Ngọc Tiên Duyên
Chương 168: Thiên lộ truyền nhân
Hoa Lân vỗ vỗ tro bụi trên tay đứng lên, một vị thiếu niên lưng đeo trường kiếm đi tới nói: “Ai… những tử thi này quả nhiên tất cả đều là cao thủ của đệ nhị tổ, Phệ Hồn cốc từ nay về sau lại thêm một đống oan hồn. Đúng rồi, Long Thiếu Hiệp rốt cuộc là người nơi nào. Như thế nào lại chạy vào Phệ Hồn cốc?”
Hoa Lân sửng sốt, nghĩ thầm rằng, chính mình cũng bị Thánh Thanh viện truy đuổi, ngàn vạn lần không thể để bại lộ thân phận. Vì vậy thăm dò nói: “Ngươi có biết Thánh Thanh Viện không?”
Thiếu niên kia sửng sốt, đột nhiên sùng kính nói: “Long thiếu hiệp là người của Thánh môn? Thật là hạnh hội, hạnh hội, tại hạ là Vạn Thu Hồng...”
Hoa Lân thật lại lắp bắp kinh hãi, xem ra Thánh Thanh Viện ở chỗ này có địa vị phi thường, tựa như giống với Thục Sơn kiếm tông ở trong quê nhà mình. Vì vậy cười khổ nói: “Ngươi… ngươi hiểu lầm rồi. Ta từ rất xa tới đây, đang chuẩn bị xin gia nhập Thánh Thanh viện, lại không cần thận bị lạc đến nơi này.”
Thiếu niên kia không nghi ngờ gì nói: “Ngươi cũng thực sự bị lạc! Ngươi có biết Phệ hồn cốc này hàng năm đều tiêu diệt mấy trăm mạng người. Thế mà ngươi dù không nghe đến cũng không hỏi gì mà cũng vào đây.” Vừa nói, hắn lại hạ thấp giọng “Còn Thánh Thanh viện từ xưa đến nay không thu nhận ngoại nhân. Hơn nữa nơi này có “Huyền băng thiên”, chính là tổng đàn Thánh Thanh Viện, sở dĩ lập tiên cung ở đây nghe nói là vì đang trấn thủ một con ác long khiến nó không thể gây hại cho nhân gian. Vì thế, người lần này bái sư có lẽ phải thất bại. Ngươi như thế nào mà ngay cả điều này cũng không biết?”
Hoa Lân đổ mồ hôi đáp: này: “À này… ngươi có biết Phần Âm Tông ở chỗ nào không?”
Thiếu niên kia hoảng sợ nói:”Phần Âm Tông?”
Thanh âm của hắn quá lớn, mọi người nghe ba chữ đó liền hướng tới bên này nhìn tới. Hoa Lân cảm thấy không thoả đáng, lập tức lớn tiếng hét lên: “Thị a… con mẹ nó. Phần Âm Tông! Bọn chúng bắt mất thân nhân ta, cho nên ta muốn học võ công thượng thừa nhất. Sau đó giết hết bọn Phần Âm Tông kia. Lũ cẩu tặc, ta nhất định sẽ cứu thân nhân ta...”
Hoa Lân bên này đang tiếp tục bài diễn văn bi tráng thì lại đột nhiên phát hiện mọi người chung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kì quái. Cảm thấy không hiểu liền nói: “Làm sao vậy?... Sao mọi người đều nhìn ta vậy? Có vấn đề gì à?”
Cố Huy lắc đầu thấp giọng” “Tinh thần bệnh! Tất cả mọi người tránh xa hắn ra...”
Hoa Lân quay đầu lại hướng ra phía thiếu niên buồn bực nói: “Làm sao vậy? Ta nói điều gì sai à?”
Thiếu niên kia vẻ mặt đau khổ đáp: “Phần Âm Tông! Chậc chậc… chỉ sợ người không đối phó nổi với bọn chúng.”
