Ngốc!
Chương 17 ÁNH TRĂNG TÀN KHỐC
*Rầm* tiếng mở cửa thô bạo của bà Nhi
- về rồi à? Đi được lâu nhỉ? – Ông Kiên ngước lên nhìn bà nói
- Tại sao ông lại làm vậy? – Bà hét lên
- Làm gì? – Ông Kiên ngơ ngác hỏi
- Nguyên đó! Tại sao ông lại làm vậy? Nó thích Na Na thôi mà... có cần phải đánh nó không? Ông xem con ông giờ sao kìa.
- À... bà không dạy được, thì tôi dạy thay... – Rồi ông đứng dậy đi về phía bà – Nuông chiều quá nên hư, nó cần phải được dạy dỗ. Tôi còn chưa phạt bà cái tội không biết dạy con.
- Hờ... không biết dạy?... Thế ông hơn tôi sao? Xem mình dạy thằng con quý tử của ông đi! Tôi về đây 22 năm rồi chưa một lần nó gọi tôi là mẹ, lúc nào cũng "dì". Người lớn hỏi thì không trả lời, lạnh lùng lắc rồi gật cái đầu... – Bà Nhi nói với vẻ khinh bỉ.
- Bà... hừ... Đi mới 2 tháng mà vậy rồi... Bà nên vào phòng suy nghĩ về mình đi... tôi chắc răng bà theo thằng nào bên ấy nên giờ mới mò mặt về chứ gì? – Ông Kiên nheo mắt, miệng nhếch lên mà nói.
- Xin lỗi ông! Tôi đây không phải dạng vừa từ bé! Thế nên đừng đùa như vậy với tôi.
Ông Kiên trừng mắt sốc, đây là lần đầu tiên có người dám đánh ông
- ĐƯỜNG NGÂN NHI! Bà thấy tôi nhịn nên lên mặt hả? Tôi nuôi bà, cho bà tiền rồi bà làm như vậy sao?
- Trời! Tiền à? Với tôi đó chỉ là đống giấy vụn. Cậy có tiền là bắt đầu đứng lảm nhảm kể công hả? Ông đi đến đâu ai cũng nhìn. Biết sao không? Họ ngạc nhiên khi thấy có một thằng điên xổng chuồng...
Nói rồi bà bỏ ra ngoài, để ông một mình ở trong. Trước khi đi bà còn nói:
- Tôi không còn giống trước đây nữa. Ông có thể làm tôi đau, tôi khóc. Nhưng ông muốn tôi gục ngã, nghe lời ông? Xin lỗi! Ông chưa đủ trình độ đâu.
***
- Tư! Tối nay hành động – Na Na nói
- ờ..ừm.. – Trúc Tư ngập ngừng
Hôm đó, Kỳ cùng Khải và mấy đứa bạn đi hết nơi này tới nới khác. Cứ như không biết mệt. Kỳ làm Khải chóng mặt... nhưng anh cũng cảm thấy rất vui khi được ở bên cô.
Tối, bạn bè Kỳ ai cũng mệt, riêng cô thì sau khi tắm xong là... sức mạnh lại tràn về...
***
- Oa! Con kia kìa! Con màu tím đó – Kỳ chỉ trỏ
Khải nhìn cô, rồi mỉm cười
- Ok – Anh nói
Khải và Kỳ đang ở hội chợ gần khách sạn. Bạn bè Kỳ không ai còn đủ sức đi nên chỉ có cô và Khải. Khải đang chơi trò phóng tiêu và mục tiêu là cái con gấu bông màu tím mà Kỳ đang chỉ.
*bụp bụp bụp* mấy cái phi tiêu trúng vào hồng tâm, con gấu sau vài giây cũng ở trong tay Kỳ.
- Cảm ơn anh – Cô ôm con gấu vào lòng
Bất chợt, cô dừng lại trước một gian hàng, cô bị thu hút bởi 1 cái đồng hồ đeo tay màu đỏ san sô. Mặt đồng hồ đơn giản nhưng bắt mắt, dây đồng hồ được kết lại bằng nhiều sợi dây nhỏ khác cực kỳ dễ thương. Kỳ đeo thử lên tay, rất hợp với tay cô, cô cảm thấy rất thích cái đồng hồ này.
