Ngọc Vô Hà
Chương 16
Gào rú đến khàn giọng, Liên Ngọc bị hộ viện mạnh bạo lôi ra ngoài cửa, chờ đối phương buông lỏng tay, y như phát điên mà nhào vào bên trong.
Hộ viện kia cũng bị y chọc giận, xoay tay lại càng ra sức giữ chặt lấy hai vai Liên Ngọc đem người áp ngã xuống đất, ngay cả hai nha đầu kia cũng nơm nớp lo sợ hỗ trợ đè Liên Ngọc xuống, trong đó có một người lấy tay đè đầu Liên Ngọc.
Liên Ngọc vô pháp trở tay, giống cá rời nước mà giãy dụa, thật lâu sau mới nghe được một giọng nữ chậm rãi nói: “Được rồi, buông y ra.”
Áp chế trên người thoáng cái tan mất, Liên Ngọc giãy dụa, nửa quỳ ở đàng kia thở dốc.
“Các ngươi đều lui xuống.”, giọng nữ kia lại nói.
Hai người hộ viện cùng nha đầu ứng lời, rất nhanh liền tiến vào trong viện, lưu lại Liên Ngọc ở đó, một lát sau mới hừ cười một tiếng, vỗ vỗ bùn đất trên người, khoa trương đáp lễ: “Liên Ngọc tham kiến lão phu nhân.”
Cận mẫu cũng không tính toán, khi mở miệng thì trong giọng thậm chí còn có chút áy náy: “Hạ nhân không hiểu chuyện, ngươi đừng tính toán với bọn họ.”
“Liên Ngọc sẽ không.” Liên Ngọc có lệ cười cười, y vốn đã ở trước mặt Cận mẫu xé toang mặt nạ giả vờ, mấy ngày nay toàn bộ đều nhờ Cận Song Thành ở chính giữa chu toàn, không phải chạm chán chính diện mới không nháo ra việc gì, lúc này Cận mẫu rõ ràng là đã chuẩn bị mà đến, y tự nhiên cũng lười giả vờ này nọ.
Cận mẫu nhìn y một trận, lại đảo mắt nhìn gian nhà: “Ta không biết ngươi cùng Song Thành đã ước định gì mà khiến ngươi chạy đến đây la hét ầm ĩ. Chỉ là ngày hôm qua Ngọc Nhi ở trên núi bị nhiễm phong hàn rồi sốt cao, suốt đêm vội vã quay về, Song Thành vẫn ở bên cạnh chăm sóc đến giờ, có ước định gì đã lỡ quên đi, ngươi cũng đừng để ý.” Nàng nhìn sắc mặt hơi trắng của Liên Ngọc, bên môi bất giác câu dẫn ra một mạt tươi cười, nhưng ngoài miệng như trước tràn đầy áy náy, “Tô gia không chỉ là đại hộ, tính ra cũng có thể nói là hoàng thân quốc thích. Ngọc Nhi là thiên kim Tô gia, bị bệnh tất nhiên không thể khinh thị, huống chi, nàng cùng Song Thành nhà ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Song Thành quan tâm đến nàng cũng là chuyện hiển nhiên.”
“Đó là đương nhiên, nếu là tại nhà các ngươi xảy ra chuyện gì, Tô gia tìm tới cửa tính toán sổ sách, các ngươi liền sẽ không xong.” Liên Ngọc lạnh lùng trả lại một câu, nhìn vẻ đắc ý của Cận mẫu rút đi ba phần, khó chịu nhìn mình.
Cận mẫu dừng một chút, rốt cục lại nói: “Ngươi ở tại nhà của chúng ta, có chút việc cũng không sợ nói cho ngươi biết. Ngọc Nhi với Song Thành đã sớm tình đầu ý hợp, Tô gia cũng nguyện ý gả nữ nhi, bây giờ chỉ chờ Ngọc nhi đầy mười lăm tuổi, liền tùy ý thành thân, về phần ngươi…”
Bàn tay Liên Ngọc giấu ở trong tay áo dần siết chặt, nét cười trên mặt lại trở nên tươi rói: “Liên Ngọc thì sao?”
Cận mẫu thấy y biết rõ còn cố ý hỏi, có chút thiếu kiên nhẫn, lời muốn nói liền nuốt trở lại, hảo một lát mới miễn cưỡng trương ra vẻ tươi cười, nói: “Ngọc Nhi trời sinh tính thiện lương, lòng dạ rộng lượng, e là cũng sẽ thương xót ngươi, nguyện ý lưu ngươi lại Cận gia, thậm chí nguyện ý cho phép Song Thành nạp thêm một nam thiếp.” Bà có chút khiêu khích nhìn Liên Ngọc, “Như vậy ngươi cũng nên thỏa mãn.”
“Ai thèm Cận Song Thành hắn?”, Liên Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, ở đàng kia, ngay thân thể đều trở nên cứng ngắt. Lúc này xoay người đi chính là nhận thua, chỉ là cường ngạnh ở lại cũng có chút khó chịu.
Cận mẫu tự tiếu phi tiếu nhìn y, thẳng đến cuối cùng môi Liên Ngọc trở nên trắng bệch, nàng mới nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, đây dù gì cũng là nơi nữ quyến ở, ngươi lưu lại không tiện, thỉnh trở về đi.”
Liên Ngọc há mồm, nhưng sau một chốc cũng nói không ra lời, cuối cùng quay đầu liếc mắt nhìn gian nhà, đại môn như trước đóng chặt, phảng phất như tất cả động tĩnh bên ngoài người ở bên trong cũng không biết được. Nặng nề hừ một tiếng, y huy tay áo xoay người trở về.
Phía sau vẫn truyền đến thanh âm Cận mẫu: “Đương nhiên, nếu ngươi đột nhiên nghĩ đến muốn đến nơi khác, cũng có thể đối quản gia nói một tiếng, Cận gia ta cũng không bạc đãi người, sẽ thay ngươi chuẩn bị tốt hành trang.”
Liên Ngọc không quay đầu lại, coi như không nghe thấy, một đường đi nhanh, nhưng nghĩ như có cái gì đem khí lức trên người mình từng chút hút ra, dường như nếu đi thêm một bước sẽ lập tức ngã xuống.
Cận Song Thành kỳ thực ngay từ đầu đã nghe được thanh âm Liên Ngọc. Nghe ra được lửa giận trong giọng nói kia, hắn cũng chỉ có thể cười khổ.
Thật vất vả đáp ứng trả lại y một ngày, hiện tại lại thất hứa, đổi lại là người khác e cũng sẽ có điểm không vui, huống chi là Liên Ngọc. Chỉ là đêm hôm trước mẫu thân đột nhiên mang theo Tô Ngọc Nhi từ trên núi gấp gáp trở về, Tô Ngọc Nhi bệnh đến bất tỉnh nhân sự, thỉnh đại phu bốc thuốc ngao dược, mệt mỏi cả một đêm, khi nhớ tới phải đến báo cho Liên Ngọc một tiếng thì từ lâu đã qua thời điểm dùng điểm tâm.
Hắn với Tô Ngọc Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình xác thực so với người bên ngoài thân thiết hơn, hôm nay Tô Ngọc Nhi bệnh nặng, lại thêm chính mẫu thân hắn mời tới nhà, về tình về lý hắn đều phải ở cạnh chăm sóc, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới người kia không biết sẽ bị chọc giận thành cái dạng gì, hắn cũng có chút hoảng hốt không hiểu được.
Đáng ra khi thanh âm Liên Ngọc ở ngoài cửa vang lên thì hắn lập tức liền nhận ra, vốn định đi ra ngoài trấn an người kia một chút, đứng lên thì mới phát hiện tay mình đã bị Tô Ngọc Nhi nắm lấy.
Khi còn bé đã dưỡng thành thói quen, nha đầu kia khi ngủ không an ổn thì sẽ nắm chặt lấy tay mình, hắn hiện tại vừa đứng lên, Tô Ngọc Nhi bị kinh động, tại trên giường xê dịch, hơi mở mắt.
Trông chừng một ngày đêm, người đến bây giờ mới tỉnh lại, Cận Song Thành vội vã cúi người xuống: “Ngọc nhi, tỉnh rồi?”
Người trên giường mở mắt nhìn, tựa hồ còn chưa thanh tỉnh, chỉ khàn khàn phun ra một chữ: “Nước…”
Nước và dược đều đã được chuẩn bị, Cận Song Thành rót một chén nước, cẩn cẩn dực dực uy đến bên môi Tô Ngọc Nhi, chợt nghe thấy Liên Ngọc ở bên ngoài la hét: “Cận Song Thành! Ngươi nếu không ra, ta liền phóng hỏa họa lâu của ngươi, đem tranh chữ bảo bối của ngươi đều đốt hết!”
Trên mặt hơi đổi sắc, nhìn Tô Ngọc Nhi uống một ngụm nước nhỏ liền khép lại mắt, Cận Song Thành đỡ nàng nằm xuống, nhuyễn thanh nói: “Muội hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài một lát.”
Người trên giường không đáp lại, chỉ là khi Cận Song Thành vừa xoay người thì phát hiện Tô Ngọc Nhi thủy chung vẫn nắm lấy tay mình, không có buông ra.
Hắn nhìn những ngón tay giao triền cùng một chỗ kia, có chút vô thố.
“Ngọc Nhi… không từ bỏ đâu.” Tô Ngọc Nhi không mở mắt, chỉ là rất khẽ nói một câu, rồi sau một lát, liền từng chút buông lỏng tay ra.
Lúc này bên ngoài đã triệt để an tĩnh, Cận Song Thành tại nơi đó đứng một trận, rốt cục ngồi xuống trở lại, nắm lấy bản tay ở ngoài chăn kia: “Ngủ đi, Cận đại ca sẽ trông chừng muội.”
Tô Ngọc Nhi không nói gì thêm, hô hấp từ từ an ổn, ngủ say đi.
Cận Song Thành ngồi ở đó, nhìn chăm chăm cánh cửa đang đóng chặt, vô luận lắng nghe thế nào đều không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Liên Ngọc tựa hồ thực sự đã ly khai.
Hắn thầm cười khổ, nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên chính là dáng dấp người kia khi tức giận.
Gương mặt đỏ lên, hai mắt trừng trừng, toàn thân trên dưới đều bày ra tư thái đối địch, sâu trong ánh mắt dù vô luận che giấu thế nào đều che giấu không được sự yếu đuối… Dường như đều có thể thấy trên người y xù ra tua tủa gai nhọn.
Hộ viện kia cũng bị y chọc giận, xoay tay lại càng ra sức giữ chặt lấy hai vai Liên Ngọc đem người áp ngã xuống đất, ngay cả hai nha đầu kia cũng nơm nớp lo sợ hỗ trợ đè Liên Ngọc xuống, trong đó có một người lấy tay đè đầu Liên Ngọc.
Liên Ngọc vô pháp trở tay, giống cá rời nước mà giãy dụa, thật lâu sau mới nghe được một giọng nữ chậm rãi nói: “Được rồi, buông y ra.”
Áp chế trên người thoáng cái tan mất, Liên Ngọc giãy dụa, nửa quỳ ở đàng kia thở dốc.
“Các ngươi đều lui xuống.”, giọng nữ kia lại nói.
Hai người hộ viện cùng nha đầu ứng lời, rất nhanh liền tiến vào trong viện, lưu lại Liên Ngọc ở đó, một lát sau mới hừ cười một tiếng, vỗ vỗ bùn đất trên người, khoa trương đáp lễ: “Liên Ngọc tham kiến lão phu nhân.”
Cận mẫu cũng không tính toán, khi mở miệng thì trong giọng thậm chí còn có chút áy náy: “Hạ nhân không hiểu chuyện, ngươi đừng tính toán với bọn họ.”
“Liên Ngọc sẽ không.” Liên Ngọc có lệ cười cười, y vốn đã ở trước mặt Cận mẫu xé toang mặt nạ giả vờ, mấy ngày nay toàn bộ đều nhờ Cận Song Thành ở chính giữa chu toàn, không phải chạm chán chính diện mới không nháo ra việc gì, lúc này Cận mẫu rõ ràng là đã chuẩn bị mà đến, y tự nhiên cũng lười giả vờ này nọ.
