Ngọc Quan Âm
Chương 24
Đối với một kẻ với một kẻ đã quen đứng núi này trông núi nọ như tôi thì việc toàn tâm toàn ý yêu một người con gái đến nỗi thay đổi cả bản thân mình đúng là một kỳ tích. Kỳ tích đó có thể xảy ra trước hết là nhờ vào nhân cách của An Tâm, chính nhân cách đó đã khiến tôi cảm động và trở nên bao dung hơn. Thứ nữa nhưng quan trọng không kém là trong thời gian tôi và em bên nhau, An Tâm đã mang đến cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến tôi luôn cảm thấy tò mò. Ví dụ như ngoại hình và vốn sống của em, ngay cả tính cách và vẻ bề ngoài của em cũng có sự đối lập không tưởng tượng được. Chính điều đó đã tạo cho An Tâm một sức hấp dẫn đặc biệt.
Tôi không ngờ một cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, dịu dàng như nước như An Tâm mà lại có thể vạch ra một kế hoạch đầy đủ và hoàn hảo đến như vậy. Tôi cũng không thể nào ngờ được ẩn sau khuôn mặt ngây thơ và thuần khiết ấy lại là sự dũng cảm và mưu trí hơn người.
Tôi chỉ có thể kết luận rằng, em đã từng học qua trường lớp bài bản và có kinh nghiệm thực tế khi ở Nam Đức, cũng từng trải qua thử thách sống và chết nên mới có thể làm được như thế.
Sauk hi tôi bị ngồi tù, An Tâm đã một mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm cách minh oan cho tôi, vậy mà thậm chí tôi còn không biết em đi đâu, làm gì. Nếu lúc đó tôi biết em đang phải khổ sở vì tôi như vậy thì nhất định tôi sẽ khuyên em dừng lại, tôi sợ bao công sức của em rồi sẽ thành công dã tràng xe cát mà thôi.Vào thời điểm đó, tiền bạc đối với An Tâm và Tiểu Hùng cũng giống như thứ bảo tồn sinh mạng vậy. Hơn nữa em lấy đâu ra tiền chứ. Thời buổi này, không có tiền thì chẳng thể làm gì cả.
Trong khi tôi đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng vì nhiều lần khiếu nại bị bác bỏ thì An Tâm đã mang theo hai trăm tám mươi nghìn tệ tiền bố mẹ cho từ Thanh Miên quay về Bắc Kinh, tìm đến vị luật sư biện hộ cho tôi, trước là trả công đầy đủ cho chị ta, sau là cùng bàn tính kế hoạch lật lại phán quyết của tòa. Trước tiên họ tìm đến Lưu Minh Hạo, nói tình nói lý không được thì đánh vào tâm lý cậu ta. Thực ra, Lưu Minh Hạo là kẻ có nghĩa khí, đồng thời cũng rất tham tiền, tình và lý, danh và lợi, đối với cậu ta đều có sức hấp dẫn như nhau. Cậu ta đồng ý làm chứng lại một lần nữa, kể lại thái độ và quá trình nhận khoản tiền hoa hồng của tôi. Đồng thời, cậu ta cũng tiết lộ một thông tin quan trọng, đó là giữa Biên Hiểu Quân và công ty Quốc Ninh có mâu thuẫn, không biết Biên Hiểu Quân xin nghỉ việc hay là bị đuổi việc rồi, dù sao thì cũng không làm việc cho Quốc Ninh nữa. Chuyện này khiến An Tâm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, vậy là cuối cùng cũng có một tia hi vọng.
Hai người lập tức đi tìm Biên Hiểu Quân. Quá trình tìm kiếm rất gian nan vì Biên Hiểu Quân có hành tung rất khó đoán. Luật sư rất bận, không cáng đáng nổi việc này, thế là một mình An Tâm hỏi thăm thông tin từ Lưu Minh Hạo rồi tìm từng nơi một, hơn một tuần thì tìm thấy anh ta. Em đứng trước cửa một hộp đêm đợi Biên Hiểu Quân và nói có việc cần tìm anh ta. Biên Hiểu Quân chưa gặp An Tâm bao giờ, thấy một cô gái xinh đẹp như vậy đứng đợi mình, trái tim có phần loạn nhịp. Anh ta hớn hở đi cùng em đến một quán cà phê nhỏ và yên tĩnh. Anh ta nóng lòng muốn biết em muốn nói chuyện gì, không ngờ An Tâm lại rút ngay ra ba mươi nghìn tệ đặt xuống trước mặt anh ta, khiến anh ta trợn tròn mắt, không hiểu mô tê gì.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi quán cà phê, An Tâm đến gặp luật sư và báo với chị ta kết quả cuộc nói chuyện với Biên Hiểu Quân. Sau khi biết mối quan hệ giữa An Tâm và tôi, cùng với mục đích em đến tìm mình, Biên Hiểu Quân đưong nhiên đã gạt bỏ hoàn toàn ý đồ bất chính, dứt khoát chỉ bàn chuyện làm ăn với em. Anh ta ra giá sáu mươi nghìn tệ thì mới nói, không thì miễn bàn. An Tâm không do dự, lập tức trả tiền. Thế là Biên Hiểu Quân đồng ý đến gặp luật sư.
Những việc còn lại chủ yếu thuộc về chuyên môn của luật sư, đó là liên kết lời khai mới của Lưu Minh Hạo và Biên Hiểu Quân. Lưu Minh Hạo không muốn đắc tội với công ty Quốc Ninh, không muốn để luật sư phanh phui vụ Quốc Ninh mua chuộc cậu ta đứng ra làm chứng giả, cho dù hợp đồng cung cấp điều hòa cho tòa cao ốc Quốc Ninh giữa hai bên vẫn chưa được thực hiện, sau đó công ty Quốc Ninh đã đền bù cho Lưu Minh Hạo bằng hợp đồng in ấn tài liệu cho thuê văn phòng của cao ốc, nhưng số tiền cậu ta kiếm được cũng chỉ có mấy nghìn tệ. Nói cho cùng thì Chung Quốc Khánh cũng là kẻ làm ăn buôn bán, chắc hắn cho rằng vài câu trước tòa của Lưu Minh Hạo cũng chỉ có giá đến thế thôi.
Nhưng Biên Hiểu Quân thì khác, anh ta chủ động bày tỏ ỷ muốn vạch trần chuyện Chung Quốc Khánh yêu cầu vu cáo tôi. Hôm đó, Chung Quốc Khánh đã đích thân tìm anh ta để đàm phán, yêu cầu anh ta phủ nhận việc tôi đã từng báo cáo việc nhận hai mươi nghìn tệ tiền hoa hồng, phủ nhận chuyện đã đồng ý để tôi nhận khoản tiền đó, nhằm hãm hại tôi. Đương nhiên Biên Hiểu Quân tích cực chủ động giúp đỡ tôi như vậy không hẳn vì sáu mươi nghìn tệ mà là vì ân oán giữa anh ta và công ty Quổc Ninh. Dù sao anh ta cũng đã nghỉ việc ở Quốc Ninh rồi, lúc nói chuyện với luật sư, anh ta còn tỏ vẻ “vì nghĩa diệt thân” nữa chứ.
Ngoài ra, Biên Hiểu Quân còn cung cấp thêm tên và cách thức liên lạc của vài người có thể làm chứng cho việc đó nữa. Họ đều là nhân viên của Quốc Ninh, cũng biết chuyện hai mươi nghìn tệ hoa hồng và từng phản đối việc Chung Ninh cho phép tôi nhận số tiền đó. Mấy người đó cơ bản đều đã nghỉ việc hoặc bị công ty sa thải, chỉ cần đưa cho họ ít tiền là có thể bảo họ ra làm chứng.
Mùa xuân năm 2000, luật sư đã đệ đơn yêu cầu tòa án điều tra lại vụ án của tôi. Ngày hai mươi tám tháng tư, sỡ dĩ tôi nhớ rõ như vậy vì đó là ngày mở phiên tòa phúc thẩm vụ án, thẩm phán kiểm tra chứng cứ mà luật sư của tôi cung cấp, xét hỏi nhân chứng, sau đó tuyên án: “Nguyên cáo đưa ra bằng chứng buộc tội không đầy đủ, không thể cấu thành tội trạng, cần phải sửa chữa phán quyết trước đấy. Tòa án phúc thẩm tuyên bố bị cáo Dương Thụy vô tội.”
Cuối cũng, tôi đã được trả tự do. Bước ra khỏi tòa án, ngẩng mặt lên nhìn trời xanh cùng ánh nắng vàng lấp lánh, tôi thấy chúng quả thực đẹp hơn bầu trời và ánh nắng mà tôi nhìn thấy qua song sắt nhà tù rất nhiều. Và trên bậc thềm của tòa án, tôi đã trông thấy em. Chúng tôi cứ thế đứng yên rất lâu, trông thấy dáng hình gầy gò nhỏ bé của em mà tim tôi nhói đau. Sau đó, tôi chậm rãi bước xuống từng bậc thang và dừng lại ngay trước mặt em. Tôi thấy nước mắt em đang lăn dài, tỏa sáng lấp lánh trong nắng, em giơ tay vuốt nhẹ lên má tôi, tôi cũng từ từ kéo em vào lòng. Tôi ngày nhớ đêm mong giờ phút này, và cuối cùng, nó đã trở thành hiện thực.
Luật sư cũng đi về phía chúng tôi và nói: “Chúc mừng hai người.” Chúng tôi cùng quay lại nhìn cho đến khi chị ta đi đến bên đường, bước vào trong xe taxi rồi quay đầu mỉm cười với chúng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị luật sư đó cười. Thế rồi chiếc xe lăn bánh, hòa vào dòng xe đông đúc giống như một giọt nước hòa vào dòng sông vậy, rất nhanh đã biến mất.
Tôi cảm ơn luật sư, cảm ơn tất cả những người đã đứng ra làm chứng cho tôi, cho dù bọn họ làm thế vì tiền hay vì bất kì mục đích cá nhân nào khác nhưng họ đã nói ra sự thật. Lời nói thật của họ không chỉ kết thúc chuỗi ngày ngồi tù khổ cực của tôi mà quan trọng hơn là đã giúp tôi rửa sạch nỗi oan ức.