Hoa Lân đáp: “Ta không hiểu, hy vọng có một lời giải đáp”
Thiếu niên kia lắc đầu đáp: “Phần Âm Tông gần như đã lập phái được cả ngàn năm. Thế lực của bọn họ từ đó đến nay có lẽ cường đại nhất trong ma giáo. Người ta thường nói tà không thể thắng chính, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác đều đứng vững trong bao năm. Ngay cả bảy đại thánh môn đều tấn công bọn họ cũng không thành công. Ngươi nói muốn dựa vào người để tiêu diệt bọn họ? Chậc.. cái này…”
Hoa Lân cả kinh, nghĩ thầm rằng Phần Âm Tông không ngờ lại lợi hại như thế. Xem ra từ nay về sau vạn vạn lần không thể cùng bọn chúng trực diện đối đầu được. Phải ẩn mình trong bóng tối, đợi cơ hội đến cứu người mới được. Kế sách đã định, bỗng chuyển đề tài hỏi: “Huynh đệ, ngươi xưng hô như thế nào?”
Thiếu niên kia nói: “Ta họ Vạn, tên là Thu Hồng. Vạn trong Vạn nhất, Thu trong mùa thu, Hồng trong Hồng Mao”
Hoa Lân nói: “Nghe nói các ngươi lần này nhập cốc tất cả vì tìm kiếm Lộ Á Phi? Chẳng biết hắn là người như thế nào?”
Vạn Thu Hồng thở dài nói: “Lộ gia đều là cao thủ tu chân, mà ta với Lộ Á Phi thuở nhỏ là bằng hữu tốt nhất, nhưng vài năm gần đây, Lộ gia đột nhiên bị hiểu nhầm, cha mẹ hắn và cả người nhà đều gặp cảnh bất hạnh. Những năm gần đây, Lộ A Phi lang bạt ở bên ngoài từ đông sang tây. Nhưng hắn cho tới tận bây giờ cũng không buông thả chính mình, ngược lại làm rất nhiều chuyện tốt…Ờ, mấy tháng trước, nghe nói sáu cao thủ Thiên Hồ Thành tiến vào Phệ Hồn Cốc tìm bảo vật, kết quả không cẩn thận nên kích động vào trận pháp, nhưng đều được Lộ Á Phi tới cứu. Vì thế nên chính hắn cũng bị trọng thương. Mấy vị cao thủ được cứu ra ngoài kia về sau đều tò mò, vì thế bắt đầu điều tra nguyên nhân đằng sau sự việc của Lộ gia. Rốt cục biết được Đan Dương Tử tịnh không phải do Lộ gia ra tay mà là do chính mình tham tài, chết ở trong Phệ Hồn Cốc… Cho nên lần này tìm kiếm Lộ Á Phi là do rất nhiều người đều nợ ân với Lộ gia hành động. Nhưng bọn họ khi Lộ gia gặp nguy nan lại không có ai đứng ra, cũng cảm thấy áy náy, cho nên ….”
Vạn Thu Hồng đang muốn nói tiếp, thì Trầm Kiếm của Phiêu Miểu Cung đột nhiên đi nhanh tới nói: “Ta nói này Thu Hồng, ngươi muốn ở đây suốt ngày với hắn hả? Trời sắp sửa tối rồi, nhanh chuẩn bị triệt li thôi.”
Thiếu niên lúc nãy đang mở miệng với Hoa Lân, lúc này mới quay lại cung kính nói với Trầm Kiếm: “Dạ! Tiền bối…”
Hoa Lân quả thật thấy kì quái, Trầm Kiếm này trông cũng chỉ xấp xỉ 20 tuổi, như thế nào mà bối phận lại cao phi thường? Chẵng lẽ hắn dã đột phá được tầng thứ bảy “Nguyên anh thành hình” sao? Bằng không làm sao trông có vẻ còn trẻ tuổi như vậy.