- Dì ơi, cái này bao nhiều tiền ạ? – Kỳ hỏi người phụ nữ đang đứng trước mặt
- À! Cái đó 300 nghìn – người phụ nữ trả lời
Kỳ trố mắt lên
- 300 nghìn? – Kỳ ngạc nhiên bởi đồng hồ này rất đơn giản, không có gì đặc biệt cả, chỉ vì cô thích màu này và cách trang trí của cái đồng hồ
- Thì là đồng hồ mà. Không phải con mua với bạn trai sao? – Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn qua Khải.
Bất giác Kỳ đỏ mặt, Khải có phải bạn trai cô đâu. Mua hai cái đồng hồ thì ai đeo nữa chứ. Kỳ tinh nghịch nhìn Khải, lấy cái đồng hồ kia đeo vào tay anh. Cái này to hơn cái mà cô đang cầm.
- A! Đẹp nha! Tôi với anh chung tiền vô mua đi – Kỳ chớp chớp mắt. Chẳng tốt đẹp gì. Chỉ là cô... sắp hết tiền.
- Ừm – Khải mỉm cười nhìn Kỳ.
- Cảm ơn nha! Dì ơn, gói lại cho con đi. – Cô cười tươi.
Người phụ nữ kia ngạc nhiên... 2 đứa nó không phải là một cặp sao? Gì mà chung tiền vô mua.
Trên đường về khách sạn, Kỳ tính mở ra đưa cho Khải cái đồng hồ thì anh cản lại.
- Anh không lấy hả? – Cô ngạc nhiên
- Em giữ đi. Mai mốt đeo với bạn trai – Khải mỉm cười, thấy hơi khó chịu khi nói như vậy. Anh mong tương lai anh sẽ là người đeo cái đồng hồ đó
- Cảm ơn anh! – Kỳ mừng rỡ
Khải xoa đầu cô, dịu dàng nói
- Em đi ngủ đi. Mai là lên đường về rồi đấy. Nhớ chuẩn bị cho kỹ. Đừng để quên gì đấy.
- Ừm. Ngủ ngon
- Ngủ ngon.
Kỳ chạy thằng lên phòng. Cô sắp xếp lại vali và quần áo. Cô chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại vang tiếng tin nhắn.
"Tiểu Kỳ à, anh có chuyện quan trọng muốn nói. Em ra ngọn núi sau khách sạn nha. Anh đợi. Nhớ không gặp không về.
Tuấn Khải ^^"
- Ủa, số lạ, không phải số hôm trước. Anh ta đổi số à? Lại còn xưng "anh" nữa? Mà có gì lúc nãy không nói. 11h tối rồi ra đó làm gì? Tên này dở hơi mà. Không đi. Kỳ lẩm bẩm rồi cô lên giường
1 phút... 2 phút... 3 phút...
Cô bật dậy
- Lỡ có gì quan trọng thì sao? Thôi đi...
Cô khoác cái ảo mỏng và bước đi trong màn đêm...
***
Tại phòng Khải...
*tút tút* tiếng chuông tin nhắn kêu
Anh mở tin nhắn ra lòng nghĩ chắc là tổng đài nhắn tin
"Tuấn Khải, em có chuyện quan trọng muốn nói. Em đợi anh ở bờ biển gần quán KYO. Không gặp không về.
Mỹ Kỳ ^^"
- Hả? Em ấy đang đợi mình ngoài ấy sao. Gió thổi mạnh chắc em ấy lạnh lắm – Khải lẩm bẩm
Nói rồi, anh chạy ra đó
***
Ngọn núi sau khách sạn...