Tôi cảm ơn em. Để tôi lại có ngày được nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, em đã phải tán gia bại sản.
Và tôi cảm ơn cả bố mẹ em. Từ khi biết sự trong sạch của mình được đổi bằng tiền bán nhà của họ, tôi luôn muốn đi Thanh Miên để gặp bố mẹ em, quỳ xuống cảm tạ ân đức của họ. Tôi không thể mang đến cho con gái họ một cuộc sống đầy đủ, sung sướng, ngược lại còn khiến gia đình em mất hết tài sản. Tôi muốn quỳ xuống trước mặt bố mẹ em mà thề rằng nhất định sẽ dùng cả đời mình để báo đáp ân tình này.
Và giờ đây, sau những tháng ngày rong ruổi, cuối cùng tôi đã đến gần ngôi nhà cũ của An Tâm. Gần một năm sau khi bước ra khỏi tòa án, tôi đã đến một ngôi làng nhỏ ở vùng núi Thanh Miên, nhìn thấy ngôi nhà tường xám ngói xanh, thấp thoáng núi rừng bên hồ, bất chợt cảm thấy nơi này thật thân thiết. Tôi biết đây không còn là nhà của em nữa nhưng chỉ thoáng thấy bóng dáng của nó thôi mà tim tôi đã đập dồn dập, không tự chủ được mà rảo bước đi tới.
Tôi dừng lại trước cửa nhà, ngôi nhà giản dị và yên ắng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi nhìn chăm chú vào hai cái cổng sắt loang lỗ màu sơn, lộ ra mấy chỗ gỉ sét rồi gõ cửa, lớn tiếng hỏi: “Có ai ở nhà không?”
Lập tức có những âm thanh lộn xộn vang lên, kết thúc rất nhanh rồi tiếp theo là tiếng bước chân, sau đó cánh cửa sắt được đẩy ra, vang lên tiếng ken két. Người mở cửa là đàn ông, có vẻ hơn tôi một vài tuổi. Tôi hơi cúi người xuống chào, hỏi anh ta có biết gia đình họ An trước kia sống ở đây đã chuyển nhà đi đâu không. Người đàn ông đó hỏi lại: “Họ An sao?” rồi suy nghĩ rất lâu. Đúng lúc này, một ông lão tóc hoa râm đi từ trong sân ra, nói: “Anh tìm thầy thuốc An, chủ cũ của ngôi nhà này hả, nhà họ đã chuyển đi từ mùa xuân năm ngoái rồi.”
Tôi nói: “Cháu biết, thế bác có biết họ chuyển đi đâu không ạ?”
“Họ chuyển đến trung tâm văn hóa cộng đồng huyện, nhưng nghe nói giờ họ cũng không ở đó nữa rồi.”
Tôi hỏi đường đến trung tâm văn hóa cộng đồng và cảm ơn họ. Trước khi đi, tôi tranh thủ liếc nhìn khoảng sân rộng giữa ngôi nhà thông qua cánh cổng sắt được mở nửa chừng. Cái sân này đã từng là gia đình của em, đây là nơi em đã sinh ra và lớn lên, từng viên gạch, viên ngói, từng ngọn cỏ, từng cái cây của ngôi nhà này đều để lại ấn tượng sâu đậm trong trái tim tôi.
Lúc tôi tìm đến trung tâm văn hóa cộng đồng Thanh Miên cũng là lúc bắt đầu giờ cơm trưa, nhân viên của trung tâm đều đã về nhà, chỉ còn lại vài người. Đó là một tòa nhà hai tầng không lớn lắm, trước cửa treo đầy thông báo tuyển dụng với đủ kích cỡ. Nào là thư viện, hội nghiên cứu, lớp phụ đạo… hình như đều là cơ quan trực thuộc trung tâm. Hầu hết các phòng trong trung tâm đều khóa cửa, phòng nào không khóa thì để trống, thỉnh thoảng mới thấy bóng người vội vàng đi lại. Tôi hỏi nhà thầy thuốc An, tất cả đều nói không biết. Quanh quẩn trong trung tâm một lúc lâu mà không có thông tin gì, tôi liền đi ra phố ăn cơm. Đối diện trung tâm văn hóa có một cửa tiệm trông giản dị nhưng sạch sẽ, tôi liền vào đó. Ăn xong, nhìn đồng hồ thấy cũng đã được một lúc lâu, tôi liền quay lại trung tâm văn hóa. Lần này, tôi đến thẳng văn phòng của trung tâm, may thay lại gặp một nữ cán bộ đang có mặt ở đó.
Chị cán bộ nghe nói tôi muốn tìm người thì nhìn tôi với vẻ cảnh giác. Tôi vội đưa chứng minh thư của mình cho chị ta, nói mình là bạn học của con gái ông An, đến từ Bắc Kinh, đi tìm em có việc.
Chị ta kiểm tra chứng minh thư của tôi, vẫn có vẻ bán tín bán nghi, nhưng câu trả lời của chị ta còn khiến tôi thất vọng hơn. “Cậu tìm nhà thầy thuốc An đúng không, họ chuyển đi rồi. Vợ ông ấy không làm việc ở trung tâm nữa.”
“Họ đi từ lúc nào vậy?”
“… Cũng được vài tháng rồi.”
“Chị có biết họ chuyển đi đâu không?”
“Cái đó thì tôi không biết. Hình như họ rời khỏi Thanh Miên rồi.”
Chị cán bộ trả lại chứng minh thư cho tôi rồi vội vàng bỏ đi. Tôi uể oải đứng dựa vào tường, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng. Cha mẹ em là manh mối duy nhất có thể giúp tôi tìm thấy em, tôi nghĩ dù em không về quê thì họ cũng sẽ biết nơi ở của con gái.
Ra khỏi trung tâm văn hóa, tôi cứ đứng ngây ra giữa đường, hoàn toàn mất phương hướng. Sau một hồi suy nghĩ, tôi lại lần tìm đến nhà cũ của An Tâm, nhưng lần này, tôi không vào nhà mà men theo tường ra phía sau nhà, nơi có một sườn núi đầy những cây sam cao vút, đi dọc con đường mòn dài dằng dặc, tìm đến cái hồ phẳng lặng nằm giữa những dãy núi mà tôi hay nhìn thấy trong những giấc mơ. Đến nơi, tôi nhìn xa xăm qua bãi cỏ bên kia bờ. Ánh nắng chiếu vào những ngọn cỏ xanh tươi mơn mởn, nếu lại gần chắc chắn sẽ phát hiện ra hẳn một khu rừng nguyên sinh nhỏ bé và đáng yêu nằm sâu trong đó.
Mãi đến khi mặt trời đã xuống núi, tôi mới về đến trung tâm thị trấn Thanh Miên. Giở tờ lịch trình tàu hỏa ra, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, ngoài bố mẹ An Tâm ra, chỉ còn một người có thể biết tung tích của em, đó chính là sếp Phan, đội trưởng đội Phòng chống ma túy Nam Đức.
Vẫn còn lâu mới đến giờ tàu chạy, tôi đứng trước cửa hàng tạp hóa, trên tay cầm một gói bánh quy nhưng chưa muốn ăn, trong lòng tràn ngập sự chán chường và mơ hồ. Tôi bước vào phòng đợi của nhà ga, chiếc ba lô trên lưng như muốn ghìm cả người tôi xuống, nhưng tôi lười không muốn bỏ nó ra. Tôi cứ ngồi ở đó cho đến khi màn đêm dần buông xuống, đến gần nửa đêm mới bỏ bánh quy ra ăn, chờ đợi chuyến tàu đêm duy nhất đến Nam Đức.
Tôi đã từng đến Nam Đức một lần, khoảng mùa hè năm ngoái, khi tôi và An Tâm cùng đến Vân Nam chơi. Ngoài Nam Đức, chúng tôi còn đi cả Côn Minh và Bắc Khâu. Lúc đó, chúng tôi đang rất háo hức chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngay sau khi ra tù, tôi và An Tâm đã quyết định kết hôn. Chúng tôi đã suy nghĩ kĩ và trao đổi rất nghiêm túc về việc này, dù bố mẹ hai bên, mà chủ yếu là bố tôi, có đồng ý hay không; dù em từng kết hôn một lần và đã có con; dù chúng tôi có tiền hay không, chúng tôi vẫn sẽ lấy nhau. Chúng tôi nhất định phải kết hôn. Ngay lập tức.
Số tiền hai trăm tám mươi nghìn tệ mà An Tâm mang từ Thanh Miên về để cứu tôi đã dùng gần hết, chỉ còn lại chưa đến ba mươi nghìn tệ. Em đã gọi điện cho bố mẹ, thông báo việc chúng tôi sắp kết hôn, cũng nói giờ chỉ còn lại ngần ấy tiền. Bố mẹ An Tâm chúc mừng chúng tôi, mẹ em còn đòi nói chuyện với tôi nữa. Lời của bà khiến tôi vô cùng cảm động. Bà hỏi: “Cháu là Dương Thụy à? Cháu biết không, An Tâm rất yêu cháu, thậm chỉ còn hơn cả yêu bản thân mình nữa. Trên thế gian này, người nó yêu nhất ngoài Tiểu Hùng ra thì chính là cháu đó.”
“Cháu biết ạ.” Tôi nói.
“Cháu có thể yêu nó giống như nó yêu cháu không?”
“Có thể ạ.”
“Thế cháu có thể yêu thương Tiểu Hùng không?”
“Có thể.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén. Mẹ em nghẹn ngào nói: “Con gái bác đã khổ lắm rồi… Bác biết cháu cũng rất khổ, hãy nương tựa vào nhau mà sống… Bác thật lòng chúc các con hạnh phúc.”
Rồi bà òa lên khóc. Tôi đưa điện thoại cho An Tâm, lắng nghe mẹ con họ an ủi nhau, tự nhủ nhất định phải đối xử tốt với em, cả đời này không thay đổi.