Hoa Lân đang miên man suy nghĩ, trong lúc đó hơn ba mươi người kia đã thu thập được đủ di vật của những người chết, chuẩn bị để đem trở về cho thân nhân của những kẻ xấu số.
Tất Chí Nghị điểm lại nhân số, nhìn sắc trời, dứt khoát nói: “Trời tối rồi, tất cả mọi người triệt thoái.”
Mọi người đi thành đội hình, do Tất Chí Nghi, Tả Duyên, Trầm Kiếm đi phía trước mở đường, theo đường cũ nhanh chóng quay lại.
Phệ Hồn cốc từ nam đến Bắc, từ đông sang tây cũng đến hai mươi dặm. Tính theo cước trình của mọi người, theo lí thuyết thì một canh giờ hoàn toàn có thể thoát ra. Nhưng sự thật lại không như vậy.
Mặc dù trong cốc cỏ dại đã bị Hoa Lân phóng hỏa đốt sạch, lẽ ra mọi người có thể thấy bờ bên kia sơn cốc. Nhưng mọi người theo đúng phương hướng đó chạy mãi lại phát hiện vẫn không thể đến được bờ bên kia sơn cốc. Mắt thấy mặt trời đã dần dần lặn về phía tây, tất cả mọi người bắt đầu trở nên khẩn trương.
Hoa Lân và Vạn Thu Hồng đều là người tuổi trẻ, đều cảm thấy tự nhiên. Đương phát hiện Vạn Thu Hồng cứ cách một ít lâu lại nhìn về mặt trời ở phía tây với vẻ mặt bất an, Hoa Lân không khỏi huých cánh tay hắn hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Trông ngươi có vẻ đang căng thẳng ...”
Vạn Thu Hồng lẩm bẩm nói: “Ngươi không hiểu đâu, ở đây có một truyền thuyết từ lâu đời. Nghe nói là tới ban đêm, ở Phệ hồn tốc tất cả quỷ hồn đều hội hoạt, chúng có thể xé xác người sống. Cho nên Phệ hồn cốc cũng được gọi là Quỷ cốc. Ở chỗ ta, thậm chí quan phủ cũng quy định buổi tối không được nhắc đến 3 chữ Phệ Hồn cốc, vì nó có thể doạ trẻ con khiếp vía….”
Hoa Lân cho tới bây giờ cũng không e ngại bất cứ quỷ thần nào, hắc hắc cười: “Không phải thế chứ?’’
Vạn Thu Hồng không trả lời, ánh mắt dõi nhìn phía chân trợ, thì thào lẩm bẩm: “Nguy rồi, như thế nào vẫn không đến được bên kia bờ?”
Tả Duyên đột nhiên quay lại quát Vạn Thu Hồng: “Người im mồm được không? Đại ca nhất định sẽ đưa được tất cả chúng ta ra khỏi đây!”
Hắn vừa dứt lời, một cái bia đá thật lớn không chút dấu hiệu bất thình lình xuất hiện trước mặt. Biến cố này khiến cho mọi người giật nảy mình. Tại đây cơ hồ không ai có thể ngăn chặn được nỗi sợ hãi trong lòng.
Cổ Huy nhìn tấm bia đá này thấy giống hệt tấm bia đá cũ thì hoảng sợ nói: “Chúng ta có phải là quay trở lại chỗ cũ không?”
Tất Chí Nghị trầm giọng nói: “Không thể nào! Nơi này không có hài cốt của tổ thứ hai, cho nên có thể khẳng định chúng ta không đi về đường cũ. Hôm nay tình hình có chút kì quái, nhìn như là tử vong đại trận bắt đầu khởi động rồi”
Tả Duyên vội vàng hỏi: “Đại ca có đối sách nào không?”
Tất Chí Nghị nhíu mày, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình với ánh mắt đầy hy vọng, chỉ có thể cười khổ: “Biệnp pháp thì có, nhưng phải xem vận khí của chúng ta có tốt không đã!”
