Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn
Chương 63
Bản vẽ kia của Ôn Đinh đã tìm mấy ngày cũng không có kết quả, lại thấy dáng vẻ của Thẩm Hoài Cảnh đặc biệt lạnh nhạt, không giống như là giấu trộm bản vẽ của cô.Trong lòng Ôn Đinh nghi ngờ, nhưng chính là tìm không thấy cô cũng không có cách nào, mà trước mắt chuyện quan trọng nhất của cô là Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam, cho nên gác lại chuyện bản vẽ.
Từ khi nghe Thẩm Hoài Cảnh nói, Ôn Đinh liền lưu ý đến hai người. Trước kia cảm thấy hai người tiếp xúc có chút thân mật, cũng không có gì, nhưng bây giờ thay đổi suy nghĩ, vừa nhìn thấy hai người đi cùng nhau, thì cô kinh hồn táng đảm(*). Dù sao những đứa trẻ vị thành niên, còn cùng ở chung một mái nhà, va chạm gây gổ, quả thực thật đáng sợ.
(*) Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến kinh hồn, mất hết tinh thần.
Nhưng, sau mấy ngày quan sát, biểu hiện của hai người rất không bình thường. Trước kia, mỗi ngày ăn xong bữa tối, thì Ôn Dĩ Nam sẽ đi hướng dẫn Khương Hoài Nhân làm bài tập, bây giờ mỗi lúc trời tối lại nhốt mình ở trong phòng. Bình thường nói chuyện càng thật kỳ quái, Khương Hoài Nhân vậy mà khách khách khí khí, Ôn Dĩ Nam rót cho em ấy cốc nước, em ấy đều phải nói tiếng cảm ơn. Chuyện này so với hình tượng quyền đấm cước đá, bắt nạt Ôn Dĩ Nam trước kia quả thực cách biệt một trời một vực.
Chuyện kỳ quái tất nhiên có nguyên nhân. Ôn Đinh cảm thấy những lời Thẩm Hoài Cảnh nói là đúng, giữa hai người này nhất định có mờ ám.
Ôn Đinh mỗi ngày lén lén lút lút như kẻ trộm hợp lý, nằm mơ cũng là ở bên trong phòng tối nghe lén. Thẩm Hoài Cảnh câu thông với cô: “Biểu hiện của em quá mức rõ ràng.”
Ôn Đinh bĩu môi: “Vậy anh nói làm sao bây giờ? Bổng đánh uyên ương? Đương nhiên không thể được, dễ dàng gây nên phản công. Tùy ý bọn họ tiếp tục như thế, trong lòng em lại không yên được. Em luôn cảm thấy biết bọn trẻ yêu sớm mà mặc kệ, thật xin lỗi chỉ trích người giám hộ như em.”
Thẩm Hoài Cảnh nhéo nhéo mày, quả nhiên mạch suy nghĩ không giống bình thường như vậy.
Thẩm Hoài Cảnh ôm cô lên trên giường: “Được rồi, em không cần lo, chuyện này giao cho anh.”
Nghe được câu này Ôn Đinh thở phào nhẹ nhõm một cái, vỗ vỗ vai anh: “Anh nói sớm nha, hại em hao tổn tinh thần như thế. Chuyện này coi như em không biết, anh giải quyết cho tốt. Thẩm tiên sinh, gánh nặng đường xa, bảo trọng!”
Rốt cục Thẩm Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, cúi người ngăn chặn miệng nhỏ của cô. Hai người thật lâu đã chưa thân mật, khi hôn nhau, không khỏi có chút thở hổn hển. Hai tay Thẩm Hoài Cảnh chống ở bên người cô, cách một khoảng cách với cô, rủ mắt nhìn cô: “Em có chỗ nào khó chịu không?”
Một giây Ôn Đinh đã hiểu ý của anh, trên mặt hiện lên một vòng đỏ ửng, che giấu ho khan một tiếng, mở ra con mắt khác không dám nhìn anh.
Bàn tay Thẩm Hoài Cảnh vuốt ve cổ cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói tháng này chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể...”
Ôn Đinh nhẹ nhàng đẩy anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Sao anh lại thấy ghét như vậy nha.”
Thẩm Hoài Cảnh trầm thấp cười một tiếng, cẩn thận cởi quần áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làm cho cô tiến vào trạng thái, anh không dám dùng sức, chậm rãi tiến vào, bởi vì quá mức nhẫn nại, mồ hôi chảy từ trán xuống ngực trắng nõn của cô. Ôn Đinh ôm lấy lưng anh, nhẹ nhàng cắn môi dưới, cho đến khi mình đạt đến khoái cảm.