Bố mẹ An Tâm cho chúng tôi số tiền còn lại để chi trả cho hôn lễ nhưng tôi không đồng ý, kiên quyết bảo em gửi trả cho họ. Em nói chuyện với bố mẹ hết lần này đến lần khác, cuối cùng chúng tôi thỏa hiệp sẽ giữ lại mười nghìn tệ, còn gần hai mươi nghìn tệ thì gửi về cho bố mẹ An Tâm.
Một hôm, An Tâm khuyên tôi về thăm bố. Một là để nói với ông tôi đã ra tù, đã rửa sạch oan ức, không làm cho ông và nhà họ Dương bị mất mặt; hai là thông báo việc chúng tôi kết hôn, hy vọng ông sẽ đồng ý. Tôi nghe lời em. May là hôm tôi về, bố tôi không uống rượu, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nghe giọng nói của ông, tôi có thể nhận ra hậu quả sau một thời gian dài chìm trong men rượu. Ông mới năm mươi tuổi, vậy mà nói năng lộn xộn chẳng khác gì ông lão bảy, tám mươi tuổi. Biết chuyện tôi được thả, ông thở dài rồi mắng thẩm phán, công tố viên là một lũ hồ đồ, còn bảo tôi kiện lại bọn họ. Còn về chuyện tôi muốn lấy An Tâm, bố tôi không tỏ thái độ rõ ràng nhưng nghe giọng thì cũng không phản đối.
“Con đã đủ tuổi kết hôn chưa?” Bố tôi đột nhiên hỏi.
“Con đủ tuổi rồi. Nam giới hai mươi tuổi là có thể kết hôn, con sắp hai mươi tư rồi, còn An Tâm cũng sắp hai mươi ba.”
Bố tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Sắp hai mươi tư rồi cơ à, từ khi con mười bảy, mười tám tuổi, bố đã không quản nổi con rồi. Mà có khi nào con chịu nghe lời bố đâu, lúc mẹ con còn sống thì con nghe lời mẹ con, mẹ con đi rồi thì toàn tự con quyết định. Hồi nhỏ dù sợ bố nhưng chẳng bao giờ nghe lời bố cả. Rớt cuộc giờ con cũng chẳng biết sợ bố nữa rồi.”
Nghe bố nói vậy, tôi cũng chỉ biết im lặng, chúng tôi đã trở nên xa lạ tới mức ngại chia sẻ cả tình cảm thực lòng với đối phương. Không chịu nổi bầu không khí gượng gạo đó, tôi đứng dậy, nói: “Bố, bố nghỉ ngơi đi nhé, con về đây, khi nào rảnh con lại đến thăm bố. Khi nào chọn được ngày cưới, con sẽ nói với bố.” Nói rồi, tôi để hai bình rượu trắng và giỏ hoa quả An Tâm bảo tôi mang đến biếu ông lên bàn rồi đi về. Bố tiễn tôi ra cửa, sau đó nói: “Các con kết hôn, bố chẳng có gì cho, tiền thì cũng không có là bao. Vỗn dĩ bố định lấy lại căn nhà các con đang ở để gộp với căn nhà này, đổi lấy căn khác to hơn. Nếu các con kết hôn thì tạm thời bố không đổi nữa, các con cứ ở đó đi.”
“Con cảm ơn bố.” Tôi nói.
Bố tôi mỉm cười, nói: “Vẫn biết cảm ơn bố cơ đấy, trưởng thành thật rồi. Con không cần cảm ơn bố, chỉ cần không giận bố là được.”
Bố tôi nói câu đó tức là đã đồng ý chuyện tôi và An Tâm. Sau đó, ông có gọi điện đến hỏi tôi định tổ chức hôn lễ ở đâu, đặt bao nhiêu bàn tiệc, mời những ai. Tôi nói rằng hôn lễ chỉ làm đơn giản thôi, không mời tiệc mà kết hợp đi du lịch, khi về chỉ cần chia kẹo cưới cho người thân, bạn bè là được.
Bố tôi nói: “Ừ, thế cũng được, An Tâm tái hôn, lại phải nuôi con nhỏ, không cần bày vẽ làm gì. Các con tự lo đi, người ta có hỏi thì bố sẽ nói các con kết hôn lâu rồi.”
Tôi mừng đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ âm thầm tận hưởng niềm vui sướng trong lòng. Đúng, tôi và An Tâm đã quyết định rồi, không ai có thể ngăn cản cả.
Tuy thế, chúng tôi cũng mời chị luật sư đã giúp mình thắng kiện ăn một bữa cơm. An Tâm có vẻ rất hào hứng, hình như giữa hai người họ đã hình thành một tình bạn sâu sắc.
Tôi nói đùa với An Tâm: “Muốn thể hiện tấm lòng thì phải mời người ta đi ăn vi cá, bào ngư, chứ mấy món thông thường hằng ngày thì chả có gì đặc biệt cả. Có khi người ta ăn chán rồi cũng nên.”
An Tâm ngẩn ra một hồi rồi hỏi: “Vi cá, bào ngư? Thế mấy món ấy có đắt không?”
Tôi cười cười, đáp: “Ba người, ít nhất cũng khoảng hai nghìn tệ.”
An Tâm giật mình, kêu lên: “Hai nghìn tệ? Ăn vàng chắc!”
“Hai nghìn tệ vẫn chỉ là mấy món đơn giản thôi, chưa phải là sơn hào hải vị đâu, ngay cả vi cá cũng chỉ là vây rụng, vây nhỏ phía đầu thôi; bào ngư cũng chỉ là loại nhỏ…”
An Tâm ngập ngừng nói: “Thế… ăn thứ khác nhé… cũng không nhất định phải ăn bào ngư, vi cá mà.”
Thế là chúng tôi chọn nhà hàng hợp túi tiền nhưng có không gian rất đẹp. Bữa cơm hôm đó chi hết có hơn ba trăm tệ một chút, ba người chúng tôi ăn rất vui vẻ. Luật sư chỉ hơn chúng tôi có sáu tuổi, về cơ bản cũng là những người trẻ nên chúng tôi nói chuyện rất cởi mở và ăn ý. Ăn cơm xong, luật sự đột nhiên nói với tôi: “Dương Thụy, xét trên phương diện pháp luật, việc làm của Chung Quốc Khánh và Chung Ninh chính là vu cáo hãm hại người vô tội, đồng thời ngụy tạo chứng cứ. Cậu có muốn tố cáo bọn họ không?”
Tôi ngẩn ra một lúc rồi nói: “Muốn.”
Chị ta lại nói tiếp: “Lời khai của Lưu Minh Hạo, Biên Hiểu Quân và các nhân chứng khác đã đủ để cấu thành tội danh của bọn họ rồi. Chỉ cần người bị hại kiện ra tòa là được.”
Tôi nhìn sang An Tâm. Em cuối đầu như có điều cần suy nghĩ, không tỏ thái độ gì. Tôi liền nói với luật sư: “Được, tôi sẽ kiện bọn họ.”
“Cậu có thể gửi đơn kiện đến Viện Kiểm sát, yêu cầu họ khởi tố. Tôi có thể giúp hai người thảo đơn kiện và liên hệ với nhân chứng.”
Nói rồi, luật sư liếc mắt nhìn An Tâm. Em vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Thế là luật sư quay sang tôi, nói: “Hay hai người cứ bàn bạc kĩ đi, quyết định rồi thì tìm tôi.”
“Được, chắc vẫn phải nhờ chị đấy.” Tôi khách khí nói.
Sau đó, chúng tôi chia tay luật sư tại cửa nhà hàng. Vì cũng đã muộn nên chúng tôi không đi đón Tiểu Hùng nữa, An Tâm gọi điện cho người giữ trẻ để nói chuyện với Tiểu Hùng rồi cùng tôi đi xe buýt về nhà.
Về đến nhà, An Tâm đi trải giường còn tôi ngồi xem ti vi ở phòng khách. Lát sau, chúng tôi đi ngủ. Nằm trên giường, An Tâm đột nhiên hỏi: “Dương Thụy, anh thực sự muốn kiện Chung Ninh à?”
Tôi im lặng một lúc mới đáp: “Ừ, cũng nên cho cô ta thử làm bị cáo một lần chứ.”
An Tâm lại im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh muốn kiện cô ta, em không có ý kiến gì, em cũng ghét cô ta lắm. Nhưng anh và em không giống nhau, dù sao em và Chung Ninh cũng không quen biết nhau, còn anh và cô ta đã từng là người yêu.”
Tôi lập tức nổi cáu. “Ai là người yêu của cô ta chứ! Em nghĩ anh vẫn còn tình cảm với Chung Ninh sao?”
Một lúc sau, An Tâm mới nói: “Con người là động vật có tình cảm, chuyện tình cảm vốn rất khó nói rõ ràng. Em không nói anh và Chung Ninh đến giờ vẫn còn tình cảm, ý em là dù sao hai người cũng đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp, từng yêu thương nhau, những thứ đó tuy đều là chuyện quá khứ nhưng khó mà nói quên là quên ngay được, đúng không?”
“Không phải em nghi ngờ anh vẫn lưu luyến cuộc sống cũ, vẫn nhớ nhung Chung Ninh đấy chứ?”
“Không, em nói thế vì em cũng từng ở vào hoàn cảnh của anh. Mặc dù em không yêu Mao Kiệt và căm ghét chuyện anh ta buôn bán ma túy nhưng khi phải làm chứng chống lại anh ta, đẩy anh ta vào chỗ chết, thực sự trong lòng em cũng không nhẫn tâm. Em nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ giữa em và anh ta, nhớ đến việc anh ta đã từng chăm sóc em, đối xử tốt với em… Rất nhiều chuyện bình thường không nhớ đến nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Mao Kiệt, những kỷ niệm đó lại hiện về…”
Tôi mỉm cười, quay sang nhìn An Tâm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt em, nói: “Đó là vì em là phụ nữ, tất cả phụ nữ đều đa cảm và mềm yếu. Còn đàn ông bọn anh thì không như thế.”
An Tâm nằm im nghe tôi nói. Ánh đèn ngoài cửa chiếu vào phòng, làm đôi mắt em sáng lấp lánh. Em quay sang nhìn tôi, nói: “Được, nếu anh đã nghĩ kĩ, không thấy thẹn với lòng mình thì cứ kiện đi, em không sao đâu.”
“Thật chứ? Thế sao lúc luật sư nói chuyện này, em lại thở dài?”
“Nếu anh thật sự căm hận cô ta, muốn trả thù cô ta thì em không phản đối việc anh kiện cô ta. Nhưng em sẽ không khuyên anh hay ép anh làm việc đó. Vì em biết cô ta là bạn gái cũ của anh, em không muốn bắt anh phải làm việc mà sau này, có thể anh sẽ thấy hối hận.”
Tôi nằm xuống, không nói gì nữa đối diện với người yêu cũ của mình, tố cáo để cô ta phải ngồi tù, phải chịu khổ giống như tôi đã từng chịu, liệu tôi có thấy vui vẻ? Dường như tôi cũng không. Tôi sẽ hối hận sao? Tôi không dám khẳng định. Nhưng nếu tôi đến tòa án, dám chắc chắn về điều đó.
Nhớ lại ánh mắt hận thù của Chung Ninh khi ở tòa án, nhớ lại cảnh cô ta làm chứng giả, kiên quyết ép tôi vào đường cùng, biểu cảm sung sướng và đắc ý xen lẫn độc ác đó, tôi đột nhiên giật mình, tự cảnh báo mình không được tàn nhẫn và mất hết lương tâm giống như cô ta.
Hôm sau, tôi gọi điện cho luật sự, nói không kiện Chung Ninh và Chung Quốc Khánh nữa. Hình như luật sư đã sớm đoán được quyết định của tôi nên cũng không ngạc nhiên, chị nói: “Cũng được, dù sao đó cũng là ý muốn của cậu.” Dừng lại mấy giây, đột nhiên chị ta lại nói tiếp: “Dương Thụy, cậu đúng là một người tốt!” Tôi cười, hỏi sao chị ta lại nói thế. Luật sư trả lời: “Từ lúc cậu nói muốn tôi biện hộ vô tội, tôi đã rất khâm phục cậu rồi. Để giữ sự trong sạch, cậu thà ngồi tù chứ không chịu nhận tội, người bình thường sẽ không lựa chọn như vậy. Cả việc cậu từ chối kiện Chung Ninh nữa, rất có tình người. Dù không tán thành nhưng tôi có thể hiểu được. Giờ tôi cũng hiểu tại sao An Tâm lại bất chấp tất cả để cứu cậu ra tù rồi, tôi nghĩ cậu rất xứng đáng với sự hi sinh của cô ấy.”
Dập máy, trong lòng tôi bỗng có một cảm giác hạnh phúc rất khó tả. Khi tôi nói chuyện đó với An Tâm, em chỉ bình thản “ừ” một tiếng.
Mấy ngày sau, chúng tôi đi ăn cơm cùng Lưu Minh Hạo. Vốn dĩ tôi không muốn đi, vụ làm chứng giả gần như đặt dấu chấm hết cho tình bạn giữa chúng tôi. Nhưng vì Lưu Minh Hạo cứ mời lên mời xuống mãi, thêm vào đó An Tâm cũng nói đỡ cho cậu ta: “Lưu Minh Hạo là dân buôn bán, anh ta sao dám đắc tội với công ty Quốc Ninh. Chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều ở anh ta, cũng không cần phải để bụng chuyện đó làm gì. Huống hồ chẳng phải cuối cùng anh ta cũng giúp chúng ta còn gì, với cả ngày trước anh ta cũng giúp hai bố con anh không ít việc. Lần này coi như hai người hòa nhau, nếu không anh lại phải nhớ ơn anh ta mãi” nên tôi đành gật đầu.
Kể ra thì Lưu Minh Hạo cũng có lòng, mời chúng tôi đến hẳn nhà hàng Đông Phương Hoa Viên còn đắt đỏ hơn cả khách sạn năm sao nữa. Cậu ta gọi hết tất cả các món ngon nhất của nhà hàng. Mới đầu gặp nhau, hai bên đều có chút ngại ngùng nhưng cảm giác đó trôi qua rất nhanh. Ly rượu đầu tiên, Lưu Minh Hạo chủ động tạ tội: “Người anh em, tôi đã không phải với cậu, uống trước một ly tự phạt.” Cậu ta ngẩng đầu uống cạn ly rượu, lau miệng rồi nói: “Tôi ấy à…có một ưu điểm, đó là biết sai là sửa. Tôi không ngờ chỉ một câu nói của mình đã đẩy anh em chí cốt vào chỗ chết, cứ tưởng luật pháp sẽ giải oan cho cậu. Kết quả cậu vừa bị bắt, tôi đã lo cuống cả lên, nghĩ đủ cách để cứu cậu ra ngoài. Đúng lúc đó thì An Tâm đến tìm tôi, thế là chúng tôi cùng hợp sức. Dương Thụy này, tôi đã khiến cậu phải vào tù thì cũng phải giúp cậu ra tù. Nào, ly thứ hai là cho cậu đấy, uống đi.”
Lưu Minh Hạo mời hết ly này đến ly khác, khiến tôi chẳng có thời gian nói chuyện với An Tâm, còn cậu ta thì cứ thao thao bất tuyệt. “Dương Thụy, chẳng phải người ta thường nói: “Đàn ông chưa lấy vợ, chưa vào tù thì chưa phải đàn ông chân chính” đó sao. Mấy tháng ngồi tù của cậu không uổng phí đâu! Trước đây, nhìn cậu chẳng khác gì thằng choai choai mới lớn, hôm nay… nhìn vào mắt cậu, tôi thất cậu đã trưởng thành lên nhiều rồi.”
Tôi cười, trêu cậu ta: “Thế lúc nào đó cậu cũng ngồi tù đi, để được làm đàn ông chân chính.”
Lưu Minh Hạo ngẩn ra giây lát rồi phá lên cười. “Tôi á, tôi phải làm thằng đàn ông bình thường, lấy vợ sinh con trước đã.”
Nói đi nói lại một hồi lại vòng về chuyện kiện cáo. Lưu Minh Hạo chửi anh em nhà họ Chung không tiếc lời, nói có nhiều người đang muốn kiện bọn họ. Công ty Quốc Ninh đã dính đến mấy vụ kiện rồi, Viện Kiểm sát cũng đang điều tra lại vụ án của tôi nhằm khởi tố họ tội vu cáo. Dù Chung Quốc Khánh có nhiều tiền để chạy án thì cũng không biết kết quả sẽ thế nào, đổi trắng thay đen rồi sớm muộn cũng ác giả ác báo.
Ăn cơm xong, An Tâm lấy ra ba nghìn tệ trả cho Lưu Minh Hạo. Lúc Tiểu Hùng bị ốm, chúng tôi có vay cậu ta bốn nghìn tệ, sau này khi làm việc ở Long Đô, tôi đã trích lương tháng trả cậu ta một nghìn tệ. Lưu Minh Hạo mặt đỏ lựng vì rượu, đẩy tiền ngược lại, lớn tiếng nói: “Này này, hai người làm gì thế? Làm thế này khác gì chửi vào mặt tôi.”
An Tâm thành tâm thành ý nói: “Thật xin lỗi anh, anh bán cổ phiếu cho chúng em vay tiền là phải chịu lỗ rồi, lãi chúng em cũng không trả nổi, đây coi như là tiền gốc.”
Lưu Minh Hạo nói: “Em xem anh là người ngoài sao? Anh và Dương Thụy là chiến hữu tốt, khoản tiền vay này coi như anh tạ lỗi với cậu ta, nếu không trong lòng anh sẽ rất khó nghĩ.”
Lưu Minh Hạo nhất định không nhận tiền, An Tâm không biết làm thế nào liền quay sang cầu cứu tôi. Tôi cầm cọc tiền dúi vào lòng Lưu Minh Hạo, nói: “Cậu để chúng tôi thoải mái một chút được không, nợ tiền người khác ăn ngủ không yên.”
Lưu Minh hạo thấy tôi kiên quyết quá, bèn đổi chiến lược thuyết phục, nói: “Không phải hai người sắp kết hôn sao, khoản tiền này coi như quà mừng cưới của tôi, đỡ phải đi mua đồ tặng.”
Tôi vẫn từ chối: “Việc nào ra việc đó chứ. Cậu cũng sắp kết hôn rồi, giờ cậu tặng quà cho bọn tôi, sau này chúng tôi lại phải tặng quà cho cậu, tặng đi tặng lại mệt quá, tình nghĩa là chính quà cáp là phụ, thôi miễn đi nhé.”
Lưu Minh Hạo biết nói không lại tôi, đành bỏ tiền vào ví, gượng cười, nói: “Các cậu kết hôn, tôi nhất định phải tặng quà, dù cậu có không thích thì tôi vẫn tặng.”
Nói thực, tôi không muốn nhận quà của Lưu Minh Hạo cũng như của bất kỳ ai cả. Thời gian ngồi trong tù và vất vả tìm việc trước kia đã giúp tôi phần nào hiểu được về nhân tình thế thái, lòng người ấm lạnh. Mỗi quan hệ giữa người với người nếu có sự gắn kết bởi máu mủ ruột rà thì còn có thể khăng khít, số còn lại chắc chắn đều vì lợi ích, tình cảm thuẩn khiết rất hiếm có.
Xét về điểm này, An Tâm khoan dung và lương thiện hơn tôi rất nhiều. Em nói: “Anh đừng nghĩ ai cũng nhỏ nhen như thế, chẳng lẽ ai giúp anh cũng là vì lợi ích riêng sao? Ngày trước, lúc còn làm việc trong đội Phòng chống ma túy Nam Đức, sếp Phan, anh Tiền và tất cả mọi người đều giúp đỡ em rất nhiều, chẳng lẽ họ đều muốn kiếm lợi từ em?” Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người của đội Phòng chống ma túy nên chỉ biết nói cứng: “Người ở Nam Đức thế nào anh không biết, anh đang nói người Bắc Kinh kìa. Dân sống ở thành phố lớn, ai cũng hám tiền hết.”
An Tâm vẫn giữ vững lập trường của mình. “Nam Đức và Thanh Miên tuy không hiện đại bằng Bắc Kinh nhưng em tin tấm lòng con người đều có mặt lương thiện như nhau cả. Tình yêu là phải vô tư, nếu không vô tư thì không phải tình yêu.”
Tôi không tranh luận với An Tâm nữa, mọi người đều có quan điểm sống của riêng mình. Tôi thừa nhận mình không lương thiện được như em, nhưng tôi thích sự lương thiện, muốn được sống và làm việc với những người lương thiện. Tôi nghĩ nếu sống với nhau đủ lâu, chưa biết chừng tôi cũng có thể trở nên lương thiện như em vậy.
Tôi không ngờ một cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, dịu dàng như nước như An Tâm mà lại có thể vạch ra một kế hoạch đầy đủ và hoàn hảo đến như vậy. Tôi cũng không thể nào ngờ được ẩn sau khuôn mặt ngây thơ và thuần khiết ấy lại là sự dũng cảm và mưu trí hơn người.
Tôi chỉ có thể kết luận rằng, em đã từng học qua trường lớp bài bản và có kinh nghiệm thực tế khi ở Nam Đức, cũng từng trải qua thử thách sống và chết nên mới có thể làm được như thế.
Sauk hi tôi bị ngồi tù, An Tâm đã một mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm cách minh oan cho tôi, vậy mà thậm chí tôi còn không biết em đi đâu, làm gì. Nếu lúc đó tôi biết em đang phải khổ sở vì tôi như vậy thì nhất định tôi sẽ khuyên em dừng lại, tôi sợ bao công sức của em rồi sẽ thành công dã tràng xe cát mà thôi.Vào thời điểm đó, tiền bạc đối với An Tâm và Tiểu Hùng cũng giống như thứ bảo tồn sinh mạng vậy. Hơn nữa em lấy đâu ra tiền chứ. Thời buổi này, không có tiền thì chẳng thể làm gì cả.
Trong khi tôi đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng vì nhiều lần khiếu nại bị bác bỏ thì An Tâm đã mang theo hai trăm tám mươi nghìn tệ tiền bố mẹ cho từ Thanh Miên quay về Bắc Kinh, tìm đến vị luật sư biện hộ cho tôi, trước là trả công đầy đủ cho chị ta, sau là cùng bàn tính kế hoạch lật lại phán quyết của tòa. Trước tiên họ tìm đến Lưu Minh Hạo, nói tình nói lý không được thì đánh vào tâm lý cậu ta. Thực ra, Lưu Minh Hạo là kẻ có nghĩa khí, đồng thời cũng rất tham tiền, tình và lý, danh và lợi, đối với cậu ta đều có sức hấp dẫn như nhau. Cậu ta đồng ý làm chứng lại một lần nữa, kể lại thái độ và quá trình nhận khoản tiền hoa hồng của tôi. Đồng thời, cậu ta cũng tiết lộ một thông tin quan trọng, đó là giữa Biên Hiểu Quân và công ty Quốc Ninh có mâu thuẫn, không biết Biên Hiểu Quân xin nghỉ việc hay là bị đuổi việc rồi, dù sao thì cũng không làm việc cho Quốc Ninh nữa. Chuyện này khiến An Tâm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, vậy là cuối cùng cũng có một tia hi vọng.
Hai người lập tức đi tìm Biên Hiểu Quân. Quá trình tìm kiếm rất gian nan vì Biên Hiểu Quân có hành tung rất khó đoán. Luật sư rất bận, không cáng đáng nổi việc này, thế là một mình An Tâm hỏi thăm thông tin từ Lưu Minh Hạo rồi tìm từng nơi một, hơn một tuần thì tìm thấy anh ta. Em đứng trước cửa một hộp đêm đợi Biên Hiểu Quân và nói có việc cần tìm anh ta. Biên Hiểu Quân chưa gặp An Tâm bao giờ, thấy một cô gái xinh đẹp như vậy đứng đợi mình, trái tim có phần loạn nhịp. Anh ta hớn hở đi cùng em đến một quán cà phê nhỏ và yên tĩnh. Anh ta nóng lòng muốn biết em muốn nói chuyện gì, không ngờ An Tâm lại rút ngay ra ba mươi nghìn tệ đặt xuống trước mặt anh ta, khiến anh ta trợn tròn mắt, không hiểu mô tê gì.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi quán cà phê, An Tâm đến gặp luật sư và báo với chị ta kết quả cuộc nói chuyện với Biên Hiểu Quân. Sau khi biết mối quan hệ giữa An Tâm và tôi, cùng với mục đích em đến tìm mình, Biên Hiểu Quân đưong nhiên đã gạt bỏ hoàn toàn ý đồ bất chính, dứt khoát chỉ bàn chuyện làm ăn với em. Anh ta ra giá sáu mươi nghìn tệ thì mới nói, không thì miễn bàn. An Tâm không do dự, lập tức trả tiền. Thế là Biên Hiểu Quân đồng ý đến gặp luật sư.
Những việc còn lại chủ yếu thuộc về chuyên môn của luật sư, đó là liên kết lời khai mới của Lưu Minh Hạo và Biên Hiểu Quân. Lưu Minh Hạo không muốn đắc tội với công ty Quốc Ninh, không muốn để luật sư phanh phui vụ Quốc Ninh mua chuộc cậu ta đứng ra làm chứng giả, cho dù hợp đồng cung cấp điều hòa cho tòa cao ốc Quốc Ninh giữa hai bên vẫn chưa được thực hiện, sau đó công ty Quốc Ninh đã đền bù cho Lưu Minh Hạo bằng hợp đồng in ấn tài liệu cho thuê văn phòng của cao ốc, nhưng số tiền cậu ta kiếm được cũng chỉ có mấy nghìn tệ. Nói cho cùng thì Chung Quốc Khánh cũng là kẻ làm ăn buôn bán, chắc hắn cho rằng vài câu trước tòa của Lưu Minh Hạo cũng chỉ có giá đến thế thôi.
Nhưng Biên Hiểu Quân thì khác, anh ta chủ động bày tỏ ỷ muốn vạch trần chuyện Chung Quốc Khánh yêu cầu vu cáo tôi. Hôm đó, Chung Quốc Khánh đã đích thân tìm anh ta để đàm phán, yêu cầu anh ta phủ nhận việc tôi đã từng báo cáo việc nhận hai mươi nghìn tệ tiền hoa hồng, phủ nhận chuyện đã đồng ý để tôi nhận khoản tiền đó, nhằm hãm hại tôi. Đương nhiên Biên Hiểu Quân tích cực chủ động giúp đỡ tôi như vậy không hẳn vì sáu mươi nghìn tệ mà là vì ân oán giữa anh ta và công ty Quổc Ninh. Dù sao anh ta cũng đã nghỉ việc ở Quốc Ninh rồi, lúc nói chuyện với luật sư, anh ta còn tỏ vẻ “vì nghĩa diệt thân” nữa chứ.
Ngoài ra, Biên Hiểu Quân còn cung cấp thêm tên và cách thức liên lạc của vài người có thể làm chứng cho việc đó nữa. Họ đều là nhân viên của Quốc Ninh, cũng biết chuyện hai mươi nghìn tệ hoa hồng và từng phản đối việc Chung Ninh cho phép tôi nhận số tiền đó. Mấy người đó cơ bản đều đã nghỉ việc hoặc bị công ty sa thải, chỉ cần đưa cho họ ít tiền là có thể bảo họ ra làm chứng.
Mùa xuân năm 2000, luật sư đã đệ đơn yêu cầu tòa án điều tra lại vụ án của tôi. Ngày hai mươi tám tháng tư, sỡ dĩ tôi nhớ rõ như vậy vì đó là ngày mở phiên tòa phúc thẩm vụ án, thẩm phán kiểm tra chứng cứ mà luật sư của tôi cung cấp, xét hỏi nhân chứng, sau đó tuyên án: “Nguyên cáo đưa ra bằng chứng buộc tội không đầy đủ, không thể cấu thành tội trạng, cần phải sửa chữa phán quyết trước đấy. Tòa án phúc thẩm tuyên bố bị cáo Dương Thụy vô tội.”
Cuối cũng, tôi đã được trả tự do. Bước ra khỏi tòa án, ngẩng mặt lên nhìn trời xanh cùng ánh nắng vàng lấp lánh, tôi thấy chúng quả thực đẹp hơn bầu trời và ánh nắng mà tôi nhìn thấy qua song sắt nhà tù rất nhiều. Và trên bậc thềm của tòa án, tôi đã trông thấy em. Chúng tôi cứ thế đứng yên rất lâu, trông thấy dáng hình gầy gò nhỏ bé của em mà tim tôi nhói đau. Sau đó, tôi chậm rãi bước xuống từng bậc thang và dừng lại ngay trước mặt em. Tôi thấy nước mắt em đang lăn dài, tỏa sáng lấp lánh trong nắng, em giơ tay vuốt nhẹ lên má tôi, tôi cũng từ từ kéo em vào lòng. Tôi ngày nhớ đêm mong giờ phút này, và cuối cùng, nó đã trở thành hiện thực.
Luật sư cũng đi về phía chúng tôi và nói: “Chúc mừng hai người.” Chúng tôi cùng quay lại nhìn cho đến khi chị ta đi đến bên đường, bước vào trong xe taxi rồi quay đầu mỉm cười với chúng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị luật sư đó cười. Thế rồi chiếc xe lăn bánh, hòa vào dòng xe đông đúc giống như một giọt nước hòa vào dòng sông vậy, rất nhanh đã biến mất.
Tôi cảm ơn luật sư, cảm ơn tất cả những người đã đứng ra làm chứng cho tôi, cho dù bọn họ làm thế vì tiền hay vì bất kì mục đích cá nhân nào khác nhưng họ đã nói ra sự thật. Lời nói thật của họ không chỉ kết thúc chuỗi ngày ngồi tù khổ cực của tôi mà quan trọng hơn là đã giúp tôi rửa sạch nỗi oan ức.
Tôi cảm ơn em. Để tôi lại có ngày được nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, em đã phải tán gia bại sản.
Và tôi cảm ơn cả bố mẹ em. Từ khi biết sự trong sạch của mình được đổi bằng tiền bán nhà của họ, tôi luôn muốn đi Thanh Miên để gặp bố mẹ em, quỳ xuống cảm tạ ân đức của họ. Tôi không thể mang đến cho con gái họ một cuộc sống đầy đủ, sung sướng, ngược lại còn khiến gia đình em mất hết tài sản. Tôi muốn quỳ xuống trước mặt bố mẹ em mà thề rằng nhất định sẽ dùng cả đời mình để báo đáp ân tình này.
Và giờ đây, sau những tháng ngày rong ruổi, cuối cùng tôi đã đến gần ngôi nhà cũ của An Tâm. Gần một năm sau khi bước ra khỏi tòa án, tôi đã đến một ngôi làng nhỏ ở vùng núi Thanh Miên, nhìn thấy ngôi nhà tường xám ngói xanh, thấp thoáng núi rừng bên hồ, bất chợt cảm thấy nơi này thật thân thiết. Tôi biết đây không còn là nhà của em nữa nhưng chỉ thoáng thấy bóng dáng của nó thôi mà tim tôi đã đập dồn dập, không tự chủ được mà rảo bước đi tới.
Tôi dừng lại trước cửa nhà, ngôi nhà giản dị và yên ắng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi nhìn chăm chú vào hai cái cổng sắt loang lỗ màu sơn, lộ ra mấy chỗ gỉ sét rồi gõ cửa, lớn tiếng hỏi: “Có ai ở nhà không?”
Lập tức có những âm thanh lộn xộn vang lên, kết thúc rất nhanh rồi tiếp theo là tiếng bước chân, sau đó cánh cửa sắt được đẩy ra, vang lên tiếng ken két. Người mở cửa là đàn ông, có vẻ hơn tôi một vài tuổi. Tôi hơi cúi người xuống chào, hỏi anh ta có biết gia đình họ An trước kia sống ở đây đã chuyển nhà đi đâu không. Người đàn ông đó hỏi lại: “Họ An sao?” rồi suy nghĩ rất lâu. Đúng lúc này, một ông lão tóc hoa râm đi từ trong sân ra, nói: “Anh tìm thầy thuốc An, chủ cũ của ngôi nhà này hả, nhà họ đã chuyển đi từ mùa xuân năm ngoái rồi.”
Tôi nói: “Cháu biết, thế bác có biết họ chuyển đi đâu không ạ?”
“Họ chuyển đến trung tâm văn hóa cộng đồng huyện, nhưng nghe nói giờ họ cũng không ở đó nữa rồi.”
Tôi hỏi đường đến trung tâm văn hóa cộng đồng và cảm ơn họ. Trước khi đi, tôi tranh thủ liếc nhìn khoảng sân rộng giữa ngôi nhà thông qua cánh cổng sắt được mở nửa chừng. Cái sân này đã từng là gia đình của em, đây là nơi em đã sinh ra và lớn lên, từng viên gạch, viên ngói, từng ngọn cỏ, từng cái cây của ngôi nhà này đều để lại ấn tượng sâu đậm trong trái tim tôi.
Lúc tôi tìm đến trung tâm văn hóa cộng đồng Thanh Miên cũng là lúc bắt đầu giờ cơm trưa, nhân viên của trung tâm đều đã về nhà, chỉ còn lại vài người. Đó là một tòa nhà hai tầng không lớn lắm, trước cửa treo đầy thông báo tuyển dụng với đủ kích cỡ. Nào là thư viện, hội nghiên cứu, lớp phụ đạo… hình như đều là cơ quan trực thuộc trung tâm. Hầu hết các phòng trong trung tâm đều khóa cửa, phòng nào không khóa thì để trống, thỉnh thoảng mới thấy bóng người vội vàng đi lại. Tôi hỏi nhà thầy thuốc An, tất cả đều nói không biết. Quanh quẩn trong trung tâm một lúc lâu mà không có thông tin gì, tôi liền đi ra phố ăn cơm. Đối diện trung tâm văn hóa có một cửa tiệm trông giản dị nhưng sạch sẽ, tôi liền vào đó. Ăn xong, nhìn đồng hồ thấy cũng đã được một lúc lâu, tôi liền quay lại trung tâm văn hóa. Lần này, tôi đến thẳng văn phòng của trung tâm, may thay lại gặp một nữ cán bộ đang có mặt ở đó.
Chị cán bộ nghe nói tôi muốn tìm người thì nhìn tôi với vẻ cảnh giác. Tôi vội đưa chứng minh thư của mình cho chị ta, nói mình là bạn học của con gái ông An, đến từ Bắc Kinh, đi tìm em có việc.
Chị ta kiểm tra chứng minh thư của tôi, vẫn có vẻ bán tín bán nghi, nhưng câu trả lời của chị ta còn khiến tôi thất vọng hơn. “Cậu tìm nhà thầy thuốc An đúng không, họ chuyển đi rồi. Vợ ông ấy không làm việc ở trung tâm nữa.”
“Họ đi từ lúc nào vậy?”
“… Cũng được vài tháng rồi.”
“Chị có biết họ chuyển đi đâu không?”
“Cái đó thì tôi không biết. Hình như họ rời khỏi Thanh Miên rồi.”
Chị cán bộ trả lại chứng minh thư cho tôi rồi vội vàng bỏ đi. Tôi uể oải đứng dựa vào tường, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng. Cha mẹ em là manh mối duy nhất có thể giúp tôi tìm thấy em, tôi nghĩ dù em không về quê thì họ cũng sẽ biết nơi ở của con gái.
Ra khỏi trung tâm văn hóa, tôi cứ đứng ngây ra giữa đường, hoàn toàn mất phương hướng. Sau một hồi suy nghĩ, tôi lại lần tìm đến nhà cũ của An Tâm, nhưng lần này, tôi không vào nhà mà men theo tường ra phía sau nhà, nơi có một sườn núi đầy những cây sam cao vút, đi dọc con đường mòn dài dằng dặc, tìm đến cái hồ phẳng lặng nằm giữa những dãy núi mà tôi hay nhìn thấy trong những giấc mơ. Đến nơi, tôi nhìn xa xăm qua bãi cỏ bên kia bờ. Ánh nắng chiếu vào những ngọn cỏ xanh tươi mơn mởn, nếu lại gần chắc chắn sẽ phát hiện ra hẳn một khu rừng nguyên sinh nhỏ bé và đáng yêu nằm sâu trong đó.
Mãi đến khi mặt trời đã xuống núi, tôi mới về đến trung tâm thị trấn Thanh Miên. Giở tờ lịch trình tàu hỏa ra, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, ngoài bố mẹ An Tâm ra, chỉ còn một người có thể biết tung tích của em, đó chính là sếp Phan, đội trưởng đội Phòng chống ma túy Nam Đức.
Vẫn còn lâu mới đến giờ tàu chạy, tôi đứng trước cửa hàng tạp hóa, trên tay cầm một gói bánh quy nhưng chưa muốn ăn, trong lòng tràn ngập sự chán chường và mơ hồ. Tôi bước vào phòng đợi của nhà ga, chiếc ba lô trên lưng như muốn ghìm cả người tôi xuống, nhưng tôi lười không muốn bỏ nó ra. Tôi cứ ngồi ở đó cho đến khi màn đêm dần buông xuống, đến gần nửa đêm mới bỏ bánh quy ra ăn, chờ đợi chuyến tàu đêm duy nhất đến Nam Đức.
Tôi đã từng đến Nam Đức một lần, khoảng mùa hè năm ngoái, khi tôi và An Tâm cùng đến Vân Nam chơi. Ngoài Nam Đức, chúng tôi còn đi cả Côn Minh và Bắc Khâu. Lúc đó, chúng tôi đang rất háo hức chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngay sau khi ra tù, tôi và An Tâm đã quyết định kết hôn. Chúng tôi đã suy nghĩ kĩ và trao đổi rất nghiêm túc về việc này, dù bố mẹ hai bên, mà chủ yếu là bố tôi, có đồng ý hay không; dù em từng kết hôn một lần và đã có con; dù chúng tôi có tiền hay không, chúng tôi vẫn sẽ lấy nhau. Chúng tôi nhất định phải kết hôn. Ngay lập tức.
Số tiền hai trăm tám mươi nghìn tệ mà An Tâm mang từ Thanh Miên về để cứu tôi đã dùng gần hết, chỉ còn lại chưa đến ba mươi nghìn tệ. Em đã gọi điện cho bố mẹ, thông báo việc chúng tôi sắp kết hôn, cũng nói giờ chỉ còn lại ngần ấy tiền. Bố mẹ An Tâm chúc mừng chúng tôi, mẹ em còn đòi nói chuyện với tôi nữa. Lời của bà khiến tôi vô cùng cảm động. Bà hỏi: “Cháu là Dương Thụy à? Cháu biết không, An Tâm rất yêu cháu, thậm chỉ còn hơn cả yêu bản thân mình nữa. Trên thế gian này, người nó yêu nhất ngoài Tiểu Hùng ra thì chính là cháu đó.”
“Cháu biết ạ.” Tôi nói.
“Cháu có thể yêu nó giống như nó yêu cháu không?”
“Có thể ạ.”
“Thế cháu có thể yêu thương Tiểu Hùng không?”
“Có thể.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén. Mẹ em nghẹn ngào nói: “Con gái bác đã khổ lắm rồi… Bác biết cháu cũng rất khổ, hãy nương tựa vào nhau mà sống… Bác thật lòng chúc các con hạnh phúc.”
Rồi bà òa lên khóc. Tôi đưa điện thoại cho An Tâm, lắng nghe mẹ con họ an ủi nhau, tự nhủ nhất định phải đối xử tốt với em, cả đời này không thay đổi.
Bố mẹ An Tâm cho chúng tôi số tiền còn lại để chi trả cho hôn lễ nhưng tôi không đồng ý, kiên quyết bảo em gửi trả cho họ. Em nói chuyện với bố mẹ hết lần này đến lần khác, cuối cùng chúng tôi thỏa hiệp sẽ giữ lại mười nghìn tệ, còn gần hai mươi nghìn tệ thì gửi về cho bố mẹ An Tâm.
