Ngợi Ca Người Giữ Tủ
Chương 6-2
"Chú Duy ạ! Chú ấy kể với con rất nhiều chuyện khi chú ấy ở châu Phi, con cảm thấy chú ấy là người tốt."
"Đúng vậy! Người tốt ngốc." Thiện Khả Vi đứng dậy khỏi ghế quý phi, đi về phía cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, đúng lúc trông thấy Dương Duy và Hạng Bội Tâm bước ra từ trong xe, cô thoáng nở nụ cười.
"Mẹ, vì sao mẹ nói chú ấy là người tốt ngốc?" Thiện Tỉ đi theo.
"Nếu anh ta không ngốc thì làm sao gia tài cả trăm tỉ bị cướp đi chứ?"
"Nhưng con vẫn thấy chú Duy là người tốt, mấy người có tiền hay cho rằng tiền có thể giải quyết mọi chuyện, thế nhưng, người như chú Duy có thể không cần tiền của mình mà dấn thân vào công việc viện trợ vẫn là số ít."
"Cho nên anh ta khác người." Có thể vì vật không liên quan đến mình chạy tới làm chân chạy vặt ở Paul Pador, người này không đưa đến viện bảo tàng trưng bày thật đúng là đáng tiếc.
"Mẹ, mẹ với cái bà Mao gì đó quen biết à? Nếu không thì làm sao phải cho bà ta mượn hành cung?"
"Không quen, chẳng qua có người nhờ mẹ cho bà ta mượn, thế nên mẹ liền cho mượn."
"Ai vậy?" Thiện Tỉ tò mò hỏi.
"Hừm, bí mật."
"Mẹ, con là con gái mẹ, giữa chúng ta không có bí mật."
"Có thật không? Vậy sau này con lớn có bạn trai, bất cứ chuyện gì cũng chia sẻ với mẹ chứ?" Thiện Khả Vi liếc con gái.
"Đó là điều đương nhiên!"
"Con bé này", cô vò rối tóc con gái, "Vậy có phải con nên chia sẻ với mẹ, gần đây bố con đang bận gì không?"
"Mẹ nói xem? Không bắt hết được người xấu, bố sẽ mãi bận rộn không hết việc." Cùng một giọng oán hận như mẹ.
"Tối mày tối mặt đến một cuộc điện thoại cũng không có." Cô bất đắc dĩ ôm con gái.
"Mẹ, mẹ còn chưa nói là ai nhờ mẹ giúp."
Không lay chuyển được con gái, Thiện Khả Vi ôm con tựa vào ngưỡng cửa sổ, "Đó, người bên cạnh chú Duy con đấy."
"Cái gì? Chị ta không phải là bạn gái của chú Duy đó chứ?"
"Có trời mới biết." Cô cười không cho ý kiến.
Bên này khu nhà, Dương Duy và Hạng Bội Tâm xuất hiện, tạo nên một làn sóng lớn ở bữa tiệc sinh nhật.
"Xem kìa, đó chính là tên phá của tập đoàn Kael đấy!" Mọi người xì xào bàn tán.
"Nghe nói anh ta quay về nhặt đống sắt vụn Khoa học Kỹ thuật Dương Thị rồi."
"Cô gái bên cạnh anh ta là ai?"
"Hủy hoại gia nghiệp, Dương Duy còn mặt mũi xuất hiện..."
Những lời thì thầm tồi tệ liên tiếp vang lên, Dương Duy và Hạng Bội Tâm nhìn nhau, cùng dành cho đối phương một mũi tiêm mạnh mẽ, sau khi hít sâu một hơi không chút do dự bước lên sâu khấu phù hoa dối trá này.
"Cháu quả nhiên tới rồi." Chủ tịch Mao nhiệt tình đón tiếp, "Mau tới, cô Mao cháu đang nhớ cháu đấy!"
Dương Duy và Hạng Bội Tâm trao đổi ánh mắt, ôm tâm tư bước đến. Tối nay, bọn họ sẽ cùng kết hợp diễn vở kịch này, đền đáp cơ hội mà vợ chồng nhà họ Mao cung cấp.
Bữa cơm này cực kỳ vất vả, trong lời nói có sự chế nhạo như có như không, so với lưỡi đao còn tổn thương người ta hơn, chịu đựng hồi lâu, thừa dịp có khoảng trống, Hạng Bội Tâm tìm tới một góc yên lặng, chủ tịch Mao lúc này đang động tay động chân với nhân viên phục vụ nữ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ông ta, nhất định đã uống không ít rượu.