Thẩm Hoài Cảnh lại vẫn chưa thỏa mãn, cũng chưa đạt được thỏa mãn, nhưng lại không dám giày vò cô, cuối cùng vẫn là Ôn Đinh giúp đỡ, lần này hao phí thể lực vận động mới tính là kết thúc.
*
Thẩm Hoài Cảnh vốn muốn tìm Ôn Dĩ Nam nói chuyện, nhưng không ngờ Ôn Dĩ Nam tới tìm anh trước. Hai người trong phòng sách ngây người nửa buổi trưa, sau khi ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh vẫn trước sau như một không có biểu lộ gì. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Bạn muốn trực tiếp từ trên mặt anh ấy nhìn ra cái gì chính là tìm tai họa. Cho nên Ôn Đinh cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Dĩ Nam, lại phát hiện dường như Ôn Dĩ Nam đi theo bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh thời gian dài, vậy mà càng bình tĩnh, kiềm chế hơn.
Ôn Đinh túm Thẩm Hoài Cảnh về phòng sách, nghiêm hình bức cung. Thẩm Hoài Cảnh đành phải thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của cô: “Dĩ Nam có suy nghĩ riêng của em ấy, là chúng ta lo xa quá rồi.”
“Suy nghĩ của em ấy? Em ấy nghĩ như thế nào?”
Thẩm Hoài Cảnh đặt cô lên trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô: “Dĩ Nam còn chưa đến một tháng thì sắp thi cấp ba. Sau khi thi cấp ba xong, nghỉ hè thì em ấy đi bộ đội rèn luyện hai tháng. Tháng chín khai giảng, em ấy mới đến ở trọ trường học.”
“Trọ ở trường học?” Ôn Đinh mở to hai mắt: “Tại sao em ấy muốn trọ ở trường học?”
Thẩm Hoài Cảnh xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Ôn Đinh, Dĩ Nam từ rất nhỏ thì theo em trốn Đông trốn Tây, tâm trí của em ấy cũng không phải là một đứa trẻ mười sáu tuổi. Em ấy có suy nghĩ của mình, có tôn nghiêm của mình, cũng có giấc mơ và hoài bão của mình. Ở nơi này của anh, em là vợ anh, nơi này là nhà của em, chúng ta đem Dĩ Nam xem như người trong nhà của mình, đây là tất nhiên. Em đều đem thứ tốt nhất cho em ấy, nhưng mà em có từng nghĩ suy nghĩ của em ấy như thế nào không?”
Ôn Đinh có chút trầm mặc, Thẩm Hoài Cảnh khẽ thở dài một hơi: “Trước đây, lúc anh và chị cùng nhau sinh sống, chị là người nhà của anh, ở đó là nhà của anh. Nhưng mà sau khi có anh rể, cái nhà đó liền không còn đơn thuần là nhà anh nữa. Cho dù chúng ta đối tốt với em ấy, thế nhưng lại không cách nào thay đổi sự thật rằng chúng ta không phải cha mẹ của em ấy.”
Ôn Đinh cúi đầu im lặng, không nói gì. Trong suy nghĩ của cô về Dĩ Nam, cô không nghĩ mình còn kém hơn Thẩm Hoài Cảnh. Như Thẩm Hoài Cảnh nói tới, cô luôn đem ý nghĩ của mình áp đặt lên người Dĩ Nam, cho rằng mình đều đem thứ tốt nhất cho em ấy, cũng không có nghĩ tới em ấy muốn cái gì. Giống như chuyện ra nước ngoài, cô chuẩn bị lâu như vậy, nhưng xưa nay không có nghĩ phải hỏi qua Dĩ Nam có muốn đi hay không.
“Em ấy còn nói gì không?” Ôn Đinh thấp giọng hỏi.
“Em ấy nói tốt nghiệp trung học, em ấy thi trường quân đội quốc gia, đi bộ đội.”
“Vậy tiểu Nhân làm sao bây giờ?” Trong kế hoạch của Dĩ Nam cũng không có Khương Hoài Nhân.
Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt cô: “Tin tưởng em trai em đi. Đây là tôn nghiêm và hoài bão của em ấy, em ấy sẽ cho tiểu Nhân một công bằng.”
Ôn Đinh khẽ thở dài một hơi, cô nghĩ mình đạt được hạnh phúc lớn nhất. Có Uông Úy Phàm là ba, có Thẩm Hoài Cảnh là chồng, còn có Ôn Dĩ Nam là em trai, bây giờ còn có con. Cuộc sống của cô viên mãn, thế nhưng Dĩ Nam đây? Cô lại không để ý đến em ấy, chàng trai luôn luôn che chắn cho cô đã trưởng thành.
