Ngọc Tiên Duyên
Chương 14: Tuyệt thế tàn kiếm
Phía dưới đài là một không gian rộng hơn vạn mét vuông có thể chứa được vài nghìn người, nóc đá cao đến mười mấy trượng toát lên vẻ u ám. Trên vách đá phía nam khoét rất nhiều khung cửa sổ hình tròn, những tia nắng vàng xuyên qua đó chiếu xuống mặt đất khiến người ta không khỏi cảm thán, quả là xảo đoạt thiên công. Trong động ngổn ngang mấy chục tảng cự thạch, trên bề mặt cắm vô số thanh bảo kiếm. Dưới ánh dương quang chiếu xạ, thanh nào thanh nấy tỏa ra hàn quang lóa mắt.
Các sư huynh đệ đang chạy qua chạy lại dưới đó, tự tìm cho mình một thanh ưng ý nhất. Số người đã chọn được kiếm lại rất ít, trước đám bảo kiếm chỉ nhìn đã hoa mắt này mọi người đâm ra luống cuống không biết làm thế nào, đúng là chọn thì khó mà bỏ thì tiếc.
Hoa Lân kinh ngạc nói: “Oa! Thì ra Thiên Sơn phải của chúng ta lại có nhiều bảo kiếm như vậy sao?”
Mẫu đan kiếm Lưu Linh thấy bọn Hoa Lân đã đến nơi, ôn nhu nói: “Các con mau tới chọn kiếm đi! Chỉ chọn đúng một thanh thôi đấy, đã rút ra rồi thì đó sẽ là thanh kiếm của con.”
Hoa Lân quay sang nói với Diệp Thanh và Trương Thiên Hoa: “Mau lên! Bảo kiếm nhiều thế này cứ chọn bừa một thanh là được rồi.”
Mẫu đan kiếm thầm gật đầu: Câu nói này của Hoa Lân rất có đạo lý! Thiên Sơn kiếm phái đã thu thập danh kiếm trong hàng trăm năm, những thanh bảo kiếm có thể được các trưởng bối để ý đến đương nhiên đều danh bất hư truyền. Việc chọn kiếm lần này còn ẩn giấu một mục đích: cũng giống như cao thủ quá chiêu, phải giữ được sự trầm tĩnh, lạnh lùng mới có thể hiểu rõ đối thủ đến chân tơ kẽ tóc, không tham lam không nóng vội mới là trụ cột của Thiên Sơn trong tương lai! Những đệ tử có biểu hiện tốt trong đợt này sẽ được tuyển thẳng vào Huyền Kiếm Đường.
Hoa Lân, Diệp Thanh, Trương Thiên Hoa đều đứng nguyên tại chỗ, vô hình trung ba người họ đã trở thành một nhóm cùng tiến cùng lui, tuy Trương Thiên Hoa có vẻ hơi nôn nóng nhưng lão đại còn chưa động thủ thì bản thân gã sao có thể không biết xấu hổ mà đi đoạt kiếm trước được?
Hoa Lân sớm đã phát hiện thấy gã ngọ nguậy muốn đi lắm rồi, liền cười nói: “Còn không mau đi đi?”
Trương Thiên Hoa cười hì hì rồi xông vào theo dòng người…
Thật ra trong đám kiếm quang hỗn loạn này có ba thanh bảo kiếm nổi bật phi thường nhưng chưa có ai chọn chúng.
Thanh thứ nhất, vừa nhìn đã thấy đó là một thanh trường kiếm đã rỉ sét, trên chuôi kiếm còn treo một tấm giấy thuyết minh có ghi: “Lịch lịch khuyết ngân chiếu đan tâm, tích tích bích huyết tẩy oán trần!” Chủ nhân của thanh kiếm này là Thiên Sơn cao thủ đời thứ bảy Vị Kính, đây là nỗi đau vĩnh viễn của Thiên Sơn – Không thể chọn!
Hoa Lân thấy vậy liền lẩm bẩm mắng: “Thanh kiếm cũ nát như thế này, lại không thể chọn, thế thì còn bày ra đây làm gì?...Ôi dào!”
Mọi người đều đang hấp tấp giành chọn kiếm, trong khi đó Hoa Lân vẫn hết sức nhởn nhơ như đang dạo chơi. Hắn đi đến chỗ thanh kiếm thứ hai cũng có dán một tấm giấy thuyết minh, bên trên quả nhiên có ghi: “Kiếm của Thiên Sơn đệ tử đời thứ mười ba Vô Danh! Kiếm này đã từng trảm sát hàng trăm người, tuy lập được kì công nhưng vị thế bất dung! – Không thể chọn!”
Lần này Hoa Lân càng mắng lớn tiếng hơn: “Ta thèm vào!...Thanh kiếm này sáng chói mắt, chắc chắn là rất sắc bén, vậy mà lại bảo không thể chọn! Thế bày ra đây làm gì?”
Thanh âm của hắn quá to khiến cho các sư huynh quanh đó đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Còn một thanh kiếm nữa được cắm xiên vào thạch bích trên cao, trong số đám bảo kiếm thì nó là thanh cô độc nhất! Thế nhưng trên đó lại không hề có một lời thuyết minh nào!
Khi Hoa Lân nhìn thấy nó bỗng thấy tinh thần rung động, dường như…hắn đã tìm được thanh kiếm của mình!”
Thanh kiếm này bị rỉ khá nhiều, hai bên thân kiếm thô ráp toàn những vết sứt mẻ, giống như một người lâm trọng bệnh, chẳng trách không ai thèm chọn nó. Hắn nhìn một cách kĩ lưỡng lại càng thấy khác thường, trên thân kiếm lộ rõ những đường nứt sâu, e là vừa rút ra thì kiếm đã bị vỡ thành từng mảnh. Thế nhưng Hoa Lân lại rất thích nó, không vì lý do nào khác, chỉ đơn giản vì nó cô độc.
Hoa Lân dẫm chân lên tảng đá, nhưng hắn dù kiễng chân lên cũng không với được tới thanh kiếm. Hắn liền nhảy lên nắm lấy chuôi kiếm rồi rút mạnh ra. Nhưng thanh kiếm này đã cắm vào thạch bích quá nhiều năm, mặt kiếm lại không được trơn nhẵn nên hắn không thể rút ra được, vì vậy cả người Hoa Lân bị treo ở trên không.
Mẫu đan kiếm thấy tình cảnh đó lắc lắc đầu, nghĩ thầm: “Hài tử này quả nhiên đặc biệt, bao nhiêu kiếm không muốn chọn mà chỉ chọn thanh kiếm vỡ đó.” Đang định đi tới giúp hắn một tay thì Hoa Lân đã đạp mạnh vào thạch bích, “xoẹt” một tiếng đã rút được bảo kiếm ra, lộn một vòng tuyệt đẹp trên không rồi hạ thân xuống đất một cách vững chãi. Hoa Lân ung dung cầm ngang thanh kiếm, ngón tay vuốt dọc thân kiếm như đang vỗ về vuốt ve. Đột nhiên, ngón tay Hoa Lân nhói đau, thì ra thân kiếm toàn những vết mẻ, hắn không cẩn thận nên đã bị cứa vào tay. Ngay sau đó toàn thân Hoa Lân như bị sét đánh, kêu lên một tiếng lớn, rơi kiếm xuống đất. Điều kì lạ nhất là kiếm liền vỡ thành bốn mảnh.
Hoa Lân không để ý đến vết thương của mình, cởi áo bọc lấy những mảnh kiếm vỡ, buồn bã nói: “Kiếm ơi kiếm à, xem ra chúng ta không có duyên rồi!”
Diệp Thanh, Trương Thiên Hoa đều cùng chạy đến an ủi hắn.
Trương Thiên Hoa nghi hoặc nói: “Đại ca! Thanh kiếm này có điểm gì đặc biệt thế?”