"Chủ tịch Mao, quấy rầy rồi."
"Khụ khụ..." Rút lại cái tay của mình, chủ tịch Mao giả vờ trấn tĩnh, nhân viên phục vụ nữ thừa cơ hốt hoảng chạy đi, để lại hai người ở góc này, "Có chuyện gì không?" Ông ta nghiêm mặt giữ lại chút uy nghiêm cuối cùng.
"Có chuyện muốn nhờ chủ tịch Mao giúp đỡ, lại sợ đường đột." Hạng Bội Tâm cau mày khó xử.
Một cô gái xinh đẹp mở miệng yêu cầu sự giúp đỡ? Đây không thể nghi ngờ là thỏa mãn uy phong đàn ông của ông ta.
"Chuyện gì vậy? Chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định làm được." Ông ta nở nụ cười vui vẻ.
Ông ta dám bảo đảm?! Lát nữa cô muốn ông ta nuốt hết mấy lời cam đoan này của mình.
"Là như vậy, tôi muốn nhờ chủ tịch Mao chuyển giao toàn bộ đơn hàng tấm bán dẫn trên tay Phong Lễ cho Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Khoa học Kỹ thuật Dương Thị? Vì sao?" Nói đến làm ăn, ánh mắt đắm đuối cuối cùng phục hồi chút tinh thần.
"Bởi vì, tôi muốn." Hạng Bội Tâm to gan nói.
Chủ tịch Mao mang theo cảm giác say nhìn cô gái trẻ trước mắt, "Cô muốn? Haha, cô gái à, đơn đặt hàng trên thị trường không phải cô muốn là có thể có được, nếu được như thế, chẳng lẽ cô nói muốn toàn bộ Phong Lễ, tôi cũng phải chắp tay nhường cô?"
"Có thể, nếu chủ tịch Mao không để tâm." Cô kiêu ngạo trả lời.
Ông ta đột nhiên giật mình, "Hừ, làm bừa!"
"Tôi không làm bừa, chỉ hỏi chủ tịch Mao một câu, cho hay không cho?"
"Cô đúng là cái đứa không biết trời cao đất dày! Cô có biết những đơn hàng đó có giá trị bao nhiêu không? Khoa học Kỹ thuật Dương Thị năm năm tới cũng không thể kiếm được số tiền đó, cô lại còn muốn dùng công phu sư tử ngoạm."
"Vốn tôi cũng chỉ muốn xin chủ tịch Mao cho phần cơm ăn, nhưng giờ tôi thay đổi chủ ý, đúng vậy, tôi muốn sư tử ngoạm, chẳng qua, tôi có tư cách."
"Tư cách gì?"
Tấm ảnh Hạng Bội Tâm cầm trên tay như mượn gió thu bay về phía chủ tịch Mao.
Ông ta vừa trông thấy tấm hình, mắt trợn lên, "Chết tiệt, là ai chụp?"
"Chủ tịch Mao, ông nói xem, tôi có tư cách không?"
"Hóa ra cô đã có chuẩn bị mà đến!"
"Dĩ nhiên, không biết chuẩn bị như vậy, chủ tịch Mao cảm thấy thế nào?" Cô ung dung cười hỏi.
"Cô muốn uy hiếp tôi?"
"Đúng vậy."
"Tôi không thể giao toàn bộ đơn hàng cho Khoa học Kỹ thuật Dương Thị!" Chủ tịch Mao gầm lên như dã thú.
"Chủ tịch Mao, tôi đề nghị ông đưa toàn bộ."
"Cô dám uy hiếp tôi? Cô cho rằng mấy tấm hình này có thể khiến tôi khuất phục sao?" Ông ta thẹn quá hoá giận, giơ tay muốn đánh lên khuôn mặt khiêu khích của Hạng Bội Tâm.
"Cô ấy không thể, nhưng bà Mao có thể, còn nữa, những chứng cứ trên tay tôi cũng có thể." Giọng nói của Dương Duy gia nhập cuộc đối thoại, thuận thế kéo Hạng Bội Tâm ra sau lưng.
"Cậu dám nói khoác ---"
"Tất nhiên, không nắm chắc mười phần, cháu đây sao dám mạo phạm chú Mao?" Dương Duy lúc này như biến thành một người khác, trong sự trầm ổn thấy được cơ mưu.
Hạng Bội Tâm cũng giống như chủ tịch Mao, cảm thấy khó hiểu về câu nói cuối cùng của anh. Trên tay anh có chứng cứ gì? Vì sao cô không biết? Quả thật khiến người ta mất tâm tư đoán già đoán non.
"Nói đi! Cậu muốn uy hiếp tôi thế nào? Đừng tưởng rằng lấy mấy tấm hình ra khơi mào oán hận giữa vợ chồng tôi, tôi sẽ phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."
"Cháu đương nhiên biết chú Mao sẽ không như vậy, bởi vì, thứ này dù sao cũng có liên quan đến những con số trong báo cáo tài vụ quý một của Phong Lễ, chú thật sự phải cẩn thận." Dương Duy thong dong nở nụ cười, "Nhưng mà chú Mao, có phải chú đã quên mối giao tình tốt đẹp giữa chú và trợ lý giám đốc ngân hàng rồi không?"
"Cậu nói gì tôi nghe không hiểu."
"Không sao, cháu sẽ nhắc cho chú nhớ. Đầu tiên, chú vì muốn có thêm tiền đã trộm bán một số bất động sản của bà Mao, giá thị trường là hai mươi lăm triệu Đô la, chú lại chỉ báo hai mươi triệu, không biết năm triệu đi đâu? Thứ hai, chú vì mua chuộc quan chức ngành kinh tế, lấy đi 15% cổ phần của Phong Lễ để làm tiền báo đáp, vị quan chức kia hình như chính là..."
"Đủ rồi! Dương Duy!" Sắc mặt chủ tịch Mao từ màu gan heo trở nên xanh mét, những chuyện tệ hại năm xưa không phải đã sớm thuyền trôi theo nước không còn dấu vết ư? Vì sao cậu ta còn có thể biết rõ như thế?
"Vâng, đây đều là những chuyện trước kia rồi, nếu không thì, chúng ta nghe đến giao dịch mới đây nhé, một tháng trước, chú vay mượn trái phép mười triệu, vật thế chấp là..."
"Đủ rồi, đủ rồi! Dương Duy, cậu đừng nói nữa!" Chủ tịch Mao không khống chế được hét lên.
"Chú Mao, chú tin cháu có tư cách có được đơn hàng trong tay chú rồi chứ?"
Chủ tịch Mao rét run cả người, không dám nghĩ nếu tin tức này ngộ nhỡ lọt vào tai bà vợ, vị trí chủ tịch Phong Lễ ông ta còn có thể giữ nổi không, nhỡ mà tin tức bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng, ông ta chắc chắn càng có nhiều phiền phức hơn, đến lúc đó thứ mất đi không chỉ đơn hàng, mà càng nhiều hơn...
"Cậu, cậu muốn bao nhiêu?" Chủ tịch Mao cố hết sức giữ giọng nói được ổn định.
Dương Duy cũng dứt khoát, giơ năm ngón tay ra, "Một nửa đơn hàng chú có được từ tập đoàn DB."
"Một nửa?" Ông ta rơi vào trầm tư, đấu tranh rất lâu, cuối cùng cắn răng, "Được, tôi đưa cho cậu một nửa."
"Nói miệng không bằng chứng, cần phải ký hợp đồng trước." Hạng Bội Tâm nói.
Dương Duy lắc đầu, "Không, tôi tin chú Mao, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Anh cười cười với chủ tịch Mao, "Chú nói có đúng không, chú Mao?"
"Đây... tất nhiên, tất nhiên rồi." Chủ tịch Mao thảm hại lau mồ hôi trên trán.
Thật sự là sai lầm! Còn tưởng bữa tiệc tối nay, ông ta có thể khiến thằng nhóc Dương Duy nếm trải đau khổ khi làm chó nhà có tang, không ngờ lại bị nó lật ngược, ông ta thật đúng là người câm ngậm bồ hòn mà im, có khổ mà không thể nói.
Sau khi rời khỏi hội trường bữa tiệc, Hạng Bội Tâm không nhịn được hỏi: "Boss, vì sao anh chỉ muốn một nửa đơn hàng trong tay ông ta?"
"Chó cùng rứt giậu, chúng ta không thể mới một lần đã đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa tôi phát hiện, dùng sợi dây treo hờ ở cổ này uy hiếp ông ta, chúng ta càng nắm chắc phần thắng hơn."