*
Buổi tối, Ôn Đinh đang chơi cờ tướng với Khương Hoài Bắc, Ôn Dĩ Nam bưng một ly sữa bò nóng đi đến, đem sữa bò đưa cho Ôn Đinh, sau đó cúi đầu chỉ Khương Hoài Bắc một bước, Ôn Đinh liền thua. Khương Hoài Bắc vỗ tay: “Anh Dĩ Nam, anh lợi hại quá.”
Ôn Đinh nhìn thoáng qua: “Hai người các em bắt nạt người.”
Khương Hoài Bắc giống như tiểu đại nhân vỗ vỗ bả vai Ôn Đinh: “Mợ, cậu từng nói, người phải học cách chấp nhận sự thật a.” Khương Hoài Bắc nói xong thì như một làn khói, lẻn ra ngoài.
Ôn Đinh cảm thấy từ sau khi mang thai, IQ của mình đã giảm mạnh, bây giờ đến Khương Hoài Bắc cũng có thể cười nhạo cô không chút kiêng kỵ.
Ôn Đinh lẳng lẽ uống hết sữa bò, đem cái ly không đưa cho Ôn Dĩ Nam. Ôn Dĩ Nam nhận cái ly, đứng lên đi ra ngoài.
“Chờ một chút, Dĩ Nam.” Ôn Đinh gọi cậu lại. Ôn Dĩ Nam trở lại, cười ôn hòa: “Sao thế, chị?”
Ôn Đinh nhìn cậu thiếu niên mặt mày thư lãng trước mắt, hai đầu lông mày còn mang vẻ ngây thơ, trong mắt lại mang theo trầm tích ổn trọng, khóe mắt không khỏi có chút chua xót: “Dĩ Nam, mặc kệ em quyết định làm việc gì, chị đều ủng hộ em.”
Ôn Dĩ Nam dừng một chút, xoay người ôm lấy cô: “Chị, cám ơn chị.”
Nhìn vào tấm lưng thẳng tấp, mạnh mẽ của cậu thiếu niên, nước mắt trong khóe mắt Ôn Đinh nhịn không được rớt xuống. Thật ra năm đó nếu không phải cô khư khư cố chấp, cuộc sống của Dĩ Nam sẽ đơn giản hơn nhiều. Là cô đem suy nghĩ của cô áp đặt lên người em ấy.
Ôn Dĩ Nam ra khỏi phòng, dựa vào tường hít một hơi thật sâu, nhìn lên một chút trần nhà, đem nước mắt trong mắt nuốt ngược trở về. Thẩm Hoài Cảnh vừa vặn đi tới, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Chị của em vĩnh viễn là của chị của em, không ai có thể cướp đi cô ấy, bao gồm cả anh, nơi này vĩnh viễn là của nhà của em, hiểu không?”
Rốt cục nước mắt của Ôn Dĩ Nam nhịn không được rớt xuống, cúi đầu bả vai nhịn không được co rút, lại cố kìm nén không phát ra một chút tiếng động.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy cậu giống như thấy được mình năm đó, trong lòng nhịn không được co rút đau đớn, đưa tay nắm chặt bờ vai của cậu dùng sức siết chặt.
*
Thi cấp ba xong, Ôn Dĩ Nam trúng tuyển vào trường cấp ba tốt nhất của thành phố với số điểm cao. Nghỉ hè cậu liền đi bộ đội, tiếp tục huấn luyện trước đó.
Bụng Ôn Đinh đã rất lớn, qua hai tháng nữa thì sẽ sinh. Trong khoảng thời gian này, cục cảnh sát thành phố G đã tra ra được số tiền Đường Hải hối lộ. Đường Hải bị phán ngồi tù bảy năm, không được kháng cáo.
Đường Thư Đình không chỉ một lần tìm đến Thẩm Hoài Cảnh muốn thuyết pháp, nhưng đều không thấy người, thì sau này không đến nữa, bởi vì ông đã ốc còn không mang nổi mình ốc. Tập đoàn Đường thị hủy tường Đông bổ tường Tây, đã thật bấp bênh.
Ôn Đinh đối với mấy chuyện này đã không quan tâm, bây giờ cô toàn tâm toàn ý chờ sinh bảo bối ra. Trong nhà, phòng của bảo bối đã sửa xong rồi, tất cả quần áo, đồ chơi, sữa bột, tả giấy không ẩm ướt của bảo bối đều chuẩn bị xong. Còn có Vi Thiến cuồng mua sắm này, sau khi biết Ôn Đinh mang thai, mỗi lần dạo phố cô đều sẽ mua một đống lớn đồ vật của bảo bối đưa đến, dẫn đến bây giờ trong phòng bảo bối đã chất đầy đồ vật.