Kỳ đã đứng đó chờ hơn 15 phút rồi mà không thấy bóng dáng ai cả
- Tên đáng ghét... Đồ thần kinh, dở hơi. Nói tôi ra đây đợi mà có thấy ai đâu. Nói gì nói lẹ. Tôi còn về ngủ nữa... – Kỳ trách mắng Khải
Bồng, từ đâu có một chú chó lông xù màu trắng chạy ra.
- A! – Kỳ reo lên rồi chạy theo chú chó mà quên mất việc mình đang đứng đợi Khải.
Kỳ cứ thế chạy theo chú chó và cô lạc vào khu rừng có rắn độc... cùng lúc này chú chó cũng biến mất.
- Cún con à... em ở đâu? – Kỳ lên tiếng gọi chú chó.
Ở phía đó không xa, Trúc Tư đang bế chú chó ấy trên tay
- Lu Lu à... em vất vả rồi...
Sau đó Tư quay lưng bỏ đi...
***
Bãi biển...
- Aishh... Lạnh quá... Nha đầu ngốc này sao chưa tới nữa? Em ấy gặp chuyện gì rồi chăng? – Khải ngồi trên bãi cát rêи ɾỉ, hai tay xoa vào nhau
- A! Khải ca... anh làm gì ở đây? – Na Na từ đâu xuất hiện ra trước mặt Khải
- À... ờ... tôi...
- Ngoài này lạnh lắm, anh vào quán này uống cốc nước với em nha! – Không để cho Khải phản ứng, Na Na nắm lấy tay Khải kéo vào trong quán.
***
- Đây là đâu? Bố ơi... Thu ơi... Tên đáng ghét à... – Sau một hồi đi vòng vòng, Kỳ mới phát hiện ra mình bị lạc.
ở trong rừng tối om, không một bóng người, đã thế cô còn không mang theo điện thoại. Cô ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, người cô run lên từng đợt vì sợ và vì lạnh, nước mắt cô bắt đầu rơi
- Huhu... tên đáng ghét....tôi ghét anh... sao lại để tôi ở đây chưa? Tôi không muốn chết ở đây đâu... huhu...
*soạt soạt* có tiếng động vang lên
Kỳ nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng mờ ảo, Kỳ thấy có còn gì đó dài dài, đi uốn lượn...
- Không... không phải chứ? Đừng nói là rắn nha... Huhu.. con chưa muốn chết đâu... con chưa có người yêu mà... huhu... con còn muốn sống... AAAA
Con rắn vươn mình lên và...
- Cẩn thận... Á... – Trúc Tư từ đâu lao tới ôm lấy Kỳ, con rắn đã cắn vào chân Tư.
Sau khi đi được một đoạn, Tư cứ bị lương tâm cắn rứt và quyết định quay lại tìm Kỳ
- Cậu... cậu có sao không? – Tư hỏi Kỳ
- Tớ không sao... Cậu bị rắn cắn rồi... làm sao bây giờ? – Kỳ lo lắng.
- Hì... không sao đâu. Cậu đi thăng là ra được đây... đi đi – Tư gượng cười
- Không... tớ không đi đâu hết á. Cậu nằm im, tớ sẽ cõng cậu ra...
*ẳng... ẳng* tiếng chú chó kêu
- con chó này, mày thả tao ra. Quần tao đắt lắm đó nha! – Một chàng trai lên tiếng
Nghe thấy tiếng người, mặt Kỳ tươi hơn, cô gọi to.
- Có ai không? Giúp tôi với!!
Nghe thấy tiếng Kỳ, chàng trai ấy vội chạy theo tiếng gọi đó. Cuối cùng anh cũng gặp được hai người.
- A.. Hoành.. cậu...
- Cậu không sao chứ? – Hoành lo lắng hỏi Kỳ, đôi mắt ấm áp lạ thường.
- Ơ... tớ không sao – Rồi chỉ tay về phía Tư – Cậu ấy bị rắn cắn, cũng vì cứu tớ,...