Trầm Kiếm cũng có chút không giữ được bình tĩnh, vội hỏi: “Nơi này chỉ có ngươi đã từng đến Phệ Hồn Cốc, ngươi nói xem chúng ta phải đi như thế nào…”
Tất Chí Nghị nhìn sắc trời nói: “Đối với Phệ Hồn Cốc, các tiền bối đã có khuyến cáo, không biết các người đã nghe hay chưa? Đó là… thành bại sinh tử nhất thuấn gian, nhật lạc tà ảnh hàng lâm thời” (thành bại sinh tử trong nháy mắt, khi mặt trời lặn bóng ma quỷ đến)
Mọi người đồng loạt hỏi: “Nghĩa là sao?”
Tất Chí Nghị phi thường trịnh trọng nói: “Trận pháp một khi đã khởi động, theo lý thuyết chúng ta sẽ không còn đường sống. Nhưng mà tất cả các trận pháp đều sẽ có một sinh môn, ngay trong nháy mắt lúc mặt trời xuống núi, nó sẽ chỉ cho chúng ta sinh môn duy nhất đó, phải xem chúng ta có đủ thời gian để chạy tới sinh lộ đó không. Cụ thể tình hình này, chưa tới một khắc các ngươi có thể tự nhiên hiểu được!”
Vạn Thu Hồng vẫn luôn chú ý đến mặt trời đột nhiên kinh hô: “Không cần phải chờ nữa! Mặt trời đang xuống núi rồi…”
Tất cả mọi người đếu nhướn mắt lên, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy mặt trời đỏ hồng quả nhiên đã tới sát đỉnh đỉnh núi, và đang từ từ lặn xuống. Tất cả mọi người đều cảm giác hơi thở của mình đã bắt đầu trở nên dồn dập hơn, ngực cũng bị căng thẳng vô cùng…
Đột nhiên, trong nháy mắt khi mặt trời sắp xuống núi, một hiện tượng lạ chợt xuất hiện, chỉ thấy bên kia nú, vô vàn cái bóng tựa như ngàn vạn con ngựa chồm lên từ bên trái phi tới, hơn nữa còn nhanh chóng phủ qua đỉnh đầu tất cả mọi người, bóng tối rốt cục cũng dần tới.
Tất Chí Nghị đột nhiên quát lớn: “Mọi người thấy rồi chứ? Mặt trời rõ ràng là xuống núi ở phía trước mặt, nhưng vừa rồi bóng tối lại che phủ dần từ bên trái. Tất cả mọi người nghe rõ đây! Chúng ta phải theo hướng của bóng tối vừa rồi mà chạy thật nhanh, nhất định có thể chạy ra khỏi sơn cốc, mọi người chạy nhanh…”
Lúc này mọi người mới giật mình bừng tỉnh, nguyên lai chính mình bị sự vật trong trận pháp làm cho điên đảo, chỉ có bóng tối phủ xuống trong nháy mắt mới đúng là sự thực. Trầm Kiếm phản ứng nhanh chóng nhất, mạnh mẽ kéo Vạn Thu Hồng tức tốc chạy về phía trước, lúc này cũng không cần Tất Chí Nghị phải giục thêm, tất cả mọi người đều chạy theo Trầm Kiếm ngay lập tức.
Phệ Hồn cốc truyền thuyết này, mọi người đã nghe không dưới trăm lần, khi bọn họ gặp bóng tối phủ xuống, một nỗi sợ hãi chưa từng có trước đó nhanh chóng bao phủ trong lòng mọi người. Hơn nữa, mọi người lại có hiệu ứng tập thể, khi đại bộ phận mọi người cảm giác sợ hãi thì số ít còn tỉnh táo cũng sẽ bị cảm nhiễm. Tựa như bây giờ cũng vậy, cơ hồ mọi người đều mặt mày xám xịt, không hẹn mà cùng bắt đầu liều mạng bỏ chạy. Hơn nữa, bọn họ càng chạy càng sợ hãi, bất tri bất giác đều dùng tới toàn bộ sức lực.
Lúc này cũng chỉ còn hai người Hoa Lân và Tất Chí Nghị còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tất Chí Nghị không khỏi kỳ quái hỏi: “Sao ngươi không đi?”
Hoa Lân: “Ách!... Tại sao ngươi không đi?”
Tất Chí Nghị cười khổ nói: “Không thể có chuyện tất cả mọi người đều ra khỏi được Phệ Hồn cốc này, vì thế đành phải đoạn hậu bọn họ!.... Ngươi đi nhanh lên!” Giọng nói của hắn biến đổi, đột nhiên biến thành khẩu khí ra lệnh.
Hoa Lân đang muốn giải thích rằng mình không tin chuyện ma quỷ của Phệ Hồn Cốc, bởi vì Thánh Thanh Viện ở cách đây không xa, bọn họ thân là chánh đạo, chẳng lẽ lại để sơn cốc hại người này tồn tại? Nhưng lúc này, cảnh vật bắt đầu nhanh chóng mờ đi, Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân đột nhiên hướng về phía mặt đất gào rú một hồi không thôi. Hai người vừa cúi đầu nhìn, không khỏi sợ vãi linh hồn, chỉ trên thấy mặt đất vốn bị hỏa thiêu, một gốc cây màu xanh lục rất nhỏ nhanh chóng lớn lên, cỏ dại trên khắp mặt đất đã cao lên hơn một tấc. Lúc này mới nhớ rằng cỏ dại này có thể hút máu người, Hoa Lân rốt cục cảm thấy bất an.
Lúc này, xa xa văng vẳng có tiếng kêu sợ hãi: “Má ơi! Phệ Hồn cốc lại bắt đầu cỏ mọc dài, mọi người chạy mau nha!”
Hoa Lân hoảng sợ liếc nhìn Tất Chí Nghị, chỉ nghe Chí Nghị ra lệnh: “Ngươi đi nhanh lên!”
Đột nhiên lúc đó Hoa Lân hiểu được dụng ý của hắn. Hắn mang chức trách lãnh đội, nhưng lần này hắn lãnh đạo có điểm thất sách, cho nên hắn không muốn chạy trối chết trước mặt mọi người. Hoa Lân chỉ có thể hướng về hắn cười cười, dứt khoát ly khai, nhanh chóng đuổi theo mọi người.
Đây đúng là một cuộc đua tốc độ với thời gian, bởi vì Hoa Lân bắt đầu quá muộn, mọi người phía trước đã sớm vô ảnh vô tung. Mặt trời đã xuống núi nhưng ánh sáng sót lại vẫn làm đỏ tươi một mảnh mây phía chân trời, ánh sáng trong cốc dần ảm đạm chìm xuống. Chưa chạy được bao xa, Hoa Lân đột nhiên ngừng lại, bởi vì cỏ dại dưới chân đã dài tới đầu gối, có lẽ với tốc độ này, chưa tới được bờ sơn cốc thì chúng sẽ cao quá đỉnh đầu hắn rồi, chạy hay không thực sự cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa.
Hắn đi vòng quanh vài bước, nhìn cỏ dại điên cuồng bốn phía, lúc này hắn rốt cục tin rằng trong Phệ Hồn cốc có quỷ.