Ôn Đinh hỏi cô đã thích trẻ con như thế, vì sao không cùng Liên Hiên kết hôn tự mình sinh một đứa. Vi Thiến đem Ôn Đinh từ đầu tới cuối cười nhạo một phen, nói Ôn Đinh không có sự độc lập của phụ nữ thời đại mới, lại bị Thẩm Hoài Cảnh chỉ hai câu đơn giản lừa gạt kết hôn như vậy, thật là mất hết thể diện.
Sau khi Ôn Đinh bị cô khinh bỉ một phen, không hiểu bắt đầu vui vẻ. Vi Thiến càng làm, thì Liên Hiên càng khó qua, thì Ôn Đinh càng vui vẻ.
Ôn Đinh phát hiện, từ sau khi mang thai, khẩu vị xấu xa của cô càng lúc càng lớn, ở trong đó nhìn Liên Hiên kinh ngạc là chuyện cô vui vẻ nhất.
Hôm nay, Ôn Đinh nhàn dữ dội, lại muốn ăn lẩu, liền gọi điện thoại cho Liên Hiên, kêu anh ta với Vi Thiến đến ăn lẩu, Liên Hiên rất sung sướng đáp ứng. Ôn Đinh đắc ý bắt đầu chuẩn bị, bây giờ cô vừa nghĩ tới Liên Hiên thì không hiểu vui vẻ.
Quả nhiên, buổi tối lúc ăn cơm, Liên Hiên bí ẩn đề cập mấy lần chuyện kết hôn, đều bị lực chiến đấu mạnh mẽ của Vi Thiến đập tan trở về. Ôn Đinh kịp lúc thêm mắm thêm muối, cuối cùng mặt Liên Hiên đều đen, trực tiếp ném đũa đi: “Bắt đầu từ ngày mai thì anh đi xem mắt.”
Vi Thiến nhún nhún vai: “Who care.”
Ôn Đinh gắp một con tôm cho Vi Thiến, đem lời Vi Thiến nói với cô đưa trở về: “Thiến Thiến, thời đại mới phụ nữ là độc lập, tự chủ, không phải giống như tôi. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Cô nhìn tôi xem, bây giờ đã mang thai, mỗi ngày đều không thể trang điểm, sắc mặt phát vàng, còn có đốm, đặc biệt là béo phì, thật sự quá kinh khủng. Buổi tối chuột rút rút đến ngạt thở, bảo bối ở trong bụng đá tới đá lui, tôi cảm giác bụng đều muốn vỡ." Ôn Đinh vì dọa Vi Thiến, không ngại làm xấu mình, nói ba hoa chích chòe, cứng rắn đem Vi Thiến hù dọa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, cô sờ sờ bụng của tôi xem, nó sắp vỡ ra. Bây giờ cô ngẫm lại bụng của cô bị một vật chống lên, cứng rắn, dọa người không?”
Vi Thiến sờ lên bụng phình lên của Ôn Đinh, ngồi ở đó, thật sự do dự.
Liên Hiên không thể nhịn được nữa: “Cửu ca, anh xem cô ấy, nói hươu nói vượn, con trai tôi bị cô dọa ra không được, tôi không để yên cho cô.”
Thẩm Hoài Cảnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Mỗi lần ba người bọn họ ngồi cùng một chỗ, chính là một trận thế chiến, anh sớm đã luyện thành một bộ công lực mắt không thấy, tai không nghe.
Bên này ba người đang so sánh lấy kình, Khương Hoài Bắc sớm đã ăn xong tự mình đi chơi, ôm một cái vở lớn chạy tới, đi đến bên cạnh Liên Hiên: “Chú Liên, chú xem con vẽ có đẹp hay không?”
Liên Hiên định thần nhìn lại, lập tức vỗ bàn cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha...”
Ôn Đinh nhìn sang, cảm thấy Khương Hoài Bắc ôm cái vở kia sao nhìn quen mắt như vậy. Liên Hiên đem bản vẽ ném tới giữa bàn: “Nhìn xem, ha ha ha ha...”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy bên trên bản vẽ kia vẽ một vóc người đàn ông mảnh khảnh, mặc dù cũng chưa vẽ xong, nhưng là vòng quách rõ ràng, đại khái đã được phác thảo ra. Thân trên màu đỏ trần trụi, chỗ chói mắt nhất là nơi nào đó của nửa thân dưới bị Khương Hoài Bắc vẽ lên một con chim nhỏ màu vàng, chim nhỏ bĩu môi, bên cạnh vẽ một vòng tròn, bên trong viết "Chiêm chiếp".
Ôn Đinh theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cô đã nói bản vẽ của cô tại sao biến mất, hóa ra là bị Khương Hoài Bắc lấy đi rồi.
Liên Hiên đã cười đến lăn lộn trên mặt đất, nước mắt của Vi thiến áp vào mặt bàn nhẫn chảy ra.
Mặt của Thẩm Hoài Cảnh đã đen không thể đen hơn. Trước mắt Ôn Đinh có chút biến thành màu đen, cảm thấy Tử thần đang kêu gọi cô.
___________
Editor:
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Từ khi nghe Thẩm Hoài Cảnh nói, Ôn Đinh liền lưu ý đến hai người. Trước kia cảm thấy hai người tiếp xúc có chút thân mật, cũng không có gì, nhưng bây giờ thay đổi suy nghĩ, vừa nhìn thấy hai người đi cùng nhau, thì cô kinh hồn táng đảm(*). Dù sao những đứa trẻ vị thành niên, còn cùng ở chung một mái nhà, va chạm gây gổ, quả thực thật đáng sợ.
(*) Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến kinh hồn, mất hết tinh thần.
Nhưng, sau mấy ngày quan sát, biểu hiện của hai người rất không bình thường. Trước kia, mỗi ngày ăn xong bữa tối, thì Ôn Dĩ Nam sẽ đi hướng dẫn Khương Hoài Nhân làm bài tập, bây giờ mỗi lúc trời tối lại nhốt mình ở trong phòng. Bình thường nói chuyện càng thật kỳ quái, Khương Hoài Nhân vậy mà khách khách khí khí, Ôn Dĩ Nam rót cho em ấy cốc nước, em ấy đều phải nói tiếng cảm ơn. Chuyện này so với hình tượng quyền đấm cước đá, bắt nạt Ôn Dĩ Nam trước kia quả thực cách biệt một trời một vực.
Chuyện kỳ quái tất nhiên có nguyên nhân. Ôn Đinh cảm thấy những lời Thẩm Hoài Cảnh nói là đúng, giữa hai người này nhất định có mờ ám.
Ôn Đinh mỗi ngày lén lén lút lút như kẻ trộm hợp lý, nằm mơ cũng là ở bên trong phòng tối nghe lén. Thẩm Hoài Cảnh câu thông với cô: “Biểu hiện của em quá mức rõ ràng.”
Ôn Đinh bĩu môi: “Vậy anh nói làm sao bây giờ? Bổng đánh uyên ương? Đương nhiên không thể được, dễ dàng gây nên phản công. Tùy ý bọn họ tiếp tục như thế, trong lòng em lại không yên được. Em luôn cảm thấy biết bọn trẻ yêu sớm mà mặc kệ, thật xin lỗi chỉ trích người giám hộ như em.”
Thẩm Hoài Cảnh nhéo nhéo mày, quả nhiên mạch suy nghĩ không giống bình thường như vậy.
Thẩm Hoài Cảnh ôm cô lên trên giường: “Được rồi, em không cần lo, chuyện này giao cho anh.”
Nghe được câu này Ôn Đinh thở phào nhẹ nhõm một cái, vỗ vỗ vai anh: “Anh nói sớm nha, hại em hao tổn tinh thần như thế. Chuyện này coi như em không biết, anh giải quyết cho tốt. Thẩm tiên sinh, gánh nặng đường xa, bảo trọng!”
Rốt cục Thẩm Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, cúi người ngăn chặn miệng nhỏ của cô. Hai người thật lâu đã chưa thân mật, khi hôn nhau, không khỏi có chút thở hổn hển. Hai tay Thẩm Hoài Cảnh chống ở bên người cô, cách một khoảng cách với cô, rủ mắt nhìn cô: “Em có chỗ nào khó chịu không?”
Một giây Ôn Đinh đã hiểu ý của anh, trên mặt hiện lên một vòng đỏ ửng, che giấu ho khan một tiếng, mở ra con mắt khác không dám nhìn anh.
Bàn tay Thẩm Hoài Cảnh vuốt ve cổ cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói tháng này chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể...”
Ôn Đinh nhẹ nhàng đẩy anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Sao anh lại thấy ghét như vậy nha.”
Thẩm Hoài Cảnh trầm thấp cười một tiếng, cẩn thận cởi quần áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làm cho cô tiến vào trạng thái, anh không dám dùng sức, chậm rãi tiến vào, bởi vì quá mức nhẫn nại, mồ hôi chảy từ trán xuống ngực trắng nõn của cô. Ôn Đinh ôm lấy lưng anh, nhẹ nhàng cắn môi dưới, cho đến khi mình đạt đến khoái cảm.
Thẩm Hoài Cảnh lại vẫn chưa thỏa mãn, cũng chưa đạt được thỏa mãn, nhưng lại không dám giày vò cô, cuối cùng vẫn là Ôn Đinh giúp đỡ, lần này hao phí thể lực vận động mới tính là kết thúc.