Hoa Lân nhón lấy một mảnh kiếm nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là ta thấy nó thuận mắt thôi. Đệ nhìn xem thanh kiếm này có đến hàng trăm vết sứt mẻ, nhất định trước kia đã từng chiến đấu với vô số cao thủ, vậy mà vẫn không bị gãy vỡ…Nhìn tay ta đi, thanh kiếm sắc bén như thế này, chắc hẳn năm đó đã từng vang danh giang hồ.”  Diệp Thanh đau lòng, lấy ra một chiếc khăn tay trong ngực áo rồi ôn nhu giúp hắn đắp thuốc, buộc vết thương.
Lần này cuối cùng Hạng Tiêu Vân đã được tận mắt nhìn thấy nhu tình của Diệp Thanh dành cho Hoa Lân, gã ngầm hạ quyết tâm nhất định phải nghĩ cách đánh bại Hoa Lân…
Mẫu đan kiếm cũng đi đến bên ba người, thở dài nói: “Thanh kiếm này tên là Hà Chiếu, thuộc sở hữu của Thiên Sơn cao thủ đời thứ bảy Đoạn Hồn…Lúc đó giang hồ đang trong thời kì hỗn loạn cực độ, Đoạn Hồn vàVị Kính vô cớ bị Thiên Sơn trục xuất khỏi sư môn, hai người họ sau khi nếm trải cửu tử nhất sinh đến lúc chết mới quay về Thiên Sơn. Đáng tiếc chỉ sai lệch một ý niệm…Ài! Thanh kiếm này đã bị hủy, con hãy đưa cho ta xử lý.”
Hoa Lân cẩn thận bọc kín thanh tàn kiếm, cười buồn nói: “Con phải đúc lại Hà Chiếu! Con nhất định sẽ làm được!” Hoa Lân cầm chiếc bọc thong thả đi ra khỏi Tàng Kiếm Các. Hắn thầm nghĩ bằng vào năng lực của Hoa phủ, việc đúc lại một thanh bảo kiếm còn không dễ dàng sao?
Diệp Thanh cũng không còn lòng dạ nào chọn kiếm, hơn nữa đâu đâu cũng là bảo kiếm, nàng liền tiện tay rút lấy một thanh rồi đi ra theo Hoa Lân.
Trương Thiên Hoa tuy vẫn còn nuối tiếc nhưng vì đại ca đã bỏ về nên cũng đành học theo Diệp Thanh rút đại một thanh rồi đi ra. Không ngờ chính sự chọn lựa này đã giúp Trương Thiên Hoa được chọn vào Huyền Kiếm Đường.
Mẫu đan kiếm ngầm gật đầu, xem ra Hà sư huynh đã nhìn lầm tên đệ tử Trương Thiên Hoa này rồi!
Diệp Thanh đuổi theo Hoa Lân hỏi: “Công tử! Huynh thật sự không cần kiếm sao?”
Hoa Lân dừng bước, đột nhiên nhớ đến lời chỉ dạy của Thượng Quan Linh, liền bắt chước y nguyên nói: “Ta cho rằng vạn vật đều có thể là kiếm, tâm trung vô kiếm, dĩ khí ngự kiếm!...Ý phát kiếm phát, một thanh mộc côn nói không chừng cũng có thể dùng làm kiếm! Muội nghĩ sao?”
Diệp Thanh ngạc nhiên vô cùng.
Trương Thiên Hoa đuổi tới phía sau đột nhiên đứng sững ra tại chỗ, những suy nghĩ cứ miên man trong đầu. Gã nhớ ra Hoa Lân đã từng nói luyện võ thì phải luyện nội công trước tiên, xem ra đây chính là mục đích hướng tới. Lúc gã tỉnh lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Hoa Lân và Diệp Thanh, Trương Thiên Hoa bỗng gật gật đầu, nói với lòng quyết tâm kiên định vô cùng: “Không cần biết kiếm pháp hay không kiếm pháp, kể từ hôm nay ta sẽ luyện nội công tám tiếng một ngày!”
Đằng xa có một ông lão đang quét dọn nghe thấy câu nói này của hắn, dựng chổi lên, trên mặt ông lộ ra một nụ cười hài lòng, đôi mắt vốn mờ đục bỗng lóe lên ánh tinh quang, phảng phất như vừa quyết định một điều gì đó.
Trước Sau