Một hôm, An Tâm khuyên tôi về thăm bố. Một là để nói với ông tôi đã ra tù, đã rửa sạch oan ức, không làm cho ông và nhà họ Dương bị mất mặt; hai là thông báo việc chúng tôi kết hôn, hy vọng ông sẽ đồng ý. Tôi nghe lời em. May là hôm tôi về, bố tôi không uống rượu, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nghe giọng nói của ông, tôi có thể nhận ra hậu quả sau một thời gian dài chìm trong men rượu. Ông mới năm mươi tuổi, vậy mà nói năng lộn xộn chẳng khác gì ông lão bảy, tám mươi tuổi. Biết chuyện tôi được thả, ông thở dài rồi mắng thẩm phán, công tố viên là một lũ hồ đồ, còn bảo tôi kiện lại bọn họ. Còn về chuyện tôi muốn lấy An Tâm, bố tôi không tỏ thái độ rõ ràng nhưng nghe giọng thì cũng không phản đối.
“Con đã đủ tuổi kết hôn chưa?” Bố tôi đột nhiên hỏi.
“Con đủ tuổi rồi. Nam giới hai mươi tuổi là có thể kết hôn, con sắp hai mươi tư rồi, còn An Tâm cũng sắp hai mươi ba.”
Bố tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Sắp hai mươi tư rồi cơ à, từ khi con mười bảy, mười tám tuổi, bố đã không quản nổi con rồi. Mà có khi nào con chịu nghe lời bố đâu, lúc mẹ con còn sống thì con nghe lời mẹ con, mẹ con đi rồi thì toàn tự con quyết định. Hồi nhỏ dù sợ bố nhưng chẳng bao giờ nghe lời bố cả. Rớt cuộc giờ con cũng chẳng biết sợ bố nữa rồi.”
Nghe bố nói vậy, tôi cũng chỉ biết im lặng, chúng tôi đã trở nên xa lạ tới mức ngại chia sẻ cả tình cảm thực lòng với đối phương. Không chịu nổi bầu không khí gượng gạo đó, tôi đứng dậy, nói: “Bố, bố nghỉ ngơi đi nhé, con về đây, khi nào rảnh con lại đến thăm bố. Khi nào chọn được ngày cưới, con sẽ nói với bố.” Nói rồi, tôi để hai bình rượu trắng và giỏ hoa quả An Tâm bảo tôi mang đến biếu ông lên bàn rồi đi về. Bố tiễn tôi ra cửa, sau đó nói: “Các con kết hôn, bố chẳng có gì cho, tiền thì cũng không có là bao. Vỗn dĩ bố định lấy lại căn nhà các con đang ở để gộp với căn nhà này, đổi lấy căn khác to hơn. Nếu các con kết hôn thì tạm thời bố không đổi nữa, các con cứ ở đó đi.”
“Con cảm ơn bố.” Tôi nói.
Bố tôi mỉm cười, nói: “Vẫn biết cảm ơn bố cơ đấy, trưởng thành thật rồi. Con không cần cảm ơn bố, chỉ cần không giận bố là được.”
Bố tôi nói câu đó tức là đã đồng ý chuyện tôi và An Tâm. Sau đó, ông có gọi điện đến hỏi tôi định tổ chức hôn lễ ở đâu, đặt bao nhiêu bàn tiệc, mời những ai. Tôi nói rằng hôn lễ chỉ làm đơn giản thôi, không mời tiệc mà kết hợp đi du lịch, khi về chỉ cần chia kẹo cưới cho người thân, bạn bè là được.
Bố tôi nói: “Ừ, thế cũng được, An Tâm tái hôn, lại phải nuôi con nhỏ, không cần bày vẽ làm gì. Các con tự lo đi, người ta có hỏi thì bố sẽ nói các con kết hôn lâu rồi.”
Tôi mừng đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ âm thầm tận hưởng niềm vui sướng trong lòng. Đúng, tôi và An Tâm đã quyết định rồi, không ai có thể ngăn cản cả.
Tuy thế, chúng tôi cũng mời chị luật sư đã giúp mình thắng kiện ăn một bữa cơm. An Tâm có vẻ rất hào hứng, hình như giữa hai người họ đã hình thành một tình bạn sâu sắc.
Tôi nói đùa với An Tâm: “Muốn thể hiện tấm lòng thì phải mời người ta đi ăn vi cá, bào ngư, chứ mấy món thông thường hằng ngày thì chả có gì đặc biệt cả. Có khi người ta ăn chán rồi cũng nên.”
An Tâm ngẩn ra một hồi rồi hỏi: “Vi cá, bào ngư? Thế mấy món ấy có đắt không?”
Tôi cười cười, đáp: “Ba người, ít nhất cũng khoảng hai nghìn tệ.”
An Tâm giật mình, kêu lên: “Hai nghìn tệ? Ăn vàng chắc!”
“Hai nghìn tệ vẫn chỉ là mấy món đơn giản thôi, chưa phải là sơn hào hải vị đâu, ngay cả vi cá cũng chỉ là vây rụng, vây nhỏ phía đầu thôi; bào ngư cũng chỉ là loại nhỏ…”
An Tâm ngập ngừng nói: “Thế… ăn thứ khác nhé… cũng không nhất định phải ăn bào ngư, vi cá mà.”
Thế là chúng tôi chọn nhà hàng hợp túi tiền nhưng có không gian rất đẹp. Bữa cơm hôm đó chi hết có hơn ba trăm tệ một chút, ba người chúng tôi ăn rất vui vẻ. Luật sư chỉ hơn chúng tôi có sáu tuổi, về cơ bản cũng là những người trẻ nên chúng tôi nói chuyện rất cởi mở và ăn ý. Ăn cơm xong, luật sự đột nhiên nói với tôi: “Dương Thụy, xét trên phương diện pháp luật, việc làm của Chung Quốc Khánh và Chung Ninh chính là vu cáo hãm hại người vô tội, đồng thời ngụy tạo chứng cứ. Cậu có muốn tố cáo bọn họ không?”
Tôi ngẩn ra một lúc rồi nói: “Muốn.”
Chị ta lại nói tiếp: “Lời khai của Lưu Minh Hạo, Biên Hiểu Quân và các nhân chứng khác đã đủ để cấu thành tội danh của bọn họ rồi. Chỉ cần người bị hại kiện ra tòa là được.”
Tôi nhìn sang An Tâm. Em cuối đầu như có điều cần suy nghĩ, không tỏ thái độ gì. Tôi liền nói với luật sư: “Được, tôi sẽ kiện bọn họ.”
“Cậu có thể gửi đơn kiện đến Viện Kiểm sát, yêu cầu họ khởi tố. Tôi có thể giúp hai người thảo đơn kiện và liên hệ với nhân chứng.”
Nói rồi, luật sư liếc mắt nhìn An Tâm. Em vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Thế là luật sư quay sang tôi, nói: “Hay hai người cứ bàn bạc kĩ đi, quyết định rồi thì tìm tôi.”
“Được, chắc vẫn phải nhờ chị đấy.” Tôi khách khí nói.
Sau đó, chúng tôi chia tay luật sư tại cửa nhà hàng. Vì cũng đã muộn nên chúng tôi không đi đón Tiểu Hùng nữa, An Tâm gọi điện cho người giữ trẻ để nói chuyện với Tiểu Hùng rồi cùng tôi đi xe buýt về nhà.
Về đến nhà, An Tâm đi trải giường còn tôi ngồi xem ti vi ở phòng khách. Lát sau, chúng tôi đi ngủ. Nằm trên giường, An Tâm đột nhiên hỏi: “Dương Thụy, anh thực sự muốn kiện Chung Ninh à?”
Tôi im lặng một lúc mới đáp: “Ừ, cũng nên cho cô ta thử làm bị cáo một lần chứ.”
An Tâm lại im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh muốn kiện cô ta, em không có ý kiến gì, em cũng ghét cô ta lắm. Nhưng anh và em không giống nhau, dù sao em và Chung Ninh cũng không quen biết nhau, còn anh và cô ta đã từng là người yêu.”
Tôi lập tức nổi cáu. “Ai là người yêu của cô ta chứ! Em nghĩ anh vẫn còn tình cảm với Chung Ninh sao?”
Một lúc sau, An Tâm mới nói: “Con người là động vật có tình cảm, chuyện tình cảm vốn rất khó nói rõ ràng. Em không nói anh và Chung Ninh đến giờ vẫn còn tình cảm, ý em là dù sao hai người cũng đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp, từng yêu thương nhau, những thứ đó tuy đều là chuyện quá khứ nhưng khó mà nói quên là quên ngay được, đúng không?”
“Không phải em nghi ngờ anh vẫn lưu luyến cuộc sống cũ, vẫn nhớ nhung Chung Ninh đấy chứ?”
“Không, em nói thế vì em cũng từng ở vào hoàn cảnh của anh. Mặc dù em không yêu Mao Kiệt và căm ghét chuyện anh ta buôn bán ma túy nhưng khi phải làm chứng chống lại anh ta, đẩy anh ta vào chỗ chết, thực sự trong lòng em cũng không nhẫn tâm. Em nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ giữa em và anh ta, nhớ đến việc anh ta đã từng chăm sóc em, đối xử tốt với em… Rất nhiều chuyện bình thường không nhớ đến nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Mao Kiệt, những kỷ niệm đó lại hiện về…”
Tôi mỉm cười, quay sang nhìn An Tâm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt em, nói: “Đó là vì em là phụ nữ, tất cả phụ nữ đều đa cảm và mềm yếu. Còn đàn ông bọn anh thì không như thế.”
An Tâm nằm im nghe tôi nói. Ánh đèn ngoài cửa chiếu vào phòng, làm đôi mắt em sáng lấp lánh. Em quay sang nhìn tôi, nói: “Được, nếu anh đã nghĩ kĩ, không thấy thẹn với lòng mình thì cứ kiện đi, em không sao đâu.”
“Thật chứ? Thế sao lúc luật sư nói chuyện này, em lại thở dài?”
“Nếu anh thật sự căm hận cô ta, muốn trả thù cô ta thì em không phản đối việc anh kiện cô ta. Nhưng em sẽ không khuyên anh hay ép anh làm việc đó. Vì em biết cô ta là bạn gái cũ của anh, em không muốn bắt anh phải làm việc mà sau này, có thể anh sẽ thấy hối hận.”