*
Thẩm Hoài Cảnh vốn muốn tìm Ôn Dĩ Nam nói chuyện, nhưng không ngờ Ôn Dĩ Nam tới tìm anh trước. Hai người trong phòng sách ngây người nửa buổi trưa, sau khi ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh vẫn trước sau như một không có biểu lộ gì. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Bạn muốn trực tiếp từ trên mặt anh ấy nhìn ra cái gì chính là tìm tai họa. Cho nên Ôn Đinh cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Dĩ Nam, lại phát hiện dường như Ôn Dĩ Nam đi theo bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh thời gian dài, vậy mà càng bình tĩnh, kiềm chế hơn.
Ôn Đinh túm Thẩm Hoài Cảnh về phòng sách, nghiêm hình bức cung. Thẩm Hoài Cảnh đành phải thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của cô: “Dĩ Nam có suy nghĩ riêng của em ấy, là chúng ta lo xa quá rồi.”
“Suy nghĩ của em ấy? Em ấy nghĩ như thế nào?”
Thẩm Hoài Cảnh đặt cô lên trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô: “Dĩ Nam còn chưa đến một tháng thì sắp thi cấp ba. Sau khi thi cấp ba xong, nghỉ hè thì em ấy đi bộ đội rèn luyện hai tháng. Tháng chín khai giảng, em ấy mới đến ở trọ trường học.”
“Trọ ở trường học?” Ôn Đinh mở to hai mắt: “Tại sao em ấy muốn trọ ở trường học?”
Thẩm Hoài Cảnh xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Ôn Đinh, Dĩ Nam từ rất nhỏ thì theo em trốn Đông trốn Tây, tâm trí của em ấy cũng không phải là một đứa trẻ mười sáu tuổi. Em ấy có suy nghĩ của mình, có tôn nghiêm của mình, cũng có giấc mơ và hoài bão của mình. Ở nơi này của anh, em là vợ anh, nơi này là nhà của em, chúng ta đem Dĩ Nam xem như người trong nhà của mình, đây là tất nhiên. Em đều đem thứ tốt nhất cho em ấy, nhưng mà em có từng nghĩ suy nghĩ của em ấy như thế nào không?”
Ôn Đinh có chút trầm mặc, Thẩm Hoài Cảnh khẽ thở dài một hơi: “Trước đây, lúc anh và chị cùng nhau sinh sống, chị là người nhà của anh, ở đó là nhà của anh. Nhưng mà sau khi có anh rể, cái nhà đó liền không còn đơn thuần là nhà anh nữa. Cho dù chúng ta đối tốt với em ấy, thế nhưng lại không cách nào thay đổi sự thật rằng chúng ta không phải cha mẹ của em ấy.”
Ôn Đinh cúi đầu im lặng, không nói gì. Trong suy nghĩ của cô về Dĩ Nam, cô không nghĩ mình còn kém hơn Thẩm Hoài Cảnh. Như Thẩm Hoài Cảnh nói tới, cô luôn đem ý nghĩ của mình áp đặt lên người Dĩ Nam, cho rằng mình đều đem thứ tốt nhất cho em ấy, cũng không có nghĩ tới em ấy muốn cái gì. Giống như chuyện ra nước ngoài, cô chuẩn bị lâu như vậy, nhưng xưa nay không có nghĩ phải hỏi qua Dĩ Nam có muốn đi hay không.
“Em ấy còn nói gì không?” Ôn Đinh thấp giọng hỏi.
“Em ấy nói tốt nghiệp trung học, em ấy thi trường quân đội quốc gia, đi bộ đội.”
“Vậy tiểu Nhân làm sao bây giờ?” Trong kế hoạch của Dĩ Nam cũng không có Khương Hoài Nhân.
Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt cô: “Tin tưởng em trai em đi. Đây là tôn nghiêm và hoài bão của em ấy, em ấy sẽ cho tiểu Nhân một công bằng.”
Ôn Đinh khẽ thở dài một hơi, cô nghĩ mình đạt được hạnh phúc lớn nhất. Có Uông Úy Phàm là ba, có Thẩm Hoài Cảnh là chồng, còn có Ôn Dĩ Nam là em trai, bây giờ còn có con. Cuộc sống của cô viên mãn, thế nhưng Dĩ Nam đây? Cô lại không để ý đến em ấy, chàng trai luôn luôn che chắn cho cô đã trưởng thành.
*
Buổi tối, Ôn Đinh đang chơi cờ tướng với Khương Hoài Bắc, Ôn Dĩ Nam bưng một ly sữa bò nóng đi đến, đem sữa bò đưa cho Ôn Đinh, sau đó cúi đầu chỉ Khương Hoài Bắc một bước, Ôn Đinh liền thua. Khương Hoài Bắc vỗ tay: “Anh Dĩ Nam, anh lợi hại quá.”