Hoành đưa mắt nhìn Tư... Rồi anh cới áo khoác ngoài ra xé một dải lớn buộc lên phía trên của vết thương
- Làm như vậy chất độc sẽ đến tim chậm hơn... Kỳ à, cậu đỡ cô ấy lên vai tớ, tớ đưa đến bệnh viện...
***
Tại bệnh viện...
Trúc Tư đã hôn mê hơn 30 phút, điều đó khiến Kỳ rất lo lắng. Tuy bác sĩ bảo vết thương cắn không sâu nên chất độc chưa ngấm vào máu vì vậy cô ấy vẫn khỏe, do sốc mới ngất, nhưng Kỳ vẫn không an tâm chút nào, hai tay cứ xoa vào nhau, đi qua đi lại phòng bệnh...
- Ưʍ... – Tư khẽ mở mắt, ánh sáng ở đây làm cô phải nhíu mày lại
- A... tỉnh rồi – Kỳ ghé sát mặt Tư hét lên – Cậu thấy sao rồi? Khỏe chưa?
- Ơ... tớ...
- Trúc Tư, cảm ơn cậu đã cứu Kỳ - Hoành lên tiếng.
- Không... không có gì đâu... tớ chỉ muốn chuộc lỗi – Mắt Tư khép hờ lại
- Mà hai người làm gì ở đó vào giờ này? – Hoành hỏi
- Có người muốn... à quên... đi dạo nên lạc đường – Kỳ nói
- Hừ... tớ đi gϊếŧ người tên Hạ Mỹ Kỳ - Tư nói với vẻ khinh bỉ
Hoành và Kỳ được phen tròn mắt. Có phải do vết thương mà Tư nói lung tung vậy không?
- Gì.. gì chứ? Sao cậu còn cứu tớ? – Kỳ ngây ngốc hỏi
- Haha.. tớ nói rồi mà... tớ không muốn phạm phải sai lầm... không muốn đi vào vết xe đổ như mẹ tớ... – Tư cười nhưng nước mắt cứ vậy mà tuôn ra (mẹ Tư đã vô tình gϊếŧ người, đây là bí mật mà Na Na nắm giữ)
- Nói... ai sai cậu làm? – Hoành hỏi, đôi mắt có phần lạnh đi
- Không ai cả... tớ tự làm...
- Lý do? – Hoành hỏi
- Ghen tị...
- Nói dối – Hoàng bình thản nói – Hừ... mặt cậu hiện rõ dòng chữ "tôi bị ép" kìa... nói đi.. ai?
- KHÔNG AI CẢ! – Tư hét lên
Hoành tiến đến chỗ Tư, nắm tay cô lên:
- Nói đi... không có lý do gì để cậu hại Kỳ. Tôi biết! Mau nói đi. Ai?
- Tớ... tớ.. hic hic... – Trong làn nước mắt, Tư bắt đầu kể lại
***
- Thật quá đáng mà. Tôi phải tìm Na Na – Hoành tính bỏ đi thì bị Tư kéo lại
- Đừng... lỗi do tớ. Tớ nghĩ ra kế hoạch rồi làm
- Giờ này mà cậu còn bao che cho cô ta? – Hoành nhướng mày.
- Không phải... tớ chỉ là... À, Kỳ à... đừng nói cho Tuấn Khải chuyện này nha.. tớ không muốn làm xấu hình ảnh của Na Na – Tư quay sang Kỳ
- Ừm... – Kỳ gật đầu, cô đang rất buồn, vì cô mà mọi chuyện mới như vậy.
- 2 người... để đó tôi cho 2 người kia biết tay... – Hoành lao đi
- HOÀNH! – Kỳ hét lên – Cậu không được làm như vậy! Chuyện của tớ, tớ sẽ tự xử lý... cậu ở đây với Trúc Tư... Tớ về khách sạn trước... muộn rồi – Kỳ hạ giọng, mắt đượm buồn.
Hoành đứng lại nhìn Kỳ bước ra khỏi phòng, anh khẽ thở dài
- Tên ấy sẽ không bảo vệ được cậu đâu... Tớ sẽ bảo vệ cậu, Kỳ à!