Cô nhướng mày, không thể tin được lời này xuất phát từ miệng Dương Duy, có lẽ, anh thật sự đúng là báu vật của thương trường, chờ sau khi được đẽo gọt sẽ thi triển hết bản lĩnh tài năng.
"Còn nữa, làm sao anh lại có được nhiều bí mật liên quan đến chủ tịch Mao như thế, tôi lại không biết gì cả?"
"Là cô đã cho tôi linh cảm. Cô nói, sự nghiệp có thể thành công, hoặc nhiều hoặc ít cũng liên quan đến lợi ích trái phép với ngân hàng, chỉ cần tìm được dấu vết, đó cũng là lợi thế vừa lớn vừa nhỏ. Cho nên tôi nhớ lại trước kia, khi ông nội còn sống, từng có giao tình không tệ với một nhân viên ngân hàng, tôi nghĩ, với lý lịch nghiệp vụ của ông ta, hẳn sẽ biết không ít chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên là vậy đó!" Anh nhún nhún vai, nói một cách thoải mái.
Cô quan sát anh, "Boss, anh thật sự khiến tôi lau mắt mà nhìn."
"Thế nên, hôm nay xem như thành công chứ?"
"Đúng vậy, rất thành công, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị có thể sống thêm một thời gian."
"Tôi đã đạt được thủ đoạn độc ác mà cô muốn rồi hả?"
"Ừ."
Anh không lên tiếng, chỉ cười cười với cô. Một sự ăn ý không thể nói rõ bắt gặp nhau trong đáy mắt hai người.
"Đúng rồi, tấm chi phiếu này là cô Mao muốn tôi giao cho cô." Dương Duy rút ra một tờ chi phiếu, đưa cho cô.
Cô cười tự giễu, "Xem ra tiền công đền đáp cũng là một con đường kiếm tiền, nếu tôi thất nghiệp, đó cũng là lựa chọn không tồi."
Trời đêm trở lạnh, Hạng Bội Tâm bỗng nhiên hắt hơi, Dương Duy không nhiều lời, cởi áo khoác, quan tâm phủ lên vai cô.
Buổi tối hôm nay, yên tĩnh mà ấm áp.
"Đúng vậy! Người tốt ngốc." Thiện Khả Vi đứng dậy khỏi ghế quý phi, đi về phía cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, đúng lúc trông thấy Dương Duy và Hạng Bội Tâm bước ra từ trong xe, cô thoáng nở nụ cười.
"Mẹ, vì sao mẹ nói chú ấy là người tốt ngốc?" Thiện Tỉ đi theo.
"Nếu anh ta không ngốc thì làm sao gia tài cả trăm tỉ bị cướp đi chứ?"
"Nhưng con vẫn thấy chú Duy là người tốt, mấy người có tiền hay cho rằng tiền có thể giải quyết mọi chuyện, thế nhưng, người như chú Duy có thể không cần tiền của mình mà dấn thân vào công việc viện trợ vẫn là số ít."
"Cho nên anh ta khác người." Có thể vì vật không liên quan đến mình chạy tới làm chân chạy vặt ở Paul Pador, người này không đưa đến viện bảo tàng trưng bày thật đúng là đáng tiếc.
"Mẹ, mẹ với cái bà Mao gì đó quen biết à? Nếu không thì làm sao phải cho bà ta mượn hành cung?"
"Không quen, chẳng qua có người nhờ mẹ cho bà ta mượn, thế nên mẹ liền cho mượn."
"Ai vậy?" Thiện Tỉ tò mò hỏi.
"Hừm, bí mật."
"Mẹ, con là con gái mẹ, giữa chúng ta không có bí mật."
"Có thật không? Vậy sau này con lớn có bạn trai, bất cứ chuyện gì cũng chia sẻ với mẹ chứ?" Thiện Khả Vi liếc con gái.
"Đó là điều đương nhiên!"
"Con bé này", cô vò rối tóc con gái, "Vậy có phải con nên chia sẻ với mẹ, gần đây bố con đang bận gì không?"
"Mẹ nói xem? Không bắt hết được người xấu, bố sẽ mãi bận rộn không hết việc." Cùng một giọng oán hận như mẹ.
"Tối mày tối mặt đến một cuộc điện thoại cũng không có." Cô bất đắc dĩ ôm con gái.
"Mẹ, mẹ còn chưa nói là ai nhờ mẹ giúp."
Không lay chuyển được con gái, Thiện Khả Vi ôm con tựa vào ngưỡng cửa sổ, "Đó, người bên cạnh chú Duy con đấy."
"Cái gì? Chị ta không phải là bạn gái của chú Duy đó chứ?"
"Có trời mới biết." Cô cười không cho ý kiến.
Bên này khu nhà, Dương Duy và Hạng Bội Tâm xuất hiện, tạo nên một làn sóng lớn ở bữa tiệc sinh nhật.
"Xem kìa, đó chính là tên phá của tập đoàn Kael đấy!" Mọi người xì xào bàn tán.
"Nghe nói anh ta quay về nhặt đống sắt vụn Khoa học Kỹ thuật Dương Thị rồi."
"Cô gái bên cạnh anh ta là ai?"
"Hủy hoại gia nghiệp, Dương Duy còn mặt mũi xuất hiện..."
Những lời thì thầm tồi tệ liên tiếp vang lên, Dương Duy và Hạng Bội Tâm nhìn nhau, cùng dành cho đối phương một mũi tiêm mạnh mẽ, sau khi hít sâu một hơi không chút do dự bước lên sâu khấu phù hoa dối trá này.
"Cháu quả nhiên tới rồi." Chủ tịch Mao nhiệt tình đón tiếp, "Mau tới, cô Mao cháu đang nhớ cháu đấy!"
Dương Duy và Hạng Bội Tâm trao đổi ánh mắt, ôm tâm tư bước đến. Tối nay, bọn họ sẽ cùng kết hợp diễn vở kịch này, đền đáp cơ hội mà vợ chồng nhà họ Mao cung cấp.
Bữa cơm này cực kỳ vất vả, trong lời nói có sự chế nhạo như có như không, so với lưỡi đao còn tổn thương người ta hơn, chịu đựng hồi lâu, thừa dịp có khoảng trống, Hạng Bội Tâm tìm tới một góc yên lặng, chủ tịch Mao lúc này đang động tay động chân với nhân viên phục vụ nữ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ông ta, nhất định đã uống không ít rượu.
"Chủ tịch Mao, quấy rầy rồi."
"Khụ khụ..." Rút lại cái tay của mình, chủ tịch Mao giả vờ trấn tĩnh, nhân viên phục vụ nữ thừa cơ hốt hoảng chạy đi, để lại hai người ở góc này, "Có chuyện gì không?" Ông ta nghiêm mặt giữ lại chút uy nghiêm cuối cùng.
"Có chuyện muốn nhờ chủ tịch Mao giúp đỡ, lại sợ đường đột." Hạng Bội Tâm cau mày khó xử.
Một cô gái xinh đẹp mở miệng yêu cầu sự giúp đỡ? Đây không thể nghi ngờ là thỏa mãn uy phong đàn ông của ông ta.
"Chuyện gì vậy? Chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định làm được." Ông ta nở nụ cười vui vẻ.
Ông ta dám bảo đảm?! Lát nữa cô muốn ông ta nuốt hết mấy lời cam đoan này của mình.
"Là như vậy, tôi muốn nhờ chủ tịch Mao chuyển giao toàn bộ đơn hàng tấm bán dẫn trên tay Phong Lễ cho Khoa học Kỹ thuật Dương Thị."
"Khoa học Kỹ thuật Dương Thị? Vì sao?" Nói đến làm ăn, ánh mắt đắm đuối cuối cùng phục hồi chút tinh thần.
"Bởi vì, tôi muốn." Hạng Bội Tâm to gan nói.
Chủ tịch Mao mang theo cảm giác say nhìn cô gái trẻ trước mắt, "Cô muốn? Haha, cô gái à, đơn đặt hàng trên thị trường không phải cô muốn là có thể có được, nếu được như thế, chẳng lẽ cô nói muốn toàn bộ Phong Lễ, tôi cũng phải chắp tay nhường cô?"
"Có thể, nếu chủ tịch Mao không để tâm." Cô kiêu ngạo trả lời.
Ông ta đột nhiên giật mình, "Hừ, làm bừa!"
"Tôi không làm bừa, chỉ hỏi chủ tịch Mao một câu, cho hay không cho?"