Ôn Đinh nhìn thoáng qua: “Hai người các em bắt nạt người.”
Khương Hoài Bắc giống như tiểu đại nhân vỗ vỗ bả vai Ôn Đinh: “Mợ, cậu từng nói, người phải học cách chấp nhận sự thật a.” Khương Hoài Bắc nói xong thì như một làn khói, lẻn ra ngoài.
Ôn Đinh cảm thấy từ sau khi mang thai, IQ của mình đã giảm mạnh, bây giờ đến Khương Hoài Bắc cũng có thể cười nhạo cô không chút kiêng kỵ.
Ôn Đinh lẳng lẽ uống hết sữa bò, đem cái ly không đưa cho Ôn Dĩ Nam. Ôn Dĩ Nam nhận cái ly, đứng lên đi ra ngoài.
“Chờ một chút, Dĩ Nam.” Ôn Đinh gọi cậu lại. Ôn Dĩ Nam trở lại, cười ôn hòa: “Sao thế, chị?”
Ôn Đinh nhìn cậu thiếu niên mặt mày thư lãng trước mắt, hai đầu lông mày còn mang vẻ ngây thơ, trong mắt lại mang theo trầm tích ổn trọng, khóe mắt không khỏi có chút chua xót: “Dĩ Nam, mặc kệ em quyết định làm việc gì, chị đều ủng hộ em.”
Ôn Dĩ Nam dừng một chút, xoay người ôm lấy cô: “Chị, cám ơn chị.”
Nhìn vào tấm lưng thẳng tấp, mạnh mẽ của cậu thiếu niên, nước mắt trong khóe mắt Ôn Đinh nhịn không được rớt xuống. Thật ra năm đó nếu không phải cô khư khư cố chấp, cuộc sống của Dĩ Nam sẽ đơn giản hơn nhiều. Là cô đem suy nghĩ của cô áp đặt lên người em ấy.
Ôn Dĩ Nam ra khỏi phòng, dựa vào tường hít một hơi thật sâu, nhìn lên một chút trần nhà, đem nước mắt trong mắt nuốt ngược trở về. Thẩm Hoài Cảnh vừa vặn đi tới, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Chị của em vĩnh viễn là của chị của em, không ai có thể cướp đi cô ấy, bao gồm cả anh, nơi này vĩnh viễn là của nhà của em, hiểu không?”
Rốt cục nước mắt của Ôn Dĩ Nam nhịn không được rớt xuống, cúi đầu bả vai nhịn không được co rút, lại cố kìm nén không phát ra một chút tiếng động.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy cậu giống như thấy được mình năm đó, trong lòng nhịn không được co rút đau đớn, đưa tay nắm chặt bờ vai của cậu dùng sức siết chặt.
*
Thi cấp ba xong, Ôn Dĩ Nam trúng tuyển vào trường cấp ba tốt nhất của thành phố với số điểm cao. Nghỉ hè cậu liền đi bộ đội, tiếp tục huấn luyện trước đó.
Bụng Ôn Đinh đã rất lớn, qua hai tháng nữa thì sẽ sinh. Trong khoảng thời gian này, cục cảnh sát thành phố G đã tra ra được số tiền Đường Hải hối lộ. Đường Hải bị phán ngồi tù bảy năm, không được kháng cáo.
Đường Thư Đình không chỉ một lần tìm đến Thẩm Hoài Cảnh muốn thuyết pháp, nhưng đều không thấy người, thì sau này không đến nữa, bởi vì ông đã ốc còn không mang nổi mình ốc. Tập đoàn Đường thị hủy tường Đông bổ tường Tây, đã thật bấp bênh.
Ôn Đinh đối với mấy chuyện này đã không quan tâm, bây giờ cô toàn tâm toàn ý chờ sinh bảo bối ra. Trong nhà, phòng của bảo bối đã sửa xong rồi, tất cả quần áo, đồ chơi, sữa bột, tả giấy không ẩm ướt của bảo bối đều chuẩn bị xong. Còn có Vi Thiến cuồng mua sắm này, sau khi biết Ôn Đinh mang thai, mỗi lần dạo phố cô đều sẽ mua một đống lớn đồ vật của bảo bối đưa đến, dẫn đến bây giờ trong phòng bảo bối đã chất đầy đồ vật.
Ôn Đinh hỏi cô đã thích trẻ con như thế, vì sao không cùng Liên Hiên kết hôn tự mình sinh một đứa. Vi Thiến đem Ôn Đinh từ đầu tới cuối cười nhạo một phen, nói Ôn Đinh không có sự độc lập của phụ nữ thời đại mới, lại bị Thẩm Hoài Cảnh chỉ hai câu đơn giản lừa gạt kết hôn như vậy, thật là mất hết thể diện.