Phút chốc trời đã tối hoàn toàn! Nhìn chung quanh điên cuồng cỏ dại, Hoa Lân cũng cảm giác chính mình cũng sinh ra ảo giác. Hắn chậm rãi rút trường kiếm của Tô Lôi ra, đi từng bước chậm rãi. Quả nhiên trong chốc lát, cỏ dại đã cao vượt quá đỉnh đầu hắn, chung quanh đột nhiên trở nên hôn ám vô cùng. Mà Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân bắt đầu máy động, hướng về phía bên trái gào rống loạn lên: “Hống hống…”
Hoa Lân cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen chậm rãi nhô lên từ dưới mặt đất. Đầu tiên lộ ra một đôi khô thủ đen thui, sau đó là đầu lâu, tiếp đến là thân thế và đôi chân.  Hoa Lân sử dụng ánh mắt sắc bén bắn tới, hắn biết mình tuyệt đối không thể bị chúng áp đảo, nếu không khẳng định là ngày mai không thể nhìn được ánh mặt trời. Nhưng kỳ quái là bóng đen kia hiển nhiên dù có nhìn thấy hắn nhưng lại tịnh không có tiến tới dây dưa, nó phảng phất cũng cảm giác được sự nguy hiểm nào đó.
Hoa Lân không thể kìm được đối mắt nhìn quái vật kia, Tiểu Bạch trên vai càng rống loạn “Hống hống…”. Chỉ thấy “Ác linh” này thập phần si ngốc, đầu đen hắc não, hai mắt trống rỗng vô châu (không có con mắt), miệng rộng tối đen tựa như cái động không đáy kinh khủng. Hoa Lân âm thầm buồn cười, lại quỷ hồn này đã được nghe kể khi còn ở Thiên Sơn kiếm phái. Chúng nó chính là ác linh cấp thấp nhất, không có bao nhiêu tư duy, tựa như vô dụng, chúng nó ngu độn như vậy bởi vì đã bị mất đi một nửa trong tổng số ba hồn bảy vía.
Nhưng loại ác linh cấp thấp nhất này lại khiên người ta đau đầu, bởi vì bình thường chúng nó nghe lệnh từ các ác quỷ cao cấp, một khi nhận chuẩn mục tiêu sẽ tiến đến dây dưa mãi không rời. Nhưng ác linh này có điểm kỳ quái, nó luôn úy kỵ không dám tiến lên. Hoa Lân thấy nó có vẻ như sợ hãi mình, không khỏi hứng khởi trái tim thiếu niên, đột nhiên làm bộ tiến về phía trước một bước. Quả nhiên ác linh này sợ tới mức lùi lại ngay lập tức, rốt cục hắn nhịn không được cười lớn: “Ngươi thật là con lợn, không dám đánh ta, vậy thì tránh xa ta ra!”
Ác linh kia có vẻ như hiểu được lời hắn, đột nhiên ngoan ngoãn địa độn mà đi. Hoa Lân trong lòng máy động, thầm nghĩ không hiểu sao loại ác linh đê cấp này lại hiểu lời mình? Chẳng lẽ Phần Tinh Luân trong cơ thể mình lại còn có tác dụng tị tà sao?
Chưa kịp nghĩ lại thì Tiểu Bạch lại quay xung quanh gào rú loạn lên, Hoa Lân nghe thanh thế nhìn ra, hoảng sợ phát hiện hàng trăm hàng ngàn bóng đen từ trong lòng đất trồi lên, máy móc bao vây hắn.
Âm khí chung quanh cũng càng ngày càng trầm trọng, Hoa Lân phát hiện chúng nó mặc dù không hề động thủ nhưng sinh cơ của chính mình lại đang nhanh chóng mất dần, nếu cứ mất đi như vậy, có lẽ không cần nửa canh giờ sẽ bỏ mạng. Ác linh ở đây số lượng thật đông đảo ngoài ý nghĩ của hắn.