Tôi nằm xuống, không nói gì nữa đối diện với người yêu cũ của mình, tố cáo để cô ta phải ngồi tù, phải chịu khổ giống như tôi đã từng chịu, liệu tôi có thấy vui vẻ? Dường như tôi cũng không. Tôi sẽ hối hận sao? Tôi không dám khẳng định. Nhưng nếu tôi đến tòa án, dám chắc chắn về điều đó.
Nhớ lại ánh mắt hận thù của Chung Ninh khi ở tòa án, nhớ lại cảnh cô ta làm chứng giả, kiên quyết ép tôi vào đường cùng, biểu cảm sung sướng và đắc ý xen lẫn độc ác đó, tôi đột nhiên giật mình, tự cảnh báo mình không được tàn nhẫn và mất hết lương tâm giống như cô ta.
Hôm sau, tôi gọi điện cho luật sự, nói không kiện Chung Ninh và Chung Quốc Khánh nữa. Hình như luật sư đã sớm đoán được quyết định của tôi nên cũng không ngạc nhiên, chị nói: “Cũng được, dù sao đó cũng là ý muốn của cậu.” Dừng lại mấy giây, đột nhiên chị ta lại nói tiếp: “Dương Thụy, cậu đúng là một người tốt!” Tôi cười, hỏi sao chị ta lại nói thế. Luật sư trả lời: “Từ lúc cậu nói muốn tôi biện hộ vô tội, tôi đã rất khâm phục cậu rồi. Để giữ sự trong sạch, cậu thà ngồi tù chứ không chịu nhận tội, người bình thường sẽ không lựa chọn như vậy. Cả việc cậu từ chối kiện Chung Ninh nữa, rất có tình người. Dù không tán thành nhưng tôi có thể hiểu được. Giờ tôi cũng hiểu tại sao An Tâm lại bất chấp tất cả để cứu cậu ra tù rồi, tôi nghĩ cậu rất xứng đáng với sự hi sinh của cô ấy.”
Dập máy, trong lòng tôi bỗng có một cảm giác hạnh phúc rất khó tả. Khi tôi nói chuyện đó với An Tâm, em chỉ bình thản “ừ” một tiếng.
Mấy ngày sau, chúng tôi đi ăn cơm cùng Lưu Minh Hạo. Vốn dĩ tôi không muốn đi, vụ làm chứng giả gần như đặt dấu chấm hết cho tình bạn giữa chúng tôi. Nhưng vì Lưu Minh Hạo cứ mời lên mời xuống mãi, thêm vào đó An Tâm cũng nói đỡ cho cậu ta: “Lưu Minh Hạo là dân buôn bán, anh ta sao dám đắc tội với công ty Quốc Ninh. Chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều ở anh ta, cũng không cần phải để bụng chuyện đó làm gì. Huống hồ chẳng phải cuối cùng anh ta cũng giúp chúng ta còn gì, với cả ngày trước anh ta cũng giúp hai bố con anh không ít việc. Lần này coi như hai người hòa nhau, nếu không anh lại phải nhớ ơn anh ta mãi” nên tôi đành gật đầu.
Kể ra thì Lưu Minh Hạo cũng có lòng, mời chúng tôi đến hẳn nhà hàng Đông Phương Hoa Viên còn đắt đỏ hơn cả khách sạn năm sao nữa. Cậu ta gọi hết tất cả các món ngon nhất của nhà hàng. Mới đầu gặp nhau, hai bên đều có chút ngại ngùng nhưng cảm giác đó trôi qua rất nhanh. Ly rượu đầu tiên, Lưu Minh Hạo chủ động tạ tội: “Người anh em, tôi đã không phải với cậu, uống trước một ly tự phạt.” Cậu ta ngẩng đầu uống cạn ly rượu, lau miệng rồi nói: “Tôi ấy à…có một ưu điểm, đó là biết sai là sửa. Tôi không ngờ chỉ một câu nói của mình đã đẩy anh em chí cốt vào chỗ chết, cứ tưởng luật pháp sẽ giải oan cho cậu. Kết quả cậu vừa bị bắt, tôi đã lo cuống cả lên, nghĩ đủ cách để cứu cậu ra ngoài. Đúng lúc đó thì An Tâm đến tìm tôi, thế là chúng tôi cùng hợp sức. Dương Thụy này, tôi đã khiến cậu phải vào tù thì cũng phải giúp cậu ra tù. Nào, ly thứ hai là cho cậu đấy, uống đi.”
Lưu Minh Hạo mời hết ly này đến ly khác, khiến tôi chẳng có thời gian nói chuyện với An Tâm, còn cậu ta thì cứ thao thao bất tuyệt. “Dương Thụy, chẳng phải người ta thường nói: “Đàn ông chưa lấy vợ, chưa vào tù thì chưa phải đàn ông chân chính” đó sao. Mấy tháng ngồi tù của cậu không uổng phí đâu! Trước đây, nhìn cậu chẳng khác gì thằng choai choai mới lớn, hôm nay… nhìn vào mắt cậu, tôi thất cậu đã trưởng thành lên nhiều rồi.”
Tôi cười, trêu cậu ta: “Thế lúc nào đó cậu cũng ngồi tù đi, để được làm đàn ông chân chính.”
Lưu Minh Hạo ngẩn ra giây lát rồi phá lên cười. “Tôi á, tôi phải làm thằng đàn ông bình thường, lấy vợ sinh con trước đã.”
Nói đi nói lại một hồi lại vòng về chuyện kiện cáo. Lưu Minh Hạo chửi anh em nhà họ Chung không tiếc lời, nói có nhiều người đang muốn kiện bọn họ. Công ty Quốc Ninh đã dính đến mấy vụ kiện rồi, Viện Kiểm sát cũng đang điều tra lại vụ án của tôi nhằm khởi tố họ tội vu cáo. Dù Chung Quốc Khánh có nhiều tiền để chạy án thì cũng không biết kết quả sẽ thế nào, đổi trắng thay đen rồi sớm muộn cũng ác giả ác báo.
Ăn cơm xong, An Tâm lấy ra ba nghìn tệ trả cho Lưu Minh Hạo. Lúc Tiểu Hùng bị ốm, chúng tôi có vay cậu ta bốn nghìn tệ, sau này khi làm việc ở Long Đô, tôi đã trích lương tháng trả cậu ta một nghìn tệ. Lưu Minh Hạo mặt đỏ lựng vì rượu, đẩy tiền ngược lại, lớn tiếng nói: “Này này, hai người làm gì thế? Làm thế này khác gì chửi vào mặt tôi.”
An Tâm thành tâm thành ý nói: “Thật xin lỗi anh, anh bán cổ phiếu cho chúng em vay tiền là phải chịu lỗ rồi, lãi chúng em cũng không trả nổi, đây coi như là tiền gốc.”
Lưu Minh Hạo nói: “Em xem anh là người ngoài sao? Anh và Dương Thụy là chiến hữu tốt, khoản tiền vay này coi như anh tạ lỗi với cậu ta, nếu không trong lòng anh sẽ rất khó nghĩ.”
Lưu Minh Hạo nhất định không nhận tiền, An Tâm không biết làm thế nào liền quay sang cầu cứu tôi. Tôi cầm cọc tiền dúi vào lòng Lưu Minh Hạo, nói: “Cậu để chúng tôi thoải mái một chút được không, nợ tiền người khác ăn ngủ không yên.”
Lưu Minh hạo thấy tôi kiên quyết quá, bèn đổi chiến lược thuyết phục, nói: “Không phải hai người sắp kết hôn sao, khoản tiền này coi như quà mừng cưới của tôi, đỡ phải đi mua đồ tặng.”
Tôi vẫn từ chối: “Việc nào ra việc đó chứ. Cậu cũng sắp kết hôn rồi, giờ cậu tặng quà cho bọn tôi, sau này chúng tôi lại phải tặng quà cho cậu, tặng đi tặng lại mệt quá, tình nghĩa là chính quà cáp là phụ, thôi miễn đi nhé.”
Lưu Minh Hạo biết nói không lại tôi, đành bỏ tiền vào ví, gượng cười, nói: “Các cậu kết hôn, tôi nhất định phải tặng quà, dù cậu có không thích thì tôi vẫn tặng.”
Nói thực, tôi không muốn nhận quà của Lưu Minh Hạo cũng như của bất kỳ ai cả. Thời gian ngồi trong tù và vất vả tìm việc trước kia đã giúp tôi phần nào hiểu được về nhân tình thế thái, lòng người ấm lạnh. Mỗi quan hệ giữa người với người nếu có sự gắn kết bởi máu mủ ruột rà thì còn có thể khăng khít, số còn lại chắc chắn đều vì lợi ích, tình cảm thuẩn khiết rất hiếm có.
Xét về điểm này, An Tâm khoan dung và lương thiện hơn tôi rất nhiều. Em nói: “Anh đừng nghĩ ai cũng nhỏ nhen như thế, chẳng lẽ ai giúp anh cũng là vì lợi ích riêng sao? Ngày trước, lúc còn làm việc trong đội Phòng chống ma túy Nam Đức, sếp Phan, anh Tiền và tất cả mọi người đều giúp đỡ em rất nhiều, chẳng lẽ họ đều muốn kiếm lợi từ em?” Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người của đội Phòng chống ma túy nên chỉ biết nói cứng: “Người ở Nam Đức thế nào anh không biết, anh đang nói người Bắc Kinh kìa. Dân sống ở thành phố lớn, ai cũng hám tiền hết.”
An Tâm vẫn giữ vững lập trường của mình. “Nam Đức và Thanh Miên tuy không hiện đại bằng Bắc Kinh nhưng em tin tấm lòng con người đều có mặt lương thiện như nhau cả. Tình yêu là phải vô tư, nếu không vô tư thì không phải tình yêu.”
Tôi không tranh luận với An Tâm nữa, mọi người đều có quan điểm sống của riêng mình. Tôi thừa nhận mình không lương thiện được như em, nhưng tôi thích sự lương thiện, muốn được sống và làm việc với những người lương thiện. Tôi nghĩ nếu sống với nhau đủ lâu, chưa biết chừng tôi cũng có thể trở nên lương thiện như em vậy.
Tác giả :
Hải Nham