"Cô đúng là cái đứa không biết trời cao đất dày! Cô có biết những đơn hàng đó có giá trị bao nhiêu không? Khoa học Kỹ thuật Dương Thị năm năm tới cũng không thể kiếm được số tiền đó, cô lại còn muốn dùng công phu sư tử ngoạm."
"Vốn tôi cũng chỉ muốn xin chủ tịch Mao cho phần cơm ăn, nhưng giờ tôi thay đổi chủ ý, đúng vậy, tôi muốn sư tử ngoạm, chẳng qua, tôi có tư cách."
"Tư cách gì?"
Tấm ảnh Hạng Bội Tâm cầm trên tay như mượn gió thu bay về phía chủ tịch Mao.
Ông ta vừa trông thấy tấm hình, mắt trợn lên, "Chết tiệt, là ai chụp?"
"Chủ tịch Mao, ông nói xem, tôi có tư cách không?"
"Hóa ra cô đã có chuẩn bị mà đến!"
"Dĩ nhiên, không biết chuẩn bị như vậy, chủ tịch Mao cảm thấy thế nào?" Cô ung dung cười hỏi.
"Cô muốn uy hiếp tôi?"
"Đúng vậy."
"Tôi không thể giao toàn bộ đơn hàng cho Khoa học Kỹ thuật Dương Thị!" Chủ tịch Mao gầm lên như dã thú.
"Chủ tịch Mao, tôi đề nghị ông đưa toàn bộ."
"Cô dám uy hiếp tôi? Cô cho rằng mấy tấm hình này có thể khiến tôi khuất phục sao?" Ông ta thẹn quá hoá giận, giơ tay muốn đánh lên khuôn mặt khiêu khích của Hạng Bội Tâm.
"Cô ấy không thể, nhưng bà Mao có thể, còn nữa, những chứng cứ trên tay tôi cũng có thể." Giọng nói của Dương Duy gia nhập cuộc đối thoại, thuận thế kéo Hạng Bội Tâm ra sau lưng.
"Cậu dám nói khoác ---"
"Tất nhiên, không nắm chắc mười phần, cháu đây sao dám mạo phạm chú Mao?" Dương Duy lúc này như biến thành một người khác, trong sự trầm ổn thấy được cơ mưu.
Hạng Bội Tâm cũng giống như chủ tịch Mao, cảm thấy khó hiểu về câu nói cuối cùng của anh. Trên tay anh có chứng cứ gì? Vì sao cô không biết? Quả thật khiến người ta mất tâm tư đoán già đoán non.
"Nói đi! Cậu muốn uy hiếp tôi thế nào? Đừng tưởng rằng lấy mấy tấm hình ra khơi mào oán hận giữa vợ chồng tôi, tôi sẽ phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."
"Cháu đương nhiên biết chú Mao sẽ không như vậy, bởi vì, thứ này dù sao cũng có liên quan đến những con số trong báo cáo tài vụ quý một của Phong Lễ, chú thật sự phải cẩn thận." Dương Duy thong dong nở nụ cười, "Nhưng mà chú Mao, có phải chú đã quên mối giao tình tốt đẹp giữa chú và trợ lý giám đốc ngân hàng rồi không?"
"Cậu nói gì tôi nghe không hiểu."
"Không sao, cháu sẽ nhắc cho chú nhớ. Đầu tiên, chú vì muốn có thêm tiền đã trộm bán một số bất động sản của bà Mao, giá thị trường là hai mươi lăm triệu Đô la, chú lại chỉ báo hai mươi triệu, không biết năm triệu đi đâu? Thứ hai, chú vì mua chuộc quan chức ngành kinh tế, lấy đi 15% cổ phần của Phong Lễ để làm tiền báo đáp, vị quan chức kia hình như chính là..."
"Đủ rồi! Dương Duy!" Sắc mặt chủ tịch Mao từ màu gan heo trở nên xanh mét, những chuyện tệ hại năm xưa không phải đã sớm thuyền trôi theo nước không còn dấu vết ư? Vì sao cậu ta còn có thể biết rõ như thế?
"Vâng, đây đều là những chuyện trước kia rồi, nếu không thì, chúng ta nghe đến giao dịch mới đây nhé, một tháng trước, chú vay mượn trái phép mười triệu, vật thế chấp là..."
"Đủ rồi, đủ rồi! Dương Duy, cậu đừng nói nữa!" Chủ tịch Mao không khống chế được hét lên.
"Chú Mao, chú tin cháu có tư cách có được đơn hàng trong tay chú rồi chứ?"