Lúc này từ xa xa truyền tới tiếng kêu gọi khủng khiếp, trong đó ẩn hiện tiếng binh khí chiến đấu, Hoa Lân trong lòng buồn bã, xem ra đã có người nổi điên rồi, nhưng chính mình còn chẳng lo nổi thân, căn bản không có khả năng cứu được người khác. Rốt cục ác linh xung quanh hắn đột nhiên động thủ, đồng loạt hướng hắn đánh tới…
Trong tuyệt cảnh này, hắn chỉ có thể liều mạng kích động Phần Tinh Luân trong cơ thể, hy vọng có kỳ tích xuất hiện. Nhưng “Nhiếp hồn trận” này thực sự lợi hại, khiến hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Phần Tinh Luân một chút nào, bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn những bóng đen hắc ám đè áp lên thân thể mình, cảm giác như mình biến thành cốc nước trái cây ép, tùy ý bị chúng hút máu trên người…
Toàn thân Hoa Lân nổi lên một cảm giác bất lực, trong lòng đột nhiên sinh ra hận ý mãnh liệt. Hắn hận Phần Âm Tông bởi vì bọn chúng là nguồn gốc của tai họa, tất thảy đều là do chúng gây ra. Nhưng hắn lại càng thêm hận Thánh Thanh Viện bởi vì bọn họ không xứng với danh xưng “Thánh môn”, bọn hỏi chỉ trưng biển trừ ma vệ đạo, nhưng ngay cả người thiện lương cũng không buông tha. Phải biết rằng chính hắn đến tận bây giờ vẫn chưa hề giết một ai nhưng Thánh Thanh Viện vì tiến hành trừ ma vệ đạo lại giết người vô số kể, có lẽ trong đó ngộ sát cũng không ít, nếu mình bất hạnh chết trong tay họ thì đúng là một ví dụ rõ nét.
Ý nghĩ nguy hiểm về cái chết trong nháy mắt chợt hiện lên trong đầu hắn. Nếu hắn chết đi mang theo những ý niệm này, khi tiến vào lục đạo luân hồi thì khẳng định hắn sẽ tiến nhập ma đạo…
Trong thời khắc quyết định này, Phần Tinh Luân rốt cục cũng bị kích động, cuối cùng nó cũng đột phá được cấm chế cường đại của “Nhiếp hồn trận”, rốt cục phóng ra hồng quang cứu mạng. Hoa Lân bị chính ngọn lửa trong cơ thể mình táp vào, cảm giác chính mình được tái tạo năng lượng, nhịn không được thét dài một tiếng, toàn thân hồng quang bùng lên, ác linh quấn quanh bên người toàn bộ bị thiêu đốt, chỉ cần bất cứ ác linh nào đnế bên hắn lập tức bị cháy tan sạch thành mây khói. Điều này khiến các ác linh sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, tất cả đều không thể tin được vây quanh ngoài hai trượng, rốt cuộc không dám tiến lên chịu chết.
Hoa Lân sớm đã tinh lực suy kiệt, chỉ cần chậm mất vài giây hắn có lẽ đã đi gặp Diêm Vương rồi. Nhưng lúc này ngàn vạn lần không thể ngã xuống, đành phải xác định một phương hướng bỏ chạy. Ác linh xung quanh cũng không chịu dễ dàng buông tha, tất cả đều theo chân hắn mà di động, tựa như cùng guồng giống nhau.
Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân cũng cảm giác bất an, không thể nghĩ rằng ngay cả động vật mà ác linh cũng không tha. Nếu không phải nó trời sinh có một tinh thần lực siêu cường, có lẽ đã sớm biến thành một cỗ tử thi rồi. Mà lúc này, ngọn lửa cháy bỏng toàn thân Hoa Lân khiến nó thập phần khốn khổ, hơn nữa nó cả ngày không được ăn Huyền Băng Tủy, càng thêm có vẻ khổ sở vô thần.
Chung quanh rốt cuộc không còn tiếng giao chiến và tiếng kêu gọi nữa, chỉ có một trận âm phong thổi qua trước mặt. Các ác linh này mặc dù ngu độn nhưng cũng nhận ra Hoa Lân đã là cường nô chi mạt, chỉ chờ hắn ngã xuống một cái là ào lên. Nhưng không nghĩ rằng ý chí của Hoa Lân lại phi thường cứng cỏi, lúc chạy lúc ngừng, qua vài canh giờ hắn vẫn không hề ngã xuống. Ngược lại, ác linh xung quanh càng ngày càng đông, nếu nhìn từ trên trời xuống nhất định phát hiện cả một nửa ác linh của Phệ Hồn Cốc đều tập trung nhằm hắn đi tới.
Hoa Lân loạng choạng đi được khoảng nửa canh giờ, đột nhiên hắn cảm giác có một bóng đen rất lớn ở phía trước, lúc này không cần nhìn cũng biết phía trước chắc chắn là một tấm bia đá. Bây giờ hắn rốt cuộc không còn đủ khí lực để tiếp tục chạy trốn, đành quyết định chạy lên trên tấm bia đá để nghỉ ngơi một lát, vì vậy tập tễnh chậm rãi bước đi.
Đột nhiên hắn phát hiện trước tấm bia đá có một bóng người. Chỉ thấy đó là một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, thân mặc huyền y trang phục, ngũ quan cực kỳ thanh tú, trên mặt ẩn ẩn lộ ra một nụ cười đắc ý. Bên cạnh hắn cắm một thanh bảo kiếm màu vang lợt, phối hợp cùng với thần sắc của hắn có vẻ cực kỳ hài hoà.
Hoa Lân ngạc nhiên phát hiện, ở xung quanh thiếu niên kia cũng có một vòng vây đông đảo các ác linh. Mà nhìn cảnh tượng thấy các ác linh cũng không dám tiếp cận thiếu niên này.
Hoa Lân đột nhiên phát hiện thiếu niên kia giật mình nhìn hắn. Từ trong ánh mắt đối phương, Hoa Lân cũng thấy được sự tò mò mãnh liệt, cùng một phần vẻ mặt không thể tin được. Điều này làm Hoa Lân lập tức phán đoán đây thật sự là một người sống. Đang không nghĩ tới tại Phệ Hồn Cốc thế nào lại có người sống được, hai người không khỏi hướng mắt nhìn nhau.
Nhưng Hoa Lân thực sự đã quá mệt mỏi, đi tới ngồi phịch xuống trước thềm tấm bia đá.
Thiếu niên kia đề phòng lùi lại hai thước, kinh hãi hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại có thể tự nhiên hành tẩu trong Phệ Hồn Cốc?”
Hoa Lân giật mình thấy trình độ của hắn cao hơn mình, vì vậy ngồi trên thềm đá thở hổn hển, cố ý không trả lời câu hỏi của hắn.
Tiểu Bạch ở trên vai cũng đã quá mệt mỏi, sớm đã nhẩy xuống bậc đá lạnh lẽo, hạ bốn chân xuống mặt đất, thè nửa cái lưỡi ra, bộ dạng cũng giống như Hoa Lân, thở hổn hển: “Xuy xuy…”
Hoa Lân vỗ vào đầu Tiểu Bạch cười mắng: “Tiểu tử ngươi so với ta có vẻ cũng khá ổn nhỉ?”
Tiểu Bạch hướng về hắn kháng nghị gào lên “Hống hống…” liên tiếp mấy tiếng, cuối cùng lại nằm dài trên mặt đất thở dốc.
Thiếu niên bên kia vốn cũng là người lãnh ngạo nhưng thấy bọn họ một người một vật đều rất thú vị như vậy, thật sự không thể nhịn được tò mò, lớn tiếng nói: “Xin chào! Ta là Lộ Á Phi, chúng ta kết làm bằng hữu nha?”
Hoa Lân vận đang thở dốc: “Tốt… được rồi…. rất vui được gặp ngươi, Lộ Á Phi!... A? Lộ Á Phi? Dường như ta đã nghe cái tên này ở đâu đó…”
Lộ Á Phi kia thấy hắn đã nghe qua đại danh của mình, có vẻ hưng phấn, ra vẻ khiêm tốn nói: “À, ta là truyền nhân duy nhất của Lộ gia tộc, chuyên môn tới đây để hàng yêu trừ ma!”
Hoa Lân linh quang chợt lóe, nhất thời nhớ được hắn là người phương nào…  Trước Sau