cuộc đời rồi này.
*Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 , gần Waterloo, thuộc Bỉ. Waterloo là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận cuối của Napoleon. Theo Wellington, trận chiến là “Điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”. Nguồn Wikipedia
Lục Duyên ngồi vài phút, trực tiếp gập chân ngồi trên nắp bồn cầu.
Điện thoại liên tục rung trong túi.
Là nhóm của ban nhạc, bọn Lý Chấn vẫn đang thảo luận về kỷ niệm 4 năm, thậm chí còn bắt đầu thiết kế vé vào cửa xem concert, Lục Duyên bị bọn họ tag rất nhiều lần.
[Lý Chấn]: Cậu thấy thiết kế này thế nào? Được thì nói để tôi quyết định @Lục Duyên
[Lý Chấn]: Người đâu rồi?
[Lý Chấn]: Kỳ quái, vẫn chưa về đến nhà hả?
Lục Duyên không vội phản hồi.
Hắn lấy một tay che mặt, chôn mặt xuống.
Cuối cùng, trong lòng gào thét một câu: Mày, chạy, làm, cái, gì!
…
Lục Duyên ngồi một hồi, xuống khỏi nắp bồn cầu, mở cửa ngăn đi ra ngoài, Tiêu Hành đã bật máy tính lên, đang châm thuốc.
“Chụp xong rồi à?” Lục Duyên hỏi.
“Ừ.”
“Không cần chụp tiếp?”
“Anh còn muốn chụp tiếp?”
“…”
Tiêu Hành nói xong, ném bật lửa sang một bên nói: “Chị Lam nói muốn chuyển tiền cho anh.”
“Nói chuyện tiền bạc làm gì,” Lục Duyên giả bộ bình tĩnh, khụ một tiếng nói, “Giúp việc nhỏ thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Sau khi Lục Duyên nói xong, hắn bật máy tính bị hỏng của mình lên —— Máy tính của hắn và của Tiêu Hành giờ xài chung một bàn. Khi mua bàn máy tính, nghĩ còn phải đặt bộ tổng hợp và các thiết bị sắp xếp khác, hắn mua một phiên bản mở rộng, có thể đặt hai cái máy tính.
Bàn máy tính để cạnh chân giường, hắn ngồi trên giường, gần như đối mặt với Tiêu Hành.
Chủ đề kết thúc.
Hai người bắt đầu giải quyết việc riêng, nhìn như thường lệ.
Giống như không có gì không đúng.
Tiêu Hành liên tiếp hút mấy điếu, tỷ lệ xảy ra lỗi đoạn mã anh viết cao đến nực cười.
Anh gõ một hồi, cuối cùng gõ không nổi nữa.
Tiêu Hành đặt tay trên bàn phím, vẫn không nhịn được nhìn người đang ôm đàn đối diện, tiếng đàn quen thuộc, không tính là êm tai.
Lục Duyên đang viết một bài hát.
Để bắt kịp màn trình diễn tuần sau, vẫn còn quá nhiều việc phải làm, sau khi xác nhận thiết kế vé với Lý Chấn trên khung trò chuyện, còn phải sửa hai bài hát mới viết trong hai tháng qua và gửi cho bọn họ, mấy ngày nay phải tăng cường luyện tập.
Trên giao diện trò chuyện.
[Lý Chấn]: Được rồi, vé vào cửa đặt kiểu này đi.
[Lục Duyên]: Ừ.
[Lý Chấn]: Cậu sửa xong bài kia thì gửi cho tôi đi, khoảng thời gian này tôi cũng có bài mới, chờ ngày mai đến hầm trú ẩn giao lưu. À, đúng rồi, thằng nhóc Hứa Diệp kia hôm nay cũng rất hào hứng muốn viết nhạc, không biết có viết ra được cái gì không nữa.
Trong hai ca khúc mới Lục Duyên viết, một trong hai bài trước đó Lý Chấn có xem qua, lúc đó vẫn chưa nghĩ ra tên cho ca khúc này.
[Lý Chấn]: Bài kia của cậu kẹt mấy ngày rồi phải không? Hôm nay có thể viết được không đó?
Thực sự kẹt nhiều ngày rồi, phần kết vẫn chưa viết.
Lục Duyên ôm đàn chơi lại theo phần mềm biên khúc, sau đó ngồi trước máy tính một lúc, mở khuông nhạc mẫu viết dòng cuối cùng:
Xé tan mây mù / Bạn chính là ánh sáng.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này hơi khó viết…… Viết rất lâu.
Tuy Duyên Duyên chạy trốn nhanh như bay.
Nhưng tin ta đi! Sẽ nhanh thôi!
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng