Ngọc Tiên Duyên
Chương 39: Thiên lý truy tầm
Khi Diệp Thanh rời khỏi Thiên Sơn thì Hoa Lân mới đi được khoảng bảy ngày đường.
Từ Thiên Sơn xa xôi về tới Trung Nguyên là một quãng đường dài hơn bốn nghìn dặm, chiếu theo lộ trình mà nói thì chắc Hoa Lân vẫn ở trên đất Đại Liêu, thế nên Diệp Thanh vội phi khoái mã cấp tốc đuổi theo. Vị bạch y tiên nữ một thân một mình trên đường này lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, vừa vào đến Ngọc Môn Quan, nàng đã khiến cho cả tiểu phương bàn thành đều bị chấn động.
Đúng là “Tuyệt thế dung nhan trích bất trụ, liệt liệt phong trần do kiến liên!” (*)
Tuy Ngọc Môn Quan nằm ở Tây Hạ nhưng phần lớn dân cư trong thành đều là người Hán. Lúc này đang là buổi chiều, giờ thân, mặt trời hơi nghiêng về phía tây, tại những khu phố chợ, khách hàng hối hả qua lại. Diệp Thanh vừa bước vào thành đã hút lấy ánh mắt của hắc bạch lưỡng đạo. Trong tay nàng không có một tấc sắt, dáng vẻ mềm mại đáng yêu đó giống như một con cừu non sắp bị làm thịt, đúng là một miếng mồi tuyệt hảo cho những con sói hung ác.
Đương nhiên danh môn chính phái cũng có người tốt!
Diệp Thanh đang hỏi đường đến dịch trạm để đổi ngựa thì ba vị cẩm y thiếu niên đi về phía nàng. Một vị thiếu hiệp vẻ mặt đầy chính khí đi giữa quan tâm hỏi: “Cô nương muốn đổi ngựa phải không?”
Diệp Thanh nghi hoặc nhìn y rồi gật đầu.
Thiếu niên đó lại nói với giọng rất chân thành: “Ngọc Môn Quan gần đây thường có cường đạo xuất hiện, cô nương đi đường một mình cần cẩn thận hơn mới phải! Tôi phát hiện thấy phía sau cô nương có vài nhân vật khả nghi đấy, cô có muốn tôi giúp cô thu thập chúng không?”
Kỳ thực Diệp Thanh sớm đã phát hiện ra có người bám theo mình, chỉ là không rảnh để ý đến chúng. Không ngờ vị thiếu niên này lại tốt bụng như vậy, nàng cảm kích nói: “Cảm ơn…”
Thiếu niên đó thấy nàng không nói lời từ chối thì tưởng rằng nàng đồng ý. Y hớn hở nói: “Lũ ngựa tại dịch trạm của Ngọc Môn Quan chỉ còn toàn những con già yếu bệnh tật, chạy được một hai ngày là ngã lăn ngay. Cô nương cần đi gấp như vậy thì sơn trang chúng tôi có thể đổi cho cô vài con ngựa tốt!...Không phải lo lắng, sau khi cô nương về đến Trung Nguyên cứ nhờ người đem tới Thiên Nhai sơn trang để trả là được!...Cô nương có biết Thiên Nhai sơn trang ở đâu không?”
Diệp Thanh lắc đầu.
Thiếu niên đó hưng phấn nói: “Danh hiệu Thiên Nhai Bát Kiếm đứng nhất nhì trên giang hồ đấy, trong số họ có Chấn thiên kiếm đã từng tham gia Huyền Thiên kiếm điển nữa cơ…”
Y thấy Diệp Thanh có vẻ mất kiên nhẫn liền vội vàng lái sang chuyện khác: “Cô nương chờ chút! Tôi đi dắt ngựa tới cho cô, việc chính cần gấp!”
Một thiếu niên thấp bé mặc y phục xám đứng bên trái cười nói: “Cô nương hãy đi cùng chúng tôi là được rồi!”
Thiếu niên đứng giữa cười ha ha nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Quên chưa giới thiệu với cô nương…Vị đứng bên trái đây là Càn thiên kiếm Lưu Ngọc Quyền công tử, vị bên phải là Lô Thế Thắng đích truyền của Ly nhai kiếm, tại hạ là Trần Vệ!...Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?”
Diệp Thanh cảm thấy bọn họ đều rất tốt, cũng hy vọng có thể mượn được một con ngựa tốt thì mới đuổi kịp Hoa Lân, nàng hơi cúi đầu đáp: “Tôi là Diệp Thanh…Vậy xin cảm ơn các vị trước.”
Trần Vệ mừng rỡ nói: “Chúng tôi ở Phong Trần khách sạn. Mời cô nương!”
Ba vị thiếu niên này cũng có thể coi là anh tuấn bất phàm, lúc bình thường thì vô cùng cao ngạo nhưng ở trước Diệp Thanh, bọn họ lại khá lúng túng, tất cả đều do bị chấn động trước khí chất thanh lệ thoát tục của nàng. Bốn người vừa nói cười vừa đi về Phong Trần khách sạn ở trung tâm thành. Diệp Thanh có chuyện trong lòng nên không muốn nói nhiều, còn trong ba vị thiếu hiệp, ngoại trừ Trần Vệ khá hoạt bát, Lưu Ngọc Quyền và Lô Thế Thắng đều rất ít nói. Nhưng thực ra hai người họ đều cố tình giả bộ thâm trầm để thu hút sự chú ý của nàng.
Diệp Thanh căn bản không hiểu những điều này, chỉ cảm thấy bọn họ còn tốt hơn nhiều so với các đệ tử Thiên Sơn, ít nhất là cũng không mồm năm miệng mười đi xun xoe theo nàng.
“Cô nương…chúng ta tới nơi rồi! Cô đứng ngoài cửa đợi một lát, tôi sẽ dắt ngựa ra!” Trần Vệ cất giọng nhẹ nhàng nhắc nàng.
Diệp Thanh gật đầu, ngẩng lên nhìn chỉ thấy trước mặt là một tòa khách sạn hùng vĩ, trên xà cửa có ghi bốn chữ “Phong Trần Khách Sạn” ở thể chữ lệ (một thể chữ phổ biến ở thời Hán) được sơn màu vàng. Khách sạn lớn thế này tại tiểu phương bàn thành quả là độc nhất vô nhị, xem ra con đường tơ lụa ở Ngọc Môn Quan hoàn toàn không lạc hậu.
Trần Vệ, Lưu Ngọc Quyền, Lô Thế Thắng đã ung dung đi qua cửa lớn, còn Diệp Thanh thì đứng chờ ở ngoài bậc cửa. Nàng đang nghĩ tới tâm sự của mình thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô: “Ai da, mau tránh đường!”
Ngay sau đó là một tiếng “xoảng”, một chiếc bình sứ cao bằng nửa thân người đã rơi xuống đất.
Diệp Thanh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, căn bản không hiểu chuyện gì cả.
Một phú thương trung niên hét lớn vào mặt nàng: “Tiểu cô nương có mắt không đó? Đụng vỡ bình sứ cổ của ta rồi, mau đền tiền đi!”
Diệp Thanh cười thầm, từ lâu nàng đã nghe tới thủ đoạn “đụng vỡ” này rồi, không ngờ chính nàng cũng có lúc gặp phải. Quả nhiên, một lúc sau đám đông đã bu đến, trong đó còn có cả một vài tên quan binh!  Diệp Thanh thản nhiên cười nói: “Nói đùa, ta vốn không hề va vào ông!”
Tên phú thương đó sững người, bị mê hoặc bởi vẻ mỹ lệ của nàng. Một vị quan gia đứng bên nhặt một mảnh vỡ dưới đất rồi đột nhiên hô lên kinh ngạc: “A! Bình sứ đời Hán, đúng là quốc bảo! Đáng tiếc…đáng tiếc…”
Tên phú thương lúc này mới tỉnh lại, vội vàng nói: “Đừng có động tới quốc bảo của ta, a a…trời ơi là trời! Phí mất ba năm của ta, vất vả lắm mới vận chuyển từ Ba Tư về được, vậy mà lại bị vỡ thế này sao? Lẽ trời ở đâu, lẽ trời ở đâu hả?”
Diệp Thanh cảm thấy rất thú vị.
Nàng rất khinh thường thủ pháp đê tiện này. Chẳng mấy chốc hàng trăm người trên phố đã vây đến xem, làm tắc nghẽn cả Phong Trần khách sạn, hơn một nửa trong số họ gào thét đòi nàng phải bồi thường. Một người công chứng đứng ra giám định trị giá của bình hoa, tính sơ bộ là ba mươi vạn lạng bạc.
Nếu một nữ tử bình thường mà gặp phải tình huống này chắc sẽ bị dọa đến chết mất.
Nhưng Diệp Thanh không như vậy, nàng chỉ thấy rất buồn cười! Nàng quan sát kĩ tình hình xung quanh, đột nhiên không thể cười nổi nữa. Hơn ba trăm người vây trước cửa Phong Trần khách sạn mà không có lấy một người nói giúp cho nàng. Hơn thế nữa trong ba trăm người này còn ẩn tàng vài vị nhất lưu cao thủ. Cuối cùng nàng đã hiểu ra cái bẫy này đã được chuẩn bị sẵn cho mình, thậm chí còn điều động một lượng lớn nhân lực vật lực.
Diệp Thanh đang định phát tác nộ khí thì từ trong nội đường của Phong Trần khách sạn bỗng có mười ba vị cao thủ chính đạo liên tiếp bước ra. Đầu tiên là một nam tử trung niên mặc bộ trường bào màu xanh trông có vẻ tiên phong đạo cốt, tay phải khẽ nâng một thanh Thanh Nguyệt Song Long kiếm. Mười hai người theo sau đều đặt tay phải lên chuôi kiếm, trong đó có cả ba vị thiếu niên Trần Vệ, Lưu Ngọc Quyền và Lô Thế Thắng mà nàng vừa quen. Xem ra bọn họ ở trong khách sạn nghe thấy có kẻ gây chuyện nên đã ra mặt để chủ trì công đạo?
Trần Vệ hướng về những tên thổ phỉ ngoài cửa mắng: “Các ngươi làm ầm ĩ cái gì? Có phải muốn khai chiến với Thiên Nhai sơn trang không?”
Cục diện trong trường lập tức yên lặng hơn nhiều, một nam tử cất giọng đều đều: “Ái chà! Thiên Nhai sơn trang ở Trung Nguyên thật là oai phong! Quản đến cả chuyện của Ngọc Môn Quan cơ à?...Bội phục bội phục!”
Mọi người đều cảm thấy thanh âm đó tuy rất thấp trầm nhưng lại vang lên ong ong trong tai một cách mơ hồ. Diệp Thanh cũng cảm thấy tim hơi run, xem ra những kẻ tới đây lần này đều không có thiện ý.
Chú thích: *Tạm dịch nghĩa: Tuyệt thế dung nhan không tả xiết, phong trần hiển hiện ngẫm mà thương.
Trước Sau