Chủ tịch Mao rét run cả người, không dám nghĩ nếu tin tức này ngộ nhỡ lọt vào tai bà vợ, vị trí chủ tịch Phong Lễ ông ta còn có thể giữ nổi không, nhỡ mà tin tức bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng, ông ta chắc chắn càng có nhiều phiền phức hơn, đến lúc đó thứ mất đi không chỉ đơn hàng, mà càng nhiều hơn...
"Cậu, cậu muốn bao nhiêu?" Chủ tịch Mao cố hết sức giữ giọng nói được ổn định.
Dương Duy cũng dứt khoát, giơ năm ngón tay ra, "Một nửa đơn hàng chú có được từ tập đoàn DB."
"Một nửa?" Ông ta rơi vào trầm tư, đấu tranh rất lâu, cuối cùng cắn răng, "Được, tôi đưa cho cậu một nửa."
"Nói miệng không bằng chứng, cần phải ký hợp đồng trước." Hạng Bội Tâm nói.
Dương Duy lắc đầu, "Không, tôi tin chú Mao, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Anh cười cười với chủ tịch Mao, "Chú nói có đúng không, chú Mao?"
"Đây... tất nhiên, tất nhiên rồi." Chủ tịch Mao thảm hại lau mồ hôi trên trán.
Thật sự là sai lầm! Còn tưởng bữa tiệc tối nay, ông ta có thể khiến thằng nhóc Dương Duy nếm trải đau khổ khi làm chó nhà có tang, không ngờ lại bị nó lật ngược, ông ta thật đúng là người câm ngậm bồ hòn mà im, có khổ mà không thể nói.
Sau khi rời khỏi hội trường bữa tiệc, Hạng Bội Tâm không nhịn được hỏi: "Boss, vì sao anh chỉ muốn một nửa đơn hàng trong tay ông ta?"
"Chó cùng rứt giậu, chúng ta không thể mới một lần đã đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa tôi phát hiện, dùng sợi dây treo hờ ở cổ này uy hiếp ông ta, chúng ta càng nắm chắc phần thắng hơn."
Cô nhướng mày, không thể tin được lời này xuất phát từ miệng Dương Duy, có lẽ, anh thật sự đúng là báu vật của thương trường, chờ sau khi được đẽo gọt sẽ thi triển hết bản lĩnh tài năng.
"Còn nữa, làm sao anh lại có được nhiều bí mật liên quan đến chủ tịch Mao như thế, tôi lại không biết gì cả?"
"Là cô đã cho tôi linh cảm. Cô nói, sự nghiệp có thể thành công, hoặc nhiều hoặc ít cũng liên quan đến lợi ích trái phép với ngân hàng, chỉ cần tìm được dấu vết, đó cũng là lợi thế vừa lớn vừa nhỏ. Cho nên tôi nhớ lại trước kia, khi ông nội còn sống, từng có giao tình không tệ với một nhân viên ngân hàng, tôi nghĩ, với lý lịch nghiệp vụ của ông ta, hẳn sẽ biết không ít chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên là vậy đó!" Anh nhún nhún vai, nói một cách thoải mái.
Cô quan sát anh, "Boss, anh thật sự khiến tôi lau mắt mà nhìn."
"Thế nên, hôm nay xem như thành công chứ?"
"Đúng vậy, rất thành công, Khoa học Kỹ thuật Dương Thị có thể sống thêm một thời gian."
"Tôi đã đạt được thủ đoạn độc ác mà cô muốn rồi hả?"
"Ừ."
Anh không lên tiếng, chỉ cười cười với cô. Một sự ăn ý không thể nói rõ bắt gặp nhau trong đáy mắt hai người.
"Đúng rồi, tấm chi phiếu này là cô Mao muốn tôi giao cho cô." Dương Duy rút ra một tờ chi phiếu, đưa cho cô.
Cô cười tự giễu, "Xem ra tiền công đền đáp cũng là một con đường kiếm tiền, nếu tôi thất nghiệp, đó cũng là lựa chọn không tồi."
Trời đêm trở lạnh, Hạng Bội Tâm bỗng nhiên hắt hơi, Dương Duy không nhiều lời, cởi áo khoác, quan tâm phủ lên vai cô.
Buổi tối hôm nay, yên tĩnh mà ấm áp.
Tác giả :
Phương Điệp Tâm