Cận mẫu nhìn y một trận, lại đảo mắt nhìn gian nhà: “Ta không biết ngươi cùng Song Thành đã ước định gì mà khiến ngươi chạy đến đây la hét ầm ĩ. Chỉ là ngày hôm qua Ngọc Nhi ở trên núi bị nhiễm phong hàn rồi sốt cao, suốt đêm vội vã quay về, Song Thành vẫn ở bên cạnh chăm sóc đến giờ, có ước định gì đã lỡ quên đi, ngươi cũng đừng để ý.” Nàng nhìn sắc mặt hơi trắng của Liên Ngọc, bên môi bất giác câu dẫn ra một mạt tươi cười, nhưng ngoài miệng như trước tràn đầy áy náy, “Tô gia không chỉ là đại hộ, tính ra cũng có thể nói là hoàng thân quốc thích. Ngọc Nhi là thiên kim Tô gia, bị bệnh tất nhiên không thể khinh thị, huống chi, nàng cùng Song Thành nhà ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Song Thành quan tâm đến nàng cũng là chuyện hiển nhiên.”
“Đó là đương nhiên, nếu là tại nhà các ngươi xảy ra chuyện gì, Tô gia tìm tới cửa tính toán sổ sách, các ngươi liền sẽ không xong.” Liên Ngọc lạnh lùng trả lại một câu, nhìn vẻ đắc ý của Cận mẫu rút đi ba phần, khó chịu nhìn mình.
Cận mẫu dừng một chút, rốt cục lại nói: “Ngươi ở tại nhà của chúng ta, có chút việc cũng không sợ nói cho ngươi biết. Ngọc Nhi với Song Thành đã sớm tình đầu ý hợp, Tô gia cũng nguyện ý gả nữ nhi, bây giờ chỉ chờ Ngọc nhi đầy mười lăm tuổi, liền tùy ý thành thân, về phần ngươi…”
Bàn tay Liên Ngọc giấu ở trong tay áo dần siết chặt, nét cười trên mặt lại trở nên tươi rói: “Liên Ngọc thì sao?”
Cận mẫu thấy y biết rõ còn cố ý hỏi, có chút thiếu kiên nhẫn, lời muốn nói liền nuốt trở lại, hảo một lát mới miễn cưỡng trương ra vẻ tươi cười, nói: “Ngọc Nhi trời sinh tính thiện lương, lòng dạ rộng lượng, e là cũng sẽ thương xót ngươi, nguyện ý lưu ngươi lại Cận gia, thậm chí nguyện ý cho phép Song Thành nạp thêm một nam thiếp.” Bà có chút khiêu khích nhìn Liên Ngọc, “Như vậy ngươi cũng nên thỏa mãn.”
“Ai thèm Cận Song Thành hắn?”, Liên Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, ở đàng kia, ngay thân thể đều trở nên cứng ngắt. Lúc này xoay người đi chính là nhận thua, chỉ là cường ngạnh ở lại cũng có chút khó chịu.
Cận mẫu tự tiếu phi tiếu nhìn y, thẳng đến cuối cùng môi Liên Ngọc trở nên trắng bệch, nàng mới nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, đây dù gì cũng là nơi nữ quyến ở, ngươi lưu lại không tiện, thỉnh trở về đi.”
Liên Ngọc há mồm, nhưng sau một chốc cũng nói không ra lời, cuối cùng quay đầu liếc mắt nhìn gian nhà, đại môn như trước đóng chặt, phảng phất như tất cả động tĩnh bên ngoài người ở bên trong cũng không biết được. Nặng nề hừ một tiếng, y huy tay áo xoay người trở về.
Phía sau vẫn truyền đến thanh âm Cận mẫu: “Đương nhiên, nếu ngươi đột nhiên nghĩ đến muốn đến nơi khác, cũng có thể đối quản gia nói một tiếng, Cận gia ta cũng không bạc đãi người, sẽ thay ngươi chuẩn bị tốt hành trang.”
Liên Ngọc không quay đầu lại, coi như không nghe thấy, một đường đi nhanh, nhưng nghĩ như có cái gì đem khí lức trên người mình từng chút hút ra, dường như nếu đi thêm một bước sẽ lập tức ngã xuống.
Cận Song Thành kỳ thực ngay từ đầu đã nghe được thanh âm Liên Ngọc. Nghe ra được lửa giận trong giọng nói kia, hắn cũng chỉ có thể cười khổ.