Sau khi Ôn Đinh bị cô khinh bỉ một phen, không hiểu bắt đầu vui vẻ. Vi Thiến càng làm, thì Liên Hiên càng khó qua, thì Ôn Đinh càng vui vẻ.
Ôn Đinh phát hiện, từ sau khi mang thai, khẩu vị xấu xa của cô càng lúc càng lớn, ở trong đó nhìn Liên Hiên kinh ngạc là chuyện cô vui vẻ nhất.
Hôm nay, Ôn Đinh nhàn dữ dội, lại muốn ăn lẩu, liền gọi điện thoại cho Liên Hiên, kêu anh ta với Vi Thiến đến ăn lẩu, Liên Hiên rất sung sướng đáp ứng. Ôn Đinh đắc ý bắt đầu chuẩn bị, bây giờ cô vừa nghĩ tới Liên Hiên thì không hiểu vui vẻ.
Quả nhiên, buổi tối lúc ăn cơm, Liên Hiên bí ẩn đề cập mấy lần chuyện kết hôn, đều bị lực chiến đấu mạnh mẽ của Vi Thiến đập tan trở về. Ôn Đinh kịp lúc thêm mắm thêm muối, cuối cùng mặt Liên Hiên đều đen, trực tiếp ném đũa đi: “Bắt đầu từ ngày mai thì anh đi xem mắt.”
Vi Thiến nhún nhún vai: “Who care.”
Ôn Đinh gắp một con tôm cho Vi Thiến, đem lời Vi Thiến nói với cô đưa trở về: “Thiến Thiến, thời đại mới phụ nữ là độc lập, tự chủ, không phải giống như tôi. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Cô nhìn tôi xem, bây giờ đã mang thai, mỗi ngày đều không thể trang điểm, sắc mặt phát vàng, còn có đốm, đặc biệt là béo phì, thật sự quá kinh khủng. Buổi tối chuột rút rút đến ngạt thở, bảo bối ở trong bụng đá tới đá lui, tôi cảm giác bụng đều muốn vỡ." Ôn Đinh vì dọa Vi Thiến, không ngại làm xấu mình, nói ba hoa chích chòe, cứng rắn đem Vi Thiến hù dọa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, cô sờ sờ bụng của tôi xem, nó sắp vỡ ra. Bây giờ cô ngẫm lại bụng của cô bị một vật chống lên, cứng rắn, dọa người không?”
Vi Thiến sờ lên bụng phình lên của Ôn Đinh, ngồi ở đó, thật sự do dự.
Liên Hiên không thể nhịn được nữa: “Cửu ca, anh xem cô ấy, nói hươu nói vượn, con trai tôi bị cô dọa ra không được, tôi không để yên cho cô.”
Thẩm Hoài Cảnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Mỗi lần ba người bọn họ ngồi cùng một chỗ, chính là một trận thế chiến, anh sớm đã luyện thành một bộ công lực mắt không thấy, tai không nghe.
Bên này ba người đang so sánh lấy kình, Khương Hoài Bắc sớm đã ăn xong tự mình đi chơi, ôm một cái vở lớn chạy tới, đi đến bên cạnh Liên Hiên: “Chú Liên, chú xem con vẽ có đẹp hay không?”
Liên Hiên định thần nhìn lại, lập tức vỗ bàn cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha...”
Ôn Đinh nhìn sang, cảm thấy Khương Hoài Bắc ôm cái vở kia sao nhìn quen mắt như vậy. Liên Hiên đem bản vẽ ném tới giữa bàn: “Nhìn xem, ha ha ha ha...”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy bên trên bản vẽ kia vẽ một vóc người đàn ông mảnh khảnh, mặc dù cũng chưa vẽ xong, nhưng là vòng quách rõ ràng, đại khái đã được phác thảo ra. Thân trên màu đỏ trần trụi, chỗ chói mắt nhất là nơi nào đó của nửa thân dưới bị Khương Hoài Bắc vẽ lên một con chim nhỏ màu vàng, chim nhỏ bĩu môi, bên cạnh vẽ một vòng tròn, bên trong viết "Chiêm chiếp".
Ôn Đinh theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cô đã nói bản vẽ của cô tại sao biến mất, hóa ra là bị Khương Hoài Bắc lấy đi rồi.
Liên Hiên đã cười đến lăn lộn trên mặt đất, nước mắt của Vi thiến áp vào mặt bàn nhẫn chảy ra.
Mặt của Thẩm Hoài Cảnh đã đen không thể đen hơn. Trước mắt Ôn Đinh có chút biến thành màu đen, cảm thấy Tử thần đang kêu gọi cô.
___________
Editor:
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Tác giả :
Túy Hậu Ngư Ca