Thật vất vả đáp ứng trả lại y một ngày, hiện tại lại thất hứa, đổi lại là người khác e cũng sẽ có điểm không vui, huống chi là Liên Ngọc. Chỉ là đêm hôm trước mẫu thân đột nhiên mang theo Tô Ngọc Nhi từ trên núi gấp gáp trở về, Tô Ngọc Nhi bệnh đến bất tỉnh nhân sự, thỉnh đại phu bốc thuốc ngao dược, mệt mỏi cả một đêm, khi nhớ tới phải đến báo cho Liên Ngọc một tiếng thì từ lâu đã qua thời điểm dùng điểm tâm.
Hắn với Tô Ngọc Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình xác thực so với người bên ngoài thân thiết hơn, hôm nay Tô Ngọc Nhi bệnh nặng, lại thêm chính mẫu thân hắn mời tới nhà, về tình về lý hắn đều phải ở cạnh chăm sóc, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới người kia không biết sẽ bị chọc giận thành cái dạng gì, hắn cũng có chút hoảng hốt không hiểu được.
Đáng ra khi thanh âm Liên Ngọc ở ngoài cửa vang lên thì hắn lập tức liền nhận ra, vốn định đi ra ngoài trấn an người kia một chút, đứng lên thì mới phát hiện tay mình đã bị Tô Ngọc Nhi nắm lấy.
Khi còn bé đã dưỡng thành thói quen, nha đầu kia khi ngủ không an ổn thì sẽ nắm chặt lấy tay mình, hắn hiện tại vừa đứng lên, Tô Ngọc Nhi bị kinh động, tại trên giường xê dịch, hơi mở mắt.
Trông chừng một ngày đêm, người đến bây giờ mới tỉnh lại, Cận Song Thành vội vã cúi người xuống: “Ngọc nhi, tỉnh rồi?”
Người trên giường mở mắt nhìn, tựa hồ còn chưa thanh tỉnh, chỉ khàn khàn phun ra một chữ: “Nước…”
Nước và dược đều đã được chuẩn bị, Cận Song Thành rót một chén nước, cẩn cẩn dực dực uy đến bên môi Tô Ngọc Nhi, chợt nghe thấy Liên Ngọc ở bên ngoài la hét: “Cận Song Thành! Ngươi nếu không ra, ta liền phóng hỏa họa lâu của ngươi, đem tranh chữ bảo bối của ngươi đều đốt hết!”
Trên mặt hơi đổi sắc, nhìn Tô Ngọc Nhi uống một ngụm nước nhỏ liền khép lại mắt, Cận Song Thành đỡ nàng nằm xuống, nhuyễn thanh nói: “Muội hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài một lát.”
Người trên giường không đáp lại, chỉ là khi Cận Song Thành vừa xoay người thì phát hiện Tô Ngọc Nhi thủy chung vẫn nắm lấy tay mình, không có buông ra.
Hắn nhìn những ngón tay giao triền cùng một chỗ kia, có chút vô thố.
“Ngọc Nhi… không từ bỏ đâu.” Tô Ngọc Nhi không mở mắt, chỉ là rất khẽ nói một câu, rồi sau một lát, liền từng chút buông lỏng tay ra.
Lúc này bên ngoài đã triệt để an tĩnh, Cận Song Thành tại nơi đó đứng một trận, rốt cục ngồi xuống trở lại, nắm lấy bản tay ở ngoài chăn kia: “Ngủ đi, Cận đại ca sẽ trông chừng muội.”
Tô Ngọc Nhi không nói gì thêm, hô hấp từ từ an ổn, ngủ say đi.
Cận Song Thành ngồi ở đó, nhìn chăm chăm cánh cửa đang đóng chặt, vô luận lắng nghe thế nào đều không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Liên Ngọc tựa hồ thực sự đã ly khai.
Hắn thầm cười khổ, nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên chính là dáng dấp người kia khi tức giận.
Gương mặt đỏ lên, hai mắt trừng trừng, toàn thân trên dưới đều bày ra tư thái đối địch, sâu trong ánh mắt dù vô luận che giấu thế nào đều che giấu không được sự yếu đuối… Dường như đều có thể thấy trên người y xù ra tua tủa gai nhọn.
Tác giả :
Trần Sắc – 尘色